Truyện [Pháp Y Tần Minh Hệ Liệt] Lời Khai Câm Lặng
Phaedrus
* * *
Sư phụ đặt ngón tay trên lưng thi thể, vuốt dọc theo chiều dài xương sống, từ sau gáy vuốt tới xương cùng (Xương cùng nằm vị trí thành sau xương chậu), nước đọng trên lưng thi thể rẽ ra dưới đầu ngón tay anh, như thể vừa rạch đôi mặt nước, đường đi của ngón tay hiện lên mồn một.
"Sao không giải phẫu lưng?" Theo sự di chuyển của đầu ngón tay, cặp lông mày của sư phụ cũng từ từ chau tít lại.
Là tổng đội phó quản lý mảng kỹ thuật hình sự, sư phụ Trần Nghị của tôi được coi là người tính khí ôn hòa nhất trong số mấy vị lãnh đạo lớn tuổi của sở Công an. Sư phụ ngoài 40 tuổi, sở thích lớn nhất là kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện cười nhạt như nước ốc, đám thanh niên trong tổng đội thích được làm việc cùng sư phụ. Nhưng lúc này, sắc mặt của sư phụ hoàn toàn không giống như đùa, tim tôi bỗng đập lên thùm thụp.
"Ờ.. ờ.. e hèm." Quế Bân, bác sĩ pháp y chính của công an huyện Thạch Bồi đằng hắng lấy giọng, chuẩn bị lên tiếng.
"Không hỏi anh!" Sư phụ phũ phàng cắt ngang lời bác sĩ Quế. "Tôi đang hỏi Tần Minh, vì sao không mổ lưng ra?"
Trước bao ánh mắt đổ dồn về, chốc lát, mặt tôi đã đỏ rần, miệng mấp máy nhưng không thốt nổi thành lời. Ngón tay sư phụ lại lướt dọc xương sống của thi thể, ấn mạnh xuống vài vị trí, nói: "Tôi cho rằng có lẽ các cậu đã phạm phải sai lầm không đáng có."
Thấy ngữ khí của sư phụ đã hơi dịu xuống, người anh em đồng môn Đại Bảo vội vã giải nguy cho tôi: "Do lần này chúng em chỉ khám nghiệm hiện trường sơ bộ, hơn nữa, thời gian khá là gấp gáp nên chỉ tiến hành giải phẫu theo quy trình thông thường chứ không tiến hành giải phẫu phần lưng."
Tôi đứng bên cạnh gật đầu như bổ củi.
Trong trường hợp thông thường, bác sĩ pháp y sẽ phải tiến hành khám nghiệm "ba khoang" của thi thể, cũng chính là giải phẫu khoang sọ, khoang ngực và khoang bụng, chỉ trong những trường hợp đặc thù mới động đến lưng, tiến hành giải phẫu phần lưng và tủy sống.
"Không giải phẫu thì chí ít cũng phải ấn xuống kiểm tra chứ?" Sư phụ nói thẳng không chút nể nang. "Tôi thấy, nếu như các cậu nghiêm túc kiểm tra thì kiểu gì cũng sẽ quyết định mổ ngay." Sư phụ cầm kẹp cầm máu chỉ vào vị trí vừa ấn ngón tay xuống.
"Vâng.. Chuyện này.. cái chính là.." Đại Bảo luôn mắc chứng nói lắp vào những lúc căng thẳng và đuối lý.
Tôi đưa tay ấn xuống vị trí sư phụ chỉ, nhưng không cảm thấy có gì khác thường.
Nhìn thấy vẻ ngơ ngác của tôi, sư phụ lắc đầu nói: "Học nhiều thực hành nhiều vào, kinh nghiệm còn non lắm. Mổ!"
Để bù đắp lỗi lầm, tôi vội vàng chụp ngay lấy con dao phẫu thuật, đưa mũi dao lướt dọc theo vết ngón tay sư phụ vừa vạch ra. Dao đi da mở, để lộ ra tổ chức dưới da trắng vàng lẫn lộn và cơ bắp đỏ hồng. Do căng thẳng nên đường dao cũng thành ra cong queo lượn sóng.
Tôi và Đại Bảo đứng ở hai bên thi thể, cùng phân tách lớp da trên lưng. Toàn bộ phần cơ lưng nhanh chóng lộ ra, màu sắc của cơ rất bình thường, không hề phát hiện ra tình trạng xuất huyết hay tổn thương.
Tôi dùng dao, chống hai tay lên thành bàn giải phẫu, trong lòng thầm hí hửng, lần này chắc là sư phụ đã phán đoán sai rồi. Vừa nãy không khí căng thẳng quá, không biết lát nữa sư phụ sẽ tự bào chữa cho mình thế nào đây.
Sư phụ liếc nhìn tôi, cười nhạt một tiếng: "Đừng có mừng vội, tiếp tục đi!"
Bị sư phụ nhìn thấu tim đen, mặt tôi hết đỏ lại trắng, tôi vội vàng cầm dao phẫu thuật lên, luống cuống phân tách phần cơ trên lưng thi thể.
"Á!" Tay Đại Bảo đột nhiên khựng lại.
Tôi vươn cổ sang nhìn, bỗng chốc rụng rời tay chân.
*
Vào buổi sáng một tháng trước đó..
"Định bao giờ cưới Linh Đan đấy?" Sư phụ gọi tôi tới phòng làm việc nhưng không lập tức vào ngay chuyện chính mà vừa vân vê điếu thuốc lá vừa hỏi. Sau khi tôi đón bạn gái Linh Đan lên tỉnh lỵ, do nàng tính tình cởi mở nên đã mau chóng thân thiết với toàn bộ tổng đội chúng tôi.
"Sư phụ giờ cũng tọc mạch đời tư thế à?" Tôi dang chân dang tay ngả dài trên ghế sofa. "Em mới có 28 tuổi đầu, vội vàng làm gì?"
"Đừng có ở đây mà ăn nói xấc xược!" Sư phụ nạt. "Giờ cậu là trưởng phòng Pháp y rồi, điều cần nhất bây giờ là nâng cao trình độ nghiệp vụ của bản thân, phải để cho mọi người cảm phục. Trước đây biểu hiện của cậu rất xuất sắc, nhưng vẫn cứ phải thận trọng mới được, cẩn thận lại lật thuyền rãnh cạn."
Làm lãnh đạo bao nhiêu năm qua, sư phụ giáo huấn lập trường cho cấp dưới đương nhiên cũng là chuyện cơm bữa nên tôi đã quá quen với kiểu vào tai trái ra tai phải.
"Đến lúc cậu kết hôn, lại xin nghỉ tuần trăng mật, rồi say sưa duyên mới, rồi lại mải mê sinh con đẻ cái." Sư phụ vẫn tiếp tục. "Tới lúc đó, thời gian sẽ trở nên eo hẹp. Cậu phải tận dụng khoảng thời gian tốt đẹp hiện tại để chăm chỉ công tác hiện trường chứ đừng có chỉ chăm chăm chạy vụ án lớn, vụ án nhỏ thì lờ đi."
Nghe tới đây, tôi trong lòng giật thột, vội vàng nghiêm túc lắng nghe. Tuy xã hội ổn định nhưng số lượng án mạng ở các địa phương trong toàn tỉnh không hề ít, chỉ cần xảy ra án mạng, lực lượng pháp y của cơ quan công an địa phương sẽ lập tức báo cáo lên sở Công an tỉnh. Nếu vụ án mạng nào sư phụ cũng bắt tôi đến hiện trường, chẳng phải dồn tôi vào thế bốn biển là nhà sao? Tới lúc Linh Đan bỏ tôi, tôi còn biết kết hôn với ai đây? Còn đi trăng mật với ai đây? Còn sinh con với ai đây?
"Cũng không phải là vụ án mạng nào cậu cũng phải tới." Sư phụ nhận ra vẻ sững sờ kinh hãi của tôi thì không nhịn được cười, nói: "Chọn lấy những vụ án có tình tiết éo le phức tạp, chẳng hạn như vụ án này, tôi thấy nên đi."
Sư phụ ném cho tôi một tờ giấy, tôi cầm lên đọc, là một bức điện báo nội bộ của cơ quan công an được fax tới:
Kính gửi: Tổng đội Cảnh sát hình sự Công an tỉnh
Huyện Thạch Bồi thuộc thành phố chúng tôi đêm qua xảy ra một vụ án, một cư dân huyện Thạch Bồi tên là Tôn Tiên Phát được phát hiện nằm ngay trước cửa nhà trong tình trạng bị trọng thương, đưa đi cấp cứu nhưng không thể qua khỏi, đã tử vong vào hồi 5 giờ sáng hôm nay. Hiện tại, phân đội thành phố đã điều phái nhân viên tới huyện Thạch Bồi kết hợp với nhân viên kỹ thuật địa phương triển khai công tác điều tra.
Phân đội cảnh sát hình sự
Công an huyện Thạch Đan
"Vụ án kiểu này, chúng ta cũng phải tới sao?"
"Vụ án có đơn giản tới đâu cũng là một mạng người." Sư phụ nói. "Đi đi, làm cho cẩn thận vào đấy."
Đúng lúc ấy, Lý Đại Bảo đi ngang qua trước cửa phòng sư phụ, lại bước giật lùi trở lại bên cửa, thò đầu vào hỏi: "Sư phụ, đi đâu thế? Em đi cùng được không?"
"Anh đã sắp xếp xong đống hồ sơ chưa?" Tôi hỏi.
Đại Bảo mặt mày tiu nghỉu: "Việc đó phức tạp kinh, anh đã làm suốt một tuần rồi, cuồng cẳng quá, không ngồi thêm được nữa, cứ đà này thì anh đến mắc bệnh trĩ mất thôi. Cho anh chạy đi chạy lại một chốc!"
"Đại Bảo tới sở Công an tỉnh là để tập huấn chứ không phải để ngồi sắp xếp hồ sơ." Sư phụ rõ ràng đang vào hùa với Đại Bảo. "Hai cậu cùng đi, còn nữa, bảo phòng Pháp chứng phái người đi cùng, gọi Lâm Đào đi đi!"
Pháp y và pháp chứng vốn dĩ không thể tách rời nhau, công tác khám nghiệm hiện trường vụ án chủ yếu dựa vào hai chuyên ngành này. Lâm Đào cũng được coi là người cộng sự lâu năm của tôi, chúng tôi không chỉ ở cùng một tổ khám nghiệm mà còn tốt nghiệp cùng một trường, cùng công tác ở sở Công an tỉnh, nếu như không có chuyện đột xuất, lần nào khám nghiệm hiện trường chúng tôi cũng xuất hiện cả đôi. Đại Bảo vẫn hay đùa rằng chúng tôi là "cặp đôi hoàn hảo", đến Linh Đan nhiều khi cũng hùa theo trêu chọc. Có Lâm Đào đi cùng, tâm trạng của tôi cũng nhẹ nhõm hơn chút ít, nhưng vui mừng nhất vẫn là Đại Bảo. Anh ta vừa chuẩn bị hòm dụng cụ, vừa hát ư ử. Tôi cầm một tập hồ sơ lên, gõ nhẹ vào đầu anh ta nói: "Anh vẫn cười được cơ à, phòng Hồ sơ mà cằn nhằn gì tôi thì anh cứ liệu hồn với tôi đấy!"
Đại Bảo gãi gãi đầu, rồi đắc ý giơ hai ngón tay lên, cười nói: "Chạy hiện trường, không lo bị trĩ, yeah!"
*
Sau một tiếng đồng hồ ngồi xe, chúng tôi đã tới huyện Thạch Bồi. Khi xe đi qua bờ sông Thạch Hà, tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Một năm đã trôi qua, lại một mùa hoa cải nở rộ, nhưng cô thiếu nữ trong chiếc váy hoa năm xưa đã không bao giờ còn được nhìn thấy khung cảnh đẹp đẽ này lần nữa (Xem vụ án "Mùa hoa Thanh minh", tập 1 "Người giải mã tử thi" ).
Đã gần trưa, xe đỗ lại ở một ngôi làng nhỏ phía tây bắc thị trấn. Phóng mắt nhìn đi, thấy lớp lớp những ngôi nhà hai tầng xinh xắn xếp hàng nối tiếp nhau, khói bếp bảng lảng, mùi thức ăn thơm phức kích thích khứu giác của tất cả những người trên xe.
Xung quanh căn nhà hiện trường đã được giăng dây cảnh giới. Căn nhà tầng này trông không có gì khác biệt so với những căn nhà khác, vòng ngoài có tường bao chạy quanh, quây thành một không gian độc lập. Tại một góc tường vây, vài nhân viên pháp chứng đang ngồi lom khom dưới đất quan sát gì đó. Tôi không tới làm phiền họ mà tiến thẳng tới chỗ bác sĩ pháp y Quế của Công an huyện Thạch Bồi: "Chào anh!"
Bác sĩ Quế đang tìm kiếm gì đó trong hòm dụng cụ, nghe thấy tiếng chào của tôi thì giật nảy mình: "Trưởng phòng Tần, anh tới lúc nào vậy? Sao nhanh thế?"
Tôi đi thẳng vào đề: "Nạn nhân là ai thế?"
"Nạn nhân tên là Tôn Tiên Phát, một công dân bình thường, vợ chết sớm, con trai đi làm xa, hiện sống một mình. Tối qua anh ta sang nhà hàng xóm giúp việc ma chay, 10 giờ đêm mới về nhà, còn nói là 3 giờ rưỡi sáng mai sẽ lại sang giúp việc đưa tang, nhưng nhà có tang đợi tới 4 giờ sáng vẫn không thấy anh ta đâu. Hai nhà kia ở rất gần nhau, đi bộ chỉ mất năm phút. Nhà kia cử người sang tìm thì phát hiện ra Tôn Tiên Phát đang nằm ở góc tường bao, lúc đó vẫn còn thở nhưng đã mê man bất tỉnh."
"Sao lại đưa tang vào sáng sớm thế?" Tôi cắt lời.
"Đúng vậy, phong tục ở đây là phải đưa người chết tới nhà tang lễ trước khi trời sáng." Bác sĩ Quế nói. "Không ngờ một người tốt bụng như Tôn Tiên Phát lại gặp phải chuyện bất hạnh này."
"Có kịp cấp cứu không?"
"Cơ bản là không." Bác sĩ Quế nói, "4 giờ sáng, anh ta mới được phát hiện trong tình trạng bị thương nghiêm trọng, người báo án vội vàng chạy đi gọi người tới cứu, mấy người luống cuống đưa được Tôn Tiên Phát tới bệnh viện thì cũng đã gần 5 giờ. Trong bệnh án của bệnh viện ghi rõ, Tôn Tiên Phát được đưa tới trong tình trạng phản xạ đồng tử với ánh sáng mất, cấp cứu khoảng nửa tiếng thì tắt thở."
"Bị thương ở đâu?" Tôi hỏi.
"Đầu." Bác sĩ Quế đáp. "Nghe nói tại vùng chẩm có một vết giập rách (3), khi cấp cứu, hai đồng tử cũng không đều nhau. Thi thể được đưa thẳng từ bệnh viện tới nhà xác, tôi đang khám nghiệm hiện trường xong sẽ tới đó luôn."
"Vụ án hiện tại đã có manh mối gì chưa?" Tôi hỏi ngay đến vấn đề quan tâm nhất.
Bác sĩ Quế liếc nhìn sang sân nhà bên cạnh, thấy mấy người hàng xóm ra ra vào vào, đang chuẩn bị dọn bàn ăn cơm ngay trong sân, bèn hạ thấp giọng nói với tôi: "Động cơ thì không khó tìm. Người chết bên nhà có đám hồi trước có qua lại thân mật với anh ta. Người phụ nữ đó có quan hệ tình cảm rất phức tạp, dan díu với không ít người. Sau khi chị ta bị tai nạn giao thông, có lẽ một người tình nào đó của chị ta không chịu nổi cú sốc này nên đã trút giận lên đầu Tôn Tiên Phát."
* * *
"Tôn Tiên Phát bao nhiêu tuổi rồi?" Tôi hỏi.
"Bốn mươi lăm." Bác sĩ Quế dừng lại một lát, nói tiếp. "Nhưng người tình bí mật của anh ta mới hơn 20 tuổi."
"Ồ, cỏ non đâu có dễ ăn thế." Tôi vừa nói, vừa mặc trang phục khám nghiệm hiện trường rồi tiến về phía góc tường, nơi các nhân viên pháp chứng đang tụ tập.
"Hiện trường có quá ít vật chứng dấu vết." Lâm Đào đã ngồi lom khom ở đó từ lúc nào, vừa dùng thiết bị hút tĩnh điện rà đi rà lại, vừa nói với tôi: "Chúng tớ vẫn chưa tìm ra được manh mối nào có giá trị."
Trên mặt đất, nhìn thấy rõ nhất là một vũng máu lớn, bên cạnh còn có một bãi nôn.
"Bãi nôn nằm ở vị trí này, có lẽ là do nạn nhân bị thương ở đầu dẫn đến tăng áp lực nội sọ gây nôn mửa, lại kết hợp với hình dạng của vũng máu, có thể khẳng định đây là hiện trường ban đầu khi nạn nhân ngã xuống, cũng có nghĩa là nạn nhân đã bị tấn công ngay tại đây." Tôi vừa phân tích vừa lần theo chân tường lên trên tìm kiếm dấu vết.
Bức tường bao không được trát vữa, những viên gạch trần có màu đỏ sẫm, quả thực rất khó phát hiện ra vật chứng dấu vết. Tôi lấy từ trong hòm đồ nghề ra chiếc kính lúp, săm soi từng li từng tí dọc theo mặt tường, bỗng thấy mảng màu đỏ thẫm có mấy đốm màu khác lạ đập vào trong mắt. Tôi vội vàng lấy mẫu thử từ một đốm màu khả nghi, nhỏ lên vài giọt thuốc thử benzidine, giấy lọc nhanh chóng ngả sang màu xanh biếc.
"Có vẻ như mấy vết lốm đốm này đúng là vết máu thật." Tôi nói. "Nhìn vào hình dạng của vết máu, có lẽ là do bị bắn tóe hoặc vẩy lên."
Lâm Đào lấy thước cuộn ra đo đạc một hồi, ngờ vực nói: "Mấy vết máu dạng phun bắn này chỉ cách mặt đất có 20 centimet, vị trí thấp quá, chẳng lẽ nạn nhân bị tấn công khi đang nằm bò dưới đất?"
"Nghe nói trên đầu nạn nhân có một vết thương, nhưng trên da đầu thì không có động mạch lớn nào cả, rất khó hình thành nên vết máu có dạng phun bắn." Tôi phát huy sở trường pháp y, bắt đầu lập luận. "Bởi vậy, vết máu ở đây có lẽ là bị vẩy lên, cũng có nghĩa là, hung thủ đã dùng hung khí đánh vào đầu nạn nhân, máu dính vào hung khí, khi hung khí được vung lên, máu bám trên đó đã bắn vào chân tường."
Nhìn vào vết máu, khó lòng suy đoán thêm được gì nữa, tôi bèn quay sang hỏi một điều tra viên ở bên cạnh: "Người đầu tiên phát hiện ra Tôn Tiên Phát gặp nạn có nói lúc đó anh ta ở trong tư thế nào không?"
Điều tra viên bước tới bên vũng máu ở chân tường, đưa tay chỉ trỏ: "Lúc đó, Tôn Tiên Phát quay đầu vào tường, chân xoay về phía cổng chính, ở trong tư thế nằm ngửa."
Nằm ngửa? Tôi không suy nghĩ gì thêm nữa, bèn cùng Lâm Đào tiến vào trong nhà tiếp tục xem xét.
*
Trong nhà rất gọn gàng ngăn nắp, Tôn Tiên Phát hẳn là một người chăm chỉ, chịu khó. Đồ đạc trong phòng được bày biện ngay ngắn, ở chính giữa chiếc bàn vuông đặt một xâu chìa khóa và hai gói thuốc lá chưa bóc. Bên cạnh là phòng ngủ, chăn được gấp gọn gàng, xếp ở đầu giường.
"Hiện trường có vẻ như không hề có dấu vết bị lục lọi, có thể loại trừ khả năng giết người cướp của. Em đoán rằng có tới tám, chín mươi phần trăm là giết người vì tình." Tôi thấy Lâm Đào đã bước lên tầng hai, bèn quay sang nói với Đại Bảo bên cạnh.
"Phải, chìa khóa để ở trên bàn, chắc là nạn nhân đã vào trong nhà rồi." Đại Bảo lẩm bẩm. "Hai bao thuốc lá này có lẽ là thuốc của nhà có đám ma?"
"Có một điểm rất bất thường, nạn nhân đã vào trong nhà nhưng lại chưa lên giường đi ngủ." Tôi và Đại Bảo vào trong nhà vệ sinh, sờ mấy chiếc khăn mặt treo trên tường. "Khăn đều khô nguyên, không có dấu hiệu tắm gội. Anh cho rằng nạn nhân vừa vào nhà lại đi ra ngoài rồi bị tấn công, hay là bị tấn công vào lúc sáng sớm khi chuẩn bị đi ra ngoài?"
Đại Bảo ngơ ngác lắc đầu.
Tôi cười, nói: "Sao anh ngốc thế, 4 giờ sáng người ta đã phát hiện ra nạn nhân nằm dưới đất, nếu nạn nhân bị tấn công vào lúc sáng sớm trước khi ra khỏi cửa thì theo như thời gian anh ta đã hẹn tối hôm trước, anh ta sẽ ra khỏi cửa tầm 3 rưỡi sáng. Chỉ nửa tiếng, liệu có thể tạo ra một vũng máu lớn đến thế ở bên ngoài được không?"
Đại Bảo bừng hiểu: "Đúng rồi! Không có động mạch chính nào bị tổn thương cả, từ vết thương giập rách trên đầu có thể chảy ra một vũng máu lớn như vậy, chí ít cũng cần đến vài tiếng."
"Kết hợp với tình hình tại hiện trường, chăn gấp gọn gàng, chìa khóa ở trong phòng khách," tôi nói, "có lẽ là nạn nhân vừa vào trong nhà lại đi ra ngoài ngay, sau khi ra khỏi cửa thì bị đánh lén vào sau gáy. Có một vấn đề là nếu nạn nhân muốn đi ra ngoài thì phải đi về phía cổng chính chứ, nhưng anh ta lại đi về phía góc tường theo hướng ngược lại, là tại sao? Anh ta đi tới chân tường để làm gì nữa?"
"Còn nữa, anh ta ra khỏi cửa mà không mang theo chìa khóa, có lẽ là không khóa cửa." Đại Bảo nói. "Tuy nhiên, người báo án lại khẳng định rằng lúc anh ta tới nơi, cửa chính của căn nhà đã khóa chặt, chẳng lẽ hung thủ giết người xong còn khóa cửa giúp nạn nhân?"
"Chúng ta quay ra chỗ chân tường xem lại." Tôi nói rồi xách hòm đồ nghề lên, bước ra khỏi nhà, đi ra sân. Khoảnh sân khá rộng, cách chân tường năm mét có một gian nhà nhỏ bằng gạch do nạn nhân tự xây, bên trong cất một số dụng cụ quét dọn như chổi, gầu hót rác. Tôi và Đại Bảo bèn đưa mắt nhìn nhau, hóa ra con người chịu khó này định lấy chổi để quét dọn nhà cửa.
"Có lẽ hung thủ đã nấp sẵn ở cửa nhà, nhìn thấy Tôn Tiên Phát ra khỏi nhà, đi đến gần chân tường, liền ra tay sát hại." Đại Bảo đẩy gọng kính trên sống mũi, nói. "Còn tại sao hung thủ lại khóa cửa giúp nạn nhân, có lẽ chỉ có hung thủ mới biết."
Tôi đứng dưới sân, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai của căn nhà. Tầng hai có một dãy cửa sổ kiểu kéo đẩy bằng hợp kim nhôm, cánh cửa sổ nằm sát tường đang mở toang, Lâm Đào đang chăm chú kiểm tra dọc theo khung cửa sổ. Tôi nháy mắt với Đại Bảo, nói: "Thằng cha Lâm Đào đẹp trai thật đấy, chẳng trách gái theo ầm ầm."
"Nhiều gái theo cũng được ích lợi gì?" Đại Bảo nói. "Chẳng phải vẫn trơ khấc một thân đấy à? Đâu có được hạnh phúc như em?"
Lâm Đào đứng trên tầng hai nghe thấy tiếng Đại Bảo bèn cúi đầu nhìn xuống, nói lớn: "Bí Đao, cậu xem này, nạn nhân đúng là không có ý thức đề phòng kẻ gian gì cả. Cánh cửa mở toang, nếu có kẻ gian muốn đột nhập vào nhà trộm cắp, chỉ cần trèo lên bờ tường là với được đến cửa sổ, muốn trèo qua cửa sổ vào trong phòng thì quá dễ."
"Vớ vẩn!" Tôi bực bội gắt lên, "Bí Đao cái gì mà Bí Đao? Cậu dám ngang nhiên gọi biệt danh của tớ trước mặt bao nhiêu người thế hả?"
Đại Bảo đứng ở bên cạnh phì cười, tôi đập vào đầu anh ta, nói: "Cười cái gì, em đoán rằng nếu không phải nạn nhân từ trong nhà đi ra, tự chui vào rọ, thì hung thủ có lẽ cũng sẽ trèo vào trong nhà qua lối ấy."
"Tầng hai không có dấu vết khả nghi." Lâm Đào nói với qua khung cửa sổ xuống sân, "hiện trường có vẻ như chẳng có một vật chứng nào hết, giờ chỉ còn biết trông chờ vào công tác khám nghiệm tử thi thôi."
Sau bữa trưa, tôi và Đại Bảo tới phòng giải phẫu pháp y trong nhà xác huyện Thạch Bồi. Gian phòng nhỏ tối tăm vẫn giống hệt như một năm về trước, không có gì thay đổi. Bác sĩ Quế đã ở nhà xác chờ chúng tôi, đứng đợi cùng với anh ta còn có lãnh đạo bộ phận pháp y của Công an huyện Thạch Đan tên là Quản Kỳ Kim. Bác sĩ Quản đã ngoài 50 tuổi, có thể coi là tiền bối của chúng tôi, lần này, ông đảm nhiệm công việc ghi chép.
Đầu tiên, chúng tôi kiểm tra một cách hệ thống thân thể và tứ chi của Tôn Tiên Phát, không thấy có bất cứ vết tổn thương nào.
"Chà chà, chăm chút bản thân chu đáo thật đấy." Bác sĩ Quế nói. "Cả người sạch sẽ trắng trẻo thế kia."
"Có vẻ như anh ta là một người rất chăm chỉ, ở nhà có một mình cũng quét dọn sạch bong." Tôi nói.
"Ồ, chưa biết chừng là do 'cỏ non' của anh ta quét dọn giúp cũng nên." Đại Bảo cầm dao phẫu thuật lên, vừa cạo đầu thoăn thoắt vừa nói.
Khi tóc của Tôn Tiên Phát được cạo sạch sẽ, toàn bộ vết thương ở vùng chẩm đã lộ ra hoàn toàn.
"Hai mép vết thương tù, quanh mép vết thương có đường nứt toác dọc theo chiều da, trong vết thương có thể nhìn thấy cầu nối tổ chức (Cầu nối tổ chức (tissue bridge) : Khi vật tày đập mạnh lên cơ thể người sẽ khiến cho da và tổ chức mềm bị xé rách. Do là bị xé rách chứ không phải bị cứa đứt bởi vật sắc nhọn nên bên trong vết thương vẫn còn những sợi tổ chức (mô liên kết, mạch máu và thần kinh chưa hoàn toàn đứt rời) nối liền với nhau, gọi là cấu nối tổ chức. Đây là một trong những căn cứ để xác nhận vết thương do vật tày gây ra). " Tôi cầm lấy kẹp cầm máu, vừa kiểm tra miệng vết thương, vừa nói rõ tình hình khám nghiệm để bác sĩ Quản ghi lại. "Đáy vết thương đã chạm tới mảng xương sọ vỡ, có thể khẳng định là gãy xương theo kiểu vỡ vụn xương sọ."
Tôi dùng cồn lau chùi cẩn thận xung quanh vết thương, nói: "Đây là vết thương giập rách điển hình do hung khí tày tấn công vào đầu gây rách da hình thành nên. Mọi người xem, da ở xung quanh vết thương bị trầy xước, tại sao lại như vậy?"
"Bề mặt của hung khí thô ráp, mặt tiếp xúc lớn hơn vết thương." Kiến thức lý thuyết của Đại Bảo rất vững.
"Vậy sẽ là vật gì?" Tôi chống hai tay lên thành bàn giải phẫu, vận động phần cổ đã bắt đầu cứng đờ. "Liệu có phải là gậy gỗ lớn?"
Thấy chúng tôi vẫn lề mề chưa chịu động dao giải phẫu phần đầu thi thể, bác sĩ Quản tỏ ra sốt ruột: "Chuyện đó đâu có gì quan trọng, chúng ta biết được hình thù đại khái của hung khí gây thương tích là được rồi. Nhanh lên nào, tôi không còn trẻ được như các anh, cái lưng già của tôi đã mỏi nhừ rồi đây này."
Ba người chúng tôi đều đang đứng trước bàn giải phẫu, ngoài bác sĩ Quản, không còn ai để ghi chép nữa, thế là tôi cũng không muốn nói gì thêm, cúi xuống, bắt đầu rạch mở da đầu của nạn nhân.
Phía dưới vết giậo rách đúng là tương ứng với vị trí xương sọ vỡ vụn kéo dài từ vùng chẩm tới tận vùng trán dọc theo đáy sọ.
"Ồ, lực tác động mạnh thật đấy, xương sọ vỡ đến mức này cơ mà!" Bác sĩ Quế kêu lên.
(责任编辑:Kinh doanh)
下一篇:Nhận định, soi kèo Rangers vs Union Saint
Cảnh sát Hàn Quốc công bố bằng chứng buộc tội các đối tượng trong đường dây cho vay nặng lãi. Ảnh: Yonhap Đường dây cho vay nặng lãi đã cho vay khoản tiền 300.000 won với điều kiện nhận được 500.000 won một tuần sau đó. Con số này vượt mức lãi suất tối đa 20%/năm mà pháp luật Hàn Quốc cho phép.
Theo điều tra, nếu con nợ không hoàn trả đúng hạn, các đối tượng sẽ yêu cầu mức lãi suất trung bình hàng năm là 3.000%, và mức lãi suất tối đa có thể lên tới 13.000%/năm.
Cảnh sát đã xác định được danh tính của 83 nạn nhân. Trong số này, 90% trong độ tuổi ngoài 20 và 30, và hầu hết họ đều có thu nhập thấp.
Các đối tượng cho vay nặng lãi đã sử dụng số điện thoại và tài khoản ngân hàng dưới tên người khác để giao dịch. Cứ 3 tháng/lần, chúng sẽ di chuyển văn phòng để tránh bị cảnh sát điều tra.
Cảnh sát cũng đã tịch thu điện thoại của các nghi phạm để ngăn chặn việc phát tán ảnh khỏa thân của con nợ.
Quan tham Trung Quốc đau đầu vì giấu tiền, cất khắp mọi nơi
Nhiều quan tham Trung Quốc đã chọn những nơi 'ít ai ngờ tới' như vỏ đạn pháo, bình gas và cả thắt lưng da để cất giấu số lượng lớn tiền nhận hối lộ." alt="Hàn Quốc bắt nhóm cho vay lấy lãi cắt cổ, dọa tung ảnh khỏa thân của con nợ" />Tòa nhà cất giữ hàng trăm thi thể bảo quản không đúng cách tại nhà tang lễ bang Colorado, Mỹ. Ảnh: AP Ban đầu, cơ quan điều tra Colorado ước tính có 115 thi thể được cất giữ tại nhà tang lễ Return to Nature ở thị trấn nhỏ Penrose của bang Colorado. Những thi thể này đã ở trong trạng thái phân hủy cao đến mức cần phải phân tích ADN để xác định danh tính. Quá trình này có thể mất vài tháng.
Theo hãng tin RT, mọi chuyện bị phanh phui sau khi người dân báo cáo phát hiện mùi hôi thối bốc ra từ một căn nhà sơ sài thuộc nhà tang lễ Return to Nature. Ngoài ra, chủ nhà tang lễ cũng đã không nộp thuế trong nhiều tháng, và chưa chi trả nhiều hóa đơn cho bên cung cấp dịch vụ hỏa táng.
Hồi đầu tháng 10, ông Allen Cooper, cảnh sát trưởng quận Fremont, cho biết khu vực tòa nhà lưu giữ các thi thể rất kinh khủng vì bảo quản lạnh không đúng. Cũng theo ông Cooper, cảnh tượng gây choáng tới mức một nhân viên y tế đã bị phát ban và phải đi điều trị.
Theo quảng cáo trên trang web của nhà tang lễ Return to Nature, cơ sở này cung cấp dịch vụ “Chôn cất xanh” và tạo ra tác động tối thiểu đến môi trường, cũng như không sử dụng hóa chất ướp xác. Hiện chủ nhà tang lễ chưa lên tiếng bình luận về sự việc.
Giám đốc nhà tang lễ giấu hàng chục thi thể không hỏa thiêu dù đã nhận tiền
MỸ - Một Giám đốc nhà tang lễ đang đối mặt bản án kéo dài 12 năm vì giấu hàng chục thi thể không hỏa thiêu, dù đã nhận tiền của khách hàng." alt="Nhà tang lễ bốc mùi ở Mỹ hé lộ bí mật phía sau" />Hỏng phanh hay lỗi phanh có khả năng gây tử vong nếu người lái xe thiếu bình tĩnh, hoảng sợ hoặc đưa ra những quyết định sai lầm. Ảnh: Motorbiscuit. Nếu phanh xe của bạn bị mất, bạn nên bắt đầu bằng cách giữ bình tĩnh. Tiếp tục bơm phanh; bạn có thể sử dụng đủ chức năng của hệ thống phanh để dừng xe. Điều đó và đèn phanh của bạn có thể cảnh báo giao thông về tình huống của bạn. Sử dụng phanh tay hoặc phanh khẩn cấp một cách chậm rãi và có chủ ý.
Hơn nữa, việc chuyển sang số thấp hơn sẽ cho phép bạn sử dụng số vòng quay của động cơ để “hãm động cơ” phương tiện đang di chuyển của bạn. Nếu những chiến thuật này không thể dừng xe hoàn toàn, bạn nên xác định một điểm an toàn để đưa xe của bạn ra khỏi dòng xe cộ. Nếu bạn có thể lái xe vào một bãi cỏ rộng rãi, bằng phẳng, hãy cố gắng làm như vậy.
Một số người lái xe chia sẻ: “Phải thừa nhận rằng tôi chỉ bị hỏng phanh thảm khốc một lần. Xin lưu ý bạn, khi đó tôi lái một chiếc xe cổ điển 57 năm tuổi. May mắn thay, tôi vẫn bình tĩnh và dừng cỗ máy nguy hiểm cũ của mình mà không gặp phải vấn đề gì. Tuy nhiên, hiện tượng hỏng phanh có thể xảy ra ở những xe đời mới”.
Theo ACE Mechanics, một số nguyên nhân phổ biến nhất khiến phanh bị giảm hiệu suất hoặc hỏng hóc bao gồm việc chủ xe lơ là trong quá trình bảo trì định kỳ, kiểm tra rôto bị hỏng hoặc mất áp suất dầu.
Những điều này có thể xảy ra với những chiếc xe mới hơn giống như những chiếc xe cổ điển và cũ. Cách tốt nhất của bạn là luôn kiểm soát hệ thống phanh của xe, bao gồm cả miếng đệm, rôto và chất lỏng. Đặc biệt, bạn nên bảo trì phanh xe đúng theo yêu cầu của kỹ thuật viên để người lái và khách hàng luôn an toàn nhất có thể.
Theo PLO
Bạn có góc nhìn (hoặc có trải nghiệm) nào về vấn đề trên? Hãy để lại bình luận bên dưới hoặc chia sẻ bài viết về Ban Ô tô xe máy theo email: [email protected]. Các nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin cảm ơn!
" alt="Làm thế nào để bạn dừng một chiếc xe bị mất phanh?" />
- ·Nhận định, soi kèo Istra 1961 vs HNK Gorica, 23h00 ngày 31/1: Gia tăng khoảng cách
- ·Hệ điều hành HarmonyOS NEXT của Huawei chạy ứng dụng Android như thế nào
- ·Trong 5 năm tới, đừng dính vào 3 thứ này nếu không muốn nghèo đi
- ·Mẹo biến tấu 3 món ngon từ xúc xích khiến các bé thích mê
- ·Nhận định, soi kèo Ajax vs Galatasaray, 3h00 ngày 31/1: San bằng khoảng cách
- ·Hoàng Đức đánh giá thật lòng về trình độ của ĐT Indonesia tại AFF Cup
- ·Tiến Linh lập công, đội tuyển Việt Nam thắng đậm Lào
- ·Lời cảnh tỉnh đáng sợ từ liên hoan phim sắp diễn ra ở Việt Nam
- ·Nhận định, soi kèo Puebla vs Mazatlan, 8h00 ngày 29/1: Chờ đợi bất ngờ
- ·Hướng dẫn kiểm tra điện thoại 4G hay 2G một cách dễ dàng
Cán bộ tại Bộ phận "một cửa" xã Hoàng Hoa Thám (Chí Linh) hướng dẫn người dân thực hiện thủ tục hành chính trên không gian mạng. Dần thay đổi thói quen
Là xã miền núi ở TP Chí Linh và cũng là xã cách xa trung tâm tỉnh Hải Dương nhất, nhưng hạ tầng nông thôn của xã Hoàng Hoa Thám không hề kém so với những xã nằm ở khu vực trung tâm của tỉnh. Nhận thức của người dân về chuyển đổi số cũng thay đổi để dần trở thành những “công dân số” trong tương lai.
Đến làm thủ tục khai sinh cho cháu, bà Lê Thị Hoa ở thôn Đá Bạc được cán bộ tiếp nhận hồ sơ tại Bộ phận "một cửa" của UBND xã hướng dẫn thực hiện kê khai thông tin một cách đầy đủ và nhanh chóng qua dịch vụ công trực tuyến.
Thói quen thanh toán không dùng tiền mặt cũng đã len lỏi vào đời sống sinh hoạt của người dân xã này. “Ở đây từ bà bán rau tới các cửa hàng bán tạp hóa như chúng tôi đều có mã QR để phục vụ người dân thanh toán không dùng tiền mặt. Thanh toán nhanh gọn, không phải lo tìm tiền thừa trả lại khách, cũng không lo tiền bị rách nát hay bị rơi tiền. Giờ đây nhiều người, kể cả một số người trung tuổi cũng biết chuyển khoản thay vì dùng tiền mặt như trước”, chị Vũ Thị Thơm, chủ cửa hàng tạp hóa ở thôn Hố Sếu nói.
Bà Trần Bích Thuận, Chủ tịch UBND xã Hoàng Hoa Thám chia sẻ: “Ngoài việc triển khai các hoạt động của chính quyền số theo quy định thì địa phương cũng quan tâm đến việc tuyên truyền để nâng cao nhận thức số trong nhân dân. Xã tuyên truyền, vận động nhân dân thay đổi thói quen tiêu dùng, không dùng tiền mặt trong giải quyết thủ tục hành chính tại UBND xã, trong thanh toán một số khoản của trường học, trạm y tế. Địa phương cũng hỗ trợ các hoạt động kinh tế số cho người dân và doanh nghiệp trên địa bàn. Nhiều nông sản chủ lực của địa phương như thanh long ruột đỏ, nhãn… đã được đưa lên kinh doanh tại các sàn thương mại điện tử”.
Xã Thái Hoà (Bình Giang) cũng nằm cách xa trung tâm của huyện và tỉnh. Tuy xa xôi nhưng nhiều hộ dân đã tận dụng các ứng dụng công nghệ cao, chuyển đổi số để phát triển kinh tế.
Đầu năm 2023, gia đình chị Lê Thị Ly ở thôn Trâm Khê, xã Thái Hòa đã mạnh dạn đầu tư trên 10.000 m2nhà màng để trồng dưa lưới. Mỗi vụ, chị thu lãi trên 400 triệu đồng từ mô hình này. Chị Ly cho biết: “Trước đây chúng tôi chỉ làm nông nghiệp đơn thuần nhưng từ khi có mô hình trồng dưa lưới trong nhà màng, chúng tôi ứng dụng công nghệ - kỹ thuật hiện đại vào sản xuất. Những thông tin mới để ứng dụng vào sản xuất cũng được chúng tôi tìm hiểu và áp dụng. Hiện sản phẩm dưa lưới của chúng tôi đang làm hồ sơ để tham gia chương trình OCOP. Nếu được chúng tôi sẽ mở rộng kinh doanh lên các sàn thương mại điện tử”.
Nỗ lực
Có thể khẳng định chuyển đổi số đang len lỏi vào từng ngóc ngách của cuộc sống và làm thay đổi đời sống vật chất, tinh thần của người dân nông thôn. Với các xã "vùng xa", việc chuyển đổi số là quá trình đầy nỗ lực của cả chính quyền địa phương và người dân.
Thái Hòa là một trong những địa phương đầu tiên của huyện Bình Giang thực hiện chuyển đổi số. Thời gian đầu địa phương còn rất nhiều khó khăn do kinh phí hạn chế, hạ tầng, trang thiết bị đã xuống cấp, lạc hậu dẫn đến khó tích hợp các phần mềm mới nên hiệu quả xử lý công việc chưa cao. Nhận thức của người dân về chuyển đổi số còn hạn chế… Nhưng đến đầu năm 2024, địa phương đã đạt được những kết quả khả quan về chuyển đổi số. Tính riêng 6 tháng của năm 2024, tỷ lệ số hóa hồ sơ thủ tục hành chính khi tiếp nhận ở Thái Hòa đạt 99,92%, tỷ lệ số hóa kết quả giải quyết đạt 98,32%; 100% thanh toán phí và lệ phí điện tử khi làm thủ tục hành chính.
Ông Nguyễn Văn Quỳnh, Phó Chủ tịch UBND xã Thái Hoà chia sẻ: “Để người dân biết và thực hiện các thủ tục hành chính trên không gian mạng, cán bộ xã vừa tiếp nhận hồ sơ, giấy tờ bản giấy, vừa cầm tay chỉ việc, hướng dẫn cho người dân các thao tác trên điện thoại thông minh. Xã chỉ đạo cán bộ, công chức bộ phận tiếp nhận và trả kết quả tăng cường tuyên truyền về lợi ích khi sử dụng dịch vụ công trực tuyến”.
Hải Dương là tỉnh đầu tiên trên toàn quốc ban hành Nghị quyết về chuyển đổi số. Tỉnh đã lấy ngày ban hành Nghị quyết-ngày 26/3 hằng năm là Ngày Chuyển đổi số của tỉnh. Ở những xã "vùng xa" còn có những khó khăn đặc thù nhưng các địa phương đều nỗ lực để thực hiện chuyển đổi số theo mục tiêu chung của tỉnh. Cán bộ xã hướng dẫn người dân lập tài khoản, thao tác gửi hồ sơ qua mạng, giúp người dân gỡ bỏ tâm lý ngại khó, quen với việc sử dụng dịch vụ công trực tuyến khi giải quyết thủ tục hành chính. Đối với người dân không sử dụng điện thoại thông minh, người cao tuổi, cán bộ xã hỗ trợ tạo tài khoản cho người dân, nộp hồ sơ giúp người dân.
Các xã cũng duy trì hoạt động của các tổ công nghệ số cộng đồng để “đi từng ngõ, gõ từng nhà” vừa khảo sát, vừa hướng dẫn các hộ dân trên địa bàn tham gia tìm hiểu chuyển đổi số, đặc biệt là hướng dẫn, hỗ trợ người dân cài đặt và kích hoạt định danh điện tử. Đẩy mạnh tuyên truyền, vận động người dân sử dụng các tiện ích, ứng dụng thông minh, thực hiện các thủ tục hành chính trên môi trường điện tử, sử dụng các dịch vụ số và tương tác với chính quyền qua các nền tảng số. Người dân được tiếp cận nhiều dịch vụ số giúp nâng cao đời sống vật chất và tinh thần, từ đó dần hình thành những công dân "số”.
Theo TRẦN HIỀN (Báo Hải Dương)
" alt="Chuyển đổi số ở những xã 'vùng xa' của Hải Dương" />Các binh sĩ Nga chuẩn bị cho lễ duyệt binh. Ảnh: RIA Novosti Không chỉ có các hệ thống vũ khí trên mặt đất, chính quyền Moscow tại sự kiện lần này cũng điều các phi đội thuộc biên chế Không quân Nga thực hiện các màn bay trình diễn đẹp mắt với những chiến cơ Su-30 và MiG-29.
Video: RBC.ru
Video: RBC.ru
Nga huy động 2.500 vũ khí tham gia duyệt binh Ngày Chiến thắngNga huy động 150.000 người và 2.500 vũ khí tham gia các sự kiện kỷ niệm 79 năm Ngày Chiến thắng phát xít Đức trong hôm nay (9/5)." alt="Cận cảnh dàn vũ khí Nga trong lễ duyệt binh Ngày Chiến thắng" />- Ngày 8 tháng 12 kỷ niệm 85 năm thành lập Cục Thiết kế Mikoyan huyền thoại, hiện là một phần của Tập đoàn Máy bay Thống nhất Nga (RSK MiG). " alt="Chiến đấu cơ nhanh nhất thế giới" />
- ·Nhận định, soi kèo Man City vs Club Brugge, 3h00 ngày 30/1: Không còn đường lùi
- ·Bắt nhóm đối tượng lập sàn chứng khoán 'ảo' lừa hàng chục tỷ đồng
- ·Hậu Giang ứng dụng công nghệ trong hoạt động tư pháp
- ·Chàng trai 23 tuổi bất ngờ đột quỵ khi đang chơi điện thoại: BS chỉ ra yếu tố tăng nguy cơ
- ·Nhận định, soi kèo Al Jandal vs Neom SC, 19h50 ngày 29/1: Cửa trên thất thế
- ·Năm 2025 những tuổi nào xây nhà được?
- ·Nhận định, soi kèo Houston Dynamo vs Vancouver Whitecaps, 07h30 ngày 19/9: Khó cho cửa trên
- ·Nghiên cứu ĐH Harvard: Dạy con kết bạn với người này giúp con giàu có
- ·Nhận định, soi kèo Al Jazira Club vs Baniyas Club, 23h00 ngày 31/1: Chiến thắng thuyết phục
- ·Bà chủ ở Đà Nẵng vừa chăm chồng liệt cả 2 chân vừa hát, không bao giờ than vãn