Kinh doanh
Vọng Yến Đài,ệnTháiYNhấtPhẩbong da hôm nay kinh đô, hoàng thành.Đối với hầu hết mọi người, trời tối bong da hôm naybong da hôm nay、、
Vọng Yến Đài,ệnTháiYNhấtPhẩbong da hôm nay kinh đô, hoàng thành.
Đối với hầu hết mọi người, trời tối có nghĩa là thời gian nghỉ ngơi, nhưng đối với một vài người thì lại yêu cầu cảnh giác gấp bội.
Tỷ như thị vệ tuần tra, tỷ như thái y đợi triệu hoán bất cứ lúc nào.
Giờ Sửu đã qua, ước chừng nửa canh giờ nữa sẽ thay ca, mọi người trong Thái Y Viện đã căng thẳng gần như cả đêm đều có loại chờ mong cùng vui sướng khi sắp hết khổ, bắt đầu mơ tưởng về chiếc giường ấm áp và thoải mái ở nhà mình, vợ con thân thiết thăm hỏi.
Ôi, chịu đựng hơn nửa đêm vừa mệt vừa đói, trên đường về có thể ghé vào gánh hàng của bà Vương trên phố Chu Tước ăn một chén canh thịt nóng hầm hập, chậc chậc, tốt nhất là mua sẵn vài chiếc bánh mè nướng của Lưu mặt rỗ xéo bên kia đường, xé ra chấm vào canh thịt bốc khói, ăn kèm với dưa ướp tương mằn mặn, thơm phức, nóng hổi, thật sự ngon miễn bàn!
Có người nghĩ quá mức nhập tâm, thậm chí còn phải chùi khóe miệng, vừa định lau đi nước miếng không tồn tại thì nghe từ xa xa truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Chuyện xấu, chuyện xấu!
Một tiểu cung nữ tóc tai hơi lộn xộn xông vào, chưa kịp thở dốc đã giơ lên thẻ bài trong tay: "Ngũ, Ngũ Hoàng tử đột nhiên phát sốt nhẹ, nôn mửa tiêu chảy, kinh động bệ hạ và Văn Phi nương nương. Thỉnh Hà Viện phán tức khắc đi qua ạ!"
Con nối dõi của đương kim Hoàng Thượng không phong phú, sống sót chỉ có Tam Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử và Lục Công chúa, ngặt nỗi cứ bệnh hoạn không ngừng. Ngay lúc này, nghe báo Ngũ Hoàng tử đột nhiên sốt nóng, không ai dám chần chừ.
Cung nữ vừa dứt lời, lão thái y râu tóc bạc phơ nhanh nhẹn sửa sang lại y quan, ra hiệu cho một thái y tương đối trẻ tuổi cầm theo thùng thuốc, bước nhanh ra ngoài như cơn gió cuốn.
Đi ngang qua dãy bàn nhỏ bên ngoài, bước chân ông lão không ngừng, chỉ hất cằm về phía một quyển sách y dày cộm đang dựng đứng: "Ngươi đi theo."
Sau quyển sách y ló ra cái đầu, gương mặt trẻ con mang vẻ kinh ngạc ngoài ý muốn, sững sờ một chút bèn vội vàng tay trái cầm sách y, tay phải vớ thùng thuốc chạy theo.
"Thằng nhóc này, đem theo sách làm gì!" Thái y trẻ dở khóc dở cười mắng, "Bỏ xuống đi!"
Thiếu niên cúi đầu nhìn tay mình, sửng sốt, ngoan ngoãn chạy lon ton trở về đặt sách y lên bàn, đi được vài bước vẫn lưu luyến quay đầu nhìn thêm vài lần, rất giống tình nhân không nỡ chia lìa.
Thái y trẻ quàng cổ hắn trấn an: "Thứ khác không nói, riêng sách thuốc thì Thái Y Viện nhiều không kể xiết, về sau bảo đảm đệ tha hồ mà đọc."
"Nguyên Kiều," Hà Viện phán không quay đầu lại thúc giục, "Đi mau chút."
"Vâng, tới ngay ạ!" Hà Nguyên Kiều vội kéo thiếu niên đuổi theo.
Nhìn ba người ra khỏi cửa Thái Y Viện, trong phòng yên tĩnh một lát rồi nổ tung như thảy muối vào chảo dầu sôi.
"Cậu nhóc kia mới đến hôm qua, chưa đủ lông đủ cánh đâu!"
"Nghe nói lang thang hành nghề, sao Hà Viện phán lại điểm danh hắn, chớ phạm lỗi rồi liên lụy chúng ta..."
"Suỵt, hình như tổ tiên của cậu nhóc Hồng Văn kia có quan hệ gì đó với gia đình Hà Viện phán, quan tâm một chút cũng đâu thể tránh được..."
Cấp bậc trong Thái Y Viện rất nghiêm ngặt, số lượng nhân viên cố định, trong đó có một người cho vị trí Viện sử chính tứ phẩm, hai người cho mỗi vị trí tả hữu Viện phán chính ngũ phẩm, mười hai Thái y, hai mươi bốn Lại mục, ngoài ra là một số y sĩ, y sinh.
Người được lên chức Thái y nhất định phải được đề bạt từ Lại mục, Lại mục có thể theo Thái y khám bịnh, còn các y sĩ, y sinh thì chỉ ở trong Thái Y Viện làm tạp vụ.
Trong Thái Y Viện có biết bao nhiêu nhân tài, số lượng Lại mục nhiều gấp đôi Thái y, dĩ nhiên luôn có nhân tài bị ghẻ lạnh ngồi không hai ba tháng vẫn chưa thể theo khám bịnh một lần. Thế mà thằng nhóc họ Hồng mới chỉ mười tám đã một lần vượt qua các Lại mục lớn tuổi được vào Thái Y Viện vốn đã khiến người chú ý, hiện giờ còn chưa ngồi nóng ghế đã được điểm danh theo khám, sao không làm người ta đỏ mắt? Cho nên, giọng điệu mọi người khó tránh khỏi có chút chua lòm.
Những người còn lại trong Thái Y Viện đang lén lút bàn luận, ba người Hồng Văn trên đường cũng không nhàn rỗi.
"Lễ nghi trong cung đã học thuộc lòng chưa?" Hà Nguyên Kiều lải nhải không ngừng như bà mụ, không đợi Hồng Văn đáp lời đã dặn, "Thôi, lát nữa đệ cứ nhìn theo chúng ta mà làm... Thật ra cũng không cần lo lắng, bệ hạ của chúng ta tính tình rộng rãi nhân từ, là bậc minh quân..."
Hồng Văn ngoan ngoãn nghe Nguyên Kiều dong dài xong mới đáp: "Nhớ kỹ rồi ạ."
Nhưng Hà Nguyên Kiều trông còn căng thẳng hơn Hồng Văn, liên tục lẩm bẩm "Không sao đâu, không sao đâu", chẳng biết đang an ủi chính mình hay an ủi Hồng Văn.
Ba người đi theo cung nữ báo tin chạy vội qua hành lang gấp khúc, không bao lâu đã thấy mái hiên của Ninh Thọ Cung, còn chưa vào cửa đã nghe bên trong loạn thành một đoàn.
"Hoàng nhi!"
"Thái y, sao Thái y còn chưa tới? Phái người đi thúc giục lần nữa!"
"Nương nương, nương nương có chuyện gì thế ạ? Người đâu, thỉnh Thái y!"
Hà Viện phán dứt khoát phân phó: "Nguyên Kiều đi xem Văn Phi nương nương, thằng nhóc Hồng theo ta đi gặp Ngũ Hoàng tử."
Văn Phi tuy mảnh mai nhưng mấy năm gần đây không sinh bệnh nặng, có lẽ lần này vì lo lắng quá độ mà thôi, cũng không có gì đáng lo ngại, một mình Hà Nguyên Kiều đủ để ứng phó.
Hồng Văn thưa vâng, đáp ứng một cách dứt khoát.
Trong khi Hà Nguyên Kiều có chút lo lắng: "Đệ có thể ứng phó nổi không?"
Đối với hầu hết mọi người, trời tối có nghĩa là thời gian nghỉ ngơi, nhưng đối với một vài người thì lại yêu cầu cảnh giác gấp bội.
Tỷ như thị vệ tuần tra, tỷ như thái y đợi triệu hoán bất cứ lúc nào.
Giờ Sửu đã qua, ước chừng nửa canh giờ nữa sẽ thay ca, mọi người trong Thái Y Viện đã căng thẳng gần như cả đêm đều có loại chờ mong cùng vui sướng khi sắp hết khổ, bắt đầu mơ tưởng về chiếc giường ấm áp và thoải mái ở nhà mình, vợ con thân thiết thăm hỏi.
Ôi, chịu đựng hơn nửa đêm vừa mệt vừa đói, trên đường về có thể ghé vào gánh hàng của bà Vương trên phố Chu Tước ăn một chén canh thịt nóng hầm hập, chậc chậc, tốt nhất là mua sẵn vài chiếc bánh mè nướng của Lưu mặt rỗ xéo bên kia đường, xé ra chấm vào canh thịt bốc khói, ăn kèm với dưa ướp tương mằn mặn, thơm phức, nóng hổi, thật sự ngon miễn bàn!
Có người nghĩ quá mức nhập tâm, thậm chí còn phải chùi khóe miệng, vừa định lau đi nước miếng không tồn tại thì nghe từ xa xa truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Chuyện xấu, chuyện xấu!
Một tiểu cung nữ tóc tai hơi lộn xộn xông vào, chưa kịp thở dốc đã giơ lên thẻ bài trong tay: "Ngũ, Ngũ Hoàng tử đột nhiên phát sốt nhẹ, nôn mửa tiêu chảy, kinh động bệ hạ và Văn Phi nương nương. Thỉnh Hà Viện phán tức khắc đi qua ạ!"
Con nối dõi của đương kim Hoàng Thượng không phong phú, sống sót chỉ có Tam Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử và Lục Công chúa, ngặt nỗi cứ bệnh hoạn không ngừng. Ngay lúc này, nghe báo Ngũ Hoàng tử đột nhiên sốt nóng, không ai dám chần chừ.
Cung nữ vừa dứt lời, lão thái y râu tóc bạc phơ nhanh nhẹn sửa sang lại y quan, ra hiệu cho một thái y tương đối trẻ tuổi cầm theo thùng thuốc, bước nhanh ra ngoài như cơn gió cuốn.
Đi ngang qua dãy bàn nhỏ bên ngoài, bước chân ông lão không ngừng, chỉ hất cằm về phía một quyển sách y dày cộm đang dựng đứng: "Ngươi đi theo."
Sau quyển sách y ló ra cái đầu, gương mặt trẻ con mang vẻ kinh ngạc ngoài ý muốn, sững sờ một chút bèn vội vàng tay trái cầm sách y, tay phải vớ thùng thuốc chạy theo.
"Thằng nhóc này, đem theo sách làm gì!" Thái y trẻ dở khóc dở cười mắng, "Bỏ xuống đi!"
Thiếu niên cúi đầu nhìn tay mình, sửng sốt, ngoan ngoãn chạy lon ton trở về đặt sách y lên bàn, đi được vài bước vẫn lưu luyến quay đầu nhìn thêm vài lần, rất giống tình nhân không nỡ chia lìa.
Thái y trẻ quàng cổ hắn trấn an: "Thứ khác không nói, riêng sách thuốc thì Thái Y Viện nhiều không kể xiết, về sau bảo đảm đệ tha hồ mà đọc."
"Nguyên Kiều," Hà Viện phán không quay đầu lại thúc giục, "Đi mau chút."
"Vâng, tới ngay ạ!" Hà Nguyên Kiều vội kéo thiếu niên đuổi theo.
Nhìn ba người ra khỏi cửa Thái Y Viện, trong phòng yên tĩnh một lát rồi nổ tung như thảy muối vào chảo dầu sôi.
"Cậu nhóc kia mới đến hôm qua, chưa đủ lông đủ cánh đâu!"
"Nghe nói lang thang hành nghề, sao Hà Viện phán lại điểm danh hắn, chớ phạm lỗi rồi liên lụy chúng ta..."
"Suỵt, hình như tổ tiên của cậu nhóc Hồng Văn kia có quan hệ gì đó với gia đình Hà Viện phán, quan tâm một chút cũng đâu thể tránh được..."
Cấp bậc trong Thái Y Viện rất nghiêm ngặt, số lượng nhân viên cố định, trong đó có một người cho vị trí Viện sử chính tứ phẩm, hai người cho mỗi vị trí tả hữu Viện phán chính ngũ phẩm, mười hai Thái y, hai mươi bốn Lại mục, ngoài ra là một số y sĩ, y sinh.
Người được lên chức Thái y nhất định phải được đề bạt từ Lại mục, Lại mục có thể theo Thái y khám bịnh, còn các y sĩ, y sinh thì chỉ ở trong Thái Y Viện làm tạp vụ.
Trong Thái Y Viện có biết bao nhiêu nhân tài, số lượng Lại mục nhiều gấp đôi Thái y, dĩ nhiên luôn có nhân tài bị ghẻ lạnh ngồi không hai ba tháng vẫn chưa thể theo khám bịnh một lần. Thế mà thằng nhóc họ Hồng mới chỉ mười tám đã một lần vượt qua các Lại mục lớn tuổi được vào Thái Y Viện vốn đã khiến người chú ý, hiện giờ còn chưa ngồi nóng ghế đã được điểm danh theo khám, sao không làm người ta đỏ mắt? Cho nên, giọng điệu mọi người khó tránh khỏi có chút chua lòm.
Những người còn lại trong Thái Y Viện đang lén lút bàn luận, ba người Hồng Văn trên đường cũng không nhàn rỗi.
"Lễ nghi trong cung đã học thuộc lòng chưa?" Hà Nguyên Kiều lải nhải không ngừng như bà mụ, không đợi Hồng Văn đáp lời đã dặn, "Thôi, lát nữa đệ cứ nhìn theo chúng ta mà làm... Thật ra cũng không cần lo lắng, bệ hạ của chúng ta tính tình rộng rãi nhân từ, là bậc minh quân..."
Hồng Văn ngoan ngoãn nghe Nguyên Kiều dong dài xong mới đáp: "Nhớ kỹ rồi ạ."
Nhưng Hà Nguyên Kiều trông còn căng thẳng hơn Hồng Văn, liên tục lẩm bẩm "Không sao đâu, không sao đâu", chẳng biết đang an ủi chính mình hay an ủi Hồng Văn.
Ba người đi theo cung nữ báo tin chạy vội qua hành lang gấp khúc, không bao lâu đã thấy mái hiên của Ninh Thọ Cung, còn chưa vào cửa đã nghe bên trong loạn thành một đoàn.
"Hoàng nhi!"
"Thái y, sao Thái y còn chưa tới? Phái người đi thúc giục lần nữa!"
"Nương nương, nương nương có chuyện gì thế ạ? Người đâu, thỉnh Thái y!"
Hà Viện phán dứt khoát phân phó: "Nguyên Kiều đi xem Văn Phi nương nương, thằng nhóc Hồng theo ta đi gặp Ngũ Hoàng tử."
Văn Phi tuy mảnh mai nhưng mấy năm gần đây không sinh bệnh nặng, có lẽ lần này vì lo lắng quá độ mà thôi, cũng không có gì đáng lo ngại, một mình Hà Nguyên Kiều đủ để ứng phó.
Hồng Văn thưa vâng, đáp ứng một cách dứt khoát.
Trong khi Hà Nguyên Kiều có chút lo lắng: "Đệ có thể ứng phó nổi không?"
1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。
相关文章
-
Nhận định, soi kèo Persikas vs Persipa Pati, 15h00 ngày 28/1: Tin vào chủ nhà
2025-01-31 02:13
-
Soi kèo phạt góc U17 Saudi Arabia vs U17 Uzbekistan, 21h00 ngày 26/6
2025-01-31 01:37
-
Soi kèo phạt góc U21 Bồ Đào Nha vs U21 Hà Lan, 23h00 ngày 24/6
2025-01-31 01:02
-
Soi kèo phạt góc Derry City vs Cork City, 01h45 ngày 24/6
2025-01-31 01:00
网友点评
精彩导读
热门资讯
- Nhận định, soi kèo AC Milan vs Parma, 18h30 ngày 26/1: Khó tin Rossoneri
- Nam và Long gặp nhiều biến cố trong phần 2 'Hương vị tình thân'
- Cảnh Mạnh Trường lục áo bắn tim gây sốt trong Hương vị tình thân
- Lý giải sức hút của '30 chưa phải là hết'
- Nhận định, soi kèo Dagon Port vs Hantharwady United, 16h30 ngày 28/1: Chủ nhà chìm sâu
- Viettel vs Sanna Khánh Hòa (19h 21/7): Không dừng lại
- Hậu trường cảnh quay tình cảm của Phương Oanh
- Nhận định Thanh Hóa vs TP. HCM, 18h00 ngày 21/7 (VĐQG Việt Nam)
- Soi kèo góc Club Necaxa vs Cruz Azul, 10h05 ngày 29/1
关注我们
关注微信公众号,了解最新精彩内容