您现在的位置是:NEWS > Thể thao
Nhận định, soi kèo Fiorentina vs Lecce, 2h45 ngày 1/3: Lấy lại vị thế
NEWS2025-03-03 19:42:07【Thể thao】9人已围观
简介 Chiểu Sương - 28/02/2025 06:47 Ý lich thi dau mulich thi dau mu、、
很赞哦!(81)
相关文章
- Nhận định, soi kèo Saoura vs Olympique Akbou, 23h00 ngày 27/2: Khách khởi sắc
- Vừa sạc vừa nghe ĐT: Chết là điều dễ hiểu
- Bàn phím cong xuất hiện trong Windows Phone 8
- Windows Phone 8X: Siêu điện thoại của HTC và Microsoft
- Siêu máy tính dự đoán Bologna vs AC Milan, 2h45 ngày 28/2
- Truyện Người Tình Hai Mặt Của Tướng Quân Sát Thần
- Truyện Hôn Thê Thay Thế Của Hạ Tiên Sinh
- Hàng loạt điện thoại cao cấp giảm giá mạnh
- Nhận định, soi kèo Bremen vs Wolfsburg, 21h30 ngày 1/3: Tin vào khách
- Truyện Chuyện Người Đẹp Và Chó Hoang
热门文章
站长推荐
Siêu máy tính dự đoán Stuttgart vs Bayern Munich, 2h30 ngày 1/3
">
Microsoft quyết chiến Gmail và Yahoo Mail
Đèn flash trong hội trường tạm ngừng một chớp mắt, giọng nam trầm thấp đầy sức hút, cực kì gợi cảm, nhưng lại lạnh tanh không cảm xúc.
Bàn tay đeo găng trắng với những ngón thon dài nhẹ nhàng đỡ chiếc microphone màu đen, tua rua kim tuyến đung đưa theo động tác này, phất qua huân chương ghim trên ngực trái bộ quân phục phẳng phiu. Trên chiếc huân chương nền màu xanh bạc có viết: Heinz Norman.
Phóng viên tờ báo "Mỗi ngày một tin" tươi cười, tuần san giải trí lớn nhất toàn Liên Bang, không mặt dày thì sao kiếm được tin tức lớn. Dù cho Alpha trước mặt cực kì khó chơi, phóng viên vẫn hỏi tiếp: "Thiếu tướng Norman năm nay đã 28 rồi, tư liệu của ngài đã ở cục đăng kí hôn nhân suốt 8 năm, nhưng mãi vẫn chưa tìm được Omega xứng đôi với ngài, chẳng lẽ chỉ đơn thuần là vì độ phù hợp không đủ? Hay là thượng tướng Norman đã dùng quyền lực của mình, chạy cho ngài khỏi hoàn thành nghĩa vụ công dân?"
"Thượng tướng Norman là quân sư trưởng tối cao của không quân, đồng thời là tham mưu trưởng, quyền của ngài ấy không thể vượt qua đầu não được. Nếu các hạ có nghi vấn thì có thể trình đơn yêu cầu đầu não xuất lịch sử ghép đôi của tôi. Tôi sẵn sàng cung cấp quyền cho anh." Heinz Norman nhẹ nhàng giương tay, kim tuyến trên ống tay áo lấp lánh, cắt ngang phóng viên còn định hỏi tiếp, rất lịch sự nói với nữ phóng viên đằng sau: "Đã đến lượt đặt câu hỏi của cô. Quý cô đây, xin mời."
Heinz Norman được ca tụng là tình nhân trong mộng của vô số nam nữ toàn Liên Bang, không chỉ vì gia thế hiển hách và quân công xuất sắc của hắn, mà còn vì ngoại hình có thể nói là hoàn mỹ kia. Nasja đã từng xem vô số bức ảnh của Heinz Norman - bị tên bạn cùng phòng ủng hộ quyền Alpha nhét cho, lúc này vẫn không khỏi sa vào đôi mắt lam lạnh lẽo của hắn. Lần đầu tiên cô phải đồng ý với tên đó, Alpha đúng là được trời ưu ái.
Mà Heinz Norman ở trước mặt, là người xuất sắc nhất trong số đó.
Não bộ của Nasja váng vất, vô thức thốt lên câu hỏi đã nghĩ kĩ: "Cướp vũ trụ đã khiêu khích gây chuyện ở tinh tế số 8 nhiều năm, đây lại là lần đâu tiên bọn họ tiếp cận biên giới của Lĩnh Vực Hoa Hồng. Lần này thiếu tướng đã khiến tổ chức Quạ Đen bị tổn thất nặng nề, liệu ngài có định thừa thắng xông lên, xâm nhập vào tinh hệ số 8, hoàn toàn chỉnh đốn lại đám cướp vũ trụ đó?"
Quân phục lễ nghi của Heinz Norman có cài một cái ghim hoa hồng ở cổ áo, quân trang màu đen cùng với áo sơ mi trắng phẳng phiu nghiêm chỉnh, cà vạt thắt ngay ngắn. Hắn bỏ mũ xuống, mái tóc vàng sáng chói được dùng keo xịt tóc chải gọn gàng, như thể đã sẵn sàng để tham gia tiệc mừng tổ chức ở đại sảnh Hoa Hồng ngay sau khi phỏng vấn. Nghe vậy, hàng mày sắc bén của Heinz Norman khẽ nhướng, thần thái chán chường bực bội ánh lên chút hứng thú, khá bất ngờ là giữa một rừng câu hỏi ngu xuẩn vô nghĩa lại được một câu có giá trị.
Heinz Norman nhìn logo tòa soạn của nữ phóng viên, chính thức trả lời một tràng, tóm lại là tất cả nghe theo ý của bộ quân sự, là quân nhân, bọn họ sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn của mọi công dân.
Nói nửa ngày vẫn không trả lời liệu quân viễn chinh có tiến thêm một bước xâm nhập vào tinh hệ số 8 không.
Heinz Norman bị Nội Các đẩy ra giao thiệp với truyền thông ít nhiều cũng đã 5-6 năm, đánh Thái Cực và quần nhau như thế nào với truyền thông, nói cao nói xa, đường hoàng nói nhảm là việc hắn nhuần nhuyễn vô cùng. Nói xong, hắn hơi gật đầu với nữ phóng viên: "Quý cô đây còn vấn đề gì khác nữa không?"
">Truyện Hôn Nhân Xứng Đôi
">
iPhone đang bắt đầu phân mảnh?
Soi kèo góc Central Coast Mariners vs Western United, 15h35 ngày 28/2: Thế trận hấp dẫn
Sau một thời gian định thần, Quân Lâm vô cùng kinh hãi. Chuyện này rốt cuộc là chuyện gì? Ngay sau đó hắn đột nhiên phát hiện phía dưới mình là một chiếc giường mềm mại.! Đưa mắt nhìn xung quanh, thì ra mình đang nằm trong một gian phòng được trang trí lộng lẫy. Chỉ có điều gian phòng này chẳng có một cái gì ngoại trừ một chiếc bàn bốn cạnh cùng một cái giường lớn mà mình đang nằm trên đó. Thực ra chiếc giường lớn này ít nhất phải ngủ được tới bảy tám người, thậm chí bảy tám người nằm trên đó còn không có cảm giác chật chội.
" Chuyện này là sao? Ta không phải vẫn còn đang chiến đấu với người ta sao? Tại sao giờ lại ở trên giường thế này?"
Giờ phút này, suy nghĩ của Quân Lâm vẫn còn đang lưu lại trước khi ngủ say, hoặc phải nói là...tạm thời còn đang suy nghĩ về thời khắc cuối cùng ở kiếp trước.
Quân Lâm là một sát thủ, hơn nữa là một kim bài sát thủ vô cùng vĩ đại. Từ khi hắn xuất đạo tới nay đã được năm năm nhưng mỗi lần ra tay mọi việc đều rất thuận lợi và có xác xuất thành công đạt tới trăm phần trăm. Một thành tích mà người xưa chưa từng có. Bởi vậy mà hắn đã trở thành sát thủ đứng đầu trong Sát Thủ bảng. Mà cái tên "Lâm Quân" này cũng vì thế mà đứng vị trí hàng đầu trong giới hắc đạo. Mà hắn còn có một vinh quang khác nữa, chính là được đứng thứ nhất trong suốt ba năm ròng của Huyền Thưởng bảng, một bảng danh sách liệt kê những nhân vật bị đuổi giết được treo giải thưởng trên toàn thế giới.
Nhưng ở đó cũng không phải là không có người dám tiếp nhận mà là không có người có khả năng tiếp nhận vụ đó. Bởi vì không ai có bản lĩnh để giết chết vị sát thủ gần như đã trở thành truyền thuyết này.
Đã từng có rất nhiều sát thủ hạng nhất tiếp nhận nhiệm vụ kia, nhưng mà bọn họ đều đã chết, còn Lâm Quân lại vẫn còn sống phây phây.
Ở nước Y có một ông trùm đã treo giải một trăm triệu đô la Mỹ để mua lấy tính mạng của Lâm Quân. Mà hai sát thủ tiếp nhận vụ mua bán này thì cả hai đều là những sát thủ hàng đầu cùng nổi danh với Lâm Quân trên thế giới. Nhưng sau ba ngày, cả hai người này đều chuyển nghề đi bán muối và uống trà với các cụ cao tằng cố tổ. Và cũng vì đó mà sau đó không còn người nào đồng ý nhận cái nhiệm vụ tử vong này, bọn họ mỗi người đều kính nhi viễn chi, cho dù giải thưởng có tiếp tục tăng hết lần này tới lần khác nhưng từ đầu đến cuối không người nào dám nhận.
Tiền tuy có nhiều nhưng không còn mạng để hưởng thì còn ý nghĩa gì nữa chứ!
Cái tên Lâm Quân trở thành cấm kỵ trên Huyền Thưởng bảng của hắc đạo.
Mà cái tên Lâm Quân cũng uy hiếp đến hắc đạo của các quốc gia. Có rất nhiều người biết tới kỳ nhân Lâm Quân nhưng không có một ai hiểu rõ vị Vua sát thủ Lâm Quân này rốt cuộc là có dáng vẻ như thế nào cả, và chung quy hắn là loại người ra sao đây?
Tính cách của Quân Lâm. Một chữ: Tà! Hai chữ: Rất Tà! Ba chữ: Vô cùng Tà!
Hắn cho tới bây giờ đều chuyên quyền độc đoán, không hề liên thủ với bất cứ kẻ nào, lại càng không có một nửa người bạn. Hơn nữa, hắn nhận một vụ làm ăn thì không chỉ muốn xem xét người mua mà còn muốn chọn cả mục tiêu nữa.
Hắn nếu nhìn người thuê mà không vừa mắt, cho dù tiền có nhiều hơn đi nữa thì có mới hắn đi giết một tên ăn mày không có năng lực phản kháng, hắn cũng sẽ không chút do dự cự tuyệt. Nhưng hắn nếu thấy một người nào đó đáng chết thì hắn lại tự động xuống tay rồi sau đó tìm nhà đối thủ của kẻ đó đòi thù lao. Mà thường thường những nhà đó cũng chưa từng thuê hắn ta, thậm chí ngay cả nghe tới tên của hắn còn chưa từng nghe qua.
Tương truyền.... có một lần, hắn giết một tên buôn người tội ác tày trời nhưng lại không tìm thấy khổ chủ. Không còn cách nào khác hắn đành đòi một tiểu cô nương bị lừa bán được một vài cắc tiền xu, còn nói một cách hùng hồn rằng, tôi cho tới giờ chưa từng làm một vụ mua bán nào mà không có thù lao cả, tuyệt đối không có cái gì ngoại lệ................
Tính cách này của hắn cũng khiến những người hiểu hắn như sư phụ cùng các sư huynh đệ cũng không biết phải nói gì hơn....
Tương truyền............ có một lần, khi sư phụ của hắn ta đi giải quyết nỗi buồn bị hắn chôm giấy trong WC đi. Không có giấy, sự phụ hắn liền gọi hắn mang tới chút giấy vệ sinh. Kết quả hắn nhân cơ hội đòi năm trăm nghìn đô phí dịch vụ, khiến sư phụ hắn biết thế nào là gian xảo
Còn tại sao sư phụ hắn lại phải chịu quả đắng...…
Đó là bởi vì ngày đó hắn gọi tất cả sư huynh muội tới cửa WC, còn mới cả mấy vị mỹ nữ tới tham quan nữa...............
Nhưng mà hắn cho rằng thiếu sót lớn nhất của bản thân chính là hắn thật sự rất có lòng thương yêu. Làm một sát thủ, hơn nữa là một sát thủ hàng đầu hai tay dính đầy máu tươi nên những lời này từng khiến vô số người khịt mũi khinh bỉ.
Chẳng qua gia hỏa này tự xưng có lòng thương yêu kỳ thật cũng có chút căn cứ.
Trong nước, hắn rất không thích nhìn cảnh người giàu chèn ép người nghèo, và nhất là trông thấy cảnh quan lại hà hiếp dân chúng. Ở nước ngoài, hắn không nhìn nổi cảnh có người ức hiếp người nước mình. Vì tính cách của hắn là một người "Yêu nước", và cũng vì thế mà hắn không biết đã gặp phải bao nhiêu tai họa ngập trời.
Nhưng một người như vậy vẫn có vô số người đổ xô đi thuê hắn. Đó là bởi vì kỹ thuật bắn súng của hắn chẳng những siêu quần, bách phát bách trúng mà còn có một thân võ nghệ quỷ thần khó lường. Bất luận tu vi quyền chưởng hay đao kiếm đều không tầm thường. Đó mới là nguyên nhân lớn nhất giúp tỉ lệ thành công trong các nhiệm vụ của hắn trước sau vẫn là trăm phần trăm. Thành tích này mặc dù chưa chắc sau này sẽ không có, nhưng tuyệt đối là chưa từng có từ trước tới giờ.
Hắn hoàn toàn xứng đáng là chung cực sát thủ trong giới sát thủ!
Cũng là một cường giả đỉnh phong trong giới sát thủ, là người duy nhất chưa bao giờ bị thất thủ trên toàn thế giới từ trước tới giờ!
Nhưng vị sát thủ kim bài này từ trong cốt tủy lại là một thanh niên có khuynh hướng dân tộc chủ nghĩa cực đoan.
Hắn nghe nói gián điệp nước M khai quật được một bí bảo vô giá tại núi Côn Lôn Trung Quốc. Tin tức này lộ ra khiến một người có khuynh hướng dân tộc chủ nghĩa cực đoan như Quân Lâm nổi giận.
Bảo vật của Trung Quốc rộng lớn sao có thể rơi vào tay người nước M được cơ chứ?
Quân Lâm đơn thương độc mã giết tới. Hắn một mình cuồng ngạo tới cùng cực chọi với cả gần một trăm đặc công của nước M, thi triển hết mọi thủ đoạn từ ám sát, cuối cùng là tới đánh chính diện. Sau khi giết chết hơn bảy mươi tên, hắn cuối cùng cũng cướp được bí bảo kia vào tay. Mà lúc đó đám đặc công của nước M đều bị giết tới vỡ gan vỡ mật nên nếu hắn muốn bỏ chạy thì nhất định có thể ung dung mà rời khỏi đi. Mà trong lòng Quân Lâm cũng tuyệt đối nắm chắc được điều này.
Nhưng sau khi tay hắn tiếp xúc với kiện bí bảo kia- một pho Lung Linh bảo tháp lớn bằng một bàn tay thì một việc thần kỳ ngoài ý muốn tới cực điểm liền xuất hiện. Bàn tay hắn bị thương cầm tiểu tháp kia thì đột nhiên toàn thân bỗng dưng cảm thấy tê liệt, đến cả cử động cũng không thể cử động được, thậm chí cho dù là nháy mắt cũng không thể làm được.
Hắn không hề chú ý tới một việc, máu tươi từ miệng vết thương của mình đang không ngừng chảy ra rồi nhập vào bên trong tiểu tháp trông rất tinh xảo, rất lung linh và cũng rất tà môn kia.
Kí ức cuối cùng của hắn chính là, không dưới năm mươi quả lựu đạn loại mini đang bay về phía hắn, đồng thời hơn hai mươi nòng súng các loại cũng hướng về phía hắn mà bắt đâu khạc lửa. Mà uổng cho một thân bản lĩnh của hắn, một thân bản lĩnh có thể trong một lần giết chết được những kẻ này nhưng thật là bi ai, bi ai tới cùng cực, bi ai vì hắn muốn động của không thể động được.
Cảm giác này thật khiến người ta nổi điên!
"Không thể tưởng được Quân Lâm ta tung hoành một đời, không có địch thủ là lại chết oan chết uổng trong tay những tên này. Chỉ có điều, ông đây có chết cũng không tính là bị lỗ. Cả đời này, những tên tham quan ô lại, cường hào ác bá rồi đặc công của các quốc gia, chết dưới tay ta tổng cộng có tới hơn một ngàn tên. Thế cũng coi như là hoà vốn rồi! Đáng! Rất đáng!"
"Người khác thì mỉm cười dưới cửu tuyền thì ông đây cũng cười hô hố mà xuống địa ngục!"
">Truyện Quân Lâm Binh Vương
Samsung bác bỏ tin đồn Galaxy S4. Ảnh: Internet >> Samsung ra Galaxy S4 vào tháng 2/2013, bán ra vào tháng 3
Hôm 17/9, thế giới Internet được một phen “rúng động” khi có tin đồn về việc Samsung chuẩn bị ra mắt Galaxy S4 tại Hội nghị thế giới Di động (MWC) năm sau và phát hành vào tháng 3/2013. Trước thông tin này, Samsung đã đăng tải thông tin lên Twitter chính thức, vừa bác bỏ tin đồn vừa muốn mọi người tập trung vào smartphone S3 mới ra mắt.
">Samsung: Galaxy S4 ra mắt tháng 2/2013 là 'tin vịt'
Dựa lưng vào bờ tường đất, chúng tôi ngồi cạnh nhau phía dưới một hào chiến ẩm thấp, dưới mặt đất nửa mét. Tuyết trên đầu chúng tôi tan dần trên áo khoác của tôi, lớt phớt trên chiếc mũ ushanka của Roman. Anh ta chẳng hề để tâm. Như hầu hết chúng tôi, Roman đã quen với cảm giác khi những giọt nước đóng băng len lỏi qua áo và thẩm thấu qua da mình. Nhưng đống nước đó đã quấy rầy tôi kể từ khi chúng tôi xuống được đây. Đống hổ lốn của bùn và tuyết tan bốc mùi thật kinh khủng và cũng tạo cảm giác kinh khủng không kém. Do tôi cao hơn mấy gã trai bình thường cũng phải mười hai phân, tôi không rũ nổi đống tuyết ẩm thấm dần qua chiếc áo ba lỗ phía trong, tất nhiên trừ khi tôi muốn đứng dậy và ăn đạn vào đầu.
Một viên đạn đã găm vào vai Roman. Tên khốn đó lẽ ra đã phải chết ngay khi bị bắn và lao đầu xuống bùn rồi. Nhưng bằng một phép màu nào đó, tiếng súng lập tức dừng lại khi tôi kéo anh ta trở lại chiến hào.
Ít nhất, chúng tôi đã tạm thời an toàn. Hay ít ra tôi nghĩ vậy.
Khi tôi cạo sạch bùn trên vai Roman, đầu anh lắc lư, một dấu hiệu rõ ràng rằng anh ta đang chóng mặt. Máu rỉ qua đống bùn ngoài áo anh ta, và tôi ấn lòng bàn tay lên thứ chất lỏng đỏ thẫm.
"Mẹ nó," anh lẩm nhẩm. "Tao không phải bác sĩ đâu, mà nhìn cũng biết đếch ổn lắm."
Hệ thống âm báo thô sơ, bao gồm một chiếc loa được gắn cố định vào tường hào nổ lách tách và giọng nói của Trung đội trưởng Petrov vang lên, "Đợt tấn công ban đầu đã bị đẩy lùi!" Âm thanh náo loạn của tên lửa chống tăng phát nổ trên kim loại cứng lạnh đã chìm nghỉm, ngủ rũ, gần như dừng hẳn lại. Tiếng bước chân xoàn xoạt vang lên trên bùn tuyết trước khi những người lính lê bước từ chiến trường và trườn xuống con rãnh bên dưới. Tuyết bám lên đồng phục của họ, nhưng không phủ kín hoàn toàn, khiến cho họ trông như những con báo màu xanh điểm xuyết đốm trắng. Một số người lính vẫn còn đủ khỏe mạnh, nhưng tôi nhận thấy đôi ba vết máu rải rác trên tuyết khi một vài gã mà đã bị bắn nát cả chân cố gắng bò xuống nơi an toàn.
Cách chúng tôi vài mét là bàn chân của một xác chết lủng lẳng trên những đống bao cát trên mặt đất. Một người lính giật mạnh bàn chân đó xuống, và phần cơ thể cứng ngắc còn lại rơi xuống đất. Một người lính giật mạnh bàn chân xuống, và bàn chân, cùng với chiếc ủng, rơi xuống đất; cơ thể cứng nhắc theo sau, tách rời khỏi bàn chân. Gã ta bắt gặp tôi đang nhìn và hô, "Tôi không để nó chết trên đấy được! Xác nó sẽ thủng lỗ chỗ mất!"
Tôi ở đây làm quái gì chứ, tôi tự hỏi mình. Không chỉ một lần. Không chỉ hai lần. Ít nhất năm lần, mỗi ngày. Một gã bần nông được'sản xuất' ở vùng rừng núi Murmasnk, thì có cơ sự gì ở một nơi cách đó tận ba ngàn cây số? Tôi thậm chí đã có thể chẳng phải là người Nga. Nếu như chiếc xe tải quân sự chuyển mẫu vật giống (là chúng tôi) đánh rơi tôi trên đường đi, rồi nếu lăn vài vòng sang trái, thì tôi đã là người Phần Lan, lấy một cái tên Phần Lan và sống một cuộc sống yên bình trong ngành lâm nghiệp. Người Phần Lan không biết đánh đấm, và họ sẽ chẳng dùng đến vũ lực ngay cả khi bạn đặt tinh hoàn của họ phía dưới một chiếc máy chém đâu. Một cuộc sống mà không phải nghe tiếng nổ đùng đoàng mỗi ba giây một, đó đáng lẽ mới là cuộc sống của tôi.
Nhưng tôi ở đây, mười lăm năm sau, đặt câu hỏi cho mọi lựa chọn trong đời mà đã đưa đẩy đến cái nghề chó săn của chính phủ này, khiến tôi phải lội khắp đất nước và tàn sát những người khác. Nếu không vì nhiệm vụ bí mật của mình, tôi đã chẳng ở đây.
Tôi không phải lính của cộng hòa Tatarstan. Người ta thường không tại vị lâu trong một cái nghề như thế này, và đối với tôi, bảy năm là khá đủ rồi. Nhất là khi tôi chỉ còn bảy ngày để hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này, một nhiệm vụ mà tôi không đạt được tiến triển nào ngoài việc kết bạn với một gã dở hơi.
Không. Tôi sẽ không chết vì quân thù. Những viên đạn từ người phàm không chạm được vào tôi. Tôi sẽ chết vì tôi sẽ thất bại nhiệm vụ này.
Ở bên cạnh, dường như người bạn Roman đã phát hiện ra sự mệt mỏi trong tôi. "Ê, mày ổn chứ? Mày bị đau đâu không?"
"Lo cho bản thân mày trước đi."
"Mày trông đếch ổn."
"Câm mồm được không? Tao đang cố cứu mạng mày đây."
Người bạn mới nhất của tôi đã may mắn không chết ngay lập tức. Tôi đang cầu nguyện rằng đạn không găm vào động mạch, nhưng khi tôi phủi bùn ra, thì rõ ràng là không may mắn vậy. Máu đỏ sẫm phun ra từ vết thương như suối trước khi tôi kịp xé một mảnh vải từ gấu quần của Roman và đắp lên vết thương. Tôi nhét nó vào sâu nhất có thể, hy vọng rằng máu sẽ ngừng chảy.
"Hê, mày biết gì không!" Roman liếm môi. "-mày có khi đã là một bác sĩ giỏi nếu mày không phải là một tay bắn tỉa." Anh dò xét biểu cảm của tôi.
"Câm. Mồm. Vào." Tôi nhấn mạnh, vừa lúc một tiếng nổ phát réo bên tai tôi. "Mày thậm chí còn có nhận ra mày đã bị bắn không? Thằng ngu này nữa!"
"Ồ, vết này á? Đây chỉ là vết sói cào thôi!" Roman không bận tâm đến những lời xỉ vả của tôi; Anh chưa bao giờ bận tâm cả. Anh cứ nhìn chăm chú vào khuôn mặt tôi với đôi mắt như nai tơ của mình. Trước đây, nó từng khiến tôi bực mình vô cùng, nhưng một khi tôi nhận ra đó là cách thể hiện sự quan tâm khác người của Roman, tôi đã phải làm quen với điều đó.
">Truyện Người Phụ Nữ Cuối Cùng Trên Trái Đất