Mọi chuyện đau đớn quá, nàng nói.
Chuyện gì?
Bị căm ghét đến thế này – vì cái gì chứ?
Em đã làm gì? Nàng hỏi. Nàng thực sự muốn biết. Nàng đã phạm phải tội lỗi tày đình nào mà phải chịu bị đối xử thế này?
Em chỉ muốn nỗi đau này dừng lại, nàng nói. Không chỉ cho nàng, mà còn cho tất cả mọi người. Cho tôi, cho mẹ nàng. Nhưng nàng không thể ngăn mọi chuyện, thế là nàng quyết định mình sẽ biến mất.
Biến mất ư?
Nàng nói, không có em, báo chí sẽ bỏ đi, rồi anh sẽ không phải sống thế này nữa. Đứa con chưa sinh của chúng ta sẽ không bao giờ phải sống thế này.
Mọi chuyện rõ ràng rồi, nàng cứ nói thế mãi, quá rõ ràng. Chỉ cần ngưng thở. Ngưng tồn tại. Chuyện này xảy ra là vì em đang tồn tại.
Tôi cầu xin nàng đừng nói như thế. Tôi hứa rằng chúng tôi sẽ vượt qua, chúng tôi sẽ tìm ra cách. Trong lúc đó, chúng tôi sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ mà nàng cần.
Tôi cầu khẩn nàng hãy mạnh mẽ lên, bám trụ lại.
Điều không thể tin nổi là, ngay trong lúc đang an ủi vợ, đang ôm nàng, tôi vẫn không thể hoàn toàn ngừng nghĩ như một người hoàng tộc chết tiệt. Tối hôm đó, chúng tôi có một sự kiện Sentebale1 ở Hội trường Hoàng gia Albert, và tôi đã không ngừng nhắc mình: Chúng ta không thể đến muộn. Chúng ta không thể đến muộn. Họ sẽ lột da chúng ta mất! Và họ sẽ đổ tội cho em.
Dần dần, hết sức chậm chạp, tôi nhận ra rằng việc chậm trễ là vấn đề nhỏ nhất của chúng tôi.
Tôi khuyên nàng bỏ qua sự kiện, tất nhiên rồi. Tôi cần phải đi, xuất hiện chóng vánh thôi, nhưng tôi sẽ về nhà thật sớm.
Không, nàng khăng khăng, nàng không tin mình có thể ở nhà một mình, thậm chí là chỉ trong vòng một giờ, với những suy nghĩ đen tối như thế.
Vì thế chúng tôi đóng bộ cánh đẹp nhất, nàng tô son môi thật đậm để thu hút sự chú ý khỏi cặp mắt đỏ ngầu của mình và chúng tôi ra ngoài.
Chiếc xe đỗ lại bên ngoài Hội trường Hoàng gia Albert, chúng tôi bước vào vùng ánh đèn xanh nhấp nháy của đội cảnh sát hộ tống và ánh đèn trắng loá mắt từ những ống kính đèn chớp của báo chí, Meg vươn tay tìm tay tôi. Nàng siết nó thật chặt. Khi chúng tôi đã vào trong, nàng thậm chí càng siết chặt tay tôi hơn nữa. Tôi bị choáng vì sức mạnh của cái siết tay ấy. Nàng đang cố bám víu, tôi nghĩ. Thế còn tốt hơn là buông tay.
Nhưng khi chúng tôi đã yên vị trong khoang hoàng gia, đèn đã dịu xuống, nàng buông xuôi cảm xúc của mình. Nàng không thể kìm nước mắt được nữa. Nàng lặng lẽ khóc.
Nhạc nổi lên, chúng tôi quay ra và đối diện với đám đông. Chúng tôi đã trải qua toàn bộ buổi biểu diễn ấy (đoàn xiếc Cirque du Soleil) để siết chặt tay nhau, tôi không ngừng thì thầm hứa hẹn:
Tin anh đi. Anh sẽ bảo vệ em.
(Trích sách 'Kẻ dự bị', BachvietBooks phát hành)
Chức danh Bí thư Tỉnh ủy Hậu Giang cần được Bộ Chính trị chuẩn y, thông qua.
![]() |
Mạnh Quỳnh bật khóc khi nhắc đến Phi Nhung. |
Giọng ca Căn nhà màu tímnói trong nước mắt: "Tôi muốn nói rằng đây có thể là lần sau cùng, tôi không muốn nhắc đến Phi Nhung nữa. Mỗi lần tôi đi hát cũng vậy, tôi không muốn khán giả nhắc đến nữa. Tôi muốn là để cho cái gì đó giúp cuộc sống trở lại bình thường, thành thử tôi muốn dằn lòng lại".
Bên cạnh đó, nam ca sĩ không quên gửi lời cảm ơn đến ban tổ chức một lần nữa vì đêm nhạc đầy ắp kỷ niệm của cặp song ca Mạnh Quỳnh - Phi Nhung. Gần 4 tháng kể từ ngày giọng ca Bậu ơi đừng khócra đi, Mạnh Quỳnh vẫn chưa thể nguôi ngoai vì nỗi đau mất mát.
![]() |
Mạnh Quỳnh và Phi Nhung trong những lần đồng hành cuối cùng. |
Khi Phi Nhung mất, Mạnh Quỳnh luôn từ chối những lời mời diễn cùng ca sĩ nữ. Anh lên sân khấu trong bộ vest đen, áo sơ mi trắng thắt cà vạt đen. Động thái này cho thấy nam ca sĩ một lòng tưởng nhớ về Phi Nhung - "người tình sân khấu" mà anh đã gắn bó suốt hơn 20 năm qua.
Phi Nhung và Mạnh Quỳnh là cặp song ca ăn ý dòng nhạc trữ tình quê hương và bolero hơn 20 năm qua. Quen nhau từ những năm 1995, nhưng phải đến năm 1999 cặp đôi Phi Nhung - Mạnh Quỳnh mới mới đầu ghi dấu ấn sâu đậm trong tim khán giả. Đứng cùng nhau ở nhiều sân khấu lớn nhỏ, trong và ngoài nước, cặp đôi Phi Nhung - Mạnh Quỳnh để lại dấu ấn với nhiều tác phẩm: Thành phố buồn, Tân cổ giao duyên, Lại nhớ người yêu, Sầu tím thiệp hồng, Hai đứa nghèo…
Trưa ngày 28/9/2021, ca sĩ Phi Nhung đã trút hơi thở cuối cùng sau chuỗi ngày chiến đấu với Covid-19, hưởng dương 51 tuổi. Cô nhiễm Covid-19 do tiếp xúc F0 lúc đi thiện nguyện tại TP.HCM. Cố ca sĩ được chuyển từ bệnh viện Gia An 115 sang bệnh viện Chợ Rẫy điều trị đêm 26/8. Sau gần 2 tháng chữa trị tích cực nhưng tình trạng nữ nghệ sĩ ngày càng chuyển biến xấu và đã không qua khỏi.
Trúc Thy
Vượt qua Cẩm Ly và Tố My, cố ca sĩ Phi Nhung được vinh danh hạng mục 'Ca sĩ dân ca của năm' trong niềm vỡ òa xúc động của nhiều đồng nghiệp và khán giả.
" alt=""/>Mạnh Quỳnh bật khóc, tuyên bố không muốn nhắc đến Phi Nhung