您现在的位置是:NEWS > Thời sự
Cha đột ngột qua đời, nữ sinh lớp 11 xin nghỉ học đi làm nuôi em
NEWS2025-02-28 14:07:08【Thời sự】9人已围观
简介Không khí tang thương vẫn bao trùm lên ngôi nhà nhỏ của chị Pgiải anhgiải anh、、
Không khí tang thương vẫn bao trùm lên ngôi nhà nhỏ của chị Phan Thị Thúy (SN 1982,độtngộtquađờinữsinhlớpxinnghỉhọcđilàmnuôgiải anh quê Yên Thành, Nghệ An) gần 2 tháng nay, khi người đàn ông trụ cột của gia đình ra đi mãi mãi. Bốn đứa trẻ còn chưa trưởng thành bỗng dưng mất đi chỗ dựa tinh thần lớn trong đời.

Năm 2005, chị Thuý vào miền Nam làm thuê, gặp gỡ rồi kết hôn cùng anh Trần Văn Thoả (SN 1982), lần lượt sinh được 4 người con, con gái đầu đang học lớp 11, bé út mới 2 tuổi.
Cách đây gần 1 tháng, trên đường đi làm về, anh Thỏa không may gặp tai nạn tử vong. Nhận được tin dữ, mẹ con chị Thuý suy sụp. Trên những gương mặt non nớt của bọn trẻ hằn lên bi thương. Chúng còn quá nhỏ để đón nhận nỗi đau quá lớn.

Ngồi lặng lẽ trong góc nhà, chị Thuý nghẹn ngào: "Anh ấy là trụ cột gia đình, là chỗ dựa để các con có thể yên tâm học tập. Giờ anh mất rồi, con út còn quá nhỏ, 5 mẹ con không biết phải bấu víu vào đâu".
Được biết, anh Thoả là nhân viên thị trường, ngày nào cũng cần mẫn không quản nắng mưa đi khắp nơi, lương thưởng được bao nhiêu cũng đem về cho vợ con. Chị Thuý không đi làm mà ở nhà chăm sóc con cái, thỉnh thoảng gửi được đứa út thì đi phụ hồ kiếm thêm thu nhập.
Không chỉ lo cho vợ con, anh còn chăm sóc người o (cô ruột - PV) đơn thân sống bên cạnh khi cha mẹ qua đời, khiến mọi người nể phục. Khi anh mất đi, ai cũng xót xa cho số phận một người tốt bụng, hiếu thảo.

Bên cạnh nỗi đau lớn, bà con làng xóm cũng đều lo lắng cho gia đình anh Thoả. Được biết, sau một thời gian làm ăn xa, anh chị trở về quê vay mượn ngân hàng, người thân để xây nhà cho các con có chỗ trú mưa nắng. "Nợ chưa trả hết, con cái vẫn đang đi học thì anh mất, tôi không biết xoay sở ra sao", chị Thuý rưng rưng.
Hay tin anh trai mất đột ngột, anh Trần Văn Trí (SN 1985) tức tốc từ miền Nam về để lo công việc trong nhà. Anh cho biết, cháu Trần Lan Anh (SN 2006, con gái đầu của anh Thoả) đòi nghỉ học để đi làm thuê, phụ mẹ chăm em. "Gia đình phải động viên mãi, cháu mới đi học lại để không phụ công ơn bố mẹ. Nhưng nghĩ đến tưuong lai mờ mịt của cháu, chúng tôi đau lòng lắm", anh Trí nói.
Cô giáo Phạm Thị Hương Dịu (Chủ nhiệm lớp 11 của em Lan Anh) cho hay:"Lan Anh là một học sinh ngoan, được bạn bè quý mến. Trước hoàn cảnh của em, tôi cùng các bạn học sinh trong lớp cũng thỉnh thoảng ghé qua nhà động viên em. Chúng tôi luôn mong em nỗ lực, vượt qua nghịch cảnh để tiếp tục học tập tốt".

Phó Chủ tịch UBND xã Thọ Thành, bà Nguyễn Thị Thúy thông tin, anh Thoả vốn là trụ cột trong gia đình. Nay anh mất đi, để lại vợ và 4 người con nhỏ, cuộc sống của họ sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong thời gian tới. Bà mong muốn, hoàn cảnh của mẹ con chị Thuý sẽ nhận được sự quan tâm, giúp đỡ từ các nhà hảo tâm để sớm vượt qua khó khăn trước mắt.
Việt Hòa
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về: 1. Gửi trực tiếp: Chị Phan Thị Thúy, Xóm 5 – Bái Trạch, xã Thọ Thành, huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ An. Số điện thoại: 0986.374.220 2. Ủng hộ qua Báo VietNamNet:Ghi rõ ủng hộ MS 2023.117 (chị Phan Thị Thuý) Chuyển khoản: Báo VIETNAMNET Số tài khoản: 0011002643148. Sở giao dịch Ngân hàng Ngoại Thương Việt Nam - 198 Trần Quang Khải, Hà Nội - Chuyển khoản từ nước ngoài: Bank account: Báo VIETNAMNET - The currency of bank account: 0011002643148 - Bank:- BANK FOR FOREIGN TRADE OF VIETNAM - Address: 198 Tran Quang Khai, Hanoi,Vietnam - SWIFT code: BFTVVNV X - Qua TK ngân hàng Vietinbank: Chuyển khoản: Báo VietNamNet Số tài khoản: 114000161718 Ngân hàng TMCP Công Thương Việt Nam - Chi nhánh Đống Đa - Chuyển tiền từ nước ngoài: Vietnam Joint Stock Commercial Bank for Industry and Trade, Dong Da Branch - Address: 183 Nguyễn Lương Bằng, quận Đống Đa, Hà Nội - Swift code: ICBVVNVX126 3. Hoặc trực tiếp báo VietNamNet: - Phía Bắc địa chỉ: tầng 3, tòa nhà C’Land,156 Xã Đàn 2, phường Nam Đồng, quận Đống Đa, Hà Nội. - Phía Nam: Văn phòng đại diện báo VietNamNet phía Nam, số 27 Nguyễn Bỉnh Khiêm, Quận 1, TP.HCM. Điện thoại: 19001081. |
很赞哦!(28487)
相关文章
- Siêu máy tính dự đoán Brentford vs Everton, 02h30 ngày 27/2
- Ngô Thanh Vân 'mất ăn mất ngủ' vì ra mắt Trạng Ti giữa mùa dịch
- Ngoại tình để trả đũa chồng, 1/2 số phụ nữ không hề giấu giếm việc này
- Quan chức Hàn tiết lộ cuộc họp nội các khẩn trước lệnh thiết quân luật
- Nhận định, soi kèo Argentinos Juniors vs Independiente Rivadavia, 5h00 ngày 25/2: Chủ nhà đang sung
- Người đứng sau những cuộc chơi của rich kid, giới nhà giàu thế giới
- Chuyện tình của đôi trẻ Hà thành tìm thấy nhau sau 11 năm thất lạc
- Phần 10 'Fast & Furious' ấn định ngày ra rạp
- Nhận định, soi kèo Barcelona vs Atletico Madrid, 3h30 ngày 26/2: Rình rập chờ lượt về
- Cách xử trí thông minh khi phát hiện con bắt nạt bạn trên mạng
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo Al Ain vs Al Arabi, 20h10 ngày 25/2: Chủ nhà đáng tin
Trận bão tuyết quét qua nhiều tiểu bang của Mỹ, trong đó Texas là bang chịu ảnh hưởng nặng nề. Cuộc sống của người dân bị đảo lộn khi nhiệt độ giảm sâu, kéo theo dông gió gây mất điện trên diện rộng. Một số nghệ sĩ hiện đang sinh sống tại đây như: Danh ca Thanh Tuyền, Hàn Thái Tú, Hồng Ngọc, nghệ sĩ Tài Linh... cũng gặp nhiều khó khăn.
Hàn Thái Tú dọn qua nhà bạn để tránh trận bão tuyết lớn. Ca sĩ Hàn Thái Tú do chưa có nhiều kinh nghiệm ứng phó với bão tuyết nên buộc phải ở nhờ nhà bạn thân. Nam ca sĩ chia sẻ anh chuyển sang Mỹ từ năm 2016 nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến nhiệt độ giảm sâu xuống -16 độ C.
"Dự báo sẽ có bão tuyết 2 ngày thì dự định ở nhờ nhà bạn 2 ngày. Vì nhiệt độ quá thấp, bạn tôi để cho vòi nước sinh hoạt chảy liên tục để không bị đông cứng gây vỡ ống dẫn. Người dân ở đây hiện hạn chế ra ngoài, tận dụng những thực phẩm có sẵn trong nhà. Chúng tôi cũng cố gắng giữ ấm cơ thể bằng cách mặc thêm áo, ăn các thức ăn và uống đồ nóng...", anh chia sẻ.
Hồng Ngọc lo lắng khi chứng kiến trận bão tuyết lớn lịch sử kể từ khi sinh sống tại Mỹ. Hồng Ngọc và gia đình hiện sống ở thành phố Dallas cũng gặp khó khăn khi đối mặt với thiên tai. Hồ bơi trước nhà nữ ca sĩ đóng băng, nhiều chim bên ngoài cũng chết vì không chống chọi nổi với nhiệt độ khắc nghiệt. "Lạnh kinh khủng, không ngờ tuyết rơi nhiều như thế", nữ ca sĩ cho hay.
Danh ca Thanh Tuyền không thể nấu ăn vì mất điện. Các ca sĩ khác sống tại Texas như Tài Linh, Thanh Tuyền, Sơn Tuyền...cũng chịu chung tình cảnh bị cúp điện, cúp nước vài ngày qua. Danh ca Thanh Tuyền chia sẻ do nhà bà dùng bếp điện nên không thể nấu ăn. Cả gia đình dùng thực phẩm khô dự trữ từ Tết để cầm cự. "Do tôi sống gần em gái - danh ca Sơn Tuyền - và con trai út nên không gặp nhiều khó khăn. Bão tuyết cũng có dấu hiệu thuyên giảm nên tôi hy vọng sớm được ra khỏi nhà để đi chợ vì tủ lạnh cũng vơi dần lương thực", bà chia sẻ.
Clip Hàn Thái Tú chia sẻ:
Thúy Ngọc
Hồng Ngọc lo lắng khi chồng, con gái mắc Covid-19 ở Mỹ
Hồng Ngọc chăm sóc ông xã và con gái bị mắc Covid-19. Nữ ca sĩ lo lắng, mệt mỏi và không biết liệu bản thân khi nào sẽ nhiễm bệnh.
">Hồng Ngọc, Hàn Thái Tú gặp khó khăn vì bão tuyết ở Mỹ
Tôi không thể nén giận khi thấy 2 bàn tiệc cưới toàn trẻ em ngồi. Ảnh minh họa: Pexels Tính tới tính lui, chúng tôi chọn thuê nhà hàng giá phải chăng, làm lễ thành hôn, đãi khách nhà trai và nhà gái chung một tiệc.
Tổng số khách mời gói gọn khoảng 28 bàn tiệc. Tôi đặt thêm 2 bàn dự phòng nhưng đinh ninh sẽ không phải dùng đến.
Do tiệc ở nhà hàng, hạn chế trẻ em nên tôi nói chồng dặn bố mẹ chồng mời khách thì nói khéo để họ không dẫn theo con cháu. Tôi chỉ muốn hạn chế tối đa sự cố ngoài dự tính và không phát sinh chi phí.
Ngày cưới trời mưa khá to, nhưng khách đến đông đủ khiến vợ chồng tôi thở phào nhẹ nhõm. Càng gần giờ làm lễ, họ hàng nhà trai đến càng nhiều. Tôi chưa kịp mừng thì thấy họ dẫn theo con cháu rất đông.
Tôi nghĩ thầm, chắc họ sẽ kê thêm ghế cho các cháu nhỏ ngồi chung bàn. 30 phút trước khi buổi lễ diễn ra, tôi choáng váng khi nhân viên nhà hàng ra báo phải dùng đến 2 bàn tiệc dự phòng.
Điều đáng trách, khách nhà trai dồn trẻ em đi kèm sang 2 bàn dự phòng, chứ không ngồi xen kẽ như tôi dự tính.
Với 2 bàn trẻ em ngồi kín, tôi phải trả chi phí tính thêm là 6 triệu đồng. Như vậy, tiệc chưa tàn mà vợ chồng tôi đã mất trắng nửa tháng lương.
Không thể làm gì khác, tôi chuyển sang giận dỗi chồng, hỏi anh tại sao không nhắc bố mẹ nói khách hạn chế dẫn theo con cháu. Anh ấy thề thốt đã nhắc bố mẹ không dưới 3 lần.
Tôi không nén được cơn giận, mặt mày cau có. Lúc lên sân khấu làm lễ, vẻ mặt khó chịu của tôi rơi vào tầm ngắm của nhà chồng.
Thế nên, trong lúc chúng tôi đến chào bàn, một người họ hàng bên chồng cợt nhả: “Chưa mở phong bì mừng cưới mà mặt cô dâu đã nặng như đeo đá thế kia”.
Cơn giận bị châm ngòi, tôi chẳng chịu thua, lên tiếng cạnh khóe: “Cần gì kiểm đếm nữa ạ? Nhìn khách thế kia thì xác định vui là chính thôi ạ”.
Tôi đang nói thì chồng giật tay ra hiệu dừng lại. Nụ cười chào khách của mẹ chồng đanh lại. Bà ra hiệu tôi vào phòng thay đồ nói chuyện.
Vào phòng, mẹ chồng trách tôi ăn nói thiếu chừng mực, hỗn láo với họ hàng. Tôi không nhịn, bật lại: “Bố mẹ hỗ trợ đồng nào cho vợ chồng con làm đám cưới không? Bố mẹ không phụ một đồng nào thì làm sao hiểu được cảm giác người ta dẫn con cháu đến “ăn chùa”.
Chưa cần kiểm tra thùng tiền mà thấy gánh nợ 2 bàn tiệc toàn trẻ con. Chưa kể, đám trẻ con ấy toàn là người bên họ hàng nhà trai, nhà gái của con không có ai dẫn theo con cháu”.
Mẹ chồng quay sang chồng tôi đay nghiến: “Con chọn vợ giỏi lắm, chưa bước vào nhà đã dạy đời mẹ”.
Nói xong, bà vội vã ra ngoài tiếp khách. Từ đó đến nay, bà không hỏi han đến vợ chồng tôi. Có lần, chồng tôi hỏi thăm, hứa Tết về quê chơi thì mẹ chồng bảo không cần.
Tôi không biết mình sai chỗ nào mà mẹ chồng lại giận dỗi như thế. Đáng ra, bà phải xuống nước, nhận sai mới đúng.
Bà đâu có biết, sau đám cưới, vợ chồng tôi phải nhịn ăn nhịn mặc để trả thêm nợ cưới, trong khi bố mẹ chồng không cho một xu.
Tết này, tôi dự định vẫn về quê cho tròn bổn phận. Mẹ chồng đối xử ra sao thì ra, dẫu gì tôi cũng đâu có sống chung.
Mời độc giả chia sẻ ý kiến về câu chuyện này qua địa chỉ mail: [email protected] hoặc bình luận phía cuối bài. Trân trọng! Độc giả giấu tên
Người phụ nữ cưới vợ cho con rể cũ, đón thêm thành viên nhí, nhà đầy ắp tiếng cười
Con dâu mới ngoan ngoãn, con rể hạnh phúc hẳn lên, con gái ruột vui vẻ đón nhận - đó là điều mong mỏi nhất của bà Sáu - người phụ nữ cưới vợ mới cho con rể cũ.">Khách dẫn trẻ con ngồi kín 2 bàn tiệc, mẹ chồng nàng dâu khẩu chiến ở đám cưới
Chúng tôi xử lý cấp cứu rồi chụp cắt lớp sọ não. Kết quả là có xuất huyết thân não. Đây là một dạng xuất huyết não nguy hiểm, do thân não có các trung tâm điều khiển tim mạch và hô hấp, người bệnh có thể tử vong bất kỳ lúc nào.
Chúng tôi giải thích với người nhà rồi cho chuyển ngay bệnh nhân lên tuyến tỉnh. Hôm sau người nhà xin đưa ra Hà Nội. Đến trưa thì tình trạng bệnh nhân nặng lên, chìm vào hôn mê sâu. Bác sĩ ở bệnh viện trung ương giải thích với gia đình và đặt ống để bệnh nhân thở máy rồi cho về.
Trên đường về, mấy người con thương mẹ, không ai dám tự tay rút ống thở, nên đưa thẳng tới bệnh viện chúng tôi để bà được thở máy tiếp, khi nào mất mới đem về nhà. Thế là sau một ngày đi lên tỉnh rồi trung ương, bệnh nhân lại quay về với chúng tôi.
Tuy người nhà chỉ gửi để "chờ", nhưng chúng tôi tiếp nhận với sự khẩn trương nhất, triển khai tất cả biện pháp điều trị có trong tay. Gia đình người bệnh cũng không mấy hy vọng. Người quen, họ hàng kéo đến thăm, rồi bàn bạc về tang lễ. Chúng tôi vẫn lặng lẽ theo sát bệnh tình.
Bất ngờ đến vào ngày thứ sáu, cô con gái thảng thốt gọi tôi: "Bác sĩ ơi, mẹ em mở mắt". Tôi chạy tới thì đúng vậy, người bệnh đã tỉnh, có đáp ứng khi cấu véo. Khi tỉnh lại bà phục hồi rất nhanh, chỉ ngày hôm sau đã nhận biết, làm theo y lệnh. Gia đình vui mừng, người mẹ cũng ứa nước mắt khi nhìn thấy người thân.
Chúng tôi tiếp tục kết hợp với bệnh viện tuyến trên điều trị thành công ca này. Sau hơn 20 ngày, bệnh nhân phục hồi tốt, tỉnh táo, có một ít di chứng vận động, được ra viện về nhà trị liệu thêm.
Câu chuyện trên là một kỷ niệm đẹp trong cuộc đời hành nghề y của tôi. Và tôi biết bác sĩ nào trong đời cũng có ít nhiều kỷ niệm đẹp như thế. Bạn đọc chắc cũng từng nghe thấy nhiều câu chuyện tương tự về những người bị bệnh viện trả về chờ chết sau đó lại sống mạnh khỏe.
Vì thế khi theo dõi cuộc bàn luận về quyền được chết gần đây, dù rất tôn trọng nguyện vọng cá nhân trong một số trường hợp cụ thể, tôi thấy vẫn nên có sự thận trọng cao với vấn đề an tử.
Sống là bản năng mạnh nhất của sinh vật. Chỉ nói riêng ở động vật, khi đứng trước hiểm họa, chúng lập tức có phản ứng chạy trốn, tự vệ. Thậm chí ngay lúc cận kề cái chết, cơ thể chúng vẫn có những phản ứng tuyệt vọng để kháng cự như giãy giụa, tăng nhịp thở, tăng nhịp tim...
Thời gian sống dài ngắn của một sinh vật, nói dân dã, là do "số trời". Ngày nay khoa học khám phá ra cái đồng hồ quy định thời gian sống của mỗi sinh vật nằm trong bộ gen của cá thể đó. Ở phần cuối của một nhiễm sắc thể, có một bộ phận gọi là telomere, mỗi khi tế bào phân chia thì phần telomere này ngắn đi một chút, đến khi phần telomere này hết thì tế bào không phân chia được nữa và sinh vật sẽ chết. Năm 1984, Elizabeth Blackburn và Carol Greider phát hiện ra telomerase, một enzym giúp kéo dài đoạn telomere, từ đó giúp hiểu sâu hơn về quá trình lão hóa. Nhờ nghiên cứu này, hai người cùng với Jack W. Szostak được trao giải Nobel Y Sinh năm 2009.
Lý tưởng nhất là mỗi người được sống hết quãng thời gian mà tự nhiên ban tặng. Nhưng do chiến tranh, tai nạn, bệnh tật mà không phải ai cũng có thể hưởng hết số tuổi trời cho. Nâng cao tuổi thọ người dân là mục tiêu phấn đấu của xã hội và tuổi thọ trung bình cao là tiêu chí để đánh giá tiến bộ xã hội.
Đứng về góc độ sinh học thì không nên có "quyền được chết". Nhưng thực tiễn có những trường hợp đặc biệt, khi cái chết được coi như một sự giải thoát. Vì vậy, luôn có một bộ phận đấu tranh để được an tử, gián tiếp công nhận "quyền được chết". Tuy nhiên đến nay, vẫn chỉ một số ít quốc gia cho phép an tử và trợ tử. Tại sao hầu hết các nước lại thận trọng?
Vì sự sống là quý giá và mỗi người chỉ có một lần được sống, nên các quy định về an tử cần phải rất chặt chẽ. Đến nay, vẫn có nhiều cách hiểu về an tử, nhưng nhìn chung các chuyên gia cho rằng an tử bao gồm những điều kiện sau:
Thứ nhất, việc chấm dứt cuộc sống phải là ý chí chủ quan của bệnh nhân, không bị ép buộc bởi bất cứ chủ thể nào khác. Đây là yêu cầu quan trọng nhất của quyền an tử.
Thứ hai, đối tượng là những người không còn khả năng cứu chữa. Yếu tố này sẽ giúp phân biệt hành vi an tử và tự tử, cũng như phân biệt an tử và việc trợ giúp, xúi giục người khác tự tử. Bệnh nhân phải ở trong tình trạng không còn khả năng cứu chữa, do hội đồng bác sĩ kết luận.
Thứ ba,cách thực hiện ít hoặc không gây đau đớn.An tử tức là cái chết nhẹ nhàng, êm ái, là cái chết nhân đạo. Vì thế cách thức thực hiện cũng phải hạn chế đến mức thấp nhất đau đớn cho bệnh nhân, giúp họ ra đi một cách thanh thản, chấm dứt cuộc sống đau đớn đã kéo dài.
Thứ tư, vì lợi ích của người được an tử. An tử trên hết phải với mục đích đem lại sự thanh thản cho người bệnh, giúp họ không phải chịu đựng những ngày tháng đau đớn, chứ không phải vì bất kỳ lợi ích kinh tế hay nguyên nhân từ chủ thể nào khác (gia đình, xã hội).
Nếu không soi xét đến đầy đủ các điều kiện trên, việc ủng hộ an tử có thể rơi vào cảm tính. Và nếu không thận trọng, hợp thức hóa an tử sẽ gây ra rất nhiều hệ lụy về pháp luật và đạo đức, ảnh hưởng đến quyền cơ bản nhất của con người, là quyền được sống.
Hippocrates, ông tổ ngành y phương Tây, được cho là người đầu tiên chống đối trợ tử. Trong lời thề Hippocrates, ông kêu gọi thầy thuốc "không bao giờ cho ai một liều thuốc độc dù người đó yêu cầu, và không bao giờ gợi ý về điều đó".
Nhưng từ thực tiễn chữa bệnh, tôi thấy thống kê số bệnh nhân tử vong ở bệnh viện luôn ở mức thấp, vì người bệnh đã phần lớn về chết ở nhà. Đó chính là hiện tượng "xin về, cho về" đang diễn ra hàng ngày. Bệnh nặng, già yếu, hết tiền, không có người chăm sóc... là những lý do để đưa người bệnh về nhà chờ chết. Và trong điều kiện ở nhà không có trợ giúp y tế, những giờ phút cuối đời mới thật khủng khiếp.
Chính từ thực tế này tôi ủng hộ việc đưa ra bàn luận về luật an tử, để người dân có kiến thức rõ ràng, giúp phân biệt khi nào gọi là "an tử", khi nào là "tự tử", thậm chí khi nào là "bức tử".
Nhưng an tử không phải là cách duy nhất để ra đi bình an. Y học hiện đại cũng đã có đủ thuốc men giúp làm dịu các cơn đau cuối đời. Chính việc phát triển chuyên ngành chăm sóc giảm nhẹ mới là giải pháp nhân văn và khả thi, thay vì luật hóa khi chưa đảm bảo giám sát tốt các điều kiện cần và đủ của an tử.
Sự sống luôn không dễ dàng nhưng xứng đáng để phấn đấu.
Quan Thế Dân
">Thận trọng với 'quyền được chết'
Nhận định, soi kèo Bengaluru vs Chennaiyin, 21h00 ngày 25/2: Cửa trên thắng thế
Tập 2 Người chồng trong mơ lên sóng là “chuyện tình” 35 năm của anh Lê Văn Thân và chị Mai Thanh Cúc hiện đang sống tại TP.HCM. Cuộc sống sang chảnh như bà hoàng của hotgirl một thời Huyền Baby">
Người vợ 'phát điên' vì chồng chăm sóc đồ cũ hơn chăm vợ
- "Giá như trong vụ tai nạn ấy mình không về nữa thì chắc chị không vất vả như bây giờ”, anh Bảy gạt vội giọt nước mắt khi nghĩ về người chị ruột của mình.
Đã gần 20 năm kể từ tai nạn định mệnh nhưng chưa lúc nào anh Hoàng Văn Bảy thôi tự dằn vặt bản thân. Anh cho rằng vì anh nên chị gái đã phải hi sinh cả tuổi thanh xuân cho mình.
Tìm đến nhà anh Hoàng Văn Bảy, người dân tộc Tày (xã Minh Xuân, Huyện Lục Yên, tỉnh Yên Bái), người dân trong bản ai cũng gật gù khâm phục trước tình thương yêu em trai vô bờ bến mà người chị gái đã dành cho anh.
Cuộc sống gia đình tưởng không lối thoát
Bước lên những bậc thang của ngôi nhà sàn nằm dưới chân núi đá vôi, trước mắt PV là hình ảnh một người đàn ông nhỏ thó, đôi bàn chân teo lại đang ngồi thu lu trong gian nhà, đó là anh Hoàng Văn Bảy (SN 1976).
Nhìn thấy chúng tôi, ông Hoàng Văn San (bố ruột anh Bảy) và chị Hoàng Thị Tháng (SN 1973, chị gái) bày tỏ sự xúc động bởi lâu lắm rồi mới có người lạ đến thăm hỏi.
Được biết, ông San lập gia đình từ sớm và có 7 người con. Trong đó chị Tháng là con gái cả và anh Bảy là người con trai thứ 2 trong gia đình.
Năm 1995, vợ qua đời, một mình ông gánh vác trọng trách nuôi 7 người con. Vì con gái út sinh năm 1995 khi đó còn quá nhỏ, lại thiếu hơi ấm của mẹ nên ông đành gửi con cho người em họ nuôi giúp.
Chị Hoàng Thị Tháng bên em trai Hoàng Văn Bảy
2 năm sau, với sự tác động của người lớn tuổi trong gia đình, ông San quyết định đi bước nữa, thế nhưng với người vợ thứ 2 ông không có thêm một người con nào.
Cuộc sống êm đềm trôi đi nhưng năm 2000 anh Bảy, người con thứ hai của gia đình, bị tai nạn gãy xương sườn từ đốt thứ 8 trở xuống trong lúc đào đá quý trên núi. Trong năm đó, mẹ kế và bà ngoại của anh Bảy cũng qua đời.
“Lúc đó gia đình tôi khủng hoảng lắm”, ông San nghẹn ngào nhớ lại những tháng ngày cơ cực.
Vốn bị liệt chân phải, khi nghe con trai gặp nạn, vì lo nghĩ nhiều nên sức khỏe của ông San càng ngày càng yếu hơn. Mọi gánh nặng trong nhà khi ấy đều đè lên đôi vai gầy của cô con gái đầu Hoàng Thị Tháng.
Nói về những ngày chăm em, thị Tháng trải lòng: “Em bị tai nạn mà mẹ không còn, bố lại đau yếu nên mình phải đứng ra lo cho em. Mình đưa em đi chạy chữa khắp nơi nhưng các bác sĩ đều lắc đầu. Từ ngày đó đến nay, gia đình mình luôn phải lo thuốc thang cho em”.
“Tôi nghĩ mình chết ngay lúc đó giờ chị đỡ khổ”
Trò chuyện với PV Báo VietNamNet, ánh mắt anh Bảy hiện lên nỗi buồn xa xăm, anh nhớ lại về cái ngày định mệnh khiến cho mọi ước mơ dang dở của mình phải dừng lại.
Anh cho biết: “Khi xảy ra tai nạn mình mới 24 tuổi, những năm đó phong trào nhà nhà đi đào đá đỏ, đá quý đang rầm rộ. Vì muốn gia đình thoát khỏi cảnh đói nghèo nên mình cũng lên xã Liễu Đô (huyện Lục Yên - PV) để tìm vận may. Trong lúc đang đào thì một khối đất, đá lớn bị sập, rơi trúng lưng. Mình chỉ kịp kêu ú ớ sau đó bất tỉnh, khi mở mắt ra đã thấy ở trong bệnh viện rồi”.
Anh Bảy và đôi chân tật nguyền, di chứng từ vụ tai nạn. Anh cũng tâm sự, tai nạn đã khiến anh không thể đến được với cô bạn gái khi chỉ còn một tuần nữa là đám cưới của họ sẽ diễn ra. Giờ đây, cô ấy đã có gia đình riêng và con cái đủ đầy nhưng trong thâm tâm anh không trách cứ bởi không muốn mình trở thành gánh nặng cho người mà anh yêu thương.
Kể từ sau khi biết mình sẽ mãi mãi trở thành một người tàn phế, chàng trai 24 tuổi đã sống thu mình lại, ít trò chuyện với mọi người và thường trâm ngâm suy nghĩ một mình. Có những lúc cơn đau hành hạ, anh chỉ nghĩ đến cái chết nhưng nhìn cha đặc biệt là người chị gái hết lòng chăm sóc, anh lại phải cố gắng sống để không phụ công mọi người.
“Trong gần 20 năm mình bị tai nạn, người lo lắng cho mình từng miếng ăn, giấc ngủ là chị Tháng. Mình nợ chị nhiều, không biết khi nào mới có thể trả được ơn chị. Giá như trong vụ tai nạn ấy mình không về nữa thì chắc chị không vất vả như bây giờ”, anh Bảy gạt vội giọt nước mắt khi nghĩ về người chị ruột của mình.
Không một ai trong làng là không biết đến tình thương của chị Tháng dành cho anh Bảy. Thấy em bị tai nạn như vậy chị đành gác lại những tình cảm riêng tư hết lòng chăm em. Có nhiều người ngỏ ý muốn chăm sóc cho chị, nhưng chị đều khước từ.
Chăm người ốm bình thường đã mệt, nay lại chăm một người liệt lại không thể tự làm vệ sinh cá nhân nên chị Tháng lại càng vất vả gấp bội.
Chị kể: “Sau tai nạn, Bảy chỉ còn đôi tay cử động được và tự xúc ăn không phải bón, còn lại mọi sinh hoạt cá nhân đều do một tay mình làm hộ. Bảy cũng không tự đi vệ sinh đại tiện được mà phải dùng đến dụng cụ thông. Có đợt ốm nhiều, Bảy toàn thân bất toại. Những lúc đó mình phải chạy vạy mua thuốc, nhờ bác sĩ tiêm cậu mới trở lại bình thường”.
Thậm chí, anh Bảy không ngồi được lâu, chỉ ngồi 30 phút là đã thấy mỏi, phải nằm. Anh tâm sự, đôi lúc anh không dám nhìn thẳng vào mắt chị bởi vì phải lo cho anh mà chị gầy gò, chỉ nặng 39kg. Bản thân anh cũng chưa từng nói lời nào để cảm ơn chị suốt thời gian chị chăm sóc mình, nên anh cảm thấy rất áy náy.
Nhìn hai người con côi cút nương tựa vào nhau mà sống, ông San cũng không cầm được lòng mình: “Tôi thương con có tuổi mà không lập gia đình nhưng con gái lại bảo: 'Bố già yếu yếu rồi sao con để bố phục vụ em được? Chúng con chưa chăm lo báo hiếu cho bố được ngày nào nữa là'. Con nói vậy tim tôi đau vô cùng...".
Trao đổi với PV Báo VietNamNet, ông Hoàng Đình Luận, Phó chủ tịch UBND xã Minh Xuân bày tỏ sự xúc động khi nhắc đến hoàn cảnh anh Bảy: “Ở đây không ai là không biết đến hoàn cảnh của gia đình chị Tháng có hoàn cảnh vô cùng đặc biệt. Mẹ mất sớm nên chị cả phải đứng ra gánh vác mọi công việc lớn nhỏ trong gia đình và chăm em bị tai nạn. Tình cảm của hai chị em dành cho nhau khiến chúng tôi vô cùng cảm kích và trân trọng. Hiếm người nào có thể làm được như vậy.
Chính quyền xã cũng đã có trợ cấp cho anh Bảy, số tiền 360 ngàn mỗi tháng. Còn từ đầu tháng 1/2016, người phục vụ là chị Tháng được hỗ trợ là 160 ngàn/tháng".
Hoàng Bích
">Chị gái chăm em tật nguyền
Trong tập 59, Hướng dương ngược nắng, Minh (Lương Thu Trang) bị suy nhược cơ thể và lo âu kéo dài nên đã bị ngất xỉu phải đi cấp cứu. Dù vậy cô vẫn giận Trí (Đình Tú) dù em trai đưa mình đi cấp cứu và luôn lo lắng cho chị.
Trong Hướng dương ngược nắngtập 60 lên sóng tối nay, Trí mang cháo vào tận phòng Minh để xin lỗi. "Cháo em mua cho Minh đấy, ăn đi còn uống thuốc. Minh có giận em thì cũng phải ăn uống đi chứ, ăn còn lấy sức mắng người ta", Trí nói. Tuy vậy Minh chỉ vừa ăn vừa khóc mà không nói gì. Liệu Minh có tha thứ cho Trí và làm lành với em trai?
">
'Hướng dương ngược nắng' tập 60: vợ Hoàng lộ diện, Trí xin lỗi Minh