您现在的位置是:Thể thao >>正文
Ni sư giả điên, tìm cách đưa trẻ bụi đời về chùa cưu mang
Thể thao3人已围观
简介Chùa Yên Ninh (Ninh An,ưgiảđiêntìmcáchđưatrẻbụiđờivềchùacưlich phat song bong da hom nay Hoa Lư, Nin...
Chùa Yên Ninh (Ninh An,ưgiảđiêntìmcáchđưatrẻbụiđờivềchùacưlich phat song bong da hom nay Hoa Lư, Ninh Bình) hơn 20 năm nay đã trở thành chốn đi về của những mảnh đời bất hạnh, không nơi nương tựa.
Ni sư Thích Diệu Nhân (60 tuổi - trụ trì chùa) cho biết, nhiều đứa trẻ ở đây đã trưởng thành, lập gia đình và có cuộc sống hạnh phúc. Trong số đó, 15 người có bằng cử nhân, gần 60 cặp đôi đã kết hôn, nhiều người có bằng cao đẳng….
“Tính đến thời điểm hiện tại, tôi từng nuôi dưỡng, cưu mang khoảng 200 em”, ni sư Diệu Nhân kể.
Ni sư Thích Diệu Nhân. Ảnh: Đỗ Ngọc Hà |
Ni sư từng giả điên, làm bạn với trẻ bụi đời
Một góc chùa Yên Ninh |
Ni sư Thích Diệu Nhân tâm sự, để nuôi dạy những đứa trẻ có quá khứ đặc biệt thành người, bà phải dùng nhiều biện pháp cảm hóa chúng. Bà còn giả điên, tìm cách đưa trẻ bụi đời dưới gầm cầu về chùa cưu mang, dạy dỗ.
Theo dòng ký ức, năm 1995 ni sư Diệu Nhân được bổ nhiệm về chùa Yên Ninh. Trước đó, ngôi chùa không có sư trụ trì, đang xuống cấp, hỏng hóc nghiêm trọng.
Ni sư Diệu Nhân kể, thập niên 90, Ninh Bình còn nghèo, cuộc sống người dân quanh chùa cũng chẳng khấm khá. Hàng ngày, bà phải đi khất thực khắp nơi, vừa xin ăn, vừa tìm hiểu cuộc sống bên ngoài.
Đến khu vực gầm cầu, nơi trẻ bụi đời hay tụ tập, bà chứng kiến nhiều đứa trẻ đói rách, tranh nhau từng mẩu bánh mì.
Những đứa trẻ mới 7 tuổi còn ngô nghê cũng bị quăng vào đời một cách tàn nhẫn. Ở tuổi đó, lẽ ra chúng được chăm sóc, yêu thương nhưng lại trở thành những kẻ hiếu chiến, giẫm đạp lên nhau để tồn tại.
Lòng trắc ẩn khiến ni sư ứa nước mắt. Ni sư nung nấu ý định, đưa các em về nuôi. Bà bàn bạc với một số Phật tử tâm nguyện của mình và được mọi người ủng hộ.
Khoảnh khắc bình yên của vị trụ trì bên những đứa trẻ ở chùa. |
Thế nhưng, tiếp cận các em bằng cách nào? Vì các em thấy người lạ đến gần sẽ lảng tránh. Cuối cùng, ni sư lấy nhọ nồi quệt lên mặt, đội tóc giả, mặc bộ quần áo rách rưới, giả làm ăn mày ra gầm cầu ngồi.
Ni sư quan sát, nghe ngóng tình hình 2 ngày. Ngày thứ 3, bà cầm chiếc bánh mì nóng hổi, bẻ 1 miếng nhai, còn đâu đưa các em. Dần dần, chúng quen thân với người phụ nữ nửa khôn, nửa dại, sẵn sàng chia thức ăn kiếm được cho mình.
Khi tạo được lòng tin với lũ trẻ bụi đời, ni sư nói, sẽ có cách xin ăn ở chùa. Điều kiện bà đưa ra là, chúng không được móc túi, ăn trộm nữa. Bà quyết định rủ chúng về chùa Yên Ninh với lời khẳng định: “Trụ trì đã đồng ý cho mọi người có nơi ở, có cơm ăn”.
3 năm đầu, ni sư sống cảnh “một cuộc đời, 2 số phận”. Ban ngày, bà trong vai người phụ nữ khùng, lang thang khắp nơi, thực chất đi xin ăn, nuôi lũ trẻ. Đêm đến, bà đợi các em nhỏ ngủ say, mới về chùa.
“Tôi vào các nhà hàng, xin họ thức ăn thừa. Ban đầu họ từ chối, còn đuổi đánh nhưng sau thấy mình đến nhiều, không phá phách nên tự động gói đồ cho”, ni sư 60 tuổi nhớ lại.
Thức ăn mang về, không có tủ lạnh, bà phân loại, gói vào trong các túi nilon, buộc dây thả xuống giếng chùa. Cách bảo quản này giữ cho thực phẩm khỏi bị ôi thiu, dùng được cả tuần.
Ni sư cho biết thêm, mỗi lần cải trang, bà đều bôi bẩn mặt mũi để không ai nhận ra. Khi cần giải quyết công việc ở chùa, ni sư cởi bỏ lớp hóa trang, xuất hiện trước mặt các em nhỏ trong bộ quần áo tu hành.
Thế rồi, một ngày, người phụ nữ điên bất ngờ rời đi, không quay trở lại. Lũ trẻ buồn bã mãi cũng nguôi ngoai.
"Lúc này, vai trò của người phụ nữ điên đã hoàn thành, tôi cần quay trở lại là mình để giải quyết các công việc chung", ni sư giải thích.
Giếng chùa - nơi ni sư Diệu Nhân bảo quản đồ ăn những ngày còn đi khất thực. |
Các em không hề phát hiện được ni sư chính là chị "điên" dẫn dắt chúng về chùa. Ni sư Diệu Nhân chia sẻ, lý do khiến bà che giấu thân phận vì những đứa trẻ vốn có hoàn cảnh riêng.
Các em va vấp với đời từ sớm, đến đâu cũng bị xua đuổi nên lòng mang nhiều mặc cảm. Ai tỏ ý thương hại, muốn giúp đỡ, chúng càng phản ứng dữ dội. Bà không muốn các em cảm thấy bị tổn thương lòng tự tôn nên buộc phải làm như vậy.
Mười lăm năm sau, khi những đứa trẻ đó trưởng thành, ni sư mới tiết lộ sự thật. Chúng đón nhận trong sự ngỡ ngàng. Nước mắt tuôn rơi…
Tăng gia sản xuất
Sau thời gian khất thực, bà và phật tử cùng các nhà hảo tâm thành lập Hội tương thân, tương ái, kêu gọi mọi người giúp đỡ. Ai có điều kiện thì góp 1.000 đồng, ai không có thì góp 1 nắm gạo.
Số tiền ủng hộ, ni sư mua 20 cặp lợn giống, phát cho gia đình hội viên chăn nuôi. Các cặp lợn nuôi sinh sản, nhân giống rồi bán, dùng tiền tu bổ, xây chùa. Sau này, ni sư mua thêm 4 con bò cái nhân giống.
Ni sư dành cho những đứa trẻ tình yêu bao la. |
Ngoài nuôi dưỡng trẻ, trụ trì chùa Yên Ninh còn dang tay đón nhận những trường hợp người khuyết tật, người cao tuổi, bệnh tật không nơi nương tựa. Khi số người được cưu mang ngày một đông, ni sư Thích Diệu Nhân xin chính quyền được thuê và khai khẩn ruộng bỏ hoang trước cửa chùa trồng lúa, cuốc đất trồng hoa màu. Lương thực mùa nào thức nấy, ngô, khoai, sắn đầy bồ, phục vụ bữa ăn.
Mỗi bữa cơm, sau tiếng kẻng, mọi người tập trung lại khu nhà ăn, chuẩn bị mâm bát. Bữa cơm là những sản vật nhà chùa trồng cấy được.
Mâm cơm chay là những sản vật nhà chùa trồng cấy. |
Ông Thân - phật tử chia sẻ: "Tôi quê Thái Bình nhưng lên đây làm công quả từ năm 1996, chứng kiến ni sư Thích Diệu Nhân chịu khổ cực, nuôi trẻ từ những ngày đầu. Vất vả, gian nan nhưng lúc nào ni sư cũng lạc quan vui vẻ".
Ông Thân gõ kẻng, báo hiệu giờ ăn. |
Ông Nguyễn Mạnh Hùng - CT UBND xã Ninh An thông tin: "Việc nuôi dạy trẻ mồ côi, không nơi nương tựa của ni sư Thích Diệu Nhân được địa phương rất ghi nhận. Đây là hành động thiện nguyện, chúng tôi luôn ủng hộ. Từ trước đến nay, phía nhà chùa không xảy ra tình trạng bất ổn, gây mất trật tự an ninh tại địa phương. Nhiều trẻ lớn lên ở chùa đã thành đạt. Các trường hợp được tiếp nhận vào nuôi dưỡng đều được nhà chùa báo cáo lên chính quyền, đăng ký tạm vắng, tạm trú theo quy định pháp luật". |
Chuyện về 'bà nội' của 26 đứa trẻ mồ côi ở miền Tây
Ở miền Tây, câu chuyện người bà cưu mang, nuôi nấng 26 đứa trẻ mồ côi, xem các em như cháu nội ruột của mình làm nhiều người xúc động, kính phục.
Tags:
相关文章
Nhận định, soi kèo Queretaro vs Pachuca, 08h00 ngày 30/1: Ai cũng có điểm
Thể thaoLinh Lê - 28/01/2025 18:01 Mexico ...
【Thể thao】
阅读更多Đất vàng xây biệt thự triệu đô, cụ ông dựng chòi cấy lúa trồng rau
Thể thaoCánh đồng lúa rộng hàng ngàn m2 giữa khu dân cư Thạnh Mỹ Lợi (quận 2, TP.HCM) tồn tại mấy chục năm nay. Xa xa, từng đàn cò trắng từ đâu bay về sà xuống tìm mồi. Mấy căn chòi nhỏ nằm giữa cánh đồng, dựng tạm bằng bạt và lá dừa nước, bên cạnh là giàn mướp, vài tấm biển viết chữ: "Ao đang nuôi cá". Sau đợt thu hoạch lúa hồi Tết Nguyên đán, hầu hết các đám ruộng đều bỏ không, đất nứt nẻ. Chỉ một vài thửa có nước được tận dụng để trồng rau, nuôi cá.
Cách khu dân cư Thạnh Mỹ Lợi (quận 2, TP. HCM) chỉ một con đường là cánh đồng lúa rộng lớn tồn tại suốt hơn 20 năm qua. 9 giờ sáng, trời nắng chang chang. Đội chiếc mũ, mang ủng, mặc quần áo lao động, ông Nguyễn Văn Năm (58 tuổi) ra ruộng giăng lưới bắt cá, hái rau chuẩn bị đồ ăn cho bữa trưa.
Ông cho biết, hiện thành phố đang mùa nắng nóng, mực nước sông Sài Gòn thấp vì thế việc trồng lúa phải chờ đến tháng 5, khi mùa mưa tới mới gieo mạ cho vụ hè thu. Tranh thủ mấy tháng “ăn chơi” ông tận dụng những đám ruộng sâu, nước nhiều để nuôi cá rô phi, cá chép, trồng rau muống, rau đắng, bòn bon cho vợ mang ra chợ bán kiếm thêm thu nhập.
“Những năm trước, chúng tôi trồng 2-3 vụ lúa/năm. Bây giờ, trồng lúa phải phụ thuộc nguồn nước và thời tiết, vì thế chỉ được 1-2 vụ thôi. Năng suất giờ cũng không ăn thua nhưng bỏ trống đất, phí lắm”, người đàn ông 58 tuổi nói.
Vợ ông Năm hái rau mang bán cho các mối quen. Tính đến nay, ông Năm đã có hơn 20 năm làm nông dân ở thành phố. Ban đầu, ông chỉ đưa vợ con từ Trà Vinh lên Sài Gòn làm thợ hồ.
Năm 1995, đi câu cá ở khu đất trống trên đường Trương Gia Mô, phường Thạnh Mỹ Lợi, hiện là cánh đồng thẳng cánh cò bay, ông thấy, nơi đây có tiềm năng để trồng lúa. Vậy là, ông về quê mang cuốc xẻng, máy cày lên làm nông dân giữa khu đất vàng.
“Ngày trước, công thuê thấp, đất còn màu mỡ, trồng lúa có lời lắm. Bây giờ, thuê công đắt, khí hậu cũng khắc nghiệt hơn. Đất ở đây cũng đã được quy hoạch, đền bù, chúng tôi làm mà không biết khi nào phải “bỏ xứ” mà đi”, ông Năm tâm sự.
Ông Năm ngồi nghỉ ngơi sau một buổi sáng lao động vất vả. Cách đó không xa, căn chòi nhỏ của ông Nguyễn Văn Tư (76 tuổi) nằm giữa cánh đồng. Đang loay hoay cào rơm ngoài ruộng, người đàn ông có nước da ngăm đen, đôi tay chai sạn vì thời gian dài cầm dụng cụ làm lúa cất tiếng: “Tui đang dở tay, chờ một chút nghe”.
Ông Tư trước đây làm ruộng bên phường An Lợi Đông, quận 2. Khi đô thị hóa phát triển, đất ruộng chuyển thành đất thổ cư hết, ông chỉ biết nơi nào có ruộng là tới.
“Tôi đến đây thuê đất trồng lúa hơn 4 năm rồi. Nhìn tôi già vậy nhưng tay chân còn mạnh khỏe lắm. Mấy đứa con cứ bắt nghỉ cho khỏe mà tui làm ruộng quen rồi. Ngày nào được mang ủng lội xuống ruộng là tôi khỏe re”, ông Tư cười vang.
Thời gian này, lúa đã thu hoạch, mạ chưa gieo nên ông có thời gian rảnh đi thăm bạn bè, vào rừng dừa nước bên cạnh bắt chim sâu, hái trái ăn. Những ngày vào mùa, công việc bận rộn ông chỉ biết quanh quẩn với đồng ruộng. Hết nhổ cỏ, bỏ phân, ông lại canh nước.
Ông Nguyễn Văn Tư đang cào rơm ngoài ruộng. “Ở thành phố, không kiếm được thợ gặt đâu. Lúa chín, tôi phải về quê kêu công, nhờ người quen lên phụ giúp. Lúc đó, căn chòi của tôi vui lắm”, người đàn ông năm nay 76 tuổi nói.
Ông Tư cho biết, việc làm ruộng ở khu đất vàng này đã được phía ủy ban phường tạo điều kiện. Tuy nhiên, việc không biết sẽ phải bỏ nghề lúc nào vì đất nơi đây đã được quy hoạch, đền bù xong làm ông lo lắng.
“Nhiều khi tôi muốn gieo nhiều để lấy số lượng bù chất lượng, nhưng sợ lắm. Mình cứ thoải mái làm, đang lỡ cỡ bị thu lại thành công cốc”, ông Tư giãi bày.
Cũng vì quá quen với công việc “bán mặt cho đất bán lưng cho trời”, dù đã có nhà cửa đầy đủ trong khu dân cư sầm uất, vợ chồng ông Năm vẫn ra ruộng, dựng chòi ở.
Điện nước phải đi xin về dùng. Đêm đến muỗi vo ve, côn trùng kêu inh hỏi. Thế nhưng, đi đâu ông cũng muốn về đây để được hưởng một không gian làng quê giữa lòng thành phố.
Dù đã có nhà cửa đầy đủ trong khu dân cư sầm uất, vợ chồng ông Năm vẫn ra ruộng, dựng chòi ở để trồng lúa. “Vài năm nữa chúng tôi sẽ được “nghỉ hưu”, vì nơi đây sẽ bị xóa bỏ, thay vào đó là những căn nhà cao tầng, các khu trung tâm thương mại sầm uất”, hướng mắt ra cánh đồng có đàn cò bay lượn trên không trung, ông Năm nói.
Bà trần Thị Phương Thảo, phó chủ tịch UBND phường Thạnh Mỹ Lợi, quận 2, TP.HCM xác nhận, đất ruộng ở phường đã có từ lâu, do những người nông dân đến đây thuê đất trồng lúa. Sau này, khu đất này nằm trong diện quy hoạch, nhưng đã giải tỏa, đền bù xong. Phía công ty sở hữu đất đã có dự án nhưng chưa triển khai, đất còn trống nên họ cho nông dân tiếp tục sản xuất lúa kiếm thu nhập. Khi dự án khởi công người nông dân sẽ phải trả lại đất.
Phía Ủy ban phường cũng yêu cầu, các hộ trồng lúa phải theo phương pháp truyền thống. Việc bón phân, phun thuốc trừ sâu phải theo đúng quy định để đảm bảo an toàn vệ sinh môi trường và chất lượng nông sản.
Thương 'em bé Mường Lát', vợ chồng Sài Gòn gác giấc mộng ô tô
Cuối năm, vợ chồng chị Phương muốn đổi chiếc ôtô đời mới để đi làm nhưng nhìn thấy cô bé không manh áo, bò lê giữa trời rét, họ đã quyết định đón bé về nuôi, dành tiền tiết kiệm chữa chân cho em.
">...
【Thể thao】
阅读更多Xóm trọ phức tạp ở Sài Gòn: Mại dâm, trộm cắp, không ai muốn rời đi
Thể thaoNgay bãi rác lớn ở ấp 1A, xã Bình Hưng, huyện Bình Chánh, TP.HCM là xóm ngụ cư hình thành từ năm 1999 đến nay. Nhìn từ ngoài vào, gạch đá, bao ni lông, lọ chai nhựa, quần áo cũ, các chất thải… vứt vương vãi khắp nơi. Gần 100 căn phòng trọ xập xệ, rộng từ 9 - 16 m2, tường và mái dựng tạm bằng tôn cũ trông lôi thôi, tồi tàn. Dù thế, hầu hết những người thuê trọ đã sống ở đây suốt 20 năm qua. Nhiều gia đình bị chủ đuổi đi nơi khác nhưng sau một thời gian lại quay lại thuê phòng.
Căn phòng trọ của vợ chồng anh Dũng, 40 tuổi rộng 10 m2, giá thuê 1 triệu đồng/tháng chưa kể tiền điện nước. Anh cho biết, đã ở đây hơn 10 năm. Những ngày mưa và thủy triều dâng cao, nước đen ngòm dưới ao bên cạnh dâng lên, kèm theo rác, chất thải…tràn vào nhà, mùi hôi khó chịu. Nước rút, các chất bẩn đọng lại, ruồi muỗi bay khắp nhà. Để cải thiện, anh Dũng phải treo đồ lên cao, chắn cửa ra vào. Chỗ ngủ thì dùng gạch và thân cây kê lên.
Trời nắng nóng, mùi hôi từ rác thải phát ra làm không khí bức bối. Ở trong không khí ô nhiễm như vậy nhưng vợ chồng anh Dũng không muốn trả phòng. Anh Dũng đi làm thợ hồ, vợ đi bán vé số nên anh cho rằng, ở chỗ này là hợp lý. ‘Vợ chồng tôi làm bữa nào ăn bữa đó, ở đây là hợp lý rồi’, anh Dũng nói. Ông Hoàng Kim Dũng, 51 tuổi, quê Long An sống ở đây từ khi xóm mới hình thành đến nay. Ông làm thợ hồ, vợ ở nhà nội trợ. Trước đây, gia đình ông có 7 người ở trong căn phòng trên cao, tường xây bằng gạch nên ít khi bị ngập. Mấy năm nay, ba người con lớn đã có gia đình riêng, một mình ông nuôi vợ và hai con nhỏ nên kinh tế khó khăn, ăn bữa nay lo bữa mai. Để tiết kiệm chi phí, ông xin chủ trọ ra bãi đất trống ở cuối dãy trọ, tận dụng tôn cũ và thân cây chặt ở khu rừng bên cạnh dựng căn phòng rộng 12 m2 làm chỗ ở. Bên cạnh là đầm nước đen ngòm, rác thải vứt vương vãi. Hàng tháng, vợ chồng ông phải trả cho chủ 1,1 triệu đồng tiền thuê. ‘Tiền ít hơn, nhưng cứ mưa một tý là ngập. Đêm, muỗi nhiều như ong’, ông Dũng nói và cho biết, muốn dọn đi nơi khác ở, nhưng kinh tế không có, đành phải chịu. Ông Nguyễn Văn Khá, Tổ Trưởng tổ Dân số 58 (ấp 1A, xã Bình Hưng, huyện Bình Chánh, TP.HCM) cho biết, khu đất nơi xóm trọ ông Dũng ở đang trong giai đoạn giải tỏa đền bù, vì thế, chủ không được phép xây mới hoặc cải tạo.
Bãi rác lớn ngay giữa xóm là do người ở vứt, không chịu dọn dẹp, nhiều lần chính quyền đến nhắc nhở nhưng không thực hiện. Theo ông Khá, những người thuê trọ trong xóm đa số là người nghèo, làm nghề nhặt ve chai, phụ hồ, bán vé số… Công việc không ổn định, thu nhập bấp bênh, cuộc sống khó khăn nhưng họ không chịu khó làm ăn. ‘Họ thường xuyên tụ tập uống rượu, sử dụng chất cấm, đánh nhau, gây rối. Chính quyền nhiều lần xuống lập biên bản nhắc nhở, những vụ vi phạm hình sự thì khởi tố nhưng họ vẫn tiếp tục tái phạm. Những người ở hay quậy phá, chủ trọ đến nhắc nhở, đuổi đi nhưng được thời gian họ quay lại xin ở. Có một vài trường hợp, ở quậy quá, chủ phải cho tiền để họ dọn đi, nhưng cứ đi rồi quay lại xin ở. Thấy người ta nghèo, dắt díu nhau đến xin ở, chủ nhà thấy thương lại cho ở. Cứ như thế, suốt gần hai 20 năm qua, xóm này rất phức tạp’, ông tổ trưởng dân phố nói. Ông Khá cũng cho biết, xóm trọ này rất nhiều tệ nạn: trộm cắp, mại dâm, sử dụng ma túy, đá gà... Có trường hợp, sinh con ra không làm được giấy khai sinh đã bỏ ở bệnh viện hoặc mang con đi cho. 'Họ đã không có kinh tế, chỗ ở không ổn định còn sinh nhiều con. Thành ra, các bé còn nhỏ nhưng chẳng được đi học, phải đi nhặt ve chai, bán vé số, ở nhà trông em... Chính quyền nhiều lần xuống nhắc nhở, truyên truyền nhưng không ăn thua', ông tổ trưởng dân phố 58 nói.
Ông Khá cho biết, cây cảnh để ngoài, nuôi con gà để bên ngoài cũng mất. Người lấy trộm trong xóm trọ luôn, nhưng mấy người trong xóm không dám báo chính quyền, vì sợ bị trả thù. Hiện chính quyền địa phương đang hỗ trợ làm giấy khai sinh để các bé có thể đi học. Với những người lớn tuổi, hoàn cảnh khó khăn thì được phường hỗ trợ 380 ngàn đồng/tháng. ‘Nhìn thấy họ nghèo thì thương, nhưng họ ở phức tạp quá. Chính quyền nhiều lần xuống nhắc nhở vấn đề vệ sinh, giữ trật tự, khuyên họ nên lo làm ăn nhưng không ăn thua’, Ông Khá nói.
Xóm ngụ cư Sài Gòn: 'Con muốn đi học để được ăn cơm với cá'
Ba đi tù, mẹ bỏ đi nên anh chị của Bắp phải chuyển đến sống cùng ông bà nội. Bắp sống cùng bà cố ngoại, hiện 79 tuổi, mưu sinh bằng nghề bán vé số.
">...
【Thể thao】
阅读更多
热门文章
- Soi kèo góc Bournemouth vs Liverpool, 22h00 ngày 1/2
- Mỗi năm về quê ăn tết 1 lần, có cần sắm ô tô?
- Hiệp Gà: Nếu phải đánh đổi để lại được xuất hiện vài phút ở Táo quân, tôi cũng sẵn sàng
- Lý Nhã Kỳ: 'Lúc nhỏ bán hột dưa, lớn lên bán hột xoàn'
- Nhận định, soi kèo Brest vs PSG, 22h00 ngày 1/2: Không dễ cho cửa trên
- Cạnh tranh về giá
最新文章
-
Nhận định, soi kèo Universitario vs Inter Miami, 8h00 ngày 30/1: Điểm tựa sân nhà
-
Chiếc xe bán tải dùng để chở người và vật tư phun thuốc khử khuẩn Công việc bắt đầu từ khoảng 15 giờ chiều. Do đặc thù nên công việc chỉ tiến hành khi đường phố vắng vẻ, do vậy, nhóm phải triển khai khẩn trương, khoa học, đảm bảo phun khử khuẩn từng mét đường. Có những hôm mãi 21-22 giờ đêm, các thành viên mới kịp ăn tạm bữa tối và tới 1- 2 giờ sáng hôm sau mới kết thúc.
Nhóm của Văn nhận nhiệm vụ trở vật tư phun khử khuẩn như bình xăng, dung dịch hóa chất khử khuẩn, máy phun tới nơi tập kết. Đồng thời, chiếc bán tải trở thành phương tiện lưu thông vào các con đường nhỏ dọc ngang các khu dân cư để phun thuốc, nơi mà xe tải chuyên dụng của quân đội khó có thể đi vào được.
"Khi dịch bùng phát ở TP.HCM, tôi biết được một Hội thiện nguyện BDScó dùng xe cứu thương để đưa người và vật tư vào những con hẻm đi phun thuốc khử khuẩn. Nhưng mỗi lần phun phải đi bộ và đeo máy phun nặng trên 40 kg khá cực nhọc. Vì vậy, nhóm đã quyết định phối hợp cùng Hội thiện nguyện BDS bằng chính chiếc xe bán tải sẵn có", anh Nguyễn Đình Văn cho biết.
Clip xe bán tải phun khử khuẩn trong các con đường nhỏ ở Tp.HCM
Ưu điểm của chiếc bán tải Ford Ranger Wildtrak 2.0L 4x4 AT là rất cơ động trong điều kiện đường ngang ngõ hẻm nhiều như Tp.HCM. Xe sẵn thùng hàng phía sau và có thêm giá nóc được tận dụng để chở đồ và chở người cùng vật tư phun thuốc.
Bản thân anh Văn và các bạn đều là những người đam mê xe bán tải nên đều có kỹ năng lái xe, cộng với việc thông thạo địa hình thành phố nên đã giúp công việc phun khử khuẩn được tiến hành mau chóng, hiệu quả.
Dự kiến tối nay 20/6, nhóm sẽ lái xe phun khử khuẩn ở các tuyến phố Phường 7 của quận 10. Ngày mai, 21/6, công việc sẽ tiếp tục tại Phường 5.
Hai ngày qua, nhóm đã hoàn thành khử khuẩn khu vực Sư Vạn Hạnh, Lý Thường Kiệt (18/6) và khu vực Nguyễn Chí Thanh (Phường 9) của quận 10.
Việc phun khử khuẩn trên xe bán tải khá cơ động và hiệu quả Dù vất vả nhưng tất cả các thành viên tham gia phun khử khuẩn đều cảm thấy hạnh phúc với tâm nguyện rằng, đây là trách nhiệm của công dân đối với thành phố nơi mình sinh sống.
Trước đó, trên khắp các tỉnh thành đang dồn sức đối phó với dịch Covid-19 bùng phát, nhiều cá nhân và các nhóm tình nguyện chơi xe đều tham gia hỗ trợ công tác chống dịch. Như chàng trai trẻ 24 tuổi Đặng Minh Trí từ Quảng Bình một mình lái xe cứu thương đến Bắc Giang để góp sức cho cuộc chiến chung.
Đình Quý
Bạn có góc nhìn (hoặc có trải nghiệm) nào về vấn đề trên? Hãy chia sẻ bài viết về Ban Ô tô xe máy theo email: [email protected]. Các nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin cảm ơn!
Chàng trai Quảng Bình lái xe cứu thương tới Bắc Giang 'xin' chống dịch
Cảm thấy cần phải làm một điều gì đó để chống dịch Covid-19, chàng thanh niên 24 tuổi Đặng Minh Trí đã một mình lái xe cứu thương gần 600km từ Quảng Bình đến Bắc Giang, xin được cùng góp sức chống dịch.
" alt="Dân chơi bán tải tình nguyện lái xe phun khử khuẩn khắp phố vào nửa đêm">Dân chơi bán tải tình nguyện lái xe phun khử khuẩn khắp phố vào nửa đêm
-
Theo tờ Bildngày 30/10, Dortmund rao bán năm cầu thủ gồm Donyell Malen, Emre Can, Julian Brandt, Niklas Sule và Marcel Sabitzer. Can hiện là đội trưởng, Brandt là đội phó, Malen đóng vai trò chạy cánh chủ lực, Sule từng khoác áo Bayern và tuyển Đức, còn Sabitzer từng chơi cho Man Utd và đang mang băng đội trưởng tuyển Áo. Á quân Champions League rao bán loạt ngôi sao để cải tổ
-
Bình chữa cháy cách đây 4 năm là món hàng gây "sốt" trên thị trường Việc những tài xế lái xe con như anh Thủy đổ xô mua hàng khiến người bán lẻ đồ bảo hộ như chị Trần Thị Quỳnh (Ngõ 285 Đội Cấn) được dịp “trúng lớn”. Chị Quỳnh và một vài người cùng chung vốn đặt nhiều thùng bình chữa cháy loại 500ml với giá nhập chỉ 90 ngàn đồng/bình, bán ra 180-220 ngàn đồng/bình. Sau đợt “sốt” bình chữa cháy kéo dài từ tháng 1 đến cuối tháng 2/2016, nhẩm tính riêng doanh thu bán bình chữa cháy của chị Quỳnh đã gấp 3 lần shop online chị bán cả năm 2015.
Tuy nhiên, theo thời gian lỗi thiếu bình chữa cháy không phải là ưu tiên để dừng xe kiểm tra dần khiến nhiều tài xế bỏ qua không trang bị hoặc đã mua thì vứt xó. Thậm chí sau khi báo chí phản ánh một số trường hợp để bình chữa cháy dạng lỏng trên xe bị nổ, gây hư hại nội thất, nhiều tài xế càng có thêm lý do để “không mang bom” lên xe.
Anh Vũ Xuân Trung, lái xe taxi ở Hà Nội kể lại trường hợp bình chữa cháy để ở hàng ghế phụ phát nổ khiến nóc xe của anh bị móp và trần nỉ bị rách: “Tháng 6/2016, tôi đưa cả nhà đi biển và đóng cửa xe đỗ ngoài nắng. Khi mọi người tắm xong để ra về thì phát hiện không thấy bình chưa cháy đâu. Nhìn lên trần mới phát hiện vết rách và bình chữa cháy lăn lóc trong xe”. Anh Trung đã phải bọc da lại nhưng vẫn không che hết được vết tích cũ và trên nóc xe vẫn còn đoạn lồi do lực bắn của vỏ bình chữa cháy.
Vết tích hư hại bên trong và bên ngoài chiếc taxi của anh Trung gây ra bởi bình chữa cháy Sau sự cố, anh Trung vẫn mang theo bình chữa cháy nhưng đã xì gần hết dung dịch bên trong để phòng tránh. Biện pháp xì bớt dung dịch hoặc gắn vỏ bình không cũng được nhiều tài xế áp dụng, vừa... an toàn lại vẫn tuân thủ luật!.
Thậm chí sau thời gian dư luận lãng quên, nhiều tài xế cũng chẳng nhớ đến việc mình đã từng mua bình chữa cháy.
Anh Tô Thế Đạt (Hà Đông, Hà Nội) khi được hỏi về bình chữa cháy trên xe, sau một hồi bóp trán mới sực nhớ chiếc bình bột nửa cân bỏ quên trong kho đồ cũ. Sau khi lục kho tìm, anh Đạt cũng đã thấy chiếc bình với màu sơn đỏ vẫn nhìn khá rõ sau lớp bụi phủ thời gian. Tuy nhiên, kim đồng hồ trên bình đã không còn ở vạch xanh, cho thấy chiếc bình không còn đủ tiêu chuẩn sử dụng theo hướng dẫn của nhà sản xuất.
Chiếc bình bột nửa cân của anh Đạt bị lãng quên trong kho đồ cũ, bụi phủ dày lớp vỏ Gây lãng phí cả thời gian và tiền bạc
Đánh giá về hiệu quả thực tế của Thông tư 54, cựu kỹ sư ô tô Nguyễn Thanh Lý-phòng kỹ thuật ô tô nhà máy Z151 (Tổng cục kỹ thuật) cho rằng sau 4 năm tồn tại, đã có những vấn đề khiến quy định mang bình chữa cháy trên ô tô dưới 9 chỗ gây lãng phí cả thời gian và tiền bạc.
Ông Lý nói: “Thực tế trên ô tô con, nội thất không có chỗ thừa, nhà sản xuất đã tận dụng và tối giản các chi tiết để chiếc xe vừa có thẩm mỹ vừa thoải mái cho người dùng. Khi gắn thêm bình cứu hỏa đã làm khó cho tài xế, vì phải để chỗ dễ thấy, dễ lấy nhưng vướng víu. Trong khi đó, nguy cơ cháy nổ hiện hữu thường xuất phát ở khu vực khoang máy, từ lốp xe hay cụm phanh sinh nhiệt. Muốn chống hoặc cứu cháy cần tập trung nghiên cứu thiết bị phòng ngừa hoặc tự động chữa cháy ở khu vực này.”
Vì vậy, theo kỹ sư ô tô Nguyễn Thanh Lý khi đưa ra quy định bắt buộc ô tô con phải có bình chữa cháy là chưa nghiên cứu thực tế, gây khó khăn cho người dùng.
Trên xe con thường không có vị trí thiết kế riêng cho bình chữa cháy, trong khi bình nhỏ như lọ xịt tóc gần như không có hiệu quả Cũng có quan điểm bình chữa cháy trên xe con chỉ thừa thãi và mang ý nghĩa hình thức là chính, anh Phan Chí Đức, quản lý chung cư tại khu đô thị ở Long Biên chia sẻ: “Chúng tôi thường xuyên tập dượt kỹ năng dập tắt các đám cháy. Với đám cháy có xăng dầu thì phải dùng bình cỡ 4-8 kg và phải thực hiện đúng kỹ thuật mới có khả năng dập tắt được đám cháy. Như vậy, với đám cháy xe ô tô trong điều kiện bình thường thì không thể dùng cái bình dưới 1 kg để dập tắt. Vì vậy có lẽ việc trang bị này mang nặng tính hình thức, thậm chí có nguy cơ gây nổ bình khi nhiệt độ trên xe tăng cao”.
Thậm chí, trên quan điểm của người nước ngoài như ông Yoshihisa Maruta, cựu Tổng giám đốc Toyota Việt Nam (TMV) chia sẻ tại buổi họp báo khi ra xe mới vào tháng 1/2016 khi nhận được câu hỏi liên quan từ một phóng viên, ông khá ngạc nhiên trước Thông tư 54. “Trên cả thế giới, tôi chỉ thấy bắt buộc trang bị bình cứu hoả trong xe ôtô là một quy định đặc thù của Việt Nam,” ông Maruta đưa ra nhận xét.
Thực tế, trên thế giới gần như không có quốc gia nào ở các khu vực phát triển, có công nghiệp chế tạo xe hơi lâu đời như châu Âu, Bắc Mỹ và Đông Bắc Á quy định bắt buộc lắp bình chữa cháy trên xe hơi loại dưới 9 chỗ ngồi. Chỉ một số ít quốc gia nhỏ bé quy định bắt buộc lắp bình chữa cháy trên xe hơi như quốc đảo Mauritius, Abu Dhabi, Qatar hay một số nước Châu Phi như Nigeria, Kenya.
Kỹ sư Lý nhận định việc Nghị định 136/2020 mới ban hành đã không còn quy định ôtô dưới 9 chỗ phải có phương tiện phòng cháy chữa cháy là hợp lý, tránh gây lãng phí cho người dân.
Đình Quý
Bạn có suy nghĩ gì về sự lãng phí khi mang bình chữa cháy nhỏ trên ô tô? Hãy chia sẻ bài viết về Ban Ô tô xe máy theo email: [email protected]. Các nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin cảm ơn!
Bỏ quy định phải có bình cứu hỏa trên ô tô con
Sau 4 năm thực hiện, quy định gây tranh cãi phải trang bị bình cứu hỏa trên xe ô tô con dưới 9 chỗ ngồi đã được loại bỏ và thể hiện trong Nghị định số 136/2020 của Chính phủ vừa ban hành.
" alt="Ô tô con phải có bình chữa cháy: 4 năm quên lãng">Ô tô con phải có bình chữa cháy: 4 năm quên lãng
-
Nhận định, soi kèo Persik Kediri vs Barito Putera, 15h30 ngày 31/1: Khách đang sung
-
Nhìn lại những thói quen “xấu xí” của tài xế Việt trong năm qua Khi đèn đỏ vẫn còn 5-6 giây, nhiều tài xế đã bấm còi inh ỏi, giục giã những xe phía trước di chuyển như “sợ” họ không nhìn thấy đèn. Nhiều đoạn đường đã có biển cấm bấm còi xe rõ rành rành, thế nhưng, nhiều lái xe dường như không nhìn thấy biển cấm, vẫn bóp còi lấy được dù chẳng đáng phải còi.
Hay tại những đoạn đường khuya vắng vào ban đêm, không khó để nghe thấy những tiếng “bim bim” váng não. Thật khó hiểu!
Nhiều xe khách, xe tải lắp thêm còi công suất cao, sử dụng một cách vô tội vạ khiến người đi đường đinh tai nhức óc, thậm chí có trường hợp bị giật mình khi nghe tiếng còi đã ngã ra đường dẫn tới thương vong.
Văn hoá sử dụng còi xe vẫn khá “xa xỉ” với nhiều tài xế Việt.
Vô tư ném rác ra đường
Nhìn lại những thói quen “xấu xí” của tài xế Việt trong năm qua Một chị gái mặc quần áo sành điệu, cầm lái một chiếc xe hạng sang. Qua ngã tư, chị hạ kính, thản nhiên thả xuống đường mẩu giấy ăn vừa dùng để chùi son.
Phía ghế sau, đứa con chị cũng ném vèo qua cửa sổ vỏ hộp sữa đang hút dở, suýt vào mặt một người đi đường. Ai nhìn thấy cũng lắc đầu ngao ngán. Mệt nhất là mấy chị công nhân môi trường.
Vô tư xả rác ra đường là thói quen vô cùng xấu xí không chỉ của “dân thường” mà còn của một số người ở tầng lớp được coi là “có tiền”.
Đúng là tiền chưa chắc đã mua được ý thức!
Bật đèn pha vô tội vạ
Nhiều tài xế để đèn pha chiếu thẳng vào xe đối diện rất vô ý thức Những ai hay lái xe vào ban đêm chắc không lạ gì với những chiếc đèn pha chiếu thẳng vào mắt mình. Nhiều ô tô được chủ xe độ thêm dàn đèn siêu khủng, mỗi lần “giương pha” khiến lái xe đối diện lâm vào tình trạng “mù tạm thời’, vô cùng nguy hiểm.
Còn trong thành phố, dù đã quy định rõ trong Luật là lái xe không được để chế độ chiếu xa, thế nhưng không khó để thấy những chiếc đèn pha “chổng ngược” trên đường vừa vô duyên, vừa vô ý thức.
Chỉ cần lái xe có ý một chút, luôn để đèn ở chế độ “cos”, chỉ bật pha cao khi đi đường trường, đường đèo và không có xe đối diện thì chắc hẳn ai cũng vui.
Va chạm nhỏ dẫn tới xô xát
Vụ xô xát xảy ra vào tối 31/12/2020 tại quận Thanh Xuân, Hà Nội Một anh trai dừng đèn đỏ ở làn dành cho xe quay đầu khiến hàng dài ô tô phải chờ. Một lái xe khác lên nhắc liền bị anh trai này đánh gãy răng, chảy máu mặt.
Hay hai chiếc ô tô không may bị quệt vào nhau trên đường, vết xước nhỏ như sợi chỉ. Thế nhưng, nhưng hai tài xế thay vì xuống bắt tay hoà giải thì đã nói chuyện với nhau bằng…nắm đấm.
Năm 2020, vô số những vụ việc những tài xế hành hung nhau, thậm chí gọi thêm người mang hung khí đến để hỗn chiến được báo chí và mạng xã hội đăng tải.
Bạo lực là cách để thị uy sức mạnh, giải phóng cơn giận dữ nhưng cũng thể hiện sự coi thường luật pháp của những kẻ thích dùng nó.
Nhiều “ma men” sau tay lái
Tuy mức phạt nâng lên rất cao nhưng trong năm 2020 vẫn có tới gần 200.000 "ma men" sau tay lái bị xử phạt. Từ 01/01/2020, Nghị định 100/2019/NĐ-CP về xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực giao thông đường bộ, đường sắt có hiệu lực, trong đó mức phạt đối với lái xe vi phạm nồng độ cồn lên tới 40 triệu đồng và tước giấy phép lái xe đến 24 tháng.
Phạt nặng là vậy nhưng theo số liệu từ Cục Cảnh sát giao thông (Bộ Công an), trong năm 2020, toàn quốc xử lý 185.550 trường hợp vi phạm nồng độ cồn, vẫn còn quá nhiều “ma men” sau tay lái.
Phải chăng, lái xe không sợ bị phạt? Phải chăng, nhiều lái xe không nỡ từ chối được chén rượu, cốc bia? Đã đến lúc, cộng đồng lái xe phải xây dựng cho mình “văn hoá từ chối” rượu bia một cách nghiêm túc hơn.
Thắt dây an toàn kiểu “đối phó”
Dây an toàn chỉ phát huy tác dụng khi nó được đeo đúng cách. Trên các trang thương mại điện tử, những chiếc chốt cài dây an toàn được bán tràn lan với giá chỉ vài chục đến một trăm nghìn đồng, có rất nhiều người đặt mua chúng để sử dụng.
Đây là dụng cụ giúp cắm vào chốt của dây an toàn, chiếc xe sẽ hiểu là dây đã được thắt và không phát ra âm thanh cảnh báo, chẳng lo bị xe “nhắc”.
Đó chỉ là một trong số nhiều mẹo của cánh tài xế để đỡ phải thắt dây an toàn khi ngồi lên xe. Tuy nhiên, họ không hiểu được rằng, thắt dây an toàn đúng cách chính là biện pháp để bảo vệ tính mạng cho chính mình và những người trên xe.
Dây an toàn được sinh ra với chỉ một tác dụng là giữ cho hành khách không bị văng khỏi ghế, lao về phía trước khi xe bị dừng lại đột ngột. Thế nhưng, dây an toàn chỉ phát huy tác dụng khi nó được đeo đúng cách.
Có vẻ như nhiều không quen và nghĩ rằng đeo dây an toàn là vướng víu, khó chịu, mất thời gian. Nhưng đến khi tính mạng bị đe doạ thì… hối không kịp.
Đỗ xe thiếu ý thức
Một chiếc ô tô bị sơn bẩn lên xe vì đỗ chắn cửa nhà. (Ảnh: Beat) Trên một tuyến phố nọ, dù có biển cấm dừng đỗ to như cái mâm, thế mà hai bên vẫn xuất hiện hàng dài xe đỗ kín mít, chỉ chừa ra một lối nhỏ, cứ có ô tô đi vào là lại tắc cứng.
Hay ở một con phố khác, chiếc ô tô hạng sang đỗ bưng kín mặt tiền của một cửa hàng từ sáng đến trưa khiến chẳng ai ra vào được. Trên xe cũng không để lại số điện thoại liên lạc. Bất lực, chủ cửa hàng lấy sơn xịt đầy lên xe cho “bõ tức” rồi chụp ảnh, đăng lên mạng.
Trong năm qua, hàng ngàn tình huống “dở khóc dở cười” liên quan đến việc đỗ xe thiếu ý thức được ghi nhận, chia sẻ. Có những trường hợp, công an đã phải vào cuộc để điều tra về tội cố tình phá hoại tài sản.
Giá như lái xe đỗ gọn hơn, biết “nhìn trước nhìn sau” hơn, hay tối thiểu là để lại số điện thoại để liên lạc khi cần thì mọi chuyện đã không đến mức như vậy.
Tất cả những thói quen xấu được nêu trên không chỉ bị luật pháp nghiêm cấm mà còn bị xã hội và ngay cả cộng động lái xe lên án. Việc thay đổi thói quen “xấu xí” trong một sớm một chiều là không dễ nhưng hoàn toàn có thể làm được. Điều đó tuỳ thuộc vào ý thức bản thân của mỗi người.
Đừng để khi xảy ra tai nạn hay bị “bêu mặt” lên mạng xã hội mới ngộ ra. Lúc đó có thể đã quá muộn!
Hoàng Hiệp
Bạn có góc nhìn nào với những thói quen "xấu xí" trong bài viết trên? Hãy để lại ý kiến dưới phần bình luận. Mọi tin bài cộng tác xin gửi về Ban Ô tô xe máy - Báo VietNamNet qua email: [email protected]. Những nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin cảm ơn!
Văn hóa giao thông: Sau va chạm, đừng nói chuyện bằng nắm đấm
Nhiều lái xe không giữ được bình tĩnh sau va chạm giao thông, sẵn sàng "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay" để nói chuyện với đối phương. Vậy lý giải điều này như thế nào?
" alt="Những thói xấu của tài xế Việt cần thay đổi trong năm mới">Những thói xấu của tài xế Việt cần thay đổi trong năm mới