Nhận định, soi kèo Arsenal vs Man City, 23h30 ngày 2/2: Pháo nổ rộn ràng
Phạm Xuân Hải - 02/02/2025 05:25 Ngoại Hạng A giai ducgiai duc、、
1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。
![](http://member.tour-time.com/template/news/lvse/skin/html/images/symbol-23.png)
-
Nhận định, soi kèo Al Hudod vs Zakho, 18h30 ngày 4/2: Chủ nhà thất thế
2025-02-07 22:15
-
Ngay sau khi đăng tải, nam diễn viên nhận được không ít sự quan tâm từ bạn bè và fan. Trong đó có rất nhiều người để lại bình luận, thắc mắc về chuyện Hiệp gà sắp lấy vợ lần thứ 4. Tuy nhiên, anh đều trả lời rằng không có chuyện đó. Dù đã giải thích thắc mắc của khán giả, nhưng dòng chú thích đầy úp mở kể trên vẫn khiến nhiều người không hiểu anh đăng tải bức ảnh với mục đích gì.
Hình ảnh nam diễn viên chia sẻ trên trang cá nhân.
Trước đó, Hiệp gà từng tuyên bố trên trang cá nhân, năm 2019 của anh sẽ chỉ dành cho cống hiến nghệ thuật điện ảnh và chăm sóc con cái. Cùng với đó, anh liên tục cập nhật hoạt động đi diễn, tham gia các sự kiện quảng cáo. Có thể thấy, sau chuỗi ngày sóng gió với scandal đời sống, nam diễn viên đã lấy lại được phong độ như thuở mới nổi tiếng với nghệ danh Hiệp gà.
Tuy nhiên, trong năm nay, không ít lần nam diễn viên chia sẻ hình ảnh tình tứ bên nhiều cô gái trẻ trên trang cá nhân, cùng những lời nói ngọt ngào và liên tục phải lên tiếng giải thích trên báo chí về những hiểu lầm.
Hiệp gà và các con.
Sau khi kết hôn lần ba với Diệu Thúy vào tháng 4/2016, cả hai có một con trai chung. Tới tháng 2 năm nay, Hiệp Gà xác nhận đã ly hôn. Anh đón 2 con - Hân Huyền là con gái lớn với người vợ đầu, và bé Đông Hải - con chung với vợ ba về nuôi. Hiệp Gà từng khóc trong đám cưới lần ba, nói cuộc đời anh đã trải qua nhiều sóng gió nên đây là lần cuối cùng anh lấy vợ. Tuy nhiên, mâu thuẫn vợ chồng không thể hàn gắn khiến anh một lần nữa đổ vỡ.
Hiệp Gà tên thật Dương Đức Hiệp, năm nay 42 tuổi, là một diễn viên hài đi lên từ chương trình Gặp nhau cuối tuần. Mặc dù được đánh giá có năng khiếu diễn hài nhưng đời tư Hiệp Gà khiến ảnh hưởng nhiều tới sự nghiệp.
(Theo Dân Việt)
Vừa chia tay, vợ ba kém 11 tuổi của Hiệp gà đã tậu được nhà mới 10 tỷ
Từng than phải còng lưng trả nợ thay chồng nhưng chỉ thời gian ngắn sau chia tay, vợ 3 của Hiệp gà đã có cơ ngơi đáng ngưỡng mộ.
" width="175" height="115" alt="Diễn viên Hiệp Gà lại sắp lấy vợ lần 4?" />Diễn viên Hiệp Gà lại sắp lấy vợ lần 4?
2025-02-07 21:58
-
Bà Bích Hà và ông Huei Hann Pan là những tấm gương điển hình cho câu chuyện lập nghiệp thành công của người nhập cư ở Canada. Ông Hann học tập và lớn lên ở Việt Nam. Ông sang Canada vào năm 1979. Bà Bích cũng là dân nhập cư. Họ cưới nhau ở Toronto, rồi sinh sống ở Scarborough. Họ có 2 con, Jennifer sinh năm 1986 và Felix, sinh năm 1989. Hai vợ chồng họ làm việc trong một nhà máy sản xuất phụ tùng ô tô ở Aurora và sống một cuộc đời đạm bạc.
Mong mỏi lớn nhất của họ là Jennifer và Felix cũng làm việc chăm chỉ như bố mẹ để lập nghiệp trên đất Canada. Họ đăng ký cho Jennifer học piano từ năm 4 tuổi và cô con gái đã cho thấy những tiềm năng. Trước khi vào tiểu học, nhà cô đã chất đầy những giải thưởng. Bố mẹ cô lại cho cô học trượt băng nghệ thuật. Họ kỳ vọng con gái sẽ thi đấu ở những cuộc thi cấp quốc gia. Họ đặt mục tiêu Thế vận hội mùa đông 2010 ở Vancouver cho Jennifer cho tới khi cô bị đứt dây chằng đầu gối. Có những năm học tiểu học, Jennifer tập trượt băng và về nhà lúc 10 giờ đêm, làm bài tập về nhà cho tới nửa đêm. Khi áp lực ngày càng đè nặng, cô bắt đầu dùng dao cứa tay.
Năm tốt nghiệp lớp 8, Jennifer mong mình sẽ được xướng tên thủ khoa, sẽ thu về một loạt huy chương nhờ thành tích học tập xuất sắc. Nhưng cô chẳng nhận được gì cả. Danh hiệu thủ khoa không thuộc về Jennifer. Cô sững sờ. Cố gắng để làm gì nếu như không ai thừa nhận nỗ lực của mình? Và thay vì tỏ ra thất vọng, cô thể hiện cái mà cô gọi là “chiếc mặt nạ vui vẻ” với bất cứ ai hỏi về chuyện đó.
Nếu ai để ý sẽ thấy Jennifer có vẻ khó gần, nhưng tôi thì không bao giờ thấy điều đó. Tôi học kém cô ấy một lớp ở Trường cấp hai Công giáo Mary Ward, phía bắc Scarborough. Đó là một cộng đồng hoàn hảo cho một học sinh như Jennifer. Tham gia nhiều hoạt động của trường, hay cười, giọng nói cao vút, cô hòa nhập được với tất cả mọi người: nam sinh, nữ sinh, học sinh châu Á, học sinh da trắng, học sinh giỏi thể thao, những con mọt sách, những kẻ thích nghệ thuật. Ngoài giờ học ở trường, Jennifer còn tham gia bơi lội và luyện tập wushu.
Với chiều cao hơn 1,7m, Jennifer cao hơn hầu hết các nữ sinh châu Á ở trường, xinh đẹp nhưng vô cùng giản dị. Cô hiếm khi trang điểm, người nhỏ nhắn, đeo cặp kính tròn có dây, chẳng sành điệu mà cũng chẳng đắt tiền. Jennifer để tóc thẳng, không kiểu cách.
Jennifer và tôi đều chơi sáo, nhưng cô ấy ở trong ban nhạc cấp cao, còn tôi mới ở mức cơ bản. Khi trò chuyện, cô ấy có vẻ luôn tập trung vào khoảnh khắc. Sau đó, tôi phát hiện ra rằng phong thái tự tin và thân thiện của Jennifer chỉ là bề ngoài. Bên trong cô ấy là cảm giác thiếu tự tin, nghi ngờ bản thân và xấu hổ. Khi cô ấy không phải là người về nhất các cuộc thi trượt băng, cô ấy đã cố giấu sự thất vọng của mình, không cho bố mẹ biết, không muốn làm họ đã thất vọng lại thêm lo lắng. Bà Bích nhận ra có điều gì đó không ổn. Bà thường động viên con gái vào ban đêm khi ông Hann đã đi ngủ. Bà nói: “Con biết rằng tất cả những gì bố mẹ muốn ở con là chỉ cần cố gắng hết sức mình mà”.
Sự trượt dốc
Nếu như hồi tiểu học Jennifer luôn dẫn đầu thì đến giữa năm lớp 9, cô chỉ đạt khoảng 70% ở tất cả các môn, ngoại trừ môn nhạc là vẫn xuất sắc. Bằng cách dùng những bảng báo cáo kết quả học tập cũ, kéo, keo và máy photocopy, Jennifer đã làm giả những bản báo cáo kết quả học tập toàn điểm A. Vì các trường đại học không xét điểm lớp 9 và lớp 10 khi xét tuyển nên cô tự an ủi mình rằng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Ông Hann là một “ông bố Hổ cổ điển” đúng nghĩa. Vợ chồng ông đón Jennifer ở trường về, theo dõi các hoạt động ngoại khóa và cấm cô tham gia các lớp học nhảy – cái mà ông Hann cho là chẳng được tích sự gì. Tiệc tùng bạn bè cũng bị giới hạn, chuyện yêu đương thì không được phép cho tới khi học xong đại học. Khi được phép qua đêm ở nhà một người bạn, bà Bích và ông Hann chỉ rời khỏi đó khi đêm đã xuống và đón cô vào sáng sớm hôm sau. Năm 22 tuổi, Jennifer chưa từng đi bar, chưa từng say rượu, chưa từng tới nhà bạn hoặc đi du lịch mà không có gia đình đi cùng.
Có lẽ, sự bao bọc thái quá của họ xuất phát từ tình yêu thương và sự lo lắng. Nhưng đối với Jennifer và bạn bè cô, đó là sự bạo ngược và áp đặt. “Họ hoàn toàn kiểm soát” – một người bạn cũ của Jennifer nói. “Họ đối xử với cô ấy như rác rưởi suốt một thời gian dài”.
Khi tôi càng biết nhiều về cách nuôi dạy hà khắc của bố mẹ Jennifer, tôi càng cảm thông với cô hơn, vì tôi cũng lớn lên trong một gia đình nhập cư tới từ châu Á. Bố mẹ tôi tới từ Hồng Kông với hai bàn tay trắng và bố tôi cũng đòi hỏi nhiều ở tôi. Bố muốn tôi đứng đầu lớp, đặc biệt là môn toán và khoa học. Tôi luôn phải vâng lời và gương mẫu. Ông muốn tôi giống như một chiếc cúp mà ông có thể mang đi khoe. Những cái ôm là thứ xa xỉ trong gia đình tôi. Tiệc sinh nhật và quà Noel đã chấm dứt từ năm tôi 9 tuổi. Tôi học giỏi toán và trượt băng, nhưng bố chẳng bao giờ khen tôi ngay cả khi tôi rất xuất sắc – giống như ông bà tôi đã làm với bố mẹ tôi. Theo văn hóa của chúng tôi thì khen ngợi sẽ làm hư con cái và khiến chúng chẳng còn những tham vọng.
Dối trá chồng chất
Jennifer gặp Daniel Wong năm lớp 11. Cậu ta lớn hơn Jen một tuổi, ngốc nghếch và thích giao du. Daniel thường xuyên tới nhà tôi chơi. Cậu chơi kèn cho ban nhạc của trường và cho một ban nhạc diễu hành bên ngoài. Mùa hè năm đó, họ bắt đầu hẹn hò.
Bố mẹ Jennifer Pan (trái) và ngôi nhà của họ ở số 238 Helen Avenue Trong khi bố mẹ Jennifer vẫn ngỡ rằng con gái là một học sinh toàn điểm A thì thực tế, Jennifer hầu như nhận toàn điểm B – một thứ không thể chấp nhận ở gia đình cô. Vì thế, Jennifer tiếp tục làm giả kết quả học tập suốt những năm học phổ thông. Cô nhận được thư trúng tuyển sớm của ĐH Ryerson, nhưng sau đó lại trượt môn tính toán vào năm cuối và không thể tốt nghiệp phổ thông. ĐH Ryerson thu hồi lại quyết định của mình. Sợ bố mẹ phát hiện ra sự thật, cô nói dối rằng sẽ nhập học Ryerson vào mùa thu. Cô nói, dự định sẽ học khoa học 2 năm ở đây, sau đó chuyển sang ngành Dược ĐH Toronto – chuyên ngành mà bố cô thích. Ông Hann rất mừng nên mua cho con gái một chiếc máy tính xách tay. Jennifer sưu tầm sách giáo khoa vật lý và sinh học cũ, mua đồ dùng học tập để che mắt bố mẹ.
Trong khi ông bà Hann tưởng con gái tới trường đại học thì thực ra cô tới các thư viện công. Ở đây, cô tìm kiếm thông tin trên mạng để điền chú thích chi chít vào những cuốn sách giáo khoa. Thời gian rảnh rỗi, Jennifer đi uống cà phê và thăm Daniel ở ĐH York – nơi cậu ta được nhận. Thỉnh thoảng, cô đi dạy piano, làm nhân viên pha chế ở một nhà hàng pizza mà Daniel làm quản lý bếp. Ở nhà, ông Hann thường hỏi con gái chuyện học hành, nhưng bà Bích bảo ông không nên can thiệp. “Hãy để con bé được là chính mình” – bà thường nói vậy.
Để câu chuyện logic, Jennifer nói dối cả bạn bè. Cô thậm chí còn khuếch đại cách can thiệp của bố cô. Jen kể với một người bạn rằng bố cô thuê cả một thám tử tư để theo dõi mình.
4 năm sau, theo lý thuyết là Jen tốt nghiệp ĐH Toronto. Cô và bạn trai Daniel thuê người làm một bảng điểm giả toàn điểm A. Tới lễ tốt nghiệp, Jen bảo với bố mẹ rằng vì lớp quá đông nên mỗi sinh viên chỉ có một vé mời người thân. Vì không muốn chỉ có bố hoặc mẹ nên cô đã nhường vé cho bạn.
Jen đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều để đối phó với những lời nói dối. “Tôi thử nhìn bản thân với tư cách là một người thứ ba. Tôi không thích con người mà tôi nhìn thấy, nhưng lý trí bắt tôi phải tiếp tục nói dối. Nếu không tôi sẽ mất tất cả mọi thứ đã từng rất có ý nghĩa với mình”.
Sự thật
Sau khi giả vờ tốt nghiệp, Jen nói với bố mẹ rằng cô sẽ làm tình nguyện ở khoa xét nghiệm máu, Bệnh viện SickKids. Công việc này khiến cô phải trực đêm vào các ngày thứ Sáu và cuối tuần, nên cô phải ngủ ở chỗ bạn nhiều hơn. Tuy nhiên, ông Hann phát hiện ra một điều lạ là Jen không hề có đồng phục và chìa khóa của Bệnh viện SickKids. Ngày hôm sau, ông nhất quyết đưa con gái tới bệnh viện, rồi hướng dẫn vợ theo chân con gái vào trong. Biết bị mẹ theo dõi, Jen trốn vào khu vực đợi vài tiếng cho đến khi bố mẹ cô rời khỏi đó. Nhưng sáng hôm sau, họ gọi cho bạn cô hỏi xem đêm qua cô có ở đó không và phát hiện ra sự thật. Jen thừa nhận mình không hề làm tình nguyện ở đây và cũng chưa từng học ngành Dược ĐH Toronto, mà cô ở cùng Daniel.
ÁP LỰC CỦA TRẺ THƠ
'30 năm đào tạo học sinh giỏi, tôi cho mình điểm 0 nghề giáo'" width="175" height="115" alt="Sự thật phía sau vụ án giết cha mẹ chấn động Canada" />Sự thật phía sau vụ án giết cha mẹ chấn động Canada
2025-02-07 21:56
Những hình ảnh ấn tượng mùa thi lan nhanh trên mạng
2025-02-07 21:46
网友点评
精彩导读
- Gửi bài tới VietNamNet, thầy giáo Hồ Tấn Nguyên Minh đặt ra một câu hỏi mong mạn đàm cùng bạnđọc gần xa: "Con đường nào cho trường chuyên?”.
Nếu phác thảo một bức tranh toàn cảnh về giáo dục phổ thông Việt Nam trong vài chục năm trở lại đây thì những điểm sáng nhất, nổi bật nhất phải thuộc về hệ thống trường THPT chuyên.
Trao giải cho học sinh trường chuyên của ĐHQG Hà Nội. Ảnh: Bùi Tuấn Với sứ mệnh mà những nhà giáo, những nhà khoa học có công sáng lập mô hình trường chuyên từ những năm 60 của thế kỉ trước đưa ra là phát hiện, bồi dưỡng và phát triển những học sinh có tài năng đặc biệt trong các lĩnh vực khoa học cơ bản, trường chuyên đã góp phần rất lớn trong việc đào tạo ra những nhà khoa học, những chuyên gia hàng đầu trên nhiều lĩnh vực, không chỉ thành danh trong nước mà còn có uy tín quốc tế. Đó là những đóng góp to lớn mà dù không thiện cảm mấy với trường chuyên cũng không thể phủ nhận.
Hiện nay, cơ hội phát triển vẫn đang rộng mở phía trước khi Bộ GD&ĐT thực hiện đề án trường chuyên với kinh phí rất lớn nhằm mục đích xây dựng hệ thống trường chuyên thành mẫu hình tương lai của tất cả các trường THPT, thành cái nôi phát hiện và nuôi dưỡng nhân tài.
Những bất cập của trường chuyên
Thế nhưng nếu nhìn lại, suy xét bằng một cái nhìn tỉnh táo và nghiêm khắc sẽ phát hiện ra rằng hệ thống trường chuyên, trong quá trình phát triển đã nảy sinh không ít bất cập.
Hiện nay mỗi tỉnh có từ 1 đến 2 trường chuyên, ngoài ra còn có những trường chuyên thuộc các trường đại học. Số lớp trong trường chuyên cũng ngày càng phình ra. Với số lượng lớn như thế thì chuyện chất lượng hạn chế, mục tiêu bị chệch là điều dễ hiểu.
Rất nhiều học sinh ngày nay hầu như chẳng có tài năng, năng khiếu gì đáng kể cũng có thể vào được trường chuyên nhờ luyện thi kĩ, nhờ được thầy cô giáo nhồi cho những dạng đề, những cách làm quen thuộc.
Vào được trường chuyên rồi cũng rất ít học sinh đặt ra mục tiêu trở thành nhà khoa học. Đa số các em mơ ước sẽ đậu vào những trường đại học “đỉnh” như Kinh tế, Ngoại thương, Y dược… để sau này đi làm kiếm được thật nhiều tiền. Với mục tiêu bình thường như thế thì một trường THPT bình thường cũng có thể làm được, cần gì đến trường chuyên.
Nhìn vào thông kê của Bộ GD & ĐT hằng năm sẽ thấy trong các kì thi chọn học sinh giỏi, số giải phần lớn thuộc về học sinh trường chuyên. Thậm chí có thể gọi đây gần như là sân chơi của riêng trường chuyên vì rất hiếm học sinh trường phổ thông bình thường lọt được vào.
Tuy nhiên, làm thế nào để có đượcthành tích cao như thế cũng là điều cần phải bàn lại. Với áp lực thành tích từ cấp trên rằng mỗi năm phải có bao nhiêu giải quốc tế, bao nhiêu giải quốc gia, baonhiêu giải khu vực… rất nhiều trường chuyên ra sức chạy đua giải theo kiểu “luyện gà chọi”, nhồi nhét thật nhiều kiến thức, rèn thật nhiều kĩ thuật làm bài, dạy trước, thậm chí đóng khung tư duy học sinh vào những dạng đề, những chiêu thức cốt làm sao có được giải càng cao càng tốt.
Hơn nữa, vì quá đặt nặng việc dạy kiến thức hàn lâm nên ở nhiều trường chuyên việc giáo dục kĩ năng sống, giá trị sống… bị xao nhãng dẫn đến khả năng thích ứng với xã hội của học sinh ngày càng kém.
Việc luyện học sinh giỏi ở nhiều trường chuyên giống như một guồng quay mà khi bị cuốn vào đó không chỉ học sinh mà ngay cả thầy cô giáo và những nhà quản lí trường chuyên cũng không tránh khỏi cảm giác nặng nề, mệt mỏi. Đây tuyệt nhiên không phải là cách nuôi dưỡng nhân tài đúng nghĩa. Cách bồi dưỡng nhân tài thực thụ là phải tạo ra một môi trường dạy học thật sự tốt giúp học sinh phát triển năng khiếu của mình một cách tự nhiên, không hề gượng ép.
Đề xuất thay đổi
Với những bất cập như thế, nhiều chuyên gia giáo dục cho rằng đã đến lúc không cần đến hệ thống trường chuyên.
Theo ý tôi thì trường chuyên vẫn nên tồn tại. Vẫn rất cần một chính sách mang tầm quốc gia trong việc phát hiện, tập hợp và tạo ra một môi trường thật sự tốt để nuôi dưỡng nhân tài, góp phần đào tạo những lớp trí thức trình độ cao để phát triển đất nước (nhất là trong lĩnh vực khoa học).
Bản thân tôi thì mơ ước rằng cả nước chỉ nên lập ra chừng ba trường chuyên cho ba miền Bắc, Trung , Nam đặt ở Hà Nội, Huế, Sài Gòn, tuyển chọn những học sinh có tài năng xuất sắc nhất của cả nước và có thiên hướng trở thành nhà khoa học về học, đồng thời tuyển chọn những thầy cô giáo giỏi nhất về giảng dạy. Nhà nước bao cấp toàn bộ kinh phí học tập và sinh hoạt, cấp học bổng và tạo điều kiện về mọi mặt để tạo ra một môi trường thực sự lí tưởng giúp tài năng của các em thăng hoa.
Với cách làm ấy, tôi tin rằng trường chuyên sẽ thực sự là cái nôi nuôi dưỡng nhân tài, có khả năng tạo ra được những thế hệ trí thức chất lượng cao, những thế hệ các nhà khoa học đích thực cho đất nước.
- Th.s Hồ Tấn Nguyên Minh(Trường THPT chuyên Lương Văn Chánh, Phú Yên)
" alt="Con đường nào cho trường chuyên?" width="90" height="59"/>
热门资讯
- Siêu máy tính dự đoán Girona vs Las Palmas, 3h00 ngày 4/2
- 35 học sinh mỗi lớp: Làm điều hay quá khó
- Sẽ có chủ tịch hội đồng tự quản học sinh ở lớp tiểu học?
- 100% sản phẩm OCOP Quảng Ninh lên sàn Postmart, Vỏ Sò ngay trong tháng 5
- Nhận định, soi kèo Al Ain vs Al Rayyan, 21h00 ngày 3/2: Thất vọng cửa trên
- Bài toán bắn chim khiến thầy mệt lử
- Facebooker Đàm Vĩnh Hưng bị cho là xúi giục bạo lực
- Bên trong biệt thự xa hoa của gia đình Bảo Thy
- Nhận định, soi kèo Dhofar vs Al
关注我们
关注微信公众号,了解最新精彩内容