您现在的位置是:NEWS > Thời sự
Soi kèo phạt góc Honka vs HJK Helsinki, 18h ngày 1/7
NEWS2025-04-27 05:05:59【Thời sự】2人已围观
简介 Thanhnc - 01/07/2023 05:00 Kèo phạt góc báo bóng da 24hbáo bóng da 24h、、
很赞哦!(15583)
相关文章
- Siêu máy tính dự đoán Arsenal vs Crystal Palace, 2h00 ngày 24/4
- Bên trong biệt thự khổng lồ đang rao bán 150 triệu USD
- Nhận định bóng đá Tottenham vs Chelsea, 22h ngày 20
- Khu căn hộ đầu tiên có biển đảo nhân tạo
- Nhận định, soi kèo TPHCM vs Hà Tĩnh, 19h15 ngày 25/4: Bắn hạ Chiến hạm đỏ
- Truyện Trứng Gà Yêu Tảng Đá
- Bé gái Sài Gòn mọc 2 răng cửa khi vừa chào đời
- Auto Chess: Drodo ‘chơi lớn’ với giải đấu 1 triệu USD, tổ chức vào tháng 10 tại Trung Quốc
- Nhận định, soi kèo Celta Vigo vs Villarreal, 0h00 ngày 24/4: Tàu ngầm vàng thắng tiến
- Biệt thự ngập hoa và nắng giữa lòng thành phố Hưng Yên
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo Slavia Sofia vs Hebar Pazardzhik, 21h30 ngày 25/4: Bảo vệ ngôi đầu
Nếu bạn từng sống ở những vùng có ký sinh trùng gây bệnh vàng da có thể là hậu quả của sự hình thành các kén nước trong gan. Việc khám lâm sàng đóng vai trò quan trọng tìm nguyên nhân gây vàng da.
Tuy nhiên để xác định chắc chắn, bệnh nhân cần làm một số xét nghiệm như siêu âm ổ bụng (phát hiện u cục, kén, sỏi trong gan), Xquang (tìm sỏi túi mật), soi phúc mạc (phân biệt ứ mật trong hay ngoài gan, phát hiện tính chất ung thư và tiên lượng), sinh thiết gan (phân biệt ung thư gan, xơ gan...).
Trường hợp của em ở tuổi đời 31 là tuổi sung sức mà lại yếu thì chắc có bệnh ảnh hưởng tới sức khỏe rồi, còn chần chừ gì nữa hãy đi khám sớm tại chuyên khoa nội của bệnh viện gần nhà để xác định nguyên nhân và điều trị sớm. Chúc em nhanh khỏe.
8 món ăn trị nám, 'là phẳng' nếp nhăn
Những thức uống này chứa nhiều vitamin C và flavonoid, công hiệu làm cho da có tính đàn hồi, trừ nám tẩy trắng, làm phẳng nếp nhăn.
">Sạm da có phải bị bệnh gan?
Đôi khi, ngủ trong ôtô là rất quan trọng và không thể tránh khỏi, đặc biệt là khi bạn cảm thấy không tỉnh táo và không ai có thể đảm nhận lái xe hộ. Những bước dưới đây sẽ giúp bạn ngủ trong xe an toàn hơn, tránh trường hợp đáng tiếc do thiếu khí hay ngộ độc khí thải từ động cơ trên ô tô.Bất cẩn khi mở cửa ô tô, làm mất mạng người khác như chơi">
Ngủ trong ô tô sao cho an toàn
Với giới trẻ năng động, những chiếc xe kiểu dáng khỏe khoắn, thể thao là sự lựa chọn lý tưởng. Ở dòng xe số, tay ga và côn tay đều có những mẫu với mức giá rẻ.
Những mẫu xe máy nào tăng giá cao nhất dịp cận Tết?">Top 3 mẫu xe lý tưởng cho giới trẻ năng động đáng mua nhất hiện nay
Nhận định, soi kèo Fortis Limited vs Fakirapool Young Mens Club, 16h30 ngày 25/4: Tưng bừng bắn phá
Lâm Cẩm Vân xoay người sang vẫy vẫy tay chào người nọ: "Thím Vương."
"Chắc trên huyện người ta nghỉ hè rồi đấy. Ái chà, nhìn xem bao nhiêu là túi to túi nhỏ, lại mang thứ gì tốt về thế hở cháu?"
Lâm Cẩm Vân vội vàng cúi người lấy ra hai quả đào mật từ trong túi nilon màu đỏ dưới chân, theo đường mòn uốn lượn đến bên cạnh thím Vương, đưa ra hai quả đào: "Thím Vương, đây đây, nếm thử mấy quả đào nào."
"Ôi ngượng thế chứ lị."
Vương Bích Ngọc tuy miệng nói lời khách sáo nhưng tay lại không chút khách khí, vội vàng xoa xoa vạt áo lau đi đôi tay dính đầy bùn đất, vui tươi hớn hở cầm lấy đào trong tay Lâm Cẩm Vân.
"Vẫn là cháu Vân đây có bản lĩnh. Nhìn mà xem, làm giáo viên ở huyện thành vẻ vang cỡ nào, đến cả đồ mang về nhà cũng tốt hơn ở đây nhiều, nhìn quả đào này xem, tươi ơi là tươi nhé!"
Vương Bích Ngọc vừa nói chuyện vừa đưa đào lên gặm một miếng to: "Tư Tuệ nhà thím nếu có nửa phần bản lĩnh của cháu thôi thì thím đây nửa đêm nằm mơ cũng có thể cười tỉnh lại."
"Thế giờ Tư Tuệ đang làm gì hả thím?"
"Ai có biết nó làm gì đâu, ở trong nhà cứ không yên, ba ngày thì hết hai ngày chạy ra ngoài, cũng không biết tìm việc mà làm cho đàng hoàng, suốt ngày cứ vớ va vớ vẩn, mấy hôm trước còn nói với thím muốn hùn vốn làm ăn buôn bán với người ta. Cháu nói xem, dựa vào nó? Liệu có tin nổi không?!"
"Thím cũng đừng lo lắng quá. Đất nước ta đang chủ trương cải cách mở cửa, hiện giờ đã không còn đóng cửa như trước mà đang khuyến khích nền kinh tế thị trường, đề xướng đi đầu làm giàu đó chứ."
Lâm Cẩm Vân thấy Vương Bích Ngọc mặt mày hoang mang, sợ bà ta nghe không hiểu, lại giải thích. "Nghĩa là cổ vũ người trẻ tuổi, khuyến khích dân nông thôn ra ngoài gầy dựng sự nghiệp, với đầu óc của chị Tư Tuệ có khi gầy nên nghiệp lớn cũng không chừng, đến lúc đó thì thím lại chả được hưởng phúc còn gì."
"Không làm thím phiền thêm đã thắp hương cảm tạ lắm rồi. May là còn thằng anh trai giỏi giang của nó biết làm gia cụ, đóng đồ gỗ kiếm tiền nuôi gia đình, bằng không chỉ còn cách bán hết mấy sào ruộng này mà đi xin ăn, cha bọn nó lại mất sớm, chả để lại được gì."
Vương Bích Ngọc nói xong liền chua mũi đỏ mắt, nước mắt chực trào, nhưng trong tay cầm hai quả đào không tiện lau, đành phải nâng ống tay áo dính bẩn của mình lên dụi dụi mấy cái.
Lâm Cẩm Vân nhìn bà thím kia nước mắt giao hòa cùng bùn đất, càng lau mặt càng bẩn, muốn nói lại thôi.
"Thím ấy hả, giờ cũng không mong ngóng gì khác hơn là thằng Tư Minh nhà thím có thể sớm thành gia, cưới một đứa con gái tốt về hầu hạ người mẹ số khổ của nó, ấy mới coi là hưởng phúc được."
Vương Bích Ngọc nói xong liền chuyển mặt về hướng Lâm Cẩm Vân, nở ra nụ cười còn nhiệt liệt hơn cả ngày hè.
Có thể nói là cười ý vị thâm trường.
Lâm Cẩm Vân không dám tùy tiện đón nhận nụ cười này, cô nhìn chằm chằm bộ mặt nhòe nhoẹt bùn đất lại còn óng ánh nước mắt trông thật buồn cười, vội mím môi cười hàm súc, cười không hé răng.
Vương Bích Ngọc thấy cô không nói nữa, có chút bực dọc cô đầu óc chậm chạp, đang tính mở miệng nói, lại bị Lâm Cẩm Vân ngắt ngang: "Thím à, thím cứ làm tiếp đi nhé, cháu về nhà trước đã."
Vương Bích Ngọc cũng không nói thêm gì nữa, xua xua tay: "Ái chà, đi đi. Đi về mà gặp chị dâu mới của cháu."
"Chị dâu mới nào cơ?"
Lâm Cẩm Vân nghe không hiểu, chợt sửng sốt.
Vương Bích Ngọc thấy Lâm Cẩm Vân ngạc nhiên như thể chẳng hay biết gì, khóe mắt đầy nếp nhăn chợt cong lên, khóe miệng cũng nhếch lên tràn đầy sức sống, vội vàng cúi người gần sát lại, dùng khuỷu tay huých Lâm Cẩm Vân: "Cháu không biết sao? Mẹ cháu không nói cho cháu nghe à?"
"Trước kì nghỉ ở trường bộn bề nhiều việc, cả tháng rồi cháu không về nhà, lại xảy ra sự gì rồi sao?"
"Ha ha, chính là thằng anh ngốc... À không, chính là anh Hai bị bệnh của cháu đấy. Mẹ cháu đã tìm được cho anh Hai cháu một người vợ rồi, còn rất xinh đẹp nữa là. Cũng phải nói là mẹ cháu lợi hại thật, có thể âm thầm làm được chuyện lớn như vậy, đến con gái mình mà cũng giấu diếm. Thím mới gặp hôm trước đây thôi, chạy tới hỏi thì mẹ cháu không chịu nói, nhưng việc này không phải quá rõ ràng rồi sao, ha ha."
Lâm Cẩm Vân nghe xong lời này lại cảm thấy khiếp sợ, vội cáo biệt Vương Bích Ngọc, nhanh chân chạy như bay về nhà.
Một đường trở về này, trong lòng đủ loại cảm xúc đan xen.
Nhà họ Lâm cũng coi như là một hộ dân khá giả trong trấn. Ông Lâm trước kia dựa vào nghề chăn nuôi chằng nghịch mà sống, sinh được hai trai một gái, Lâm Cẩm Vân là út, trên còn có hai anh trai, Lâm Vĩ Kiện và Lâm Vĩ Khang. Anh Hai Lâm Vĩ Khang năm mười hai tuổi vô ý ngã vào ao cá, may sao được người cứu lên nhưng lại sốt cao suốt mấy ngày liền, một giấc ngủ dậy tuy bảo toàn mạng sống nhưng lại thất thần, trí lực chỉ bằng đứa con nít bảy tám tuổi.
Bà Lâm - Quách Xuân Lan là mẫu người tính tình quật cường không tin vào số mệnh, từ đó về sau liền dẫn Lâm Vĩ Khang đi khắp nơi tìm y hỏi dược, một năm hao tốn không biết bao nhiêu tiền bạc công sức nhưng vẫn không thấy Lâm Vĩ Khang tiến triển chút nào.
Thế mới biết khi tuyệt vọng người ta có thể thử bất cứ cách gì, Quách Xuân Lan cố chấp theo ý mình, không ngần ngại cho con trai thử bất kì phương pháp chữa bệnh hoang đường nào, từ phương thuốc cổ truyền đến các loại liệu pháp dân gian, nhưng chỉ làm cho bệnh tình Lâm Vĩ Khang ngày một xấu đi.
Sau đó Lâm Vĩ Khang lại vô tình mắc phải chứng hưng cảm*. Khi không hưng cảm thì chỉ ngây ngô vụng về xem như vô hại, nhưng một khi phát cuồng thì thấy vật liền đập gặp người liền đánh, chẳng khác gì thằng điên.
Mấy năm trước, ông Lâm bệnh nặng qua đời, anh Cả của Lâm Cẩm Vân - Lâm Vĩ Kiện bỏ học về nhà nối nghiệp chăn nuôi vịt của cha. Trước kia ông Lâm cũng dành dụm được chút ít của cải, nay Lâm Vĩ Kiện kế nghiệp cha cũng có thể miễn cưỡng lo được sinh hoạt phí trong nhà cùng học phí của em gái.
Cũng may Lâm Cẩm Vân bình sinh tư chất thông minh, học hành chưa bao giờ thua kém, một đường thuận lợi học xong đại học Sư Phạm. Vốn dĩ yêu thích công việc giảng dạy, lại không muốn một mình lẻ loi làm việc ở thành phố lớn, nên sau khi tốt nghiệp cô lựa chọn về quê, trở thành giáo viên của trường huyện Nhất Trung.
">Truyện Không Bình Thường
Giờ quý nhân toàn đi xe ngựa hoặc xe bò, chỉ có phú thương và thứ tộc bình thường mới đi xe lừa, toa xe lừa rất sơ sài, ngay cả nóc xe cũng không có, thế là mọi người xung quanh đều tò mò xúm lại xem.
Vừa nhìn bọn họ đã lập tức sững sờ tại chỗ, không dời nổi chân.
Chỉ thấy trong xe có một công tử dung mạo diễm lệ, đẹp như tiên sa dựa vào thành xe, mặt y tái nhợt, hơi thở mong manh như đang bệnh.
Những người có thể vào thành hầu hết là dân thường không biết chữ, bọn họ cũng chẳng nghĩ được nhiều từ hoa mỹ nên chỉ có thể phát ra lời ca ngợi chân thành nhất, nguyên thủy nhất trong lòng.
Đẹp quá là đẹp!
......
Đúng lúc này, đôi mắt đang nhắm nghiền của công tử đột nhiên mở ra, hàng mi đen dài nhướng lên để lộ một đôi mắt trong veo tĩnh lặng.
Hơi lạnh lùng nhưng có thể bỏ qua, dù sao cũng thật sự rất đẹp.
......
Y vừa cựa quậy thì người hầu bên cạnh lập tức đưa tay đỡ, kết quả vẫn không thể nào tránh khỏi, mới nhúc nhích một cái y đã nhịn không được ho khan, thân hình gầy gò vì bệnh, nghe tiếng ho khiến người ta xót xa.
Đây là thời đại mà sốt nhẹ cũng có thể mất mạng, người xung quanh đã từ choáng ngợp biến thành đau lòng.
Thấy tấm bảng ghi ba chữ "Huyện Bình Dương" treo trên cổng thành cũ kỹ cách đó không xa, Tiêu Dung khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Quãng đường này y không dám dừng lại mà liều mạng lê thân thể như ống bễ nứt này đi, may mà trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng đến nơi.
Tâm trạng y hơi kích động, dù sao đoạn đường này quá gian nan, còn chưa vào thành mà y đã thấy bồn chồn bất an.
Y nhìn quanh một vòng, trông thấy một cụ bà có vẻ dễ bắt chuyện, sau đó vịn toa xe hỏi bà: "Lão nhân gia, không biết Trấn Bắc Vương ở ngoài thành Bình Dương hay trong thành Bình Dương vậy?"
Tiêu Dung cảm thấy tìm bừa người nào hỏi cũng được, Trấn Bắc Vương tiếng tăm lừng lẫy, hắn đi đâu mọi người đều biết, nếu Trấn Bắc Vương đang ở cùng đại quân thì y khỏi cần xếp hàng vào thành nữa.
Cụ bà cũng không làm y thất vọng, bà thật sự biết Trấn Bắc Vương ở đâu.
Không ngờ người đẹp như tiên này lại nói chuyện với mình nên cụ bà vừa mừng vừa sợ: "Trấn, Trấn Bắc Vương hả? Mấy ngày trước hắn dẫn quân đến Trấn Bắc rồi, nghe nói là sắp đánh Ô Tôn."
Cụ bà không nói dối mà vồn vã trả lời Tiêu Dung, nhưng nghe xong câu trả lời này, nụ cười trên mặt Tiêu Dung lập tức đông cứng.
"...... Đi rồi?"
"Lại đi nữa à?"
"Ta từ Tân An chạy tới Hoài Âm, từ Hoài Âm chạy tới Lương Châu rồi lại từ Lương Châu chạy tới Bình Dương chết tiệt này, ngươi nói sao cơ, hắn, lại, đi, nữa, à?!"
"Rốt cuộc ông trời đang chơi xỏ ta hay hắn đang chơi xỏ ta hả?! Đoạn đường này ta chạy hết ba ngàn dặm đấy! Tốt tốt tốt, được được được, đi nữa chứ gì, ngươi nói đi, hắn đi đâu, hắn lại đi đâu rồi, Đông Tây Nam Bắc Trung Phát Bạch, rốt cuộc là chỗ nào hả, ngươi nói đi!"
Cụ bà: "............"
Bà và đám dân chúng đều hoảng sợ lùi lại một bước, bởi vì Tiêu Dung đã hùng hổ đứng lên trong xe, hai tay níu lấy toa xe, nửa người trên vươn ra ngoài, nói không ngoa chút nào, bộ dạng này của y cứ như sắp ăn thịt người vậy, hơn nữa không chỉ ăn một người mà có thể ăn hết hai ba người.
......
Nhưng cụ bà chưa kịp thốt ra nửa chữ thì sắc mặt Tiêu Dung bỗng nhiên cứng đờ, cảm giác kiệt sức quen thuộc lập tức càn quét thân thể y, một giây sau y trợn ngược mắt hôn mê bất tỉnh.
Người hầu của y thấy thế vội vàng la to: "Lang chủ!"
Hắn đỡ lấy Tiêu Dung, nghe thấy y thều thào thốt ra một câu di ngôn trong lúc hôn mê.
"Khuất Vân Diệt, đồ chó, ta...... ta phải giết ngươi!"
Người hầu: "......"
*
Cùng lúc đó, ngoài thành An Định cách thành Bình Dương hai trăm dặm, quân Trấn Bắc đang dựng trại tạm thời ở đây.
Tin tức của cụ bà vẫn có sai lệch, Trấn Bắc Vương dẫn đại quân xuất hành không phải vì muốn đánh Ô Tôn, Ô Tôn đã án binh bất động, còn người Hung Nô rục rịch nổi dậy muốn đòi lại danh dự, nhưng chỉ có mấy ngàn người hoàn toàn chẳng làm nên trò trống gì, chuyện vặt vãnh này vốn không cần Trấn Bắc Vương đích thân ra mặt, vì hắn không thích ở lại thành Bình Dương nghe những luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại kia nên dẫn quân đi đánh một trận, nhân tiện hóng gió luôn thể.
Ai ngờ đã đi mà vẫn chưa được yên.
Hiện nay tình hình thiên hạ phức tạp, nói tóm lại là một chia thành hai, lấy sông Hoài làm ranh giới, phương Nam bị cái gọi là Ung triều chính thống cai trị, xưng là Nam Ung, còn phương Bắc bị người Hồ chiếm lĩnh suốt mười năm qua, lại bị quân phiệt cát cứ, mãi đến năm nay mới được quân Trấn Bắc thế như chẻ tre chính thức thống nhất, Khuất Vân Diệt là Trấn Bắc Vương, không xưng đế, cũng chẳng có niên hiệu nhưng hắn chính là kẻ thống trị vùng đất này.
Ngoài ra còn có một vài thế lực lẻ tẻ và thế lực man di nhưng không quan trọng, hiện giờ mọi người chỉ biết đến hai người, một là tiểu Hoàng đế Nam Ung mới tám tuổi, hai là Khuất Vân Diệt tuổi trẻ thành danh.
Loạn thế sinh anh hùng, anh hùng muốn dương danh thì hoặc là tự làm vua, hoặc là tìm một Bá Nhạc nhận ra tiềm năng của mình.
Vì vậy mỗi ngày đều có người tìm tới quân Trấn Bắc để xin đầu quân cho Trấn Bắc Vương.
Người đến hôm nay có chút danh tiếng, nghe nói từng làm Thái thú Tấn Ninh, mẫu thân là con gái nhà họ Kinh tiếng tăm ở Vũ Lăng, bản thân hắn chưa từng làm phụ tá, nhưng hắn cho rằng Trấn Bắc Vương là thiên hạ đệ nhất anh hùng nên muốn tới đầu quân.
Khuất Vân Diệt sai người mời hắn vào, tuy chẳng mấy nhiệt tình nhưng cũng không đến mức lạnh nhạt, còn gọi người dâng trà cho hắn rồi bảo hắn ngồi, khá là nể mặt, khi hắn chậm rãi nói chuyện, Khuất Vân Diệt cũng kiên nhẫn lắng nghe.
Lúc mới tới người này hơi hồi hộp vì Khuất Vân Diệt cao tám thước, tính theo thời nay là một mét chín lăm, diện mạo cực kỳ tuấn mỹ, vì thấy máu quá nhiều nên không giấu được sát khí trên người, huống hồ hắn cũng chẳng muốn giấu, tướng ngồi đầy khí thế, hai chân dài không hề khách khí mở rộng, nhìn như không có ý gì nhưng mũi chân lại chĩa về phía khách với vẻ công kích.
">Truyện Đại Vương Tuyệt Đối Không Được!
Không giống các trang mạng xã hội khác, như Facebook, bạn không thể nhấp chuột phải lên ảnh và chọn Save as. Tùy chọn Save as vẫn nằm ở đó, nhưng nó sẽ tải về trang web HTML, không phải file ảnh.
Nếu bạn không bận tâm đến kích thước ảnh, bạn có thể chụp ảnh màn hình. Đây là thao tác đơn giản và được nhiều người dùng lựa chọn nhất.
Tuy nhiên, nếu tấm ảnh bạn tìm thấy quá đẹp và bạn muốn tải nó về với kích thước đầy đủ, bạn cần làm nhiều việc hơn là chỉ chụp ảnh màn hình. Lưu ý, bạn chỉ có thể thực hiện việc này trên máy tính, ứng dụng di động không cho phép bạn làm việc này.
Trường hợp bạn bắt gặp bức ảnh mình yêu thích trong khi đang lướt Instagram trên di động, bạn chỉ cần bookmark (lưu dấu) nó để dễ tìm lại nó. Để làm vậy, bạn chỉ cần bấm nút bookmark ở phía dưới góc phải của bức ảnh.
Bây giờ, bạn mở Instagram trên máy tính, truy cập vào trang cá nhân của mình, và chọn thẻ Saved. Sau đó, bạn bấm chuột lên hình bạn vừa lưu.
Kế đến, bạn truy cập vào trang web Instantgram. Đây là một bookmarklet dành cho trình duyệt. Nếu bạn chưa biết, bookmarklet là một đoạn mã (script) nhỏ được đặt trên thanh dấu trang (bookmark bar) của trình duyệt web, cho phép người dùng dễ dàng thực hiện một số thao tác trang web thông thường không hỗ trợ. Bookmarklet tương tự như add-on của Firefox hay extension của Chrome nhưng nhỏ gọn và nhẹ hơn.
Tại trang web mở ra, bạn cần kéo bookmarklet instantgram 3.0.1 từ ô hình chữ nhật ở giữa trang web lên thanh bookmark của trình duyệt.
Quay lại ảnh bạn đã lưu ở trên và bấm lên bookmarklet bạn vừa tạo trên thanh bookmark.
Ngay lập tức một thẻ mới sẽ mở ra chứa phiên bản hình ảnh có kích thước đầy đủ.
Tại đây, bạn có thể bấm chuột phải lên ảnh và chọn Save image as. Thao tác này sẽ tải về file ảnh thay vì trang web HTML như trước.
">Cách tải ảnh độ phân giải cao từ Instagram