您现在的位置是:NEWS > Giải trí
Nhận định, soi kèo Nữ Melbourne City vs Nữ Western United, 13h00 ngày 5/2: Sáng kèo dưới
NEWS2025-02-08 14:06:35【Giải trí】9人已围观
简介 Hồng Quân - 04/02/2025 18:06 Úc bảng xep hang ngoại hạng anhbảng xep hang ngoại hạng anh、、
很赞哦!(52292)
相关文章
- Soi kèo góc Cluj vs Hermannstadt, 22h59 ngày 5/2
- [FFOL3] Diễn biến vòng 9 Super League mùa hè 2014
- Xiaotuji trở thành game thủ đắt giá nhất Trung Quốc với mức chuyển nhượng 2,5 tỷ
- [Gamescom] Might and Magic Heroes 7 cập bến PC
- Nhận định, soi kèo Johor Darul Ta'zim vs PDRM, 19h15 ngày 5/2: Đối thủ yêu thích
- Khi game thủ Trung Quốc nói về Liên Minh Huyền Thoại và DOTA 2
- Chơi game giỏi: Không lo chết đói
- Truyện SevenKnights Hệ Thống Dị Giới Du
- Nhận định, soi kèo Nam Định vs Hà Nội FC, 18h00 ngày 5/2: 3 điểm căng thẳng
- Gấu và Game, câu chuyện bao giờ mới có hồi kết
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo Buriram United vs Kuala Lumpur City, 19h30 ngày 6/2: Tin vào chủ nhà
Tranh cãi từ việc thu phí đến miễn phí
GOSU đã tiếp nhận phản ứng nhiều chiều của người chơi khi bước đầu vận hành theo phương thức mới là thu phí mã kích hoạt nhân vật, nhiều ý kiến cho rằng đây là cách thức mới, tiến bộ theo, đảm bảo tài khoản cho nhân vật game thủ theo xu hướng vận hành game của thế giới. Tuy nhiên bên cạnh đó cũng có không ít ý kiến "ném đá" và bị “dội ngược” vì rào cản này khi đến với Cửu Âm Chân Kinh.
Để phù hợp hơn với thị trường game Việt, nhà phát hành GOSU đã thay đổi hình thức vận hành sang miễn phí sau một thời gian và điều này có vẻ phù hợp với người chơi hơn. Cho đến nay, Cửu Âm Chân Kinh tuy là một game miễn phí nhưng vẫn luôn là đề tài nóng cho mọi cuộc tranh luận có liên quan đến việc phát hành game bom tấn 3D tại Việt Nam.
So sánh lối chơi
Lối chơi trong CACK hoàn toàn khác biệt so với các game khác, không cấp độ, không nhiệm vụ lan man, người chơi CACK tìm thú vui ở tu luyện thực lực, hoạt động giang hồ, bang hội,...
Thế nhưng, sự khác biệt của "bom tấn" này dù là điểm mạnh nhưng cũng là hạn chế. Bởi lối chơi mới lạ của CACK khiến cho một bộ phận người chơi muốn tìm cảm giác cầy cấp hùng hục hay quen tay với thao tác click chuột đơn giản bị "choáng ngợp". Chính vì vậy mà CACK được đánh giá là một game khó. Mặc dù vậy, với sự hỗ trợ từ NPH, từ chính cộng đồng CACK thì hiện tại CACK đã "dễ" hơn rất nhiều. Bên cạnh đó, theo thông tin mà GameSaođược cập nhật thì trong phiên bản sắp tới, CACK sẽ cải tiến để thân thiện và giúp tân thủ dễ dàng tiếp cận hơn rất nhiều.
Cùng với đó là đồ họa sắc nét, chân thực, bắt kịp xu hướng thị trường thế giới cũng là lý do khiến CACK luôn là sự lựa chọn tiên quyết.
Nhiều game thủ háo hức chờ đợi về phiên bản mới - server mới
CACK luôn nằm trong vòng quay thị trường game3D và là tâm điểm của tựa game kiếm hiệp, vì vậy, ngay khi tung ra intro mới vào 15/08 vừa qua, tựa game này đã thu hút sự chú ý của đông đảo cộng đồng game thủ Việt.
Những người đã, đang, hoặc sẽ chơi luôn mong chờ GOSU tạo ra đột phá cho CACK để những game thủ cũ có thể quay lại, người đang chơi có thể làm mới mình và đặc biệt là tân thủ có thể trải nghiệm. Mà đột phá ở đây chính là một phiên bản mới và một server mới.
Mặc dù Thiên Hạ Biếncó lẽ là điều ai cũng đoán được nhưng còn server mới? Liệu NPH có tạo cho tân thủ một cơ hội cũng là tạo cho chính mình một cơ hội "bùng nổ" trở lại? Theo intro mới phát hành mới thì vào ngày 20/08 tới đây sẽ kết thúc thời gian đếm ngược. Hy vọng tới lúc đó, cộng đồng game thủ Việt sẽ nhận được câu trả lời thỏa đáng từ NPH GOSU.
Trang chủ: http://cuuam.gosu.vn
Bảo Việt
">Cửu Âm Chân Kinh luôn được săn đón ở thị trường game Việt
Cố Trung ngồi ở ghế sau quan sát khung cảnh bên ngoài cửa kính. Trên phố có nhiều cửa hàng nho nhỏ như tiệm tạp hóa, quán ăn nhanh, quầy bán rau bên đường và cả những quán cà phê Internet mà liếc mắt một cái là thấy được giá. Năm đồng một giờ, không đông lắm (?).
Chỗ này Cá không hiểu lắm. Raw là "不能更多", ai biết là gì thì comment Cá sửa nha
Điểm đến của họ là một trường đại học. Cố Trung vừa mở cửa xuống xe đã thấy trước cổng trường có một bảng hiệu nhỏ nằm dọc, nền trắng chữ đen.
"Con thật là đau lòng quá đi mất." Cậu nói với mẹ.
"Điểm con thấp như vậy thì chỉ học được trường này thôi, xuống xe đi." Mẹ Cố càu nhàu.
"Mẹ vẫn chưa cho con sinh hoạt phí."
"50." Ba Cố chỉ đáp một câu cụt lủn.
Mẹ Cố rút ra 50 tệ rồi đưa cho cậu: "Ngày nào con cũng về nhà ăn cơm, cuối tuần lại về ngủ nên mỗi ngày chỉ cần 10 tệ thôi. Nhiêu đó là đủ rồi."
"Mẹ đang phạt con à," Cậu nói, "Có thể cho con sinh hoạt phí cả tháng luôn được không?"
"Muốn hay không đây?" Mẹ Cố quơ quơ tờ tiền.
Cậu cầm lấy rồi mở cửa xe.
Rất đông học sinh tụ tập trước cổng trường để báo danh. Một nữ sinh vừa khóc vừa la hét: "Con muốn về nhà! Trường gì mà tồi tàn như này chứ! Đây mà là trường học sao! Con muốn về nhà! Con muốn đi học lại!"
"Đau lòng quá đi," Cố Trung vừa vịn cửa xe vừa nói. Cổng trường đơn sơ cùng tiếng khóc thảm thiết khiến cậu hơi phiền, "Mẹ..."
"Thế con về mà học lại." Mẹ Cố nói
"Chào ba mẹ." Cố Trung đóng cửa, tay sờ xuống tờ 50 tệ trong túi quần rồi bước về phía cổng trường nơi nữ sinh kia khóc lóc.
Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, giọng nói khinh thường của ba Cố vang lên qua khe cửa.
Như vậy cũng tốt.
Quy trình chào đón tân sinh viên cũng đơn giản hệt như cái cổng trường. Cố Trung còn chưa thật sự cảm giác được thế nào là bước chân vào đại học thì đã vào lớp ngồi nghe giáo viên chủ nhiệm.
Mặc dù cậu cũng chẳng có tâm tình đi trải nghiệm mấy chuyện này.
Giáo viên chủ nhiệm là một người phụ nữ trung niên vẻ ngoài hiền lành, Cố Trung lơ đễnh ngoáy ngoáy lỗ tai, nghe thấy hình như người này kiêm luôn cả dạy lớp phụ đạo, không khỏi thở dài một tiếng.
"Được rồi, mọi người bắt đầu giới thiệu bản thân nhé, làm quen nhau một chút," cô chủ nhiệm nói, "bắt đầu từ phía bên trái này đi."
Học sinh trong lớp đồng loạt quay đầu nhìn về phía bên trái.
Cố Trung phát hiện ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người mình, lúc này mới nhận ra chỗ cậu ngồi chính là phía bên trái, lại còn là người đầu tiên.
"Tôi tên Cố Trung." Cậu cảm thấy nhàm chán mà tự giới thiệu mình qua loa, nhớ lại lần cuối làm chuyện này là từ khi mới vào cấp hai.
"Lên trên này nói đi," cô chủ nhiệm ngoắc tay vẫy cậu lên, "Để mọi người thấy rõ mặt nhau."
Cố Trung ngồi im không nhúc nhích.
"Không tiện sao?" Chủ nhiệm nở nụ cười, "Vậy đứng tại chỗ rồi nói cũng được,"
"Em giới thiệu xong rồi." Cậu có chút cam chịu mà ngồi im.
Chủ nhiệm lúng túng nhìn cậu.
Tất cả mọi người cũng quay lại nhìn cậu.
Cứ như vậy mãi một lúc lâu, cậu không thể chịu được cái kiểu tự giới thiệu bản thân như tiểu học này mà miễn cưỡng đứng lên.
"Tôi tên Cố Trung." Cậu lặp lại một lần nữa.
Chủ nhiệm mỉm cười nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại chủ nhiệm.
Im lặng gần mười giây, chủ nhiệm hỏi: "Hết rồi à?"
Cố Trung liếc qua học sinh trong lớp, ai cũng hiện lên vẻ mặt thắc mắc cùng một câu hỏi.
"Còn gì nữa ạ?" Cố Trung hỏi, suy nghĩ một lúc lại bổ sung thêm, "Là nam, người Trung Quốc."
Trong lớp bỗng nhiên cười rộ lên.
Chủ nhiệm nhìn lại tờ danh sách trong tay mình, "Tên em không phải là Cố Trung Trung sao?"
"À," Cố Trung nhìn chủ nhiệm, thấy ngực mình như trúng một phát đạn, cảm giác chán nản dâng lên đành phải thừa nhận, "Vâng, chữ Trung trong Trung tâm."
Không sai, tên trong chứng minh thư của cậu là Cố Trung Trung.
Nghe nói đây là tên ông nội đặt cho, mà cậu luôn thấy mấy người già như ông mình đọc đủ các loại thơ ca sách vở, không có việc gì làm liền chọn mấy từ đặt tên cho con cháu của mình. Cái tên này khiến cậu nghĩ ba mình không phải là con ruột của ông.
Cậu đã cố đổi tên nhiều năm nhưng không được vì ba cậu cho rằng cậu sẽ bị bệnh. Không phải chỉ là tên gọi thôi sao, cái nào mà chẳng giống nhau.
Ba cậu nói Trung Trung thì làm sao, như vậy mới đáng yêu.
Cố Trung cũng chẳng buồn chìm đắm trong nỗi đau không đổi được tên. Sau buổi huấn luyện quân sự đơn giản của trường đại học, cậu quyết định đi làm thêm.
Bởi vì cậu phát hiện ra đau lòng hơn cái tên của cậu chính là mỗi ngày không đủ tiền uống trà sữa.
Cậu không định xin ba mẹ tiền. Nhiều năm đối nghịch với ba khiến cậu đau đớn mà hiểu ra, đừng nói đến xin tiền, có khi vừa mở miệng ra hỏi thôi ba sẽ lấy lại mười đồng kia của cậu ngay lập tức.
Cậu muốn đi làm thêm.
Cậu muốn chứng mình cậu có thể sống tự lập.
Ngoại trừ việc mỗi ngày đều phải đến trường rồi chưng ra cái bản mặt chán nản như gặp vận xui tám kiếp, cậu cũng chỉ làm bài thi đơn giản và thi thoảng đánh nhau một chút... À còn cả hục hặc với ba cậu, ngoài ra thì cũng không có gì làm.
Cậu cũng có thể chịu khổ để tự nuôi bản thân, à không phải, là tự kiếm tiền tiêu vặt.
Trong lớp cũng có mấy người đi làm thêm. Có người trông quán net buổi tối để được lên mạng, người thì làm ở tiệm ăn nhanh tiện thể ăn luôn bữa tối... Cố Trung cảm thấy những việc này không hợp với mình, vừa vào đại học đã phải xin lên xin xuống, quá mất mặt.
Vì thế sau mấy ngày tìm kiếm xung quanh trường học, cậu thấy một tiệm cà phê liền bước vào.
Tiệm cà phê tên "Pháo."
Rất nhỏ, đứng ở cửa là có thể nhìn thấy hết phía bên trong, nhưng lại có đến ba tầng.
Cố Trung nghĩ nơi này nên được gọi là "Pháo đài" mới đúng.
Cửa tiệm này vẻ ngoài không có vẻ gì là mới, thế nhưng nội thất bên trong dường như vẫn chưa hoàn thiện, vài ô cửa sổ vẫn còn để trống.
Cậu xác nhận lại thông báo tuyển nhân viên dán ở ngoài cửa rồi bước vào.
Vào trong rồi mới thấy chỗ này không phải là chưa hoàn thiện xong, mà phải là bãi chiến trường sau một trận hỗn chiến mới đúng, khắp nơi đều bừa bộn.
Bên trong cửa tiệm chỉ có một người đàn ông đang ngậm thuốc lá, đưa lưng về phía cửa, phóng tầm mắt qua khung cửa sổ đã vỡ.
Nghe tiếng có người vào, hắn quay mặt sang xem xét, đối mặt với ánh mắt của Cố Trung rồi quay đi.
Cố Trung đứng ở cửa một hồi vẫn không thấy người này có ý định để ý đến cậu, đành phải lúng túng mở miệng: "Ông chủ có đây không?"
Người đàn ông một lần nữa quay đầu lại, nhìn cậu một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Có."
"Anh là ông chủ à?" Cố Trung nhìn trong cửa tiệm cũng chẳng có ai khác, "Cửa tiệm của anh đang tuyển nhân viên đúng không?"
"Hả?" Người đàn ông ngẩn người, lại nhìn cậu như thể chợt nhớ ra điều gì. Hắn tiến về phía cửa gỡ tờ giấy tuyển dụng kia xuống, "Quên xé."
Cố Trung há miệng không nói nên lời.
Hắn cầm tờ giấy tuyển dụng bị rách trong tay rồi quay trở lại phía cửa sổ, tiếp tục hút thuốc nhìn ra bên ngoài.
Cố Trung đứng im một chỗ mà sững sờ một lát, xác nhận người này không định tiếp tục nói chuyện với mình nữa vì thế xoay người rời đi.
Vừa ra đến cửa, cậu nghe người đàn ông kia hỏi một câu: "Cậu muốn ứng tuyển à?"
Vì tiêu chuẩn công việc mà cậu đưa ra, dù cửa tiệm này có khiến cậu cảm thấy không thoải mái thì cậu vẫn dừng lại mà trả lời: "Đúng thế."
"Ngồi đi." Người đàn ông dập tắt điếu thuốc, dùng chân kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống bên cạnh bàn.
"Không phải anh nói là quên xé sao?" Cố Trung từ trong đống ghế bị đổ chọn ra một cái không có dấu giày mà ngồi xuống phía đối diện hắn.
"Ừ, đáng ra là đã tuyển đủ người rồi," hắn nhìn quanh một lát, "nhưng đều bị dọa chạy hết... Tên?"
Bị dọa chạy hết?
Cố Trung ngồi ngẩn người rồi mới nhận ra câu nói này có vấn đề: "Tôi tên Cố Trung."
"Cho tôi xem chứng minh thư," hắn với tay ra, "Cậu là sinh viên cái trường cũ nát bên kia à?"
Chứng minh thư, trường cũ nát.
Hai tiếng này vừa bật ra Cố Trung có thể cảm thấy trống ngực đập thình thịch, giống như bị pháo nổ thủng hai lỗ lớn đến nỗi gió có thể xuyên qua mà gào rít.
Cậu lấy chứng minh thư ra đưa cho hắn.
"Cố Trung...Trung, cái tên rất đáng yêu." Người đàn ông giương mắt nhìn cậu, "Là Trung trong trung thành à?"
"Trung trong trung tâm." Cố Trung trả lời
"Cố Trung Trung," người đàn ông trả lại chứng minh thư, "cậu..."
"Có thể đừng gọi như thế không?" Cố Trung nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, hắn mới gật đầu: "Được."
"Cảm ơn." Cố Trung chân thành mà thể hiện sự biết ơn của mình.
"Trung Nhị này," hắn nói, "Tôi họ Tề, tên Tề Việt. Cậu có hiểu biết về cà phê không?"
Cố Trung trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu: "Anh vừa gọi tôi là gì?"
"Cậu vừa mới nói còn gì, Cố Trung Nhị," Tề Việt nói, "Tôi nghe nhầm à?"
"Tôi tên Cố Trung," cậu nhấn mạnh, "Cố Trung."
"Hiểu biết gì về cà phê không?" Tề Việt lại hỏi.
"...Thỉnh thoảng có uống," cậu không quá tự tin mà trả lời, "Đến tiệm hoặc tự pha ở nhà."
"Cà phê hòa tan à?" Tề Việt nhìn câu.
"Không."
"Tôi đang rất cần người, ngày mai cậu bắt đầu đi, khi nào không có tiết thì đến đây," Tề Việt đứng lên, không biết từ đâu lấy ra một tấm danh thiếp ném tới trước mặt cậu "Trên đó có số điện thoại của tôi."
Cố Trung xem xét qua tấm danh thiếp một chút, Tề Việt đã đứng dậy chuẩn bị đi lên tầng, cậu liền nhanh chóng hỏi một câu: "Còn lương thì sao?"
"Ồ quên mất." Tề Việt quay người lại ngồi xuống.
Bước ra khỏi tiệm cà phê, Cố Trung không biết cậu nên vui mừng hay lo lắng.
Cái vẻ lơ đễnh của Tề Việt khiến người ta không khỏi cảm thấy hắn ta chính là cướp trắng cái cửa tiệm này từ ông chủ cũ, mà hiện trường ngổn ngang kia là bằng chứng rõ ràng.
Thế nhưng cậu vẫn quyết định sẽ đi, bởi vì tiền lương ở đây, so với trông net đêm hay phục vụ ở tiệm ăn nhanh thì cao hơn nhiều. Hơn nữa lúc trở về kí túc xá, cậu nhớ ra mình mới mua một chai nước thôi mà sinh hoạt phí chỉ còn có bảy đồng rưỡi...
"Cố Trung, cậu có đi xem thi đấu bóng rổ không?" Vài người bạn chung kí túc chuẩn bị ra ngoài, hỏi Cố Trung vẫn còn đang ngồi trên giường suy nghĩ về cuộc đời ảm đạm của mình.
"Bóng rổ?" Cố Trung giật mình.
"Ừ," Có ai đó đáp lại, "Của trường cấp hai."
"Cái gì?" Cậu hốt hoảng bật dậy, "Trường cấp hai? Trường cấp hai nào?"
"Trường cấp hai trong trường chúng ta ấy, cậu không biết à? Tòa nhà bên cạnh cổng trường chúng ta chính là trường cấp hai, nhưng lối vào chỗ đấy lại ở bên hông."
Cố Trung bấy giờ mới nhận ra tòa nhà bên cạnh cổng trường kia là gì.
Trường cấp hai?
Mặc dù cậu không thật sự rõ tại sao mình lại vào cái trường này, nhưng dù sao cũng là đại học rồi vậy mà vẫn phải chung trường với bọn nhóc cấp hai sao?
Sân trường cũng rất sơ sài, chỉ có một sân bóng đá và hai sân bóng rổ. Mà trận thi đấu bóng rổ của trường cấp hai đã chiếm trọn cái sân mới kia rồi. Cố Trung sau khi nhìn chán các học sinh lớp dưới cổ vũ hò hét liền dứt khoát xoay người rời đi.
"Cậu đi đâu thế?" Một người nào đó hỏi.
"Về nhà." Cố Trung trả lời.
Trường học tưởng đơn giản mà chẳng đơn giản chút nào!
Phương tiện đi lại của cậu là xe đạp, rất có phong cách. Cậu nhất quyết không chịu dùng xe điện mẹ cậu đưa cho, sống chết phản đối suốt một tuần mới đổi được.
Xe điện cũng tốt, giúp cậu tiết kiệm thời gian và sức lực, nhưng mà không ngầu tẹo nào. Thà tốn một ít thời gian, phí thêm ít sức để được đạp xe xịn còn hơn.
Lúc cưỡi chiếc xe đạp phong cách của mình đi ngang qua Pháo đài, cậu dừng lại.
Bây giờ mà về nhà thì hơi sớm, nói không chừng lại bị ba cậu mắng không chịu học hành cẩn thận mà rút lại hết tiền. Nhất là nghĩ đến ba mà phát hiện ra trường đại học kia lại chung chạ với trường cấp hai, cậu không yên tâm, sợ sẽ lại cãi nhau với ông.
Cậu không muốn khiến ông nổi giận lúc này. Mười tệ một ngày thì cũng là tiền.
Bước vào trong pháo đài, cậu hơi giật mình, nhiều lắm mới chỉ có một giờ trôi qua mà cửa tiệm đã được dọn dẹp sạch sẽ, còn có một người thợ đang trang hoàng lại cửa sổ.
Tề Việt khoanh tay dựa vào bàn quầy bên cạnh, nhìn thấy Cố Trung đến mới bất ngờ nhướn mày: "Nhị?"
"Cái..." Cố Trung cau mày, hơi bực mình, nhất là khi thấy ngoài người thợ lắp cửa kính còn có thêm một người nữa đang ngồi trong góc.
Trước mặt nhiều người như vậy!
Nhưng không chờ cậu nói xong, Tề Việt liếc mắt nhìn người đàn ông kia, trong giọng nói mang theo ít vẻ xem thường: "Cậu gọi người này tới à?"
Cố Trung nghe chưa hiểu gì, người kia đã trừng mắt nhìn cậu, mất kiên nhẫn mà hung hăng hỏi: "Con mẹ nó mày là thằng nào?"
Sợi dây đốt pháo trên đầu Cố Trung ngay lập tức cháy nổ tung: "Là ba ba mày đó."
Tề Việt đứng bên cạnh cười lớn rồi quay người đi về phía sau quầy bar, chống tay lên bàn.
Gã đàn ông kia hất bàn đứng lên.
Không tồi. Cố Trung nhìn theo cái bàn bị hất đổ trên đất, cậu đã luôn muốn thử cảm giác thế nào là lật bàn. Ba cậu đã từng làm thế hai lần, nhưng cái bàn ở nhà nặng hơn nhiều, hất cũng không thể hiện được khí thế như này.
"Mày muốn tìm chết đúng không?" Gã đàn ông kia bước đến trước mẳ Cố Trung, nén lại giọng điệu độc ác mà nói.
"Đúng, tao tìm mày đấy." Cố Trung gật đầu.
"Này," Tề Việt gõ gõ lên quầy bar, "Muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh."
Gã kia đột ngột quay đầu lại trừng mắt nhìn Tề Việt.
"Nghe không hiểu à?" Tề Việt lấy ra rồi châm một điếu thuốc, tay siết chặt bao thuốc rỗng, "Tôi đếm đến ba hai người phải ra ngoài."
Gã đàn ông không nhúc nhích.
"Một, hai, ba." Tề Việt ném bao thuốc đi, bước ra khỏi quầy bar.
"Mày đi ra ngoài với tao!" Gã đàn ông chỉ tay vào mặt Cố Trung, quay người bước nhanh ra bên ngoài.
"Mẹ nó." Cố Trung đi theo gã kia ra ngoài, đầu óc nóng bừng bừng mà không hiểu chuyện gì.
"Cậu đi theo hắn làm gì?" Tề Việt đứng phía sau hỏi cậu.
"Anh nói xem?" Cố Trung tức giận quay đầu lại nói.
"Cho cậu ra ngoài cậu lại ra ngoài thật," Tề Việt cười một tiếng, dựng cái bàn bị đổ lên, "Gọi cậu một tiếng Nhị, cậu thật sự coi mình là nhị sao?"
"Anh gọi ai là Nhị đấy!" Cố Trung còn chưa phát hỏa xong sắp không giữ nổi bình tĩnh mà định đổ hết lên đầu Tề Việt.
Thật ra cậu tức giận cũng là chuyện dễ hiểu, chuyện này không phải là tại anh ta khiến cậu nằm không cũng trúng đạn sao!
">Truyện Pháo Đài
Truyện Chí Tôn Long Thần Hệ Thống
Soi kèo góc Liverpool vs Tottenham, 3h00 ngày 7/2
Trò chơi đấu thẻ là một trong những thể loại phổ biến nhất đối với game thủ Việt, đặc biệt là với trẻ em. Cách đây mười năm, trò chơi ăn theo bộ manga nổi tiếng Yu-Gi-Ohđã chiếm lĩnh tâm hồn của biết bao trẻ em đam mê truyện tranh. Việc sưu tập những quân bài giống với trong truyện lúc đó được xem như cả gia tài, và hình thức đấu thẻ như trong truyện cũng nổi lên từ đó.
Sau chừng ấy năm, Hearthstone đã mang toàn bộ những kinh nghiệm đấu thẻ đó vào trò chơi của mình nhưng với sự thay đổi hoàn toàn về các thẻ bài, vẫn lối chiến đấu tay đôi kịch tính, vẫn những ván bài mang tính chiến lược hấp dẫn.
Một cách để trải nghiệm Warcraft
Cũng giống với Philippines, Warcraftcũng góp phần không nhỏ vào việc hình thành nên cộng đồng game thủ Việt Nam như ngày nay. Nó được coi là một trong những tựa game eSports tiên phong trước khi FIFA, Liên Minh Huyền Thoại hay DotA 2 ra đời.
Nếu bạn ghé qua những tiệm Net, rất có thể bạn sẽ thấy vẫn còn rất nhiều người chơi Warcraft III DotAcủa IceFrog(người thiết kế lên tựa game huyền thoại này). Blizzard đã đem "gốc rễ" ăn sâu trong tiềm thức game thủ Việt đem vào Hearthstone, do đó nó dễ dàng chiếm được tình cảm của những ai từng đam mê thế giới của Warcraft.
Thúc đẩy người tiêu dùng Ipad và Smartphone
Lượng tiêu thụ Smartphone và Ipad tại Việt Nam đã phát triển mạnh mẽ trong những năm gần đây. Đối tượng tiêu dùng chủ yếu là lớp trẻ và am hiểu về công nghệ đã phần nào đóng góp vào sự tăng trưởng của dịch vụ Internet và cơ sở hạ tầng. Số lượng tiêu dùng smartphone dự kiến sẽ tăng gấp đôi vào năm 2020. Với việc Hearthstone có mặt trên các cửa hàng ứng dụng, có thể thấy được tiềm năng phát triển của Hearthstone trong tương lai là rất lớn.
Tuy nhiên, một tựa game hay vẫn chưa đủ để thu hút sự chú ý của game thủ Việt Nam, do tính chất chung của thị trường. Các nhà phát hành game lớn tại Việt Nam luôn tung ra những chiêu trò quảng báo bắt mắt, hấp dẫn để gây sự chú ý với cộng đồng. Nếu không có một chiến dịch quảng bá hiệu quả, thật khó để Hearthstone nổi bật giữa đám đông. Việc nội địa hóa cũng sẽ rất có lợi bởi nó mang đến sự gần gũi đối với game thủ Việt Nam.
Nếu nhìn vào Trung Quốc, chúng ta có thể thấy rằng nhà phát hành Netease đã có những thành tựu vượt bậc trong ngành sản xuất game. Tổng doanh thu của hãng vượt 8% so với quý trước, bên cạnh đó Netease cũng thu được về 377 triệuUSD (~ 6.500 tỷđồng) nhờ vào việc hợp tác với Blizzard. Do thói quen của game thủ Việt là rất ít sử dụng thẻ tín dụng và chuyển khoản, cho nên việc có một nhà phát hành đứng ra làm cầu nối sẽ khiến Blizzard có thể tận dụng các hình thức cào thẻ hoặc các hình thức thanh toán khác, đem lại doanh thu không hề nhỏ.
Có rất nhiều nguyên nhân lý giải việc nên có một nhà phát hành Hearthstone tại Việt Nam tuyên truyền về game sẽ tốt hơn là các thông tin quảng bá chung chung của Blizzard Entertainment, nhưng đây là những lý do khá quan trọng. Hy vọng rằng, Blizzard sẽ xem xét kĩ càng về việc phát triển tại một thị trường đầy tiềm năng như Việt Nam.
T.B - theo Gamesinasia
">Blizzard nên cân nhắc về việc tìm một nhà phát hành tại Việt Nam cho Hearthstone
Truyện Showbiz Phồn Hoa
Ni Ni
">Bộ ảnh cosplay đầy sắc màu đến từ Toho Project.