Giải trí

BTV Ngọc Trinh: 'Khi nhận giải VTV Awards, tôi tiệm cận đáy sự nghiệp'

字号+ 作者:NEWS 来源:Thời sự 2025-01-31 02:49:45 我要评论(0)

"Bí quyết thành công... đơn giản chỉ là đừng bỏ cuộc"Tại VTV Awards diễn bảng xh nhabảng xh nha、、

"Bí quyết thành công... đơn giản chỉ là đừng bỏ cuộc"

Tại VTV Awards diễn ra vào ngày 7/9/2016,ọcTrinhKhinhậngiảiVTVAwardstôitiệmcậnđáysựnghiệbảng xh nha chị đã giành giải thưởng "Người dẫn chương trình ấn tượng". Thời điểm đó, tên tuổi BTV Ngọc Trinh nổi đình đám. Khoảnh khắc ấy đã đi qua được 7 năm, bây giờ nhìn lại, chị cảm thấy thế nào?

- Khi được giải thưởng ấy, ai cũng nói tôi ở trên đỉnh cao của sự nghiệp nhưng thứ tôi nhìn thấy lại tiệm cận đáy vì hoang mang không biết làm gì tiếp theo, để có thể phát triển hơn nữa.

Cảm giác này tôi tin rằng nhiều người cũng gặp phải. Đó là sau khi cố gắng đạt được một kết quả nào đó sau hành trình nỗ lực, bạn sẽ cảm thấy trống rỗng.

Với những người làm nghề như chúng tôi, giải thưởng là một kết quả của quá trình lao động chứ không phải mục tiêu. Nên lúc đó với tôi cũng như bạn chơi qua một vòng game, khi đã đạt yêu cầu thì phải bắt đầu ván mới. Chúng ta đâu thể "sống mòn" khi chọn một nghề luôn phải sáng tạo và tính cạnh tranh quá cao đúng không?

Tôi quan sát thấy trong công việc có 2 tuýp người: bằng lòng với cảm giác bình bình ổn định hoặc không ngừng phát triển để tạo ra sự ổn định một cách chủ định.

Có vẻ tôi rơi vào kiểu người thứ hai, cho nên khi không tìm ra một khó khăn, thử thách nào đó để chinh phục, tôi sẽ không nhìn thấy sự phát triển của bản thân. Tôi luôn có tâm niệm rằng, khi ngồi tự hào về những gì đã từng làm trong quá khứ, tức là chúng ta chưa tạo ra được giá trị mới trong hiện tại.

 BTV Ngọc Trinh VTV trong cuộc trò chuyện với phóng viên Dân trí.

Ấn tượng của khán giả về Ngọc Trinh 6 năm trước hay cả hiện tại vẫn vậy: đó là một BTV sắc sảo và cá tính. Đó có phải là hình ảnh chị muốn tạo dựng cho mình?

- Thứ gì mình tạo ra mà không phải thực chất thì muốn bền cũng khó. Cảm nhận tinh nhạy của khán giả là thứ không ai có thể "lừa" mãi được.

Bạn để ý mà xem, có những người dù bạn thấy không nổi bật nhưng họ vẫn được công chúng yêu mến, bạn không thể lý giải theo cách của bạn.

Nhưng sự thật là hình ảnh của mỗi người được công chúng nhìn nhận và đánh giá một cách chủ động. Bạn có ngụy tạo cũng không thể bền. Tôi là sao thì khán giả sẽ định nghĩa tôi như vậy.

Ngọc Trinh của ngày hôm nay không chỉ là một người dẫn chương trình ấn tượng nữa mà còn là host/ chuyên gia của những chương trình về tài chính, kinh doanh?

- Tôi có duyên và yêu thích công việc tạo lập ra những thứ mới và làm việc với những con người mới mẻ. Cảm giác đó như thể bạn đang hít một cuốn sách mới thơm mùi mực giấy vậy.

Năm 2006, tôi là sinh viên chân ướt chân ráo được làm bản tin kinh tế đầu tiên. Rồi được khán giả biết đến và ủng hộ với vai trò người dẫn chương trình kinh tế. Và rồi với vai trò tổ chức sản xuất và phá vỡ hình ảnh người dẫn chương trình kinh tế để gần hơn với hình ảnh năng động đa sắc của Chuyển Động 24h.

Đến Moneytalk - Bí mật đồng tiền với vai trò được tương tác thậm chí "bán hàng online" trên sóng VTV digital. Một chương trình online nhưng khách mời là những expert (chuyên gia), CEO hay chủ tịch hàng đầu Việt Nam về tài chính lên một nền tảng số để đối diện trực tiếp với khán giả. Tôi đã làm được điều ấy sang mùa thứ hai và nhiều khán giả trẻ nhận ra tôi ngoài đời nhờ Moneytalk.

Tôi thấy mình thật sự nghiện cảm giác được làm những thứ mới mẻ. Có một câu nói của một người tôi ngưỡng mộ như thế này : "Bạn đi đầu thì cái khó là không có ai để bắt chước. Còn nếu bạn đi sau thì cái khó là phải cạnh tranh" - tôi thích cạnh tranh với chính mình bằng cách khám phá những điều mới, vai trò mới và thử thách mới.

Một BTV dẫn các chương trình về kinh tế, để có một hình ảnh công chúng yêu mến, không chỉ đẹp về hình ảnh bên ngoài mà còn có sự thông minh, sắc sảo hay có thể gọi là đầu óc có sỏi vì am hiểu về kinh tế, thị trường. Ngọc Trinh đã làm thế nào để xây dựng được chương trình như thế và tạo dấu ấn của riêng mình?

- Tôi không nghĩ đây là chương trình của riêng mình hay tạo ra một thứ gì đấy của cá nhân. Tôi luôn tâm niệm rằng, ý tưởng lớn phải đến từ lý do lớn.

Nếu tạo ra một sân khấu để phục vụ cho cá nhân mình thì chẳng ai quan tâm, nhưng tạo ra một thứ đem lại giá trị cho số đông sẽ chạm đến số đông. Không thể có khái niệm ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân mình với nghề truyền hình nói riêng và truyền thông nói chung.

Nghề báo chí, đặc biệt nghề báo chí truyền hình khác với thế giới giải trí. Nếu lĩnh vực giải trí đem đến cảm xúc cho khán giả. Thì lĩnh vực kinh tế xã hội mà tôi đang hoạt động đem đến thông tin và nhận định có tính trách nhiệm và chuẩn xác rất cao.

Bởi những thông tin đó có thể sẽ có tác động đến tiền bạc, cuộc sống, chiến lược sống và chiến lược kinh doanh của nhiều khán giả. Vì thế, tôi quy hoạch rõ đời tư và công việc rất rõ ràng. Có thể đó là điều khiến khán giả cảm thấy bí ẩn chăng?

  BTV Ngọc Trinh (SN 1986) ghi dấu ấn bởi lối dẫn thông minh, sắc sảo trong các chương trình về tài chính, kinh doanh của VTV (Ảnh: Nhân vật cung cấp). 

Áp lực và khó khăn khi xây dựng các chương trình về kinh tế, tài chính có khi nào khiến chị muốn từ bỏ?

- Cuộc sống cũng có những ngày mưa, ngày nắng, ngày thừa năng lượng và ngày mệt mỏi. Nhưng nếu cái gì khó cũng nghĩ sẽ bỏ, vậy bao giờ chúng ta mới thành công?

Thành công với tôi không phải là gặt hái. Thành công đó là bước qua cảm xúc tiêu cực để tìm ra giải pháp đúng đắn. Và giải pháp đó thực sự hiệu quả. Xưa tôi không thích toán, nay tôi thích giải toán. Là tìm ra phương thức và cách thức để đạt được hiệu quả mình mong muốn. Biến ý tưởng thành sự thật.

Mọi người hay hỏi câu bí quyết thành công. Theo tôi rất đơn giản, chỉ là đừng bỏ cuộc.

Nhiều người nói rằng, để trụ được với nghề MC, BTV VTV phải có bản lĩnh thép. Đến giờ chị có nghĩ điều này đúng?

- Có thể với nhiều người là thép, một số người là lụa. Còn với tôi, tôi sẽ chọn nước. Linh hoạt, không ngừng chảy và không giới hạn sức sáng tạo cũng như khả năng của mình.

Cát-sê của chị tại VTV cũng là điều nhiều người quan tâm?

- Vâng, có thể rất cao và có thể rất thấp. Tôi cảm thấy cái gì phù hợp thì sẽ nhận, không phù hợp hoặc quá sức thì tôi sẽ xin dành cho người khác.

"Tôi là hồng nhan "bạc mặt"

Không ít MC, BTV của VTV, họ ra ngoài có những show diễn, những hợp đồng quảng cáo, tham dự các show, sự kiện. Ngọc Trinh thì sao?

- Tôi hiếm khi tham gia những hoạt động không thuộc sở trường trừ khi tôi cảm thấy phù hợp.

Với Ngọc Trinh , người ta hay gọi chị là một trong những BTV giàu có của VTV bởi sở hữu bộ sưu tập đồ hiệu đến xe sang, chị nghĩ gì về điều đấy?

- Tôi nghĩ làm sao có thể phụng sự khán giả nhiều hơn nữa bằng kinh nghiệm nghề nghiệp và khả năng kết nối của mình. Đó là điều tôi muốn làm nhất ở thời điểm này.

Quan niệm về dùng hàng hiệu của chị như thế nào?

- Đó là thứ đem lại cảm xúc. Là đồ vật ngoài thân.

Chị nghĩ sao về danh xưng và ấn tượng của nhiều người bao nhiêu năm qua dành cho mình: "Ngọc Trinh - BTV sành điệu nhất VTV"?

- Đây là động lực để tôi lao động nhiều hơn.

Còn chuyện Ngọc Trinh sở hữu bộ sưu tập đồng hồ tiền tỷ, là đại gia bất động sản, chứng khoán nên làm ở VTV chỉ là... để thỏa mãn đam mê?

- Theo tôi, có thể thỏa mãn đam mê là điều đem lại giá trị quá cao trong cuộc sống .

"Hồng nhan bạc phận" và "Hồng nhan bạc tỷ", chị nghĩ mình đúng với câu nói nào?

- Tôi không biết mình có gì ngoài "bạc mặt", nghĩ làm như thế nào để mình và công sức lao động của tập thể có giá trị trong lòng khán giả.

Thực ra, trong một con người, một ngày có 24 tiếng, sẽ có lúc mình ở vai nạn nhân, khi lại ở vai tội phạm, có lúc cảm thấy là người bị động, lúc lại chủ động.

Còn mấy khái niệm kia tôi không dám nghĩ tới. Nhưng chắc phụ nữ thì bạc tỷ hay bạc phận khá mong manh. Nếu để cảm xúc dẫn dắt làm họ mất giá trị.

"Yêu là... nếu lỡ có làm mình buồn mình đau cũng không rời bỏ"

Người ta thường nói, phụ nữ đa tình thường khổ mình mà bí ẩn lại hấp dẫn đàn ông, còn phụ nữ mềm mỏng sẽ ở bên đàn ông được lâu dài. Chị nghĩ sao?

- Tôi không phải đàn ông nên không biết họ thích phụ nữ ở góc độ nào. Nhưng tôi nghĩ, dù là quan hệ tình cảm, bạn bè, đối tác, cùng giới hay khác giới hoặc bất kỳ mối quan hệ nào, bản chất đều là trao đổi những giá trị về cảm xúc, công việc và lợi ích.

Điều tôi quan tâm ở thời điểm này là làm sao hấp dẫn được khán giả nhiều giới tính, nhiều độ tuổi hơn.

Người đàn ông hay chuyện tình cảm của Ngọc Trinh vẫn là một ẩn số với khán giả. Bao nhiêu năm qua, quan điểm của chị về tình yêu có gì mới? Chị có mẫu hình lý tưởng cho mình?

- Những gì cần mới nó vẫn mới, còn cũ sẽ vẫn cũ.

Tôi nghĩ mọi thứ đều xoay quanh một điều, đó là bản chất của mình. Nếu ai đó chấp nhận mình chỉ vì một hình ảnh người ta thích thì đó không phải lý tưởng.

Giống như khi làm một chương trình, có thể có những ngày hay hoặc không hay, nhưng mình vẫn theo đuổi đến cùng vì quyền lợi của khán giả. Khi ấy, họ sẽ không bao giờ bỏ mình. Nếu ai không chấp nhận, bản thân mình cũng đừng mong cầu.

Chị nói không đặt ra mẫu hình lý tưởng nào trong chuyện tình yêu, nhưng suy từ những người bạn của Ngọc Trinh từ trước đến nay, toàn người nổi tiếng và có sức ảnh hưởng. Đó đơn giản chỉ là "gió tầng nào gặp mây tầng đó" hay là sự lựa chọn?

- Tôi nghĩ là do phù hợp và nhân duyên. Tôi có những người bạn tôi rất trân quý và họ không nổi tiếng hay giàu có hoặc có sức ảnh hưởng.

Làm những chương trình về kinh tế, chắc chắn chị cũng gặp không ít những doanh nhân, đại gia. Có bao giờ chị vướng tin đồn tình cảm với họ?

- Tôi thấy tin đồn có thể xảy ra với bất cứ ai. Cứ mải chạy theo lời đồn thì đích đến của chúng ta sẽ ở đâu?

Với chị, nhắc đến mối tình đã qua hay hiện tại, chị thấy mình là người như thế nào trong tình yêu?

- Tình yêu theo tôi tồn tại ở nhiều định dạng. Yêu là chấp nhận bản chất, nếu lỡ có làm mình buồn mình đau cũng không rời bỏ.

Nhìn những đặc điểm trên tôi thấy tôi thực sự yêu công việc của mình. Tôi tâm niệm dù ở định dạng tình yêu nào, khi bạn có ích, khi đó bạn sẽ tạo ra kỳ tích.

Chị từng nói, vui khi có người đến và hoan hỉ khi có người đi. Vậy trạng thái tình cảm của chị hiện tại là như thế nào?

- Tôi hướng đến trạng thái cân bằng và vui vẻ chấp nhận mọi sự đến với mình.

Theo tôi, có ba cột chính để làm cho cuộc sống cân bằng: chăm sóc cơ thể vật lý, chăm sóc các mối quan hệ xung quanh, tầng cao nhất là chăm sóc, quan tâm chính mình. Mọi người cảm thấy chếnh choáng vì mải nhận những giá trị người khác cho, nhưng không tự nhìn nhận mình có thực sự cần giá trị đó hay không, và mình tiêu hóa chúng thế nào.

Có những thời điểm, tôi bị phụ thuộc cảm xúc vào người khác rất nhiều. Tôi làm cái này có được khen hay không, khán giả có xem tôi không? Người tôi yêu có yêu thương tôi không, còn dành tình cảm cho tôi như ngày xưa nữa không? Người từng cần tôi bây giờ có cần tôi nữa không?...

Tất cả câu hỏi ấy là thừa thãi. Điều duy nhất cần giải đáp chỉ đơn giản là: "Tôi có thực sự ổn với chính mình không? Tôi có thể đem lại giá trị khác cho cuộc sống mình?". Đó mới là cốt rễ của vấn đề để mình có cảm giác không bị thiếu tình yêu thương.

Chẳng phải sau tất cả, thứ chúng ta muốn nhất là được ghi nhận giá trị và được yêu thương hay sao?

Cảm ơn chị vì những chia sẻ! 

(Theo Dân Trí)

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
Chủ tịch Tập đoàn Sony Hiroki Totoki phát biểu trong buổi lễ đánh dấu hoàn tất việc mở rộng tại Trung tâm Công nghệ Nagasaki, nơi công ty sản xuất cảm biến hình ảnh.

Diện tích phòng sạch tại cơ sở đã được mở rộng 60% kể từ mùa hè năm 2022. Sony cũng có kế hoạch xây dựng một nhà máy cảm biến hình ảnh mới ở tỉnh Kumamoto, Nhật Bản.

x838fp7u.png
Sony hoàn thành việc mở rộng năng lực sản xuất tại nhà máy bán dẫn Nagasaki. (Ảnh: Reuters)

Công ty dự báo lợi nhuận ròng hợp nhất sẽ giảm 13% xuống còn 880 tỷ yên (6,1 tỷ USD) cho năm tài chính kết thúc vào tháng 3/2024. Lợi nhuận hoạt động của mảng bán dẫn sẽ giảm 8% xuống còn 195 triệu yên.

Dù vậy, trong năm tài chính 2019, chất bán dẫn đã tạo ra tỷ suất lợi nhuận hoạt động là 22%, cao nhất trong số sáu mảng kinh doanh của Sony. Chỉ số đó dự kiến đạt 12,3% trong năm tài chính này.

Một yếu tố dẫn đến sụt giảm lợi nhuận ở mảng bán dẫn là nguồn cung cảm biến hình ảnh cho Huawei giảm mạnh. Từng là nhà sản xuất điện thoại thông minh lớn nhất thế giới tính theo doanh số, Huawei là một trong những khách hàng quan trọng của Sony.

Tuy nhiên, doanh số bán điện thoại của công ty lao dốc sau khi bị cuốn vào các xung đột thương mại Mỹ - Trung và tác động lan sang cả Sony.

Trong khi đó, Apple - khách hàng cảm biến hình ảnh lớn nhất của Sony - tiếp tục đặt các lô hàng lớn, khiến nỗ lực gia tăng đơn hàng cho khách hàng khác trở nên khó hơn.

Sony đã mở rộng công suất tại Nagasaki với mục tiêu đảm bảo bán nhiều hàng hơn cho các nhà sản xuất smartphone Trung Quốc trong dài hạn. Xiaomi và Oppo là hai mục tiêu như vậy.

Năm ngoái, Sony đã ra mắt thương hiệu cảm biến hình ảnh Lytia nhắm vào thị trường Trung Quốc và chỉ định Nagasaki là trung tâm cung cấp.

Theo chuyên gia Yasuo Nakane đến từ hãng chứng khoán Mizuho Securities, Sony "đang thúc đẩy doanh số bán hàng tập trung vào camera chính và nhấn mạnh vào lợi nhuận".

Tập đoàn cũng đang bận rộn cải thiện năng suất, chuyển các kỹ sư từ các nhà máy khác đến Nagasaki kể từ mùa xuân năm nay để thúc đẩy sản xuất.

Các kỹ sư được giao nhiệm vụ cải thiện năng suất cảm biến hình ảnh mới, bắt đầu sản xuất hàng loạt tại trung tâm Nagasaki trong năm 2023.

Công nghệ này cải thiện chất lượng hình ảnh chụp vào ban đêm nhưng gặp vấn đề trong việc mở rộng quy mô sản xuất.

Với việc thị trường điện thoại thông minh trở nên bão hòa, Sony dự định phát triển lĩnh vực hậu cần như một nguồn doanh thu mới.

Tháng trước, công ty đã ra mắt dịch vụ quản lý kho hàng hiệu quả, sử dụng cảm biến hình ảnh với các chức năng trí tuệ nhân tạo.

Nền tảng tự động theo dõi xe tải ra vào và phân tích thời gian bốc dỡ hàng hóa. Dịch vụ này dự kiến sẽ ghi nhận nhu cầu ngày càng tăng khi Nhật Bản đưa ra các hạn chế làm thêm giờ cứng rắn hơn đối với tài xế xe tải vào năm tới.

(Theo Nikkei)

" alt="Sony dựa vào điện thoại Trung Quốc để hồi sinh lợi nhuận cảm biến hình ảnh" width="90" height="59"/>

Sony dựa vào điện thoại Trung Quốc để hồi sinh lợi nhuận cảm biến hình ảnh

Ảnh: Hoàng Hà

Chương trình Ngữ văn 10 bộ Kết nối tri thức và cuộc sống trường mình chọn dạy học, được soạn rất công phu, khoa học, và khá hay, hướng đến việc dạy, học văn đúng nghĩa.

Nhưng để dạy được nó với những học sinh của mình, và có thể là đa số học sinh ở Việt Nam hiện nay, là cả vấn đề rất lớn, dù đây là học sinh lớp chọn thứ 2 khối D của trường gần 2.000 học sinh, dù đầu vào điểm văn học sinh toàn từ trên 7 đến 8,5. Bởi có một khoảng cách rất xa giữa một chương trình giáo dục, bộ sách giáo khoa hay với phương pháp học, cách tư duy của học sinh, giáo viên đúng kiểu vênh lệch: chương trình mới mà tư duy dạy, học lại quá cũ. 

Dạy học cái mới cho học sinh cũ - sản phẩm lỗi

Nếu chỉ nhìn điểm đầu vào lớp 10 của nhiều trường điểm, lớp chọn, nhiều giáo viên cũng như bản thân mình khá phấn khởi, kỳ vọng một lớp, khoá học sinh tốt, sẽ dạy học, gợi mở được nhiều vấn đề hay, để các em yêu văn, có năng lực văn. Nhưng than ôi, cái điểm thi cử ở xứ mình đâu có đồng nghĩa với việc học sinh có kiến thức, kỹ năng, tinh thần học tập.

Sau năm tuần đầu tiên dạy chương trình Ngữ văn 10 mới, mình hết tăng xông rồi tụt "mood" vì những cái tối thiểu, căn cốt nhất học sinh lớp chọn không thể làm nổi: tóm tắt cốt truyện "Chữ người tử tù" của Nguyễn Tuân, thậm chí tóm tắt một sự kiện/ sự việc không thành, mà bài thì có trong sách, đã được dạy theo đúng diễn biến cốt truyện trên lớp, giờ chỉ là ôn tập lại.

Chương trình mới, tư duy mới nhưng học sinh thì cũ, là sản phẩm của hệ tư tưởng và cách dạy cũ, thì việc trật khấc là tất yếu. Nhưng sự việc vẫn khiến mình kinh ngạc bởi những thứ tối thiểu, học theo kiểu chương trình cũ mà học sinh lớp chọn không thể làm thì thực sự thảm hoạ. Đây chỉ là chữa bài mẫu đầu tiên, để sau bài mẫu này học sinh sẽ vận dụng viết các văn bản truyện khác ở ngoài sách giáo khoa, theo định hướng chương trình, quan điểm giáo dục và kiểm tra của chương trình mới.

Từ lớp 9 lên lớp 10, từ cấp 2 lên cấp 3 là sự thay đổi lớn về chương trình, phương pháp học tập. Học sinh ở bậc THCS, kể cả học sinh lớp 9 ôn luyện vào 10 thì phần lớn vẫn học theo kiểu cô đọc bài mẫu, trò chép, rồi học thuộc lòng, thậm chí cô bắt phải học thuộc, để đi thi có thể được điểm khá, đỗ vào các trường công. Lối học vẹt đó bắt nguồn từ việc đề thi tuyển sinh vào 10 chỉ cho mấy văn bản trong sách giáo khoa, lại có giảm tải; cách ra câu hỏi trong đề thi cũng kiểu phân tích, cảm nhận một đoạn trong tác phẩm, không có yêu cầu gì vận dụng, sáng tạo, hoặc buộc học sinh phải tư duy.

Giáo viên luyện thi ở bậc THCS làm sẵn các đề của một số đoạn trọng tâm, rồi bắt học sinh thuộc bài, vào thi chỉ việc nhớ, chép ra.

Hôm nay, mình nói thẳng với học sinh rằng: Nếu cứ tiếp tục học kiểu đã được học để thi vào đây, rằng chờ chép bài mẫu, ngồi học thuộc đêm ngày thì đời sau này còn nhiều bi kịch, chứ không chỉ là điểm số hôm nay. Có thể thầy, cô nào đó bắt các em học thuộc, cho các em cái danh hão vào lớp chọn cấp 3 nhưng chính họ đã hại các em bởi nó giết tính tự lập, óc tư duy, khả năng sáng tạo, hoặc đơn giản nhất là vận dụng, hình thành kỹ năng cho mình. Đời này không có một cái gì sẵn có để cho mình cả, mà để mình dùng cái sẵn có, tiện dụng thì trước đó phải kinh bang tế thế, phải là một bản mệnh riêng, tạo dựng cho mình nhiều giá trị rồi.

Hệ luỵ của kiểu thi cử, dạy học như nêu trên đã kéo dài nhiều năm song tới năm nay, thực hiện chương trình mới, đòi hỏi học sinh phải tư duy sáng tạo, vận dụng nhiều thì nó bộc lộ ra rõ rệt hơn bao giờ hết.

Kiến thức, kỹ năng căn bản học sinh không có. Kể cả tinh thần học văn theo đúng nghĩa, khai phóng, tự do cũng bị biến mất luôn. Khả năng đọc, suy nghĩ, nêu ra quan điểm, cảm nhận của bản thân học sinh bị triệt tiêu, dù giáo viên ra đề mở, để học sinh tự chọn tác phẩm, tự nêu suy nghĩ của mình.

17 năm đi dạy học, năm nào mình đón học sinh mới vào 10 là năm đó đối mặt phải thảm cảnh là dù dạy lớp chọn chăng nữa thì khi ra một đề mở, để học sinh tự chọn, tự thể hiện cảm xúc, quan điểm thì học sinh lại bó tay, không có gì để viết, chờ đợi một cái đề đóng, bắt buộc, yêu cầu cụ thể về một tác phẩm đã được học. Những lúc như vậy, thực sự mình quá chán nản, không tha thiết gì việc dạy học nữa.

Tư duy giáo dục sai, giáo viên lười đọc, chậm đổi mới

Một nền giáo dục luôn hớt ngọn, lúc nào cũng đòi thay sách nhưng cái căn cốt, gốc rễ là quan tâm, đầu tư cho con người – những người thực hiện công việc dạy và học; quản lý chất lượng đầu ra, là làm sao đánh giá học sinh chính xác, rèn tư duy chứ không được chú trọng, không được quan tâm, đầu tư thích đáng.

Với tình trạng đó tồn tại bao nhiêu năm, tới tận bây giờ, học sinh lớp 9 ôn thi vào 10 phải học thuộc lòng văn của cô, văn mẫu thì có đổi mới đến ngàn lần, sách viết có hay, có hoàn hảo mấy vẫn thế.

Thi cử thì mỗi ngày một hạ thấp chuẩn đánh giá, cho số câu vận dụng, thang điểm vận dụng tối thiểu nhất, để có cái phổ điểm đẹp, rồi cả xã hội vui. Điều đó khiến học sinh gen Z, kể cả phụ huynh, ảo tưởng vào mình, vào cái điểm gần như giả ấy, lơ ngơ, hợm hĩnh, lười biếng, ù lì.

17 năm đi dạy học, chưa từng năm nào mình phải mắng mỏ, chê bai, thấy bất lực vì học sinh đến vậy. Nhưng rồi, có thể mọi thứ sẽ vẫn thế. Học sinh vào được thì ra được, bởi mấy đề đầu ra luôn có những câu hỏi dạng cho không, biếu thêm điểm để có tỷ lệ điểm đẹp, tốt nghiệp lúc nào cũng 99-100%.

Hôm nay, sếp trưởng gọi mình, tưởng có công chuyện gì hoá ra trao đổi chuyên môn. Sếp hỏi mình về việc dạy bài thơ "Mùa xuân chín" thế nào. Mình trả lời hướng khai thác bài đó theo một mạch giảng, để hướng dẫn học sinh đi từ ngôn từ, hình ảnh, nghệ thuật tiếp nhận được cái hay, cái đẹp trong cảm xúc của bài thơ. Nghe xong, sếp lại phàn nàn rằng bao nhiêu giáo án bán trên mạng, người khác cho, chẳng ai soạn được một cái bài có mạch để dạy, rõ ràng, cụ thể, đơn giản, cho học sinh học được, dễ cảm, dễ nhớ, hình thành thao tác tư duy, vận dụng, sáng tạo.

Tới đây mình thấy buồn, chợt nghĩ rằng giáo viên còn thế, nhiều người cả năm chẳng đọc sách, tìm cái gì mới mẻ ngoài mấy sách giáo khoa, mấy cuốn tài liệu luyện thi hay sách in giáo án tham khảo, huống chi học sinh bao năm chỉ biết học thuộc bài của cô, học hết kiểu gì cũng trúng vì đề thi thế nào cũng chỉ có dạng đó, trong mấy tác phẩm đó. Và không thể hy vọng rằng học sinh sẽ tìm, sẽ đọc cả tập thơ, tập truyện ngắn, hay cuốn tiểu thuyết vài trăm đến cả ngàn trang, để hiểu, cảm, hay viết gì đó được. Giáo viên còn vậy thì học sinh yếu, kém, rỗng cũng không có gì lạ.

Học sinh TP.HCM. Ảnh: Chí Hùng

Từ đầu năm tới giờ, ai cũng hỏi mình có soạn sách bài giảng, có soạn chuyên đề, hay bộ đề không để mọi người mua tham khảo. Thực tâm mình cũng muốn làm, đang làm nhưng mình cũng phải sống, phải làm nhiều thứ khác. Mình nghĩ đơn giản, khi ý thức rằng mình phải là mình, làm gì cũng để người ta đọc, xem sản phẩm của mình nó không tệ thì sẽ làm được tốt thôi. Song nghĩ lại, với lương như thế, việc như thế, liệu mấy người còn đủ kiên trì, tâm sức dạy dỗ văn chương tử tế? Bởi "Cơm áo không đùa với khách thơ".

Giáo viên giờ phải chịu bao áp lực từ nhà trường tới cuộc sống, mấy người đủ điều kiện chuyên tâm dạy dỗ. Đồng lương thấp so với mức sống xã hội khiến họ phải làm thêm nhiều thứ khác, để có thể sống, lo cho gia đình, con cái. Những thứ mình viết, đồng nghiệp chờ sách ra để tham khảo cá nhân mình nghĩ ai cũng có thể làm được nhưng thực tế thì lại trái ngược. Giáo dục thành tích, hình thức, bỏ quên chủ thể quan trọng nhất thì sẽ không thể có sự đổi mới nào thành công hết.

Chút hy vọng le lói, mong manh

Thôi thì tự động viên là vẫn còn đó, dù ít, nhưng vẫn đọc, thích đọc. Còn đó học sinh bắt đầu học với mình, bắt đầu có ý niệm, thích văn, rồi nói với phụ huynh là tới giờ mới thực sự được học văn đúng nghĩa từ mấy tiết học đầu tiên của mình. Khi dạy học sinh chùm thơ haiku của Nhật Bản, vẫn còn đó học sinh rộng, sâu tới cả bối cảnh xã hội, thời đại tác phẩm ra đời, lý giải những gì thơ ca viết. Điều đó làm mình xúc động và hy vọng rằng, không phải mọi học sinh đều hỏng, đều thành những con vẹt, hay gà công nghiệp.

Thôi thì cứ mong manh hy vọng rằng trong lớp học sinh ù lì, ngơ ngác kia, vẫn le lói những "quản ngục", "thơ lại", vẫn còn có em có trải nghiệm đọc, nghĩ và cảm. Hôm nay, mình vẫn cho học sinh đề mở, viết phân tích, cảm nhận, đánh giá về một tác phẩm truyện mà các em đã đọc, thấy thích thú, để xem trải nghiệm đọc, vốn kiến thức của các em tới đâu. Mình không hy vọng tất cả học sinh mấy lớp 10 mình dạy sẽ viết hết nộp cho, dù đây là hình thức kiểm tra để lấy điểm thường xuyên, để các em có lựa chọn phù hợp, phát huy sở trường. Nhưng chỉ một số viết thực, cảm thực, đọc thực cũng đáng mừng rồi.

Song với cách quản lý, tư duy của giáo dục như hiện nay, thì mới dạy 5 tuần mình lại có cảm giác cuộc cải cách này sẽ vẫn lặp lại những vết xe cũ. Bởi như mình đã nói, giáo dục toàn làm đằng ngọn, còn gốc rễ là con người, là tinh thần trung thực, là quản lý đầu ra vì chất lượng thì chẳng ai đoái hoài. 

Rồi thương học sinh, đến khi tới người muốn dạy cho tử tế thì có thể đã muộn, như một cái cây khó chăm nó tươi tốt, sai trái, nhiều bông rực rỡ khi đã bị bó trong cái chậu, khi dinh dưỡng và sức sống của nó teo tóp, èo uột.

Và chương trình sách giáo khoa mới hay, chủ trương ban đầu tích cực, nhưng tới thực tế, hạ chuẩn kiểm tra, đánh giá, tìm mọi cách cho điểm cao, cho tỷ lệ đẹp, cũng vẫn là rượu cũ trong bình mới mà thôi.

Cái để đổi mới, tạo ra những thay đổi cho giáo dục không phải sách giáo khoa vì sách không phải là thánh thư, mà chính là tư duy của người làm giáo dục, đồng bộ từ cấp học thấp nhất, từ lúc học sinh mới bắt đầu hình thành kiến thức, kỹ năng, phẩm chất cơ bản.

Cho nên bậc trung học phổ thông tưởng rằng thuận lợi hơn khi được tuyển đầu vào, được chọn học sinh nhưng thực chất lại khó khăn hơn, nhất là phải bắt đầu cái mới từ học sinh tư duy cũ, sản phẩm lỗi của giáo viên tư duy cũ theo lối mòn cả chục năm trời. Điều đó giống như người ta phải chăm cái cây đã còi cọc, thiếu sức sống, thiếu sinh khí để thành cây tươi tốt, xum xuê, cho hoa thơm, trái ngọt. Thay đổi một ai đó về mặt tư duy, phương pháp, bỏ cái cũ là cả một quá trình gian nan, nhọc nhằn, đòi hỏi nhiều cả về kiến thức, phương pháp, sự kiên trì, sáng tạo. Cho nên đừng kỳ vọng chúng tôi, bậc trung học phổ thông sẽ thực hiện được hết, tạo nên những sản phẩm xuất chúng, đột biến khi đón nhận những sản phẩm lỗi của hệ thống.

Thôi thì, than thở một chút rồi vẫn phải làm. Không còn kỳ vọng gì nhiều nữa nhưng mình sẽ cố gắng làm sao đó, cải thiện một chút thôi thì cũng vui lắm rồi. Mình nghĩ mỗi ngày thay đổi một chút, mỗi giáo viên cố gắng hơn một chút, thay đổi từ những điều nho nhỏ của học sinh thì sẽ tạo nên sự chuyển biến thôi. Nhưng nói thật, những gì không thay đổi từ gốc rễ, từ tư duy thì khó mà có kết quả tốt được.

Và mình sợ nhất rằng người ta cứ đè giáo viên ra thanh tra, kiểm tra, rằng sao dạy chương trình mới, sách mới mà kiểu cũ thế, là không đúng chủ trương các kiểu, vân vân và mây mây. Họ đâu biết giáo viên dạy chương trình mới phải đón học sinh ra sao? Họ đâu chịu nhìn thẳng vào sự thực rằng chính sự thoả hiệp với điểm số, bệnh thành tích của họ đã đẩy giáo viên chúng mình phải chịu áp lực mọi bề, mọi mặt. Tất cả những điều đó khiến giáo viên mệt mỏi, kiệt sức, chán chường, đâu còn tâm huyết, sáng tạo, hay kiên trì mà đổi mới nữa.

"Của riêng còn một chút này". Với nhiều giáo viên, dù xã hội, hay đời có bạc bẽo thì "của riêng" còn đó, hạnh phúc, niềm vui hiếm hoi vẫn cứ là học sinh, là những điều tốt đẹp học sinh học được từ mình, từ nhà trường, từ hệ thống giáo dục. Nhưng thực trạng hiện nay thì người lạc quan nhất cũng bớt đi nhiều niềm tin, hy vọng.

Chẳng biết bao giờ được đón nhận những học sinh từ các lớp dưới lên, là học sinh biết đọc văn chứ không phải là những con vẹt thuộc bài, điểm khá, vượt qua kỳ thi cho cô luyện thi, nhỉ?

TS Ngô Thanh Hải - Giáo viên Trường THPT Lạng Giang số 2 (Bắc Giang)

Thầy giáo dạy chuyên mong ‘lối đi khác cho đề thi học sinh giỏi văn’

Thầy giáo dạy chuyên mong ‘lối đi khác cho đề thi học sinh giỏi văn’

"Muốn tuyển chọn được những học sinh giỏi văn thực sự có cá tính sáng tạo, có suy nghĩ độc lập... thì ngay từ bây giờ, trong cách ra đề thi học sinh giỏi văn, chúng ta phải có một cái nhìn khác" - thầy Hồ Tấn Nguyên Minh đề xuất." alt="Nỗi niềm của thầy giáo Ngữ văn: Sách giáo khoa mới" width="90" height="59"/>

Nỗi niềm của thầy giáo Ngữ văn: Sách giáo khoa mới