您的当前位置:首页 > Thời sự > Truyện Chiếm Hữu Tuyệt Đối 正文

Truyện Chiếm Hữu Tuyệt Đối

时间:2025-01-16 05:08:05 来源:网络整理 编辑:Thời sự

核心提示

Đã vào giữa tháng chín,ệnChiếmHữuTuyệtĐốlich aff nhưng cái nắng gắt cuối thu vẫn vô cùng nóng, bao plich afflich aff、、

Đã vào giữa tháng chín,ệnChiếmHữuTuyệtĐốlich aff nhưng cái nắng gắt cuối thu vẫn vô cùng nóng, bao phủ toàn bộ thành phố biển này.

Sáng sớm, Lâm Bảo Bảo liền bị ác mộng làm tỉnh lại.

Cô ghé vào chậu nước rửa mặt phía trước dùng nước lạnh hất lên khuôn mặt, phát hiện mí mắt nháy dồn dập.

Tục ngữ từng nói, mắt trái nhảy tài, mắt phải nhảy tai, còn cô hai mắt đều nháy dồn dập, liệu chuyện gì sẽ xảy ra đây?

Lâm Bảo Bảo cảm thấy rằng hôm nay sẽ có điều chẳng lành xảy ra, không biết liệu điềm báo trước này có chính xác hay không, cô giờ cũng không thể biết, khi ra đến cửa, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.

Lâm Bảo Bảo mở to mắt nhìn dãy số trên điện thoại, mặc dù không có để tên hay bất kì kí hiệu nào, tưởng rằng đây chỉ là một dãy số lạ. Nhưng cô trong vô thức đã nhớ kĩ dãy số này, biết chủ nhân của nó là ai.

Trước khi phản ứng lại, cô đã đưa tay ấn nút tắt.

Sau khi tắt máy, Lâm Bảo Bảo trừng mắt nhìn điện thoại, khuôn mặt biểu hiện sự sợ hãi.

Lâu Linh ngồi đối diện cô ăn điểm tâm mặt mờ mịt nhìn Lâm Bảo Bảo, cảm thấy khuôn mặt đáng yêu như em bé của bạn thân mình có thể nói là dữ tợn, rất đáng sợ , “Nhị Bảo cậu sao thế?”

Lâm Bảo Bảo rất nhanh liền lấy lại tinh thần nở một nụ cười, “không có gì, vừa rồi mí mắt nháy dồn dập, mình có một loại dự cảm không tốt.”

Lâu Linh kêu lên một tiếng, thuận miệng nói: “đó chẳng qua là một hiện tượng sinh lý mà thôi, đừng tự mình dọa mình. Nhanh ăn đi, sắp đến giờ vào lớp rồi.”

Lâm Bảo Bảo được Lâu Linh an ủi, cũng cảm thấy chắc là chính mình tự dọa bản thân, nhanh ăn xong bữa sáng, hai người vội vàng rời khỏi nhà ăn của trường lao vào lớp học cùng lúc với tiếng chuông báo vào tiết.

Lâm Bảo Bảo là sinh viên năm ba trường đại học Nam Thành.

Cô là người ngoại tỉnh, trước kia liều một phen mà giấu diếm người nhà tự mình điền nguyện vọng vào đại học Nam Thành. Sau khi trúng tuyển lại một thân một mình đến trường báo danh. Không nghĩ tới sẽ gặp được vài người bạn thân, cuộc sống của cô cũng vì thế mà sinh ra nhiều thay đổi lớn. Dự định sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại Nam Thành phát triển.

Đương nhiên, quyết định này còn vì tâm tư của chính bản thân cô, muốn ở lại Nam Thành vì nam thần của mình.

Ánh nắng sáng rực rỡ, trong phòng học mở điều hoà , Lâm Bảo Bảo tối hôm qua ngủ không ngon, không những vậy thầy giáo giảng bài giống như bài hát ru con vậy, cuối cùng cản không nổi lời mời gọi của thần ngủ.

Đến khi Lâm Bảo Bảo bị người đánh thức, cả người như trong mộng , ngây ngốc nhìn chàng trai đang ôm mặt bàn nhìn cô. Cô giật mình phát hiện đây là chỗ ngồi của Tịch Mộ Phong.

“...... Lâm Nhị Bảo, tỉnh chưa?” Mộ Phong bóp khuôn mặt như em bé của cô hỏi.

Lâm Bảo Bảo dùng sức lau mặt, nhìn xung quanh một chút, phát hiện còn đang trong phòng học, mọi người đều đi lại không có gì khác biệt lắm, chỉ còn lại người bạn thân Lâu Linh đang đọc sách.



Lâu Linh thầy cô đang nhìn mình, đưa cho Lâm Bảo Bảo một tờ khăn ướt lau mặt, cười nói: “Nhị Bảo, tan học rồi.”

Lâm Bảo Bảo “a” một tiếng, nhịn không được lại ngáp một cái, lười biếng hỏi: “Đàn anh, có chuyện gì?”

Tịch Mộ Phong gõ gõ mặt bàn, cũng không có chuyện gì, muốn nhắc lại chuyện kết giao bạn bè với trường khác mà anh đã nhắc đến tuần trước. Không thể thiếu được người quan trọng là Lâm Bảo Bảo nên đặc biệt tới nhắc lại một tiếng.

Lâm Bảo Bảo tỉnh táo lại cuối cùng cũng nhớ tới việc này, kinh ngạc hỏi: “Đàn anh, việc này không phải không ổn sao? Các bạn nữ xinh đẹp trường chúng ta đều là hoa đã có chủ, anh nên mau chóng từ chối bên kia đi.”

Mộ Phong dở khóc dở cười nói “bên kia cứ kiên trì, em cũng biết bên kia đều là bạn bè thân thiết của anh, bạn bè đã nhờ vả, anh cũng không nỡ cự tuyệt.”