Giải trí

Cách kết nối iPhone với tay cầm Xbox

字号+ 作者:NEWS 来源:Thời sự 2025-01-30 20:22:05 我要评论(0)

Hiện nay các dòng điện thoại cao cấp đã có thể chạy những game cấu hìnhcao,áchkếtnốiiPhonevớitaycầtitintin、、

Hiện nay các dòng điện thoại cao cấp đã có thể chạy những game cấu hình cao,áchkếtnốiiPhonevớitaycầtin gần như tương tự với một cỗ máy chuyên nghiệp. Trong khi đó, không ít người vẫn chưa thực sự quen với việc chơi game bằng màn hình cảm ứng.

Lựa chọn của nhiều người chơi game mobile hiện nay là kết nối điện thoại với tay cầm kiểu truyền thống qua Bluetooth. Điều này không hề khó, nhất là khi trên thị trường còn có các mẫu đế kẹp để chơi game mobile bằng tay cầm.

Bên dưới đây là hướng dẫn kết nối iPhone với tay cầm Xbox để người dùng tham khảo, các mẫu tay cầm game Bluetooth khác có thể khác một chút tùy loại.

Cách kết nối iPhone với tay chơi game

Trước hết trên iPhone, người dùng hãy vào mục Settings => Bluetooth.

{ keywords}
Trên iPhone, người dùng hãy vào mục Settings => Bluetooth.

Trên tay cầm Xbox, hãy nhấn giữ nút biểu tượng Xbox cho đến khi đèn bật sáng. Sau đó, người dùng bấm và giữ nút kết nối cho đến khi nút biểu tượng Xbox nháy đèn.

{ keywords}
Trên tay cầm Xbox, hãy nhấn giữ nút biểu tượng Xbox cho đến khi đèn bật sáng.

 

{ keywords}
Người dùng bấm và giữ nút kết nối cho đến khi nút biểu tượng Xbox nháy đèn.

Chờ trong mục Bluetooth của iPhone, phần Other Devices, tay cầm sẽ xuất hiện trong danh sách. Sau khi bấm kết nối, tay cầm sẽ lên danh sách My Devices.

{ keywords}
Chờ trong mục Bluetooth của iPhone, phần Other Devices, tay cầm sẽ xuất hiện trong danh sách.

 

{ keywords}
Sau khi bấm kết nối, tay cầm sẽ lên danh sách My Devices.

Anh Hào

Hướng dẫn "reset" Apple Watch trên iOS 15.4

Hướng dẫn "reset" Apple Watch trên iOS 15.4

Khi Apple Watch gặp vấn đề cần "restore", màn hình đồng hồ sẽ hiển thị hình động yêu cầu đặt thiết bị gần một chiếc iPhone chạy iOS 15.4 để thực hiện.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Hân đang ngồi đọc sách tại gian nhà chính, nghe con Muội chạy từ ngoài sân vào báo tin, nghe tiếng nó Hân vội gấp cuốn sách lại đặt lên bàn, từ tốn nhận lấy bức thư của cậu Tùng

"Mày đi ra sau mần việc đi"

Con Muội đưa thư cho mợ Hân xong, nghe được hàm ý từ câu nói của mợ, nó biết ý mà chạy ra sau gian nhà bếp, không làm phiền đến mợ.

Hân nhìn bức thư một lúc thái độ của nàng rơi vào trầm tư, không biết có chuyện chi hệ trọng mà cậu Tùng nay lại đánh thư về cho nàng. cậu lên Sài Thành gần mấy tháng nay, mọi khi cậu muốn đi đâu thì đi không thèm báo cho Hân một tiếng, hôm nay đột nhiên lại đánh thư về làm Hân cảm thấy hoài nghi

Hân lật phong thư lấy ra một tờ giấy màu vàng ngà, nàng chăm chú nhìn nội dung bức thư

Gửi Mai Hân

Tui viết thư này là muốn căn dặn với mình một số thứ, tui ở trên Sài Thành mần ăn còn lâu lắm mới về Cần Thơ, mình ở nhà coi thăm nom cha má dùm tui nghen mình, với lại mình coi lo liệu mấy cái xưởng lúa giúp tui một thời gian, tui lo liệu xong mọi việc sẽ về, mình yên tâm nghen

Cậu Tùng

Hân đọc xong bức thư từ chồng ngầm hiểu ra sự việc, nàng gấp bức thư lại rồi bỏ ngược vào trong phong bao, nàng rót một chum trà sen sau đó nhâm nhi hương vị dịu ngọt từ trà, thái độ nàng bình thãn đến lạ thường, như đã quá quen thuộc vấn đề này.

Nàng biết cậu Tùng không phải vì mần ăn mà phải lên tận Sài Thành mà cậu còn có nguyên do khác, nàng không muốn vạch trần cái bí mật chồng đang cố tình giấu diếm suốt ngần ấy năm qua

Cho nên nàng mặc kệ cho qua, dù sao nàng cũng là đàn bà phụ nữ trực giác rất nhạy bén, làm sao nàng không biết chồng mình có gì khác lạ.

Hân gả cho cậu Tùng gần hai năm nay, bàn dân thiên hạ nhìn vào ai cũng nghĩ là cậu Tùng thương vợ, nhưng đâu có ai biết được tận sâu trong góc khuất nhà hội đồng Tịnh, lấy nhau về hai năm chưa một lần chung đụng chuyện chăn gối, Hân thấy thái độ cậu dường như chán ghét chuyện chung đụng cùng nàng, nên cũng im lặng mà coi cậu hành xử ra sao

Năm đầu tiên khi nàng về cái gia trang này, cậu Tùng đối xử rất tốt với nàng, chăm lo cho nàng từng li từng tí, nhưng tuyệt nhiên mấy chuyện thân mật thì cậu không bao giờ đề cập đến, riết rồi nàng còn tưởng cậu là anh trai mình không đó, vì cách hành xử của cậu Tùng không khác gì Thế Thành dành cho Hân, cách cậu nâng niu nàng giống như một người anh trai dành sự dịu dàng cho em gái, chớ không phải một người vợ

Do cha má sắp đặt hôn sự cho nàng và cậu Tùng từ nhỏ, cha má đặt đâu thì nàng ngồi đó, phận làm con sao dám làm phật ý cha má, ban đầu nàng thấy hơi buồn khi chồng nàng lại đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy, nàng còn tự trách bản thân không đủ công dung ngôn hạnh nên cậu không yêu nàng, bao nhiêu sự tủi thân dồn nén trong lòng nàng, khiến nàng khó chịu đến choáng ngợp

Nhưng rồi Hân nhận ra không phải do nàng thấp kém mà vì từ lâu cậu Tùng đã say mê một hình bóng khác không phải nàng, tình cờ một lần nọ cậu Tùng đi thăm ruộng lúa cho ông Tịnh, nàng ngồi ở trong thư phòng đọc sách. Đam Mỹ Hài

Hân mượn một tựa sách thơ ca trên ngăn tủ mà cậu Tùng yêu thích, đọc cho vơi đi sự nhàm chán trong ngôi nhà vốn dĩ chẳng thuộc về nàng, đọc được vài ba trang nàng chợt phát hiện một lá thơ kẹp gọn gàng trong cuốn sách mà cậu yêu thích, thấy hơi nghi ngờ nên nàng mở ra xem

Và từ bức thư này nàng phát hiện ra một bí mật cậu che giấu nàng bấy lâu nay, cậu Tùng đang nuôi nhân tình bên ngoài, nội dung bức thư không quá dài nhưng đủ làm cho nàng tỉnh ngộ ra, chồng nàng đang ngoại tình sau lưng nàng

Gửi Thanh Tùng

Cậu Tùng sau lâu quá cậu còn chưa lên đây thăm em, người ta nhớ cậu lung lắm rồi đa, cậu ở Cần Thơ cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, cậu mà bệnh là em xót lắm đó, cậu thu xếp công việc rồi lên đây sớm với em nghen cậu, thương cậu!

T.Q

Nàng thật sự chả biết tên thật cô nhân tình kia, nhưng đọc sơ qua bức thư nàng đủ biết cậu Tùng đang mặn nồng cùng cô gái trên Sài Thành kia tới mức nào, lúc đó Hân như suy sụp tinh thần mất ăn mất ngủ mấy ngày, nhưng cậu Tùng không thèm quan tâm hay đoái hoài gì đến nàng câu nào, cậu đi sớm về khuya có khi nguyên ngày nàng còn không thấy bóng dáng cậu đâu.

Hân suy nghĩ về chuyện này rất nhiều, sau đó nàng quyết định ngậm ngùi nén cái sự đau thương kia sang một bên, cậu Tùng không yêu nàng thì sao mà trách cậu được, dù sao nàng và cậu Tùng chưa có gì gọi là mặn nồng nên nàng mặc kệ cho qua, xem như nàng phó mặc cho cậu muốn làm gì thì làm, nàng cứ an phận mà yên ổn sống cuộc đời tẻ nhạt của nàng.

Lại thêm một năm trôi qua, cậu Tùng và nàng không có tình cảm gì phát sinh thêm, hai vợ chồng thường ngày sinh hoạt như bao đôi vợ chồng son khác, ăn cơm chung ngủ chung nhưng nàng thật sự không có cảm giác rung động gì khác ngoài sự cô đơn.

Thời gian gần đây Cậu Tùng lên Sài Thành ngày một nhiều hơn với cái lý do đi mần ăn xa, có khi bốn năm tháng cậu về Cần Thơ một lần xem như thăm nôm nàng cùng cha má ở quê

Rồi lại tiếp tục lên Sài Thành cùng lí do mần ăn gì đó của cậu, nàng im lặng ậm ừ cho qua, mấy khi cậu Tùng lên đó thì nàng ở nhà lo sổ sách xưởng lúa dùm cậu, nàng thấy riết rồi nàng giống quản gia cho cậu hơn, thay vì một người vợ đúng nghĩa

Ông bà Tịnh ngược lại rất yêu thương nàng, hay sai gia đinh qua nhà gọi nàng sang nhà ông bà ăn cơm, ông bà một phần vì áy náy khi con trai mình lo đi mần ăn mà bỏ bê vợ ở nhà một mình, bởi lẽ đó ông bà Tịnh thương Hân như con gái ruột, nàng cũng đỡ tủi thân phần nào ít ra nàng còn có một chổ dựa tinh thần là cha má chồng

"Con Muội đâu, lên đây mợ nhờ cái này"

Nghe tiếng mợ Hân gọi con nhỏ buông cây chổi đang quét sân ra chạy vội vào gian nhà chính xem mợ cần gì

"Dạ mợ kêu con"

"Mày ra ngoài chợ mua ít trái cây cho mợ, hôm nay mợ sang nhà cha má chơi"

Hân dặn dò Muội ra chợ mua cho nàng ít trái cây, để nàng còn biếu cho cha má, lâu rồi nàng chưa về thăm ông Trịnh nên sẵn dịp cậu Tùng không có ở nhà, nàng được nghỉ ngơi thảnh thơi một chút, nàng muốn về thăm cha má một vài ngày.

"Dạ mợ"

Con Muội nghe mợ dặn xong, nó chạy ào ra ngoài chợ mua ít trái cây cho mợ, Hân thì tiếp tục ngồi đọc cuốn sách còn dang dở, nàng ở trong nhà lâu ngày quá đâm ra chán nản, không có lấy một niềm vui nào

Lúc chưa lấy cậu Tùng nàng là một cô tiểu thơ có tiếng trong làng Thượng, nàng được cha má hết mực cưng chiều, mấy cậu trai trong làng tán tỉnh nàng không ít nhưng nàng toàn ngó lơ thôi, một phần do nàng không thích mấy cậu trai hay buông lời ong bướm, nàng nghe mà không thấm được mấy lời mật ngọt từ mấy cậu

Người ta hay nói mật ngọt chết ruồi.

Do cậu Tùng là một cậu trai thật thà, cha má nàng ưng bụng nên nàng chịu gả cho cậu, nàng còn tính sau khi gả cho cậu Tùng, nàng sẽ cố gắng vun đắp tình cảm vợ chồng, nhưng mọi sự mong chờ đều bị dập tắt bởi lá thư chỉ vỏn vẹn vài dòng đó

Tầm trưa Hân cùng con Muội được thằng Cần chở qua nhà ông hội đồng Trịnh, chiếc xe hơi chạy bon bon trên con đường đất đỏ, Hân đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh ruộng lúa bên ngoài cửa kính, cũng khá lâu rồi Hân mới trở về làng Kim Đông, do con gái lấy chồng thì phải theo chồng nên một năm nàng về thăm cha má ruột được vỏn vẹn ba bốn lần

Ở bên cha má nàng cảm giác ấm áp hạnh phúc hơn, bên nhà cậu Tùng nàng cô đơn lạc lõng mà không có một ai cho nàng tâm sự giải bày, chỉ biết chôn vùi đầu ốc vào đống sổ sách, đồng án mà cậu Tùng để lại.

Xe chạy qua năm sáu cái ruộng lúa băng qua một con sông dài cuối cùng thì đến nhà ông hội đồng Trịnh, thấy xe hơi vừa dừng trước cổng đám gia đinh quét sân bên ngoài lật đật chạy ra mở cổng đón chờ, vì tụi nó biết cô út tụi nó về thăm nhà

Hân bước xuống xe ngó qua ngó lại ngôi nhà ba gian thân quen ngày nào, cảm xúc nàng như dâng trào trong lòng ngực, bao nhiêu kỉ niệm khi còn tấm bé của nàng chợt hiện về, nơi này từng chứa đựng biết bao kí ức tươi đẹp hạnh phúc của nàng bên cha má và anh trai

Ông Trịnh nghe tiếng xe hơi ồn ào trước sân nhà, ông nhanh chóng xỏ đôi guốc mộc ra xem, vừa nhìn thấy con gái út về ông mừng rỡ chạy ra ôm con gái một cái thiệt chặt, ông nhớ Mai Hân của ông vô cùng, thấy lâu quá nó không về ông xót ruột không biết nó sống bên đó có hạnh phúc không, có ai đối xử tệ bạc hay ức hiếp con gái ông không?

"Cha..."
" alt="Truyện Son Sắc" width="90" height="59"/>

Truyện Son Sắc

Sau gần 1 tháng ra mắt với 3 Server thì việc cập nhật phiên bản mới và server thứ 4 đã được VGG công bố. Theo đó, phiên bản cập nhật tháng 4/2014 của Tiếu Ngạo Giang Hồhứa hẹn sẽ mang đến một trải nghiệm hoàn toàn mới, khi lần đầu tiên một chiến trường liên server được đưa vào hoạt động hàng ngày của Game với tên gọi: Mãnh Long Quá Giang. Đây cũng là tên phiên bản cập nhật mới nhất của tựa game 3D kiếm hiệp này vào ngày 17/4/2014.

Cùng bản cập nhật Mãnh Long Quá Giang - máy chủ mới Phi Long Tại Thiên sẽ được mở cửa để chào đón các người chơi vào ngày 17/04/2014.

Theo đại diện nhà phát hành VGG, việc mở máy chủ mới được tính toán kỹ lưỡng ngay khi game đạt mốc 10 triệu lượt chơi (hiện tại đã hơn 11 triệu), dựa trên nhu cầu của đông đảo người chơi mới và cam kết trong tương lai sẽ không mở tràn lan như các tựa game khác mà hướng đến xây dựng cộng đồng vững mạnh, lâu dài.

Có thể thấy, dù sức nóng của Tiếu Ngạo Giang Hồ 3D là không cần bàn cãi, nhưng nhà phát hành cũng luôn biết lắng nghe và chắt lọc các ý kiến đóng góp của cộng đồng – đây là một điểm tích cực rất đáng khích lệ.

 

Mãnh Long Quá Giang là tính năng cho phép nhân sĩ giang hồ so tài cao thấp cùng các hảo hán ở các máy chủ khác. Đây chính là cơ hội để mở rộng thanh danh bản thân cho mỗi nhân sĩ trên toàn bộ các máy chủ đang hoạt động của Tiếu Ngạo Giang Hồ 3D.Chắc chắn, sẽ có những cái tên trở thành huyền thoại của chiến trường "Mãnh Long Quá Giang". Đây là sự kiện “vô tiền khoáng hậu” khi chỉ cần cấp độ 35, mọi người chơi có thể tham gia và đặc biệt, chiến trường diễn ra hàng ngày nên chắc chắn sẽ vô cùng đông đúc và khốc liệt.

Phải chứng minh thực lực mới “có chỗ đứng” trên Giang Hồ " alt="Tiếu Ngạo Giang Hồ mở máy chủ và cập nhật phiên bản mới vào 17/4" width="90" height="59"/>

Tiếu Ngạo Giang Hồ mở máy chủ và cập nhật phiên bản mới vào 17/4


"Ừ..." Theo một tiếng đáp ứng vang lên, một thanh niên chừng mười tám, chín tuổi xuất hiện ở cửa buồng xe. Bởi vì hắn cúi thấp đầu nên nhìn không rõ diện mạo của hắn. Chỉ có thể nhìn thấy một bàn tay tái nhợt dùng tốc độ cực kỳ chậm chạp vươn ra cầm lấy cái túi, mở ra từng chút từng chút ở trong bao có mười mấy miếng thịt khô, còn có một túi rượu dùng da thú chế thành.

Thanh niên gọi là Địch Áo không để ý đến túi rượu, chẳng qua là dùng hai đầu ngón tay vân vê miếng thịt khô, chậm rãi đưa vào trong miệng.

Nhìn động tác cứng ngắc của Địch Áo, người trung niên kia tràn đầy bất đắc dĩ. Hoặc có thể nói đó là một cảm giác mâu thuẫn, sắc mặt hắn biến ảo không chừng, vừa mới muốn nói chuyện lại nghe từ trong rừng truyền đến tiếng gào: "La Y, ngươi đang làm gì đó?"

"Địch Áo thiếu gia, ngài ngồi ở chỗ này, ta đi một lát sẽ trở lại." Người trung niên nhẹ giọng nói, sau đó xoay người nhanh chóng đi về phía rừng sâu.

Trong rừng, tráng hán kia đang ra sức huy động xẻng sắt không ngừng đào đất. Mặc dù mặt đất dưới chân hắn đã bị dòng nước lạnh ngưng tụ thành tầng băng cứng ngắc, nhưng tráng hán kia vẫn phải liên tục đào. Chỉ qua chốc lát, mặt đất đã hiện ra một cái hố nho nhỏ.

"La Y, hàn huyên với thiếu gia ngu ngốc rất vui vẻ hả?" Tráng hán kia ngẩng đầu trách cứ.

La Y thản nhiên cúi đầu không nói.

"Ngươi, cái tên này giống y như đàn bà vậy, xem ngươi kiểu đó chắc chắn không làm được đại sự." Tráng hán kia đổi giọng châm chọc.

"Dù sao hắn vẫn là thiếu gia của chúng ta, Thang Bố Nhĩ, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải..."

"Phì phì..." Tráng hán kia nhổ nước miếng xuống đất, căm hận nói: "Phế vật kia là thiếu gia của ai chứ? Mẹ kiếp, chỉ là hắn mạng tốt, bằng không hắn đã sớm chết từ lâu rồi. La Y, ngươi nghĩ một chút tình cảnh của ngươi đi. Ngươi có biết tại sao tiểu thư cho chúng ta cùng nhau đi không? Bởi vì nàng căn bản không tin tưởng ngươi."

"Ta rõ ràng... Tiểu thư chán ghét hắn..." La Y cố gắng che dấu phẫn nộ trong lòng, chậm rãi nói: "Như vậy cũng không cần thiết giết hắn mà? Ngươi lúc nãy cũng nói hắn chỉ là phế vật, trong trang viên đã nuôi mấy trăm người, chẳng lẽ thêm một mình hắn cũng không được?"

"Ngươi có ý kiến? Vậy thì tự mình ngươi đi tìm tiểu thư mà hỏi." Thanh âm Thang Bố Nhĩ đột nhiên âm trầm: "Nhưng ta nhất định phải thi hành mệnh lệnh của tiểu thư. Được rồi, La Y, ta không cần ngươi hỗ trợ, cút sang một bên, nói nhảm nữa cẩn thận ta làm thịt cả ngươi và hắn luôn đó."

Liên tiếp bị vũ nhục, La Y thật sự không thể nhịn được nữa, cộng thêm trong lòng đồng tình với Địch Áo thiếu gia. Hắn rất muốn rút trường kiếm bên hông ra giết chết tên ghê tởm trước mặt này. Sau đó mang theo Địch Áo thiếu gia cao chạy xa bay. Chỉ có điều nguyện vọng vẫn khó lòng thay đổi thực tế, thử nghĩ đến thế giới bên ngoài, còn nghĩ đến thê tử, hài tử ở trong trang viên, dòng máu sôi trào trong lòng La Y từ từ lạnh dần, cổ họng hắn khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, sau đó lại lâm vào trầm mặc.

Một điểm trọng yếu hơn, hắn và Thang Bố Nhĩ đã là thành viên võ sĩ giác tỉnh cấp thấp phổ biến nhất trên đại lục. Hắn là một Thiên Phú võ sĩ một giai ba sao, căn cứ phẩm cấp và khả năng nắm giữ nguyên lực trong tay. Nếu đánh giết sinh tử chân chính, hắn chưa chắc là đối thủ Thang Bố Nhĩ.

Thang Bố Nhĩ lực lớn vô cùng, có thể xé đứt hổ báo, chiến lực thực tế đã đến gần Thiên Phú võ sĩ cấp hai rồi. Tuyệt đối mạnh hơn hắn thua, cho dù hắn có thể giết được Thang Bố Nhĩ, bản thân cũng khó tránh khỏi bị thương nặng. Ở nơi hoang dã băng hàn thấu xương này, nếu bị thương chẳng khác nào tử vong, hắn không muốn bán mạng của mình như thế.

Hai người nói chuyện với nhau đã qua một đoạn thời gian, một người tiếp tục buồn bực đào hầm, một người mặc nhiên không nói. Mà ở ngoài rừng cây, thanh niên được gọi là Địch Áo đã bước xuống xe ngựa yên lặng nhìn về phía rừng cây trước mặt.

Bây giờ đã có thể thấy rõ ràng tướng mạo Địch Áo rồi, có lẽ do quá lâu không thấy ánh mặt trời, da tay hắn tái nhợt quái dị, hai hàng mày kiếm anh tuấn, tóc mai chỉa xéo ra sau đầu, con ngươi màu đen, đen sâu không thấy đáy, bờ môi của hắn hơi bạc màu luôn luôn khép lại chung một chỗ lộ vẻ quật cường, cố chấp.

Từ ngũ quan đã nói lên thanh niên tên Địch Áo này không phải là người bình thường. Nhưng không biết tại sao hắn vẫn khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, bởi vì ánh mắt Địch Áo hơi đờ đẫn và cứng ngắc, thoạt nhìn tựa như một người ngu ngốc.

Đứng trong gió lạnh một lúc lâu, Địch Áo đột nhiên giơ chân lên dặm một cước thật mạnh chậm rãi đi vào trong rừng rậm, hai mắt của hắn căn bản không nhìn đường, thủy chung luôn nhìn thẳng về phía trước.

Thang Bố Nhĩ đã đào ra một cái hố sâu hơn một thước, hắn đánh giá tính toán một lúc cảm giác hẳn là không sai biệt nhiều lắm, tiện tay ném cái xẻng sắt qua một bên, tung người nhảy từ trong hố ra ngoài. Đột nhiên thấy hai con mắt nhìn chăm chú vào hắn. Địch Áo xuất hiện quá mức đột ngột, Thang Bố Nhĩ hoàn toàn không cảm thấy được, hắn đầu tiên bị dọa sợ hết hồn, tiếp theo lại cười quái dị nói: "Ai da, Địch Áo thiếu gia của chúng ta đã tới !"

Tầm mắt Địch Áo cứng ngắc từ trên người Thang Bố Nhĩ dời xuống cái hố bên cạnh.

"Như thế nào? Địch Áo thiếu gia, có hài lòng không?" Thang Bố Nhĩ cười càng lúc càng lớn : "Nơi này chính là nhà mới của ngươi đó, ngôi nhà vĩnh viễn, ha ha ha..."

La Y nhắm mắt lại nghiêng đầu sang hướng khác, hắn không đành lòng xem tiếp nữa. Địch Áo trời sanh là ngu ngốc, điều này không giả, nhưng chính vì ngu ngốc nên Địch Áo không thế nào làm ảnh hưởng đến lợi ích của những người khác. Hắn thật sự không hiểu tại sao? Tại sao nhất định phải giết chết thiếu niên ngu ngốc vô hại suốt ngày trốn ở trong phòng này chứ? Không nỡ hao phí mấy cái bánh bao hay sao?

"Quá nhỏ." Trong miệng Địch Áo phát ra thanh âm mơ hồ.

"Nhỏ?" Thang Bố Nhĩ giống nghe được điều buồn cười nhất trên thế giới vậy, hắn toét cái miệng rộng cười ngửa tới ngửa lui. Thậm chí không khí ở đây rất lạnh lẽo, vì thế có thể thấy rõ ràng cổ họng hắn đang kịch liệt run rẩy và tuyến nướt bọt phun tung toé ra ngoài.

" alt="Truyện Thần Điển" width="90" height="59"/>

Truyện Thần Điển