Thời gian em ở quán, một vài anh bạn thân thiết của chồng em cũng thỉnh thoảng ghé qua để mua hàng và hỏi han về chồng em.
Em rất vô tư nên cũng không để ý gì nhiều vậy mà bố mẹ chồng em và những người dân ở quê em thì đàm tiếu. Họ bảo em lẳng lơ, thiếu đứng đắn, chồng đi vắng mà đứng nói chuyện và cười đùa với trai, rồi cho cả trai vào nhà...
Em thấy oan uổng nhưng cũng hạn chế gặp gỡ đến mức tối đa. Thế nhưng hôm đó anh bạn chồng em tạt vào mua thuốc lá, thấy em ngồi sửa quạt nên làm giúp.
Anh đang làm thì mẹ chồng em ra. Nhìn thấy cảnh ấy mắt bà long sòng sọc sau đó bà nói cạnh nói khóe. Anh bạn kia biết bà khó chịu nên cố gắng nói chuyện hài hước nhưng bà cứ bĩu dài môi.
Tối về bà chửi em nguyên một buổi tối sau đó bà nói xấu em với khắp làng xóm, đổ tội cho em lăng loàn. Em cay đắng lắm nhưng nghĩ mình là phận làm con nên em nhịn. Đến Tết, chồng em về được 10 ngày thì 9 ngày bà kể tội em, bảo em ngủ với bạn của chồng ...
Em cũng nói hết nỗi lòng của mình cho chồng nghe nhưng chồng em ít nói nên anh chỉ im lặng. Vì thế, em cũng không hiểu anh nghĩ gì.
Hai tháng sau khi anh đi, em phát hiện mình có thai. Bố mẹ chồng em cứ một mực cam đoan, cái thai không phải của chồng em mà là của một “thằng” nào đó. Sau đó, họ còn điện sang cho chồng em và lu loa với tất cả hàng xóm như vậy.
May sao chồng em không phản ứng. Hàng ngày, anh vẫn điện thoại hỏi han, tâm sự và quan tâm đến hai mẹ con em. Hàng tháng anh vẫn gửi tiền cho em giữ nên em cũng được an ủi phần nào. Tuy nhiên đến khi em sinh con thì mọi mâu thuẫn trở nên đỉnh điểm.
Ảnh minh họa
Mẹ chồng em xuống bệnh viện nhìn thấy đứa cháu còn đỏ hỏn không giống con trai mình, bà quay ngoắt ra về mà không hỏi han em một câu. Mọi chuyện ở bệnh viện do gia đình bên ngoại của em lo. Đến ngày em được ra viện, bố mẹ chồng cũng không đếm xỉa, cũng không đến đón mẹ con em về.
Em buồn và khóc hết nước mắt. Em xin bố mẹ em cho em được về ngoại nhưng bố mẹ em bảo như vậy là không phải phép. Bố mẹ em bắt em điện về cho bố mẹ chồng, bảo ông bà rằng mẹ con em chuẩn bị về. Thế nhưng khi em điện thoại mẹ chồng em nguây nguẩy bảo muốn làm gì thì làm.
Cuối cùng em vẫn phải nuốt nước mắt theo mọi người về căn nhà của bố mẹ chồng em. Đến khi gia đình em rời đi, bố mẹ chồng em bắt đầu chửi rủa và bỏ mặc mẹ con em.
Em đẻ đến ngày thứ 5 đã phải dậy làm mọi việc cho mình và cho con. Cay đắng hơnchồng em cũng đã nghe lời bố mẹ của mình mà quay lưng với em. Kể từ sau khi em sinh, anh không gọi điện hỏi han cũng không gửi tiền cho em mà gửi thẳng về cho mẹ.
Mẹ chồng em thì gặp ai cũng bảo trông thằng bé giống hệt anh A, anh B chứ chẳng phải con cháu nhà bà. Em không nói lại được nên chỉ biết ôm con mà khóc.
Em không biết lý do vì sao con em lại không giống bố cũng chẳng giống mẹ nhưng em biết em chưa bao giờ em làm gì quá đáng đến mức phản bôi chồng. Vậy mà sao miệng người đời lại tàn ác với mẹ con em như vậy ?
N.H.T (Hưng Yên)
" alt="Cay đắng phận làm dâu: Sống không bằng chết vì sinh con không giống chồng" />Cay đắng phận làm dâu: Sống không bằng chết vì sinh con không giống chồng
Lumina Retreats chuyên tổ chức thiết kế các chương trình du lịch - tĩnh dưỡng (wellness retreats) chuyên biệt dành riêng cho những du khách mong muốn khám phá phong cách du lịch kết hợp chăm sóc sức khỏe thân-tâm-trí độc đáo và hữu ích.
Lumina Retreats liên tục tổ chức xen kẽ hành trình trên sông Mekong, vịnh Hạ Long và các địa điểm theo nhu cầu của du khách.
Thông tin tiên hệ:
Điện thoại: +84(0) 987101577 ( Zalo/ Whatssap/ Viber)
Email: [email protected]
Website: www.luminaretreats.com
Vĩnh Phú
" alt="Rộ xu hướng du lịch chăm sóc sức khỏe sau dịch Covid" />
...[详细]
Trong lúc tôi đau khổ vì tình yêu tan vỡ, anh đã đến để an ủi tôi. Anh nói đã có tình cảm với tôi từ lâu nhưng không dám thổ lộ. Đến nay anh xin tôi một cơ hội được chăm sóc người con gái anh thầm yêu.
Lúc đó tôi chưa có tình cảm với anh nhưng cần một bờ vai để dựa vào nên đã nhận lời anh trong vội vã. Chúng tôi yêu nhau được một thời gian thì bố mẹ tôi phát hiện và ngăn cấm. Bố mẹ cho rằng chúng tôi không tương xứng và lấy nhau về tôi sẽ vất vả, khổ sở.
Trong khi đó, bố mẹ anh lại rất ủng hộ tình yêu của chúng tôi. Cuối cùng anh thuyết phục tôi tiến tới chuyện cưới xin. Ban đầu tôi cũng chưa muốn cưới vội nhưng nghe lời anh khuyên nhủ tôi cũng gật đầu. Để bố mẹ tôi đồng ý, chúng tôi quyết định có bầu.
Thế rồi bố mẹ tôi cũng phải chấp nhận anh làm rể. Đám cưới diễn ra sau đó nhanh chóng và hoành tráng. Tất nhiên chi phí đám cưới phần lớn là do bên nhà ngoại đài thọ.
Sau cưới, do anh không muốn ở rể còn tôi thì không ở nổi nhà anh, bởi nhà anh vừa bé lại nằm sâu trong ngõ ngách nên bố mẹ tôi mua cho chúng tôi một căn chung cư khá rộng rãi, gần chỗ tôi đi làm. Cưới nhau về anh không muốn làm lái xe cho bố tôi nữa vì "anh xấu hổi khi phải làm cái nghề này" (nguyên văn lời anh nói). Tôi bảo bố rồi ông cũng sắp xếp cho anh một việc khác trong công ty của ông.
Ngoài ra, tôi cũng giấu bố mẹ giúp đỡ phía nhà anh. Bởi mỗi lần về thăm bố mẹ chồng, ông bà cũng thường xuyên than vãn nhà cửa đã xập xệ, tuổi già đau yếu không có tiền đi khám chữa bệnh.
Thêm vào đó anh cũng nói: "Anh lấy vợ sớm chưa làm gì để báo hiếu được ông bà nên rất áy náy. Mỗi lần sang nhà em nhìn bố mẹ vợ nhà cao cửa rộng lại nghĩ đến bố mẹ mình sống khổ sở mà anh thấy mình bất hiếu quá".
không chỉ bố mẹ chồng, các chị chồng cũng thường xuyên vay tiền vợ chồng tôi rồi hứa sẽ trả lúc kiếm được tiền. Tuy nhiên, tôi cũng biết chắc các chị ấy chả bao giờ có khả năng trả.
Số tiền tôi giúp đỡ bên nhà chồng không phải nhỏ nhưng tôi nghĩ đã là vợ chồng thì không nên quá tính toán với nhau. Mọi việc như thế là ổn định và tôi chỉ chờ ngày sinh nở. Tôi nghĩ tôi đã tận tình với chồng, nhà chồng như thế thì sẽ được họ trân trọng. Nào ngờ anh đáp lại tôi bằng những cú sốc khiến tôi gục ngã.
Lần đầu tiên sau khi con trai đầy tháng, tôi phát hiện chồng đi "bóc bánh trả tiền" ở bên ngoài. Tôi làm ầm ĩ lên thì anh lý giải vợ bầu bí không đáp ứng được nhu cầu nên anh phải ra ngoài "giải quyết", chứ không có tình cảm yêu đương gì. Tôi đau đớn nhưng cũng không biết làm gì hơn khi con trai còn đỏ hỏn trên tay.
Lần thứ 2 khi con được 15 tháng, tôi tiếp tục phát hiện anh cặp bồ. Lần này là một cô gái làm nghề cắt tóc ở salon trên phố. Họ yêu đương lén lút mấy tháng nay, rủ nhau đi ăn uống mua sắm bằng tiền của tôi mà tôi không phát hiện ra.
Chồng và nhà chồng luôn tìm cách rút tiền từ tôi (Ảnh minh họa)
Tôi đau và bị tổn thương ghê gớm, tôi gục ngã hoàn toàn. Tôi gọi cho bố mẹ anh thông báo chuyện anh có bồ, ông bà không hề ngạc nhiên mà còn xem đó là chuyện bình thường. Tôi bất lực và quyết định li hôn.
Không hiểu sao mẹ tôi biết chuyện, bà gọi điện yêu cầu bà thông gia xuống rồi khuyên nhủ tôi. Tôi cho chồng một cơ hội nhưng tình cảm của tôi không còn dành cho chồng như trước nữa.
Trong thời gian này, công việc của chồng tôi cũng gặp nhiều trục trặc. Anh không có bằng cấp, năng lực nhưng vì là con rể của bố tôi nên được cất nhắc lên vị trí này vị trí nọ.
Việc này làm nhiều người khác trong công ty không phục, thêm vào đó tính tình của anh ngang nghạnh, tỏ vẻ ta đây là con cháu sếp nên họ càng ghét. Họ phàn nàn, xì xào nhiều đến tai bố tôi khiến ông bực mình. Ông không còn giao việc cho anh, anh đi làm như đi chơi, chỉ đến công ty cho có lệ.
Thời gian cứ thế trôi đi rồi tôi có con thứ 2. Khi tôi đang nằm cữ thì bồ của anh gọi điện cho tôi thông báo: "Chị ơi em có bầu rồi". Không hiểu sao lúc đó tôi không phát điên như lần đầu tôi nghe tin chồng ngoại tình, tuy đau nhưng tôi vẫn bình tĩnh để trả lời cô ấy. Tôi khuyên cô ấy giữ lại đứa bé và nói chuyện nghiêm túc với chồng tôi, nếu hai người thực sự yêu nhau tôi sẵn sàng li hôn.
Mẹ tôi lần này không nói gì nhưng bố tôi quá chán nản người con rể ít tài nhiều tật nên cũng đồng tình với quyết định của tôi. Nhưng tôi rất bất ngờ khi hỏi anh chuyện đó, anh không hề ăn năn mà còn bảo chỉ là giải quyết nhu cầu còn đứa bé trong bụng cô ấy không phải là con anh.
Tôi còn thất vọng hơn sau khi đọc tin nhắn từ điện thoại của chồng. Chị chồng của anh, người bấy lâu nay luôn khen em dâu nức nở, nhắn với chồng tôi rằng cả nhà anh ta không cho phép anh ta bỏ tôi. Họ nói anh không có nghề ngỗng, nhà nghèo bỏ tôi thì lấy gì mà sống, cha mẹ già yếu không ai chu cấp, các chị cũng không được nhờ.
Đọc những dòng tin nhắn ấy tôi như chết lặng. Chẳng còn ràng buộc gì giữa tôi và những con người ấy nữa. Hiện tại mẹ con tôi đã dọn về nhà ngoại, tôi cũng đã nộp đơn xin ly hôn đơn phương lên tòa.
Anh ta hằng ngày vẫn gọi điện níu kéo nhưng tôi không mảy may xúc động. Khi tôi không đồng ý, anh ta chửi tôi là đồ máu lạnh rồi đến công ty bố tôi làm ầm ĩ khiến tôi càng chán ngán.
Cũng từ thông tin từ bạn bè tôi thì hiện tại anh ta cũng đang có quan hệ "mèo mỡ" ở ngoài nhưng những điều ấy tôi đã không còn quan tâm.
Như Phương(Hải Phòng)
" alt="Nhà chồng tham tiền của con dâu" />
...[详细]