您现在的位置是:NEWS > Thể thao
Nhận định, soi kèo Leganes vs Real Madrid, 3h00 ngày 6/2: Cú sẩy chân của Kền kền
NEWS2025-02-08 13:58:25【Thể thao】9人已围观
简介 Phạm Xuân Hải - 05/02/2025 06:49 Tây Ban Nha bảng xếp hạng giải tây ban nhabảng xếp hạng giải tây ban nha、、
很赞哦!(81554)
相关文章
- Soi kèo góc Perth Glory vs Central Coast Mariners, 17h45 ngày 7/2: Chủ nhà lép vế
- Truyện Ngủ Sớm Một Chút
- Hé lộ smartphone lõi tứ của Mobiistar
- Làng sinh viên Thủ Đức tưng bừng khí thế eSports
- Nhận định, soi kèo Sreenidi Deccan vs Real Kashmir, 20h30 ngày 6/2: Cửa trên ‘tạch’
- Microsoft 've vãn' người dùng smartphone châu Á
- Quý 4/2013: iPhone có thể bán được 62 triệu máy
- Thêm một game di động Việt do VNG sản xuất ra mắt
- Nhận định, soi kèo BG Pathum United vs Terengganu, 19h30 ngày 5/2: Cửa trên đáng tin
- Nokia Lumia 625 lộ diện trước 'giờ G'
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo Mohun Bagan Super Giant vs Punjab, 21h00 ngày 5/2: Niềm vui đứt đoạn
Ý tưởng thiết kế iWatch từ cộng đồng công nghệ. Ảnh: Internet >> Những hình ảnh đáng “đồng tiền bát gạo” về Apple iWatch/ Bloomberg: Apple iWatch có thể trình làng năm 2013/ Microsoft “nối gót” Apple, Samsung sản xuất đồng hồ thông minh
Theo đơn đăng kí nhãn hiệu gửi tới Văn phòng Bản quyền Nhật Bản, Apple muốn bảo hộ tên “iWatch” dành cho hạng mục sản phẩm như máy tính cầm tay hay thiết bị đồng hồ đeo tay. Thông tin này khiến giới công nghệ càng có thêm lí do để tin rằng “táo khuyết” sắp sửa giới thiệu mẫu đồng hồ thông minh hoàn toàn mới.
">Apple đăng kí nhãn hiệu “iWatch” tại Nhật Bản
Ý tưởng về thiết kế đồng hồ thông minh của Samsung >> Samsung sẽ "thổi bay" iPhone 5S bằng “bom tấn” ngày 4/9 / Samsung xác nhận phát triển đồng hồ thông minh cạnh tranh iWatch / iWatch của Apple dễ thành "kẻ chậm chân"
Samsung được cho là sắp trình làng “Galaxy Gear”, mẫu đồng hồ thông minh chạy hệ điều hành Android vào ngày 4/9/2013. Trang tin Gigaom đã đăng tải một tài liệu rò rỉ tiết lộ nhiều đặc điểm phần cứng và phần mềm của Galaxy Gear. Những thông tin chính bao gồm:
Màn hình hình chữ nhật với kích thước đường chéo 1,1 inch. Thiết bị dùng vi xử lý lõi kép và đi kèm thời lượng pin khá dài, có loa được gắn ở dây đeo đồng hồ.
">Lộ thông số 'bom tấn' Samsung Galaxy Gear sắp trình làng
Một số laptop, smartphone tốt nhất năm 2013 tính đến nay. Ảnh: PCW >> Những công nghệ, sản phẩm được trông đợi nhất năm 2013/ Dự đoán những siêu phẩm của Apple có thể ra trong 12 tháng tới
Tới tháng 8/2013, làng công nghệ chứng kiến nhiều sản phẩm, dịch vụ và công nghệ tuyệt vời. Chip mới từ Intel khiến cho máy tính truyền thống không còn nặng nề. Google ra mắt một máy tính bảng, một laptop và cả thiết bị truyền phát (streaming) hoàn toàn mới. Motorola vừa giới thiệu điện thoại Moto X tuần trước.
Trước khi bị “nhấn chìm” bởi dòng sản phẩm mới của mùa thu, cùng điểm lại một số sản phẩm, dịch vụ và công nghệ tốt nhất tới thời điểm này:
Google Chromecast
Google tin rằng lần đầu tiên khó có thể thành công (Google TV, Nexus Q) và vì thế luôn phải cố gắng hơn nữa. Chromecast là minh chứng cho nỗ lực của Google. Nó rẻ, nhỏ (chỉ bằng ngón tay cái) và cắm trực tiếp vào cổng HDMI. Nó cũng là cách tốt nhất để xem nội dung web trên HDTV.
Kết nối nó với mạng Wi-Fi rồi điều khiển bằng máy tính, smartphone, máy tính bảng để xem phim, nghe nhạc, xem ảnh, nội dung Internet trực tuyến trên tivi. Bạn bè của bạn cũng có thể gửi đến những video YouTube để xem trên màn hình lớn.
Samsung Galaxy S4
S4 không khác nhiều so với người tiền nhiệm S3 song những thay đổi nhỏ đủ khiến nó trở thành smartphone tuyệt vời. Bạn không còn phải xem nội dung HD trên những màn hình nhỏ độ phân giải kém nữa. S4 đã có màn hình 5 inch độ phân giải 1080p để xem mọi thứ sắc nét, sống động. Chỉ cần đặt S4 vào túi và chuẩn bị cho trải nghiệm smartphone đỉnh cao với những tính năng thú vị.
Chip Intel thế hệ 4 (Haswell)
Thành viên thứ 4 của gia đình Intel Core – tên mã Haswell – là chip x86 tuyệt nhất từ trước tới nay. Phiên bản di động điện năng thấp của chip này đặc biệt ấn tượng, mang tới hiệu suất bùng nổ trong khi kéo dài thời gian sử dụng pin cho thiết bị, giải quyết nỗi lo lắng của nhiều người dùng di động.
Razer Blade
Nếu bạn cần một thiết bị để chơi game thực sự khi di chuyển, không lựa chọn nào phù hợp hơn Razer Blade. Mỏng hơn MacBook Air song trang bị cấu hình mạnh mẽ: chip Haswell, card đồ họa rời, ổ SSD tốc độ cao, mẫu notebook này khiến mọi việc được hoàn thành một cách nhanh chóng.
">9 sản phẩm công nghệ tốt nhất nửa đầu năm 2013
Nhận định, soi kèo RANS Nusantara vs Persipal Palu BU, 15h00 ngày 5/2: Tiếp tục gieo sầu
Lệ Đình Thâm - tổng tài nghìn tỷ vừa mới trở về sau chuyến công tác, đã nghe được tin dữ. Anh lập tức chạy đến tang lễ, nhào đế bên quan tài của cô gái, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô. Anh ấy không hiểu tại sao, người mà anh ấy yêu nhất, trong chớp mắt lại thành ra như vậy. Tổng tài bất chấp sự ngăn cản của mọi người ôm lấy thi thể của cô gái rời đi.
"Nè! Cậu thể làm như vậy được."
"Lệ tổng anh không thể làm như vậy. Lệ tổng, Lệ tổng."
Nhưng vệ sĩ của của anh đã ngăn cản mọi người, không cho họ cản trở anh mang thi thể của cô đi. Anh đã cho người đi điều, bắt tất cả những kẻ đã hại chết cô, quỳ trước thi thể của cô, và để cho bọn họ nếm trải nổi đau đến tột cùng. Sau đó, anh đã tự tay giết hết những kẻ đó. Anh đi đến nằm bên cạnh thi thể của cô, tự kết liễu đời mình. Trước khi chết anh nhìn người nằm bên cạnh mà mỉm cười nói:
"Hy Hy anh sẽ đi cùng em, em sẽ không còn thấy cô đơn nữa."
Nhưng anh lại không hề hay biết từ lúc anh mang thi thể của cô rời đi, thì linh hồn của cô vẫn luôn đi theo sau anh, và cũng đã chứng kiến thấy tất cả mọi thứ mà anh đã làm cho mình. Lúc này cô mới nhận ra rằng, chàng trai mà ngày xưa mình xem thường nhất lại chính là người yêu mình sâu đậm nhất.
"Hy Hy! Mau tỉnh lại đi"
"Con gái mau tỉnh lại đi."
Cô gái đột nhiên sặc nước rồi bật dậy, mở mắt ra thì nhìn thấy cha mẹ và anh trai đã mất đều ở bên cạnh mình. Còn chưa kịp hiểu đã có chuyện gì xảy ra thì cô lại nhìn thấy người đàn ông đã khiến cô vô cùng đau khổ ở kiếp trước, còn có cô em họ đã thông đồng với anh ta làm điều ác, hại chết cả gia đình của cô.
Cô còn gái duy nhất của Mộ gia - Mộ Tiểu Hy. Cô được tất cả mọi người trong gia đình nuông chiều từ bé. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của cô, cô lại bị rơi xuống nước. Nếu không nhờ có người cứu có thể cô đã mất mạng rồi.
Vẫn còn chìm mãi trong suy nghĩ, người đã cứu cô trong hồ nước. Cô phát hiện cách đí không xa, bóng dáng người đàn ông đã chết cùng cô ở kiếp trước, cô ấy vội vàng đứng dậy và chạy đi tìm.
Mọi người nhìn thấy cô chạy đi cũng lo lắng gọi với theo.
"Hy Hy, con đi đâu vậy?"
"Hy Hy, em muốn đi đâu?"
Tuy nhiên lúc cô đuổi đến lại không có ai ở đây cả, vì mới vừa tỉnh nên cơ thể lúc này cơ thể yếu ớt của cô đã không còn chóng đỡ nổi mà ngã xuống. Ngay sau đó, một đôi chân nam giới đã xuất hiện trước mặt cô. Cô ngước mắt lên nhìn là người đàn ông đó, anh lạnh lùng nói:
"Tôi sẽ gọi người đến giúp cô."
Cô vội ôm lấy chân anh nói: "Khoan đã, khoan đã! Không cần đâu. Chẳng phải anh cũng có thể giúp được sao? Làm phiền anh có thể kéo tôi lên được không? Hay là anh không thể bế tôi nổi sao?"
Cô lại nhớ đến kiếp trước khi anh bế cô rời đi khỏi tang lễ chẳng phải là rất là thành thục hay sao? Bây giờ lại tỏ ra ghét bỏ cô như vậy.
Lệ Đình Thâm cuối người cô lên và hỏi:
"Mộ tiểu thư muốn đi đâu?"
Lúc này cô lại nghĩ, [ Lại còn một câu Mộ tiểu thư, hai câu cũng Mộ tiểu thư. Nghe thật là xa lạ, không phải lúc đứng trước thi thể của mình vẫn còn một câu Hy Nhi, hai câu Hy Nhi sao? Bây giờ lại tỏ ra không quen biết mình.] Hai người mắt đối với nhau được một lúc thì cô mới lên tiếng.
"Tôi muốn về phòng."
Lúc này anh trai cô cũng đuổi đến, lại nhìn thấy Lệ Đình Thâm đang bế em gái mình, liền đi đến.
"Hy Hy! Sao em lại ở đây?"
Mộ Tiểu Hy: "Không có gì, vừa rồi lúc em đi dạo thì bị ngã, Mộ tổng đã giúp em."
">Truyện Sự Trả Thù Của Lệ Phu Nhân
Thẩm Cảnh Duyên tắt máy tính, xoay người chọn quần áo cho buổi xem mắt.
Ba ngày trước, cậu nhận được một cuộc gọi từ mẹ mình, sau bài hàn huyên tâm sự dài một nghìn chữ thì mục đích chính đã được phơi bày. Thẩm Cảnh Duyên nghe thấy hai chữ "Xem mắt" thì không vui nổi, cậu thấy mình chẳng khác gì món hàng ế ấm cần phải đẩy mạnh tiêu thụ.
"Tính hướng của con đã thuộc nhóm thiểu số, bây giờ còn không chịu tìm đối tượng, đợi đến lúc lớn tuổi rồi thì còn quen được ai nữa?" Mẹ cẩn thận lựa lời.
Từ lúc rung động với mối tình đầu hồi đại học thì Thẩm Cảnh Duyên đã công khai với gia đình. Chẳng phải vì một tình yêu oanh liệt mà do cậu nhận thức được bản thân là gay, sớm muộn gì cũng phải thẳng thắn với người nhà, đó chỉ là cơ hội để thú nhận mà thôi. Cãi vã một trận là chuyện đương nhiên, cũng không có ai nặng lời. Chỉ có điều, sau kỳ nghỉ hè kết thúc, trước khi quay về trường cậu đã nói với bố mẹ:
"Con sẽ không thay đổi."
Thẩm Cảnh Duyên khá cứng đầu, cha mẹ cậu đều hiểu rõ, hai người lên mạng tìm kiếm thông tin, học cách chấp nhận, tiếp thu những lời khuyên từ người khác rồi cố gắng đả thông tâm lý của bản thân. Mới đây, họ đã dần dần chấp nhận xu hướng tính dục của Thẩm Cảnh Duyên. Mấu chốt là tuyệt đối không được quan hệ bừa bãi, cơ mà điều đó không quan trọng, bởi chính cậu không thích trêu hoa buộc cỏ [1].
"Nếu không cứ chọn đại đi" Thẩm Cảnh Duyên thầm nghĩ. Nghe mẹ cậu giới thiệu, đối tượng xem mắt là một người đàn ông rất tốt, có đốt đèn cũng chẳng tìm ra [2], hơn cậu bảy tuổi, là giáo sư đại học. Thẩm Cảnh Duyên không thể không hỏi:
"Vậy tại sao anh ta vẫn chưa tìm được một nửa ạ?"
"Tiêu chuẩn của cậu ấy cao"
Mẹ cậu cũng không chắc lắm, bà gửi cho Thẩm Cảnh Duyên bức ảnh chân dung chuyên nghiệp [3] trên trang chủ của trường, trông rất đẹp trai và cực kỳ nghiêm túc. Thẩm Cảnh Duyên tự nhìn lại bản thân, so với người ta thì cậu chẳng khác gì một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, phỏng chừng đối phương xem mắt xong cũng chẳng thích cậu.
Thế hoá ra lại hay, lần đầu tiên Thẩm Cảnh Duyên tự đánh giá bản thân không được yêu thích mà lại rất đắc ý.
Hôm qua, họ đã trao đổi WeChat. Hình đại diện của đối phương không "già" như Thẩm Cảnh Duyên dự đoán, là một bóng lưng thẳng tắp. Thẩm Cảnh Duyên cẩn thận ấn vào xem rồi phóng to ra, nếu không phải lấy ảnh trên mạng thì có lẽ anh ta cao hơn cậu.
"Đôi chân này..."
Thẩm Cảnh Duyên không muốn thừa nhận cái người tên Hàn Hành Chu này ít nhất cũng phải được một mét tám. Cậu xoay người soi gương rồi bắt đầu hối hận vì thời niên thiếu đã ngồi chơi game quá nhiều, còn không chịu uống thêm vài cốc sữa.
"Bóng lưng cực kỳ có khí chất."
Một giây trước cậu còn nghĩ cứ tùy tiện chọn một bộ đồ bình thường, nhưng vừa bước ra khỏi nhà được mười phút đã bắt đầu hối hận. Nếu hôm nay, Hàn Hành Chu mặc một bộ âu phục chỉnh tề tới đây trong khi cậu chỉ mặc áo phông ngắn tay với áo khoác, so về phong độ đã không bằng rồi. Tuy rằng không biết cuối cùng có đi được đến đâu không nhưng cái nhìn đầu tiên nhất định không thể khiến đối phương cảm thấy mình quá tùy tiện, phải có khí thế.
Thẩm Cảnh Duyên là nhà văn tự do, trong nhà chẳng có mấy bộ chỉnh tề, lục tung cả tủ mới tìm được một chiếc áo sơ mi. Mặc dù hơi nhăn nhưng giờ vội quá đành mặc tạm.
Nơi cậu với Hàn Hành Chu hẹn nhau là một nhà hàng tương đối cao cấp, cũng may là phí bản thảo hàng tháng đã được thanh toán rồi, nếu không cậu lại phải đắn đo xem ăn ở đâu. Bước tới cửa, người phục vụ đang nói chuyện với một người đàn ông, Thẩm Cảnh Duyên chỉ thấy được bóng lưng nhưng trực giác đã mách bảo đấy chính là Hàn Hành Chu. Sau vài giây, cậu nghe thấy một giọng nói tương đối trầm:
"Họ Hàn, hai người."
Thẩm Cảnh Duyên do dự một lát rồi chủ động bước tới chào hỏi:
"Có phải Hàn tiên sinh không ạ?"
Người đàn ông quay lại, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng là đẹp và sắc hơn rất nhiều so với ảnh chụp, anh nhìn Thẩm Cảnh Duyên một lúc rồi gật đầu nói:
"Đúng vậy, Thẩm tiên sinh."
Phong thái trưởng thành của Hàn Hành Chu khiến khoảng cách giữa họ đã nhảy từ bảy tuổi thành mười bảy tuổi, Thẩm Cảnh Duyên không quen được gọi là Thẩm tiên sinh nên cứ thấy kỳ kỳ. Những người khác gọi thế còn đỡ, chứ nếu là Hàn Hành Chu thì giống như phải thêm mười tuổi nữa.
"Cứ gọi tôi là Thẩm Cảnh Duyên được rồi."
"Được, tôi là Hàn Hành Chu."
Thẩm Cảnh Duyên thầm khinh khỉnh trong lòng. Dựa vào kinh nghiệm viết tiểu thuyết và đối nhân xử thế trong nhiều năm của mình, cậu đoán Hàn Hành Chu nhất định là cái hũ nút.
Xong rồi, đợt lát nữa chuyện trò kiểu gì cũng lúng túng.
Hai người theo phục vụ đến bàn đã đặt trước, Thẩm Cảnh Duyên cũng chẳng mong chờ gì mấy hành động như "giúp kéo ghế", nhưng thấy đối phương thản nhiên ngồi xuống thì trong lòng vẫn có chút lấn cấn.
Đúng là cái đồ hũ nút.
Hàn Hành Chu cúi đầu xem thực đơn, Thẩm Cảnh Duyên hiếm khi tới những nơi như thế này, bởi ăn còn không đủ no, trừ phi có chuyện gì quan trọng nhất định phải tham dự mới tới những nơi như này, còn không thì cậu chẳng tới đây ăn làm gì. Hàn Hành Chu chọn món xong thì quay sang hỏi Thẩm Cảnh Duyên:
"Cậu muốn ăn gì?"
Vừa rồi, Thẩm Cảnh Duyên cũng chẳng xem kỹ nên tùy tiện trả lời:
"Cứ gọi giống anh."
Hàn Hành Chu gật đầu rồi gọi phục vụ tới để gọi món.
Sau khi Hàn Hành Chu gấp quyển thực đơn lại, Thẩm Cảnh Duyên nghĩ rằng họ sẽ bật chế độ nhìn nhau chằm chằm thì Hàn Hành Chu lại đột nhiên lên tiếng:
"Thực ra, tôi định nói..."
">Truyện [Đam Mỹ] Lực Hấp Dẫn
Tổ trưởng lắc đầu, thở dài cảm thấy mình không bằng người ta!
Năng lực của Tôn Hồi cuồn cuộn, cười toe toét, vừa bán di động vừa mời chào việc dạy kèm. Cô cũng sẽ lựa chọn những mối tốt, nếu đối phương gần trường đại học cô liền nhận lời, nếu khoảng cách xa thì cô để lại phương thức liên lạc nói rằng sẽ liên lạc sau.
Buổi trưa, mọi người nghỉ ngơi, Tôn Hồi mặc thêm áo khoác mỏng rồi ra ngoài mua cơm.
Triển lãm nằm ở khu vực trung tâm sầm uất của thành phố, các nhà hàng gần quanh đều có đẳng cấp. Ngay cả một bát mì thịt với cải trắng rẻ nhất trong quán mì bình thường cũng phải hai lăm tệ.
Hà Châu gọi điện tới: "Bữa trưa ăn uống tử tế nhé, tối về nhà có đồ ăn trong tủ lạnh, nếu em thích thì tự nấu, tiện thì mua bên ngoài. Tối nay anh ăn cơm ở ngoài."
Tôn Hồi qua quýt đáp: "Em biết rồi, em biết rồi. Em ăn được mà!" Lò vi sóng trước mặt 'ting' một tiếng, Tôn Hồi lấy ra mấy nắm cơm cuộn rong biển.
Cô không tán thành Hà Châu 'phô trương lãng phí', cứ cho cô ăn ngon uống ngon mỗi ngày, nói nhiều nữa cũng chẳng nghe. Đương nhiên quà tặng sinh nhật là một ngoại lệ. Tôn Hồi trước sau luôn nhớ đến khoản nợ vay nặng lãi kia. Bất kể thật hay giả thì món tiền này chung quy vẫn chảy ra từ túi của Hà Châu. Anh không xót nhưng cô lại xót đấy. Hiện giờ nên tiết kiệm chi tiêu, từng chút từng chút một.
Ăn cơm nắm, Tôn Hồi thở dài một hơi như bà cụ non, cũng không biết khi nào Hà Châu mới có thể hiểu chuyện.
Cô đang vô duyên vô cớ phát sầu vì củi gạo mắm muối thì trong nhà hàng đối diện bên kia đường có mấy người lục tục đi ra, nói với Đàm Đông Niên đang đứng dưới cây ngô đồng: "Tổng giám đốc Đàm, sao vậy?"
Đàm Đông Niên mỉm cười: "Không có gì. Mọi người về công ty trước đi!" Trưa nay, anh ta làm chủ mời đồng nghiệp ăn cơm. Sau khi đồng nghiệp chào tạm biệt và chậm rãi đi về công ty, bấy giờ Đàm Đông Niên mới lại phóng tầm mắt nhìn Tôn Hồi.
Nom cô gầy đi, gương mặt trẻ con phúng phính ban đầu giờ nhìn từ xa cũng có thể thấy rõ cái cằm hơi nhọn, đôi mắt đặc biệt sáng rỡ.
Một cơn gió thổi qua, Tôn Hồi khép vạt áo khoác, tiếc rằng đôi chân trần lộ ra ngoài, cọ cọ vào nhau hình như hơi lạnh. Đàm Đông Niên không khỏi ngẩn người, theo đường cong hướng lên, nhớ tới tình cảnh bất ngờ hôm đó.
Tôn Hồi mỉm cười chuyện trò vài câu với đồng nghiệp tình cỡ gặp gỡ, rồi cùng nhau
rời đi, chỉ để lại cho Đàm Đông Niên một bóng hình.
Trong lòng Đàm Đông Niên không thoải mái. Anh ta cau mày đi về công ty, cố gắng hết sức khiến bản thân không để ý đến cô nhóc vô ơn này. Nhưng xui xẻo thì uống nước cũng có thể dắt răng, từ buổi trưa trông thấy Tôn Hồi ăn cơm nắm bên đường hôm ấy, bốn ngày sau, Đàm Đông Niên cứ như gặp quỷ, ngày nào cũng có thể bắt gặp Tôn Hồi mặc trang phục mỏng manh gặm cơm nắm. Anh ta nghi hoặc liếc mắt về phía cửa hàng tiện lợi kia, cũng không biết cơm nắm nhà đó có hương vị đặc biệt gì không nữa.
Ma xui quỷ khiến, Đám Đông Niên bám theo Tôn Hồi, từng giây từng phút nhắc nhở bản thân giữ khoảng cách an toàn với đối phương. Hiệu quả tinh thần cảnh giác cao độ của Đàm Đông Niên khiến Tôn Hồi căn bản không phát hiện được có kẻ lén lút phía sau. Còn mọi cử chỉ cười tươi như hoa đón tiếp những chú dì, ông bà của Tôn Hồi bị Đàm Đông Niên dán cho cái nhãn 'bán nụ cười'.
Anh ta đen mặt, thoạt đầu ra sức thầm chế giễu Tôn Hồi một lượt, cái gì gọi là tự mình chuốc khổ nào? Đây chính là điển hình của việc tự mình chuốc khổ đấy, không khiến anh ta nuôi, cuối cùng chỉ có thể ăn gió nằm sương bán tiếng cười mà làm no bụng thôi.
">Truyện Chơi Độc