Truyện [Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Đêm tối tĩnh mịch và yên ắng.
Khi Dạ Cô Tinh và và Dạ Thất đến thành phố A,ệnQuyểnẢnhHậuGiớiGiảiTríTrọtrực tiếp bóng đá anh hôm nay đã gần mười giờ tối, vừa rời khỏi sảnh của sân bay, họ đã nhìn thấy Vương Trực đang dựa vào xe, giữa những ngón tay tỏa ra một làn khói, lông mày nhíu lại nặng trĩu.
Sau khi nhìn thấy Dạ Cô Tinh, sức nặng lập tức tan biến, cậu ta mỉm cười, liếc mắt nhìn một cái, vẫn là một “Trực ca” nhiệt huyết sùng sục, không sợ chết và cũng rất liều mạng.
Vương Trực tiến lên xách lấy hành lý, nhìn thấy Dạ Thất đột nhiên sửng sốt, “Ồ, nhiếp ảnh gia sâu rau nè?!”
Vương Trực đã từng gặp Dạ Thất, chính là ngày Dạ Cô Tinh đánh bại tất cả mọi người để giành được vị trí người chụp trang bìa, cậu ta cũng ở đó, trên người Seven mặc một bộ đồ xanh lam và xanh lá xen kẽ, phong cách kiểu mới đi Hawaii về, khiến cậu ta có “ký ức nguyên vẹn như lần đầu.”
Tại sao á?
Bởi vì, đó là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc như một con sâu rau vậy á! Khiến anh ta cảm thấy đau hết cả mặt, hỏng cả nhãn cầu!
“Ê ê ê! Gọi ai đấy? Ai là sâu rau hả?!" Dạ Thất chống nạnh nhìn chằm chằm, bày ra tư thế không hề khuất phục!
Vương Trực cũng là một thanh niên khá là trẻ trâu, không màng thế sự, không sợ sống chết, trong mắt lóe lên một tia sáng, cười nhếch miêng rồi nói: “Người nào hỏi thì chính là nói người đó!”
“Cậu!” Dạ Thất vung tay lên, thật sự rất muốn tát cho cái tên này một cái bay ra xa, sau khi đưa mắt nhìn sang Dạ Cô Tinh, nhìn thấy sắc mặt cô hơi tối sầm lại, đôi mắt cũng sắc bén hơn hẳn, chỉ đành phải hậm hực rút tay về.
Được! Anh ta nhịn! Cứ xem như là nể tình Nhất Nhất vậy...
Vương Trực cũng tự biết chừng mực, chấm dứt tranh cãi, vội vàng mời hai người lên xe.
Tại buổi họp báo, sau khi hoàn thành nghi thức bàn giao với Cố Mộng, Vương Trực đã vội vã chạy xuống phía Nam, còn đến sớm hơn Dạ Cô Tinh cả một ngày.
Thứ nhất, là vì sự nhiệt huyết đang cuộn trào trong người, háo hức muốn biết tình hình hiện tại của miền nam; Thứ hai, cũng muốn ra tay sắp xếp chỗ ở giúp Dạ Cô Tinh.
Nhóm ba người bọn họ sau khi đến khách sạn, Dạ Cô Tinh đứng ở trước cửa sổ sát đất, sắc mặt có chút nặng nề kinh hãi, nói câu đầu tiên sau khi đến thành phố A: “Đàm Hạo bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Trực liếc nhìn Dạ Thất ở bên cạnh, định nói rồi ngưng lại.
“Không sao đâu, đều là người một nhà cả.”
Dạ Thất nhướng mày nhìn Vương Trực, nhưng trong lòng lại có một cảm giác ấm áp— người một nhà…
Ánh mắt Vương Trực nặng trĩu, sắc mặt hơi ngưng tụ, nghiêm nghị nói, “Bên chỗ anh Hào lúc thôn tính bang Lão Hằng đã bị bọn họ để mắt đến, sau đó phản công dữ dội, làm tổn thương rất nhiều anh em trong xã...”
“Bang Lão Hằng?” Dạ Cô Tinh nhướng mày nói.
“Là một băng đảng địa phương ở thành phố A, không có gì đặc biệt...”
Chính vì như vậy nên Đàm Hào mới chọn nó làm nơi khai chiến, nhưng không ngờ lại đụng phải một quả trứng sắt, làm thế nào cũng không mở ra được, cuối đành phải để cho cô tự mình ra tay...…
“Lý do.” Dựa vào lực lượng phái đến phía Nam hiện tại của Ám Dạ xã, cô không tin người của Đàm Hào lại không thể đối phó được với một băng nhóm nhỏ như vậy. Trong này nhất định còn ẩn chứa nguyên nhân nào khác.
Quả nhiên-
“Vũ khí của bọn họ rất lợi hại và cũng rất… kỳ lạ.”
Dạ Cô Tinh đột ngột quay đầu lại, nheo mắt, “Cái gì?”
“Mặc dù bề ngoài súng bọn họ sử dụng không khác gì với súng thường, nhưng khi bắn lên cùng một lúc phát ra hai viên đạn. Sức công phá còn lớn hơn sức công phá của súng thông thường khi bắn liên tiếp hai viên đạn. Rất nhiều anh em của chúng ta cũng vì điều này mà bị thương nghiêm trọng.”
Ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Dạ Cô Tinh nhướng mày, một phát bắn là lại bắn ra hai viên đạn, gần như chưa nghe thấy, nhìn thấy bao giờ...
Cô liếc nhìn Dạ Thất đang trầm tư nhíu mày bên cạnh, xem ra anh ta cũng không biết chuyện này.
“Có mẫu ở đây không?” Trước tiên phải xem thử trước rồi mới có thể đưa ra phán đoán được.
“Có, ở trong tay của anh Hào.”
Dạ Cô Tinh suy nghĩ một lát rồi nói, “Đại khái tình hình tôi cũng đã hiểu, hôm nay đến đây thôi, cậu nhớ thông báo cho Đàm Hào một tiếng. Ngày mai triệu tập tất cả thành viên cấp cao của Dạ Xã, tôi có chuyện muốn thông báo.”
“Vầng.”
Sau khi Vương Trực rời đi, Diệp Tinh Cô cẩn thận nhìn lướt qua căn phòng. Mặc dù biết không có vấn đề gì, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút vẫn hơn. Những chuyện có liên quan đến “Dạ Tổ” tuyệt đối không được để lọt ra ngoài, nếu không sẽ là họa diệt thân.
Vẻ mặt Dạ Thất cũng trở nên thận trọng hơn hẳn, nói thật là trong lòng anh ta có rất nhiều thắc mắc, tại sao từ đầu đến chân lại thay đổi thành như vậy? Cho dù có cách mười năm, ngoại hình của một người cũng không thể thay đổi nhiều như vậy. Cho dù là có phẫu thuật thẩm mỹ đi chăng nữa, tuổi tác cũng không thể thay đổi, tính theo thời gian thì lúc mười sáu người bọn họ cách xa nhau, bây giờ chắc Nhất Nhất cũng phải hai tám hai chín rồi, nhưng cô gái trước mặt này nhìn cách nào cũng không quá hai mươi tuổi.
Hơn nữa, lúc đầu khi sư phụ gửi bọn họ đến các nơi trên thế giới, ông ấy đã ra lệnh rằng bọn họ không được tập hợp và cũng không được phép tụ họp riêng tư. Cho nên trong mười năm này, mười sáu người bọn họ trước đây cho dù quan hệ vô cùng tốt, nhưng cũng chưa từng liên hệ lấy một lần, cũng không có cách nào để liên hệ.
Thế mà hôm nay, anh ta lại nhìn thấy Hỏa Tất Lệnh?!
Hôm chụp ảnh bìa, vừa mới nhìn anh ta đã thấy đôi hoa tai đỏ như máu trên tai của người phụ nữ, lúc đó anh ta như bị sét đánh tại chỗ, nhưng kinh nghiệm nhiều năm đã khiến anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trong lòng càng thêm nghi ngờ. Đó chính là biểu tượng của Dạ Tổ. Được khắc trên la bàn Ai Tinh mà sư phụ gìn giữ nhất, có thể nói rằng nó đã khắc sâu trong lòng của mười sáu người bọn họ!
Cho nên, anh ta tuyệt đối không thể nhận nhầm được!
Trong lòng tràn đầy nghi vấn, anh ta thậm chí còn trì hoãn thời gian trở về Thụy Điển, giống như một kẻ bám đuôi, anh ta đã đi theo Dạ Cô Tinh ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, nhưng vẫn không thể tìm ra câu trả lời, những nghi ngờ trong lòng anh ta càng thêm sâu sắc.
Có quá nhiều nghi vấn, quá nhiều khúc mắc, cứ quanh quẩn trong đầu anh ta như muốn ép anh ta đến phát điên.
Cuối cùng, tối nay cũng buộc phải xuất đầu lộ điện, Dạ Thất đột nhiên có cảm giác vô cùng nhẹ nhõm, nhưng khoảnh khắc anh ta gọi “tiểu Diệp Tử”, ánh mắt anh ta chạm vào đôi mắt vui vẻ nhưng buồn bã của cô, cuối cùng anh ta cũng có khẳng định của riêng mình, cô gái ấy rõ ràng nhỏ tuổi hơn anh ta nhưng cứ nhất quyết ra vẻ “đàn chị” bắt nạt anh ta, gắp thịt trong bát của anh ta, nhưng khi thấy người khác bắt nạt anh ta, cô sẽ đứng lên giúp anh ta đánh lại bọn họ!..............,.
Cả hai đều nhận ra nhau giống như những người thân được đoàn tụ, vốn có rất nhiều lời để nói nhưng lại không còn cơ hội! Trên máy bay nhiều người nên không an toàn, thân phận của bọn họ có chút đặc biệt nên cũng phải hết sức thận trọng, về đến khách sạn, Vương Trực lại có chuyện muốn báo cáo, cho nên mới bị trì hoãn đến tận bây giờ.
“Cậu/cô...” Cả hai cùng mở miệng nói.
Dạ Cô Tinh mỉm cười bất lực, “Tôi biết anh muốn hỏi điều gì, nhưng nó có quan trọng không? Tôi là Dạ Nhất, là tiểu Diệp Tử, người đã từng cùng mọi người rèn luyện, cùng nhau chịu cực chịu khổ và cùng nhau lớn lên.” Cô vừa nói xong, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia vui mưng. “Tất nhiên, cũng là chị của mọi người!”
Đúng vậy! Cho dù có biến thành thế nào đi chăng nữa, cô vẫn luôn là Nhất Nhất, là trụ cột trong cái nhóm nhỏ của bọn họ. Bây giờ cô đã đảm nhận vị trí của sự phụ, trở thành tổ trưởng của Dạ Tổ.
Tuy nhiên, Dạ Thất vẫn có một chút bực bội, sư tỷ! Sư tỷ! Rõ ràng là nhỏ tuổi hơn so với hầu hết đám người trong số bọn họ, chỉ vì cô là người đầu tiên đến bái sư, cho nên mọi người mới phải gọi cô một tiếng “chị”! Thật sự, thực sự là quá quá... bắt nạt người khác mà!
“Tiểu Thất ngoan, gọi một tiếng chị nghe xem nào.” Đôi mắt của Dạ Cô Tinh trở nên ranh mãnh, nụ cười cũng có chút xấu xa.
Dạ Thất lập tức mặt xanh như tàu lá chuối, trước mắt như kiểu đang có một đàn quạ bay ngang qua quác quác...
“Được rồi, nói tình hình gần đây của cậu đi.” Dạ Cô Tinh ngừng trêu chọc anh ta. Có một số chuyện cô muốn tuân theo lời chỉ dẫn của sư phụ, vì dân vì nước, mang trong lòng gánh nặng quốc gia, nhưng sau khi hy sinh tất cả thì Diệp Tử nhận được cái gì chứ?!
Trong mắt cô lóe lên một tia lạnh lẽo, nếu số mệnh đã cho cô sống lại lần nữa, vậy thì kiếp này, cô không muốn vì nước, vì dân nữa mà chỉ muốn sống cho bản thân mình một lần! Cô đưa tay ra vuốt ve bụng dưới, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh một người đàn ông, còn có...... vì anh và đứa bé này nữa.
Khi Dạ Cô Tinh và và Dạ Thất đến thành phố A,ệnQuyểnẢnhHậuGiớiGiảiTríTrọtrực tiếp bóng đá anh hôm nay đã gần mười giờ tối, vừa rời khỏi sảnh của sân bay, họ đã nhìn thấy Vương Trực đang dựa vào xe, giữa những ngón tay tỏa ra một làn khói, lông mày nhíu lại nặng trĩu.
Sau khi nhìn thấy Dạ Cô Tinh, sức nặng lập tức tan biến, cậu ta mỉm cười, liếc mắt nhìn một cái, vẫn là một “Trực ca” nhiệt huyết sùng sục, không sợ chết và cũng rất liều mạng.
Vương Trực tiến lên xách lấy hành lý, nhìn thấy Dạ Thất đột nhiên sửng sốt, “Ồ, nhiếp ảnh gia sâu rau nè?!”
Vương Trực đã từng gặp Dạ Thất, chính là ngày Dạ Cô Tinh đánh bại tất cả mọi người để giành được vị trí người chụp trang bìa, cậu ta cũng ở đó, trên người Seven mặc một bộ đồ xanh lam và xanh lá xen kẽ, phong cách kiểu mới đi Hawaii về, khiến cậu ta có “ký ức nguyên vẹn như lần đầu.”
Tại sao á?
Bởi vì, đó là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc như một con sâu rau vậy á! Khiến anh ta cảm thấy đau hết cả mặt, hỏng cả nhãn cầu!
“Ê ê ê! Gọi ai đấy? Ai là sâu rau hả?!" Dạ Thất chống nạnh nhìn chằm chằm, bày ra tư thế không hề khuất phục!
Vương Trực cũng là một thanh niên khá là trẻ trâu, không màng thế sự, không sợ sống chết, trong mắt lóe lên một tia sáng, cười nhếch miêng rồi nói: “Người nào hỏi thì chính là nói người đó!”
“Cậu!” Dạ Thất vung tay lên, thật sự rất muốn tát cho cái tên này một cái bay ra xa, sau khi đưa mắt nhìn sang Dạ Cô Tinh, nhìn thấy sắc mặt cô hơi tối sầm lại, đôi mắt cũng sắc bén hơn hẳn, chỉ đành phải hậm hực rút tay về.
Được! Anh ta nhịn! Cứ xem như là nể tình Nhất Nhất vậy...
Vương Trực cũng tự biết chừng mực, chấm dứt tranh cãi, vội vàng mời hai người lên xe.
Tại buổi họp báo, sau khi hoàn thành nghi thức bàn giao với Cố Mộng, Vương Trực đã vội vã chạy xuống phía Nam, còn đến sớm hơn Dạ Cô Tinh cả một ngày.
Thứ nhất, là vì sự nhiệt huyết đang cuộn trào trong người, háo hức muốn biết tình hình hiện tại của miền nam; Thứ hai, cũng muốn ra tay sắp xếp chỗ ở giúp Dạ Cô Tinh.
Nhóm ba người bọn họ sau khi đến khách sạn, Dạ Cô Tinh đứng ở trước cửa sổ sát đất, sắc mặt có chút nặng nề kinh hãi, nói câu đầu tiên sau khi đến thành phố A: “Đàm Hạo bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Trực liếc nhìn Dạ Thất ở bên cạnh, định nói rồi ngưng lại.
“Không sao đâu, đều là người một nhà cả.”
Dạ Thất nhướng mày nhìn Vương Trực, nhưng trong lòng lại có một cảm giác ấm áp— người một nhà…
Ánh mắt Vương Trực nặng trĩu, sắc mặt hơi ngưng tụ, nghiêm nghị nói, “Bên chỗ anh Hào lúc thôn tính bang Lão Hằng đã bị bọn họ để mắt đến, sau đó phản công dữ dội, làm tổn thương rất nhiều anh em trong xã...”
“Bang Lão Hằng?” Dạ Cô Tinh nhướng mày nói.
“Là một băng đảng địa phương ở thành phố A, không có gì đặc biệt...”
Chính vì như vậy nên Đàm Hào mới chọn nó làm nơi khai chiến, nhưng không ngờ lại đụng phải một quả trứng sắt, làm thế nào cũng không mở ra được, cuối đành phải để cho cô tự mình ra tay...…
“Lý do.” Dựa vào lực lượng phái đến phía Nam hiện tại của Ám Dạ xã, cô không tin người của Đàm Hào lại không thể đối phó được với một băng nhóm nhỏ như vậy. Trong này nhất định còn ẩn chứa nguyên nhân nào khác.
Quả nhiên-
“Vũ khí của bọn họ rất lợi hại và cũng rất… kỳ lạ.”
Dạ Cô Tinh đột ngột quay đầu lại, nheo mắt, “Cái gì?”
“Mặc dù bề ngoài súng bọn họ sử dụng không khác gì với súng thường, nhưng khi bắn lên cùng một lúc phát ra hai viên đạn. Sức công phá còn lớn hơn sức công phá của súng thông thường khi bắn liên tiếp hai viên đạn. Rất nhiều anh em của chúng ta cũng vì điều này mà bị thương nghiêm trọng.”
Ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Dạ Cô Tinh nhướng mày, một phát bắn là lại bắn ra hai viên đạn, gần như chưa nghe thấy, nhìn thấy bao giờ...
Cô liếc nhìn Dạ Thất đang trầm tư nhíu mày bên cạnh, xem ra anh ta cũng không biết chuyện này.
“Có mẫu ở đây không?” Trước tiên phải xem thử trước rồi mới có thể đưa ra phán đoán được.
“Có, ở trong tay của anh Hào.”
Dạ Cô Tinh suy nghĩ một lát rồi nói, “Đại khái tình hình tôi cũng đã hiểu, hôm nay đến đây thôi, cậu nhớ thông báo cho Đàm Hào một tiếng. Ngày mai triệu tập tất cả thành viên cấp cao của Dạ Xã, tôi có chuyện muốn thông báo.”
“Vầng.”
Sau khi Vương Trực rời đi, Diệp Tinh Cô cẩn thận nhìn lướt qua căn phòng. Mặc dù biết không có vấn đề gì, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút vẫn hơn. Những chuyện có liên quan đến “Dạ Tổ” tuyệt đối không được để lọt ra ngoài, nếu không sẽ là họa diệt thân.
Vẻ mặt Dạ Thất cũng trở nên thận trọng hơn hẳn, nói thật là trong lòng anh ta có rất nhiều thắc mắc, tại sao từ đầu đến chân lại thay đổi thành như vậy? Cho dù có cách mười năm, ngoại hình của một người cũng không thể thay đổi nhiều như vậy. Cho dù là có phẫu thuật thẩm mỹ đi chăng nữa, tuổi tác cũng không thể thay đổi, tính theo thời gian thì lúc mười sáu người bọn họ cách xa nhau, bây giờ chắc Nhất Nhất cũng phải hai tám hai chín rồi, nhưng cô gái trước mặt này nhìn cách nào cũng không quá hai mươi tuổi.
Hơn nữa, lúc đầu khi sư phụ gửi bọn họ đến các nơi trên thế giới, ông ấy đã ra lệnh rằng bọn họ không được tập hợp và cũng không được phép tụ họp riêng tư. Cho nên trong mười năm này, mười sáu người bọn họ trước đây cho dù quan hệ vô cùng tốt, nhưng cũng chưa từng liên hệ lấy một lần, cũng không có cách nào để liên hệ.
Thế mà hôm nay, anh ta lại nhìn thấy Hỏa Tất Lệnh?!
Hôm chụp ảnh bìa, vừa mới nhìn anh ta đã thấy đôi hoa tai đỏ như máu trên tai của người phụ nữ, lúc đó anh ta như bị sét đánh tại chỗ, nhưng kinh nghiệm nhiều năm đã khiến anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trong lòng càng thêm nghi ngờ. Đó chính là biểu tượng của Dạ Tổ. Được khắc trên la bàn Ai Tinh mà sư phụ gìn giữ nhất, có thể nói rằng nó đã khắc sâu trong lòng của mười sáu người bọn họ!
Cho nên, anh ta tuyệt đối không thể nhận nhầm được!
Trong lòng tràn đầy nghi vấn, anh ta thậm chí còn trì hoãn thời gian trở về Thụy Điển, giống như một kẻ bám đuôi, anh ta đã đi theo Dạ Cô Tinh ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, nhưng vẫn không thể tìm ra câu trả lời, những nghi ngờ trong lòng anh ta càng thêm sâu sắc.
Có quá nhiều nghi vấn, quá nhiều khúc mắc, cứ quanh quẩn trong đầu anh ta như muốn ép anh ta đến phát điên.
Cuối cùng, tối nay cũng buộc phải xuất đầu lộ điện, Dạ Thất đột nhiên có cảm giác vô cùng nhẹ nhõm, nhưng khoảnh khắc anh ta gọi “tiểu Diệp Tử”, ánh mắt anh ta chạm vào đôi mắt vui vẻ nhưng buồn bã của cô, cuối cùng anh ta cũng có khẳng định của riêng mình, cô gái ấy rõ ràng nhỏ tuổi hơn anh ta nhưng cứ nhất quyết ra vẻ “đàn chị” bắt nạt anh ta, gắp thịt trong bát của anh ta, nhưng khi thấy người khác bắt nạt anh ta, cô sẽ đứng lên giúp anh ta đánh lại bọn họ!..............,.
Cả hai đều nhận ra nhau giống như những người thân được đoàn tụ, vốn có rất nhiều lời để nói nhưng lại không còn cơ hội! Trên máy bay nhiều người nên không an toàn, thân phận của bọn họ có chút đặc biệt nên cũng phải hết sức thận trọng, về đến khách sạn, Vương Trực lại có chuyện muốn báo cáo, cho nên mới bị trì hoãn đến tận bây giờ.
“Cậu/cô...” Cả hai cùng mở miệng nói.
Dạ Cô Tinh mỉm cười bất lực, “Tôi biết anh muốn hỏi điều gì, nhưng nó có quan trọng không? Tôi là Dạ Nhất, là tiểu Diệp Tử, người đã từng cùng mọi người rèn luyện, cùng nhau chịu cực chịu khổ và cùng nhau lớn lên.” Cô vừa nói xong, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia vui mưng. “Tất nhiên, cũng là chị của mọi người!”
Đúng vậy! Cho dù có biến thành thế nào đi chăng nữa, cô vẫn luôn là Nhất Nhất, là trụ cột trong cái nhóm nhỏ của bọn họ. Bây giờ cô đã đảm nhận vị trí của sự phụ, trở thành tổ trưởng của Dạ Tổ.
Tuy nhiên, Dạ Thất vẫn có một chút bực bội, sư tỷ! Sư tỷ! Rõ ràng là nhỏ tuổi hơn so với hầu hết đám người trong số bọn họ, chỉ vì cô là người đầu tiên đến bái sư, cho nên mọi người mới phải gọi cô một tiếng “chị”! Thật sự, thực sự là quá quá... bắt nạt người khác mà!
“Tiểu Thất ngoan, gọi một tiếng chị nghe xem nào.” Đôi mắt của Dạ Cô Tinh trở nên ranh mãnh, nụ cười cũng có chút xấu xa.
Dạ Thất lập tức mặt xanh như tàu lá chuối, trước mắt như kiểu đang có một đàn quạ bay ngang qua quác quác...
“Được rồi, nói tình hình gần đây của cậu đi.” Dạ Cô Tinh ngừng trêu chọc anh ta. Có một số chuyện cô muốn tuân theo lời chỉ dẫn của sư phụ, vì dân vì nước, mang trong lòng gánh nặng quốc gia, nhưng sau khi hy sinh tất cả thì Diệp Tử nhận được cái gì chứ?!
Trong mắt cô lóe lên một tia lạnh lẽo, nếu số mệnh đã cho cô sống lại lần nữa, vậy thì kiếp này, cô không muốn vì nước, vì dân nữa mà chỉ muốn sống cho bản thân mình một lần! Cô đưa tay ra vuốt ve bụng dưới, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh một người đàn ông, còn có...... vì anh và đứa bé này nữa.
上一篇:Soi kèo góc Cyprus vs San Marino, 00h00 ngày 22/3
下一篇:Nhận định, soi kèo River Plate vs Ciudad Bolivar, 7h15 ngày 20/3: Đẳng cấp quá chênh lệch
下一篇:Nhận định, soi kèo River Plate vs Ciudad Bolivar, 7h15 ngày 20/3: Đẳng cấp quá chênh lệch
相关文章:
- Nhận định, soi kèo nữ Wolfsburg vs nữ Barcelona, 0h45 ngày 20/3: Định đoạt sớm
- Trên trời, dưới 'phụ kiện điện thoại'
- Một số gợi ý khi mua máy ảnh số
- ĐTDĐ sẽ được phép sử dụng trên máy bay?
- Nhận định, soi kèo Sharjah FC vs Shabab Al Ahli, 1h00 ngày 19/3: Đòi nợ
- Bảo mật máy cá nhân với Security administrator
- Webcam: Thượng vàng hạ cám
- Lenovo dẫn đầu thị phần PC châu Á Thái Bình Dương
- Nhận định, soi kèo Penarol vs Liverpool Montevideo, 06h00 ngày 21/3: Cửa trên ‘tạch’
- Vì sao không được mở ĐTDĐ trên máy bay ?
相关推荐:
- Nhận định, soi kèo U19 Hà Lan vs U19 Croatia, 20h00 ngày 19/3: Tin vào cửa dưới
- Nhúng Font chữ trong bài soạn POWERPOINT XP
- Máy tính Dell Inspiron E1705 với Vista
- Trả tiền điện thoại qua tin nhắn
- Nhận định, soi kèo Singapore vs Nepal, 19h30 ngày 21/3: Tiếp tục thăng hoa
- Đấu giá iPhone trên eBay
- TP.HCM: mỗi tháng “sắm” trên 100.000 điện thoại di động
- Mẫu 'dế' Người đẹp năng động
- Nhận định, soi kèo U22 Việt Nam vs U22 Hàn Quốc, 14h30 ngày 20/3: Tin vào cửa trên
- 5 phụ kiện “must
栏目分类
最新文章
- Nhận định, soi kèo U21 Burnley vs U21 Fleetwood, 2h00 ngày 19/3: Tiếp cận top 2
- Nhận định, soi kèo Ind Santa Fe vs Bucaramanga, 6h30 ngày 20/3: Không bất ngờ
- Nhận định, soi kèo Hume City vs South Melbourne, 16h30 ngày 21/3: Lật ngược lịch sử
- Nhận định, soi kèo Sharjah FC vs Shabab Al Ahli, 1h00 ngày 19/3: Đòi nợ
- Nhận định, soi kèo Penarol vs Liverpool Montevideo, 06h00 ngày 21/3: Cửa trên ‘tạch’
- Nhận định, soi kèo Rotherham vs Wycombe, 2h45 ngày 19/3: Kẻ ngáng đường
- Nhận định, soi kèo Uzbekistan vs Kyrgyzstan, 23h00 ngày 20/3: Không còn gì để mất
- Nhận định, soi kèo Australia vs Indonesia, 16h10 ngày 20/3: Khách có điểm
- Nhận định, soi kèo Nam Phi vs Lesotho, 23h00 ngày 21/3: Đánh chiếm ngôi đầu
- Nhận định, soi kèo Liberia vs Tunisia, 23h00 ngày 19/3: Chủ nhà tự tin
热门文章