当前位置:首页 > Nhận định > Nhận định, soi kèo Utrecht vs NEC Nijmegen, 22h30 ngày 15/3: Ngã ngựa 正文
标签:
责任编辑:Thế giới
Không gian văn hóa cồng chiêng Tây Nguyên trải rộng suốt 5 tỉnh Kon Tum, Gia Lai, Đăk Lăk, Đăk Nông, Lâm Đồng và chủ nhân của loại hình văn hóa đặc sắc này là cư dân các dân tộc Tây Nguyên: Bana, Xêđăng, Mnông, Cơho, Rơmăm, Êđê, Giarai... Cồng chiêng gắn bó mật thiết với cuộc sống của người Tây Nguyên, là tiếng nói của tâm linh, tâm hồn con người, để diễn tả niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống, trong lao động và sinh hoạt hàng ngày của họ.
![]() |
Cồng chiêng là loại nhạc khí bằng hợp kim đồng, có khi pha vàng, bạc hoặc đồng đen. Cồng là loại có núm, chiêng không núm. Nhạc cụ này có nhiều cỡ, đường kính từ 20cm đến 60cm, loại cực đại từ 90cm đến 120cm. Cồng chiêng có thể được dùng đơn lẻ hoặc dùng theo dàn, bộ từ 2 đến 12 hoặc 13 chiếc, thậm chí có nơi từ 18 đến 20 chiếc.
Cồng chiêng Tây Nguyên là loại nhạc cụ độc đáo, đặc sắc và đa dạng. Các dàn cồng chiêng Tây Nguyên lấy thang bồi âm tự nhiên làm cơ sở để thiết lập thang âm của riêng mình. Trong đó, mỗi biên chế của từng tộc người đều cấu tạo bởi thang 3 âm, 5 âm hay 6 âm cơ bản. Song, cồng chiêng vốn là nhạc cụ đa âm, bên cạnh âm cơ bản bao giờ cũng vang kèm một vài âm phụ khác. Thành thử trên thực tế, một dàn 6 chiêng sẽ cho ta tối thiểu 12 âm hay nhiều hơn nữa. Điều đó lý giải tại sao âm sắc cồng chiêng nghe thật đầy đặn và có chiều sâu.
Về nguồn gốc, theo một số nhà nghiên cứu, cồng chiêng là "hậu duệ" của đàn đá. Trước khi có văn hóa đồng, người xưa đã tìm đến loại khí cụ đá: cồng đá, chiêng đá... tre, rồi tới thời đại đồ đồng, mới có chiêng đồng... Từ thuở sơ khai, cồng chiêng được đánh lên để mừng lúa mới, xuống đồng; biểu hiện của tín ngưỡng - là phương tiện giao tiếp với siêu nhiên... Tất cả các lễ hội trong năm, từ lễ thổi tai cho trẻ sơ sinh đến lễ bỏ mả, lễ cúng máng nước, lễ mừng cơm mới, lễ đóng cửa kho, lễ đâm trâu.. . hay trong một buổi nghe khan... đều phải có tiếng cồng chiêng như là thứ để nối kết những con người trong cùng một cộng đồng.
![]() |
Theo quan niệm của người Tây Nguyên, đằng sau mỗi chiếc cồng, chiêng đều ẩn chứa một vị thần. Cồng chiêng càng cổ thì quyền lực của vị thần càng cao. Cồng chiêng còn là tài sản quý giá, biểu tượng cho quyền lực và sự giàu có.
Vào những ngày hội, hình ảnh những vòng người nhảy múa quanh ngọn lửa thiêng, bên những vò rượu cần trong tiếng cồng chiêng vang vọng núi rừng, tạo cho Tây Nguyên một không gian lãng mạn và huyền ảo. Cồng chiêng do vậy góp phần tạo nên những sử thi, những áng thơ ca đậm chất văn hóa Tây Nguyên vừa lãng mạn, vừa hùng tráng.
Ở phần lớn các tộc người, cồng chiêng là nhạc cụ dành riêng cho nam giới. Đó là trường hợp của các tộc người như Gia Rai, Ê Đê Kpah, Ba Na, Xơ Đăng, Brâu, Cơ Ho... Song, có những tộc người thì cả nam lẫn nữ đều có thể sử dụng, như Mạ, M’Nông. Riêng một số ít tộc người như Ê Đê Bih thì chỉ có nữ giới mới được chơi cồng chiêng.
Cồng chiêng Tây Nguyên là Di sản văn hóa mang đậm dấu ấn thời gian và không gian. Từ chủng loại, phương pháp kích âm, biên chế và thang âm cho đến hệ thống bài bản và nghệ thuật diễn tấu, chúng ta sẽ bắt gặp những gì của một dải nghệ thuật đa diện từ đơn giản đến phức tạp, từ ít đến nhiều, từ đơn tuyến đến đa tuyến... Trong đó bảo lưu cả những lớp cắt lịch sử của tiến trình phát triển âm nhạc từ thời kỳ sơ khai. ở đây, mọi giá trị nghệ thuật đều nằm trong mối quan hệ tương đồng và dị biệt, xác định cá tính vùng miền của nghệ thuật. Và, với sự phong phú, độc đáo và đa dạng từ toàn bộ đến từng phần, có thể khẳng định vị trí đặc biệt của cồng chiêng Tây Nguyên trong nền âm nhạc dân tộc cổ truyền Việt Nam.
Âm nhạc của cồng chiêng Tây Nguyên thể hiện trình độ điêu luyện của người chơi trong việc áp dụng những kỹ năng đánh chiêng và kỹ năng chế tác. Từ việc chỉnh chiêng đến biên chế thành dàn nhạc, cách chơi, cách trình diễn, những người dân dẫu không qua trường lớp đào tạo vẫn thể hiện được những cách chơi điêu luyện tuyệt vời. Với người Tây Nguyên, cồng chiêng và văn hóa cồng chiêng là tài sản vô giá. Âm nhạc cồng chiêng Tây Nguyên không những là một giá trị nghệ thuật đã từ lâu được khẳng định trong đời sống xã hội mà còn là kết tinh của hồn thiêng sông núi qua bao thế hệ. Cồng chiêng Tây Nguyên không chỉ có ý nghĩa về mặt vật chất cũng như những giá trị về nghệ thuật đơn thuần mà nó còn là "tiếng nói" của con người và của thần linh theo quan niệm "vạn vật hữu linh".
Ngày 25/11/2005, Không gian văn hóa Cồng chiêng Tây Nguyên của Việt Nam đã được UNESCO chính thức công nhận là kiệt tác văn hóa phi vật thể và truyền khẩu của nhân loại. Sau Nhã nhạc Cung đình Huế, Cồng chiêng Tây Nguyên là di sản văn hóa phi vật thể thứ hai của Việt Nam được tôn vinh là di sản của thế giới.
Khánh An
" alt="Không gian văn hóa Cồng Chiêng"/>Mùa hè, trời nắng. Và vì bị đánh động, lũ cua, cá lẩn vào những gốc lúa. Vừa quơ tay vơ cả chục khóm lúa trái, phải, trên dưới… cho vừa một vòng vung liềm, tiếng xoèn xoẹt cắt lúa dứt khoát, gãy gọn rất nhanh để trơ khấc lại gốc rạ còn lại xâm xấp mặt ruộng, chị tôi vừa tinh mắt, nhanh tay tóm lấy những con cua lẩn trốn.
Những con cua kềnh, mai lên màu đồng béo nục, to cỡ bao diêm, khuỳnh khoàng giơ hai chiếc càng khổng lồ chống đỡ. Nhưng lại sao được. Tất cả chúng bị nhét vào chiếc xà-cạp quấn ở chân từ sáng. Khi chiếc xà-cạp chứa cua đã cồm cộm, chị tôi dừng cắt lúa, quăng liềm, chạy lại chiếc xô nhựa tôi mang theo để trên đầu bờ, tháo nút buộc, trút đám cua vào cả đó.
Có đôi khi, chị còn bắt được cả một con cá trê vàng óng, hay những con rô sù đầu đen trũi, to cỡ 3 ngón tay… Tất cả những cua cá ấy, sẽ là một bữa ăn thịnh soạn cho cả gia đình.
2
Từ sáng sớm, trước khi đi gặt, mẹ đã đi chợ làng mua một làn rau nặng: mồng tơi, rau đay, mấy quả mướp hương căng da, vẫn còn nguyên cuống; một nắm rau dền cơm, lá ớt, một mớ rau rút vừa cắt lên từ ao làng; một nắm lá kinh giới, và không thể thiếu, đó là rau mộng bông…
Hãy thư thả để tôi giải thích về thứ rau mộng bông.
Nó là những hạt của cây bông - thứ cây cho lớp bông trắng nõn để làm chăn đắp. Hạt ấy, người dân quê tôi ngâm ủ cho lên mầm, quy trình như làm giá đỗ. Nhưng, rau mầm bông mảnh manh, thân dài, nhỏ như que tăm, hai chiếc lá mầm vẫn còn cụp lại, xếp khít vào nhau như một chiếc quạt xoè. Thứ rau mầm mộng bông có một hương thơm khó gọi thành tên, vừa hăng hắc, vừa dậy mùi, nhưng khi trộn với gần chục loại rau tất cả, nó dậy lên một bát canh cua đồng không nơi nào có…
![]() | ![]() |
Cả vùng quê lúa Thái Bình, chỉ có huyện Đông Hưng tôi ở có bán mộng bông...
Cả vùng quê lúa, chỉ có huyện tôi ở có bán mộng bông. Cả huyện tôi ở, chỉ có một vài làng xã, người dân dùng mộng bông như một thứ gia vị.
Tại sao một thứ thức rau thơm tho, quê kiểng ấy không được nhân rộng ra tất cả các làng xã khác, mà chỉ có ở làng Bái quê tôi? Điều kỳ lạ ấy không ai giải thích được, dù không có câu chuyện gì không hay gắn với nó cả.
Tôi cong mông đẩy chiếc xe thồ chất đầy lúa hai bên chiếc trành tre tự chế. Bố tôi cầm ghi đông xe, điều khiển theo thói quen đã thuộc nằm lòng từng ổ gà, từng viên gạch nhô lên giữa con đường làng rải đất đá nện…
Trong lúc tôi và bố xếp lúa vào hiên nhà, rồi lấy bao tải phủ lên che chắn, đợi gặt thêm mấy chân ruộng nữa mới gọi máy tuốt về tuốt lúa một thể, cho bõ một lần công thuê…, mẹ và chị bận rộn với xô cua vừa thu hoạch từ chân ruộng xóm Chùa về.
Rửa thật sạch bùn đất vẫn bám đầy trên những con cua béo múp, to khoẻ, mẹ cho vào chiếc rổ nhựa, múc đầy nước giếng xóc thật mạnh, rồi lại sàng vòng tròn để ra hết bùn đất. Phần nữa, để lũ cua bị chóng mặt, không còn giơ những chiếc càng to khoẻ lên cắp vào tay, chân người bắt chúng.
Tôi đã bị một con cua kềnh cắp rất đau, rất chặt không chịu nhả ra. Chiếc càng khoẻ như một gọng kìm, có răng cưa ngậm chặt bắp thịt non của đứa trẻ 10 tuổi. Lần ấy, vì quá căm ghét nó, tôi xin mẹ giữ lại cặp càng lực lưỡng ấy, không giã nát, mà cho vào nồi canh, để lát nữa sẽ một mình ngồi gặm cặp càng.
Khi lũ cua còn đang đờ đẫn, chóng mặt vì bị đảo lộn trong chiếc rổ mà mẹ xóc lấy xóc để, nhanh thoăn thoắt, mẹ lấy hai tay, một ta giữ cái mai, một tay túm bộ chân càng giựt mạnh, xé con cua làm hai. Phần mình cua, mẹ lật bụng chúng lên rồi loại bỏ chiếc yếm ở dưới bụng - đây là phần mà nếu giã hết, nó sẽ đưa lại mùi hoi, làm giảm mùi thơm của bát canh cua đồng.
Bao nhiêu trứng cua nằm lại hết trên chiếc mai vừa bị lột. Mẹ lấy chiếc cối bằng đất nung, quê tôi còn gọi là “gùa”, chiếc chày gỗ tiện ngẵn thín hai đầu, phần tay cầm ở giữa được thu lại thon, nhỏ cho vừa tay cầm - cả hai thứ đã được rửa sạch, úp nắng khô cong. Đám thịt cua đã ráo nước, mẹ tôi cho hết vào chiếc cối, nếu nhiều quá sẽ san thành nhiều mẻ, để cối giã đỡ đầy.
Một tay vừa giữ miệng cối, vừa khum khum để che không cho nước cua bị giã bắn ra ngoài, tay còn lại, mẹ cầm chiếc chày gỗ nện xuống những chày chắc nịch, đều đặn, nhịp nhàng, không cần quá mạnh, nhưng phải hết sức khéo léo để không làm cua bắn. Những âm thanh cùng cục, cùng cục, rồi cồng cộc, cồng cộc… đều đặn vang lên.
Khi mẻ cua giã gần nhuyễn, mẹ tra vào ba thìa bột canh nhỏ để cho nó có vị đằm, quện. Gáo nước mưa đã được tôi múc sẵn, mẹ đổ đầy chiếc gùa, rồi lấy tay bóp nhuyễn. Nước mưa đang trong veo chuyển sang màu đỏ đồng, đấy là thứ nước ngon ngậy của thịt cua tháng 6 đã được giã tan, lọc bỏ bã, chỉ lấy nước.
Tôi lấy một chiếc tăm ra ngồi chòi gạch cua. Gạch cua tươi, vón lại thành cục như những bông hoa. Mẹ dặn, chòi hết gạch cua vào bát, sau đó mới thả vào nồi nước cua đồng vừa giã…
Tại sao lại như vậy? Vì như thế nó mới kết thành một tảng gạch cua bám chặt với nhau, không bị phá vụn khi đun sôi, khi những chiếc đũa đảo nồi canh cua hừng hực dưới chiếc bếp rạ.
Mọi thứ diễn ra chừng 30 phút. Lúc này, chị tôi đã làm sạch các thứ gồm 6 - 7 loại rau: dền cơm, mồng tơi, rau đay, mướp hương nạo vỏ cắt thành từng miếng; mầm mộng bông bỏ hết những cái mũ dưới chân, còn lại những thân cây rau mầm mảnh mai, vàng óng; bó rau nhút đã được rút hết lớp bông quấn quanh thân cây, ngắn thành từng đoạn nhỏ cỡ đốt ngón tay.
![]() | ![]() |
Nếu có thời gian, tôi sẽ phải đi tìm bằng được một nắm lá ớt, một vài chiếc lá gừng non, mấy ngọn rau kinh giới… để giúp nồi canh dậy mùi.
Khi nồi nước cua đã sôi ùng ục, lớp gạch cua, đúng như lời mẹ nói, bện lại thành từng mảng, nổi lên óng ả trên mặt. Mẹ khéo léo thả lần lượt đám rau dền cơm, mồng tơi, rau đay vào trước, đun sôi, tiếp đó đến lượt thả mướp, tránh không nhấn chìm tảng gạch cua đang ba chìm bảy nổi. Nếu cho tất cả vào một lúc, sẽ có loại rau bị chín nhũn khiến nồi canh mất ngon, và nó sẽ át đi hương vị…
Những thức rau còn lại (rau nhút, mộng bông, lá gừng, lá ớt, kinh giới…) được cho vào sau cùng. Đây là những thứ làm nên một nồi canh cua đồng thứ thiệt.
3
Nồi canh cua kỳ công của mẹ, với tôi nó là một “tác phẩm nghệ thuật” bình dị, giản đơn không phải ai cũng làm được để dậy được đúng mùi. Bà dặn, các con nấu canh, không được đậy nắp, vì như thế rau nó sẽ mất hết màu xanh.
Thế nên, khi múc bát canh cua đồng ra mâm, bên trên màu xanh mởn của những loại rau đã gọi tên, màu vàng của đám mộng bông, màu xanh của những lát mướp, màu gạch cua vàng ngậy, có những tảng màu nâu đen vì con cua lắm đạm. Đó là gạch của con cua đực, dù chúng ít gạch hơn những con cua cái…
Nhiệm vụ của tôi vẫn chưa hết. Tôi ra ngoài chiếc chạn bát xây trên bể nước mưa, kiễng chân mở nắp chiếc vại sành, múc một bát đầy cà muối. Canh cua - cà muối, hai thứ đi theo nhau, chẳng rõ lý do gì…
Những yêu thương mênh mông ùa về trong một ngày Hà Nội mất điện. Tôi vẫn nhớ mãi cảm giác, chiếc càng cứng như gọng kìm của con cua kềnh có cái mai to khoẻ, đen trùi trũi, mở hai mắt thao láo nhìn tôi, rồi, nếu có răng, chắc nó sẽ nghiến thật chặt để dồn sức cho chiếc càng làm nhiệm vụ cắp tay thằng bé con lên 10, tuổi thơ lấm lem bùn đất và rơm rạ…
Nếu được quay trở lại, gặp lại con cua kềnh ấy, tôi sẽ không thả hai chiếc càng của nó vào nồi canh, mà sẽ xin mẹ giữ lại. Nó là con cua hiên ngang đi qua tuổi thơ tôi, đi qua biết bao mùa gặt tháng Năm với bát canh cua đồng dậy mùi nắng, với những thứ rau nhút, mộng bông vàng óng nổi trên thảm xanh của bát canh cua nhà nghèo, nhưng đầy thơm thảo…
Có những món ăn bình dân, mộc mạc nhưng luôn khiến người con đất Việt vương vấn. Khi xa nhà, chỉ cần tên món ăn được nhắc đến, bao nhiêu kỷ niệm lại ùa về khiến lòng người thổn thức, nhớ da diết vị quê hương. VietNamNet đăng tuyến bài Những món ăn gợi nhớ quê nhà. Tuyến bài là ghi chép của độc giả VietNamNet trên khắp mọi miền đất nước và ở nước ngoài về các món ăn ngon, hấp dẫn của Việt Nam. Bài viết của độc giả vui lòng gửi về địa chỉ email: [email protected]. |
Chia sẻ với VietNamNet, chị Phương cho hay, những mảnh vải vụn nhiều màu sắc từ trước đến nay vẫn luôn có sức hút với chị. Nhân dịp lễ Vu lan, với nguyện ước cầu mong cho cha mẹ cùng gia đình bình an và may mắn, chị đã sáng tạo món bánh xôi đậu hình “túi tài lộc”.
Thoáng nhìn qua "túi tài lộc" của chị Minh Phương được "thiết kế" với màu sắc cùng đường nét hoa văn tinh tế, bay bổng. Trên thực tế, nguyên liệu của "chiếc túi" được làm từ 2 thực phẩm cơ bản, gồm hạt đậu trắng và bột gạo. Tác phẩm đòi hỏi thời gian, công sức và sự tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Chị chia sẻ: “Công đoạn sơ chế đậu trắng mất nhiều thời gian nhất. Tôi phải dành nhiều giờ đồng hồ để ngâm đậu trắng cho thật mềm, bóc vỏ hạt, nấu nhừ rồi xay mịn. Sau đó sên đậu trắng trên chảo lửa nhỏ cho đến khi khô thành một khối dẻo không dính tay.
Tiếp đó, thành phẩm đậu sên được trộn với chút bột gạo, dầu ăn rồi hấp chín để tạo thành phần "vải" bọc xôi. Cuối cùng để nguội, cán mỏng sẽ được tấm "vải" bọc bên ngoài ưng ý. Tuỳ sở thích mà tôi trang trí màu sắc nhồi vào khối bột hay dùng màu thực phẩm vẽ các họa tiết”.
Vốn dĩ xôi đậu nghệ thuật lấy ý tưởng từ những chiếc bánh gạo đậu trắng của Hàn Quốc. Chị đã cẩn thận, khéo léo biến tấu trong cách phối màu và tạo hình tự nhiên để những “chiếc túi” có chất liệu "vải" bọc mang bản sắc Việt thay vì phiên bản gốc vải lụa hoặc áo hanbok của người Hàn Quốc.
Mạng xã hội đang chia sẻ nhiều hình ảnh “túi tài lộc” đẹp mê hồn này của chị Minh Phương. Lượt tương tác, bình luận từ cư dân mạng đều thể hiện sự thuận tình, thích thú khiến chị cảm thấy rất hạnh phúc.
Nói thêm, trong đợt nghỉ ở nhà vì dịch Covid-19, chị Phương có cơ hội biết thêm về xôi hoa đậu (hay còn gọi Bojagi cake) - một món ăn xuất xứ từ Hàn Quốc. Cảm thấy yêu thích cách phối màu và tạo hình tự nhiên nên chị muốn thử nghiệm với món xôi của mình.
“Món xôi vốn quen thuộc, gắn bó lâu đời với người Việt Nam. Thế nhưng khi kết hợp với đậu trắng, món xôi được nâng tầm lên một diện mạo mới, trông tinh tế và sang trọng hơn”, chị Phương cho biết.
Gạo nếp ngon ngâm qua đêm rồi hấp cùng nước cốt dừa 2 lần cho mềm dẻo. Xôi được chế biến kết hợp với các nguyên liệu khác như gấc, đậu xanh, lạc,… để có hương vị đa dạng. Vẻ đẹp của xôi còn nằm ở sự kết hợp từ đậu trắng, qua màn tạo hình và trang trí kỳ công để món ăn thêm phần độc đáo.
Khâu tạo hình là lúc căng thẳng nhất và có thể không thành công từ lần đầu. Tuy nhiên sau mỗi lần làm sẽ được tập luyện, trải nghiệm và dần dần chị Phương cũng thành công. Chị nói: “Tôi luôn cố gắng mày mò để sáng tạo nhiều mẫu xôi đậu hấp dẫn, có sự khác biệt để thử thách bản thân và nâng cao được tay nghề”.
Vào các dịp đặc biệt hay lễ Tết, dưới bàn tay khéo léo của chị, món bánh xôi đậu trở thành thứ quà chẳng thể thiếu. Lời khen của người thân, bạn bè hay trên mạng xã hội chính là sự ghi nhận ngọt ngào giúp chị Phương tiếp tục “sống” với đam mê của mình.
Không chỉ hoàn thành món bánh xôi đậu, niềm vui của chị Phương mỗi ngày còn đơn giản là ngắm nhìn các món ngon của những chị em yêu bếp. Bếp và bánh là niềm đam mê của chị. Chị luôn mong muốn chia sẻ nguồn cảm hứng và sự sáng tạo của mình đến với tất cả mọi người.
Đêm diễn chia thành 3 chương: Hà Nội - Ngày ấy, Hà Nội - Những thời khắc hào hùngvàHà Nội hôm nay.
Chương đầu tiên, khán giả sẽ được đắm chìm trong không gian âm nhạc đậm chất thanh lịch, hào hoa của người Hà Nội qua các nhạc phẩm: Cung đàn xưa, Mơ hoa, Gửi gió cho mây ngàn bay, Biệt ly, Đêm đông...
Chương 2, những cống hiến, đóng góp của các tầng lớp nhân dân, sự hy sinh to lớn của các thế hệ đi trước đã bảo vệ Hà Nội nghìn năm văn hiến được tái hiện qua các ca khúc: Mười chín tháng Tám, Ba Đình nắng, Bài ca Hà Nội, Hà Nội - Điện Biên Phủ trên không, Tiến về Hà Nội, Người Hà Nội, Ngày về…
Chương 3, với lòng tự tôn dân tộc và tự hào về Thủ đô nghìn năm văn hiến, các nghệ sĩ sẽ lần lượt hát các tác phẩm: Thu Hà Nội, Một thoáng Tây Hồ, Hà Nội mùa thu trong em, Hà Nội một trái tim hồng, Hà Nội đêm trở gió, Mãi vẫn là tuổi thơ tôi Hà Nội…
NSND Thanh Lam chia sẻ: “Là người con sinh ra tại mảnh đất nghìn năm văn hiến, mỗi lần đứng trên sân khấu hát Hướng về Hà Nội,tôi luôn cố gắng truyền tải những cảm xúc của mình đến với khán giả. Tôi muốn mọi người cũng cảm nhận được cái hồn của Hà Nội, cái đẹp của Hà Nội qua âm nhạc”.
Thanh Lam hát "Hướng về Hà Nội":
NSND Thanh Lam, NSƯT Việt Hoàn hát ủng hộ đồng bào ảnh hưởng bão lũ
Theo nhà phê bình mỹ thuật Vũ Huy Thông, In bóng tinh hoalà một hồi quang liền mạch kế thừa dáng vẻ nghệ thuật đặc sắc từ truyền thống, đồng thời bày tỏ tư duy và hình thức theo cá tính nghệ thuật riêng của mỗi nghệ sĩ.
Bốn nghệ sĩ tham gia triển lãm đều đang ở giai đoạn sáng tạo mạnh mẽ, đã có dấu ấn riêng trong nghệ thuật Việt Nam hiện tại và cùng chia sẻ mối quan tâm về giá trị truyền thống trong bối cảnh đời sống đương đại.
![]() | ![]() | ![]() |
Tác phẩm sơn mài của Nguyễn Nghĩa Dậu chú trọng các yêu cầu kỹ thuật theo bài bản cổ truyền, quy trình thực hiện công phu với nhiều lớp sơn, son, cùng vỏ trứng, vỏ ốc, bạc quỳ, vàng quỳ.
8 tác phẩm sơn mài của Nguyễn Nghĩa Dậu trong triển lãm này thể hiện xu hướng tượng trưng khi khai thác vẻ đẹp hình thể nữ giới đặt trong các gợi mở về thế giới tự nhiên; nhấn mạnh tính tương phản giữa hình và nền, giữa các yếu tố chuyển động và tĩnh tại, hiện thực và mơ hồ, giàu chất thơ.
Hoạ sĩ Nguyễn Thế Hùng nghiên cứu và biểu hiện nghệ thuật theo cách thức riêng, phối hợp kỹ thuật truyền thống với vật liệu và tinh thần sáng tạo hiện đại. Cảm hứng và sự thôi thúc sáng tác của Nguyễn Thế Hùng đến từ quan sát những xung đột, biến đổi giá trị xảy ra liên tục giữa các yếu tố mới và cũ.
Kỹ thuật vẽ sơn mài trên vải vẽ (canvas), khả năng hoà trộn hình ảnh độc đáo của anh cho thấy mong muốn thể hiện các giá trị thẩm mỹ truyền thống trong nhãn quan và tư duy văn hoá đương đại. Hơn 10 triển lãm cá nhân, hàng chục triển lãm chung trong nước, quốc tế, cùng 9 tác phẩm trong In bóng tinh hoa là sự khẳng định vai trò nổi trội của Nguyễn Thế Hùng trong hoạt động nghệ thuật hiện nay.
Hội hoạ của Nguyễn Đình Vũ có nhiều năm quan tâm về những va chạm văn hoá trong thời đại mới, những lo ngại về xung đột giữa truyền thống và hiện đại. Trong triển lãm này, 7 tác phẩm của Nguyễn Đình Vũ đặt hình tượng thẩm mỹ dân gian quen thuộc song song với hình ảnh công dân thời đại, công dân toàn cầu - dập khuôn và mất phương hướng.
Việc cố tình thu nhỏ hình ảnh con người trong tương quan rộng khắp hoa văn, hình ảnh truyền thống trên mặt tranh của Nguyễn Đình Vũ đã ngầm đặt ra câu hỏi về vai trò của gốc rễ văn hoá trong thời kỳ toàn cầu hoá và hiểm hoạ công nghệ hiện đại.
Điêu khắc đá của Lương Trịnh kết hợp giữa năng lực kỹ thuật điêu luyện và tư duy sáng tác mới mẻ từ quá trình học tập, sáng tác chuyên nghiệp. Phần lớn tác phẩm của anh nhiều năm nay thường có gợi ý từ các hình thái kiến trúc và trang trí truyền thống. 5 tác phẩm tham gia triển lãmIn bóng tinh hoacủa Lương Trịnh theo hướng tối giản, ưu tiên khả năng khơi gợi cảm xúc từ hình khối và chất liệu, tạo cảm giác thán phục về kỹ thuật, thích thú khi khám phá các thách thức về độ cứng, trọng lượng đá.
"4 nghệ sĩ và 29 tác phẩm nghệ thuật trong triển lãm này là một câu chuyện viết chung cho những trang văn hoá thời đại mới", nhà phê bình mỹ thuật Vũ Huy Thông khẳng định.
Vụ việc xảy ra hôm 14/11. Tài xế taxi họ Yin ở thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc đã được ca ngợi vì xử lý tình huống một cách bình tĩnh.
Yin kể lại rằng, hôm ấy, anh đón một nam hành khách trong độ tuổi 20. Hành khách yêu cầu đến thành phố Duy Phường, tỉnh Sơn Đông, cách điểm xuất phát khoảng 1.100km.
Hai bên thống nhất giá là 4.500 Nhân dân tệ (khoảng 15,7 triệu đồng). Nam hành khách trả trước 4.000 Nhân dân tệ (khoảng 14 triệu đồng) và cam kết trả nốt khi đến nơi.
Nam tài xế nhận thêm một trợ lý lái xe để cùng thực hiện chuyến đi, nhằm đảm bảo an toàn. Khi xe đi được khoảng 300km, nam hành khách liên tục thúc giục tài xế chạy nhanh hơn.
Được một lúc, anh tiết lộ với tài xế rằng: "Tôi đã giết người. Tôi phải nhanh chóng trở về để nói lời tạm biệt với gia đình".
Nam tài xế cảm thấy có điều gì đó không ổn, trong khi người trợ lý cho rằng đó chỉ là một trò đùa.
Bất ngờ, chuông điện thoại của tài xế reo lên. Đầu dây bên kia là một cảnh sát. Yin được thông báo rằng hành khách trên xe anh là nghi phạm trong một vụ án giết người.
Cảnh sát đang theo dõi chuyến taxi này và yêu cầu anh hợp tác.
Nghe xong cuộc điện thoại, nam tài xế cố giữ bình tĩnh. Anh nói rằng, đó là cuộc gọi nhầm số. Sau đó, anh tìm cách dừng ô tô ở trạm sạc pin, tạo cơ hội cho cảnh sát đuổi kịp.
Cuối cùng, cảnh sát đã có mặt kịp thời, bắt giữ nam hành khách. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ nhờ vào sự tỉnh táo và bình tĩnh của nam tài xế.
Câu chuyện nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội Weibo. Nhiều người dùng mạng bày tỏ sự ngưỡng mộ và thán phục nam tài xế.
Nhiều người cho rằng nếu là mình, họ sẽ hoảng loạn hoặc bỏ mặc chuyến xe nhưng tài xế đã xử lý tình huống một cách thông minh và dũng cảm.
Hành khách tiết lộ vừa giết người, nam tài xế xử lý bình tĩnh được ca ngợi