您现在的位置是:NEWS > Thời sự
Nhận định, soi kèo Stuttgart vs Augsburg, 2h45 ngày 5/2: Thiên nga gẫy cánh
NEWS2025-02-08 12:15:29【Thời sự】2人已围观
简介 Phạm Xuân Hải - 04/02/2025 03:27 Đức cúp liên đoàn anhcúp liên đoàn anh、、
很赞哦!(82326)
相关文章
- Nhận định, soi kèo Real Sociedad vs Olimpia, 8h00 ngày 6/2: Chìm trong khủng hoảng
- Intro Long Tranh Hổ Đấu chính thức ra mắt trên CACK
- Truyện Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ
- Biệt Kích
- Kèo vàng bóng đá Atalanta vs Bologna, 03h00 ngày 5/2: Chủ nhà ‘tạch’
- Truyện Lộ Hành Phân Vân
- Truyện Chiếm Hữu Không Kiểm Soát
- Truyện Hỏa Lệnh
- Nhận định, soi kèo Smouha vs Pyramids, 21h00 ngày 7/2: Chấm dứt thăng hoa
- Truyện Phía Đông Mặt Trời
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo Real Hope vs Cruz Azul, 08h00 ngày 5/2: Châu chấu đá xe
Chỉ còn một tuần lễ nữa là Apple sẽ ra mắt iOS 8 tại WWDC, song phiên bản iOS dành cho iPhone 6 sẽ phải đợi tới tháng 9 mới đến tay người dùng cuối. Bởi vậy, Quả táo sẽ cần tiếp tục cập nhật cho iOS 7 trong những tháng tới nhằm mang tới trải nghiệm tốt nhất cho người dùng iPhone và iPad.
Một thông tin thú vị do MacRumors thu thập được đã xác nhận khả năng bản cập nhật iOS 7.1.2 sẽ sớm ra mắt: lượng dữ liệu mạng từ các thiết bị iOS chạy một phiên bản iOS chưa được ra mắt có tên "iOS 7.1.2" đã tăng đáng kể trong thời gian gần đây. Trang tin chuyên về Apple này cho biết bản cập nhật này sẽ sửa 2 lỗi trầm trọng của iOS 7.1: không mã hóa file đính kèm trên mail và tin nhắn biến mất sau khi chuyển từ iPhone sang Android.
Vào đầu tháng này, chuyên gia bảo mật Andreas Kurtz đã phát hiện ra các phiên bản iOS 7 đã không còn được mã hóa file đính kèm email. Apple xác nhận lỗi nói trên và hứa sẽ tung ra bản cập nhật để sửa lỗi. Vấn đề tin nhắn biến mất hiện đang khiến người từng dùng iPhone phải đau đầu: họ không nhận được tin nhắn từ những người dùng iPhone khác do bị máy chủ Apple nhận nhầm là iMessage. Dù đã cập nhật máy chủ, Apple tuyên bố vẫn sẽ cần một bản cập nhật để sửa lỗi này.
Dự kiến, Apple có thể sẽ ra mắt iOS 7.1.2 trước khi sự kiện WWDC bắt đầu vào ngày 2/6 sắp tới.
">Sắp ra mắt iOS 7.1.2
Ping-Pong, hay còn gọi là bóng bàn, được biết đến tại Nhật Bản, là môn thể thao đang dần phổ biến trên toàn cầu. Luật chơi tương đối đơn giản: người chơi đánh một quả bóng nhựa nhỏ và cố gắng để đưa bóng về phía của đối phương mà không bị chạm lưới. Giờ đây, với Table Tennis Touchđược tạo ra, nó mang lại cho chúng ta nhiều trải nghiệm thú vị hơn thế.
Một trong những điểm đầu tiên đập vào mắt người chơi là giao diện hoàn hảo củaTable Tennis Touch. Sự pha trộn của cuộc sống thực qua nhiếp ảnh với trò chơi đa giác đã cùng nhau tạo ra một sự liên kết chặt chẽ, gây nên một cảm giác vô cùng thích thú cho người chơi.
Trong Table Tennis Touch, bạn sẽ tìm thấy một số tùy chọn chơi ở trong tầm tay của mình. Chế độ Career Mode là nơi bạn sẽ dành phần lớn thời gian của để thi đấu trong Câu lạc bộ (Club), các giải đấu Quốc gia (National) và các Sự kiện quốc tế (International Events) để nâng cấp level, và trở thành một tay vợt đẳng cấp .Có nhiều thứ để trải nghiệm ngoài việc đánh bóng bàn thông thường, và vì thế, ở các mức độ nhất định TTT cung cấp các tính năng mới để tăng thêm sự thú vị cho trò chơi. Ví dụ, ở một level bất kì muốn đạt điểm số cao người chơi phải thực hiện thao tác tay đánh bóng nhanh nhất có thể trước khi thời gian kết thúc, ngoài ra nếu trong những pha đánh bóng nếu người chơi thực hiện những cú volley thì điểm số càng tăng nhanh.
Table Tennis Touchbổ sung thêm tính năng leaderboards trực tuyến giúp bạn xem có thể thi đấu với những người chơi đến từ khắp thế giới. Ngoài ra, trong Table Tennis Touchcòn có chế độ Arcade Mode, chế độ này cung cấp nhanh chóng những giải đấu bóng bàn để người chơi có thể dễ dàng chọn lựa thi đấu.
Đối với chế độ (Computer) trong Table Tennis Touch, nó có khả năng đánh giá xem khả năng của người chơi trong bất kỳ trận đấu nào. Trong những tình huống như thế bạn có hiệu suất để sở hữu Boost, một "đồ vật ảo" đặc biệt giúp bạn trở thành Siêu tay vợt. Nó sẽ làm người chơi thêm mạnh mẽ hơn, nhanh tay hơn và khi đánh tốc độ của quả bóng của bạn sẽ "bay nhanh như gió".
">
Bạn sẽ có nhiều thời gian để trải nghiệm rất nhiều công dụng hay ho của Boost, trừ việc mở khóa Boost trong ứng dụng mua hàng.
Độ chính xác trong điều khiển Table Tennis Touchsẽ tạo ra một niềm vui nho nhỏ khi chơi game, cho dù bạn thích bóng bàn hay không, đi kèm với nó là đồ họa sắc nét và nhiều tùy chọn gameplay sẽ đảm bảo rằng mang lại nhiều cảm giác thích thú cho người chơi.Đánh giá về Table Tennis Touch, game bóng bàn dành cho IOS
Bước chân cô rất chậm, kiên nhẫn chờ Liễu Tư Dực, từng chút từng chút dời bước về phía trước.
Ánh đèn vàng nhạt, mờ mịt vờn quanh vách tường bị che khuất, cảm giác thần bí đập vào mặt, giống như có một sợi dây thừng vô hình kéo Liễu Tư Dực đi về phía trước.
Bối cảnh âm nhạc dần dần nhỏ đi, tất cả mọi người an tĩnh chờ đợi, không ai quấy rầy các nàng.
Thế giới dường như yên tĩnh, Liễu Tư Dực có thể nghe thấy rõ ràng hơi thở của mình, nàng dường như đã quên mọi người và mọi chuyện xung quanh, bên tai chỉ có giọng nói của Lăng Thiên Dục.
Hai người tay trong tay, giống như bước trên thảm đỏ, tập trung ngàn vạn ánh mắt, đi về phía lễ đường hôn nhân.
Đột nhiên, một ý nghĩ mới nảy sinh trong lòng Lăng Thiên Dục.
Có lẽ tình cảm giữa các nàng, còn có thể thăng hoa một chút, các nàng nên đi hướng chung cực lãng mạn và hạnh phúc.
Chỉ cần cô có thể nghĩ đến, đều muốn làm.
Bởi vì, Liễu Tư Dực là toàn bộ thế giới của cô.
Sức mạnh trên chân vẫn không đủ, có chút run rẩy. Liễu Tư Dực đi thật cẩn thận, Lăng Thiên Dục dắt bình tĩnh, cô tin tưởng Tư Dực có thể luôn kề vai sát cánh cùng cô.
"Đằng sau cái này là cái gì?"
Dưới sự nâng đỡ của Lăng Thiên Dục, Liễu Tư Dực rốt cuộc cũng chạm vào vách tường, nàng tò mò lại có chút kích động, không biết Lăng Thiên Dục lại chuẩn bị bất ngờ như thế nào.
Nàng phát hiện, từ sau khi ở bên nhau, Lăng Thiên Dục vất vả dỗ mình vui vẻ, tạo ra các loại bất ngờ. So ra, mình ngược lại có vẻ cứng nhắc không đủ lãng mạn, không giỏi biểu đạt, làm đều là việc nhỏ bé không đáng kể.
"Em vạch rs xem sẽ biết." Lăng Thiên Dục thần thần bí bí, ngay cả Lam Doanh bọn họ cũng tò mò: "Hồng, chị mau vạch ra đi, em cũng muốn biết là cái gì, cũng không cho đụng vào."
Bên cạnh rèm có một sợi dây kéo, Lăng Thiên Dục đặt tay nàng lên, trong mắt cười bao hàm tình yêu, "Hy vọng em thích."
Liễu Tư Dực mỉm cười, tuy rằng còn chưa biết là cái gì, nhưng nhất định sẽ là thứ nàng thích.
Lăng Thiên Dục chuẩn bị bất ngờ, nhất định là tốt trong lòng nàng.
Tay nàng nắm chặt sợi dây, thoáng dùng sức kéo một cái, rèm che như thác nước chảy xuống, một bức tranh sơn dầu lãng mạn ngày thu đập vào mắt.
Đèn đuốc góc đường, xe cộ trên đường, người qua đường linh tinh, đều trở thành điểm xuyết. Nhân vật chính trong tranh chỉ có bóng lưng mảnh mai, ô đỏ ở phía trước nàng như ẩn như hiện, lác đác vài nét bút, vừa đủ để tôn lên cảm giác của toàn bộ bức tranh.
Người phụ nữ cầm ô giống như đang chờ đợi cái gì đó, khiến bóng lưng người phụ nữ dừng bước.
Hai người tựa như bốn mắt nhìn nhau, tuy rằng không thấy rõ biểu cảm, lại làm cho người ta cảm nhận được thoáng nhìn đã vạn năm tốt đẹp. Khoảnh khắc kia, thời gian dường như đình trệ, vào mùa mưa nhỏ, thời khắc đẹp nhất, gặp được người trên trái tim kia.
Mỹ nhân như họa, họa như tiên cảnh, tình yêu và tốt đẹp trong lý tưởng, đều giấu ở ngòi bút, xử lý từng đường nét, cho dù chỉ là một chiếc lá cũng theo hướng gió ngày đó, bay ở bốn phía.
Liễu Tư Dực nhìn bức tranh, xuất thần một hồi lâu, cảnh tượng này quá quen thuộc, ngày đó tâm tình nàng cực độ bất ổn, trước khi chuẩn bị rời đi, tạm tránh mũi nhọn. Lăng Thiên Dục giống như cảm nhận được tâm trạng của nàng, thần kỳ xuất hiện trên cây cầu kia.
Bức tranh nghệ thuật này chiếm cả mặt tường, dung hợp với phong cách trang trí của quán bar, vừa không quá phô trương, cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt người ta.
Người phụ nữ bên trong, người quen thuộc đều biết là Liễu Tư Dực, không quen thuộc cho rằng đây chỉ là nguyên tố trong tranh mà thôi.
Liễu Tư Dực rất thích, nhìn chằm chằm không chớp mắt, một lát cũng không rời mắt. Nàng không biết Lăng Thiên Dục hoàn thành những thứ này khi nào? Bức tranh này, không thể nào hoàn thành trong một tháng?
Dựa theo thời gian mà tính, đoạn thời gian đó Lăng Thiên Dục vẫn bận rộn đối phó tam phòng mới đúng, sau đó mình gặp chuyện không may, cô hẳn là cũng không rảnh giày vò những thứ này.
Nhưng nàng không biết, đối với Lăng Thiên Dục mà nói, nàng quan trọng hơn. Tất cả bận rộn cũng không phải lấy cớ, vì chiếm được nụ cười của nàng, Lăng Thiên Dục cái gì cũng bằng lòng.
Dùng cái gì an ủi trái tim vỡ nát của Liễu Tư Dực lúc ấy, không phải ngôn ngữ, không phải lời ngon tiếng ngọt, không phải thề non hẹn biển, mà là bù đắp tiếc nuối, đưa lên tâm ý, cảm nhận cảm giác của nàng, cho nàng thứ nàng cần nhất.
">Truyện Hoa Hồng Đỏ
Nhận định, soi kèo Buriram United vs Kuala Lumpur City, 19h30 ngày 6/2: Tin vào chủ nhà
- Lục Khung Y lặng thinh không đáp. Nhưng từ ánh mắt không cam tâm của hắn, nàng đã có được câu trả lời. Hắn muốn sống tiếp, vô cùng muốn. Vì vậy, hắn sẽ không từ thủ đoạn, bất chấp mọi giá, chưa biết chừng còn sẵn sàng hạ chín mươi chín cây kim độc lên người nàng, khiến nàng sống không bằng chết, để ép nàng chế ra thuốc giải.
Nàng không sợ, nhưng tấm thân tàn này đã bị rút kiệt đến tim gan này chỉ còn chống đỡ được nhiều nhất là ba ngày nữa, thực không đáng để lãng phí những cây kim luyện trong bách độc cả trăm ngày kia.
Ngẩng đầu nhìn trời cao lồng lộng, Lạc Trần nhớ lại đêm đó ở Phù Sơn, nhớ lại tình yêu tội nghiệt đó, nhớ lại những dãy núi trùng điệp và mây khói bống bềnh khi đó, thực là... đẹp không bút nào tả xiết.
"Biếu ca, nếu huynh gặp chàng, xin huynh hăy giúp muội chuyến lời đến chàng rằng, muội không hận chàng, muội chỉ mong kiếp sau nếu gặp lại chàng, bọn muội sẽ là hai người dưng chưa từng quen biết mà thôi." Nàng vẫn nở nụ cười, nhích một bưóc cuối cùng ra vực sâu vạn trượng.
"Tiếu Trần!" Lục Khung Y giật minh kinh sợ, vội đưa tay ra tóm lấy nàng. Nhưng nàng đã nhanh hơn một bước, giậm chân nhảy ra khoảng không vô định.
Cơ thể mất đi trọng tâm, dường như có một sức mạnh vô hình kéo nàng xuống vực sâu. Nhắm mắt lại, nàng nghe thấy tiếng gió thổi bên tai, còn có cả tiếng gọi như từ cõi mơ theo gió vọng tới: "Tiếu Trần, không..."
Là tiếng của y.
Nàng choàng mở mắt, nhìn thấy một bóng dáng đang lướt như bay đến bên vách núi, nhưng cảnh vật trước mắt nàng bỗng nhiên trắng xóa, mờ mịt như mây mù. Nàng thực sự muốn nhìn y thêm chút nữa, tiếc là đã quá muộn rồi, mắt nàng bị sương dày che khuất, không còn nhìn rõ vẻ mặt cùa y, chi thấy hổng y cùa mình tựa như sương, tóc đen như màn phủ.
Trời đất quay cuồng, cơ thể mỏng manh của nàng bị những phiến đá lởm chởm trên vách núi xé toạc, đâm thủng. Váy nhuộm đẫm máu, đỏ càng thêm đỏ, tựa như bộ giá y (1) mà nàng tự tay may cho mình. Có lẽ vì quá đau đớn, nên nàng đã tê liệt, không còn cảm giác đau, chỉ là trong lòng vẫn còn chút luyến lưu, luyến lưu biết bao kỷ niệm ngọt ngào, luyến lưu trong hồi ức dó...
(1).Giá y: áo cưới.
Một buổi sáng cuối xuân, khi ban mai vừa ló rạng, nàng ngồi trước bàn trang điếm, lăng kinh hoa phản chiếu, gương mặt tròn trịa thơ ngây cùa nàng và cả mày mắt dịu dàng đầy ý cười của y. Y giúp nàng chải lại mái tóc dài rối tung, người y hơi dựa vào nàng. Mái tóc đen mượt của y rơi trên bờ vai nàng, quấn quýt cùng tóc nàng. Nàng vụn về buộc tóc hai người lại với nhau, nở nụ cười hồn nhiên "Nghe cha nói, thế này là kết tóc, những ai kết tóc với nhau sẽ mãi mãi không chia lìa." Y nhẹ nhàng gỡ mái tóc của nàng ra. "Nha đầu ngốc, chỉ phu thê mới kết tóc còn huynh muội thì không."
Một sáng tinh mơ mùa hạ, mưa lất phất rơi, y đứng phía sau nàng, gương mặt tuấn tú cúi xuống, dịu dàng cẩm tay nàng dạy viết chữ. Bên tai nàng, hơi thở thanh tân của y tựa hương trúc sau cơn mưa, khiến lòng nàng xuyến xao. Đầu ngón tay nàng khẽ run, bốn chữ "Vù Văn Sở Thiên” từ từ hiện ra trên giấy, uyển chuyến uốn lượn.
Hoàng hôn cuối thu, một dáng hình khôi ngô tuấn tú cưỡi ngựa lao đến như bay. Vó ngựa hất tung khói bụi, làm nàng mờ mắt. Nàng chực đưa tay dụi mắt, nhưng y đã khom người kéo nàng lên lưng ngựa. Vòm ngực cúa y áp sát vào lưng nàng, khiến trái tim nàng đập liên hồi như sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Một đêm đông thanh vắng, ánh trăng dường như còn không lạnh lẽo băng sắc mặt của y. Y nhẫn tâm nhét viên thuốc vào miệng nàng. "Cho dù nàng oán ta, hận ta, ta vẫn sẽ làm như vậy..." Giọng y không có một chút hơi ấm, mà sắc lạnh như dao cứa vào tim. Khi đó, nàng không oán trách, cũng không hận y. Nàng chi muốn biết vì sao y lại có thế tuyệt tình đến thế, nhẫn tâm đến thế...
Tiếng nước bắn lên cực lớn cắt đứt chuỗi hổi ức, cùng với đó là một lực đập mạnh, nàng bị nhấn chìm trong đầm băng. Nàng nhắm mắt lại, đế mặc cơ thể chìm xuống, nước nhuộm máu đó tươi như nuốt chửng lấy nàng.
"Vũ Văn Sớ Thiên, chàng có biết ta đã từng yêu chàng đến nhường nào không..."Tìm kiếm với từ khoá:
1 thành viên đã gởi lời cảm ơn Lavender - Blue về bài viết trên: datmoi
29.07.2018, 22:08
Re: [Cổ đại] Sợi khói mỏng lạc giữa trần ai - Diệp Lạc Vô Tâm [Trọn bộ 2 tập] - Điểm: 10
Cần phụ làm Mục Lục Truyện! Tuyển Editor! Beta-er! Designer! Type-er! Developer!
Chương 1
Nước lớn thế mạnh
Hai năm sau, năm Long Hóa thứ nhất.
">Truyện Sợi Khói Mỏng Lạc Giữa Trần Ai
5 hiểu lầm khủng khiếp về chơi game
Chuyện này quả thực là một trò cười ở đại học K, đường đường là Tô Triết cao phú soái, vậy mà lại yêu đương với Tống Ngọc, cũng đủ làm cho người ta bàn tán trong một thời gian. Mặc dù Tống Ngọc có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng cậu là một đứa ngốc, chẳng qua là hai người nghiêm túc qua lại trong gần một tháng, đây đã được coi là một khoảng thời gian dài trong lịch sử tình ái của Tô Triết.
Tô Triết đáp: " Thì sao, không được à. Ai nói yêu đương thì không thể chia tay?"
Lý Gia Luân nói: " Tất nhiên là có thể chia, chỉ sợ là bé ngốc nhà ông sắp khóc ngất trong nhà vệ sinh thôi!"
Tô Triết không hề quan tâm, định nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục rong ruổi trên sân bóng. Hắn thích cảm giác có gió thổi qua người mình, đột nhiên hai mắt tối sầm, trước mặt có thêm một cái hệ thống giống như ti vi.
Hệ thống chứa đựng âm thanh đặc biệt máy móc: " Tôi là hệ thống tự vả, cố tình đến đây để trợ giúp cho cậu."
Tô Triết đang trong độ tuổi trẻ trâu, nghe hệ thống nói thì khịt mũi coi thường. Hắn sinh ra đã là con ông cháu cha, ba mẹ hòa thuận và còn có một đứa em trai, thành tích của hắn ở đại học cũng đứng đầu trong danh sách, bất kể là về mặt tình cảm hay cuộc sống thì đều không có chỗ nào cần phải giúp đỡ cả. Hắn nhìn hệ thống đầy khiêu khích: " Mày có thể giúp gì được cho tao?"
Giọng nói của hệ thống vô cùng bình tĩnh: " Tôi có thể giúp cậu tìm lại người yêu. Cậu ấy là tình yêu đích thực của cậu trong cuộc đời này, nếu cậu đánh mất cậu ấy thì cậu sẽ mất hết tất cả niềm hạnh phúc!"
Tô Triết khẽ cười, không hề cho là thật: " Người tao yêu sợ là còn chưa ra đời đâu. Có phải là mày đã tìm nhầm mục tiêu rồi không? Nếu không thì mày đi tìm người khác đi?"
Hắn cảm thấy có vẻ như cái hệ thống này sử dụng đầu óc không được tốt lắm.
Hệ thống lại không thèm đếm xỉa đến sự ghét bỏ của hắn, nó chỉ chiếu một bóng người trên ti vi nhỏ, đó là Tống Ngọc, người mà hắn vừa mới chia tay.
Tô Triết tập trung tinh thần hỏi hệ thống: " Có ý gì?"
Hệ thống trả lời: " Nếu bây giờ cậu không đi tìm cậu ấy, thì cậu ấy sẽ bị chị của mình bắt nạt." Sau đó chợt xuất hiện một đoạn ngắn trong nhà vệ sinh, hình như là ở trong khu nhà cũ của trường.
Trong lòng Tô Triết có hơi sốt ruột: " Nhưng mà bọn tao đã chia tay rồi!." Từ khi sinh ra hắn đã ngậm thìa vàng, cho nên hắn luôn xem nhẹ tình yêu.
Hệ thống biến mất ngay sau đó, hoàn toàn không cho hắn cơ hội để tiếp tục giải thích.
Giọng nói của cậu bạn thân Lý Gia Luân vang lên bên cạnh hắn: " Đi thôi, chúng ta đi đá bóng." Y cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao Tô Triết lại ngẩn người ở đó không nhúc nhích.
Tô Triết kéo cái khăn mặt đang che ở trên đầu sang một bên, có chút bực bội: " Mấy ông cứ chơi đi." Nói xong thì trở về lớp học.
Quả nhiên vừa bước vào thì không thấy bé ngốc nhà bọn họ đâu cả, và chỗ ngồi của bé ngốc trống không. Nhớ tới lúc bọn họ chia tay, Tống Ngọc khóc đến mắt đỏ hoe, lại kết hợp với những lời mà hệ thống đã nói, khiến cho lòng hắn bùng lên một ngọn lửa khó hiểu.
Sao hắn có thể thích Tống Ngọc cơ chứ?. Chẳng qua là Tống Ngọc trông khá đẹp thôi mà.
Hơn nữa, ở bên cậu và yêu đương với cậu cũng rất nhàm chán. Chính là cái kiểu hắn đưa Tống Ngọc về nhà, rồi buổi sáng Tống Ngọc sẽ mang cơm cho hắn, vừa nhàm chán lại vô vị.
Hắn đứng dậy ra khỏi lớp, các tiết tự học trong trường đại học đều không có ai quản lý. Hắn tùy tiện rời khỏi phòng học và đến nhà vệ sinh trong khu nhà cũ để tìm người, hắn còn nghĩ rằng đó là một trò chơi khăm của hệ thống. Nhưng khi tìm đến tầng 3, hắn nghe thấy được tiếng khóc kìm nén của Tống Ngọc, làm cho trong lòng hắn cảm thấy thắt lại.
Sau đó, hắn nghe thấy một giọng nói khác trong nhà vệ sinh, đó là Tống Mỹ Hoa: " Tao đã nói trước với mày là hãy tránh xa cậu ấy một chút, sao cái mặt mày cứ trơ ra thế?"
Tống Mỹ Hoa là chị gái của Tống Ngọc. Trước đây, khi Tô Triết và Tống Ngọc ở bên nhau, hắn chỉ cảm thấy Tống Mỹ Hoa hơi phiền phức, giờ đây lại càng quá đáng hơn.
Tô Triết lập tức đẩy cửa nhà vệ sinh bỏ hoang ra, quả nhiên nhìn thấy bọn họ ở bên trong.
Tống Ngọc chỉ biết khóc.
Tô Triết nói mỉa: " Dù gì thì Tống Ngọc cũng là em trai ruột của cô, vậy mà cô lại bắt nạt em ấy thế đấy?"
Tống Mỹ Hoa giật cả mình, vừa quay người lại nhìn thấy Tô Triết thì vội vàng giải thích: " Mình... mình chỉ đùa giỡn với nó thôi!"
Tống Mỹ Hoa nghiêng người, Tô Triết lập tức trông thấy Tống Ngọc bị giội nước ướt sũng hết cả người, trông cậu thật đáng thương, quần áo trên người dán chặt vào làn da của cậu, phác họa ra đường cong mảnh khảnh.
Cổ họng của Tô Triết nghẹn lại khi chứng kiến. Hắn nhận ra rằng ngoài việc Tống Ngọc có chút ngốc nghếch, thì ngoại hình của cậu thực sự không thể chê vào đâu được: " Cô nghĩ là mắt của tôi mù rồi sao, cút! Nếu không phải là tôi không đánh phụ nữ thì hôm nay cô chết chắc rồi."
Tuy rằng Tô Triết có hơi nổi loạn, nhưng vẻ ngoài quả thực rất đẹp trai, con ngươi vô cùng đen, khi nhìn chăm chú vào một người thì trong ánh mắt như chứa đựng vòng xoáy, khi hắn tức giận thì trong ánh mắt như có dao nhỏ. Tống Mỹ Hoa vốn thích Tô Triết, làm sao chịu được người trong lòng nói như vậy, cho nên cô ta ôm mặt chạy đi.
">Truyện Đại Ca Học Đường Và Bé Ngốc