21 giờ tối một ngày thứ Bảy, trong nhóm khiêu vũ ở một góc phố Đinh Tiên Hoàng, một người phụ nữ khó đoán tuổi đang say sưa nhảy những vũ điệu sôi động.
Chiếc áo cách điệu kết hợp với chiếc quần soọc màu trắng trẻ trung khiến ít người nghĩ rằng cô đã 65 tuổi. Chiếc khăn trùm đầu là lạ khiến người ta tưởng đó là gu thời trang của một người phụ nữ cá tính.
Các bạn nhảy của cô cho biết, người phụ nữ này phát hiện mắc bệnh ung thư phổi đã 6 tháng nay. Trong những ngày tháng truyền hoá chất để chiến đấu với bệnh tật, mỗi tuần đôi lần cô Phí Thị Ninh vẫn từ Hồ Tây ra phố đi bộ bờ hồ để khiêu vũ cùng với những người bạn nhảy ở câu lạc bộ khiêu vũ Đêm Hà Nội.
‘Tối cuối tuần cô nhảy ở đây, còn buổi sáng cô nhảy ở câu lạc bộ Bách Thảo’.
Những ai đã quen mặt cô Ninh ở cả công viên Bách Thảo và phố đi bộ thường hay giới thiệu với người lạ về người phụ nữ này rằng: ‘Đang bị ung thư đấy, nhưng yêu đời lắm!’, hay ‘Vui tính lắm! Bị ung thư nhưng cười nói suốt!’.
![]() |
Mỗi sáng, cô Ninh đều sinh hoạt cùng câu lạc bộ khiêu vũ ở công viên Bách Thảo. |
Cô Ninh kể, cô phát hiện ra mình có bệnh cũng tình cờ trong một lần đi rửa mũi. Thấy buổi sáng dậy hay bị ho khan, nhân tiện cô đề nghị chụp chiếu phổi luôn và phát hiện ra một ‘vết’ trong phổi. 2 tháng sau, qua nhiều lần xét nghiệm, kiểm tra, cô chính thức nhận kết luận mắc ung thư phổi giai đoạn 2.
‘Lúc ấy cô có buồn chứ, nhưng cô nghĩ mình cũng 65 tuổi rồi. Con cái cũng trưởng thành hết, cháu nội cháu ngoại đầy đủ, không còn nuối tiếc gì nữa. Nếu có chết ngay cũng chẳng sao’.
‘Thế nên cô vẫn yêu đời mà sống tiếp’.
Ban đầu, cô bảo các con là cô không điều trị, sống được đến khi nào thì sống. Nhưng sau khi được gia đình, bác sĩ động viên, cô bắt đầu bước vào đợt hóa trị đầu tiên.
Hóa trị sau 1, 2 ngày, thuốc bắt đầu ngấm khiến cơ thể mệt mỏi, không thiết ăn uống, ngửi thấy cái gì cũng khiếp sợ, cô đã định bỏ cuộc. Nhưng sau khoảng 1 tuần, cô lấy lại sức khỏe như ban đầu, vẫn ăn uống, sinh hoạt bình thường, đi nhảy như người không có bệnh. Cô lại nguôi ngoai rồi bước vào những đợt hóa trị tiếp theo.
Từ tháng 5 đến nay, cô đã trải qua 4 đợt hóa trị. ‘Mỗi đợt cách nhau hai chục ngày, mệt mỏi lắm nhưng cô nghĩ cả tháng chỉ chịu đau 2-3 ngày rồi những ngày còn lại mình sống vui vẻ, thoải mái thì thôi cũng cố được’.
![]() |
'Khiêu vũ mang lại cho cô sức khỏe' - cô Ninh nói. |
![]() |
Chỉ trừ những ngày làm hóa trị, còn lại ngày nào cũng như ngày nào, cứ 6 giờ sáng là cô Ninh lại có mặt ở công viên Bách Thảo - cách nhà 5 phút đi xe máy để cùng khiêu vũ với các bạn già của mình. Tối cuối tuần, cô lại ra phố đi bộ để sinh hoạt cùng một câu lạc bộ khác’.
‘Cô coi nó là một môn thể thao lành mạnh. Cũng nhờ khiêu vũ mà cô trẻ khỏe ra nhiều. Chỉ trừ mấy ngày hóa trị, còn lại cô thấy mình vẫn khỏe như không có bệnh tật gì’.
Buổi sáng gặp cô ở công viên Bách Thảo, cô bảo sáng nay chưa ăn gì để 9 giờ có mặt ở bệnh viện làm xét nghiệm máu. ‘Qua đợt nghỉ lễ 2/9 này là cô được phẫu thuật. Bác sĩ bảo khối u của cô đã nhỏ lại rồi, giờ cần cắt bỏ đi’.
‘Lẽ ra là mổ rồi đấy, nhưng cô xin lùi lại vài ngày để đi chơi với con cháu dịp nghỉ lễ’.
Cô khoe, ‘một ngày của cô bây giờ bắt đầu bằng việc ra Bách Thảo khiêu vũ. Sau đó, cô vào viện thăm khám, kiểm tra. Đến trưa, con gái cô mang bữa trưa vào viện cho mẹ. Chiều cô lại về nhà nghỉ ngơi, dọn dẹp, nấu cơm. Vì các con cô làm trong ngành dịch vụ nên cuối tuần không được nghỉ, cô lại giúp các con trông cháu’.
‘Trước đây khi còn khỏe, cô đi chơi nhiều lắm. Khắp trong Nam ngoài Bắc cô đi hết rồi. Thậm chí, thỉnh thoảng cô còn lên ‘bar’ chơi đấy’.
![]() |
‘Trước đây khi còn khỏe, cô đi chơi nhiều lắm. Khắp trong Nam ngoài Bắc cô đi hết rồi. Thậm chí, thỉnh thoảng cô còn lên ‘bar’ chơi đấy’. |
Hết giờ khiêu vũ, cô Ninh kéo chiếc khăn trùm đầu xuống rồi cười bảo ‘ôi, cô cứ để đầu trọc thế này đi khắp nơi đấy’.
‘Vào viện ngày đầu tiên, điều dưỡng đã mê tít cô vì cô vui tính. Có điều dưỡng còn nói đùa là ‘lúc nào trông cũng như diễn viên thế này thì bệnh tật gì’’. Đấy là cô Ninh đang nói đến cách ăn mặc trẻ trung, có phần điệu đà của mình.
Cô tự hào khoe mình đi đến đâu là mọi người vui đến đấy. Hội nhóm nào cũng thích có cô tham gia vì cô biết khuấy động không khí. Đó là cách sống mà cô chọn ngay cả sau khi biết mình mắc căn bệnh nan y.
‘Bị bệnh nhưng cô lạc quan lắm, chẳng nghĩ ngợi làm gì nhiều. Cô trân trọng mỗi ngày được sống và muốn mỗi ngày là một ngày vui với mình và với mọi người’ - cô Ninh kết thúc câu chuyện sau khi nhận cuộc điện thoại của con gái gọi mẹ vào viện làm xét nghiệm để chuẩn bị cho ca mổ quan trọng vài ngày tới.
Vứt bỏ hết mặc cảm, người mẹ Nguyễn Thị Thanh Vân đã cạo đầu để cùng con chiến đấu với căn bệnh ung thư trong bệnh viện Truyền máu Huyết học TP.HCM.
" alt=""/>Người phụ nữ 65 tuổi mắc bệnh ung thư mê khiêu vũ mỗi ngàyNgọc Minh
" alt=""/>Hành trình ‘Việt Nam tôi yêu, CocaChồng tôi từng qua một lần đò, sau đó gặp tôi. Trải qua 4 năm sóng gió, đấu tranh tư tưởng và thuyết phục bố mẹ tôi, anh mới nhận được sự gật đầu của người lớn.
Đám cưới được tổ chức trang trọng ở bãi biển. Anh làm phó giám đốc cho công ty bất động sản, thu nhập cao. Ở tuổi 40, anh hoàn toàn có điều kiện lo cho vợ con cuộc sống đàng hoàng, sung túc. Xét về tính cách, mọi người đều đánh giá anh chín chắn, tử tế, biết đối nhân xử thế.
Vậy mà tôi vẫn không hiểu, tại sao vợ anh dứt áo ra đi, từ bỏ mọi vinh hoa, phú quý và người đàn ông tốt như vậy?
Một người bạn của anh còn tiết lộ, anh và vợ cũ có mối tình đẹp, chờ đợi nhau suốt 7 năm mới kết hôn. Nhưng được nửa năm, cô ấy nằng nặc đòi ly hôn, bất chấp sự níu kéo vô vọng của gia đình bên nội.
Tôi là chủ 2 cơ sở thẩm mỹ, kinh tế tự lập, thừa sức ăn tiêu mà không phải phụ thuộc vào chồng. Tài khoản có 3 tỷ làm vốn trước khi lập gia đình.
Sau hôn lễ 1 tháng, hạnh phúc thêm phần viên mãn khi tôi có thai ngay... Mọi thứ trôi qua êm đềm, tôi những tưởng ông trời đã ban cho mình quá nhiều đặc ân. Tôi đâu biết, phía trước là chuỗi ngày đầy đau khổ.
![]() |
Suốt thời gian mang thai, chồng chăm sóc, chiều chuộng tôi vô cùng. Mọi kỳ khám thai anh luôn đưa tôi đi, hỏi han bác sĩ đủ điều về tình trạng vợ con.
Cuộc sống sẽ chẳng có gì đáng phàn nàn, đến khi tôi sinh con 2 tháng. Tôi vô tình phát hiện chồng có tin nhắn lả lướt với cô gái khác. Người đó là nhân viên cơ sở spa của tôi.
Qua nội dung tin nhắn giữa hai người, tôi thấy họ chưa đi quá xa, chồng tôi mới hứa hẹn tặng quà đắt đỏ, rủ cô đi xem phim. Anh nói, do vợ chửa đẻ, kiêng cữ lâu ngày nên có chút say nắng, chưa phản bội lại tình yêu của tôi.
Mặc dù suy sụp, thất vọng nhưng khi chồng xin tha thứ đủ kiểu, tôi yếu lòng bỏ qua, chỉ trách hờn vài câu.
Sau đó, hai vợ chồng làm lành, tình cảm có phần mặn nồng hơn. Tôi bận điều hành spa, mở thêm cơ sở mới nên chồng hỗ trợ chăm sóc con thay vợ.
Cách đây 2 tuần, tôi ức nghẹn không thốt lên lời khi chồng giở hành vi đê tiện với cô giúp việc trẻ. Cô gái này do bà nội chồng tôi giới thiệu, nghe đâu là cháu người bạn dưới quê.
12 giờ đêm, con quấy khóc, tôi dậy lục đục pha sữa, thay bỉm, bất ngờ nghe tiếng xô đẩy dưới tầng 1. Tôi ôm con xuống kiểm tra thì chứng kiến cô giúp việc quần áo xộc xệch, tay xách túi quần áo, đang mở cửa nhà. Chồng tôi từ bếp đi ra, gặp vợ, khuôn mặt anh tái mét, lắp bắp không nói được câu nào. Tôi gọi giúp việc quay vào, hỏi cặn kẽ sự tình.
Lúc này, cô bé mới òa khóc, tố chồng tôi luôn có ý định sàm sỡ. Đỉnh điểm, tối đó, sau một ngày dọn dẹp nhà cửa mệt mỏi, giúp việc đi tắm giặt, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Chồng tôi lén lút vào phòng, choàng tay cô ấy, định giở trò đồi bại. Cô giúp việc lấy hết sức, vùng chạy ra ngoài, doạ sẽ kể mọi việc với tôi.
Chồng tôi không sợ, dùng vũ lực không được, anh bắt đầu ngọt nhạt, hứa sẽ chu cấp tiền bạc… Vốn tính ngay thẳng, giúp việc từ chối thẳng thừng, đùng đùng xách đồ, đòi về quê.
Để chứng minh lời mình nói, cô bé đưa tay cho tôi xem vết răng vừa bị chồng tôi cắn. Vùng da cổ có vài vết trầy xước.
Giúp việc còn tiết lộ, ngày mới vào nhà tôi làm, mỗi lần phơi quần áo trên sân thượng, chồng tôi thường mò lên, hôn trộm vào má cô. Sợ hãi, cô tìm cách né tránh nhưng hành động đó vẫn tiếp diễn. Có hôm, cô bé phát hoảng khi thấy chồng tôi nhìn trộm mình tắm. Cùng với đó, tối nào anh cũng nhắn vài tin ỡm ờ...
Cô bé muốn phanh phui hết nhưng thấy tôi mới sinh con, sợ tôi buồn phiền nên đành chịu ấm ức.
Từng lời em kể như lưỡi dao, cứa nát trái tim tôi. Tôi không dám tin người đàn ông đầu gối tay ấp, có vẻ bề ngoài lịch lãm lại bệnh hoạn đến thế.
Cả đêm, tôi thức trắng, chồng quỳ gối bên cạnh rối rít xin lỗi. Hôm sau, tôi để lại lá đơn ly hôn, bế con về ngoại. Gia đình nhà chồng đến tìm, cố gắng vun vén nhưng đầu tôi như phát hỏa, giận dữ mời họ về.
Qua người quen, tôi gặp được vợ cũ của chồng. Chị tâm sự, trước đây, chị cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự tôi. 7 năm tìm hiểu, anh giấu giếm tính trăng hoa. Lấy nhau rồi, anh quay ra gạ gẫm người quen của chị.
Từ bạn gái thân, đồng nghiệp đến giúp việc đều nằm trong tầm ngắm. Hai cô giúp việc vội vã bỏ đi vì không chịu nổi cảnh bị ông chủ đụng chạm, buông lời khiếm nhã.
Sao cuộc đời tôi lại trớ trêu đến thế? Nghĩ đến kỷ niệm đẹp từng có với anh, nước mắt tôi rơi lã chã. Mọi thứ ở anh đều tốt đẹp, duy nhất sự thiếu chung thủy là không có.
Tôi phải sống thế nào bây giờ? Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Khi chưa kết hôn, cô ấy đi đâu cũng có tôi bên cạnh. Từ khi sinh cho tôi đứa con trai, cô ấy thay đổi hoàn toàn.
" alt=""/>Tâm sự của người vợ có chồng trăng hoa ngoại tình