Truyện Y Thống Giang Sơn
[Ngoại Hạng Anh] 时间:2025-03-15 00:17:07 来源:NEWS 作者:Thể thao 点击:149次
Không nên cứ bám lấy ký ức,ệnYThốngGiangSơviệt nam đá mấy giờ quên sạch đi cũng có thể coi là một điều tốt đẹp.
Hồ Tiểu Thiên cũng không có chút quyến luyến với bất kỳ cái gì, thậm chí hắn còn chẳng muốn nhớ lại, kiếp trước chẳng tốt đẹp gì cho cam, nên kiếp này hắn muốn chọn quên tất cả.
Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ ý nghĩa đích thực của sinh mệnh chính là hưởng thụ cuộc sống, không cần lý tưởng, chả cần khát vọng, lại càng không cần hùng tâm tráng trí gì gì đó, thầm nghĩ tùy tùy tiện tiện làm một con một gã nhà giàu không lo cơm áo gạo tiền, mỗi ngày hoang phí chút tiền, sau đó tìm nữ nhân nào xinh đẹp dộng lòng người cưới về sinh con đẻ cái, tốt nhất là có hai đứa một nam một nữ, sau khi con trai lấy vợ, con gái lấy chồng lại đi dưỡng thọ ngày ngày mang theo một con chó vàng ngồi trong đình viện tràn ngập hương hoa, tắm nắng, ngâm một bình trà ngon, chơi hai ba bàn cờ, con cháu quây quần, sống một cuộc sống nhàn nhã, tự do.
Vốn có lẽ hắn đã có thể nhẹ nhõm thực hiện nguyện vọng này, do phụ thân hắn là Hồ Bất Vi- Bộ hộ thượng thư Đại Khang, trong trí nhớ của hắn chức vụ này cũng tương đương với bộ trưởng bộ tài chính, hiện tại lão đang là quan tam phẩm, tay nắm giữ tài chính của Đại Khang, quyền cao chức trọng rất được hoàng thất Đại Khanh tín nhiệm, qua hai đời vua địa vị vẫn vững như bàn thạch.
Hồ Tiểu Thiên là con trai độc nhất của vị trọng thần triều đình này, gia tộc ba đời đều nhất mạch đơn truyền nên đương nhiên hắn được trên dưới Hồ gia coi như hòn ngọc quý, ý thức của Hồ Tiểu Thiên mới nảy sinh từ nửa năm trước, ngày mười lăm tháng mười năm ngoái trời sinh dị tượng, trăng máu nhô lên, đêm đó gốc đại thụ trăm năm ở hậu hoa viên bỗng nở hoa cùng đó tên nhị đại mười sáu năm si ngốc này đột nhiên khôi phục thần trí.
Sau khi tỉnh dậy điều duy nhất hắn nhớ rõ là còn hai bàn giải phẫu chưa làm mà trước đó hắn đã liên tục làm việc trên bàn giải phẫu ba mươi hai giờ mệt mỏi quá độ nên thăng ngay bên bàn giải phẫu, ý thức của hắn trôi nổi trên dòng thời gian, qua ba nghìn cái đại thế giới, cuối cùng lại lưu lại trong cái thể xác si ngốc tại phủ của Hộ bộ thượng thư Đại Khang này.
Tuổi của hắn lại thần kỳ biến thành mười sáu, tên của hắn cũng nhiều thêm một chữ “tiểu”, Hồ Thiên biến thành Hồ Tiểu Thiên, tư tưởng ý thức hai mươi tám năm sinh sống của hắn cũng sáp nhập vào cái thể xác trống rỗng này, được cái bề ngoài cũng không có biến hóa quá lớn, chẳng qua là trẻ đi chút thôi. Cũng từ hôm nay trở đi hắn quyết định hưởng thụ nhân sinh, vui vẻ sống qua kiếp này. Nhưng đời không như mơ, vốn không thể quyên đi ký ức nên cũng chẳng thể thoát khỏi phiền não, hắn cũng phát hiện ra làm người thông minh chưa hẳn đã so sánh được với kẻ đần luôn sống vui vẻ, hưởng thụ sung sướng.
Năm rồng thứ tám Đại Khang, đúng vào hạ tuần tháng tư Hồ Tiểu Thiên ngồi lười biếng trong căn phòng tinh xảo, trong phòng tường cột chạm trổ, đồ đạc xa hoa, bên ngoài là một cái hành lang thật dài, tám cái cột đỏ thắm che nắng, ngoài hành lang là một tứ phương viện tầm một mẫu, trong sân hoa xuân đua nở xung quanh bướm vàng bay lượn, gió nhẹ lướt qua làm từng tấm tơ lụa nhộn nhạo , một mùi hoa Mai thoang thoảng bay tới khiến người ta cảm thấy vui vẻ dễ chịu.
Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, cửa sổ rọi vào lưu lại chùm sáng nhàn nhạt. Hồ Tiểu Thiên hít sâu hương hoa, chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra ngoài. Từng ngọn cây, ngọn cỏ trông rất thân thuộc, không khác gì trong ký ức, chẳng qua là hắn chưa bao giờ để tâm đến cảnh đẹp càng chưa nói đến hưởng thụ gì đó, nhớ lại hắn thấy mình thật nhạt nhẽo không chút thú vị ngoại trừ tập trung nghiên cứu y học hắn cũng chả còn niềm vui nào khác, không tình thân, không tình bạn, cũng chả có tình yêu, cuộc sống như vậy không đáng để hắn lưu luyến.
Tên mập mạp mặc áo màu xanh mũ quả dưa gọi là Lương Đại Tráng, là gia đinh Thượng Thư phủ, nửa năm trước được điều làm tùy tùng hầu hạ cho hắn, gã rón rén đi tới, vừa nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên lập tức cười rạng rỡ, đôi mắt nhỏ khép lại thành hai cái khe hẹp, râu cá trê vểnh lên, nhìn cực giống một cái bánh bao thịt lớn: “Nô tài chúc mừng Thiếu gia, chúc mừng thiếu gia!”
Nô tài là bản thân gã, còn thiếu gia ở đây đương nhiên là Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên dùng trọn vẹn nửa năm thích ứng hết thảy biến hóa xung quanh, bây giờ hắn có thể gọi là thản nhiên đối mặt, ứng phó tự nhiên, cái này có thể nói là hoàn toàn nhập vai vào nhân vật.
Cùng là một cái nheo mắt, nhưng xuất hiện trên mặt những người khác nhau lại mang lại hiệu quả vô cùng khác biệt, ở Lương Đại Tráng chính là ton hót nịnh nọt, mà ở Hồ Tiểu Thiên lại là vẻ cao cao tại thượng, một kẻ bề trên ngây ngốc lúc trước đương nhiên không có cái gì gọi là khí chất quý tộc, nhưng khi thân thể này khi giao cho một tiến sĩ y học nhất cử nhất động của hắn đều hiện lên vẻ sinh động mà lại cơ trí: “Có gì đáng mừng?” Ngôn ngữ đương nhiên cũng không trở thành một trở ngại của Hồ Tiểu Thiên, phải biết rằng năm hai mươi tuổi hắn đã thông thạo sáu thứ tiếng, văn tự của Đại Khang cũng không khác lạ lắm, giống một loại biến thể của chữ Hán, chẳng qua là phát âm hơi khác, đối với người đã từng dễ dàng đạt được học vị thạc sĩ của nhà nước như hắn đương nhiên sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Lương Đại Tráng khom người cười nói: “Thiếu gia, ta vừa nghe lão gia cùng phu nhân vừa định ra một mối hôn sự cho người!”
Hồ Tiểu Thiên cũng không có chút quyến luyến với bất kỳ cái gì, thậm chí hắn còn chẳng muốn nhớ lại, kiếp trước chẳng tốt đẹp gì cho cam, nên kiếp này hắn muốn chọn quên tất cả.
Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ ý nghĩa đích thực của sinh mệnh chính là hưởng thụ cuộc sống, không cần lý tưởng, chả cần khát vọng, lại càng không cần hùng tâm tráng trí gì gì đó, thầm nghĩ tùy tùy tiện tiện làm một con một gã nhà giàu không lo cơm áo gạo tiền, mỗi ngày hoang phí chút tiền, sau đó tìm nữ nhân nào xinh đẹp dộng lòng người cưới về sinh con đẻ cái, tốt nhất là có hai đứa một nam một nữ, sau khi con trai lấy vợ, con gái lấy chồng lại đi dưỡng thọ ngày ngày mang theo một con chó vàng ngồi trong đình viện tràn ngập hương hoa, tắm nắng, ngâm một bình trà ngon, chơi hai ba bàn cờ, con cháu quây quần, sống một cuộc sống nhàn nhã, tự do.
Vốn có lẽ hắn đã có thể nhẹ nhõm thực hiện nguyện vọng này, do phụ thân hắn là Hồ Bất Vi- Bộ hộ thượng thư Đại Khang, trong trí nhớ của hắn chức vụ này cũng tương đương với bộ trưởng bộ tài chính, hiện tại lão đang là quan tam phẩm, tay nắm giữ tài chính của Đại Khang, quyền cao chức trọng rất được hoàng thất Đại Khanh tín nhiệm, qua hai đời vua địa vị vẫn vững như bàn thạch.
Hồ Tiểu Thiên là con trai độc nhất của vị trọng thần triều đình này, gia tộc ba đời đều nhất mạch đơn truyền nên đương nhiên hắn được trên dưới Hồ gia coi như hòn ngọc quý, ý thức của Hồ Tiểu Thiên mới nảy sinh từ nửa năm trước, ngày mười lăm tháng mười năm ngoái trời sinh dị tượng, trăng máu nhô lên, đêm đó gốc đại thụ trăm năm ở hậu hoa viên bỗng nở hoa cùng đó tên nhị đại mười sáu năm si ngốc này đột nhiên khôi phục thần trí.
Sau khi tỉnh dậy điều duy nhất hắn nhớ rõ là còn hai bàn giải phẫu chưa làm mà trước đó hắn đã liên tục làm việc trên bàn giải phẫu ba mươi hai giờ mệt mỏi quá độ nên thăng ngay bên bàn giải phẫu, ý thức của hắn trôi nổi trên dòng thời gian, qua ba nghìn cái đại thế giới, cuối cùng lại lưu lại trong cái thể xác si ngốc tại phủ của Hộ bộ thượng thư Đại Khang này.
Tuổi của hắn lại thần kỳ biến thành mười sáu, tên của hắn cũng nhiều thêm một chữ “tiểu”, Hồ Thiên biến thành Hồ Tiểu Thiên, tư tưởng ý thức hai mươi tám năm sinh sống của hắn cũng sáp nhập vào cái thể xác trống rỗng này, được cái bề ngoài cũng không có biến hóa quá lớn, chẳng qua là trẻ đi chút thôi. Cũng từ hôm nay trở đi hắn quyết định hưởng thụ nhân sinh, vui vẻ sống qua kiếp này. Nhưng đời không như mơ, vốn không thể quyên đi ký ức nên cũng chẳng thể thoát khỏi phiền não, hắn cũng phát hiện ra làm người thông minh chưa hẳn đã so sánh được với kẻ đần luôn sống vui vẻ, hưởng thụ sung sướng.
Năm rồng thứ tám Đại Khang, đúng vào hạ tuần tháng tư Hồ Tiểu Thiên ngồi lười biếng trong căn phòng tinh xảo, trong phòng tường cột chạm trổ, đồ đạc xa hoa, bên ngoài là một cái hành lang thật dài, tám cái cột đỏ thắm che nắng, ngoài hành lang là một tứ phương viện tầm một mẫu, trong sân hoa xuân đua nở xung quanh bướm vàng bay lượn, gió nhẹ lướt qua làm từng tấm tơ lụa nhộn nhạo , một mùi hoa Mai thoang thoảng bay tới khiến người ta cảm thấy vui vẻ dễ chịu.
Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, cửa sổ rọi vào lưu lại chùm sáng nhàn nhạt. Hồ Tiểu Thiên hít sâu hương hoa, chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra ngoài. Từng ngọn cây, ngọn cỏ trông rất thân thuộc, không khác gì trong ký ức, chẳng qua là hắn chưa bao giờ để tâm đến cảnh đẹp càng chưa nói đến hưởng thụ gì đó, nhớ lại hắn thấy mình thật nhạt nhẽo không chút thú vị ngoại trừ tập trung nghiên cứu y học hắn cũng chả còn niềm vui nào khác, không tình thân, không tình bạn, cũng chả có tình yêu, cuộc sống như vậy không đáng để hắn lưu luyến.
Tên mập mạp mặc áo màu xanh mũ quả dưa gọi là Lương Đại Tráng, là gia đinh Thượng Thư phủ, nửa năm trước được điều làm tùy tùng hầu hạ cho hắn, gã rón rén đi tới, vừa nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên lập tức cười rạng rỡ, đôi mắt nhỏ khép lại thành hai cái khe hẹp, râu cá trê vểnh lên, nhìn cực giống một cái bánh bao thịt lớn: “Nô tài chúc mừng Thiếu gia, chúc mừng thiếu gia!”
Nô tài là bản thân gã, còn thiếu gia ở đây đương nhiên là Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên dùng trọn vẹn nửa năm thích ứng hết thảy biến hóa xung quanh, bây giờ hắn có thể gọi là thản nhiên đối mặt, ứng phó tự nhiên, cái này có thể nói là hoàn toàn nhập vai vào nhân vật.
Cùng là một cái nheo mắt, nhưng xuất hiện trên mặt những người khác nhau lại mang lại hiệu quả vô cùng khác biệt, ở Lương Đại Tráng chính là ton hót nịnh nọt, mà ở Hồ Tiểu Thiên lại là vẻ cao cao tại thượng, một kẻ bề trên ngây ngốc lúc trước đương nhiên không có cái gì gọi là khí chất quý tộc, nhưng khi thân thể này khi giao cho một tiến sĩ y học nhất cử nhất động của hắn đều hiện lên vẻ sinh động mà lại cơ trí: “Có gì đáng mừng?” Ngôn ngữ đương nhiên cũng không trở thành một trở ngại của Hồ Tiểu Thiên, phải biết rằng năm hai mươi tuổi hắn đã thông thạo sáu thứ tiếng, văn tự của Đại Khang cũng không khác lạ lắm, giống một loại biến thể của chữ Hán, chẳng qua là phát âm hơi khác, đối với người đã từng dễ dàng đạt được học vị thạc sĩ của nhà nước như hắn đương nhiên sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Lương Đại Tráng khom người cười nói: “Thiếu gia, ta vừa nghe lão gia cùng phu nhân vừa định ra một mối hôn sự cho người!”
(责任编辑:Nhận định)
Nhận định, soi kèo Madura United vs Tainan City, 20h30 ngày 13/3: Tin vào cửa dướiNhận định, soi kèo Monterrey vs Vancouver Whitecaps, 7h30 ngày 13/3: Ưu thế cho chủ nhà
相关内容
- Nhận định, soi kèo Shan United vs PKR Svay Rieng, 17h30 ngày 13/3: Chiến thắng dễ dàng
- Mỹ Tâm hát với Hà Anh Tuấn nhưng lại diễn 'tình' cùng Mai Tài Phến
- Nhận định, soi kèo Mauritania vs Angola, 0h00 ngày 21/1
- Danh ca Bảo Yến bất ngờ trở lại sau thời gian ‘ở ẩn’
- Soi kèo phạt góc Inter Milan vs Feyenoord, 03h00 ngày 12/3
- Thùy Trang 'Mưa bụi' đi hát 30 năm bị đồn qua đời, chồng đại gia cấm lên sân khấu
- Dương Kim Ánh bị thương ở tay khi đóng cảnh bị cưỡng hiếp
- Những lần bạn gái ca sĩ của Quang Hải bị chê thiếu kiến thức, mặc hớ hênh
- Nhận định, soi kèo Persebaya vs PSIS Semarang, 20h30 ngày 12/3: Khó thắng cách biệt
- Nhận định, soi kèo Algeria vs Burkina Faso, 21h00 ngày 20/01
- Danh ca Bảo Yến bất ngờ trở lại sau thời gian ‘ở ẩn’
- Demi Lovato đáp trả gay gắt với fan vì bênh Taylor Swift
- Nhận định, soi kèo Sportivo Ameliano vs Club Guarani, 6h30 ngày 11/3: Nối mạch bất bại
- Nhận định, soi kèo America de Cali vs Rionegro Aguilas, 8h20 ngày 21/1
精彩推荐
- Nhận định, soi kèo Melbourne City vs Newcastle Jets, 15h00 ngày 12/3: Trái đắng xa nhà
- Phạm Phương Thảo lên tiếng khi bị 'tố' bán độc quyền bài hát cho nhiều ca sĩ
- Phương Thanh đáp trả gay gắt đơn vị nắm bản quyền bài 'Độ ta không độ nàng'
- Sắp ra mắt 'Khúc tráng ca hai chiều Tổ Quốc'
- Nhận định, soi kèo Barcelona vs Benfica, 0h45 ngày 12/3: Thận trọng
- Nhận định, soi kèo Algeria vs Burkina Faso, 21h00 ngày 20/01
热门点击