Bóng đá

Cặp đôi ở TPHCM tiết lộ lí do 10 năm không nhà, không xe, dành tiền xê dịch

字号+ 作者:NEWS 来源:Giải trí 2025-03-12 16:59:19 我要评论(0)

Chị Ánh Nguyệt (Nguyệt Digi,ặpđôiởTPHCMtiếtlộlídonămkhôngnhàkhôngxedànhtiềnxêdịbảng xếp hạng v-leagubảng xếp hạng v-leaguebảng xếp hạng v-league、、

Chị Ánh Nguyệt (Nguyệt Digi,ặpđôiởTPHCMtiếtlộlídonămkhôngnhàkhôngxedànhtiềnxêdịbảng xếp hạng v-league 30 tuổi) và anh Viên Thường (37 tuổi) đã có 10 năm yêu nhau và cùng thực hiện hành trình khám phá khắp Việt Nam và 8 quốc gia.

Chị Nguyệt không ngần ngại chia sẻ trên mạng xã hội: "Chúng tôi nên duyên nhờ xê dịch. Suốt 10 năm qua, chúng tôi không nhà, không xe, không kết hôn nhưng bù lại, cuộc sống được lấp đầy bởi những trải nghiệm".

Bên cạnh những lời khen ngợi, ngưỡng mộ, cũng có ý kiến cho rằng cặp đôi "chỉ sống cho riêng mình, không lo cho tương lai", hay thắc mắc "làm công việc gì để có tài chính và thời gian đi du lịch khắp nơi như vậy?"...

Chị Nguyệt bày tỏ, anh chị không còn xa lạ với những hoài nghi, bình luận như vậy.

"Với chúng tôi, du lịch không chỉ là giải trí mà còn là cơ hội tích lũy trải nghiệm, kiến thức, 'mở khóa' bản thân, mở rộng quan hệ và tìm kiếm cảm hứng cho công việc. Hành trình 10 năm cùng nhau xê dịch trở thành tài sản quý giá", chị nói.

cặp đôi TPHCM.JPG

Cặp đôi đã có 10 năm đồng hành khắp Việt Nam, qua 8 quốc gia

Nên duyên từ chuyến đạp xe xuyên Việt

Hè năm 2014, khi đang là sinh viên năm 2 đại học tại TPHCM, chị Nguyệt Digi tìm hiểu và biết tới những hội nhóm, câu lạc bộ đạp xe xuyên Việt.

Thời điểm đó, chị Nguyệt được đánh giá là "con ngoan, trò giỏi”, nhưng bản thân lại có phần thiếu tự tin, hay bỏ cuộc, "luẩn quẩn trong vòng an toàn". Muốn bứt phá, thử thách bản thân, chị quyết tâm đăng ký tham gia đạp xe xuyên Việt.

"So với nhiều thành viên trong câu lạc bộ, tôi đăng ký có phần muộn hơn nên chỉ có 2 tháng luyện tập, chuẩn bị. Trong số 70 thành viên tại TPHCM và khu vực lân cận đăng ký tham gia, tôi được giao làm trưởng nhóm.

Ngoài tự tập luyện, hàng tuần chúng tôi hẹn nhau đạp xe, chạy bộ, rèn thể lực”, chị Nguyệt kể. 

Chị thích chơi thể thao từ nhỏ, nhưng cự ly xuyên Việt vẫn là thử thách lớn. "Điều quan trọng nhất không chỉ là thể lực mà còn là bạn phải có động lực và ý chí, thực sự muốn vượt thử thách, vượt qua giới hạn bản thân", chị nói.

Tới ngày lên đường, nhóm 70 thành viên chỉ còn đúng 5 người trụ lại. Trong số đó có chị Nguyệt và anh Viên Thường. Chị Nguyệt đăng ký đạp xe xuyên Việt, còn anh Thường nằm trong nhóm hậu cần, chạy xe máy hỗ trợ đoàn.

Cuối tháng 6/2014, cả nhóm mang theo hành trang, đi tàu hỏa ra Hà Nội. Ngày 3/7/2014, hành trình xuyên Việt bắt đầu, với hơn 2.400km, kéo dài 33 ngày.

Trung bình mỗi ngày, đoàn di chuyển 100km, có ngày đỉnh điểm đạp 180km. Tại một số khu vực, nhóm dành thời gian du lịch, trải nghiệm, giao lưu cùng đoàn thanh niên địa phương…

Những ngày đầu đối mặt với nắng nóng bỏng rát của khu vực miền Bắc, chị Nguyệt cảm giác như kiệt sức. Có những ngày, đoàn xuất phát từ 4h và kết thúc tận đêm muộn, 21-22h.

"Chưa đến điểm nghỉ đã được sắp xếp từ trước, thì chặng đạp của ngày đó chưa kết thúc", chị nói. Dẫu vất vả, chị vẫn hăng hái, không nản lòng.

Khoảng thời gian này, anh Thường và chị Nguyệt có nhiều cơ hội hơn để trò chuyện, chia sẻ. 

Một cô gái mông lung về định hướng tương lai. Một chàng trai 27 tuổi vừa từ bỏ công việc văn phòng ổn định để theo đuổi đam mê hội họa. Hai con người xa lạ nhưng cùng trong giai đoạn khủng hoảng, dễ đồng cảm với nhau. 

"Đồng hành khoảng 1 tuần, trên chặng Thanh Hóa - Nghệ An, anh bày tỏ cảm mến tôi. Lúc này, tôi có để ý anh nhưng chưa định hình rõ ràng tình cảm”, chị Nguyệt kể.

Quá nửa hành trình, khi di chuyển tới Nha Trang, chị Nguyệt ốm nặng, gần như không muốn ăn uống hay vận động. Nhiều thành viên trong đoàn khuyên chị dừng lại để nghỉ ngơi, nhưng cô gái 20 tuổi khi ấy nhất quyết không bỏ cuộc.

“Tôi nghĩ trong đầu, dù đi bộ, tôi cũng phải tiếp tục hành trình. Nếu bỏ cuộc, tôi sẽ đi lại vết xe đổ của chính mình, không bao giờ dám đến đích", chị Nguyệt nói.

Khác với mọi người, anh Viên Thường lại ủng hộ chị Nguyệt tiếp tục hành trình. Anh đổi xe máy với một thành viên trong đoàn, trực tiếp đạp xe đồng hành, ở bên chăm sóc, động viên chị Nguyệt.

Vốn không phải người chơi thể thao nhiều năm, thân hình lại ốm nhom nên nhìn anh Thường căng mình vượt con đèo Omega nối Khánh Hòa - Lâm Đồng, chị Nguyệt rất xúc động.

Con đèo này nổi tiếng với những dốc cao và những đoạn cua gấp như khuỷu tay. Cuộc đổ đèo cũng gian nan không kém khi du khách “rơi” từ độ cao 1.700m xuống 1.000m, rồi dưới 500m. 

"Chính thời điểm đồng hành vượt con đèo Omega đã khiến tôi nhận ra sự thấu hiếu, trân trọng mà anh dành cho mình. Không cần lời bày tỏ, chúng tôi chính thức bước vào mối quan hệ yêu thương”, chị Nguyệt nhớ lại.

Trở về tới TPHCM sau chuyến xuyên Việt thành công, cặp đôi thay đổi nhiều điều trong cuộc sống.

Chị Nguyệt tìm được sự tự tin, dám bước khỏi vùng an toàn. Chị đăng ký tham gia nhiều chương trình tình nguyện, dạy học miễn phí ở vùng xa, đăng ký làm việc bán thời gian cho các công ty để tích lũy kinh nghiệm.

Trong khi đó, anh Thường kiên định với con đường hội họa, trở thành họa sĩ thủy mặc, thư pháp.

Những chuyến du lịch "thay đổi cuộc đời"

Những năm đầu yêu nhau, chị Nguyệt còn đi học, anh Thường theo đuổi sự nghiệp mới. Do đó, nguồn kinh phí để du lịch còn rất hạn chế.

Cặp đôi thường tranh thủ thời gian rảnh rỗi để khám phá những tỉnh, thành lân cận TPHCM như Bà Rịa - Vũng Tàu, Đồng Nai, về quê anh Thường ở Bình Phước. Những chuyến đi ngắn, tự lái xe, ăn uống đơn giản nên rất tiết kiệm.

Giai đoạn này, anh Thường cũng có những chuyến đi công việc ở các tỉnh miền Tây, miền Trung, thường là mùa lễ hội đầu năm. Cặp đôi kết hợp vừa đi làm vừa du lịch để tiết kiệm chi phí mà vẫn có nhiều trải nghiệm.

"Năm 2014 - 2016, chúng tôi rong ruổi trên con xe máy cà tàng, đi khắp các tỉnh, thành Việt Nam. Những tỉnh thành xa, hai đứa đi xe khách rồi tới nơi thuê xe máy. Chúng tôi quan trọng nhất là trải nghiệm cùng nhau, không nặng nề việc ăn ngon, ngủ sang trọng”, chị Nguyệt kể lại.

Cuối năm 2017, cặp đôi lần đầu tiên "xuất ngoại". Họ sang Campuchia qua cửa khẩu Hoa Lư (Bình Phước).

"Chuyến xuất ngoại đầu tiên còn nhiều bỡ ngỡ như không đổi tiền, lạc đường... nhưng hai đứa rất thích thú với những cảnh vật, văn hóa độc đáo, con người nơi đây. Tại Campuchia, người dân chất phác và thân thiện.

Họ tận tình chỉ dẫn đường, cách đổi tiền, chơi gì, thưởng thức món nào... cho chúng tôi. Cũng từ đó, chúng tôi muốn đi nhiều quốc gia hơn, gặp gỡ người bản địa để thêm kiến thức văn hóa, mở rộng hiểu biết”, chị Nguyệt chia sẻ.

Cặp đôi thừa nhận, trong 3 năm đầu tiên, họ trải qua nhiều giai đoạn khó khăn khi chưa thực sự thấu hiểu và biết cách dung hòa. "Càng đi du lịch cùng nhau, càng nhiều tính xấu của đối phương lộ ra.

Có thời điểm tôi "stress" vì mối quan hệ này. Nhưng thay vì từ bỏ, chúng tôi ngồi lại nói chuyện, nhìn nhận vấn đề và tìm cách giải quyết”, chị Nguyệt nói.

cặp đôi TPHCM 7.JPG
Cặp đôi trải qua giai đoạn 3 năm đầu yêu nhau đầy khó khăn trước khi trở nên thấu hiểu, dung hòa nhau

Sau khi ra trường, chị Nguyệt từng làm nhân viên văn phòng với mức lương ổn định. Tuy nhiên, để theo đuổi lối sống du mục số, chị quyết định chuyển hướng, thử sức với “nghề viết”.

Nguyệt Digi trở thành cây bút đứng sau nhiều kịch bản quảng cáo, xây dựng thương hiệu cá nhân bằng video ngắn, truyền thông thương hiệu, những cuốn sách kinh doanh, du ký của khách hàng...

Thời điểm này, công việc vẽ tranh thủy mặc và kinh doanh tranh của anh Viên Thường cũng phát triển tốt. Đồng thời, anh Thường còn phát triển khóa học "Dạy vẽ thủy mặc" cho những người cùng đam mê.

Cặp đôi xây dựng một quỹ riêng dành cho du lịch. Mỗi năm họ đi nước ngoài 1-2 lần, với chi phí khoảng 40-50 triệu đồng/người. 

Chị Nguyệt và anh Thường từng cùng nhau thong dong cưỡi ngựa qua những thảo nguyên mênh mông ở Mông Cổ, dắt tay nhau đi qua mùa hoa mơ, hoa đào nở rộ ở Pakistan, trải nghiệm cái lạnh "quéo xương" ở gần biên giới Tân Cương (Trung Quốc) hay nhảy múa giữa những cánh đồng hoa cải vàng ươm ở Kyrgyzstan.

"Anh Thường hay nói, không có chiếc máy ảnh nào thu hết được cảnh đẹp chúng tôi đi qua tốt bằng đôi mắt. Những hình ảnh đó trở thành chất liệu để anh sáng tác tranh, mang tới những bức vẽ rất chân thực, có hồn. 

Còn với tôi, những chuyến đi giúp bản thân mở rộng vốn hiểu biết, kiến thức và gạt bỏ nhiều định kiến. Nhiều người bạn đồng hành trong chuyến du lịch đã trở thành đối tác, khách hàng lâu dài.

Những trải nghiệm độc đáo và hiếm có giúp tôi mở rộng thế giới quan của mình, nhạy cảm hơn và biết cách tiếp cận vấn đề, mở đầu câu chuyện với khách hàng", chị Nguyệt cho biết.

Cặp đôi bộc bạch, khi có lí do để du lịch thì họ có động lực để làm việc.

"Nhu cầu cuộc sống của chúng tôi rất đơn giản, đúng như cái tên của anh - Viên Thường - bình thường là sự viên mãn. Chúng tôi hạnh phúc với công việc, với những chuyến đi và lựa chọn hiện tại”, chị Nguyệt chia sẻ.

Mông Cổ.jpg

Cặp đôi hạnh phúc với lựa chọn "không nhà, không xa, dành tiền để xê dịch"

Ảnh: NVCC

Cặp đôi Việt nghỉ việc 6 tháng, dành hết 1 tỷ tiết kiệm cho chuyến đi 'điên rồ'Vợ chồng anh Vinh đã đưa con gái 2,5 tuổi du lịch gần 20 quốc gia tại châu Á, châu Âu và châu Mỹ trong 6 tháng. Tổng kinh phí cho chuyến hành trình khoảng 1 tỷ đồng.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
Theo người phụ nữ 66 tuổi, người bạn cùng phòng của bà khóc suốt đêm. Trong tiếng nức nở, bà đã kể với mọi người cùng phòng ở viện dưỡng lão về nỗi bất hạnh của mình.

“Cách đây ít ngày, tôi xem một chương trình ti vi, nghe người ta bàn về chữ hiếu khi các con đưa bố mẹ vào viện dưỡng lão. Tôi mới thấy nhẹ lòng. Hóa ra rất nhiều người đã có tư tưởng giống tôi.

Quê tôi ở là một thành phố nhưng nhiều người ở đó vẫn giữ quan điểm gia đình vô phúc, con cái bất hiếu, bố mẹ mới phải vào viện dưỡng lão. Thế nên khi thu dọn hành lý vào đây, tôi phải nói với những người hàng xóm là tôi đến nhà thông gia ở Hà Nội chơi, nhân tiện đi chữa bệnh”, bà Lê Thị H. (66 tuổi, quê Nam Định) bắt đầu câu chuyện về cuộc sống ở một viện dưỡng lão thuộc khu vực Hà Đông, Hà Nội.

{keywords}
Các cụ già trong hoạt động chụp ảnh cùng hoa sen (Ảnh: Viện dưỡng lão cung cấp)

Nhà neo người, bà H. chỉ có hai cô con gái là chỗ dựa vững chắc nhưng hiện tại cô con gái lớn đang sinh sống ở nước ngoài. Con gái thứ hai lấy chồng gần nhà lại đang trong thời kỳ nuôi con nhỏ.

Vì vậy khi bà H. đổ bệnh tai biến, đôi chân không thể đi lại như người bình thường, bà đã thuê một người giúp việc. Người giúp việc này thấy nhà bà khá giả, con cái sốt sắng lo cho mẹ nên ra sức làm mình làm mẩy. Cuối cùng, bà H. quyết định cho người giúp việc này nghỉ việc.

Sau khi người giúp việc nghỉ, gia đình thông gia của bà H. đã giới thiệu cho bà viện dưỡng lão này.

Viện dưỡng lão nằm trong khu đô thị với hàng trăm căn biệt thự khác. Không gian ở đây khá thoáng đãng và sạch sẽ. Lối vào có hai hàng cây xanh rợp bóng xanh mát nên bà có ấn tượng khá tốt.

{keywords}
Người đàn ông trong giờ giải lao tại viện dưỡng lão. Ảnh: Ngọc Trang

Bà H. vào viện dưỡng lão được gần 2 tháng, quãng thời gian chưa dài nhưng cũng đủ để bà quyết định gắn bó với nơi đây những năm tháng cuối đời.

Người phụ nữ này chia sẻ, nhiều người vào viện rồi không muốn về nhà vì về nhà thì cũng chỉ làm bạn với 4 bức tường. Vào đây họ có bạn, ốm đau bệnh tật có các nhân viên chăm sóc, điều kiện sống ở đây cũng khá tốt.

Tuy nhiên theo bà H, muốn đưa các cụ đi đâu thì cũng nên hỏi ý kiến các cụ, cho các cụ ở thử trải nghiệm. Nếu các cụ thấy không hài lòng với nơi ở mới này thì không nên bắt ép.

“Việc bắt ép người già đến một nơi ở mà họ không thích là nhẫn tâm”, người phụ nữ này nhận định.

Về chuyện này, bà H nhớ đến người bạn cùng phòng cách đây không lâu của mình. “Bà ấy chỉ vào đúng 1 ngày 1 đêm nhưng khiến cả viện dưỡng lão xôn xao”, bà H kể. Theo bà H, bà Tâm, người phụ nữ lớn tuổi vào trung tâm dưỡng lão khi trên người vẫn mặc trang phục bệnh viện.

“Bà ấy khóc và kiên quyết đòi về ngay khi các con đưa đến đây. Tuy nhiên không có người con nào để ý đến cảm xúc của bà ấy. Tất cả rời đi một cách nhanh chóng và bỏ mặc bà ấy cho các nhân viên y tế của trung tâm”, bà H nhớ lại.

Về trường hợp này, anh Nguyễn Hải Linh, điều dưỡng của viện dưỡng lão này cũng xác nhận, trước khi đưa mẹ vào, người con gái của bà Trần Thị Tâm đã đến để khảo sát về viện dưỡng lão.

Sau đó chị này cùng 1 người bạn gái, 1 người đàn ông (có thể là lái xe taxi) đưa bà Tâm vào. Ngay khi đưa mẹ vào, người con gái này yêu cầu nhân viên của viện dưỡng lão đưa mẹ mình lên nhận phòng. Chị này không quên nhắn nhủ nhân viên rằng mẹ của chị bị lẫn, không còn minh mẫn, vì vậy những lời bà nói không đáng lưu tâm.

Sau khi điền các thông tin, hoàn tất thủ tục, nhóm người này nhanh chóng rời đi, không từ biệt người mẹ một câu.

“Ngay từ khi con gái rời đi, người phụ nữ ấy đã bật khóc nức nở. Bà liên tục chia sẻ với chúng tôi bà không muốn ở đây. Con gái đã ép bà phải đi. Bà trò chuyện bằng thái độ nhã nhặn, nhẹ nhàng. Mọi lời nói, hành vi đều chừng mực chứng tỏ bà hoàn toàn minh mẫn không có dấu hiệu bị “lẫn” như người con gái nói. Vì vậy những điều bà nói chúng tôi tin là thật”, anh Linh kể lại.

Cũng theo điều dưỡng này, đêm đó cả viện đã mất ngủ vì tiếng khóc của thành viên mới này. “Tiếng chuông trong phòng của bà reo liên tục. Bởi bà khóc nhiều quá khiến những người bạn cùng phòng không thể ngủ. Họ bấm chuông để phàn nàn, báo cáo với các nhân viên điều dưỡng”.

Nửa đêm hôm đó ban lãnh đạo của viện điều dưỡng phải có mặt tại căn phòng của người phụ nữ trên. Trong tiếng nức nở, bà Tâm đã kể với mọi người nỗi bất hạnh của mình.

“Bà không có con trai mà chỉ sinh được con gái. Cuối đời, cô con gái nhiều lần muốn bán căn nhà của mẹ để lấy tiền nhưng người mẹ không đồng ý. Bà sống một mình ở căn nhà trên. Các con không ngó ngàng gì đến mẹ. Lần này, bà bị tai biến hàng xóm phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Ở viện được mấy ngày, cô con gái đã đến bệnh viện. Cô nói đưa mẹ đi dạo rồi tìm cách đưa mẹ vào đây”.

{keywords}
Tác phẩm do bà Lâm, một thành viên của viện dưỡng lão thực hiện (Ảnh: Viện dưỡng lão cung cấp)

Khi nghe được nguyện vọng của bà, lãnh đạo trung tâm đã điện thoại cho người nhà đến đón mẹ về. Tuy nhiên đến hết ngày hôm sau con của bà vẫn không vào đón mẹ.

“Cuối cùng, chúng tôi phải tự đưa bà Tâm về địa chỉ mà bà ấy muốn”, anh Linh kể tiếp.

“Bệnh nhân mới ở được một ngày nên tiền chi phí chúng tôi phải hoàn trả cho người con trên. Không chịu đến đón mẹ về nhưng 3 ngày sau khi nhận được điện thoại của chúng tôi, chị này đã nhờ người đến trung tâm để nhận khoản tiền trên”, nam điều dưỡng cho biết thêm.

Anh cũng nhấn mạnh không biết câu chuyện buồn ấy đúng được bao nhiêu % sự thật vì nhiều người già ở trung tâm này bị lẫn. Họ thường kể những câu chuyện có phần hoang tưởng. Tuy nhiên anhcho rằng, khi đưa mẹ đến một nơi ở mới thì cần phải có sự đồng ý của mẹ. Như vậy câu chuyện về chữ hiếu mới được nhìn nhận một cách trọn vẹn.

*Tên nhân vật trong bài đã được thay đổi theo yêu cầu

Những cuộc đời bị bán sang bên kia biên giới

Những cuộc đời bị bán sang bên kia biên giới

Cuộc giải cứu đẫm máu và nước mắt theo lời kể của người cha như thước phim hành động quay chậm, cứa vào tim gan chúng tôi...

" alt="Người phụ nữ khóc suốt đêm trong biệt thự liền kề" width="90" height="59"/>

Người phụ nữ khóc suốt đêm trong biệt thự liền kề