Sản phẩm do Trần Vũ Anh Khang, Tôn Thất Trọng Thức, Huỳnh Văn Ngọc Thảo và Lê Bảo Luân, sinh viên ngành kỹ thuật ôtô nghiên cứu từ cuối năm 2021 với mục tiêu hỗ trợ người khuyết tật thoải mái hơn trong việc đi lại bằng xe điện.

Xe điện nhóm chế tạo có chiều dài 1,9 m, rộng 1,2 m, cao 1,4 m, trọng lượng khoảng 100 kg, tốc độ chạy tối đa 50 - 60 km mỗi giờ. Người sử dụng chỉ cần nhấn nút điều khiển từ xa, hệ thống sẽ tự động hạ gầm tạo thành một mặt phẳng nghiêng giúp việc di chuyển xe lăn lên dễ dàng. Sau khi người khuyết tật vào trong xe, hệ thống tự động nâng mặt phẳng lên vuông góc với thành xe.

Xe điện có cơ cấu nâng hạ tự động cho người khuyết tật " />

Sinh viên làm xe điện nâng hạ tự động cho người khuyết tật

Bóng đá 2025-03-03 09:49:04 62272

Sản phẩm do Trần Vũ Anh Khang,ênlàmxeđiệnnânghạtựđộngchongườikhuyếttậthứ hạng của ngoại hạng anh Tôn Thất Trọng Thức, Huỳnh Văn Ngọc Thảo và Lê Bảo Luân, sinh viên ngành kỹ thuật ôtô nghiên cứu từ cuối năm 2021 với mục tiêu hỗ trợ người khuyết tật thoải mái hơn trong việc đi lại bằng xe điện.

Xe điện nhóm chế tạo có chiều dài 1,9 m, rộng 1,2 m, cao 1,4 m, trọng lượng khoảng 100 kg, tốc độ chạy tối đa 50 - 60 km mỗi giờ. Người sử dụng chỉ cần nhấn nút điều khiển từ xa, hệ thống sẽ tự động hạ gầm tạo thành một mặt phẳng nghiêng giúp việc di chuyển xe lăn lên dễ dàng. Sau khi người khuyết tật vào trong xe, hệ thống tự động nâng mặt phẳng lên vuông góc với thành xe.

Xe điện có cơ cấu nâng hạ tự động cho người khuyết tật 
本文地址:http://member.tour-time.com/html/605b899135.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Al Hussein Irbid vs Moghayer Al Sarhan, 23h45 ngày 28/2: Khó có bất ngờ


Người có khí chất như cô có thể coi là được trời phú cho vận khí tốt đi!

Một người phụ nữ mặc một chiếc áo sơ mi lụa đen sơ vin cùng váy hình đuôi cá tôn lên đường cong mềm mại, bên ngoài khoác áo khoác trắng, mái tóc dài ngang lưng xoăn lơi, đi giày cao gót đen, cả người đều toát lên khí chất sang trọng, quyền quý.

Người phụ nữ từ công ty Mộc thị bước ra đã lọt vào ống kính của một đám phóng viên săn ảnh, cánh nhà báo lớn nhỏ.

" Xin hỏi Mộc tiểu thư, cô nghĩ sao khi bản thân năm nay lại tiếp tục gặt được thành công với bộ sưu tập mùa hè Lotter lần này? ".

" Cô Mộc, nghe nói ba tháng nữa cô sẽ cùng Hàn thiếu đính hôn, chuyện này có thật hay không? ".

Đám phóng viên tranh nhau đưa ra câu hỏi, lại bị đám vệ sĩ bên cạnh Mộc Thiển Đình ngăn lại. Cẩn thận dẹp đường cho cô lên xe ô tô.

Mộc Thiển Đình trước lúc bước vào trong chiếc hắc mã của mình, còn không quên nhìn lại chỗ đám phóng viên, chỉ mỉm cười nhẹ, giọng nói ngọt ngào, trong trẻo cất lên.

" Những chuyện này tôi sẽ trả lời ở buổi họp báo tháng sau! ".

Chỉ một nụ cười khẽ thôi cũng đã khiến cho cánh phóng viên phải đứng dại ra tại chỗ. Quả nhiên mị lực của Mộc Thiển Đình không phải dạng tầm thường.

Cửa sổ xe đóng lại, chiếc xe cùng người bên trong cũng rời đi, để lại đám phóng viên ngơ ngác đứng tại chỗ.

...

Ở một ngôi nhà nhỏ chật hẹp, một cô gái trẻ với mái tóc buộc đuôi ngựa, quần áo thường dân mặc trên người nhìn chăm chăm đến màn hình tivi nhỏ nhà mình với ánh mắt căm ghét.

Người phụ nữ trên màn hình kia chỉ quay mặt lại, cười một cái khắp người đều tỏa ra khí chất cao quý. Trước khi bước lên xe còn nói một câu: " Những chuyện này tôi sẽ trả lời ở buổi họp báo tháng sau ".

Cô gái nhìn tới Mộc Thiển Đình ở trên tivi được người người săn đón, cả thần thái lẫn khí chất đều xuất chúng đến mức khiến cho người ta phải ghen tỵ.

Cô ta ngồi trước màn hình tivi, cắn môi, tay siết chặt mà hai mắt tối lại một mảng ghen ghét, có nhiều hơn là không cam tâm.

" Tại sao chứ? Cùng bằng tuổi với mình nhưng cô ta lại có tất cả mọi thứ. Giàu có, nổi tiếng, trong khi mình thì phải sống trong căn nhà tồi tàn, rách nát này. Còn phải chịu đựng cái ông già nát rượu kia! Tại sao mọi thứ tốt đẹp đều dành hết cho cô ta? ".

Không! Cô ta không muốn chấp nhận cái số phận nghèo khổ này được mãi. Tiêu Lạc Hy không tin số phận của cô ta vẫn mãi chỉ có thể chịu đựng những tháng ngày như thế này!

Bỗng chốc khuôn mặt Tiêu Lạc Hy nở một nụ cười quỷ dị, khuôn mặt cũng dần trở nên méo mó đến khó coi. Dường như cô ta đã có âm mưu gì đó.

Tiêu Lạc Hy tìm tới một thầy pháp, cô ta không hề do dự mà bước vào bên trong căn nhà trông có vẻ âm u trước mặt mình.

Vào đến bên trong, một ông thầy pháp mặc một chiếc đạo bào hình vẽ vòng tròn âm dương giữa áo. Ông ta đội một chiếc mũ hình trụ, đang quay lưng về phía cô ta.

Ngay lúc Tiêu Lạc Hy ngồi xuống trước bàn, ông ta mới quay người lại, nhìn tới cô gái trẻ trước mặt mà hơi nhướn mày hỏi.

" Cô gái này, tìm ta là có chuyện gì? ".

Tiêu Lạc Hy không muốn dài dòng, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

" Tôi nghe nói ông là thầy pháp có thể thay đổi vận trời, tôi muốn ông giúp tôi cướp vận của người khác ".

Thầy pháp nghe được thì có chút bất ngờ. Chuyện ông ta có thể thay đổi vận mệnh cũng không có nhiều người biết đến. Hơn nữa đã rất lâu rồi ông ta không có dùng đến thuật pháp này.

Nhìn tới cô gái trước mặt thần sắc âm u, ông ta tần ngần một hồi mới hỏi tiếp.

" Cô muốn ta giúp cô cướp vận của người nào? ".

Tiêu Lạc Hy không hề do dự mà dứt khoát nói ra ba chữ.



" MỘC THIỂN ĐÌNH! ".

...

Mộc Thiển Đình như thường lệ buổi chiều sẽ đi đến một cô nhi viện để thăm những đứa trẻ ở đây. Hôm nay cũng vậy. Cô vừa bước vào đã thấy mấy đứa trẻ trong cô nhi viện chạy ra mà hò reo vui mừng.

" Aa! Chị Thiển Đình! Chị Thiển Đình tới! ".

Một đám trẻ chạy tới bao quanh cô, cùng cô chơi đùa vui vẻ. Có thể thấy bọn chúng rất yêu thích cô.

Cũng không có gì khó hiểu. Bởi Mộc Thiển Đình là người đã quyên góp quỹ cho những đứa trẻ này, lại còn thường xuyên tới đây chơi với bọn chúng. Đám trẻ yêu mến cô cũng phải.
">

Truyện Vận Trong Tay


Cả đoàn phim đang tập trung cao độ, bị tiếng hô cắt kia làm cho chấn kinh, tất cả đều đồng thời ngước nhìn qua vị "đại thánh" vừa hô cắt ấy. Đạo diễn thở dài, tay gấp lại kịch bản, bước qua nhìn vị "đại thánh" kia, giọng uể oải hỏi:

- Chuyện gì nữa vậy Minh Anh?

- Đạo diễn à! Anh đổi diễn viên khác cho em đi! Cô này không hợp với vai diễn, làm sao có thể lột tả được cái thần thái khí chất cao nhã của công chúa Vĩnh Ninh trong kịch bản của em? Đổi giùm em! Chọn người mới cũng được. Quan trọng phải vừa đẹp, vừa cao quí, vừa thanh khiết vừa thoát tục. Chậc! Anh cũng biết đó, phim có thành công hay không là nhờ vào diễn viên. Mà diễn viên có diễn đạt vai hay không, quan trọng là phải phù hợp với vai diễn. Đổi, đổi, đổi đi anh!

Đạo diễn mặt nặng như đeo chì. Anh bóp chặt kịch bản trong tay, cố hết sức ghìm nén cơn tức giận xuống. Hừm! Đây là lần đầu tiên trong đời anh gặp phải cái cảnh đạo diễn mà bị biên kịch xoay một trăm tám chục độ lại không một lần được phản kháng. "Hừ! Biên kịch cái giẻ rách! Cái đồ trẻ ranh nhà cô nếu không phải là con nhà giàu, ba má cô bỏ tiền ra cho cô làm phim thì có ma nó mới thèm nhìn đến cái kịch bản đồ chơi của cô đấy!".

Đạo diễn giận đến tái mặt. Thật là xúi quẩy cho anh khi nhận phải cái bộ phim vớ vẩn của nữ biên kịch thần kinh này! Ôi mẹ ơi! Cô ta có biết gì làm phim đâu? Sinh viên mới tốt nghiệp ra trường, tự mình viết ra một cái kịch bản, rồi được người nhà hậu thuẫn, cho tiền mời đoàn làm phim giúp cô thực hiện dự án kia. Và đạo diễn anh chính là người phụ trách theo dự án phim lần này. À, là một bộ phim cổ trang bối cảnh lịch sử. Nghe qua nội dung cũng rất hay nha, kể về một vị công chúa xinh đẹp nức tiếng trong lịch sử nước Nam Thiên, từng có công lớn cứu lại triều đình khi hoàng triều rơi vào tay một kẻ khác họ tàn bạo bất nhân. Thế nhưng, nội dung kịch bản hay là một chuyện nhưng kịch bản không phải chỉ cần cốt truyện, còn phải xem từng tình tiết diễn biến phải như thế nào mới cuốn hút được người xem? Tất nhiên khi xem qua kịch bản, đạo diễn liền muốn sửa lại một số chi tiết sao cho phù hợp với cảnh quay thì cái tên biên kịch con nhà giàu kia liền gân cổ cãi lại, kiên quyết không cho đạo diễn sửa kịch bản của mình. Hai người cãi từ trong hậu trường ra đến hiện trường. Đạo diễn muốn phát điên. Thật sự hối hận khi nhận phải bộ phim này, làm việc chung với cái loại ngựa non mới ra trường ỷ có xe bọc thép mà lớn lối.

Đã bảy ngày rồi đó. Cả đoàn phim sẵn sàng tinh thần đến bảy ngày mà vẫn chưa quay được một cảnh do nhà biên kịch quyền lực cứ liên tục chê đi, chê lại. Từ phục trang, cảnh trí, đến diễn viên. Khủng khiếp nhất là cảnh chọn diễn viên nha! Đáng lí người chọn diễn viên nên là đạo diễn, vậy mà nữ biên kịch này chả cho đạo diễn anh một chút mặt mũi nào. Anh mời đến bao nhiêu nữ diễn viên casting, cô đều chê đi chê lại, chê đến mức anh muốn độn thổ mất thôi. Bởi vì nhà tài trợ chi mạnh, cho nên kinh phí làm phim thoải mái, nên đạo diễn đã cố ý mời như diễn viên có tên tuổi, có nhan sắc, có triển vọng đến casting. Vậy mà trong một buổi sáng, hai mươi bốn cô diễn viên đều bị nữ biên kịch kia gạt bỏ. Đạo diễn muốn nhào lộn, gào lên trong lòng. "Bà nội biên kịch ơi! Toàn bộ diễn viên có mặt mũi trong nước đều đưa đến cũng không vừa mắt cô. Hay là có cần mời luôn sao quốc tế đến cho cô luôn không?"

Nữ biên kịch Lâm Minh Anh, con gái cưng của nhà tỉ phú ngành khách sạn giàu có tiếng nhất nhì thành phố, 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, tấm bằng còn chưa nhận được đã báo chí rình rang ca tụng nàng là "thiên tài biên kịch", "nữ tác gia có lòng với lịch sử", "biên kịch trẻ tài năng và tâm huyết"...ôi thôi thôi, bao nhiêu là những lời tâng bốc như thế chủ yếu cũng là các phóng viên nhà báo muốn nịnh bợ, ăn tiền của nhà nàng mà vẽ ra. Minh Anh thật sự có lòng tâm huyết thật muốn làm một bộ phim lịch sử hoành tráng nhất về vị công chúa mà nàng ngưỡng mộ trong lịch sử. Thế nhưng điều nàng có chỉ là ý tưởng được nảy sinh từ những kiến thức ghi lại trong sách sử thôi. Nàng không có kinh nghiệm làm phim, huống hồ chi làm phim lịch sử thật không dễ. Nàng dựa vào hậu thuẫn của gia đình mà mặc sức khó dễ đoàn phim, cứ kiên trì cố chấp quan điểm của mình. Đến rốt cuộc, cả đoàn phim đều bất mãn nàng mà không dám nói. Cứ như thế, mọi người đều mệt mỏi.

">

Truyện Phò Mã Gặp Nạn

Soi kèo góc Vallecano vs Sevilla, 22h15 ngày 1/3:


Phạm Ngũ là một tên nghiện bài bạc, tuy rằng hắn không biết ta không phải con hắn, nhưng hắn với chính mình người nhà vẫn luôn đối xử tệ bạc, dù là ta dưỡng mẫu hay là đối với ta.

Biết được chính mình là Cô Tô Lâm gia nhi tử, ta đêm hôm đó không thể ngủ nổi. Ta vừa hung phấn lại bất an, hưng phấn vì cuối cùng ta cũng thoát ly được cái hố khổ đau này, có thể trở thành thiếu gia nhà có tiền, bất an lại chính là con đường phía trước đối với ta là một mảnh mờ mịt.

Liệu phụ mẫu có thích ta?

Nghĩ đến đây, ta vội vàng bò dậy, từ trong tàn khuyết gương đồng soi gương mặt của chính mình. Gầy gò lại vàng vọt, thật chẳng đẹp chút nào.

Ta gắng gượng nở nụ cười, nghĩ thầm dù sao ta cũng là đã mất mà tìm lại được nhi tử của họ, phụ mẫu nên là thích ta mới phải.

Ngày hôm sau, ta ngồi trên xe ngựa mà Lâm gia đem tới đón, dọc đường đều là lo sợ bất an, đặc biệt là khi xe ngựa ngày càng đến gần Lâm gia.

Đương xe ngựa dừng lại, ta không khỏi ngừng thở.

Ngồi trong xe ngựa, quản gia đối ta hơi mỉm cười, "Xuân thiếu gia, chúng ta tới rồi".

Ta nuốt nước miếng một cái, mới gật gật đầu: "Tốt"

Lâm gia đình viện có kiến trúc điển hình của Cô Tô, tầng lầu trùng điệp, không một chỗ nào bày trí bất nhã, không một chỗ nào là không khí khái. Tuy trước khi tới đây ta đã tự nhủ không cần để lộ ánh mắt quá kinh ngạc tò mò, nhưng đối với một đứa trẻ lúc đó chỉ mới mười ba, Lâm gia vẫn là một nơi khiến ta choáng ngợp.

Ta theo sát từng bước chân của quản gia, nhưng ánh mắt không khỏi hướng xung quanh nhìn xem, ở chỗ quẹo hành lang, bỗng có ba bốn thiếu nữ cũng hướng bên này đi.

Thiếu nữ tú lệ, váy áo thướt tha.

Ta khi đó không hiểu biết, thấy các nàng đi lại đây liền dừng bước chân, lúng ta lúng túng đứng tại chỗ, "Các vị đường tỷ hảo."

">

Truyện Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

友情链接