Sau khi các tòa soạn ở thành phố A liên tục đưa tin về việc người đứng đầu nhà họ Giang bị thương đã nửa tháng chưa tỉnh,ệnNhặtĐượcBạnTraiCũlịch thi đấu cúp fa đêm nay ám chỉ hành vi hãm hại trong giới thương nghiệp cạnh tranh đầy ác tính, trong phòng bệnh VIP, nhân vật chính của câu chuyện chầm chậm mở mắt.
Khi Giang Nguyên tỉnh lại, vị bác sĩ phụ trách vừa hay đi thăm bệnh đến chỗ của anh, thuận tiện lấy anh làm mẫu bệnh để phân tích. Giang Nguyên dùng cái đầu đau đến sắp nứt ra của mình để nghe vị chuyên gia khoảng chừng đã qua tuổi 70 giảng giải đến phun nước bọt đầy đất xong mới mở miệng phát ra một tiếng rên khẽ.
Cô nàng bác sĩ thực tập đứng kế bên đang cúi đầu ghi chép, trong lúc lơ đãng ngẩng lên thì thấy người trên giường đã mở mắt, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng kéo ra thành một độ cong nhỏ, tuy còn hơi chút suy yếu, nhưng vẫn không giấu được vẻ nam tính. Cô khẽ đỏ mặt, vội vàng buông quyển sổ trong tay xuống, rồi gọi vị giáo sư giảng đến quên mình.
“Thưa thầy, bệnh nhân tỉnh rồi ạ!”
Vị giáo sư đang đà nói, bị ngắt lời như thế thì thiếu chút nữa sặc nước bọt. Ông trừng mắt liếc cô nàng thực tập một cái, rồi mới buông ảnh chụp hồ sơ bệnh án của Giang Nguyên trong tay mình xuống, đi tới trước giường kiểm tra.
Giang Nguyên nằm yên cho họ kiểm tra. Trong khi ừ ừ a a trả lời mấy câu hỏi của vị giáo sư, anh cố gắng đảo mắt qua những nơi mình có thể thấy, thế nhưng vẫn không tìm được bóng người quen thuộc.
Cố Thanh Y không ở đây!
Giang Nguyên có chút tủi thân mà rũ mắt xuống. Anh nhập viện mà vợ anh chẳng thèm ở cạnh đỏ mắt nắm tay đau khổ chờ đợi!!
Không phải Cố Thanh Y vẫn giận anh vụ mở party sinh nhật mà không ở cùng cậu đấy chứ?
Không đời nào, chắc chắn là không đời nào, Cố Thanh Y là một người hiểu chuyện như vậy…
Nhưng nói thì nói thế, Giang Nguyên vẫn có chút chột dạ. Anh không dám hỏi người bên cạnh xem Cố Thanh Y có tới hay không, mà chỉ âm thầm tự nói với mình rằng nhất định là do bây giờ đã muộn nên Cố Thanh Y đã về nhà nghỉ ngơi. Ngày mai kiểu gì hai người cũng sẽ gặp nhau!
Vừa nghĩ vậy, Giang Nguyên liền quả quyết nhắm lại đôi mắt vốn đang mở to của mình. Tuy là vị chuyên gia bên cạnh còn đang lảm nhảm cái gì đó, thế nhưng anh có nghe cũng không hiểu, cho nên giả vờ tí cũng chả sao.
Một lúc sau, khi cả đoàn bác sĩ đã thẩm định xong tình trạng của Giang Nguyên, họ rốt cuộc cũng buông tha cho anh.
“Nếu đã tỉnh thì chắc không còn vấn đề gì đâu, nằm viện quan sát thêm hai ngày rồi bảo người nhà đến làm thủ tục xuất viện đi!” Vị giáo sư già đeo kính lão cúi đầu viết gì đó lên bệnh án, phân phó nói.
Đoàn người xoay người ra ngoài, cô gái đi cuối còn cẩn thận khép cửa lại cho anh.
Sau tiếng khép cửa, cả căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh. Trong phòng không bật đèn, cũng không mở cửa sổ. Nhất thời, cả căn phòng vốn không nhỏ chỉ còn lại tiếng động rất khẽ của máy phun sương. Giang Nguyên nhẹ nhàng xoay người, nhìn chằm chằm bầu trời đêm lộ ra sau tấm rèm cửa chưa kéo kĩ, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Cố Thanh Y.
Sau khi hai người yêu nhau, hầu như mỗi ngày đều ở cùng nhau. Nhìn tình cảnh bây giờ, chắc hẳn lúc trước anh đã bị thương không nhẹ, không biết Cố Thanh Y có lo lắng nhiều không. Nghĩ đến Cố Thanh Y có thể sẽ nhíu lại đôi mày thanh tú, vừa đau lòng, vừa lạnh mặt trách mắng mình, Giang Nguyên liền ngây ngốc cười hai tiếng, híp híp mắt cọ gối đầu.
Cố Thanh Y không thích anh bị ốm, anh phải khỏi nhanh lên mới được!
Hôm sau, Giang Nguyên tràn đầy sinh lực tỉnh lại, được phép ngồi tựa nửa người trên giường.
Anh bất tỉnh hơn nửa tháng, đừng nói mấy vết thương ngoài da không mấy nghiêm trọng, đến mấy vết máu ứ đọng trên người anh cũng đã được dưỡng khỏi hoàn toàn trong khoảng thời gian này. Không có chuyện phiền não, cộng thêm dinh dưỡng đầy đủ, gương mặt hơi gầy lúc trước của anh có phần béo lên, lúc không biểu lộ cảm xúc, các đường cong trông còn hơi hơi nghiêm nghị. Y tá quay lại kiểm tra phòng mang cho Giang Nguyên một cái gương nhỏ để soi. Soi xong, anh cảm thấy như bản thân mình đã đẹp lên một tầm cao mới, ốm một trận mà Man lên không ít.
Diễn viên Amanda Seyfried trong vai Elizabeth Holmes sau khi lột xác thời trang trong The Dropout.Ảnh: Hulu.
Trang phục tạo nên đẳng cấp
The Dropout theo chân nhà sáng lập Theranos Elizabeth Holmes - người phụ nữ trẻ đã đánh lừa nửa nước Mỹ khi tin rằng cô tạo nên tương lai của y học. Thực tế, chiếc máy xét nghiệm máu được ca tụng rất nhiều của Holmes không bao giờ thực sự hoạt động.
Bộ phim minh họa tầm quan trọng của trang phục trong việc thể hiện bản thân.
Trong vài tập đầu tiên, Holmes thường diện áo hoodie và quần jean rộng thùng thình. Thế giới chỉ bắt đầu coi trọng khi cô đổi trang phục sang áo cổ lọ màu đen, mũ tai bèo và son môi đỏ tươi.
Trong vài tập đầu tiên, Holmes mặc áo hoodie và quần jean rộng thùng thình. Ảnh:Hulu.
Nhà thiết kế phục trang Claire Parkinson thử một số loại áo cổ lọ khác nhau cho nữ diễn viên Amanda Seyfried. Sau khi tìm nguồn cung cấp một số Issey Miyake cổ điển, bà cuối cùng quyết định chọn một chiếc từ Wolford có độ co giãn vừa phải.
“Luôn có rất nhiều sức nặng cảm xúc đằng sau những gì Elizabeth Holmes mặc”, Elizabeth Meriwether, nhà sản xuất phim, giải thích.
Thực tế, Holmes đã mượn trang phục từ nhân vật mà ai cũng muốn trở thành “người kế vị” của ông ở Thung lũng Silicon: Steve Jobs. Nhà sáng lập quá cố của Apple được biết đến với việc trung thành với những trang phục trong nhiều thập kỷ: áo cổ lọ màu đen, giày Levi's 501 và New Balance.
Tất nhiên, thời trang sẽ khác đối với người thành đạt. Các phim truyền hình đôi khi mắc sai lầm khi cho rằng đó phải là đồ thiết kế từ đầu đến chân. Nhưng Jobs và Holmes cho thấy, điều đó thường xoay quanh việc xây dựng thương hiệu cá nhân và tạo phong cách cho chính mình.
Nhà tâm lý học Adam Galonsky giải thích: “Đây là hiện tượng ‘nhận thức bao quanh’, nghĩa là trang phục trên cơ thể sẽ ảnh hưởng đến trí tuệ, tâm lý của người mặc. Hay nói cách khác, một người mang giá trị biểu tượng của bộ quần áo mà họ mặc”.
Người giàu mặc gì
Giới siêu giàu cũng có những cân nhắc khác với phần còn lại. Hãy tưởng tượng một người sẽ mặc gì nếu không bao giờ phải đi xe buýt hoặc vào siêu thị? Họ sẽ diện đồ thế nào nếu mọi căn phòng đều được đặt ở nhiệt độ hoàn hảo và độ ẩm không bao giờ là nỗi phiền?
Ví dụ điển hình về điều này đến từWeCrashed, bộ phim có sự tham gia của diễn viên Anne Hathaway và Jared Leto lần lượt là hiện thân của Rebekah và Adam Neumann. Họ là cặp đôi khá kỳ quặc đằng sau sự trỗi dậy và sụp đổ của công ty WeWork.
Trong khi nghiên cứu loại áo khoác mà nhân vật của Jared Leto sẽ mặc, các nhà thiết kế trang phục không thể quyết định giữa Savile Row và một số thương hiệu của Pháp cho đến khi họ nhận ra rằng mình đã lầm.
Một người chỉ di chuyển giữa nhà hàng sang trọng, xe limousine và căn hộ sang trọng thì không cần áo khoác, kể cả ngoài trời có bão tuyết.
Adam Neumann (Jared Leto) và Rebekah Neumann (Anne Hathaway) trong WeCrashed. Ảnh: AppleTV+.
Lối suy nghĩ trên ảnh hưởng đến toàn bộ thời trang trong bộ phim. Nhân vật của Hathaway mặc váy hở lưng bằng lụa. Đây là loại đồ chỉ có thể mặc trong môi trường được kiểm soát nhiệt độ và chắc chắn không phải trên phương tiện giao thông công cộng.
Trong số 3 bộ phim về những người sáng lập công nghệ đang được phát sóng, Super Pumped: The Battle for Uber có lẽ là thực tế nhất.
Loạt phim về sự thăng trầm của Giám đốc điều hành Uber Travis Kalanick (Joseph Gordon-Levitt thủ vai) chỉ mặc áo sơ mi màu xanh trơn và áo thun xanh nước biển cổ tròn.
Điều này gần với cách hầu hết doanh nhân ở Thung lũng Silicon ăn mặc: áo sơ mi hoặc áo phông, quần jean và giày thể thao màu trắng.
Mark Zuckerberg, Jack Dorsey và Evan Spiegel hiếm khi được nhìn thấy trong trang phục nào khác. Điều này ngụ ý rằng họ có ảnh hưởng đến mức có thể tương tác với hầu hết người Mỹ trong khi ăn mặc như sinh viên bình thường.
Tất nhiên, các tỷ phú này đều làm việc với các stylist mà một trong số đó là Victoria Hitchcock - người có rất nhiều lời khuyên cho các doanh nhân chưa thành công.
“Một người không thể được các chuyên gia hoặc các nhà đầu tư coi trọng khi đang diện một chiếc áo phông cũ. Vì vậy, tôi liên tục nhận được câu hỏi này: ‘Làm cách nào để khiến bản thân trông thật uy tín?”, bà nói trong một bài báo cho Vox.
Theo Hitchcock, giải pháp là: “Chúng tôi gọi đó là kết hợp trang phục một cách tự nhiên, thoải mái. Tôi muốn khách hàng của mình trông như thể họ không quan tâm những gì mình mặc trên người”.
评论专区