您现在的位置是:NEWS > Thể thao
Nhận định, soi kèo Fagiano Okayama vs Gamba Osaka, 17h00 ngày 26/2: Không hề ngon ăn
NEWS2025-03-01 10:31:21【Thể thao】6人已围观
简介 Hồng Quân - 26/02/2025 06:29 Nhật Bản ket qua bong da anhket qua bong da anh、、
很赞哦!(8186)
相关文章
- Nhận định, soi kèo Machida Zelvia vs Tokyo Verdy, 17h00 ngày 26/2: 3 điểm nhọc nhằn
- Pha nước rửa bát và dầu ăn có độc không?
- Sợ vợ tiêu hết, chồng đưa tiền thưởng Tết cho mẹ
- Kinh hoàng bố mẹ Tây cho con xem 'sex show'
- Nhận định, soi kèo Wolves vs Fulham, 2h30 ngày 26/2: Tiếp đà khởi sắc
- Bi kịch nữ sinh bị thiếu gia lừa tình
- 5 bí mật hôn nhân chị em khuyên nên giữ kín trong lòng
- Dựng lại nếp nhà trong những ngày giãn cách
- Soi kèo phạt góc AS Roma vs Monza, 02h45 ngày 25/2
- Ký ức buồn của thiếu nữ phải 'tiếp' 18 khách/ngày
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo Deportivo Binacional vs Cusco, 6h00 ngày 25/2: Sức mạnh tân binh
Vợ chồng chị Linh ở Đan Phượng, Hà Nội cùng làm nhân viên văn phòng. Anh chị có 2 con và đã có nhà riêng.
Dịch bệnh căng thẳng nhưng may mắn công việc của hai vợ chồng không bị ảnh hưởng. Cả hai vẫn nhận đủ lương nên tài chính gia đình vẫn được đảm bảo.
Chị Ngọc Linh là nhân viên văn phòng đang sinh sống, làm việc tại Hà Nội. “May mắn công việc của vợ chồng mình không bị ảnh hưởng, thu nhập vẫn ổn. Hơn nữa, vợ chồng mình cũng có tài chính dự phòng nên dịch tới, hai vợ chồng không quá bị động. Tuy nhiên, tình hình dịch không biết còn kéo dài tới khi nào nên mình phải chỉnh lại kế hoạch chi tiêu cho thích ứng với hoàn cảnh chung cũng như còn ứng phó lâu dài với covid-19”.
Chị Linh kể, trước kia mỗi khi đi mua sắm thực phẩm, chị mua theo nhu cầu, thuận là mua hoặc thích là sắm. Trung bình một tháng, khoản tiền ăn tiêu tốn của anh chị khoảng 7 triệu. Song từ ngày dịch bùng phát, thành phố thực hiện giãn cách xã hội, mọi khoản chi tiêu trong gia đình chị đều được chia cụ thể, rõ ràng. Riêng tiền ăn, chị Linh giảm xuống chỉ bằng một nửa so với trước khi có dịch.
Từ khi có dịch, các con nghỉ học ở nhà, để bảo bảo sức khỏe cho cả gia đình cũng là thực hiện chi tiêu tiết kiệm, cả 3 bữa mình đều tự tay vào bếp. Mỗi bữa mình chi trong khoảng trên dưới 100.000 đồng, cùng lắm là 150.000 đồng. Cộng 3 bữa lại, một tháng mình vẫn chi hết 7 triệu đồng nhưng tính ra là giảm quá nửa so với thời điểm chưa có dịch”.“Ngày trước nhà mình chỉ ăn bữa tối ở nhà nhưng cũng tốn 7 triệu/tháng. Trung bình mỗi bữa mình chi khoảng 250.000 đến 300.000 đồng cho nhà 4 thành viên.Theo chị Linh, trong giai đoạn dịch bệnh, điều quan trọng nhất là tập trung chăm sóc sức khỏe, đảm bảo đầy đủ những nhu cầu thiết yếu. Các khoản chi tiêu không quá quan trọng, chị đều tạm thời lược bỏ. Chẳng hạn, chị vốn là người yêu hoa, trước dịch, mỗi tháng chị đều chi 400.000 đồng để mua hoa tươi cắm. Trong nhà chị chưa bao giờ thiếu vẻ rực rỡ của những loài hoa. Nhưng hiện tại chị Linh đã cắt khoản chi tiêu này.
Chị Linh rất thích cắm hoa tươi trong nhà, trước dịch mỗi tháng chị chi 400.000 đồng để mua hoa tươi trang trí, nhưng hiện tại chị đắt cắt giảm khoản này. Chị Linh cũng chia sẻ, tuy thực hiện giảm bớt chi tiêu nhưng chị luôn cố gắng căn chỉnh thật khéo để mỗi bữa cơm vẫn đủ dinh dưỡng đảm bảo sức khỏe cho các thành viên trong gia đình.
Mâm cơm của chị Linh thường gồm 1- 2 món mặn, 1 bát canh nấu, rau xanh. Vì khoản chi cho bữa ăn đã giảm bớt đi 1 nửa nên thời gian này, chị hạn chế mua những thực phẩm đắt đỏ, chỉ mua những thực phẩm bình dân. Chị nói, điều quan trọng là trong quá trình chế biến đồ ăn, chị liên tục đổi món, tránh trùng lặp thực đơn giữa các bữa để chồng và 2 con không có cảm giác ngán thức ăn.
“Ngày trước hầu như ngày nào đi làm về mình cũng rẽ vào chợ hoặc siêu thị mua đồ, nhiều khi chi tiêu theo cảm hứng. Thời gian này mỗi tuần mình đi chợ 1 lần. Buổi tối trước khi đi chợ mình lấy giấy liệt kê những thứ cần mua. Phần thực phẩm, mình hình dung ước tính từng ngày, làm những món gì, mua tầm bao nhiêu thì đủ. Như thế đi chợ sẽ vừa nhanh mà không bị tình trạng thứ cần mua thì không mua, thứ mua về lại không dùng tới”, chị Linh cho hay.
Cũng theo chia sẻ của chị Linh, khi mua thực phẩm về, chị sẽ làm sạch, chia thực phẩm thành từng phần nhỏ ứng với mỗi bữa ăn. Món nào cần sơ chế qua thì chị sơ chế rồi cất gọn để tới bữa chỉ việc mang ra dùng, như vậy thực phẩm vừa đảm bảo tươi ngon mà lúc nào cũng nhanh hơn.
Thu Giang
Ảnh: Nhân vật cung cấp
Vợ xin thêm tiền chi tiêu, chồng định mắng thì nghẹn ngào khi nhìn xuống chân cô
Nhìn chân vợ như thế, Hùng nghẹn lời không thể thốt ra được câu nào thêm.
">Giảm nửa chi tiêu vẫn có mâm cơm ngon mùa dịch
Ở xứ sở Kim Chi, nói đến hai từ tình yêu giữa chồng Hàn Quốc – vợ Việt Nam là điều thật xa xỉ nhưng chị Bùi Thị Huyền may mắn khi từng ngày anh đã chinh phục, làm ấm lên con tim e dè của chị.
Chị bảo: “Từ bé tới lớn, đó là nỗi đau, sự tủi hổ thứ 2 mà mình phải hứng chịu. Lúc đó mình sợ phải gặp lại một tình huống tương tự nên không dám yêu một ai”.
Buồn chán về gia đình, thất vọng về tình yêu, một ngày, nghe mọi người nói chuyện, chị đánh liều thử đi thi tuyển lấy chồng Hàn Quốc. Và sự liều lĩnh này đã khiến cuộc đời của chị bước sang một trang mới.
Hôm đó, chị cùng rất nhiều cô gái khác đứng chật kín trong một căn phòng. Rồi có nhiều người buồn bã rời khỏi phòng, nhưng chị nằm trong số người ở lại. Rồi anh Lee Seon Jae chọn chị.
Tính tới thời điểm đó, cuộc hôn nhân của chị và anh lúc đó cả hai chưa hề có tình yêu, cảm xúc với nhau. Nhiều khi chị lo lắng thật sự khi nghĩ đến cảnh tương lai sống chung với người đàn ông xa lạ đó mà không biết sẽ gắn kết với nhau vì cái gì, vì điều gì…
Tình yêu đơm hoa kết trái sau khi cưới
Ở xứ sở Kim Chi, nói đến hai từ tình yêu giữa chồng Hàn Quốc - vợ Việt Nam thật xa xỉ. Nhưng chị may mắn khi từng ngày anh đã chinh phục, làm ấm lên con tim yếu mềm của chị.Hiện tại, nếu được chọn lại, chị Huyền khẳng định chị sẽ vẫn mong được anh Lee Seon Jae chọn làm vợ. Gia đình bé nhỏ của chị đang sinh sống ở Gyeonggi-do Pyeongtaek (miền Bắc Hàn Quốc).
“Thời gian thấm thoát trôi qua nhanh thật nhanh. Nhớ lại ngày nào vợ chồng mình còn nhìn nhau như 2 kẻ xa lạ mà giờ chúng mình đã xây nên 1 gia đình hạnh phúc rồi. Đôi khi mình hạnh phúc biết bao khi nhìn lại những gì vợ chồng mình đã và đang có với nhau” - chị hạnh phúc chia sẻ.
Chị không dám nhận là gia đình hưởng trọn vẹn hạnh phúc một cách hoàn hảo. Song chị chỉ cần thế, chỉ cần gia đình luôn tràn ngập tiếng cười nói của bố mẹ già, tiếng khóc của đứa con thơ, tiếng vui đùa sau những giờ làm việc căng thẳng mà anh dành cho chị hàng ngày. Với chị thế là đủ.
Chị và anh - hai người đến từ hai đất nước mang trong mình hai dòng máu, hai phong tục, hai cách sống và hai ngôn ngữ hoàn toàn khác nhau. Nhưng với chị những thứ ấy chỉ là yếu tố khách quan bên ngoài.
Chị - cô gái Việt dịu dàng, duyên dáng, mảnh mai như chiếc áo dài truyền thống mang đậm chất Việt Nam, anh - chàng trai Hàn Quốc, cao to khoẻ mạnh như bộ Hanbuk mang đậm chất Hàn Quốc. Anh chị gặp gỡ, yêu nhau, đến bên nhau qua 1 lần gặp mặt do mai mối chẳng một chút yêu thương hay quen biết. Nhưng không phải vì thế mà anh chị không có một thứ tình yêu trọn vẹn như bao cặp đôi khác.
Trong con mắt của chị, chồng chị không đẹp trai, không còn trẻ, không nổi bật, cũng chẳng giàu có nhưng không phải vì thế mà chị không yêu anh. Chị dần dần yêu anh, đơn giản vì trong anh, chị luôn giữ một vị trí nhất định. Vì anh chân thành, ngọt ngào, anh luôn muốn những điều tốt nhất cho chị.
“Tuy chỉ cưới nhau chưa đầy 2 năm nhưng niềm hạnh phúc mình thu được trong suốt 2 năm ấy không phải là ít. Những lúc mình ốm, mệt, anh luôn chăm sóc mình chu đáo, ngọt ngào. Lấy anh, mình chưa bao giờ nấu được một bữa cơm hoàn chỉnh. Nhưng không vì thế mà anh chê bao trách móc mình” - Chị nói.
Giờ đây niềm hạnh phúc của cả gia đình như được nhân đôi khi anh chị có với nhau một cô công chúa nhỏ tên Lee Su Yeon (Tên Việt Nam là Lee Nhật Khánh My). Con gái chị giống anh như đúc. Chị tự hào vì con như bản sao của anh, chị nhìn được điều này hiện lên trong mắt anh, niềm hạnh phúc rạng ngời trong gương mặt của mọi thành viên trong gia đình.
Khi được hỏi, điều gì trong anh mà chị cảm thấy khó chịu nhất. Chị hóm hỉnh kể: “Đó là những lúc nằm cạnh và nghe anh ngáy ro ro. Có những lần mình định bụng sẽ bóp mũi chồng cho anh tỉnh dậy để bảo mình không thể nào ngủ được.
Nhưng mình chợt nhận ra khuôn mặt khắc khổ đang say trong giấc ngủ, tim mình chợt nhói đau khi thông cảm với anh còn biết bao nhiêu gánh nặng… Mình biết, anh mệt mỏi nên mới vậy. Dần dần mình cũng quen và cảm thấy yêu tiếng ngáy ấy. Giờ đây vắng tiếng ngáy ấy có khi mình mất ngủ cho xem”.
Công chúa nhỏ của vợ chồng chị
Yêu mẹ chồng như mẹ đẻ
Khi lấy anh, sự thay đổi tập quán, cách sống là điều chị trải qua đầu tiên. Bước đầu chị phải thích nghi với điều này. Chị cười tâm sự: “Mình có nói vui là lấy chồng Việt thì ăn trông nồi ngồi trông hướng. Nhưng lấy chồng Hàn thì ăn bằng chậu, miếng to, ăn phồng miệng để người ngoài thấy mình ăn ngon miệng. Mình từ trước quen ăn bé, nói nhỏ, khép nép, giờ ăn miếng to cũng thấy vừa lạ vừa khó”.
Khi mới sang Hàn, người mà Huyền ái ngại, e dè, lo lắng nhất đó chính là mẹ chồng. Nhìn mẹ chồng, chị lo lắng vô cùng. Nhưng khác với khuôn mặt nghiêm túc của bà, bà lại là một người mẹ hết lòng yêu thương con cháu.
Chị Huyền và mẹ chồng.
Lần đầu chị gặp chồng, chị không nghĩ mẹ sẽ đón nhận chị. Bà không đẹp, không sang trọng như trong tưởng tượng của chị. Nhưng hơn cả, bà lại có một trái tim bao dung. Với chị điều đó là may mắn, hạnh phúc của chị.
Bà bảo, bà thích nhất nhìn chị trong bộ áo dài Việt Nam truyền thống. Vì thế những dịp gì chụp ảnh kỷ niệm gia đình, bà cũng bảo chị: “Con mặc áo dài truyền thống chụp cho đẹp nhé!”.
Bà không thích con dâu làm việc nhà. Cứ thấy chị cặm cụi quét nhà, rửa bát, bà lại giành lấy làm bằng được.
Chị nhớ như in ngày chị sinh con, ngoài chồng, bà là người ở bên cạnh cầm tay động viên chị từ đầu cuộc chiến đến khi bé cất tiếng khóc chào đời. Khi bé chào đời, bà nhẹ nhàng hôn lên trán chị và bảo: “Mẹ cảm ơn con, em bé xinh đẹp vô cùng. Mẹ cảm ơn con”.
Chị tâm sự: “Mẹ chồng chẳng sinh ra mình, chẳng mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày nhưng trong lòng mình, mẹ là người mẹ vĩ đại. Mình yêu mẹ nhiều hơn tất cả, mẹ cho mình biết thế nào là tình mẫu tử. Mẹ bù đắp cho mình tất cả những thiếu thốn mà trước kia mình không có cơ hội để hưởng.
Mẹ dạy mình cách trở thành 1 người vợ 1 người mẹ tốt, mẹ dạy mình từng điều, từ những điều nhỏ nhất. Mẹ dạy mình biết yêu thương, chia sẻ. Mẹ không nuôi mình bằng dòng sữa ngọt nhưng mẹ đã yêu thương mình bằng cả trái tim của mẹ. Mình hạnh phúc biết bao mỗi lần gọi 2 tiếng ‘ơm ma".
Có người đã từng bảo rằng khi yêu cần phải có lý trí, nhưng trước hết đó là câu chuyện của trái tim. Thế nhưng chị lại chọn lý trí trước.
Người ta thường bảo, yêu nhau cũng giống như cùng nhau chơi một trò chơi, một trò chơi của số phận. Chị nghiệm thấy điều đó không sai.
Hiện tại, chị Huyền đang say đắm trong tình yêu, hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình. Với chị, hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ là mỗi sáng thức giấc nhận được một tin nhắn của ai đó, một cái nhìn, cái cầm tay âu yếm, một lời chúc ngủ ngon trước mỗi tối…
(Theo Afamily/PLXH)">Chuyện về người phụ nữ “liều mình” lấy chồng Hàn Quốc
Tiếng là hai vợ chồng nhưng từ ngày kết hôn, Thảo chẳng bao giờ biết chồng mình thu nhập như thế nào. Thảo vốn là con gái út trong gia đình có 3 chị em gái. Vì thế, Thảo không phải đảm nhiệm vai trò "tay hòm chìa khóa" trong gia đình.
Chồng Thảo vin vào lý do đó nên lúc nào anh cũng cho là Thảo đểnh đoảng, không có kỹ năng quản lý. Sau khi kết hôn, anh tự cho mình quyền giữ chi tiêu, cầm trịch mọi việc từ lớn đến bé. Ban đầu, Thảo cũng nghĩ, vợ chồng bình đẳng, người này giữ tiền thì người kia thôi. Nào ngờ, khi đã về sống chung một nhà rồi, Thảo mới biết chồng mình không phải là người tiết kiệm mà thực chất rất hà tiện.
Nghĩ đến đây, Thảo lại càng muốn rơi nước mắt. Từ chỗ đang có việc làm, lương tuy không cao nhưng cũng ổn định, sau khi sinh con, cô nghe lời chồng nghỉ hẳn ở nhà. Chồng cô phân tích, nếu thuê người trông con thì chi phí cũng bằng, thậm chí tốn hơn lương của cô mà vợ chồng vẫn không yên tâm. Trong khi đó, chẳng gì tốt bằng mẹ trông con. Thảo thấy chồng nói phải nên đồng ý.
Một ngày ở nhà, Thảo làm luôn chân luôn tay mà không hết việc. Hết trông, chăm con lại dọn dẹp nhà cửa, lo cơm nước. Thảo cứ nghĩ chồng mình sẽ hiểu và thương vợ nhưng hóa ra, anh lại coi đấy là việc đương nhiên, thậm chí lúc nào cũng nghĩ cô vung tay quá trán rồi nghĩ thêm nhiều việc cho vợ làm chỉ để đỡ phải tiêu tốn tiền.
Một việc tưởng như đương nhiên nhưng với anh lại cho là điều vô lý. Đó là vào giữa tháng nắng nóng, tiền điện tăng lên, đến kỳ thanh toán, anh đã càu nhàu: "Tháng này em làm gì mà tốn tiền điện vậy. So với tháng trước, bị phụ trội thêm 200.000 đồng. Em cứ tiêu pha thế này thì lấy đâu tiền mà trả".
Tháng ấy là đợt nắng nóng kéo dài, Thảo nghĩ thương con nên trưa đến bật điều hòa lên cho con ngủ, khi con dậy là cô vội tắt ngay. Thảo nào có dám xa xỉ vì cô biết, chồng mình cũng vất vả đi làm, tiết kiệm chi tiêu được đồng nào là tốt đồng đó. Thế nhưng, với chồng Thảo như vậy vẫn chưa được.
Đêm đến, chồng Thảo cũng cứ thấp thỏm không dám ngủ sâu chỉ để "canh giờ tắt điều hòa". Nhiều hôm, điều hòa vừa bật, hơi lạnh phả chẳng được bao lâu thì anh đã lại tắt luôn, sau đó đóng nguyên cửa vậy cho mát, khiến cả nhà ngột ngạt không chịu nổi...
Mỗi tháng, chồng chỉ đưa cho Thảo 3,5 triệu để chi tiêu trọn gói. Theo tính toán của anh, mỗi ngày, hai vợ chồng chỉ ăn 50.000 vì chỉ có một bữa buổi tối, con nhỏ thì... chỉ là thêm bát thêm đũa. Anh đâu có biết, để chi tiêu trong khoản tiền đó, Thảo phải vất vả tính toán như thế nào.
Thấy Thảo vất vả, bố mẹ và các chị gái rất thương, thường hỗ trợ thêm Thảo. Chồng Thảo dần dần coi đó là việc đương nhiên, lâu lâu anh lại nhắc, sao không thấy ông bà, các bác gửi cho vợ chồng mình thứ gì.
Nếu có về nhà ngoại chơi, anh lại quan sát, xin được gì là xin, lấy được thứ gì về là lấy. Mà không chỉ là lấy mấy món rau dưa, trứng gà trứng vịt bà ngoại gói ghém, anh còn xin cả các đồ dùng trong nhà, kể cả nhà đang có anh cũng xin rồi về cất dưới gầm giường với lý do "nhỡ khi mai này đồ nhà mình hỏng thì có cái mà thay".
Con đến tuổi tập đi, anh bóng gió muốn mua cho con cái xe tập đi mà chưa có tiền để mua. Bà ngoại, các chị thấy vậy lại dúi cho Thảo ít tiền. Số tiền được cho lớn hơn nhiều lần tiền mua xe cho con nhưng anh vẫn cầm hết. Anh ra hiệu để Thảo không được từ chối rồi nói thầm vào tai Thảo: "Nhà mình còn khối thứ phải tiêu đến tiền, đã giàu có đâu mà em sĩ diện không nhận".
Thảo ban đầu chỉ nghĩ, thôi thì người trong nhà đùm bọc nhau. Nhưng càng ngày, cô lại càng ngượng với người nhà vì cái tính "hà tiện", "tăng xin, giảm mua" lúc nào cũng kêu khó, kêu khổ của chồng. Anh sẵn sàng chở một xe máy đầy các loại đồ xin được về nhà theo kiểu càng nhiều càng ít.
"Vợ chồng mình phải có tiền để sau này mua nhà to, rồi còn có tiền vốn lo cho con gái. Vì vậy, phải năng nhặt chặt bị nữa em ạ", một tối, anh hứng chí bàn chuyện tương lai với Thảo. Anh đâu biết rằng, cô đã mệt mỏi với sự tính toán, hà tiện, khắc khổ của anh đến thế nào...
Theo Phụ Nữ Việt Nam
Lấy chồng giàu vẫn giật mình thon thót
Dung không xinh đẹp, không duyên dáng, cũng chẳng có tài năng gì đặc biệt, nhưng nhìn vào cuộc sống hiện tại của cô, người ta chỉ có thể thốt lên: "Thật đáng ngưỡng mộ".
">Chồng đưa vợ 3,5 triệu tiền chợ và đêm nào cũng canh giờ tắt điều hòa
Nhận định, soi kèo Dempo SC vs Sreenidi Deccan, 15h00 ngày 25/2: Khôn nhà dại chợ
Quá bất lực và tuyệt vọng, Huệ đành kí vào đơn ly hôn, giải thoát cho Khang và cho chính mình khỏi bi kịch của cuộc hôn nhân “trả nợ trinh tiết” (Ảnh minh họa).
Thiêm cũng giống Khang, khi biết mình là người đàn ông đầu tiên của Tú, anh sung sướng vô cùng và càng trân trọng cô hơn. Nhưng mỗi khi 2 người cãi vã, giận dỗi nhau, Tú lại niệm thần chú: “Em đã trao hết cho anh rồi, sao anh lại đối xử với em như vậy?”.
Vài lần đầu Thiêm còn thấy áy náy và quay ra dỗ dành cô. Nhưng cô càng nhắc nhiều anh càng phản cảm. Tình yêu nào mà không có giận dỗi, mâu thuẫn nhưng chính thái độ của Tú, như kiểu anh đã lấy trinh tiết của cô thì anh phải chiều chuộng cô mọi thứ, chịu trách nhiệm với cuộc đời cô khiến Thiêm điên hết đầu.
Tình yêu của 2 người cứ thế nhạt nhẽo và rạn nứt dần. Cho đến một ngày, Thiêm kiên quyết nói lời chia tay thì Tú gào lên: “Anh cướp đi trinh tiết của tôi, giờ kiếm bài chuồn à? Trước nay tôi đối với anh thế nào? Anh có thể trả lại được trinh tiết cho tôi thì lúc ấy hãy nghĩ đến chuyện chia tay!”.
“Tôi vay cô à mà phải trả? Thân cô, cô tự nguyện, giờ đòi ai? Cô xem, có cái của gì cho đi mà đòi lại được không?” - Thiêm bực tức nói.
Thấy thái độ khăng khăng của anh, Tú cũng chẳng vừa: “Anh sẽ phải hối hận! Anh không chịu trách nhiệm thì không yên với tôi đâu!”.
Tú đã không hiểu một điều, đàn ông một khi đã nói hết yêu, muốn chia tay là họ đã không còn tí cảm xúc nào, có níu kéo cũng chỉ đem lại bi kịch mà thôi. Nhưng cô quá uất ức khi nghĩ đến mình trao trinh tiết cho Thiêm mà cuối cùng anh lại đòi chia tay. Cô nghĩ, sau nà cô còn mặt mũi nào để yêu ai nữa. Chính vì thế, Tú tìm mọi cách để bắt ép Thiêm cưới mình, không từ cả việc làm um lên cho anh xấu mặt.
Thiêm vì sợ mang tiếng nên cực chẳng đã, đành làm đám cưới với Tú. Đêm tân hôn, Thiêm giội ngay cho cô một gáo nước lạnh: “Tôi không còn yêu cô nữa, thẳng thắn nói lời chia tay để cô có thể tìm cho mình hạnh phúc khác. Nhưng cô không muốn, muốn đòi nợ tôi thì tôi trả cho cô rồi đấy. Đừng hòng mong chờ tình yêu từ tôi nữa!”.
Trong cuộc hôn nhân miễn cưỡng để trả nợ trinh tiết này, cho dù Tú có cố gắng xây dựng thế nào thì cũng đều vô ích. Khi cô tròn phận vợ, phục tùng hết lòng thì Thiêm coi đó là lẽ đương nhiên. Còn nếu cô có gì sai sót thì Thiêm càng ngứa mắt và nhìn cô với toàn khuyết điểm. Mỗi khi Tú góp ý hay yêu cầu gì chồng thì Thiêm đều mỉa mai: “Tôi trả nợ trinh tiết cho cô rồi, cô còn đòi hỏi gì nữa hả?”.
Sẵn ghét và coi thường vợ, Thiêm nhanh chóng có bồ. Anh ta về đòi ly hôn nhưng Tú không chịu. Nhưng một khi người đàn ông đòi ly hôn mà vợ không chấp nhận thì chắc chắn một điều rằng họ sẽ có rất nhiều cách để làm vợ mệt mỏi, chán nản mà phải đồng ý.
Khi không thể chịu đựng hơn trước những chiêu trò hành hạ cả về thể xác và tinh thần của Thiêm, Tú kí vào đơn. Vậy là cuộc hôn nhân trả nợ trinh tiết của cô cuối cùng cũng tan vỡ, như lẽ tự nhiên nó phải vậy.
(Theo Trí thức trẻ)">Bi kịch hôn nhân “trả nợ trinh tiết”
Khuôn mặt khác thường vì không có gò má, đôi mắt trũng sâu xuống đã khiến Jono bị chính cha mẹ ruột bỏ rơi khi mới chào đời được 36 tiếng. Thậm chí, các bác sĩ còn chẩn đoán rằng Jono có khả năng sẽ không thể nói hoặc đi lại trong tương lai vì căn bệnh quái ác. Cậu bé sau đó được đưa đến một trung tâm phúc lợi xã hội vì không còn bất kì người thân nào chịu cưu mang. Khoảng 2 tuần sau, một người phụ nữ xa lạ có tên Jean Lancaster đã xin nhận nuôi Jono. Khi ấy, bà Jean chỉ đơn giản nhìn thấy một bé trai đáng thương cần được chăm sóc và rồi bà yêu thương đứa trẻ ấy ngay từ lần gặp đầu tiên. Người phụ nữ mất đến 5 năm để hoàn thành thủ tục nhận nuôi Jono. Mẹ nuôi Jean đã dành hết tình yêu thương của mình cho cậu bé tội nghiệp. "Mẹ tôi có thể hơi thấp người, nhưng bà có trái tim to lớn nhất trong số những người tôi từng được gặp", Jono tâm sự. Dù lớn lên trong tình yêu thương vô điều kiện của mẹ, nhưng vì ngoại hình khác biệt, Jono luôn phải đối mặt với sự kì thị, chế giễu của những người xung quanh. Bạn bè ở trường thậm chí xa lánh Jono vì nghĩ bệnh của cậu bé có thể truyền nhiễm. "Tôi cảm thấy như thể mình là người duy nhất trên thế giới bị như vậy. Những người khác thật may mắn khi trúng xổ số hay trở thành cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp, bác sĩ, luật sư nhưng tại sao tôi lại gặp phải tình cảnh thế này", Jono nói. Khi đã lớn hơn, Jono bắt đầu có dấu hiệu nổi loạn vì muốn nhận được sự chú ý từ mọi người. "Tôi rất cô đơn. Tôi muốn có bạn bè. Tôi từng mua rất nhiều kẹo để cho những đứa trẻ khác, mong họ sẽ thích tôi", Jono nhớ lại. Bước ngoặt đến với Jono năm 19 tuổi khi anh xin làm trong một quán bar. Dù không tránh khỏi những ánh nhìn soi mói và sự cười chê nhưng chàng trai trẻ cũng nhận ra rằng vẫn có rất nhiều người thực sự quan tâm và đồng cảm với anh. Nhờ đó, Jono đã vượt qua được quãng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời mình, lấy được tấm bằng ngành khoa học thể thao và trở thành huấn luyện viên cá nhân ở một phòng tập gym. Jono Lancaster bắt đầu chấp nhận diện mạo khác biệt của mình và bớt đi nỗi ngại ngùng mỗi khi đứng trước gương. Cuộc đời cũng mang đến cho anh một tình yêu đẹp với người bạn đời Laura Richardson. Tình cờ gặp nhau ở phòng tập gym, bỏ qua những lời dị nghị và cấm đoán, cặp đôi đã kết hôn và chung sống hạnh phúc nhiều năm nay. "Tôi luôn sống tích cực. Mọi người chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài và đánh giá thấp tôi, nhưng tôi sẽ chứng minh rằng họ đã sai. Tôi tự hào về con người mình và những gì tôi đã đạt được", anh chia sẻ.
Trái ngược với quá khứ đầy tự ti và đau đớn, Jono Lancaster giờ đây đã trở thành một diễn giả truyền cảm hứng, sẵn sàng lên tiếng ủng hộ những người đồng cảnh ngộ. Xuất hiện tại nhiều buổi diễn thuyết ở các trường học trên khắp thế giới, Jono hy vọng những chia sẻ của mình có thể mang lại hy vọng, ánh sáng và tình yêu cho những số phận kém may mắn, đồng thời nâng cao nhận thức của xã hội về Hội chứng Treacher Collins. Anh cũng thành lập quỹ từ thiện "Love Me Love My Face" để hỗ trợ, chia sẻ khó khăn với những bệnh nhân mắc Treacher Collins. Khi được hỏi liệu có phẫu thuật thẩm mỹ để cải thiện diện mạo hay không, Jono đã lắc đầu. Anh cho rằng sự thay đổi ấy sẽ biến anh thành một con người khác. "Chúa đã sinh ra tôi thế này hẳn là có lý do nào đó". "Thay vì cảm thấy có lỗi với bản thân, tôi tin tưởng vào chính mình. Thay vì ghét bỏ vẻ ngoài không hoàn hảo, tôi yêu thương nó. Thay vì trốn tránh, tôi chọn đối diện với thế giới cùng một nụ cười thật tươi. Tôi chọn tiếp tục sống! Không có gì đáng chê trách hơn là một thái độ tồi tệ. Tin vào bản thân bạn, sống lạc quan, yêu thương chính mình và thế giới sẽ trở thành một nơi tốt đẹp hơn", chàng trai chia sẻ. Theo Dân trí/ Inspire more, News24
Cú lừa của quý bà 57 tuổi khiến chàng trai mất hơn 10 tỷ đồng
Nhìn vào bức ảnh của cô gái trẻ, chàng trai thấy mê đắm. Trong hơn 1 năm, anh không tiếc tiền gửi cho người đẹp, không ngờ tất cả chỉ là cú lừa của người đàn bà 57 tuổi.
">Ngỡ ngàng cuộc sống hiện tại của chàng trai mắc bệnh lạ, bị bố mẹ bỏ rơi
"> Toyota Camry 2022 giá 1,1 tỷ nên mua?
友情链接