7 tác dụng không ngờ của nước dừa

Bởi nó chứa rất nhiều các chất điện phân,́cdụngkhôngngờcủanướcdừlịch hôm nay canxi, kali, magiê… mà tất cả mọi chất này đều là tốt cho bạn.
Nước dừa là chất lỏng đó được lấy từ dừa chưa chín. Nếu dừa được chín các chất lỏng bên trong sẽ cứng lại và trở thành một phần của thịt trắng của dừa. Vì vậy, việc chọn dừa khi nó chưa chín sẽ đảm bảo được nguồn nước dừa đầy dưỡng chất.
1. Cung cấp nước và khoáng chất cho cơ thể
![]() |
(责任编辑:Bóng đá)
下一篇:Soi kèo phạt góc Bologna vs AC Milan, 02h45 ngày 28/2
Em đang học lớp 10, muốn theo Hình sự và đang tìm hiểu ngành này ở Học viện An ninh và Học viện Cảnh sát Nhân dân.
Em không biết nên học ở đâu sẽ thuận lợi hơn. Mong các anh, chị có kinh nghiệm tư vấn và cho lời khuyên.
Nguyên Bảo
Bạn cần tư vấn gì? Trở lại Giáo dụcTrở lại Giáo dục" alt="Nên học ngành Hình sự ở Học viện An ninh hay Cảnh sát?" /> " alt="Làm thế nào để tránh ảnh hưởng từ bão Mặt Trời?" />Tại lễ phát động ủng hộ do Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam tổ chức, Vietcombank ủng hộ 2 tỷ đồng cùng ngành Ngân hàng hỗ trợ đồng bào bị thiệt hại do cơn bão số 3.
Đồng thời, Công đoàn Vietcombank phát động toàn thể đoàn viên, người lao động ủng hộ tối thiểu một ngày lương mỗi người. Tổng số tiền ủng hộ trong toàn hệ thống lên tới trên 13 tỷ đồng.
Số tiền quyên góp được chuyển tới 26 địa phương bị ảnh hưởng bởi bão lũ thông qua các tổ chức chính trị, xã hội của ngành, địa phương và bằng nhiều hình thức. Trong thời gian 23-24, lãnh đạo nhà băng trực tiếp tới thăm hỏi, trao quà ủng hộ người dân bị ảnh hưởng tại Hải Phòng, Quảng Ninh, Lào Cai và Yên Bái.
" alt="Vietcombank hỗ trợ khắc phục thiệt hại do bão số 3" />Các tin liên quan Chuyện hy hữu: Đòi lại cô dâu sau 20 ngày cưới
Vụ gia đình nhà gái đòi lại cô dâu: Lời trần tình của chú rể
Tình yêu và bi kịchTheo báo Thanh Niên, ngày 22/1/2013, anh Nguyễn Quốc Hùng (24 tuổi, ngụ xãLong Nguyên, H. Bến Cát, Bình Dương; bị bại liệt 2 chân) được 2 gia đình đồng ýtổ chức đám cưới với chị Nguyễn Thị Yến (26 tuổi, ngụ P. Phú Hòa, TP. Thủ DầuMột, Bình Dương; bị bại não bẩm sinh).
Theo mẹ cô dâu, lý do khiến gia đình đồng ý tổ chức đám cưới là “do hai đứatừng học chung với nhau, thấy cả hai thương nhau quá, vả lại Yến cũng năn nỉ nêngia đình chiều con cho cưới".
Tình yêu của đôi trẻ đã thuyết phục được gia đình cho làm đám cưới, nhưngkhuyết tật của chị Yến và hoàn cảnh bị liệt chân của anh Hùng không đủ để bố mẹcô dâu tin rằng họ có thể chăm sóc lẫn nhau. Sau đám cưới khoảng 20 ngày, nhàgái đòi lại cô dâu với lý do Hùng và Yến không thể tự phục vụ, chăm sóc cho bảnthân.
Chị Yến và anh Hùng trong ngày cưới. Ảnh: Thanh niên Bố mẹ Yến là ông Nguyễn Hơn và bà Trần Thị Lân (cha mẹ của Yến), cho biết Yếnbị bại não từ nhỏ, đi lại khó khăn (đi được khoảng trên 10 bước thì té ngã), Yếnnói không rõ tiếng, suy nghĩ và nhận thức không thống nhất.
“Do đầu óc của cháu không được như người bình thường nên thỉnh thoảng Yến bỏnhà ra đi, không biết đường nào mà tìm. Như vậy chúng tôi sao dám giao con chongười ta được” – bà Lân, mẹ cô dâu lý giải nguyên do gia đình nhất quyết “đòi”con.
Phút chốc, cặp vợ chồng mới cưới bị chia rẽ, chú rể bị đòi mất vợ, cô dâu bịtách khỏi chồng. Anh Nguyễn Quốc Hùng không biết làm gì khác, đành phải cầu cứuchính quyền giải quyết hai nguyện vọng: Đưa Yến về sống chung và giải quyết thủtục đăng ký kết hôn.
Song sự việc có phần đi vào mớ bòng bong bởi: “Yến bị bại não, có thể rơi vàotrường hợp cấm kết hôn được quy định tại khoản 2 điều 10 Luật Hôn nhân gia đình(người mất năng lực hành vi dân sự thì bị cấm kết hôn - PV). Tuy nhiên, chỉ cótòa án mới phán quyết một người mất năng lực hành vi dân sự. Hiện nay, gia đìnhYến chưa yêu cầu tòa án nên chúng tôi chưa biết giải quyết như thế nào” - ÔngNguyễn Ngọc Vũ, cán bộ Tư pháp P. Phú Hòa (TP. Thủ Dầu Một) phân tích.
Tranh cãi xung quanh hạnh phúc éo le
Pháp luật đã nêu rõ quy định cấm kết hôn đối với người mấtnăng lực hành vi dân sự. Thế nhưng, xung quanh câu chuyện éo le này vẫn cònnhiều tranh cãi. Nhiều ý kiến cho rằng, kết hôn chính là khởi đầu những bi kịchcho họ.
“Mình ủng hộ những người khuyết tật về thân thể vẫn có quyền có hạnh phúc lứađôi, nhưng hoàn toàn không ủng hộ những người có khuyết tật về trí não lại xâydựng hạnh phúc gia đình… Bại não bẩm sinh mà lấy chồng, rồi sinh con, rồi chuyệngì sẽ xẩy ra tiếp theo? Người lớn có theo suốt đời để nuôi dưỡng dạy dỗ cô dâunày không?” – một độc giả nêu câu hỏi.
Ngược lại, trân trọng tình yêu của Yến và Hùng, nhiều độc giả đã phản hồi chorằng, cần sự ủng hộ của hai gia đình để đôi uyên ương này được về sống với nhaunhư ý nguyện. Các luồng ý kiến đồng tình khẳng định: “Tình yêu là điều kỳ diệumà không ai có quyền ngăn cản, cấm đoán”, “dù là ở nhà chồng hay nhà bố mẹ đẻthì cả hai cũng cần được sự chăm sóc của nguời thân, thuơng con tại sao khôngthành toàn ý nguyện cho các con?”.
Độc giả Đinh Ngọc Phú nêu ý kiến: “Một tình yệu rất đáng được tôn vinh vàtrân trọng. Cô dâu và chú rể đã từng là học sinh và học chung với nhau thì đãxác định được ý thức, tình cảm và tình yêu thực sự của hai người. Hơn nữa về mặtquan điểm tâm sinh lý của con người cũng là một bài thuốc hữu hiệu bồ ích chotinh thần nhất là đối với cô dâu. Gia đình, xã hội không nên ngăn cản họ kẻo hậuquả khó lường”.
Trên diễn đàn webtretho, một thành viên chia sẻ câu chuyện cảm động về tìnhyêu của người bà chị bà con mắc bệnh thần kinh: “Chị rất thích đàn ông, lâu lâulại trốn nhà để tìm “tình yêu”. Trời xui đất khiến chị gặp và yêu anh cũng bệnhthần kinh… rồi mang thai. Gia đình đưa chị đi bỏ thai, bệnh viện yêu cầu đoạnsản cho chị. Mới đầu, ba mẹ chị không chịu, nhưng khi nghe tư vấn, họ đã đồng ý.Bại não hay bại liệt cũng biết mưu cầu hạnh phúc, nhưng là người thân của họ nêncó trách nhiệm, đừng để những đứa con không lành lặn chào đời. Vừa đau khổ tấmthân vừa trở thành gánh nặng cho xã hội” – thành viên này chia sẻ.
Kỳ diệu cuộc hôn nhân ở trại nấm Thiện Giao
Tại Mái ấm Thiện Giao (Đồ Sơn, Hải Phòng) từng diễn ra một chuyện tình và đám cưới “chưa từng có” giữa hai người mắc bệnh down. Câu chuyện do Giám đốc Cơ sở Thiện Giao – thường được mọi người gọi là “Mẹ Hương” – chia sẻ cùng những nhìn nhận của bà về chuyện kết hôn của người khuyết tật trí tuệ.Mẹ Hương kể, anh Hạnh hơn chị Thêm 10 tuổi, đều bị down và được gia đình gửi hẳn vào đây đã lâu. Thêm bị câm, phải dạy 10 năm mới biết khái niệm “tắm”, còn anh Hạnh thì vừa câm vừa điếc, thậm chí còn chưa biết đánh răng. Vậy mà họ nảy sinh tình cảm, thích nhau, yêu nhau rất tự nhiên, đến nỗi Hạnh thường xuyên tìm đến Thêm, thậm chí còn tìm cách vào giường chị Thêm.
Anh Hạnh và chị Thêm hạnh phúc bên nhau. Ban đầu, mẹ Hương cũng nghiêm cấm, phải thức canh để không cho Hạnh làm bậy, sợ xảy ra “sự cố”. Nhưng rồi thấy hai người “quấn” nhau quá, Mẹ động lòng, quyết định tác thành cho cả hai với ý nghĩ: Thôi thì, mỗi người chỉ sống có một lần, một đời”.
“Tôi phải mất đến mấy tháng trời chạy đôn đáo mới thuyết phục được hai bên gia đình đồng ý. Họ đều sợ con cái lập gia đình sẽ sinh con đẻ cái, là gánh nặng cho xã hội. Vậy là chúng tôi làm đơn cam kết có mặt hai nhà: Cho Thêm và Hạnh lấy nhau nhưng phải đình sản…” – mẹ Hương cho biết.
Mẹ nhận xét, sau ba năm lấy nhau, Hạnh và Thêm đã có những tiến bộ rõ rệt. “Tình yêu buồn cười lắm. Yêu nhau, lấy nhau xong, dường như họ “khôn” hơn, giận hờn, yêu thương, thậm chí là ghen… là những việc không ai dạy nhưng cả hai đều biết. Có lẽ kết hôn làm cho cả hai cân bằng được trạng thái chăng?”.
Theo sát cuộc sống của vợ chồng anh chị, mẹ Hương chia sẻ, đám cưới của họ diễn ra có phần thuận lợi vì cả hai đều sống ở Mái ấm, không phải sống ở nhà riêng, người thân gia đình họ không phải quá bận tâm, lo lắng, chăm sóc.
“Việc kết hôn của hai người đòi hỏi trách nhiệm, quan tâm, chăm sóc rất lớn của người thân, gia đình. Từ tắm giặt, vệ sinh, và đặc biệt theo dõi sức khỏe, việc tránh thai… của cặp vợ chồng nếu họ kết hôn phải hết sức cẩn trọng để tránh nảy sinh những “sự cố” ngoài ý muốn như họ có con, gây ra những gánh nặng cho xã hội. Điều này, không phải gia đình nào cũng làm được, kể cả những gia đình giàu có” – mẹ Hương nói.Minh Tâm
" alt="Éo le hôn nhân của người khuyết tật trí não" />Thấy chồng im lặng, nghĩ là chồng đã biết lỗi, chị Hà tiếp tục rù rì: “Saoanh lại đưa cái thẻ và password cho chú em? Rồi rủi mai mốt chú ấy thấy anh dễdãi quá, hết tiền xài lại ăn cắp thẻ của anh. Sao anh dại vậy? Còn vụ chai rượunữa, lúc say xỉn, mấy ông bạn gài độ anh cho vui thôi, chớ mắc mớ chi phải mua,mà thí dụ có mua thì mua thùng bia hoặc loại nào đó vài ba trăm được rồi. Có aicòn đủ tỉnh táo đâu mà khen anh chơi sộp, chơi sang kiểu đó...”. Chị mới vừanghỉ giải lao một chút, định nói thêm nữa, bất ngờ, anh Minh vùng dậy, ném cáimền vào mặt vợ, quát to: “Thôi! Cô có chịu câm cái mồm cho tôi ngủ không? Thứ vợgì dai như giẻ rách. Nguời ta đã nhịn rồi mà cũng không tha”.
Sau đó anh đùng đùng ôm gối ra phòng khách ngủ suốt một tuần lễ. Nếu nhưkhông có người cô họ của anh từ quê ra ghé thăm hai vợ chồng thì có lẽ chiếntranh lạnh sẽ còn kéo dài. Thực ra, ghé thăm cháu trai chỉ là lý do phụ, lý dochính của cô anh Minh lên thành phố là để đi thẩm mỹ viện sửa mũi, tắm trắng làmđẹp.
Chồng của cô anh Minh chỉ là cán bộ cấp huyện, lương nhà nước tháng vài triệuđồng. Nhưng theo lời anh Minh kể thì cô quan hệ rất rộng rãi với phu nhân cácquan chức từ huyện đến tỉnh. Và để cho bằng chị bằng em, cô xài tiền rất dữ, muađôi giày, bộ váy áo vài triệu đối với cô là chuyện bình thường, hay thỉnh thoảngbỏ vài chục triệu ra chu du nước ngoài cũng không có gì đáng nói, vì trước là đểmở mang tầm mắt, sau để có mối quan hệ cho chồng dễ thăng quan tiến chức.
Như chuyện đi làm đẹp lần này, cô cũng nói nhẹ re là vì chồng mà cũng chẳngtốn kém bao nhiêu, khoảng chừng trên dưới cây vàng. Nhưng, đến tối, con trai côgọi điện thoại cho anh Minh hỏi thăm tình hình của mẹ, chị Hà mới biết, chồng côđã đưa đơn ly hôn ra tòa với lý do mâu thuẫn trong hôn nhân trầm trọng. Mà mâuthuẫn ấy đơn giản chỉ bắt nguồn từ chuyện chi xài không có kế hoạch của ngườivợ, dẫn đến nợ nần, phải bán sạch đất đai ruộng vườn ông bà để lại.
Ít ngày sau khi cô anh Minh về quê, chồng cô sẵn đi dự hội thảo cũng ghé thămgia đình. Buổi chiều khi hai chú cháu làm vài ly bia, ông chú đã không nén đượctiếng thở dài: “Lúc đầu thấy cô xài thoải mái quá, chú nhắc nhở, cô bảo lo chi,tiền ra mới có tiền vô. Đến chừng chủ nợ đến đòi, chú khuyên nữa, nhưng càng nóibà ấy càng lớn tiếng cãi lại, lúc nào cũng nói là mắc nợ tại muốn cho chồng connở mày nở mặt...
Chú giận lẫy, coi như không biết gì tới chuyện nợ nần. Bà ấy cũng tuyên bố:Mượn được, trả được. Tiền thôi mà, có gì đâu. Và kể từ sau câu nói nhẹ như lônghồng của bà ấy đến nay, tính ra đã đi đứt hai mảnh đất ruộng với lại một miếngđất thổ cư của ông bà hai bên để lại. Sống với nhau mà không còn lòng tin, sựtôn trọng nhau thì sống làm gì”.
Tiễn chú về, chị Hà nghe chồng thở hắt, hỏi trống không: “Tiền bạc không mà cũnglớn chuyện vậy sao trời?”.
Tiện tằn quen mắt
Có một thực tế là những người vợ tiết kiệm lại rất hay trúng phải một ôngchồng “vung tay quá trán”, và ngược lại. Nhiều người bảo đấy là luật bù trừ,nhưng các chuyên gia về tâm lý tình yêu, hôn nhân, gia đình thì cho rằng nguyênnhân sâu xa là do lúc bấy giờ trong mắt người tiết kiệm thì người xài tiền rộngrãi, phóng khoáng lại rất đáng yêu, có dáng vẻ như một người hùng, bởi suy nghĩvì mình người ta không tiếc gì cả. Khổ nỗi, nếu như tính cách không một chúttính toán so đo ấy đã khiến cho chàng và nàng lao vào nhau trong thời gian đầucủa mối quan hệ yêu đương thì khi đã kết hôn lại trở thành “kho xăng” khiến vợhoặc chồng bốc cháy phừng phừng đi cùng lời kết tội: anh ấy hoặc cô ấy chỉ nghĩđến bản thân mình, chẳng bao giờ nghĩ đến gia đình.
Ảnh minh hoạ.
Thực ra, theo các nhà xã hội học, thay đổi thói quen chi tiêu là điều chẳngmấy khó khăn. Chỉ cần người chung sống chịu khó một chút, cương quyết và kiênnhẫn hơn một chút thì sau một thời gian là ổn. Tuy nhiên vấn đề ở đây là tínhhợp lý của sự chi tiêu. Ông bà mình đã có câu “nói phải củ cải cũng nghe”. Vìvậy, muốn nói cho người khác nghe, trước hết cần “nói có sách, mách có chứng”.
Sẵn chuyện cô chú, tối đó, chị Hà mạnh dạn bàn với chồng về dự định làm mộtcuốn sổ chi tiêu gia đình của chị. Trong đó, chị Hà dành hẳn hai trang cho nhữngkế hoạch chi tiêu lớn trong tương lai. Tiếp theo là thu chi của từng tháng trongnăm. Mỗi tháng, ngoài những khoản chi cố định cho gia đình, còn có khoản chi độtxuất, khoản tích lũy, cuối cùng còn dư ra mới chi cá nhân. Anh Minh đồng ý mộtcách yếu ớt.
Tất nhiên, khoản thời gian đầu, chị Hà không dễ gì bắt chồng thực hiện đúngkế hoạch chi tiêu. Nhưng chị nhất quyết không bỏ cuộc, mỗi lần chồng tiêu xàivượt kế hoạch, chị Hà đều ghi rõ con số vượt là bao nhiêu, để trừ dần vào khoảnchi cá nhân những tháng sau vào mảnh giấy nhỏ và để vào trong ví của chồng. Phầnchị, chị luôn làm đúng những gì chị đã đề ra. Muốn chi xài gì cho cá nhân chịđều cân nhắc xem thứ đó có cần không, có nên không. Nhiều lần, thấy vợ đem giàyđi đóng đế lại hay đem quần đi thay dây kéo, anh Minh nhăn mặt, xúi quăng đi,mua cái mới mà xài. Chị Hà không nói gì, cứ làm theo ý mình.
Hằng tuần sau khi đi chợ hoặc siêu thị về, chị đều tỉ mỉ ghi đầy đủ vào cuốnsổ. Lúc đầu anh Minh không mấy ủng hộ và cho rằng vợ rảnh việc, rỗi hơi. Nhưngdần dà, anh Minh cũng quen, đã có suy nghĩ tự cắt quần dài bị rách gối thànhquần lửng, đã biết tự pha cà phê uống ở nhà khi thấy vật giá ngày càng lên caohoặc lưu ý đến “mảnh giấy” nhỏ vợ thường đưa vào cuối tháng.
Vậy mà phải đến qua ba năm vật vã với cuốn sổ, vợ chồng chị mới có dư tiền đủđể mua một miếng đất ở quận ven. Hai năm sau số dư có khá hơn dù anh chị đã cómột chú nhóc. Anh Minh thú thật là ban đầu anh nghĩ vợ khó duy trì được cuốn sổấy, và anh cũng mong sao vợ bực mình mà quăng của nợ đó luôn để vợ chồng đượcsống thoải mái. Nhưng bây giờ “suy nghĩ tội lỗi” ấy đã bay biến. Không những cảmơn vợ, mà anh còn đem vợ ra làm điển hình “người tốt, vợ tốt” cho đám lóc nhóctrong cơ quan sắp cưới vợ. Anh hay nói vui: “Tiền thôi mà, cần kiệm chút cho vuinhà vui cửa”.
(Theo Dòng đời)
" alt="Vợ chồng mới cưới 'đại chiến' vì... tiền" />Cứ mỗi dịp cận Tết, tôi lại thấy mọi người kêu ca, than thở vì tốn kém chi phí về quê. Tôi tự hỏi tốn thế thì sao phải về? Tết thiêng liêng không? Tất nhiên là có chứ. Nhưng đừng vì lý do Tết mà khiến vợ chồng, con cái phải khổ. Cuộc sống nên quan trọng chất lượng hàng ngày. Đừng vì một ngày Tết mà vứt đi thành quả cả năm, đánh đổi bằng mồ hôi, nước mắt mới tích lũy được.
Những ai quá quan trọng việc khổ mấy cũng phải về quê ăn Tết thì tốt nhất nên ở sau "lũy tre làng" cho rồi. Thoát ly là để tìm cuộc sống tốt đẹp hơn, để thế hệ sau đỡ khổ như cha ông, chứ không phải là bắt nhau quay lại chịu khổ. Giờ tôi mong con tôi thành công ở xứ người hơn là cứ phải về ngồi trong bữa cơm Tất niên cuối năm, dù biết bản thân tôi cũng rất buồn. Nếu vì bữa cơm đó mà bắt con vất vả thì tôi đâu cần bươn chải cả đời để cho con cái bay xa làm gì?
Nhà nước, doanh nghiệp đều chỉ cho nghỉ từ 28 Tết, trong khi vé tàu, xe đâu có bán sớm mà đặt trước cả năm. Chưa kể, không phải ai cũng biết mình có được nghỉ Tết như bình thường không hay phải ở lại trực nên chuyện lên kế hoạch từ sớm để đỡ vất vả như một số người nói là bất khả thi.
Tôi quan niệm rằng, nếu cảm thấy cha già, mẹ héo thì tranh thủ về thăm ngày thường (xin nghỉ phép không lương chẳng hạn) chứ sao cứ phải đến Tết mới kéo nhau về thăm cha, thăm mẹ. Cái gì cũng muốn để đến Tết, rồi lại kêu khổ, kêu mệt cũng vì Tết. Vậy Tết còn ý nghĩa gì? Tôi cũng trải qua hơn nửa thế kỷ đón Tết, tại gia có, tại quê có, xứ người cũng có nốt, nên hiểu rất rõ cả khía cạnh kinh tế và tình cảm của những người xa xứ.
>> 30 triệu đồng chua cay một lần về quê ăn Tết
Những người nói về quê cha mẹ không cần gì cả chỉ cần con cháu về thôi, thực ra chỉ là những lời sáo rỗng. Nói dễ, làm mới khó. Bản thân tôi sinh ra ở phố, khi về quê cũng phải quà cáp cho người này, người kia đúng thủ tục để khỏi áy náy. Cho nên, tôi hiểu cái khó của những người không có điều kiện kinh tế mà cứ phải gồng mình vì cái "tiếng" cho mình và cho cha mẹ.
Chính vì thế tôi "cấm" các con về thăm mình vào những dịp lễ Tết để tránh cho chúng phải suy nghĩ, lo toan nhiều. Đó cũng là một điều nên làm cho con. Khi viết những dòng này, tôi đã xác định Tết này chỉ có hai vợ chồng già với nhau, còn con cái cách nửa vòng trái đất, cứ gọi điện, video call từ xa là được rồi.
Nếu phải lựa chọn, tôi vẫn muốn con ở lại làm ăn, xây dựng cuộc sống riêng, lo đầy đủ cho các con của chúng (cháu của tôi) là được. Chứ bắt tội con về quê ăn Tết kéo theo đủ thức phiền toái. Ừ thì cha mẹ không yêu cầu con mình phải cho mình tiền, nhưng họ hàng, anh em, làng xóm mà không có tí quà cho họ thì kiểu gì cũng bị nói này nói nọ. Chưa kể ,tiền mừng tuổi cho tụi nhỏ mà ít thì còn mất mặt hơn với mấy câu mỉa mai như "tưởng thế nào"...
Tóm lại, tôi cho rằng, các ông bố, bà mẹ cũng nên biết nghĩ cho con mình nhiều hơn. Đừng vì chút thể diện hay tỉnh cảm kiểu cảm tính mấy ngày Tết, thỏa mãn ý muốn cá nhân, mà để con cháu mình phải khổ, phải gồng mình về quê mỗi mùa Tết đến.
Tuan Tu Minh Hoang
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.
" alt="Tôi 'cấm' con chịu khổ về quê ăn Tết " />
- ·Soi kèo phạt góc Valladolid vs Las Palmas, 03h00 ngày 1/3
- ·Tâm lý 'ăn cho no' làm khổ nhiều người Việt
- ·Cơ hội tham gia giải đấu bóng rổ tại Thái Lan
- ·Tỉnh Bình Định và Vingroup ký thỏa thuận hợp tác về chuyển đổi xanh
- ·Soi kèo góc Atalanta vs Venezia, 21h00 ngày 1/3
- ·Vợ đánh đổi 5 năm hôn nhân lấy tình 2 tháng
- ·Bẽ mặt vì chồng hay buôn chuyện
- ·Cách người đàn ông Nhật Bản tiết kiệm tiền để nghỉ việc sớm
- ·Nhận định, soi kèo Brisbane Roar vs Melbourne Victory, 13h00 ngày 1/3: Tiếp tục chìm sâu
- ·Ngả mũ trước ứng xử cao đẹp của một người Việt
Khu thắng cảnh vắng vẻ suốt mấy năm qua (Ảnh: PP).
Khu du lịch Dayong đi vào hoạt động từ năm 2021 sau 5 năm xây dựng. Công ty đầu tư dự án từng kỳ vọng nơi đây có thể trở thành "địa danh văn hóa, giải trí ở khu vực trung tâm thành phố Trương Gia Giới".
Khu du lịch bao gồm những căn nhà mang phong cách cổ kính và các con đường tái hiện không gian sống từ 600 năm trước. Bên trong còn có nhà hát biểu diễn chương trình "Gặp gỡ Dayong" với màn hình LED, hệ thống âm thanh, ánh sáng, và công nghệ hình ảnh 3 chiều đưa du khách trở về quá khứ, cảm nhận những nét văn hóa đặc trưng của Dayong xưa.
Máy soát vé phủ bụi (Ảnh: PP).
Sau khi thưởng thức màn biểu diễn, du khách có thể ghé các con phố bên trong khu du lịch để dạo chơi, ăn uống hoặc thong thả ngồi thuyền, ngắm khung cảnh lấp lánh hai bên bờ về đêm. Trong khu du lịch có 400 phòng nghỉ đạt tiêu chuẩn để khách lưu trú.
Tuy nhiên, sau 3 năm hoạt động, nơi đây luôn vắng vẻ ngay cả vào dịp cuối tuần. Ngoài một vài quầy trà sữa và quán ăn, khu danh lam thắng cảnh này không có dịch vụ kinh doanh nào khác.
Theo phóng viên của một tờ báo địa phương, địa điểm đón du khách vào tham quan ở hai cổng phía Nam và phía Đông không có nhân viên làm việc. Thậm chí, tại cổng phía Đông, máy soát vé bị phủ vải với lớp bụi dày bám chặt.
Cung điện bề thế nằm trong khu thắng cảnh bị đóng cửa (Ảnh: PP).
Cung điện Tam Nguyên - công trình bề thế nằm trong khuôn viên khu du lịch - đã đóng cửa hoàn toàn. Dịch vụ du lịch ngắm thành cổ không còn được phục vụ.
Về đêm, bên trong khuôn viên chỉ có người dân sống gần thành cổ đi dạo sau bữa tối và các đôi tình nhân ngồi tâm sự.
Giá vé tham quan khu du lịch là 88 nhân dân tệ/người (308.000 đồng/người), còn giá vé xem "Gặp gỡ Dayong" là 258 nhân dân tệ/người (905.000 đồng/người).
Trong 6 tháng đầu năm nay, chỉ có 2.300 khách mua vé vào tham quan. Về nguyên nhân dẫn đến tình trạng vắng vẻ tại khu du lịch này, nhiều người cho rằng khung cảnh thiếu sự chân thực và không mang đến cảm giác giống như một di tích lịch sử.
Chỉ có các nhà cổ tồn tại, dịch vụ du lịch gần như bị "đóng băng" (Ảnh: PP).
Vì không thu hút được khách, công ty đầu tư xây dựng công trình đã lỗ hơn 64 triệu nhân dân tệ (224 tỷ đồng) trong 6 tháng đầu năm và lỗ lũy kế tính đến nay đã vượt hơn 500 triệu nhân dân tệ (1.700 tỷ đồng).
" alt="Khu du lịch giả cổ nghìn tỷ vắng khách, công ty đầu tư lỗ nặng sau 3 năm" />Ngắm nhìn những bức ảnh này, hầu hết cư dân mạng đều không ngừng xuýt xoa về độ dễ thương, tình bạn thân thiết của cặp đôi này.
Tasuku luôn đồng hành cùng chú cún Muu.
Cả 2 cùng ngủ...
... cùng nô đùa...
... nghỉ ngơi...
... và học tập.
2. 2 chị em Miu và Kanna đến từ Nhật Bản
Miu và Kanna là 2 chị em đến từ Nhật Bản. Với sự sáng tạo của 2 chị em cùng người cha, anh Nagano Toyokazu, những bức ảnh gia đình, đặc biệt là của 2 chị em luôn hiện lên thật sinh động đáng yêu. Thực hiện bộ ảnh này, anh Nagano Toyokazu cho biết muốn lưu giữ những khoảnh khắc hạnh phúc, đáng nhớ nhất trong cuộc đời 2 con.
Nhờ có những nét biểu cảm rất tự nhiên và đáng yêu của hai chị em, mà người xem cảm thấy vô cùng thích thú trước những bức hình này. Sau khi được chia sẻ, bộ ảnh nhận được sự ủng hộ rất lớn từ phía cộng đồng mạng.
Miu và Kanna nhí nhảnh trong từng shoot hình.
Hầu hết những bức ảnh này đều được các em lên ý tưởng thực hiện.
Những giây phút hồn nhiên trước ống kính.
3. 2 chị em người Mỹ: Kristin và Kayla
Bộ ảnh siêu cute của 2 chị em gái người Mỹ, Kristin (8 tuổi) và Kayla (5 tuổi) được chuyên gia chụp ảnh cưới cũng chính là cha của 2 cô bé, anh Jason Lee, California, Mỹ chụp suốt từ năm 2006. Thời điểm đó, mẹ anh bị chẩn đoán mắc chứng u lym phô. Bởi ở cách xa mẹ, mà 2 đứa cháu nhỏ luôn bị ốm, cảm lạnh và ho nên anh không thể thường xuyên đưa các con về thăm bà nội. Chính bởi lý do này, Jason đã bắt đầu viết blog và đăng tải hình ảnh thường nhật của gia đình mình để mẹ anh có thể ngắm nhìn các cháu.
Được biết, hầu hết những ý tưởng trong các bức ảnh đều là của chính 2 chị em đáng yêu này.
2 chị em hóa thân thành bà phù thủy.
Cùng thể hiện tình cảm với cha.
Nụ cười tỏa nắng của 2 chị em khiến bất cứ ai cũng phải xiêu lòng.
4. Bé gái người Thụy Điển
Bộ ảnh của cô bé người Thụy Điển dưới ống kính của cha cũng khiến cư dân mạng vô cùng thích thú. Sau khi được chia sẻ trên mạng, rất nhiều cư dân mạng đã lên tiếng khen ngợi sự sáng tạo của nhiếp ảnh gia cũng như độ cute "khó đỡ" của nhân vật nhí trong từng shoot hình.
Được biết, anh Emil Nystrom - cha của cô bé trong bộ ảnh này - là một nhiếp ảnh gia sinh ra và lớn lên ở Umeå, Thụy Điển. Trước đó, anh là một nhạc sĩ tài năng và được nhiều người biết đến khi chơi trong các ban nhạc Zonaria.
Dưới ống kính của cha, cô bé người Thụy Điển hiện lên thật ngộ nghĩnh.
Những trò quấy rối cũng trở nên đáng yêu lạ kỳ.
5. Bộ ảnh của cô con gái cùng "Người cha vĩ đại nhất trên đời"
Với chủ đề “Người cha vĩ đại nhất thế giới”, Dave Engledow đến từ Tahoma Park, Maryland cùng với cô con gái 2 tuổi Alice Bee đã tạo nên những khung hình thật sinh động và khá hiếm hoi trong đời sống thực tại. Những bức ảnh siêu đáng yêu cho thấy những hoạt động thường ngày của 2 cha con như cùng nhau chơi đùa, rửa bát, là quần áo, quét nhà… Nhờ có sự trợ giúp của công nghệ Photoshop, nhiều bức ảnh trong đó đã được ghép lại với nhau thật tỉ mỉ, công phu.
Hai cha con rất ăn ý trong mỗi bức ảnh.
Gương mặt cô bé dường như lúc nào cũng phụng phịu.
Nhưng vẫn vô cùng dễ thương.
(Theo Trí thức trẻ)
" alt="Những bộ ảnh của các nhóc tỳ khiến cư dân mạng 'phát sốt'" />Nhưng “Một cái lạ bằng một tạ cái quen". Việc anh Quân vì công việc mà “bóc bánh trả tiền” thì có thể thông cảm. Nhưng đằng này, anh lại có bồ nhí (Ảnh minh họa)
Trước khi Minh đến nhà gặp chị Tiên để ghen ngược, thì chị Tiên cũng đã loáng thoáng nghe được chuyện bồ bịch của chồng ở bên ngoài.. Chị đã vô cùng bàng hoàng, giận dữ, thất vọng và đau đớn khi nghe chồng thú nhận tất cả.
Như bao gã đàn ông “ăn vụng” khác khi bị vợ phát hiện, Quân thề sống chết với vợ sẽ chấm dứt với Minh. Chị Tiên vì nghĩ đến gia đình và các con nên đã tha thứ cho anh. Nào ngờ, bồ nhí của Quân đến tận nhà đánh ghen với thái độ ngạo ngược làm cho chị Tiên phải “á khẩu” trước miệng lưỡi xảo quyệt của bồ nhí của chồng.
Minh trẻ đẹp, trông ra vẻ là một con người có tri thức chứ không phải phường “em út móng đỏ” mà chị tưởng tượng. Biết đây là đối thủ của mình nhưng chị vẫn mời Minh uống trà và cất lời nhẹ nhàng: “Chị biết mối quan hệ của em với chồng chị. Chị không biết em đến đây với mục đích gì nhưng mọi chuyện của nhà chị đã được giải quyết xong. Chị không cần lời xin lỗi hay giải thích gì cả. Em còn trẻ đẹp sẽ có nhiều người đàn ông khác tốt hơn chồng chị đến với em…”.
Chị Tiên chưa nói hết câu thì Minh đã ngắt lời: “Xin lỗi chị! Tại sao chị lại nghĩ rằng em đến đây để xin lỗi chị? Em thấy mình đâu có làm gì sai mà phải xin lỗi chị chứ?”.
Thái độ trâng tráo và ráo hoảnh của Minh khiến chị Tiên không khỏi bất ngờ. Chị tiếp lời với thái độ cương quyết hơn: “Vậy em nghĩ cặp bồ với một người đàn ông có gia đình là hành động đứng đắn sao?”.
Minh khoanh tay trước ngực, ngả người ra ghế ,vắt chân chữ ngũ với tư thế rất thoải mái đáp lời “bà cả”: "Chị à! Sao chị lại nghĩ là em cướp chồng chị? Anh Quân là người đàn ông em yêu, anh ấy cũng yêu em tha thiết. Chị có con sống với anh ấy thì em cũng có con chết với anh ấy. Anh ấy là cha của con chị thì anh ấy cũng là cha của con em. Chưa bao giờ em nghĩ anh ấy là bồ của em, mà em luôn nghĩ anh là chồng em. Em và chị chỉ khác biệt ở chỗ: Chị là người đến trước. Nhưng điều đó cũng không quan trọng nếu như chị trả anh ấy cho em!”.
Chị Tiên đờ cả người trước “đòn ghen" bằng ngôn ngữ lí luận “vô đạo” nhưng rất đỗi có lý của Minh. Chị những tưởng với tư cách là vợ cả, chị sẽ chiếm thế thượng phong. Không ngờ lại bị bồ nhí của chồng dồn vào thế bí và không biết phải đáp trả thế nào với Minh.
Trước khi rời khỏi “tổ ấm” của chị Tiên, Minh xuống giọng vẻ tâm tình khiến chị Tiên uất nghẹn cổ mà không biết phải ứng xử sao với loại hồ ly này (Ảnh minh họa)
Trước khi rời khỏi “tổ ấm” của chị Tiên, Minh xuống giọng vẻ tâm tình khiến chị Tiên uất nghẹn cổ mà không biết phải ứng xử sao với loại hồ ly này: "Thôi chị ạ. Giờ chị làm to chuyện lên làm gì, chồng chúng mình lại thân bại danh liệt. Mà xấu chàng thì hổ ai? Chị và em mỗi người nhường nhau một tý cho êm cửa ấm nhà, cho chồng chúng mình an tâm công tác. Đừng vì sự ghen tỵ của chị mà đẩy anh vào đường cùng. Nếu chị không thoả hiêp với em thì chị làm ơn trả anh ấy cho em. Em sẽ yêu anh ấy thay cả phần của chị!”.
Tình địch đã rời đi lâu nhưng chị Tiên vẫn ngồi im như hoá đá. Nước mắt từ lâu đã thôi chảy nhưng khuôn mặt thểu não của chị đã nói lên tất cả sự “thảm bại” của người vợ danh chính ngôn thuận trước trận ghen ngược của bồ nhí.
Chị không biết những ngày tháng tiếp theo, chị sẽ phải làm gì và đối phó thế nào với Minh - người đàn bà vô luân nhưng quá sắc sảo này? Phải đối diện thế nào với cái tổ ấm mà chị đã dày công vun đắp này? Càng nghĩ, mắt chị lại càng nhoà lệ...
(Theo PLXH)" alt="Á khẩu với miệng lưỡi xảo quyệt của 'bồ nhí' chồng" />"Ba ơi, ba đừng đi"
Trời đứng bóng, Huỳnh Tuấn Kiệt (28 tuổi, bác sĩ đa khoa, ngụ huyện Vĩnh Hưng, tỉnh Long An) mới hoàn tất công việc còn dở dang từ buổi sáng của mình tại Đội cấp cứu dã chiến thuộc Trung tâm y tế huyện Vĩnh Hưng.
Không vội ăn bữa trưa, Kiệt gọi điện thoại về nhà thăm con gái chưa đầy 4 tuổi đã xa cha mẹ nhiều ngày qua. Kiệt nói, vì là bác sĩ, khi dịch bệnh bùng phát, anh không thể ngồi yên ở nhà nên tình nguyện tham gia chống dịch.
Kiệt được giao nhiệm vụ khám sàng lọc, hỗ trợ tiêm vắc xin Covid-19, cấp cứu cho người dân tại Đội cấp cứu dã chiến ở địa phương. Ngày quyết định lên đường tham gia chống dịch, anh chỉ lo lắng chuyện sẽ xa con, sợ bé khóc khi không có ba mẹ ở gần.
Tuấn Kiệt (bên trái) và Ngọc Tầm (bên phải) quyết định gửi con ở nhà để tham gia tuyến đầu chống dịch. Nam bác sĩ chia sẻ: “Lúc tôi bày tỏ ý định tham gia chống dịch, ba mẹ cũng lo lắng, ngăn cản. Tuy nhiên, tôi đã thuyết phục được gia đình. Điều khiến tôi lo lắng hơn cả là nỗi nhớ con. Bởi, cả hai vợ chồng tôi đều tham gia chống dịch mà bé lại còn rất nhỏ”.
“Vợ tôi là điều dưỡng, công tác tại Bệnh viện dã chiến số 6, Trung tâm Y tế huyện Vĩnh Hưng. Cô ấy phụ trách chăm sóc bệnh nhân F0 nên không thể về nhà. Tôi thì 4-5 ngày mới tranh thủ về thăm con nên đành gửi bé cho ông bà nội chăm sóc”, anh nói thêm.
Đầu tháng 9, Kiệt được điều động đến huyện Đức Hòa hỗ trợ tiêm vắc xin. Đây là lần xa nhà, xa bé lâu nhất từ lúc anh tham gia chống dịch. Biết anh đi lâu ngày, bé gái quyến luyến, khóc "không cho ba đi".
Tuấn Kiệt hỗ trợ khám bệnh, lấy mẫu xét nghiệm. Tuấn Kiệt kể: “Đến giờ xe lăn bánh, bé vẫn níu lấy chân, không cho tôi đi. Thấy vậy, mọi người cho tôi nán lại, chia tay con thêm một chút. Xe lăn bánh, bé vừa khóc vừa chạy theo nói: “Ba ơi, ba đừng đi”".
Những lúc ấy, anh xúc động, thương con lắm nhưng chỉ biết lén gạt nước mắt, buông tay con, lên đường đi chống dịch. Bởi anh biết, dịch bệnh càng nhanh được khống chế, anh càng sớm được về với con, với gia đình.
“Nhớ con thì lặng khóc một mình”
Nằm trong khu cách ly, chị Nguyễn Thị Ngọc Tầm (28 tuổi, ngụ huyện Vĩnh Hưng, tỉnh Long An, vợ Tuấn Kiệt) nhớ con quay quắt. Tầm cầm điện thoại, mở ảnh con lên xem cho đỡ nhớ. Đã hơn 1 tháng qua, chị bỏ lại bé gái chưa đầy 4 tuổi ở nhà để tham gia chống dịch tại bệnh viện dã chiến.
Nam bác sĩ tham gia tiêm vắc xin cho người dân. Đây là lần thứ 2 chị vào bệnh viện dã chiến để chăm sóc F0. Trước đó, sau khi hoàn thành một tháng làm việc tại đây, chị được nghỉ 7 ngày để về thăm gia đình. Đó là 7 ngày quý giá, giúp chị bù đắp lại nỗi nhớ con suốt 1 tháng ròng rã đi chống dịch.
“Những ngày đó, tôi chơi đùa với bé rất vui. Một đêm, khi 2 mẹ con đang ngủ, bé quay sang ôm tôi rất chặt. Tôi bất ngờ, hỏi nhỏ: “Sao con ôm mẹ chặt thế” thì được bé gái trả lời là: “Con ôm mẹ để mẹ không đi nữa”. Nhưng cuối cùng tôi vẫn đi”, Ngọc Tầm chia sẻ.
Dù rất thương con nhưng với trách nhiệm của một nhân viên y tế, chị không thể ở nhà. Thế nên, ngay từ khi dịch bệnh bắt đầu diễn biến phức tạp, Tầm đã sẵn sàng cho ngày sẽ xa con.
“Tôi cố gắng chơi đùa với con thật nhiều rồi dùng điện thoại ghi lại những hình ảnh của con. Mục đích là lúc đi chống dịch, không được về nhà, nhớ con, tôi sẽ lấy hình bé ra xem cho đỡ nhớ”, chị nói.
Dẫu đã “chuẩn bị tâm lý” nhưng khi vào bệnh viện dã chiến, Tầm vẫn nhớ con quay quắt. Những ca trực đêm, Tầm ngồi một mình nhớ khoảnh khắc được ôm bé vào lòng mà ngủ. Buồn, nhớ con, Tầm mở điện thoại xem ảnh chụp con từ lúc bé mới lọt lòng đến khi biết gọi mẹ, đòi ba.
Gia đình nhỏ của vợ chồng bác sĩ Tuấn Kiệt, Ngọc Tầm. Nhiều đêm, nhớ con quá, chị lặng khóc một mình. Rồi những lần hai mẹ con nói chuyện với nhau qua điện thoại, thấy bé cứ đòi mẹ, Tầm không kìm nén được nỗi nhớ, muốn bật khóc thành tiếng. Những lúc như vậy, chị khéo léo hướng máy quay điện thoại đi nơi khác, lau nước mắt rồi mới tiếp tục trò chuyện với con.
Chị tâm sự: “Mỗi lần trò chuyện với bé qua điện thoại, bé đều khóc đòi tôi về nhà. Những lúc như thế, tôi dỗ bé bằng cách “xin” con cho mình đi bắt Covid.
"Tôi nói với bé rằng: “Con ở nhà ngoan để mẹ đi bắt Covid. Mai mốt mẹ về, mẹ đưa con đi Lan Rừng (khu vui chơi thiếu nhi gần nhà chị Tầm). Nghe vậy, bé mới đồng ý", chị kể thêm.
Hiện, Ngọc Tầm đã hoàn tất đợt công tác chống dịch tại bệnh viện dã chiến lần thứ 2 của mình. Chị đang trong thời gian cách ly theo quy định y tế để có thể trở về nhà với con gái.
Bài:Nguyễn Sơn
Ảnh: Nhân vật cung cấp
Những bức vẽ xúc động về tuyến đầu chống dịch Covid-19 của họa sĩ Tây Đô
Đôi tay nữ bác sĩ phồng rộp sau một ngày vất vả hay cảnh một F0 "nhí" trong bộ đồ bảo hộ chuẩn bị rời nhà đi cách ly điều trị đã được họa sĩ Thuận vẽ lại y như thật, tạo cảm xúc mạnh cho người xem.
" alt="Bác sĩ lên đường chống dịch Covid" />
- ·Nhận định, soi kèo Nữ Mỹ vs Nữ Nhật Bản, 10h30 ngày 27/2: Xứng đáng là chung kết
- ·Man City nguy cơ mất Rodri đến hết mùa
- ·Nỗi lòng của người vợ có chồng 'xấu như ma'
- ·4 nguyên tắc cơ bản duy trì tình yêu
- ·Nhận định, soi kèo El Gaish vs National Bank, 21h00 ngày 27/2: Bùng nổ nơi xứ người
- ·Tại sao tưới bia giúp cây xanh tốt?
- ·Phận hẩm hiu của một cô dâu có bầu trước khi cưới
- ·Phụ huynh Trung Quốc không còn lo con nghiện game
- ·Soi kèo góc West Ham vs Leicester, 3h00 ngày 28/2
- ·Chạy bộ giúp bắp chân to lên?