您现在的位置是:NEWS > Giải trí
Nhận định, soi kèo Al Khaleej vs Al
NEWS2025-04-18 09:17:34【Giải trí】8人已围观
简介 Pha lê - 09/11/2023 07:28 Nhận định bóng đá g lịch ýlịch ý、、
很赞哦!(8)
相关文章
- Nhận định, soi kèo Atletico Bucaramanga vs Fortaleza, 08h10 ngày 14/4: Trên đà hưng phân
- 5 món ngon đừng bỏ qua nếu thăm Hạ Long
- Đừng nói khi yêu tập 22: Mẹ Quy tuyên bố Ly không xứng làm con dâu
- Ông lão qua đời để lại 5 căn nhà cho người chăm sóc
- Nhận định, soi kèo Western Sydney vs Western United, 14h00 ngày 13/4: Tưng bừng và cởi mở
- Chuyên đề Năm Thìn kể chuyện rồng tại Bảo tàng Hà Nội
- Thói quen đi ô tô nguy hiểm tới tính mạng mà người Việt ít quan tâm
- Bài học từ âm nhạc dành cho thế giới tâm hồn
- Siêu máy tính dự đoán Liverpool vs West Ham, 20h00 ngày 13/4
- Cảnh khó tin trong căn nhà 7,5 m2, cao 2,5 tầng ở Sài Gòn
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo Lazio vs Roma, 1h45 ngày 14/4: Derby của Roma
Trong cuốn hồi ký Sự thật ta nắm giữmới được Tân Việt Books và NXB Dân Trí phối hợp phát hành có nhiều góc khuất được bà Kamala kể về phu quân của mình. Được sự cho phép của Tân Việt Books, VietNamNet xin trích đoạn trong cuốn hồi ký Sự thật ta nắm giữ của bà Kamala Harris.
Sáu tháng trước, tôi cũng không biết anh chàng Doug đó là ai. Tôi chỉ biết người bạn thân nhất của tôi, Chrisette, không ngừng gọi điện thoại cho tôi. Tôi đang họp và điện thoại của tôi cứ reo liên hồi. Tôi đã để mặc các cuộc gọi của cô ấy, nhưng sau đó tôi bắt đầu lo lắng. Các con cô ấy là con đỡ đầu của tôi.
Có điều gì đó đã xảy ra sao?
Tôi ra ngoài và gọi cho cô ấy.
“Sao thế? Mọi chuyện ổn cả chứ?”
“Mọi chuyện đều ổn cả. Cô sẽ đi hẹn hò,” cô ấy nói. “Tôi à?”
“Đúng vậy,” cô ấy trả lời một cách rất chắc chắn. “Tôi vừa gặp anh chàng này. Anh ấy đáng yêu lắm, anh ấy là giám đốc một công ty luật và tôi nghĩ cô sẽ thích anh ấy. Anh ấy sống ở Los Angeles, nhưng dù sao thì cô cũng hay tới đây làm việc mà”
Đối với tôi, Chrisette như một người chị em vậy, và tôi biết rằng tranh cãi với cô ấy cũng chẳng ích gì.
“Tên anh ấy là gì?” tôi hỏi.
“Tên anh ấy là Doug Emhoff, nhưng hứa với tôi là cô sẽ không tìm tên anh ấy trên Google nhé. Đừng nghĩ quá nhiều. Chỉ cần gặp anh ấy thôi. Tôi đã cho anh ấy số của cô rồi. Anh ấy sẽ gọi cho cô”.
Tôi lầm bầm phản đối, nhưng đồng thời, tôi cũng đánh giá cao cách tiếp cận mạnh mẽ của Chrisette. Cô ấy là một trong số ít người mà tôi có thể thành thật trò chuyện về cuộc sống cá nhân của mình. Đối với một người phụ nữ độc thân, có nghề nghiệp ổn định ở độ tuổi bốn mươi và được công chúng để ý sát sao, việc hẹn hò không hề dễ dàng. Tôi biết nếu tôi cùng một người đàn ông đến tham dự một sự kiện, mọi người sẽ ngay lập tức bắt đầu suy đoán về mối quan hệ của chúng tôi. Tôi cũng biết rằng phụ nữ độc thân trong chính trường được nhìn nhận khác với đàn ông độc thân. Mức độ thoải mái trong đời sống xã hội của chúng tôi không giống nhau. Tôi không có hứng thú cân nhắc một mối quan hệ trừ khi tôi gần như chắc chắn mình đã tìm thấy “một nửa còn lại” - nên trong suốt nhiều năm, tôi đã tách biệt cuộc sống cá nhân của mình với sự nghiệp.
Kamala Harris và chồng. Vài đêm sau, tôi đang trên đường đến một sự kiện thì nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ. Doug đang xem một trận bóng rổ cùng một người bạn và anh ấy đã lấy hết can đảm để gửi cho tôi một tin nhắn đầy ngượng ngùng. “Xin chào! Tôi là Doug. Tôi chỉ muốn gửi lời chào đến cô thôi! Tôi đang xem trận đấu của đội Lakers”. Tôi nhắn tin lại chào anh ấy, và chúng tôi đã lên kế hoạch trò chuyện cùng nhau vào ngày hôm sau. Sau đó, tôi chấm dứt cuộc hội thoại với một chút lúng túng - “Lakers cố lên!” - mặc dù chính xác thì tôi hâm mộ đội Warriors.
Sáng hôm sau, khi rời phòng tập thể dục để đến chỗ làm tôi nhận ra mình đã bị nhỡ một cuộc gọi từ Doug. Mặc dù tôi đã hẹn anh ấy cùng trò chuyện vào ngày hôm sau nhưng tôi không ngờ anh ấy lại liên hệ sớm như vậy. Nhưng tôi thấy việc đó khá đáng yêu, tôi thừa nhận. Trên thực tế, khi tôi viết chương này, tôi đã ngồi cùng Doug và hỏi anh ấy đã nghĩ gì khi gọi điện lúc đó. Đây là điều anh ấy đã nói:
Sáng hôm đó anh dậy sớm. Anh có một cuộc họp sớm. Và khi đang lái xe đi làm, anh cứ nghĩ mãi về em. Anh cứ tự nhủ: “Bây giờ là 8 giờ 30 sáng, còn quá sớm để gọi cho cô ấy. Gọi điện giờ này thì buồn cười quá. Đừng làm như thế. Đừng. Đừng gọi cho cô ấy. Đừng làm thế.” Và sau đó, “Ôi không, mình vừa bấm số của cô ấy,” và “Ôi không, chuông đang reo”.
Tin nhắn thoại từ anh ấy mà tôi còn lưu đến bây giờ rất dài và hơi lan man. Tuy nhiên, anh ấy có vẻ là người tốt, và tôi muốn tìm hiểu thêm. Doug, mặt khác, khá chắc chắn rằng anh ấy đã làm tiêu tan mọi cơ hội mình có. Anh ấy kể rằng, anh ấy nghĩ tin nhắn thoại hôm ấy thật thảm hại và có thể tôi sẽ không liên lạc với anh ấy nữa. Anh ấy phải ngăn bản thân không gọi lại cũng như gửi đi một tin nhắn dài dòng khác để giải thích cho tin nhắn đầu tiên này.
Nhưng định mệnh đã mỉm cười với chúng tôi. Thật ra khi đó, tôi đang sở hữu một căn hộ ở San Francisco, và sau khi tiết kiệm hàng năm trời để làm lại căn bếp, việc sửa chữa cũng sắp được bắt đầu. Hôm đó, lẽ ra tôi phải gặp nhà thầu và nhóm của anh ta để dẫn họ vào nhà và đưa chìa khóa cho họ, nhưng khi về đến căn hộ, tôi được biết nhà thầu sẽ đến muộn và tôi sẽ phải đợi.
Nói cách khác, tôi nhận thấy mình có một tiếng rảnh rang để nghỉ trưa - một điều gần như chưa từng xảy ra. Vì vậy, tôi quyết định gọi cho Doug. Có thể anh ấy cũng đang nghỉ trưa.
Anh ấy bắt máy, và cuối cùng chúng tôi nói chuyện suốt một tiếng đồng hồ. Nghe có vẻ ủy mị, tôi biết thế, nhưng cuộc trò chuyện cứ thế tiếp diễn; và dù tôi chắc chắn rằng cả hai chúng tôi đều rất cố gắng để tỏ ra hài hước và thú vị, nhưng trên hết tôi nhớ chúng tôi đã chòng ghẹo nhau, đùa giỡn và cười cợt bản thân rồi cười cợt nhau, giống như chúng tôi bây giờ vậy. Vào lúc chủ thầu đến, tôi đã rất háo hức được gặp trực tiếp anh chàng Doug này. Chúng tôi đã hẹn cùng nhau dùng bữa vào tối thứ Bảy ở Los Angeles. Tôi rất nóng lòng được bay đến đó.
Doug gợi ý rằng chúng tôi nên gặp nhau tại nơi ở của anh ấy trước. Thay vào đó, tôi nhờ anh ấy đến đón tôi. “Được rồi, nhưng tôi chỉ muốn cô biết là tôi không giỏi lái xe lắm,” anh ấy nói. “Cảm ơn vì đã cho tôi biết,” tôi đáp với một tiếng cười khúc khích. Doug không hề tự phụ hay ra vẻ, không hề tỏ ra kiêu ngạo hay khoe khoang. Anh ấy có vẻ rất thoải mái. Đó là một phần lý do tôi thích anh ấy ngay lập tức.
Sáng hôm sau buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi, Doug gửi email cho tôi toàn bộ những ngày mà anh ấy rảnh trong vài tháng tới. Email viết rằng: “Tôi đã quá già để cư xử hời hợt hay trốn tránh rồi. Tôi thực sự thích cô, và tôi muốn xem liệu chúng ta có thể tiến xa đến đâu”. Trên thực tế, anh ấy rất háo hức muốn gặp tôi vào thứ Bảy đó, nhưng tôi đã lên lịch hẹn với các cô gái vào cuối tuần từ trước đó rất lâu.
“Không sao cả. Tôi có thể đến gặp cô và hai chúng ta có thể lẻn đi,” anh ấy nói. Tôi đánh giá cao sự nhiệt tình của anh ấy, nhưng tôi phải giải thích với anh ấy rằng, không, cuộc hẹn với các cô gái vào cuối tuần không giống như anh ấy nghĩ. Thay vào đó, chúng tôi đã lên kế hoạch cho buổi hẹn hò thứ hai vào một ngày cuối tuần khác.
Trong buổi hẹn hò thứ ba, Doug quyết định anh ấy phải làm điều gì đó lớn lao. Anh ấy bay đến Sacramento để cùng tôi ăn tối. Sau đó, chúng tôi nhận ra cả hai đều có tình cảm đặc biệt dành cho nhau. Chúng tôi đồng ý hẹn hò trong sáu tháng và sẽ xem xét lại mối quan hệ sau sáu tháng. Đến nghe phát biểu về tệ nạn trốn học không hẳn là điều mà hầu hết mọi người nghĩ về một buổi hẹn hò lãng mạn, nhưng mục đích của sự kiện này là để Doug ra mặt - đây là lần đầu tôi mời anh ấy cùng tôi tham gia một hội nghị trang trọng thế này. Do đó, đội ngũ của tôi mới xì xào và chỉ trỏ, vì họ từng nghe nhiều lời đồn về anh ấy nhưng chưa từng tận mắt thấy anh. Sau này, họ gọi giai đoạn đó là A.D. - “Sau Doug.” Họ thích cách anh ấy làm tôi cười. Tôi cũng vậy.
Doug đã từng kết hôn một lần và anh ấy có hai đứa con, Cole và Ella - được đặt theo tên của John Coltrane và Ella Fitzgerald. Khi tôi và Doug mới hẹn hò, Ella học cấp hai và Cole học cấp ba. Doug và người vợ đầu, Kerstin, đều cùng hưởng quyền nuôi con. Tôi từng - và vẫn - dành cho Kerstin một sự ngưỡng mộ và trân trọng vô cùng. Từ cách mà Doug kể về những đứa con của mình, tôi có thể nhận ra rằng cô ấy là một người mẹ tuyệt vời. Trong những tháng sau đó, khi tôi và Kerstin làm quen với nhau, chúng tôi thực sự hợp ý và sau đó trở thành bạn bè. (Đôi khi chúng tôi hay nói đùa rằng gia đình hiện tại của chúng tôi gần như hơi quá thân thiết.)
Sau buổi hẹn hò thứ hai, Doug đã sẵn sàng giới thiệu tôi với Cole và Ella. Tôi cũng rất háo hức được gặp chúng. Nhưng đối với một đứa trẻ có bố mẹ ly hôn, tôi biết sẽ rất khó khăn khi chúng thấy bố mẹ bắt đầu hẹn hò với người khác. Vì vậy, tôi đã đi chậm lại. Ngoài việc thỉnh thoảng nói chuyện với bọn trẻ khi Doug bật loa ngoài điện thoại trong xe. Tôi muốn đảm bảo rằng Doug và tôi có một mối quan hệ chín chắn và lâu dài trước khi tôi hiện diện trong cuộc sống của Cole và Ella.
Doug và tôi đã suy tính rất cẩn thận về thời gian cũng như cách mà cuộc gặp đầu tiên nên diễn ra. Chúng tôi đã đợi khoảng hai tháng sau khi chúng tôi gặp nhau, mặc dù trong kí ức của tôi, cảm giác như chúng tôi đã ở bên nhau từ rất lâu rồi. Có thể bởi vì tôi quá háo hức, hoặc bởi vì khi ngày trọng đại đó cuối cùng cũng đến, tôi cảm giác như tôi đã yêu Doug được nhiều năm rồi.
Sáng hôm đó tôi thức dậy với cảm giác vô cùng phấn khích, nhưng cũng lo lắng trong lòng. Cho đến thời điểm đó, tôi chỉ được biết gương mặt xinh xắn của Cole và Ella qua những tấm ảnh của Doug, biết được tính cách dễ gần của chúng qua những câu chuyện anh ấy kể, rằng chúng là những người quan trọng nhất đối với anh ấy. Bây giờ, khi được gặp hai thanh niên trẻ tuyệt vời này, đó là một dịp quan trọng.
Trên đường từ văn phòng ở LA về nhà, tôi mua một hộp bánh quy và thắt một dải ruy băng sặc sỡ thành một chiếc nơ xung quanh. Tôi cởi bỏ bộ vest, mặc quần jean và áo khoác Chuck Taylors, hít thở sâu vài lần rồi bắt xe đến nhà Doug. Trên đường đi, tôi cố tưởng tượng xem vài phút đầu tiên sẽ diễn ra như thế nào. Tôi tưởng tượng ra vài tình huống và cố gắng nghĩ ra những điều hoàn hảo để nói. Hộp bánh quy đang được đặt cạnh tôi trên ghế, một nhân chứng thầm lặng cho buổi tập dượt của tôi. Bọn trẻ sẽ nghĩ hộp bánh quy thật tuyệt hay thật kì quặc? Có lẽ dải ruy băng quá sặc sỡ.
Dải ruy băng đúng là quá sặc sỡ. Nhưng Cole và Ella chào đón tôi rất nồng nhiệt. Chúng cũng muốn gặp tôi. Chúng tôi nói chuyện trong vài phút, sau đó cùng nhau lên xe của Doug để đi ăn tối. Doug và tôi đã quyết định rằng bọn trẻ nên chọn địa điểm ăn để mọi thứ được thoải mái nhất có thể. Chúng đã chọn một nơi mà chúng thích từ khi còn nhỏ - một tiệm hải sản ngoài đường cao tốc dọc bờ biển Thái Bình Dương có tên là Reel Inn. Mất khoảng một giờ đồng hồ để đến đó, nhờ đó chúng tôi có thời gian để làm quen với nhau trên xe. Cole, hóa ra, là một người đam mê âm nhạc, và cậu ấy rất háo hức muốn chia sẻ với tôi vài điều mà cậu mới khám phá.
“Gần đây cháu bắt đầu nghe nhạc của Roy Ayers,” cậu ấy nói. “Cô biết ông ấy không?”
Tôi hát để trả lời: “Ai ai cũng yêu ánh mặt trời, ánh mặt trời, hãy đắm mình vào ánh mặt trời…”
“Cô có biết ông ấy!” “Tất nhiên là cô biết!”
Chúng tôi bật bài hát đó lên, và sau đó là một vài bài khác nữa. Bốn người chúng tôi hát cùng nhau, để cửa sổ xe mở toang trong lúc đang tiến về phía bờ biển để ăn tối.
Reel Inn là một nơi giản dị và khiêm nhường. Cảm giác thật sự thoải mái khi đến đây. Chúng tôi cầm khay xếp hàng đợi ở quầy, thực đơn các món cá tươi được viết trên một tấm bảng đen treo trên tường. Nhân viên thu ngân đưa số cho chúng tôi, giống như ở những cửa hàng bán thức ăn, và khi đã có đồ ăn, chúng tôi mang khay của mình ra chỗ bàn ăn ngoài trời nhìn thẳng ra biển, lúc mặt trời bắt đầu lặn. Khi chúng tôi ăn xong, Cole và Ella nói rằng chúng sẽ đến trường của Cole để xem triển lãm nghệ thuật, nơi một vài tác phẩm của bạn bè chúng được trưng bày. Chúng muốn biết liệu chúng tôi có muốn tham gia cùng không.
“Tất nhiên là có!” tôi nói, như thể đây là một điều hoàn toàn bình thường. Nghe có vẻ hay ho đối với tôi. Sau đó Doug thì thầm với tôi, “Chắc là chúng phải thích em lắm. Chúng chưa mời anh tham gia việc gì bao giờ cả”. Chúng tôi đến trường cùng nhau, và Ella - một họa sĩ tài năng - đã giảng giải cho chúng tôi trong suốt buổi triển lãm một cách rất thành thạo. Nhiều bạn bè của chúng cũng ở đó, chúng tôi rất vui khi được gặp gỡ và trò chuyện cùng các học sinh và phụ huynh. Doug sau đó nói đùa rằng tôi đã hoàn toàn đắm chìm vào cuộc sống của họ đêm hôm đó, nhưng tôi nghĩ nói chính xác hơn thì tôi đã bị mắc câu, Cole và Ella đã kéo tôi vào.
Vào cuối tháng 3 năm 2014, tôi đã lên kế hoạch cho hai chuyến đi. Một là đến Mexico, nơi tôi đang phối hợp với các quan chức cấp cao trong cuộc chiến chống lại các tổ chức tội phạm xuyên quốc gia và những kẻ buôn người. Chuyến đi còn lại là đến Ý, nơi Doug và tôi đang mong chờ được tận hưởng một chuyến nghỉ dưỡng lãng mạn. Nhưng lộ trình cho hai chuyến đi này hoàn toàn khác biệt. Khi ở nhà, Doug và tôi thức đến tận khuya để xem tranh ảnh, sách hướng dẫn và lên kế hoạch cho hành trình đến Florence. Khi ở văn phòng, tôi tiến hành tổng hợp lại và dẫn đầu một phái đoàn lưỡng đảng gồm tổng chưởng lý các tiểu bang cùng tôi đến thành phố Mexico.
Tội phạm xuyên quốc gia tại Mexico đã - và đang - là một mối đe dọa lớn, và California là mục tiêu chính. Tháng 3 năm đó, văn phòng của tôi đã công bố một bản báo cáo, rằng 70% nguồn cung cấp methamphetamine1 của Hoa Kỳ là từ cảng hải quan San Diego ở biên giới phía nam của California. Báo cáo cũng nhấn mạnh đến các cách thức khiến hoạt động buôn bán ma túy tại Mexico ngày càng lớn mạnh tại Hoa Kỳ khi các băng đảng thành lập liên minh với các băng nhóm trên đường phố và trong các nhà tù ở California.
Những thách thức đặt ra cho cơ quan thực thi pháp luật của California - và những nơi khác - là rất quan trọng. Tôi muốn gặp các quan chức Mexico để cùng lên kế hoạch triệt phá các băng nhóm buôn ma túy.
Chúng tôi đã ở Mexico ba ngày - bốn vị tổng chưởng lý tiểu bang khác và tôi - và đã đưa ra được kế hoạch hành động cụ thể. Chúng tôi đã kí thư ý hướng (là một văn bản diễn tả ý định của người kí tên trong bức thư để đi đến một hợp đồng chính thức, đặc biệt trong sắp xếp công việc kinh doanh hoặc thanh toán thương mại với Ủy ban Chứng khoán và Ngân hàng Quốc gia Mexico để thiết lập nỗ lực thực thi việc chống rửa tiền. Chính việc rửa tiền đã châm ngòi cho các tổ chức tội phạm xuyên quốc gia. Bằng cách tiến hành thỏa thuận liên lạc và hợp tác với Mexico, chúng tôi hi vọng sẽ cải thiện khả năng điều tra và triệt phá nguồn tiền này.
Vào ngày 26 tháng 3 năm 2014, tôi trở về căn hộ ở San Francisco, cảm giác như chuyến đi đã thành công thực sự. Nhưng khi tôi về đến nhà thì trời đã tối và bây giờ tôi gặp phải một vấn đề nhỏ: chuyến đi của tôi với Doug bắt đầu vào sáng sớm hôm sau, và tôi không có thời gian để soạn đồ.
Ngay sau khi tôi về đến căn hộ của mình, Doug nhắn tin nói rằng anh ấy đang trên đường từ sân bay đến. Khi anh ấy đến căn hộ, tôi đang điên cuồng lục tìm đồ đạc. Tôi không thể tìm thấy chiếc quần đen và tôi đang cực kì tức giận.
Tất nhiên, điều đó thật nực cười, nhưng đó là một trong những khoảnh khắc mà tôi phải tập trung làm hai việc một lúc.
Tôi nghĩ nhiều phụ nữ cũng như một vài nam giới đang làm việc đều hiểu quá rõ. Cũng giống như mẹ tôi, tôi đã nuôi dưỡng ý niệm rằng mọi thứ tôi làm phải thật hoàn hảo, nhưng đôi khi tôi có cảm giác điều đó không chuẩn xác. Tôi không đủ khả năng để suy xét hết mọi thứ. Đây là một trong những khoảnh khắc đó. Tôi có hàng trăm thứ phải lo sau chuyến đi đến Mexico cộng thêm hàng trăm thứ khác khi nghĩ về lượng công việc mà tôi đã bỏ lỡ khi đi vắng. Trong khi đó, tôi đang cố gắng chuyển hướng suy nghĩ sang chuyến nghỉ dưỡng với người yêu - nhưng số đồ đạc cần soạn và những việc cần phải làm đang chiếm hết tâm trí tôi. Tôi không ngừng quở trách bản thân vì đã cố gắng làm quá nhiều thứ, lúc nào cũng lo lắng rằng mình làm chưa đủ, và tất cả sự căng thẳng này dồn nén lại thành cuộc tìm kiếm chiếc quần đen.
Và tôi vẫn chưa tìm thấy nó. Tủ quần áo của tôi quá lộn xộn.
Kết quả là tôi mệt lả người đi, và khi Doug đến, dường như anh ấy cũng không ổn lắm. Anh ấy hành động khá kì lạ - có chút không tự nhiên, có chút yên lặng.
“Chúng ta mua đồ ăn mang về thay vì đi ăn ngoài được không anh?” tôi hỏi anh ấy. “Em chưa chuẩn bị kĩ lắm nên em cần thời gian soạn đồ.”
“Tất nhiên là được,” anh ấy nói. “Mua ở quán món Thái mà chúng ta thích nhé?”
“Được đấy,” tôi trả lời. Tôi lục tung ngăn kéo nhà bếp và lấy ra một tờ thực đơn nhàu nát. “Mua món pad Thái nhé?”
Doug quay sang tôi. “Anh muốn sống cùng em đến cuối đời”
Thật ngọt ngào, nhưng anh ấy vẫn luôn ngọt ngào như thế. Sự thật, tôi hoàn toàn không nhận ra sự nghiêm túc đằng sau câu nói của anh ấy. Tôi thậm chí còn không ngẩng mặt lên nhìn. Tâm trí tôi vẫn đang hướng về chiếc quần đen.
“Tuyệt lắm, anh yêu,” tôi nói, xoa xoa cánh tay anh khi đang xem qua thực đơn. “Chúng ta nên ăn pad Thái gà hay tôm nhỉ?”
“Không, anh muốn sống cùng em đến cuối đời,” anh ấy nói lại lần nữa. Khi tôi nhìn lên, anh ấy đang quỳ một chân xuống. Anh ấy đã lên một kế hoạch công phu để cầu hôn tôi trước Ponte Vecchio ở Florence. Nhưng khi đã có chiếc nhẫn, anh ấy không muốn chờ lâu hơn nữa. Anh ấy không thể giữ bí mật được.
Tôi nhìn anh ấy, lúc này đang quỳ một gối xuống, rồi tôi bật khóc. Tôi phải nhắc các bạn rằng đây không phải những giọt nước mắt e thẹn như phim Hollywood đang chảy dài trên đôi gò má lấp lánh đâu. Không, tôi đang nói tới việc tôi đã khịt mũi và càu nhàu với lớp mascara làm nhòe hết mặt. Doug với lấy tay tôi, tôi nín thở và mỉm cười đáp lại. Sau đó, anh ấy hỏi cưới tôi, và tôi đã hét lên một tiếng “Vâng!”.
Doug và tôi kết hôn vào thứ Sáu, ngày 22 tháng 8 năm 2014, trong một buổi lễ thân mật với những người mà chúng tôi yêu thương. Maya cử hành hôn lễ; Meena đọc trích dẫn từ tác phẩm của Maya Angelou. Để phù hợp với gốc gác Ấn Độ và Do Thái của chúng tôi, tôi đặt một vòng hoa quanh cổ Doug, anh ấy dậm chân lên một chiếc ly. Và nghi lễ đã xong.
Cole, Ella và tôi đồng tình rằng chúng tôi không thích dùng từ “mẹ kế”. Thay vào đó, chúng gọi tôi là “Momala”.
Một trong những thói quen ưa thích của tôi là ăn tối cùng gia đình vào Chủ nhật. Đây là một thói quen của tôi khi đính hôn với Doug. Khi tôi và anh ấy mới bắt đầu hẹn hò, anh ấy là một ông bố đơn thân cùng chia sẻ quyền nuôi con với Kerstin. Bữa tối gia đình thường là đồ ăn Trung Quốc mua về và ăn bằng nĩa nhựa, những thứ mà bọn trẻ lén lút mang vào phòng. Tôi đã thay đổi điều đó. Bây giờ mọi người đều phải hiểu rằng bữa tối gia đình vào Chủ nhật là bắt buộc, rằng chúng tôi sẽ cùng nhau ngồi quanh bàn, có thể mời thêm người thân và bạn bè, còn tôi sẽ nấu một bữa ăn để chúng tôi cùng nhau thưởng thức. Điều này thực sự quan trọng đối với tôi.
Mọi người nhanh chóng quen với việc này và đảm nhận vai trò của mình. Cole dọn bàn, chọn nhạc và vào vai đầu bếp chuyên nghiệp. Ella chế biến món guacamole1 ngon như ở nhà hàng cùng các món tráng miệng tinh tế, gồm có bánh tart trái cây tươi đẹp mắt. Trong quá trình làm, con bé đã gấp bột rất khéo léo rồi phủ lên trên bằng kem tươi tự làm. Doug mua một cặp kính bảo hộ khi cắt hành tây, anh ấy đeo cặp kính phô trương đó vào khi băm hành - và để tôi nói cho bạn biết, một người đàn ông đeo kính bảo hộ khi cắt hành tây trông cực kì cuốn hút đấy.
Tôi nấu món chính - có thể là thịt lợn hầm đậm vị, hoặc mì Ý sốt bò bằm, hoặc cơm biryani của Ấn Độ, hoặc gà với pho mát feta, vỏ chanh, và lá oregano tươi ở vườn. Thông thường, tôi sẽ bắt đầu lên kế hoạch nấu ăn vào thứ Bảy và đôi khi là từ thứ Sáu. Nếu đang đi trên đường, tôi sẽ nhanh chóng nghĩ đến việc kết hợp mọi thứ lại - thành món gì đó đơn giản hơn, chẳng hạn như bánh taco cá. Không phải lúc nào mọi việc cũng diễn ra như kế hoạch: đôi khi bột bánh pizza không nở, nước sốt không đặc lại hoặc chúng tôi thiếu thành phần chính và tôi phải ứng biến. Không sao cả. Bữa tối gia đình vào Chủ nhật là một điều lớn lao hơn cả bữa ăn.
Khi ăn tối xong, bọn trẻ sẽ rửa chén. Tôi đã từng kể cho chúng nghe câu chuyện về chú Freddy. Vì sống trong một căn hộ nhỏ dưới tầng hầm ở Harlem với một căn bếp nhỏ, chú Freddy sẽ rửa từng cái chén hoặc từng dụng cụ nấu nướng mà chú ấy sử dụng ngay sau khi dùng xong. Và theo thời gian, bọn trẻ đã biến “Chú Freddy” thành một động từ. Khi dọn dẹp, bọn trẻ hứa sẽ “Chú Freddy” mọi thứ. Và chúng làm khá tốt!
Tôi biết rằng không phải ai cũng thích nấu ăn, nhưng đối với tôi, đó là điều quan trọng. Và chừng nào tôi còn làm bữa tối cho gia đình vào Chủ nhật, chừng đó tôi biết mình còn đang kiểm soát cuộc sống của mình - làm điều gì đó quan trọng cho những người tôi yêu thương, để chúng tôi có thể san sẻ khoảng thời gian quý báu đó cùng nhau.
Theo cuốn sách Sự thật ta nắm giữ
Hồi ký đặc biệt của Phó Tổng thống Mỹ
'Sự thật ta nắm giữ' - cuốn sách truyền cảm hứng và gửi gắm tới độc giả nhiều thông điệp về sự nỗ lực và tinh thần hành động vì một cộng đồng, xã hội công bằng và tốt đẹp hơn.
">Chân dung người đàn ông đằng sau Phó Tổng thống đầu tiên trong lịch sử Mỹ
Ảnh minh họa: PX Tôi sững người vì sốc. Vì con trai vẫn còn nhỏ, tôi không muốn thằng bé lo lắng nên cố gắng bình tĩnh hỏi xem có chắc chắn đó là bố không và nhìn thấy khi nào. Thằng bé trả lời rằng, hôm tôi đi công tác, có một cô đến tìm bố và nó thấy bố ôm cô ấy ngoài cổng.
Tim tôi đập thình thịch, mặt mày tối sầm lại như muốn ngã khụy xuống. Khi con trai hỏi tôi có sao không, tôi phải cố lắm để trấn an thằng bé, rằng tôi chỉ hơi mệt chút.
Tôi cố gắng đưa con về như không có vấn đề gì, dù trong lòng đang nổi bão về sự phản bội. Khổ tâm hơn nữa là chính con trai tôi đã chứng kiến chuyện bố nó ôm người phụ nữ khác. Nếu đúng chồng tôi ngoại tình thật, hình ảnh đó có thể ám ảnh nó suốt đời.
Tôi và chồng kết hôn từ tình yêu. Bao năm nay chúng tôi vẫn luôn sống hòa thuận, vui vẻ. Đợt này anh bận rộn ở công ty hơn, nhưng khi về nhà vẫn luôn quan tâm và tình cảm với vợ con. Ai có thể ngờ rằng, sau lưng anh ấy lại có thể “cắm sừng” tôi như thế.
Cơn ghen tuông trong lòng mỗi lúc một lớn. Ban đầu, tôi định tìm bằng chứng xác thực trước rồi mới ba mặt một lời nhưng vừa thấy chồng về, tôi đã giận sôi lên. Tôi gửi con sang hàng xóm một lúc, rồi về nhà nức nở gào vào mặt chồng rằng sao anh ấy dám lừa dối tôi?
Chồng tôi tái mét mặt, vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ấy luống cuống tìm cách trấn tĩnh tôi, để hỏi rõ ngọn ngành. Mãi một lúc lâu sau, tôi mới có thể nói ra nỗi uất hận trong lòng. Không ngờ chồng tôi vừa nghe xong lại bật cười, khiến tôi càng tức tối khóc to hơn.
Anh nắm chặt tay tôi giải thích rằng, đúng là anh có ôm một người phụ nữ khác, nhưng sự thật không như tôi nghĩ. Đó chỉ là một đồng nghiệp ở công ty. Chồng cô ấy bị tai nạn nghiêm trọng phải vào viện cấp cứu.
Vì có dự án gấp đang chạy mà cô ấy không thể tiếp tục, thế nên cô ấy mang tài liệu qua nhờ anh tiếp quản. Khi nói chuyện, cô ấy lo lắng quá nên khóc nức nở, anh chỉ ôm hờ an ủi cô ấy. Đó cũng là lý do dạo gần đây anh bận hơn, vì phải ôm thêm việc giúp đồng nghiệp.
Tôi nghe xong, nhưng nỗi nghi ngờ vẫn chưa thể dứt. Tôi nhìn anh chăm chăm để dò xét sơ hở, nhưng ánh mắt anh đầy sức thuyết phục.
Trong lòng tôi có chút nhẹ nhõm nhưng để yên tâm hơn, tôi bắt chồng phải thề rằng anh ấy không phản bội tôi. Ngoài ra, tôi còn bắt anh dẫn tôi đi gặp cô gái kia, cũng như chồng cô ấy để xác thực một lần nữa.
Chồng tôi đồng ý ngay, anh ấy mỉm cười ôm lấy tôi, hứa rằng ngay ngày mai anh sẽ đưa tôi đi thăm họ để tôi tha hồ kiểm chứng. Dựa đầu vào vai chồng, mắt tôi vẫn còn ướt nhưng nỗi đau đã tan biến.
May mà tôi đã nóng vội phản công ngay với chồng, để được giải đáp khúc mắc sớm. Nếu sống trong nghi ngờ để tìm bằng chứng ngoại tình của chồng như ý định ban đầu, có lẽ tôi phát điên mất.
Độc giả giấu tên
Bạn trai cũ từng 'cắm sừng' bất ngờ liên lạc và đòi hỏi tôi điều này
Khi tôi đã kết hôn và có cuộc sống hạnh phúc, bạn trai cũ bất ngờ liên lạc lại với tôi. Anh ta liên tục làm phiền, không ngần ngại đưa ra đề nghị hết sức vô lý.">Đang hạnh phúc vì hôn nhân hoàn hảo, tôi giận sôi khi nghe con trai hỏi một câu
Châu Tổ Báo sinh năm 1953 ở Nhạc Thanh, thành phố Ôn Châu, tỉnh Chiết Giang, khởi nghiệp bằng nghề buôn bán thủy sản vào những năm 1980. Ông chuyển đến Bắc Kinh vào năm 1993 và bắt đầu kinh doanh quần áo, ngày càng phát đạt. Ông giữ chức chủ tịch khu chợ tổng hợp phụ liệu đồ da, lông mang tên mình ở Bắc Kinh, có tài sản hàng trăm triệu nhân dân tệ.
Đầu tháng 2/2003, để tổ chức đám cưới cho hai con trai, ông Châu trở về quê ở thị trấn Bồ Kỳ một mình mà không có vệ sĩ.
Một ngày sau đám cưới, tức sáng sớm 12/2, ông Châu ra khỏi cửa, chuẩn bị đi cùng con cả Châu Kiến Dũng đến khách sạn thanh toán tiền cỗ bàn.
Đúng lúc này, một chiếc xe van màu xám bạc đột nhiên dừng lại bên cạnh ông Châu. Ngay sau đó, năm kẻ côn đồ lao ra khỏi xe, cầm dao đồ tể chém về phía ông Châu. Dũng vội lao tới cứu bố. Do chênh lệch giữa đôi bên quá lớn, chỉ trong chốc lát, ông Châu gục xuống.
Sau khi gây án, nhóm côn đồ nhanh chóng lên xe bỏ trốn khỏi hiện trường. Trong lúc hoảng sợ, Dũng vẫn kịp ghi lại biển số xe.
Ông Châu được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện nhưng vết thương quá nặng nên không qua khỏi. Ông bị đâm 14 nhát, tử vong do sốc giảm thể tích máu.
">Ba đại gia triệt hạ nhau vì ân oán tiền bạc
Nhận định, soi kèo FC Botosani vs Otelul Galati, 21h30 ngày 14/4: 3 điểm nhọc nhằn
Tham khảo thêm một số kênh bán xe khác, tôi ngạc nhiên vì vẫn có người rao bán xe mới theo diện hợp đồng bán lại, hoặc xe lướt mới đi vài chục km. Tất nhiên giá chênh so với niêm yết từ 60 đến 80 triệu đồng. Những người rao xe kiểu này đều khẳng định tình trạng thiếu xe là toàn cầu, để có xe mới đi từ nay đến cuối năm chỉ có tăng giá chứ không giảm. Quả thực chỉ vài ngày sau tôi hỏi lại, xe đều đã có khách mua.
Cũng vì ở trong tình thế trên, tôi nảy ra suy nghĩ liệu có nên bỏ khoảng 100 triệu mua một chiếc "xế cỏ" chạy tạm. Tôi để ý số tiền này vẫn mua được một số ô tô số sàn đời cao như Kia Morning, Chevrolet Spark. Nhẩm tính nếu chạy 1 năm chờ mua xe mới, bán lại cùng lắm lỗ 5 đến 10 triệu, tôi vừa có xe đi mà vẫn không quá tốn kém so với thuê xe.
Thị trường xe cũ không thiếu những chiếc xe đời cao giá chỉ 100 triệu như Chevrolet Spark Van 2011. Ảnh minh họa. Theo các bạn, cách tính của tôi liệu có hợp lý? Rất mong những bạn đã mua sử dụng "xe cỏ" tư vấn giúp tôi liệu xe 100 triệu có đủ bền và không "vặt tiền" chủ xe?
Tôi xin cảm ơn!
Độc giả Nguyễn Lê Hoàng Anh (phố Nối, Hưng Yên)
Bạn có góc nhìn (hoặc có trải nghiệm) nào về vấn đề trên? Hãy chia sẻ bài viết về Ban Ô tô xe máy theo email: otoxemay@vietnamnet.vn. Các nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin cảm ơn!
">Đặt cọc ô tô phải chờ 1 năm, có nên mua xế cỏ đi tạm?
13 năm trước, trận sóng thần sau động đất đã xảy ra ở đây, 8 người đã kịp thoát nạn nhờ trèo lên cây.
Bức ảnh chụp cây du ở Kesennuma vào ngày 18/12/2023. Ảnh: Kyodo Theo Kyodo News, cây du được trồng trên một mỏm đất nhô ra Thái Bình Dương. Dù không ai biết chính xác chiều cao và tuổi của cây du nhưng họ luôn coi cây như một người bảo vệ cho địa phương. Mọi chuyện bắt nguồn từ một sự kiện có thật cách đây 13 năm.
Ngày 11/3/2011, trận động đất mạnh 9 độ richter kéo theo cơn sóng thần cao hơn 10m đã nhấn chìm cả ngôi làng. Theo số liệu từ Cơ quan Cảnh sát Quốc gia Nhật, số người chết vì thảm họa là 15.900 ca, 2.523 người khác vẫn mất tích.
Tám người dân địa phương vượt qua cơn sóng thần nhờ sự may mắn. Một chiếc thang trôi ngang qua, họ đã bắc thang trèo lên cây du. Tất cả đều thoát chết trong gang tấc.
Tác giả Keiko Onodera (trái) và Misato Kikuta, người vẽ tranh minh họa truyện. Ảnh: Kyodo Nhưng hiện tại, cây du đang dần khô héo do nhiễm mặn. Bà Keiko Onodera, 62 tuổi, một người dân trong vùng, mong muốn kể câu chuyện về cây du "anh hùng" trước khi quá muộn. Truyện có tựa đề Keyaki no Omoi(Suy nghĩ của cây du)được bà Onodera viết vào mùa đông năm 2020 và hoàn thành trong ba tháng.
Trong truyện, cây du được nhân cách hóa, kể lại trận sóng thần đang đến gần. Cây du nói: “Tôi đã ước rằng không ai trong số những người đang bám vào tôi rơi ra”.
Tác giả Onodera tâm sự: “Tôi muốn ghi lại hình ảnh của cây du trước khi nó biến mất”. Bà muốn câu chuyện của mình có thể len lỏi vào trái tim của những cư dân tới nay vẫn chìm đắm trong muộn phiền. Mọi người đi đánh cá, làm việc trên bãi biển, mang theo nỗi đau mất mất người thân và bạn bè của họ.
Tháng 5/2023, tác giả Onodera bắt đầu nghĩ tới việc đưa câu chuyện về cây du tới với những em nhỏ sinh sau thảm họa động đất và sóng thần.
Bà tình cờ gặp Misato Kikuta, sinh viên năm cuối Đại học Nghệ thuật và Thiết kế Tohoku. Cô gái 22 tuổi cũng là người sinh ra và lớn lên ở Kesennuma. Ngôi nhà của gia đình Kikuta, nằm gần cây du, đã bị sóng thần phá hủy hoàn toàn. Khi đó, Kikuta mới 9 tuổi và ông bà của cô nằm trong số 8 người thoát nạn nhờ trèo lên cây du.
Tranh minh họa trong truyện 'Suy nghĩ của cây du'
Ngay khi nghe lời đề nghị của bà Onodera, Kikuta đã nhận lời vẽ minh họa cho cuốn sách. Kikuta nói: “Tôi muốn đóng góp bằng mọi cách có thể”. Cô thực hiện một loạt ký họa về trải nghiệm của ông bà và khung cảnh cuộc sống ở làng trước khi thảm họa xảy ra. Bảy trong số các bức hình được tô màu.
Cuối tháng 10/2023, bà Onodera tổ chức buổi đọc truyện cho học sinh tiểu học ở Kesennuma, tất cả đều chăm chú lắng nghe. Các em cũng được ngắm nhìn những bức vẽ.
Kikuta bày tỏ, ban đầu, cô sợ ông bà của mình sẽ đau lòng khi nhớ lại trải nghiệm cay đắng của họ. Nhưng cả hai đều hài lòng với những bức tranh minh họa của cô.
Bà Onodera và Kikuta dự định giới thiệu truyện kèm hình vẽ trên YouTube. Đồng thời, họ có kế hoạch bổ sung thêm 8 bức vẽ nữa vào tác phẩm cuối tháng 3 năm nay. “Chúng tôi muốn tiếp tục kể câu chuyện cho tất cả mọi người, không chỉ về nạn nhân đã mất mà cả những người sống sót sau thảm họa”, bà Onodera nói.
Đoạt giải thưởng danh giá, nhà văn thừa nhận nhờ trí tuệ nhân tạo viết sách
Sau khi giành giải thưởng Akutagawa của Nhật, tác giả Rie Kudan tiết lộ đã nhận được sự trợ giúp từ ChatGPT.">Một cái cây cứu 8 mạng người trong sóng thần ở Nhật Bản
"Trước đó (trước khi xảy ra tai nạn), vị khách này cần bảo dưỡng, thay dây cua-roa cho chiếc xe Ferrari 488 GTB. Khách hàng có liên hệ với Ferrari nhưng mới dừng lại ở việc đặt mua phụ tùng dây cua-roa. Khi đó, chúng tôi đưa ra 2 phương án lựa chọn cho khách. Một là khách sẽ đợi kỹ thuật viên của Ferrari bay ra Hà Nội để thay thế cho khách. Hai là khách sẽ tự tìm đơn vị để thay dây cua-roa, phía hãng sẽ chỉ bán phụ tùng. Khách cuối cùng đã chọn phương án thứ hai", vị này cho biết.
Đồng thời, Ferrari Việt Nam cũng khẳng định giữa hãng xe tại Việt Nam và Công Ty TNHH Ô tô Bắc Âu Hà Nội, đơn vị phân phối chính hãng xe Volvo (Volvo Hà Nội)- nơi chủ xe đã mang đến sửa ở xưởng dịch không có một hợp đồng hợp tác nào vào về việc này. Vì vậy, việc khách đem xe đến Volvo Hà Nội sửa chữa là quan hệ cá nhân của khách.
Ferrari Việt Nam cũng cho biết, sẽ kiểm tra lại các nhân viên của mình về việc có đứng ra giới thiệu, kết nối với kỹ sư T. cho chủ xe H. hay không và hẹn sẽ cung cấp thông tin chính thức sau cho báo VietNamNet.
Như VietNamNet đã đưa tin, sáng 21/7, tại khu vực ngõ 45, đường Nguyễn Văn Linh, quận Long Biên, Hà Nội, chiếc siêu xe Ferrari 488 GTB lao như bay, mất lái, tông bật cây xanh ở vỉa hè. Người lái xe là kỹ thuật viên của Volvo Hà Nội. Anh này lái thử siêu xe trước khi giao cho khách theo chỉ đạo của kỹ sư T, Giám đốc xưởng dịch vụ.
Chủ nhân chiếc Ferrari 488 là anh H, một đại gia kín tiếng ở Hà Nội. Theo anh H, do chiếc xe bị gặp sự cố cần thay dây cua-roa và bảo dưỡng, anh đã liên lạc với hãng Ferrari Việt Nam và được nhân viên của hãng giới thiệu làm sửa chữa, bảo dưỡng tại xưởng dịch vụ của Volvo Hà Nội . Cụ thể, anh được nhân viên Ferrari Việt Nam giới thiệu tới kỹ sư T. của Volvo Hà Nội để sửa xe.
Tường trình với Volvo Hà Nội, kỹ sư T. cũng báo cáo, đây là giao dịch cá nhân với Ferrari Việt Nam. Cả vị kỹ sư này và kỹ thuật viên, người trực tiếp lái xe gây tai nạn cũng đã thừa nhận đây là quan hệ cá nhân với hãng xe Ferrari Việt Nam và chủ xe.
Như vậy, việc giải quyết vụ tai nạn đang diễn biến khá phức tạp khi cả hai đơn vị liên quan là Volvo Hà Nội và Ferrari Việt Nam đều trả lời theo hướng phủ nhận trách nhiệm liên quan trực tiếp. Trách nhiệm đền bù cho chủ xe giờ đây bị đẩy về phía 2 cá nhân nhận sửa và lái siêu xe.
Chia sẻ với báo VietNamNet, anh H. bày tỏ: "Tôi rất mệt mỏi trong mấy ngày nay để giải quyết vụ việc và rất bất bình với thái độ và cách xử lý phủi tay của cả hai hãng Volvo Hà Nội và Ferrari Việt Nam".
Cũng theo tìm hiểu của báo VietNamNet, chiếc Ferrari 488 GTB trong vụ việc trên không phải là siêu xe cũ của ca sĩ Tuấn Hưng như một số lời đồn thổi ban đầu.
Đây là chiếc 488 GTB phiên bản sản xuất cuối cùng trước khi bị thay thế bởi Ferrari F8 Tributo (tháng 3/2019). Đặc biệt, phiên bản cuối cùng chỉ sản xuất có giới hạn trên toàn cầu và khi đưa về Việt Nam giai đoạn 2018-2019, chiếc siêu xe này còn có tem tên chủ xe là H đính kèm như một "dấu mực" khẳng định độ chịu chi của chủ xe.
Chủ xe H. cho biết anh đã phải bỏ ra số tiền lên tới 23 tỷ đồng để mua chiếc 488 GTB đặc biệt này, đắt hơn so với các xe GTB trước đó có giá chỉ từ 15 đến 20 tỷ đồng.
Tháng 10/2018, siêu xe Ferrari 488 GTB của ca sĩ Tuấn Hưng do người trợ lý cầm lái cũng gặp tai nạn nghiêm trọng trên cao tốc Hà Nội- Lào Cai. Toàn bộ phần đầu bị nát. Nam ca sĩ đã mất 1 năm để chờ mua phụ tùng chính hãng và sau đó phục hồi chiếc xe tại một gara ở TP.HCM vào năm 2019. Tuy nhiên, sau khi khôi phục lại xe, nam ca sĩ đã không còn sử dụng chiếc siêu xe này mà chuyển nhượng cho người khác.
Hình ảnh vụ tai nạn:
Hình ảnh siêu xe Ferrari 488 GTB nát đầu khi đâm vào gốc cây sáng ngày 21/7 tại quận Long Biên, Hà Nội. Ảnh: Tony Vũ. Bạn có góc nhìn (hoặc có trải nghiệm) nào về vấn đề trên? Hãy chia sẻ bài viết phân tích về Ban Ô tô xe máy theo email: otoxemay@vietnamnet.vn. Các nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin cảm ơn!
">Ferrari Việt Nam lên tiếng vụ siêu xe 488 GTB nát đầu do đâm gốc cây ở Hà Nội