Ngày cô ấy dọn đồ đạc ra khỏi nhà, chúng tôi cãi nhau một trận rất lớn. Cô ấy đi biền biệt cả năm sau đó, không một lời hỏi thăm con.
![]() |
1 năm sau cô ấy quay về, ngoài cho con trai tôi mấy bộ đồ chơi, cô ấy chìa tờ đơn ly hôn ra trước mặt tôi.
Người ta đã cạn tình thế, tôi còn gì để níu kéo…
Tôi sinh ra trong gia đình có 7 anh chị em. Bố mẹ làm nông nghiệp, kinh tế khó khăn nên các con không được học hành nhiều.
Nhà đông con lại nghèo nên bố mẹ tôi đồng ý cho tôi làm con nuôi của một người phụ nữ trong họ. Bà nhiều tuổi nhưng không lấy chồng, sống một mình bao năm nay.
Bà rất thương và quý tôi. Tốt nghiệp phổ thông, tôi lên thành phố làm công nhân ở khu công nghiệp. Ở công ty này, tôi quen vợ.
Vợ tôi là người khá xinh xắn, ăn nói khéo. Khi quen tôi, cô ấy còn nhiều người đàn ông khác theo đuổi. Chỉ vì có bầu nên cô ấy mới đồng ý cưới tôi. Nếu không có sự ràng buộc đó, người cô ấy chọn đâu phải là tôi.
Cưới nhau khi chưa chuẩn bị về kinh tế, cuộc sống của vợ chồng tôi không chút dư giả. Đặc biệt con trai tôi ra đời lại hay ốm yếu, cháu phải đi viện liên tục khiến tiền nong trong nhà ngày càng kiệt quệ.
Vợ vốn đã không có nhiều tình cảm với tôi nay cuộc sống khó khăn khiến cô ấy càng khó chịu.
Tôi tăng ca, làm thêm nhưng cũng không cải thiện được là bao. Mỗi lần về nhà, tôi lại nghe vợ chì chiết, oán trách về chuyện tiền nong. Cô ấy nói vì tôi mà đời cô ấy khổ, tôi là thằng đàn ông bất tài…
Cứ thế chúng tôi xảy ra mâu thuẫn trầm trọng. Cuối cùng, vợ tôi ngã vào tay người đàn ông khác.
Những năm sau ngày vợ bỏ đi, tôi buồn vô cùng. Nhưng nhờ con trai bên cạnh nỗi đau nào rồi cũng nguôi ngoai.
Tôi chịu khó làm ăn và kinh doanh thêm nên cuộc sống hai bố con cũng dần khá hơn. Cuối năm ngoái, tôi còn mua được căn chung cư trả góp để hai bố con có chỗ chui ra chui vào.
Biết tôi ly hôn đã lâu, nhiều bạn bè, người quen cũng giới thiệu cho tôi những người phụ nữ khác. Nhưng nỗi đau bị phản bội từ cuộc hôn nhân trước vẫn khiến tôi chưa thể mở lòng với ai.
Đầu năm nay, mẹ nuôi tôi mất. Vì không có chồng con, anh em thân thích nên trước khi mất, bà di chúc để lại căn nhà của bà cho tôi. Cùng với đó, bà có một cuốn sổ tiết kiệm là số vốn bà tích góp suốt nhiều năm nay.
Toàn bố số tài sản bà để lại cho tôi không dưới 2 tỷ. Đây là số tiền khá lớn đối với tôi. Lo ma chay cho mẹ nuôi chu đáo, tôi ngồi lại suy nghĩ về việc sẽ sử dụng số tiền này như thế nào. Tôi muốn dùng nó để kinh doanh, làm ăn chứ không thể tiêu xài hết, làm phụ lòng bà trông mong, yêu thương tôi.
Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến vừa rồi, vợ cũ tôi gọi điện. Điều này khiến tôi vô cùng ngạc nhiên vì bao năm nay cô ấy chẳng còn ngó ngàng gì đến bố con tôi.
Vợ cũ đề nghị chúng tôi có một cuộc gặp. Qua lời kể, tôi biết cô ấy sống với người đàn ông khác nhưng cuộc sống cũng không mấy hạnh phúc. Cô ấy đã có một bé gái được gần 2 tuổi nhưng họ vẫn chưa hề kết hôn.
Cô ấy tỏ ra buồn bã, hối hận vì ngày xưa đã dại dột bỏ nhà cửa để ra đi. Nay vợ tôi muốn được quay trở lại. Cô ấy nói rằng nhiều năm nay cô ấy đã có ý định này nhưng vì xấu hổ nên không dám đề nghị với tôi.
Cô ấy còn nói, vừa rồi biết tin tôi vẫn chưa có người phụ nữ nào khác nên nay đánh bạo nói ra điều này mong tôi vì đứa con chung mà cho cô ấy cơ hội sửa sai.
Vợ nói thế nhưng tôi thừa biết, cô ấy quay về chỉ vì cuộc sống của bố con tôi đã dần khá hơn.
Thực lòng tôi vừa hận vừa thương cô ấy và cũng không muốn con trai thiếu vắng tình mẹ nhưng người phụ nữ như vậy có xứng đáng được tha thứ? Cô ấy đã bỏ tôi một lần mai này nếu lỡ xảy ra chuyện gì cô ấy liệu có bỏ tôi lần hai?
Xin độc giả cho tôi vài dòng khuyên nhủ. Tôi xin cảm ơn.
Ngoại tình với cô thư ký trẻ đẹp, tôi đang đẩy cuộc hôn nhân của mình xuống vực thẳm. Nhưng điều kiện tái hợp của vợ khiến tôi lo lắng, phân vân.
" alt=""/>Vợ cũ nằng nặc đòi hàn gắn vì biết tôi bất ngờ được thừa kế tiền tỷLà người ưa sạch sẽ như vậy nhưng tính anh lại vô cùng "bẩn", chị không ngần ngại nhận xét về chồng như vậy. Ghét bố mẹ vợ nên anh cấm vợ đưa các con về thăm ông bà ngoại. Mới đây, khi anh đi công tác 3 tuần, chị tranh thủ đưa 2 con về chơi với ông bà sau một thời gian dài bị "cấm vận". Vậy mà soi camera ở nhà không thấy vợ con, anh hùng hổ gọi điện thoại để truy xét. Anh làm ầm ĩ như thể "trời sập" đến nơi.
Chị nói, ngay cả Tết, dù cách nhà ông bà ngoại vài cây số nhưng anh cũng không cho vợ con về chúc Tết. Đến thăm bố mẹ đẻ, chị toàn phải đến "trộm". Chị cảm thấy vô cùng khổ tâm vì điều đó. Chị không dám vùng lên bởi trước người chồng xấu tính của mình, phần thiệt vẫn luôn là chị.
Dù anh cũng là người có "vai vế" ở công ty nhưng tuyệt nhiên không bao giờ đưa tiền cho vợ. Quan điểm của anh là tiền chồng dành làm "việc lớn", tiền vợ chi tiêu hàng ngày. Thế nên, thu nhập của chị dành hết cho gia đình, chị gần như không có tích lũy.
Trong khi đó, "việc lớn" của anh là mua xe máy, ti vi, tủ lạnh trong nhà. Thế nhưng, thỉnh thoảng anh vẫn yêu cầu vợ bù vào. Anh luôn tính toán và lúc nào cũng sợ mình thiệt. Đưa cho vợ thêm vài trăm nghìn, anh cũng nhớ và nhắc suốt mấy tháng. Biết tính chồng nên chị rất sòng phẳng với anh. Nhờ anh mua thứ gì, chị cũng trả tiền đầy đủ.
Ở với người chồng như vậy hơn chục năm, chị cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Chị luôn cố gắng nhẫn nhịn, chịu đựng để cho "yên cửa, yên nhà". Gọi là "yên" nghĩa là không đưa nhau ra tòa chứ trong nhà chị chẳng lúc nào yên, lúc nào cũng nghe thấy tiếng anh chửi vợ, đánh con.
Nhiều người khuyên chị ly hôn, thế nhưng với người đàn ông nhỏ nhen, không đàng hoàng như anh, chị biết chắc việc chia tay sẽ không dễ dàng.
Vừa mất chồng sau một tai nạn, lại chịu tiếng oan bán tạng chồng để lấy hàng trăm triệu… người phụ nữ sinh năm 1987 vẫn vượt lên, là chỗ dựa cho 3 con nhỏ và mẹ chồng không còn minh mẫn.
" alt=""/>Tâm sự người vợ ngột ngạt vì người chồng bẩn tínhBố chồng tôi là giám đốc một chi nhánh ngân hàng. Mẹ chồng tôi là phó giám đốc một công ty xuất khẩu thủy hải sản. Nhà chồng tôi được xếp vào hàng đại gia theo quan niệm của nhiều người. Chắc mọi người nghĩ, tôi về làm dâu nhà đại gia là cả đời sẽ sống trong nhung lụa, tiền đếm mỏi tay, tiêu chẳng hết. Nhưng sự thật không như mọi người nghĩ. Năm năm làm dâu nhà đại gia, tôi vẫn chẳng có gì trong tay.
Sinh ra đã ở vạch đích, được bố mẹ nuông chiều nên chồng tôi không có chí tiến thủ. 30 tuổi đầu, anh đi làm chỉ để cho vui với mức lương ba cọc ba đồng. Có thời gian, anh thường đi chơi, nhậu nhoẹt với bạn bè. Khi thiếu tiền, anh vẫn ngửa tay xin mẹ.
![]() |
Con trai tôi hơn 3 tuổi rồi nhưng anh chưa đưa đồng nào để tôi mua sữa, mua bỉm cho con. Mỗi lần tôi đòi tiền, anh toàn kêu không có tiền. Sống chung với gia đình chồng, tôi chịu đủ áp lực, ức chế, lại thêm người chồng ích kỷ, ỷ lại, tôi thực sự nhiều lần nghĩ đến chuyện ly hôn.
Hơn nữa, 5 năm ở nhà chồng, tôi ăn ở không đến nỗi nào. Bố mẹ chồng bảo gì tôi làm nấy, chưa bao giờ tôi dám cãi lại câu nào. Nhưng tôi có cảm giác, gia đình chồng vẫn khinh thường tôi và coi tôi như người ngoài. Vì bố chồng xin việc cho tôi nên thỉnh thoảng họ vẫn kể công và mỉa mai rằng nếu chẳng có nhà chồng, chắc giờ tôi chỉ là một nhân viên quèn đi làm thuê.
Đầu năm nay, mẹ chồng tôi khoe khắp nơi là cho vợ chồng tôi 1 căn nhà trị giá 5 tỷ. Và sau đó, bà làm giấy sang tên căn nhà ấy thật. Tuy nhiên, bà chỉ sang tên căn nhà cho chồng tôi thôi. Bà cũng làm đúng theo điều luật cho/tặng tài sản trong thời kỳ hôn nhân để sau này nếu có chuyện gì, căn nhà ấy vẫn là của chồng tôi.
Tôi thấy vậy ức chế lắm, tôi đã hỏi thẳng mẹ chồng rằng tại sao bà không để 2 vợ chồng tôi đứng tên căn nhà đó. Có phải bà vẫn còn đề phòng tôi, vẫn sợ vợ chồng tôi sẽ chia tay nhau hay không.
Nào ngờ, khi nghe phải câu ấy, bà trợn mắt lên nói: "Tôi nói cho chị biết. Đây là nhà của tôi. Tiền của tôi. Tôi muốn sang tên cho ai. Đó là quyền của tôi. Chị không có quyền can thiệp".
"Mẹ nói thế tức là mẹ vẫn coi con là người ngoài chứ không phải là con dâu của mẹ rồi", tôi nói.
"Nếu thật là như thế thì sao", bà hỏi lại tôi với giọng điệu thách thức.
Tiếp đó, chồng tôi cũng mua 1 chiếc xe hơn 1 tỷ. Nhưng anh cũng chỉ để tên anh trên chiếc xe đó. Khi tôi hỏi, anh cũng bảo đây là tiền mẹ cho anh mua xe. Với cả, tôi cũng chẳng đóng góp đồng nào để mua xe nên tôi không được đứng tên.
Tôi uất ức rớt nước mắt nói với chồng rằng, mấy năm qua đi làm được bao nhiêu tiền, tôi dồn cả vào để nuôi con. Anh đâu đưa cho tôi đồng nào.
Vậy là sau 5 năm làm dâu, tôi chẳng có gì trong tay ngoài chiếc xe máy bố mẹ tôi mua cho từ trước và cậu con trai 3 tuổi. Nhiều lúc, tôi đã thuyết phục chồng chí thú làm ăn, để hai vợ chồng tích cóp, dành dụm ra ở riêng nhưng chồng tôi không chịu.
Anh vẫn tiếp tục sống buông thả, không mục tiêu, không lý tưởng. Giờ tôi phải làm gì để thay đổi chồng tôi và suy nghĩ của những người nhà chồng tôi đây? Cứ phải sống thế này chắc tôi phát điên lên mất. Xin được độc giả tư vấn.
Cuộc hôn nhân hạnh phúc của tôi sụp đổ khi tôi ngã lòng với huấn luyện viên thể hình còn độc thân.
" alt=""/>Tâm sự khi ấy chồng thiếu gia, tôi vẫn chật vật, nghèo rớt