Thể thao

Bộ 3 siêu đẳng tập 3: Puka hoảng hốt khi chứng kiến bồ câu biến thành trăn

字号+ 作者:NEWS 来源:Giải trí 2025-02-12 08:05:19 我要评论(0)

 - Không chỉ sợ xanh mặt khi chạm trán với trăn mà Puka còn khiến khách mời cười nghiêng ngả khi đọc leverkusen đấu với heidenheimleverkusen đấu với heidenheim、、

 - Không chỉ sợ xanh mặt khi chạm trán với trăn mà Puka còn khiến khách mời cười nghiêng ngả khi đọc sai ca dao trong chương trình Bộ 3 siêu đẳng tập 3.

Trấn Thành cười hả hê khi Trường Giang bị thí sinh bêu xấu

Hùng Thuận liên tục xin lỗi vợ cũ vì đã 'chạy trốn'

Chết cười với màn ‘thị phạm’ vịt một chân của Puka

Puka giật bắn người vì bồ câu biến thành trăn:

{ keywords}
Bộ 3 siêu đẳng tập 3 tuần này chào đón sự xuất hiện của hai đội chơi đó là Puka,ộsiêuđẳngtậpPukahoảnghốtkhichứngkiếnbồcâubiếnthànhtrăleverkusen đấu với heidenheim Lê Dương Bảo Lâm, Quang Trung và Hữu Tín, Trà Ngọc, Hồng Thanh. Dù chỉ mới chào hỏi nhưng hai đội chơi đã đòi đổi thành viên, khiến cả trường quay ngập tràn tiếng cười.

 

{ keywords}
Vòng một của chương trình là bàn biểu diễn đầy hấp dẫn của ảo thuật gia Đình Ẩn, anh khiến các khách mời vô cùng bất ngờ khi tận tay mời Puka và Hữu Tín trực tiếp tham gia vào màn trình diễn của mình.

 

{ keywords}
Trong lúc Puka và Hữu Tín tập trung hỗ trợ biểu diễn, thì ảo thuật gia Đình Ẩn đã nhanh chóng biến chú chim bồ câu thành một con trăn lớn, anh khiến Puka vừa bất ngờ, vừa sợ hãi và la lớn.

 

{ keywords}
Sau màn trình diễn, cả hai đội tham gia vào vòng thử thách đầu tiên. Puka và Hữu Tín tiếp tục là hai thành viên đầu tiên đối đầu với nhau. Vì thấp hơn nên Hữu Tín bị Puka ép thi trước. Sau khi chật vật với những câu hỏi yêu cầu sự quan sát tỉ mỉ của người xem, Hữu Tín chỉ trả lời được 2 câu và chìm sâu trong đống bóng.

 

{ keywords}
Puka quay trở lại phòng kín để tham gia thử thách. Cô cảm thấy hối hận khi mình không chọn thi trước, vì trong lúc đợi Hữu Tín, cô tiết lộ bản thân đã quên hết mọi thứ mình xem lúc trước. Tuy nhiên trái ngược với những gì Puka chia sẻ, cô gây bất ngờ khi hoàn thành 3 câu trả lời đúng và ghi được số điểm tuyệt đối trong thời gian 60 giây.

 

{ keywords}
Ở màn biểu diễn thứ 2 của chương trình là tiết mục nhảy popping nhân tượng đầy thu hút và đẹp mắt. Đôi bạn thân Quang Trung và Trà Ngọc là cặp đôi đối đầu tiếp theo.

 

{ keywords}
Quang Trung thể hiện khả năng quan sát tỉ mỉ của mình khi chỉ trong 60 giây, anh chàng đã hoàn thành 4 đáp án đúng với những câu hỏi vô cùng hóc búa của chương trình như: “Viện bảo tàng trên màn hình led có bao nhiêu bức tranh?", "Có bao nhiêu nhân tượng màu vàng?"...

 

{ keywords}
Trong khi đó, Trà Ngọc tốn quá nhiều thời gian suy nghĩ và suy đoán nên chỉ có thể trả lời đúng duy nhất một câu trả lời cho đội "Mất trí nhớ" của mình.

 

{ keywords}
Vòng biểu diễn cuối cùng là màn tái hiện ca khúc Đoạn tuyệt của nữ ca sĩ Lệ Quyên do Thanh Sang trình bày. Sau màn kịch ngắn, Thanh Sang dùng giọng hát trầm ấm và đầy cảm xúc của mình đưa khán giả vào câu chuyện tình của chàng trai bị phụ bạc một cách đầy lôi cuốn.

 

{ keywords}
Lê Dương Bảo Lâm chọn thi trước ở vòng thử thách này. Anh chỉ trả lời đúng 3 câu hỏi và sau đó chìm sâu trong đống bóng. Trong khi đó, Hồng Thanh tỏ ra khá tự tin về khả năng quan sát và trí nhớ của mình. Tuy nhiên, có vẻ như số bóng rơi liên tục vào đầu khiến anh trở nên lo lắng hơn và cuối cùng chỉ trả lời đúng 3 câu hỏi của chương trình trước khi bị bóng rơi ngập đầu.

 

{ keywords}
Cuối cùng đội của Puka, Lê Dương Bảo Lâm và Quang Trung xuất sắc trở thành bộ 3 siêu đẳng thứ 3.

Lê La

Puka bật khóc khi được bạn trai và fan mừng sinh nhật sớm

Puka bật khóc khi được bạn trai và fan mừng sinh nhật sớm

Trong buổi họp fan diễn ra vào ngày 28/10, Puka vô cùng xúc động khi được bạn trai và người hâm mộ tổ chức sinh nhật sớm.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Cố Trung ngồi ở ghế sau quan sát khung cảnh bên ngoài cửa kính. Trên phố có nhiều cửa hàng nho nhỏ như tiệm tạp hóa, quán ăn nhanh, quầy bán rau bên đường và cả những quán cà phê Internet mà liếc mắt một cái là thấy được giá. Năm đồng một giờ, không đông lắm (?).

Chỗ này Cá không hiểu lắm. Raw là "不能更多", ai biết là gì thì comment Cá sửa nha

Điểm đến của họ là một trường đại học. Cố Trung vừa mở cửa xuống xe đã thấy trước cổng trường có một bảng hiệu nhỏ nằm dọc, nền trắng chữ đen.

"Con thật là đau lòng quá đi mất." Cậu nói với mẹ.

"Điểm con thấp như vậy thì chỉ học được trường này thôi, xuống xe đi." Mẹ Cố càu nhàu.

"Mẹ vẫn chưa cho con sinh hoạt phí."

"50." Ba Cố chỉ đáp một câu cụt lủn.

Mẹ Cố rút ra 50 tệ rồi đưa cho cậu: "Ngày nào con cũng về nhà ăn cơm, cuối tuần lại về ngủ nên mỗi ngày chỉ cần 10 tệ thôi. Nhiêu đó là đủ rồi."

"Mẹ đang phạt con à," Cậu nói, "Có thể cho con sinh hoạt phí cả tháng luôn được không?"

"Muốn hay không đây?" Mẹ Cố quơ quơ tờ tiền.

Cậu cầm lấy rồi mở cửa xe.

Rất đông học sinh tụ tập trước cổng trường để báo danh. Một nữ sinh vừa khóc vừa la hét: "Con muốn về nhà! Trường gì mà tồi tàn như này chứ! Đây mà là trường học sao! Con muốn về nhà! Con muốn đi học lại!"

"Đau lòng quá đi," Cố Trung vừa vịn cửa xe vừa nói. Cổng trường đơn sơ cùng tiếng khóc thảm thiết khiến cậu hơi phiền, "Mẹ..."

"Thế con về mà học lại." Mẹ Cố nói

"Chào ba mẹ." Cố Trung đóng cửa, tay sờ xuống tờ 50 tệ trong túi quần rồi bước về phía cổng trường nơi nữ sinh kia khóc lóc.

Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, giọng nói khinh thường của ba Cố vang lên qua khe cửa.

Như vậy cũng tốt.

Quy trình chào đón tân sinh viên cũng đơn giản hệt như cái cổng trường. Cố Trung còn chưa thật sự cảm giác được thế nào là bước chân vào đại học thì đã vào lớp ngồi nghe giáo viên chủ nhiệm.

Mặc dù cậu cũng chẳng có tâm tình đi trải nghiệm mấy chuyện này.

Giáo viên chủ nhiệm là một người phụ nữ trung niên vẻ ngoài hiền lành, Cố Trung lơ đễnh ngoáy ngoáy lỗ tai, nghe thấy hình như người này kiêm luôn cả dạy lớp phụ đạo, không khỏi thở dài một tiếng.

"Được rồi, mọi người bắt đầu giới thiệu bản thân nhé, làm quen nhau một chút," cô chủ nhiệm nói, "bắt đầu từ phía bên trái này đi."

Học sinh trong lớp đồng loạt quay đầu nhìn về phía bên trái.

Cố Trung phát hiện ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người mình, lúc này mới nhận ra chỗ cậu ngồi chính là phía bên trái, lại còn là người đầu tiên.

"Tôi tên Cố Trung." Cậu cảm thấy nhàm chán mà tự giới thiệu mình qua loa, nhớ lại lần cuối làm chuyện này là từ khi mới vào cấp hai.

"Lên trên này nói đi," cô chủ nhiệm ngoắc tay vẫy cậu lên, "Để mọi người thấy rõ mặt nhau."

Cố Trung ngồi im không nhúc nhích.

"Không tiện sao?" Chủ nhiệm nở nụ cười, "Vậy đứng tại chỗ rồi nói cũng được,"

"Em giới thiệu xong rồi." Cậu có chút cam chịu mà ngồi im.

Chủ nhiệm lúng túng nhìn cậu.

Tất cả mọi người cũng quay lại nhìn cậu.

Cứ như vậy mãi một lúc lâu, cậu không thể chịu được cái kiểu tự giới thiệu bản thân như tiểu học này mà miễn cưỡng đứng lên.

"Tôi tên Cố Trung." Cậu lặp lại một lần nữa.

Chủ nhiệm mỉm cười nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại chủ nhiệm.

Im lặng gần mười giây, chủ nhiệm hỏi: "Hết rồi à?"

Cố Trung liếc qua học sinh trong lớp, ai cũng hiện lên vẻ mặt thắc mắc cùng một câu hỏi.

"Còn gì nữa ạ?" Cố Trung hỏi, suy nghĩ một lúc lại bổ sung thêm, "Là nam, người Trung Quốc."

Trong lớp bỗng nhiên cười rộ lên.

Chủ nhiệm nhìn lại tờ danh sách trong tay mình, "Tên em không phải là Cố Trung Trung sao?"

"À," Cố Trung nhìn chủ nhiệm, thấy ngực mình như trúng một phát đạn, cảm giác chán nản dâng lên đành phải thừa nhận, "Vâng, chữ Trung trong Trung tâm."

Không sai, tên trong chứng minh thư của cậu là Cố Trung Trung.

Nghe nói đây là tên ông nội đặt cho, mà cậu luôn thấy mấy người già như ông mình đọc đủ các loại thơ ca sách vở, không có việc gì làm liền chọn mấy từ đặt tên cho con cháu của mình. Cái tên này khiến cậu nghĩ ba mình không phải là con ruột của ông.

Cậu đã cố đổi tên nhiều năm nhưng không được vì ba cậu cho rằng cậu sẽ bị bệnh. Không phải chỉ là tên gọi thôi sao, cái nào mà chẳng giống nhau.

Ba cậu nói Trung Trung thì làm sao, như vậy mới đáng yêu.

Cố Trung cũng chẳng buồn chìm đắm trong nỗi đau không đổi được tên. Sau buổi huấn luyện quân sự đơn giản của trường đại học, cậu quyết định đi làm thêm.

Bởi vì cậu phát hiện ra đau lòng hơn cái tên của cậu chính là mỗi ngày không đủ tiền uống trà sữa.

Cậu không định xin ba mẹ tiền. Nhiều năm đối nghịch với ba khiến cậu đau đớn mà hiểu ra, đừng nói đến xin tiền, có khi vừa mở miệng ra hỏi thôi ba sẽ lấy lại mười đồng kia của cậu ngay lập tức.

Cậu muốn đi làm thêm.

Cậu muốn chứng mình cậu có thể sống tự lập.

Ngoại trừ việc mỗi ngày đều phải đến trường rồi chưng ra cái bản mặt chán nản như gặp vận xui tám kiếp, cậu cũng chỉ làm bài thi đơn giản và thi thoảng đánh nhau một chút... À còn cả hục hặc với ba cậu, ngoài ra thì cũng không có gì làm.

Cậu cũng có thể chịu khổ để tự nuôi bản thân, à không phải, là tự kiếm tiền tiêu vặt.

Trong lớp cũng có mấy người đi làm thêm. Có người trông quán net buổi tối để được lên mạng, người thì làm ở tiệm ăn nhanh tiện thể ăn luôn bữa tối... Cố Trung cảm thấy những việc này không hợp với mình, vừa vào đại học đã phải xin lên xin xuống, quá mất mặt.

Vì thế sau mấy ngày tìm kiếm xung quanh trường học, cậu thấy một tiệm cà phê liền bước vào.

Tiệm cà phê tên "Pháo."

Rất nhỏ, đứng ở cửa là có thể nhìn thấy hết phía bên trong, nhưng lại có đến ba tầng.

Cố Trung nghĩ nơi này nên được gọi là "Pháo đài" mới đúng.

Cửa tiệm này vẻ ngoài không có vẻ gì là mới, thế nhưng nội thất bên trong dường như vẫn chưa hoàn thiện, vài ô cửa sổ vẫn còn để trống.

Cậu xác nhận lại thông báo tuyển nhân viên dán ở ngoài cửa rồi bước vào.

Vào trong rồi mới thấy chỗ này không phải là chưa hoàn thiện xong, mà phải là bãi chiến trường sau một trận hỗn chiến mới đúng, khắp nơi đều bừa bộn.

Bên trong cửa tiệm chỉ có một người đàn ông đang ngậm thuốc lá, đưa lưng về phía cửa, phóng tầm mắt qua khung cửa sổ đã vỡ.

Nghe tiếng có người vào, hắn quay mặt sang xem xét, đối mặt với ánh mắt của Cố Trung rồi quay đi.

Cố Trung đứng ở cửa một hồi vẫn không thấy người này có ý định để ý đến cậu, đành phải lúng túng mở miệng: "Ông chủ có đây không?"

Người đàn ông một lần nữa quay đầu lại, nhìn cậu một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Có."

"Anh là ông chủ à?" Cố Trung nhìn trong cửa tiệm cũng chẳng có ai khác, "Cửa tiệm của anh đang tuyển nhân viên đúng không?"

"Hả?" Người đàn ông ngẩn người, lại nhìn cậu như thể chợt nhớ ra điều gì. Hắn tiến về phía cửa gỡ tờ giấy tuyển dụng kia xuống, "Quên xé."

Cố Trung há miệng không nói nên lời.

Hắn cầm tờ giấy tuyển dụng bị rách trong tay rồi quay trở lại phía cửa sổ, tiếp tục hút thuốc nhìn ra bên ngoài.

Cố Trung đứng im một chỗ mà sững sờ một lát, xác nhận người này không định tiếp tục nói chuyện với mình nữa vì thế xoay người rời đi.

Vừa ra đến cửa, cậu nghe người đàn ông kia hỏi một câu: "Cậu muốn ứng tuyển à?"

Vì tiêu chuẩn công việc mà cậu đưa ra, dù cửa tiệm này có khiến cậu cảm thấy không thoải mái thì cậu vẫn dừng lại mà trả lời: "Đúng thế."

"Ngồi đi." Người đàn ông dập tắt điếu thuốc, dùng chân kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống bên cạnh bàn.

"Không phải anh nói là quên xé sao?" Cố Trung từ trong đống ghế bị đổ chọn ra một cái không có dấu giày mà ngồi xuống phía đối diện hắn.

"Ừ, đáng ra là đã tuyển đủ người rồi," hắn nhìn quanh một lát, "nhưng đều bị dọa chạy hết... Tên?"

Bị dọa chạy hết?

Cố Trung ngồi ngẩn người rồi mới nhận ra câu nói này có vấn đề: "Tôi tên Cố Trung."

"Cho tôi xem chứng minh thư," hắn với tay ra, "Cậu là sinh viên cái trường cũ nát bên kia à?"

Chứng minh thư, trường cũ nát.

Hai tiếng này vừa bật ra Cố Trung có thể cảm thấy trống ngực đập thình thịch, giống như bị pháo nổ thủng hai lỗ lớn đến nỗi gió có thể xuyên qua mà gào rít.

Cậu lấy chứng minh thư ra đưa cho hắn.

"Cố Trung...Trung, cái tên rất đáng yêu." Người đàn ông giương mắt nhìn cậu, "Là Trung trong trung thành à?"

"Trung trong trung tâm." Cố Trung trả lời

"Cố Trung Trung," người đàn ông trả lại chứng minh thư, "cậu..."

"Có thể đừng gọi như thế không?" Cố Trung nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, hắn mới gật đầu: "Được."

"Cảm ơn." Cố Trung chân thành mà thể hiện sự biết ơn của mình.

"Trung Nhị này," hắn nói, "Tôi họ Tề, tên Tề Việt. Cậu có hiểu biết về cà phê không?"

Cố Trung trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu: "Anh vừa gọi tôi là gì?"

"Cậu vừa mới nói còn gì, Cố Trung Nhị," Tề Việt nói, "Tôi nghe nhầm à?"

"Tôi tên Cố Trung," cậu nhấn mạnh, "Cố Trung."

"Hiểu biết gì về cà phê không?" Tề Việt lại hỏi.

"...Thỉnh thoảng có uống," cậu không quá tự tin mà trả lời, "Đến tiệm hoặc tự pha ở nhà."

"Cà phê hòa tan à?" Tề Việt nhìn câu.

"Không."

"Tôi đang rất cần người, ngày mai cậu bắt đầu đi, khi nào không có tiết thì đến đây," Tề Việt đứng lên, không biết từ đâu lấy ra một tấm danh thiếp ném tới trước mặt cậu "Trên đó có số điện thoại của tôi."

Cố Trung xem xét qua tấm danh thiếp một chút, Tề Việt đã đứng dậy chuẩn bị đi lên tầng, cậu liền nhanh chóng hỏi một câu: "Còn lương thì sao?"

"Ồ quên mất." Tề Việt quay người lại ngồi xuống.

Bước ra khỏi tiệm cà phê, Cố Trung không biết cậu nên vui mừng hay lo lắng.

Cái vẻ lơ đễnh của Tề Việt khiến người ta không khỏi cảm thấy hắn ta chính là cướp trắng cái cửa tiệm này từ ông chủ cũ, mà hiện trường ngổn ngang kia là bằng chứng rõ ràng.

Thế nhưng cậu vẫn quyết định sẽ đi, bởi vì tiền lương ở đây, so với trông net đêm hay phục vụ ở tiệm ăn nhanh thì cao hơn nhiều. Hơn nữa lúc trở về kí túc xá, cậu nhớ ra mình mới mua một chai nước thôi mà sinh hoạt phí chỉ còn có bảy đồng rưỡi...

"Cố Trung, cậu có đi xem thi đấu bóng rổ không?" Vài người bạn chung kí túc chuẩn bị ra ngoài, hỏi Cố Trung vẫn còn đang ngồi trên giường suy nghĩ về cuộc đời ảm đạm của mình.

"Bóng rổ?" Cố Trung giật mình.

"Ừ," Có ai đó đáp lại, "Của trường cấp hai."

"Cái gì?" Cậu hốt hoảng bật dậy, "Trường cấp hai? Trường cấp hai nào?"

"Trường cấp hai trong trường chúng ta ấy, cậu không biết à? Tòa nhà bên cạnh cổng trường chúng ta chính là trường cấp hai, nhưng lối vào chỗ đấy lại ở bên hông."

Cố Trung bấy giờ mới nhận ra tòa nhà bên cạnh cổng trường kia là gì.

Trường cấp hai?

Mặc dù cậu không thật sự rõ tại sao mình lại vào cái trường này, nhưng dù sao cũng là đại học rồi vậy mà vẫn phải chung trường với bọn nhóc cấp hai sao?

Sân trường cũng rất sơ sài, chỉ có một sân bóng đá và hai sân bóng rổ. Mà trận thi đấu bóng rổ của trường cấp hai đã chiếm trọn cái sân mới kia rồi. Cố Trung sau khi nhìn chán các học sinh lớp dưới cổ vũ hò hét liền dứt khoát xoay người rời đi.

"Cậu đi đâu thế?" Một người nào đó hỏi.

"Về nhà." Cố Trung trả lời.

Trường học tưởng đơn giản mà chẳng đơn giản chút nào!

Phương tiện đi lại của cậu là xe đạp, rất có phong cách. Cậu nhất quyết không chịu dùng xe điện mẹ cậu đưa cho, sống chết phản đối suốt một tuần mới đổi được.

Xe điện cũng tốt, giúp cậu tiết kiệm thời gian và sức lực, nhưng mà không ngầu tẹo nào. Thà tốn một ít thời gian, phí thêm ít sức để được đạp xe xịn còn hơn.

Lúc cưỡi chiếc xe đạp phong cách của mình đi ngang qua Pháo đài, cậu dừng lại.

Bây giờ mà về nhà thì hơi sớm, nói không chừng lại bị ba cậu mắng không chịu học hành cẩn thận mà rút lại hết tiền. Nhất là nghĩ đến ba mà phát hiện ra trường đại học kia lại chung chạ với trường cấp hai, cậu không yên tâm, sợ sẽ lại cãi nhau với ông.

Cậu không muốn khiến ông nổi giận lúc này. Mười tệ một ngày thì cũng là tiền.

Bước vào trong pháo đài, cậu hơi giật mình, nhiều lắm mới chỉ có một giờ trôi qua mà cửa tiệm đã được dọn dẹp sạch sẽ, còn có một người thợ đang trang hoàng lại cửa sổ.

Tề Việt khoanh tay dựa vào bàn quầy bên cạnh, nhìn thấy Cố Trung đến mới bất ngờ nhướn mày: "Nhị?"

"Cái..." Cố Trung cau mày, hơi bực mình, nhất là khi thấy ngoài người thợ lắp cửa kính còn có thêm một người nữa đang ngồi trong góc.

Trước mặt nhiều người như vậy!

Nhưng không chờ cậu nói xong, Tề Việt liếc mắt nhìn người đàn ông kia, trong giọng nói mang theo ít vẻ xem thường: "Cậu gọi người này tới à?"

Cố Trung nghe chưa hiểu gì, người kia đã trừng mắt nhìn cậu, mất kiên nhẫn mà hung hăng hỏi: "Con mẹ nó mày là thằng nào?"

Sợi dây đốt pháo trên đầu Cố Trung ngay lập tức cháy nổ tung: "Là ba ba mày đó."

Tề Việt đứng bên cạnh cười lớn rồi quay người đi về phía sau quầy bar, chống tay lên bàn.

Gã đàn ông kia hất bàn đứng lên.

Không tồi. Cố Trung nhìn theo cái bàn bị hất đổ trên đất, cậu đã luôn muốn thử cảm giác thế nào là lật bàn. Ba cậu đã từng làm thế hai lần, nhưng cái bàn ở nhà nặng hơn nhiều, hất cũng không thể hiện được khí thế như này.

"Mày muốn tìm chết đúng không?" Gã đàn ông kia bước đến trước mẳ Cố Trung, nén lại giọng điệu độc ác mà nói.

"Đúng, tao tìm mày đấy." Cố Trung gật đầu.

"Này," Tề Việt gõ gõ lên quầy bar, "Muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh."

Gã kia đột ngột quay đầu lại trừng mắt nhìn Tề Việt.

"Nghe không hiểu à?" Tề Việt lấy ra rồi châm một điếu thuốc, tay siết chặt bao thuốc rỗng, "Tôi đếm đến ba hai người phải ra ngoài."

Gã đàn ông không nhúc nhích.

"Một, hai, ba." Tề Việt ném bao thuốc đi, bước ra khỏi quầy bar.

"Mày đi ra ngoài với tao!" Gã đàn ông chỉ tay vào mặt Cố Trung, quay người bước nhanh ra bên ngoài.

"Mẹ nó." Cố Trung đi theo gã kia ra ngoài, đầu óc nóng bừng bừng mà không hiểu chuyện gì.

"Cậu đi theo hắn làm gì?" Tề Việt đứng phía sau hỏi cậu.

"Anh nói xem?" Cố Trung tức giận quay đầu lại nói.

"Cho cậu ra ngoài cậu lại ra ngoài thật," Tề Việt cười một tiếng, dựng cái bàn bị đổ lên, "Gọi cậu một tiếng Nhị, cậu thật sự coi mình là nhị sao?"

"Anh gọi ai là Nhị đấy!" Cố Trung còn chưa phát hỏa xong sắp không giữ nổi bình tĩnh mà định đổ hết lên đầu Tề Việt.

Thật ra cậu tức giận cũng là chuyện dễ hiểu, chuyện này không phải là tại anh ta khiến cậu nằm không cũng trúng đạn sao!
" alt="Truyện Pháo Đài" width="90" height="59"/>

Truyện Pháo Đài

Sự kiện chụp ảnh ingame mang tên “Bằng Hữu” được tổ chức vừa qua đã thu hút đông đảo game thủ CACKtham gia. Tất cả các tác phẩm dự thi đều mang lại cho người xem những giây phút thư giãn thoải mải nhưng bên cạnh đó là những khoảng lặng để nhớ về “bằng hữu” - người luôn sát cánh với mình. Cùng GameSaochiêm ngưỡng những tác phẩm độc đáo nhất.

Trào lưu "trồng cây chuối"

CACKđã có một món quà lớn dàng tặng cộng đồng trong dịp sinh nhật lần thứ nhất của mình,. Đó chính là bộ võ học Túy Bát Tiên - hay còn gọi là "võ say". Những tưởng "võ học" thì chỉ để chiến đấu, để giao lưu PVP thì với sự tìm tòi sáng tạo và có chút "tinh nghịch" của game thủ Cửu Âm, nó lại trở thành công cụ tạo dáng, chụp hình,...

Gia nhập một bang hội đông đúc, hòa nhập với nhiều người như vậy, chắc chắn không phải tham vọng ban đầu của ta. Nhưng không hiểu sao, càng lúc ta càng cảm thấy: Không biết từ bao giờ Nhật Nguyệt này, những vị bằng hữu quậy phá như quỷ này, dường như đã trở thành một phần rất quan trọng trong lòng ta rồi.” – Game thủ Mòe.

“Vì đâu chúng ta là bạn của nhau? Đó chẳng phải vì một chữ “Duyên” hay sao?Chúng ta cùng chơi Cửu Âm Chân Kinh, đó là một cái duyên. Chúng ta lựa chọn cùng một sever để tung hoành, đó cũng là một cái duyên. Chúng ta có thế gặp nhau trong thế giới ảo rộng lớn kia, đó lại là một cái duyên.Rốt cuộc, trở thành bằng hữu chính là một chữ duyên, nhưng lẽ nào lại chấp nhận chia xa chỉ bởi vì chữ “Phận”?” – Game thủ Giai Kỳ.

Đừng afk khi lũ bạn còn thức

"Khi mày gặp chuyện, tao sẵn sàng giúp đỡ mày. Nhưng để tao cười nốt đã..." - là một thông điệp mà bằng hữu trong CACKvẫn thường truyền tai nhau. Họ là những người có thể cùng nhau cười vui thì cũng có thể cùng nhau chịu khổ. Họ sẽ giúp cho cuộc hành tẩu giang hồ của bạn trở nên thú vị, vui vẻ hơn nhưng "Đừng bao giờ afk khi lũ bạn còn thức" vì bạn sẽ không ngờ tới hậu quả khôn lường và hệ lụy của nó.

“Bằng hữu là món quà tuyệt vời mà Cửu Âm Chân Kinh đã đem đến cho mỗi giang hồ thiếu hiệp chúng ta. Họ sẽ luôn đồng hành cùng bạn trong thế giới cack rộng lớn, luôn đem lại cho bạn niềm vui, dù đôi lúc có cãi cọ, hiểu lầm nhưng sẽ ổn thôi vì chúng ta là một gia đình, mà một gia đình phải troll hết mình phải không nào!!!” – Game thủ Tiêu Tuấn.

Trong quá trình bôn tẩu giang hồ đầy sóng gió đó, mình đã gặp được những người bạn hữu quý giá hay như cách gọi trìu mến của mình là "đồng bọn", cùng nhau phá làng phá xóm, bênh vực và bảo vệ nhau. Sẽ nhớ mãi khoảnh khắc bật pk mode rượt đuổi kẻ thủ, hay những màn War Guild, Truy Sát Lệnh kinh điển, sẽ nhớ mãi giây phút lần đầu tiên được mặc áo Chưởng Môn Nga My...” – Game thủ Răng Sún.

Chúng tôi cứ thế dạo bước trong thế giới Cửu Âm, không quan tâm bang hội tranh đấu yêu hận tình thù, chỉ cần còn có thể sát cánh bên nhau, chúng tôi sẽ vẫn như lúc này đây, tiếp bước đi đến tận cuối con đường.” – Game thủ KennethD.

Việc phiêu bạt giang hồ một mình không hề đơn giản trong một tựa game rộng lớn cả về hình thức lẫn nội dung như CACKthì . Vì vậy, việc có bằng hữu là điều kiện tiên quyết. Họ sẽ là những người cùng ta kề vai, sát cánh, cùng đấu tranh,… Hay đơn giản là cùng vui chơi, ca hát. Để thế giới CACKnày trở nên chân thực và ý nghĩa hơn. Một năm với nhiều biến đổi, có người đến, người đi nhưng cộng đồng CACK thì mãi còn đó với mục tiêu là hướng đến sự phát triển hơn của CACK qua những tính năng mới, phiên bản mới. Đặc biệt là trong quý III này.

Trang chủ: http://cuuam.gosu.vn

 

Bảo Việt

" alt="Bài học xương máu: Đừng bao giờ AFK khi lũ bạn còn thức" width="90" height="59"/>

Bài học xương máu: Đừng bao giờ AFK khi lũ bạn còn thức