您现在的位置是:Công nghệ >>正文
Nhận định, soi kèo Sreenidi Deccan vs Inter Kashi, 20h30 ngày 19/3: Khó tin cửa trên
Công nghệ798人已围观
简介 Hư Vân - 19/03/2025 04:30 Nhận định bóng đá g ...
ậnđịnhsoikèoSreenidiDeccanvsInterKashihngàyKhótincửatrêảnh sex hot girl Hư Vân - 19/03/2025 04:30 Nhận định bóng đá giải khác
Tags:
相关文章
Nhận định, soi kèo U21 Burnley vs U21 Fleetwood, 2h00 ngày 19/3: Tiếp cận top 2
Công nghệPhạm Xuân Hải - 18/03/2025 05:25 Nhận định bó ...
阅读更多Truyện Phỉ Vọng
Công nghệ...
阅读更多Truyện Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm
Công nghệ...
阅读更多
热门文章
- Nhận định, soi kèo U19 Hà Lan vs U19 Croatia, 20h00 ngày 19/3: Tin vào cửa dưới
- Transformer Universe: World of Warcraft phiên bản webgame?
- PR siêu như Watch Dogs
- Truyện Thẩm Đường Châu
- Nhận định, soi kèo Dunbeholden vs Tivoli Gardens, 04h30 ngày 20/3: Đối thủ yêu thích
- SaiGon Joker trên con đường tranh đấu
最新文章
-
Soi kèo góc Thổ Nhĩ Kỳ vs Hungary, 0h00 ngày 21/3
-
Tôi cũng không hiểu rõ tại sao tôi lại ghét bọn con gái đến thế. Có thể là do một sự kiện đáng buồn năm lớp bảy. Hồi đó, tôi ngồi ở đầu bàn, gần cửa ra vào. Ngồi kế bên tôi là nhỏ Mỹ Hạnh. Mỹ Hạnh là một con nhỏ láu lỉnh nổi tiếng. Nó là vua phá phách và chọc ghẹo. Suốt năm, nó cà khịa tôi hoài. Nhưng tôi nín nhịn. Dù sao tôi cũng là con trai. Chẳng lẽ tôi đánh nhau với nó. Đánh nó, có thắng cũng chẳng vinh quang gì, còn bị phạt, lại bị tụi bạn chọc cho ê mặt. Nghĩ vậy, tôi gồng mình chịu trận, mặc cho nó làm mưa làm gió.
Nhưng Mỹ Hạnh là một con quỷ. Nó nghĩ ra đủ trò để hại tôi. Còn tôi thì ngu như bò, cứ mắc mưu nó hoài.
Một hôm, sau khi trống đánh vào học, cả lớp đang còn ồn ào trò chuyện thì Mỹ Hạnh bỗng khều tôi:
- Nè, Khoa!
Tôi quay lại:
- Gì vậy?
Mỹ Hạnh chỉ tay ra trước cửa lớp:
- Khoa có thấy sợi dây thun đằng kia không?
Tôi nhướng mắt dòm và gật đầu:
- Thấy! Mà sao?
- Đố Khoa chạy ra nhặt sợi thun đem vào đây!
Tôi lại nhìn ra cửa lớp và rụt cổ:
- Eo ôi, tao không dám đâu!
Lúc đó thầy Luận dạy lớp tôi đang đứng trò chuyện với thầy hiệu trưởng ngay trước cửa. Sợi thun nằm kế bên chân thầy, có cho vàng tôi cũng chẳng dám bỏ chỗ chạy ra nhặt.
Thấy tôi từ chối, Mỹ Hạnh nheo mắt:
- Sao Khoa nhát quá vậy?
Biết nó khích, tôi mặc kệ:
- Ừ, tao vậy đó!
Mỹ Hạnh bĩu môi:
- Con trai gì mà nhát như thỏ đế!
Cái giọng khi dể của nó khiến tôi phát khùng. Tôi nghinh mặt:
- Mày ngon sao mày không chạy ra đi?
Mỹ Hạnh chun mũi:
- Hạnh khác! Hạnh là con gái!
Tôi "xì" một tiếng:
- Mày mà là con gái! Mày là... con quỷ thì có!
Mỹ Hạnh là một đứa có bản lĩnh. Nó phớt lờ sự "xỉ vả" của tôi. Mà dịu dàng nói, giọng ngọt như đường:
- Nếu Khoa chạy ra nhặt được sợi thun, Hạnh cho Khoa cái này!
- Cái gì vậy? - Tôi tò mò.
Mỹ Hạnh thò tay vào cặp. Sau một hồi lục lọi, nó lấy ra một tấm hình lớn bằng hai bao diêm. Tôi ngắm nghía tấm hình vẽ con thỏ trong lòng bàn tay nó, nhún vai nói:
- Tưởng gì! Tấm hình này có gì hay đâu!
- Khoa xem đây nè!
Vừa nói, Mỹ Hạnh vừa từ từ nghiêng bàn tay. Tấm hình chao đi, và con thỏ biến mất. Thay vào đó là một con gấu to tướng, lông xám xịt.
Tôi đang ngẩn ngơ nhìn thì Mỹ Hạnh lật tay lại. Và con thỏ khi nãy lại hiện ra, đột ngột và huyền bí như một phép lạ. Tôi bị tấm hình kỳ ảo kia chinh phục ngay lập tức.
Dòm mặt tôi, biết tôi đang mê tít, Mỹ Hạnh gạ liền:
- Tấm hình đẹp không?
" alt="Truyện Hoa Hồng Xứ Khác">Truyện Hoa Hồng Xứ Khác
-
"Ngô Vương xuất trận ở bên ngoài, ngươi phải hầu hạ ngài ấy thật cẩn thận đấy."
Nói đoạn, ông chưa kịp phản ứng thì tôi tớ đã nhanh chóng lui xuống.
Trong chủ trướng bỗng yên tĩnh đến lạ.
Lão tư tế bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng ông không dám lau, chỉ run rẩy cúi người xuống.
"Tư tế Tako, bái kiến... đại nhân."
Lão ma tộc run rẩy hành lễ, tầm mắt hạ thấp xuyên qua tấm rèm trắng, thứ thấy đầu tiên là tấm thảm lông cáo đỏ rực từ một góc rủ xuống.
Tako biết đó là bộ lông của vua cáo đỏ trăm tuổi trong vực sâu.
Hai năm trước, đầu của nó đã bị chính tay Ma Vương chặt đứt bằng đao, da lông thì bị thợ thủ công tốt nhất ma tộc khâu thành tác phẩm xa xỉ này. Mà giờ phút này ——
Một mắt cá chân trầ.n trụi tái nhợt đang lẳng lặng vùi trong tấm thảm lông cáo màu đỏ rực.
Ma tộc không có đôi chân thon thả như thế, đó là một nhân loại.
"Ngô Vương không có ở đây, không cần phải hành lễ với ta."
Một giọng nói hiền hòa truyền đến: "Tako đại nhân đi đêm đã vất vả, mau vào đi."
Bắp chân tái nhợt ấy hơi dùng sức, gân xanh và xương mu bàn chân không tiếng động căng ra.
Ấy là nhân loại đang cố gắng đứng lên, giẫm lên tấm thảm lông cáo, chậm rãi bước ra khỏi màn che.
"Đại nhân! Không thể..."
Tako cả kinh, vội xông lên đỡ lấy vị kia.
Đôi bàn tay già nua phủ đầy vảy xám đen, móng tay sắc nhọn và thô ráp, chỉ cách nhau một lớp áo bào trắng vải mềm, đỡ lấy cánh tay nhỏ của nhân loại.
So sánh như vậy quá có sức tác động, đối phương còn chưa kịp phản ứng, Tako đã thoáng run lên.
Ông vẫn không dám ngẩng đầu lên, thầm nghĩ mau chóng đưa ngài ấy trở lại sâu trong màn trướng càng sớm càng tốt, để cho lông cáo lửa nâng đỡ cơ thể mỏng manh ấy, nhưng bàn tay của lão ma tộc, hay đúng hơn là móng vuốt của ông, đột nhiên bị nhân loại đè lại.
Nương theo tiếng vang leng keng lanh lảnh, thanh niên mặc áo bào trắng cúi người xuống, nhìn từ dưới lên trên đến sắc mặt lão ma tộc.
Ánh sáng mờ ảo của chủ trướng, chiếu sáng gương mặt dịu dàng.
Đôi mắt màu tím nhạt, giống hoa tử la lan, mái tóc dài buông xõa như làn khói bạc, dưới khóe mắt tái nhợt có một lớp vảy sẫm màu, hệt như một giọt nước mắt khắc vào làn da.
Cần cổ của y có một chiếc khóa bằng bạc, mà trước ngực đeo một chuỗi đồ trang sức bằng xương. Chiếc răng hung thú treo ở giữa được bao quanh bởi những mảnh xương, khi khẽ cử động liền sẽ phát ra âm thanh kỳ lạ.
Thanh niên nén cười, vì vậy trong giọng nói hiền từ lại ẩn chứa chút rung động nhẹ nhàng: "Tư tế đại nhân, vì sao mỗi lần tới đây đều sợ ta đến vậy? Trước đây ngài chưa bao giờ như thế."
"Đại nhân, ngài!"
Tako sợ đến mức mất hồn mất vía, chạy lại quỳ trên mặt đất, khóc không ra nước mắt kêu lên: "Langmuir đại nhân, xin ngài đừng nói thế. Nếu bị Ngô Vương nghe thấy, cái mạng già này của Tako..."
Langmuir lắc đầu cười, nâng cánh tay của Tako lên, dẫn lão tư tế bước vào trong trướng, ngồi xếp bằng trên tấm thảm cáo lửa với mình.
Y nhỏ giọng nói: "Ta không có việc gì, chỉ là bệnh cũ thôi, tư tế đừng lo lắng, lần này ta chỉ muốn nhân lúc Ngô Vương không có ở đây, xin thêm một ít thuốc. Còn..."
Y thoáng dừng lại, hạ xuống mi mắt mềm mại: "Còn muốn hỏi, thời gian của ta còn bao lâu."
Langmuir duỗi cẳng tay còn lại ra, để lộ cổ tay ra trước mặt Tako.
Tako hoảng sợ ngước mắt lên, vừa đặt tay lên làn da đó, để cho ma lực dạo một vòng trong cơ thể nhân loại, ông lại bắt đầu run rẩy rồi lắc đầu liên tục.
"Cứ nói thẳng đi." Langmuir nhẹ giọng nói, y giơ ngón trỏ lên trước môi mình: "Đừng sợ, ở đây không có người thứ ba có thể nghe thấy."
Tako nuốt nước bọt, ép mình nói ra: "Ba... ba..."
" alt="Truyện Trăng Sa Đáy Vực">Truyện Trăng Sa Đáy Vực
-
Liệu KAC ChainSAW có là khẩu MG 'ảo diệu nhất' trong Đột Kích?
-
Nhận định, soi kèo Los Angeles II vs FC Arizona, 09h30 ngày 20/3: Khẳng định sức mạnh
-
Truyện Thôi Miên Sư Đích Tính Phúc Sinh Hoạt