您现在的位置是:NEWS > Giải trí
Cải tạo phòng ngủ 12m² của vợ chồng mới cưới với nhược điểm có quá nhiều cửa chiếu thẳng vào giường
NEWS2025-02-08 14:00:33【Giải trí】3人已围观
简介Với một căn phòng ngủ nhỏ nhưng có đến hai cửa phụ chiếu thẳng vào giường gây cảm giác bất an,ảitạopatlético madrid đấu với barcelonaatlético madrid đấu với barcelona、、
Với một căn phòng ngủ nhỏ nhưng có đến hai cửa phụ chiếu thẳng vào giường gây cảm giác bất an,ảitạophòngngủm²củavợchồngmớicướivớinhượcđiểmcóquánhiềucửachiếuthẳngvàogiườatlético madrid đấu với barcelona KTS đã tư vấn cải tạo để cặp đôi sắp cưới vừa có một phòng ngủ thông thoáng lại vừa an tâm về phong thủy.
Kính gửi chuyên mục Nhà Hay,
Chúng tôi sắp cưới nên đang có ý muốn cải tạo không gian sống hiện tại để đẹp và hợp lý hơn. Phòng chúng tôi rộng khoảng 12m², diện tích 3,3 x 3,6m. Cửa chính của phòng nằm ở diện dài nhất như ảnh hiện trạng, bên cạnh là phòng WC và phòng thay đồ. Tôi muốn giường ngủ hướng về cửa sổ nhưng hiện tại lại có quá nhiều cửa chiếu vào giường gây cảm giác bất an.
Rất mong các anh chị KTS sẽ hỗ trợ tư vấn cải tạo phòng giúp vợ chồng tôi để có được một căn phòng hiện đại và tiện nghi hơn. Tôi muốn dùng màu gỗ tự nhiên với gam nâu sẫm trong phòng để hợp phong thủy với tôi.
Xin chân thành cám ơn.
Kiến trúc sư tư vấn:
Đây là một căn phòng có mặt bằng vuông vắn nhưng điểm yếu đó là có quá nhiều cửa sổ nên việc bố trí nội thất khá khó. Với những thông tin mà bạn cung cấp chúng tôi xin tư vấn cải tạo cũng như những giải pháp về bố trí nội thất cho bạn cũng như giá thành để bạn tham khảo.
Mặt bằng hiện trạng căn phòng. Mặt bằng tư vấn cải tạo. |
Về giường ngủ, chúng tôi vẫn ưu tiên bố trí nhìn về phía cửa sổ để đảm bảo được sự thông thoáng như mong muốn của gia chủ. Giường ngủ được thiết kế kiểu dáng hiện đại, với đầu giường thể hiện các mảng khối đặc rỗng rõ ràng tạo cảm giác vững chắc, yên tâm hơn khi ngủ. Khung giường thiết kế kiểu giấu chân.Vừa an toàn không bị vấp chân, vừa mới mẻ trong thiết kế. Đối diện giường là hệ kệ tivi treo để làm trống mặt bằng tạo cảm giác thông thoáng.
Vấn đề lo ngại chính của vợ chồng bạn là có nhiều cửa hướng vào giường ngủ. Như vậy giải pháp KTS đưa ra là sử dụng các dạng cửa ẩn khuôn để che đi cửa nhà vệ sinh và phòng thay đồ, để khi đóng cửa lại thì trông như là một diện tường phẳng, cảm giác bất an sẽ không còn. Ngoài ra bạn có thể sử dụng giấy dán tường với phong cách hiện đại, trẻ trung để làm cho căn phòng thêm sức sống.
Với diện tích không quá rộng thì chúng tôi khuyên bạn nên chỉ để những đồ nội thất cơ bản cho một phòng ngủ, không nên kết hợp quá nhiều chức năng để đảm bảo động thông thoáng cho một căn phòng. Vì phòng thay đồ của gia đình bạn ở kế bên nên chúng tôi không bố trí tủ quần áo vào căn phòng ngủ.
Đầu giường bạn có thể sử dụng hệ kệ để vừa lưu trữ sách vừa có thể trang trí đầu giường. Chúng tôi bố trí đèn đọc sách hai bên giường, có thể gắn lên luôn hệ kệ lưu trữ. Mảng tường trống có thể sử dụng những khung ảnh nhỏ để vừa mang tính chất lưu niệm, vừa dùng để trang trí tường rất tiện lợi và đẹp mắt.
Về màu sắc căn phòng, do bạn yêu cầu đồ nội thất với màu gỗ sẫm tự nhiên nên chúng tôi đã kết hợp hai gam màu trắng - nâu gỗ để giúp cho bạn có được căn phòng vừa hợp phong thủy lại vừa trẻ trung.
Tư vấn giá cả:
- Kệ tivi: Kích thước (dài x rộng x cao): 1500 x 250 x 300. Giá: 1.5 triệu.
- Hệ giá đầu giường: Kích thước (dài x rộng x cao): 1600 x 250 x 2500. Giá: 6 triệu.
- Giường ngủ: Kích thước (dài x sâu x cao): 1600 x 2200 x 200. Giá: 4 triệu.
- Tab đầu giường x2: Giá: 2 triệu.
- Đèn đầu giường x2: Giá: 1.5 triệu.
- Diện tường giấu cửa sử dụng gỗ acrylic: Giá: 16 triệu.
- Giấy dán tường: Số lượng: 2 cuộn. Giá: 2 triệu.
Tổng chi phí: 33 triệu
Hy vọng với phương án tư vấn cải tạo và bố trí nội thất này của Nhà Hay sẽ đáp ứng được tiện nghi cũng như nhu cầu sinh hoạt của bạn và gia đình. Sau đây là những hình ảnh thiết kế 3D chúng tôi thiết kế dành riêng cho căn phòng của bạn để giúp bạn tham khảo và hình dung được không gian sống của mình một cách tốt nhất.
Toàn bộ hiện trạng căn phòng. Hệ cửa ẩn khuôn để che đi nhược điểm là có quá nhiều cửa hướng thẳng vào giường ngủ. Đằng sau hệ cửa là nhà vệ sinh và phòng thay đồ. Hệ kệ tủ lưu trữ đầu giường tạo điểm nhấn rất đẹp mắt cho toàn bộ căn phòng. Trang trí tường bởi những khung ảnh nhỏ rất đẹp mắt. |
Theo Trí thức trẻ
很赞哦!(51777)
相关文章
- Nhận định, soi kèo Smouha vs Pyramids, 21h00 ngày 7/2: Chấm dứt thăng hoa
- Samsung Galaxy Note 2 lộ cấu hình hoàn chỉnh
- ASUS ra laptop 7,4 triệu đồng 'đón' sinh viên tựu trường
- Truyện Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
- Nhận định, soi kèo Vallecano vs Valladolid, 3h00 ngày 8/2: Tiếp cận top 5
- So sánh: Windows Phone 8, iOS 6 và Android 4.0
- Bốn điểm khách hàng quan tâm khi mua điện thoại
- LG bắt đầu sản xuất màn hình mới cho iPhone 5
- Nhận định, soi kèo Mes Rafsanjan vs Esteghlal FC, 20h15 ngày 7/2: Đối thủ khó chịu
- LG “G” thiết kế unibody, màn hình mỏng hơn 30%
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo Atalanta vs Bologna, 3h00 ngày 5/2: Không dễ cho chủ nhà
- ">
Có phải bạn đang sử dụng thẻ SD phù hợp?
>> “Nhiếp ảnh với iPhone” được đưa vào trường đại học
>> Apple đổi mới ngành nhiếp ảnh với iPhone?
>> Chụp 800 bức ảnh trong một phút với iPhone
Cùng với ống nhòm Canon, ống kính Schneider và ứng dụng xử lí hình ảnh Snapseed, Chung liên tục cập nhật hình ảnh trực tiếp từ Luân Đôn. Các tấm hình có kích thước tương đối nhỏ so với ảnh chụp từ DSLR, song mang lại cảm giác phấn khích và gần gũi. Nội dung ảnh của Chung bao trùm mọi thứ, từ các pha hành động tốc độ cao cho tới chân dung người hâm mộ nhiều màu sắc.
"> Tác nghiệp tại Olympic 2012 chỉ bằng iPhone 4S
Cũng chính vì những lời nói vô tình dung túng, tiếp tay cho con, cho cháu, không chịu hướng dẫn suy nghĩ, dạy cho trẻ nhận thức cái gì nên, cái gì không ấy, mà mùa hè năm ấy chuyện đau thương không ai muốn nhắc ấy đã xảy ra. Tôi đã vô tình hại chết một sinh mạng.
...
Dưới ánh nắng chói chang của mùa hạ, con xe bốn chỗ cứ chốc lại lướt đến những ôt gà to nhỏ khác nhau, xe cứ lộn lên xuống như đang con cá vùng vẫy, sốc người ngồi bên trong lên, hại tôi muốn ngủ thẳng giấc cũng không được.
Cố cưỡng lại giấc ngủ chập chờn, cơn đau đầu, mệt mỏi, sự buồn nôn, tôi mắt nhắm mắt mở ngó quanh trong xe theo phản xạ để quan sát xung quanh, tay che miệng cách một lớp khẩu trang theo thói quen ngáp ngủ, rồi lại xoay xoay nhẹ để thư giãn khớp cổ, trước khi nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe và cất tiếng hỏi người tài xế đang bận rộn chuyên chú điều khiển xe, "Tới đâu rồi chú?".
Cảnh tượng bên ngoài thu rõ vào mắt tôi, con kênh quen thuộc ngày nhỏ nước ở mức thấp, dưới ánh nắng mùa hè một màu đục ngầu dày cộm, đất khô nứt, vài chỗ nhìn như bị khoét đi tạo thành những hang nhỏ, đám lục bình theo con nước trôi vào tạo thành những cụm san sát, hai bên bờ chốc chốc lại chạy qua một căn nhà cũ bỏ hoang, hàng cây bên đường bám đầy bụi, dưới bánh xe lướt qua cát đất bay mịt mù dưới ánh sáng rọi rõ... Nơi này tựa như đổi khác, lại chẳng mấy đổi thay, đường chẳng còn đất đá dày cộm, lại chẳng còn thấy người, chỉ có những căn nhà, nền móng sót lại đánh dấu lại vết tích xưa cũ.
Nơi này đã tệ đến mức người lớn lên cùng nó đã bỏ đi, vậy lý gì cha mẹ tôi lại nghĩ đây là một nơi tốt để tôi về tránh dịch nhỉ? Bộ virus chê chỗ vắng ít người, không thể một lúc tóm gọn, chạy KPI chắc! Buồn cười thật.
"Nơi này mọi người không còn mấy nhỉ? Xung quanh đường toàn là nhà bỏ hoang, chẳng thấy được mấy căn có người", tôi lại tỏ ra thắc mắc, trước khi người tài xế kịp trả lời câu hỏi trước đó.
"Còn một chút nữa là tới. Còn nơi "khỉ ho cò gáy" này còn người già, với vài nhà còn bám lại ruộng nương", giọng người tài xế hơi lạnh lùng.
Tôi tự hỏi mình hình như đâu hỏi gì quá đáng, sao tự dưng ông ta lại có chút không vui lộ rõ trong lời nói, thái độ lạnh nhạt. Cơ mà cũng chẳng sao, dù gì cũng chỉ là một cuốc xe ở vùng xã bắt về quê hẻo lánh, tôi đâu thể mong gì hơn.
Không thấy thiện chí trong giao tiếp, tôi lại buồn chán lôi điện thoại ra chụp vài bức hình vùng quê, con kênh nước, mấy cảnh cũ cũ, còn chút thô sơ, thiên nhiên bên ngoài, cốt để nữa gửi đám bạn, xem như là cho bọn nó thấy mình có chuyến đi du lịch thiên nhiên sinh thái các kiểu. Song, nghĩ lại chút lần này cả bọn chỉ tôi về nơi về vùng núi này để trốn dịch, trong khi đó đám bạn hết check in Pháp lại đến Đức, một vòng Châu Âu đầy cả kho ảnh trên nhóm, mà giờ bản thân lại đi đưa ảnh quê nghèo nàn lên thì khác gì tự làm nhục bản thân, hạ thấp giá trị chính mình. Nên thôi vậy, chụp để đó, nữa về đem đưa cha mẹ khoe trải nghiệm, sẵn tiện làm tiền đề xin chút tiền sau.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi hiện rõ, đôi mắt ẩn hiện quầng thâm dưới lớp phấn mỏng, mái tóc màu tím than dài mượt đã có chút rối, kẹp tóc ngọc trai tuột khỏi vị trí cố hữu, mất đi nét xinh đẹp, sắc sảo đã dày công chuẩn bị trước, tôi không kiềm được mà thở dài, tay chỉnh trang tạm lại mọi thứ cho trong tốt hơn và cầu trời cho mình mau đến nhà ngoại để được nghỉ ngơi, điểm trang lại vẻ ngoài của mình thật hoàn hảo. Chứ lỡ mang danh hoa khôi của khoa, thuộc nhóm Trai xinh gái đẹp của Đại học K, có số lượng người theo đuổi đông đảo là trong xuề xòa quá thì nó kì lắm.
Tôi cũng vừa mới chia tay đây, lúc này lại về quê, lỡ thêm bị chụp ảnh cho bộ dạng xấu, thiếu sức sống như hiện tại, thì không biết người ta dám nghĩ gì nữa. Nhất là tên khốn cho tôi mọc sừng kia, hắn thấy bạn gái cũ này bộ dáng thiếu chỉn chu, lòng không chừng còn phấn khích muốn ăn mừng, cho rằng kẻ đá hắn như tôi đang đau lòng tự hại bản thân, hối hận vì tặng một cái tát rồi buông lời chia tay nữa. Cho nên gì thì gì, hoàn cảnh nào tôi cũng phải thật đẹp mới tốt.
Hàng cây sát hàng cây, qua vài cú quẹo trái, quẹo phải, con đường thu nhỏ lại, lớp tráng nhựa thay bằng lớp đất, cảnh núi xa mờ càng thêm rõ, trời mát hơn khi nắng trưa đã dần tắt, tôi đoán rằng nhà ngoại mình đã chẳng còn xa, bản thân sắp thoát khỏi chiếc xe cũ tệ hại cứ sốc nẩy đang ngồi. Nhưng, đúng lúc đang đợi chờ một sự giải thoát, tôi lại được phóng thích trước khi kịp đến nơi. Ủa?
Người tài xế dừng lại trước con đường đất hoàn toàn vắng vẻ, chẳng có nhà hay người, chỉ có con đường mòn nhỏ vừa cho xe máy chạy vào trước mắt. Ông ta quay lại nhìn tôi kêu, "Xuống xe".
Trời ạ! Tôi đẹp chứ đâu ngu, mắc gì xuống xe trong khi nhà ngoại còn chưa tới. Hơn mười mấy năm không quay lại, nhưng cũng không có nghĩa là ngu đến chẳng còn ấn tượng, hay nhớ trong ngôi nhà đó như thế nào đâu. Với lại nơi này làm gì có nhà mà lừa nhau chứ.
"Hình như con thuê xe đến nhà mà bác", tôi kiên quyết ngồi trên xe, khoanh tay nhìn người tài xế, biểu thị bản thân nhất định phải đến nhà mới xuống. Song, dù gì cũng là con gái, đối phương lại là đàn ông lớn tuổi hơn mình, mà báo đài cũng hay đưa tin mấy vụ này kia nữa, nên dù ngoài cứng, chứ trong lòng tôi cũng thấy lo lo.
Má ơi! Cầu trời cho bác tài xế này là người tốt và đây không phải Fake taxi giùm cái.
Bác tài xế có vẻ tỏ ra không hài lòng, ra hiệu cho tôi nhìn qua cửa kính đầu xe để thấy con đường trước mặt, "Đường nhỏ như vậy xe không vô được. Cô không xuống, thì cũng chỉ ngồi đây tiếp đến mai, tiền cũng sẽ cộng thêm. Tôi cũng không ngại có thêm tiền công, nhưng trời sắp tối rồi, cô mau mau lấy điện thoại gọi người nhà ra rước đi". Vẻ mặt ông ta có lẽ lo lắng khi nhìn sắc trời đã về trời với ánh nắng đã tắt.
Đừng bảo là xài tế mà cũng sợ bóng tối chứ? Mà quan trọng hơn nếu đã không thể chạy vào trong, vậy từ đầu còn tính tiền chuyến xe đưa đến tận nhà làm gì? Lừa người mà.
Tôi tỏ vẻ không hài lòng, cãi lại, "Nhưng từ đầu đã thỏa thuận với bên nhà xe là đưa đến tận nhà mà. Giờ ra như vậy vừa làm phiền người nhà, vừa mất công tôi, bên mọi người quá đáng thật đó".
Tiền của tôi dù là cha mẹ cho đi nữa thì vẫn là tiền thật giá thật, có thể dùng trong giao thương, buôn bán bình thường, chứ có phải nước đâu mà tự dưng mất oan. Nhà dư dả chứ đâu khùng.
"Nhưng từ đầu có nói nơi muốn đến tận làng Bách Đa đâu. Nếu tôi biết chỗ này đã không nhận cuốc từ đầu", tài xế tỏ ra bức xúc.
Nhìn khuôn mặt tức giận với mình, bức xúc thấy rõ tôi thật sự có chút sợ a. Sao mọi người không thể mềm mỏng, vui vẻ với nhau hơn nhỉ. Với lại tôi nhớ ngày xưa mấy cô chú bác ở quê dễ thương, thiện lành lắm mà, sau giờ tự dưng cộc vậy. Song, tôi cũng không chịu thua được, bỏ tiền ra cả rồi.
"Từ đầu đã nói với bên cho thuê, mọi người trao đổi với nhau thế nào có liên quan gì đến tôi đâu. Tiền đưa rồi, giờ mọi người muốn nuốt lời. Với lại làng Bách Đa thì sao, bộ quê ngoại tôi không xứng cho bánh xe của các người lăn qua hả gì? Quá đáng vừa thôi".
Cái gì mà biết hay không biết làng Bách Đa chứ. Nơi nào chẳng là nơi, làm tài xế mà lại kén đường thì có quỷ chịu đi, chịu thuê ấy. Cộc ghê!
Bác tài xế có lẽ thấy tôi cứng, lại nhìn sắc trời đã nhá nhem, nên lại quay sang xuống nước nói, "Được rồi. Cô xuống xe gọi người nhà ra rước, tôi trả lại một phần tiền vì đã không đứng thỏa thuận, được chưa?".
"Không", tôi vẫn không chịu.
Trời ạ! Tôi có số điện thoại của ai dưới này đâu mà kêu gọi ra đón về nhà được. Cha mẹ thì càng khỏi nói, họ còn lâu mới vì đứa con nào mà gác công việc kiếm tiền xuống để nghe, gọi giúp một cuộc điện thoại.
"Vậy chứ cô muốn sao? Trời sắp tối rồi", bác tài xế mặt mày thêm cau có, biểu hiện gấp gáp, lo lắng thấy rõ.
Tôi thể hiện không hài lòng, "Bác có gì gấp vậy, tối tí có sao. Tôi thuê cũng cả ngày rồi, chứ có trả thiếu đồng nào đâu. Với lại chuyện này do vấn đề của bác, bên dịch vụ của công ty bác, chứ phải tôi đâu mà làm phiền gia đình dòng họ ra rước. Không biết, bác tự nghĩ cách đi, còn không thì cùng chờ đến sáng mai".
"Sáng... sáng mai?", mặt bác tài xế tái xanh, mắt vô thức nhìn về phía con đường đất nhỏ dẫn vào làng Bách Đa vánh tanh chẳng bóng người.
Sao ông ta trông sợ thế nhỉ? Bộ có hiềm khích, hay chuyện này kia gì với làng, sợ vô bị trả thù hay sao ấy? Trong lắm lét đến lạ cơ. Nhưng gì thì gì, cũng phải chở tôi vào đến nơi, không thì dù máu đổ cũng không quan tâm. Hoặc cùng lắm thì tôi phụ một tay kêu nhà ngoại ngăn cho xung đột thôi, chứ không mất tiền oan, hay tự chật vật đi đâu.
"Tôi không biết, bác tự tính đi. Trời muộn rồi, tôi cũng mệt, chẳng rảnh ngồi dây dưa đâu".
Bác tài xế có vẻ tức giận, mắt bác nhìn tôi như đang nhìn thứ gì vô cùng kinh khủng trên đời, như muốn một tay liền bóp chết cho đỡ chướng mắt. Tôi nhìn thấy cũng hơi bị sợ, người mất khống chế bắt đầu hơi run, nhưng ngoài mặt vẫn phải cứng cỏi, cố tỏ ra mình ổn nhất có thể.
Trời ạ! Cha mẹ, sao hai người lại đẩy đứa con gái này về quê tránh dịch làm chi cho rơi vào cảnh này vậy chứ. Lỡ người ta làm gì, thì hai người đầu tư suốt mười tám năm qua coi như mất cả vốn đó. Cứu!
Bác tài xế tức đến gân xanh trên trán cũng nổi lên, thiếu điều cho ra đấm đánh tôi để biểu thị bước cuối cùng của cơn tuôn trào giận dữ. Song, sau một lúc, có vẻ vì nghĩ thông điều gì, ông ấy trở nên thư giãn hơn, nói, "Hay vầy. Tôi gọi cho nhỏ cháu sống trong làng ra rước cô chở đến nhà, được không? Chứ cũng không còn cách nào nữa đó".
Gọi nhỏ cháu? Tức là con gái tương tự tôi, không sợ gặp biến thái hay yêu râu xanh, có thể an toàn về nhà ngoại được.
"Ok! Bác gọi bạn ấy đi. Với lại kêu mang xe ổn một chút, chứ cỡ mấy chiếc năm mươi thời xưa thì không nổi với hai vali lớn, một túi nhỏ kèm một người", tôi dặn kỹ trước, tránh tình huống bản thân phải nhường chỗ cho hành lý "ngồi".
Nhớ khi xưa cũng xuống nhà ngoại chơi như vầy, ông lúc đó đã lấy một chiếc năm mươi từ thời nào đó màu xanh xanh ra chạy, yên xe sau là một miếng hình chữ nhật kim loại, không có đệm lót, đường vừa đá vừa đất lởm chởm, xe cứ như cưỡi sóng trào lên lộn xuống, hại tôi sau một chuyến đi ê cả mông. Giờ nhớ lại còn sợ, nên cầu trời cho nhỏ cháu của bác tài xế nhân đạo một chút, đừng hại mông tôi chịu cực hình như xưa giùm.
Bác tài xế có vẻ như đã dễ tính hơn trước, vui vẻ gật đầu trước sự yêu cầu của tôi, "Được chứ. Đương nhiên phải vậy rồi. Mà tôi gọi điện, cô đợi chút". Ông ấy mau chóng rời xe, đóng cửa, móc điện thoại từ túi ra ấn số gọi ai đó. Thao tác của ông ta khá nhanh, thành thạo, qua một chút đã có thể đưa lên tai gọi, nhìn kiểu gì cũng không giống như hình ảnh tôi nghĩ về những người lớn tuổi sống ở vùng quê, ít sử dụng công nghệ, chẳng thạo điện thoại nhắn tin.
"Có lẽ mình phải đợi một chút vậy", tôi thở dài, lại lần nữa đêm điện thoại ra ấn. Ở góc màn hình giờ hiển thị rõ đã quá bốn giờ chiều, dù bên ngoài trời lại giống như sáu giờ tối và quan trọng hơn nữa là tại sao cục sóng điện thoại của tôi chỉ còn hai cục bé tí vậy nhỉ? Rồi kiểu này thì lát vô trong làng, từ nơi lớn vô chỗ hẹp hơn thì nó còn cỡ nào nữa đây? Tôi nhớ rõ ngày xưa lúc tôi xuống chơi nhà ngoại cũng có cả tivi, không thể nào đã quá mười ba năm trôi qua mà chẳng gì thay đổi, tiên tiến, hiện đại hơn được. Bên trong sẽ tốt hơn mà, đúng không?
">Truyện [BHTT] Miss Me
Nhận định, soi kèo Al Duhail vs Al
Truyện Em Là Của Anh
Nokia Lumia 920. Ảnh: Twitter >> Nokia sẽ tiết lộ 3 smartphone Windows Phone 8 vào 5/9
>> Rò rỉ ảnh Nokia Lumia Windows Phone 8 màu vàng
>> Lộ diện Nokia 808 PureView camera 41 “chấm”
Người dùng Twitter @evleaks đăng tấm ảnh được cho là của Lumia 920 với máy ảnh PureView. Có tên mã Phi, Nokia Lumia 920 dùng màn hình 4.5 inch và có thể có các màu xám, vàng chanh và đỏ theo như hình ảnh rò rỉ. Các chi tiết khác chưa được công bố.
">Rò rỉ ảnh Nokia Lumia 920 Pure View và Lumia 820
>> 4 tính năng sẽ biến mất trên iPhone 5 và iOS 6
Josh Carr – cựu tác giả blog TUAW về Apple – đã thử nghiệm ứng dụng Maps trên iOS 6 và tỏ ra thất vọng vì nó còn tệ hơn cả phiên bản thử nghiệm. Khi tìm kiếm các điểm sửa chữa “iPhone Repair” và “iPad Repair”, Carr chỉ tìm thấy hai địa điểm trả về cho “iPhone Repair”. Oái oăm hơn, một trong hai địa điểm còn dùng tên giả để có chữ iPhone trong tên cửa hiệu.
Dù phiên bản web của Google Maps không có nhiều tính năng như bản đã bị gỡ bỏ, chắc chắn nó sẽ làm bạn hài lòng nếu không chịu nổi bản đồ riêng của Apple.
Mở trình duyệt Safari. Gõ “maps.google.com”. Trước khi truy cập, bạn cần đồng ý cho phép trình duyệt sử dụng địa điểm của mình. Đây là bản web của Google Maps. Để thêm vào màn hình chủ, chọn mũi tên ở phần cuối màn hình.
">Chọn “Add to Home Screen”. Cách đưa Google Maps về lại iPhone