Cảnh sát tiếp cận hiện trường (Ảnh: M.N.).
Khi hỏa hoạn xảy ra, các đơn vị tham gia chữa cháy gồm: Đội 3, Khu vực 4, Bình Tân, Tân Phú, cùng hàng chục phương tiện đã đến hiện trường dập lửa.
Trong khi chữa cháy, lực lượng cảnh sát của quận Bình Tân và Tân Phú đã hướng dẫn 15 người thoát ra ngoài an toàn.
Vụ cháy khiến 60m2 diện tích ở 3 phòng ngủ tại khu vực tầng lửng của căn nhà và một số vật dụng sinh hoạt bị hư hỏng.
Theo cảnh sát, tầng lửng của căn nhà được cho thuê một phòng làm spa, còn lại 4 phòng ngủ và một phòng khách do chủ nhà sử dụng. Từ tầng 1 đến tầng 5 được ngăn khoảng 65 phòng cho thuê. Vụ hỏa hoạn không gây thiệt hại về người.
" alt=""/>Cháy căn nhà có 65 phòng trọ ở TPHCMTrong cuộc họp vào tháng 10/2020, Phó thủ tướng Singapore Heng Swee Keat cho biết nước này sẽ cấp tiền cho người dân sinh con, trang trải chi phí thai sản trong dịch Covid-19 song chưa xác nhận khoản tiền cụ thể.
Tương tự, chính phủ Hàn Quốc cũng tặng 500.000 won (hơn 400 USD) cho các cặp vợ chồng mới kết hôn để giúp trang trải các chi phí chuẩn bị trước khi sinh nở.
Trong số nhiều nỗ lực nhằm giải quyết vấn đề già hóa dân số, hỗ trợ tài chính, tặng tiền là biện pháp đang được nhiều quốc gia có tỷ lệ sinh thấp áp dụng. Tuy nhiên, không phải quốc gia nào cũng nhìn thấy kết quả rõ rệt từ phương án này, New York Times nhận định.
![]() |
Nhiều quốc gia triển khai các biện pháp hỗ trợ, khuyến khích sinh đẻ do tỷ lệ sinh thấp. Ảnh: Pakutaso. |
Quá ít
Thông thường, chi phí để nuôi dạy một đứa trẻ đến tuổi trưởng thành là không hề nhỏ, nhất là ở các thành phố lớn nơi có mức sống đắt đỏ. Với nhiều cặp vợ chồng trẻ làm thuê, việc kiếm đủ tiền để trang trải chi phí sinh hoạt, trả góp mua nhà, xe đã là gánh nặng, chưa nói đến việc “đèo bòng” thêm con cái.
Vì vậy, đối với nhiều gia đình, các khoản hỗ trợ của chính phủ dường như chẳng thấm vào đâu so với áp lực nuôi con.
Theo cuộc khảo sát năm 2017 của công ty tư vấn TF Securities, các bậc cha mẹ ở Bắc Kinh ước tính tốn ít nhất là 78.000 NDT (11.500 USD) cho các chi phí nuôi dạy con cái trong 1 năm. Nếu tính thêm các khoản phụ như chi phí chăm sóc trẻ nhỏ, đầu tư vào dịch vụ chất lượng cao, con số có thể lên đến hơn 2,5 triệu NDT, theo Sixth Tone.
Trong khi đó, thành phố Tiên Đào ở tỉnh Hồ Bắc tặng các cặp vợ chồng 1.200 NDT (179 USD), các bà mẹ ở thành phố Nghi Xương được miễn chi phí sinh nở nếu có con thứ hai.
Còn ở tỉnh Sơn Tây, tháng 4/2020, chính quyền cũng chỉ ban hành văn bản khuyến khích các nhà tuyển dụng cung cấp khoản trợ cấp chăm sóc trẻ em hàng tháng trị giá 200 NDT cho các bậc cha mẹ có con dưới 3 tuổi.
![]() |
Chi phí nuôi một đứa trẻ ở thành phố là áp lực lớn đối với gia đình thu nhập trung bình. Ảnh: SCMP. |
"Tôi không thể quyết định sinh ra một đứa trẻ chỉ vì sẽ nhận được 100.000 yen đâu", "Quá ít, hãy cho chúng tôi 500.000 yen", "Tại sao không cho chúng tôi 1 triệu yen?" hay "Họ chỉ muốn giúp mọi người sinh con hay giúp nuôi nấng lũ trẻ vậy" là những ý kiến phổ biến của người dân Tokyo trước kế hoạch tặng tiền của thành phố.
Đặc biệt, nhiều cặp vợ chồng bày tỏ họ không muốn sinh ra một đứa trẻ khi tình hình dịch bệnh còn chưa ổn định như hiện nay, bất kể họ có nhận được bao nhiêu tiền.
Nghiên cứu từ nhiều nơi trên thế giới cho thấy việc tặng tiền có thể làm tăng nhẹ số lượng trẻ sơ sinh. Tuy nhiên, biện pháp này không tạo ra sự khác biệt lớn trong thời gian dài và các khoản chi trả không hiệu quả như các chính sách khác, theo New York Times.
Ví dụ, ở Tây Ban Nha, chương trình trợ cấp trẻ em khiến tỷ lệ sinh tăng 3%; khi nó bị hủy bỏ, tỷ lệ sinh giảm 6%. Việc tặng tiền dường như chỉ khuyến khích phụ nữ sinh con sớm hơn, song họ thấy không nhất thiết phải sinh thêm con. Vì vậy, dù làm tăng mức sinh trong một năm nhất định, biện pháp này không có tác động lớn nếu tính đến cả một thế hệ.
Cần nhiều chương trình khác
“Tiền mặt có thể giúp hỗ trợ sự sụt giảm mức sinh ngay lập tức, nhất là trong bối cảnh người dân bị ảnh hưởng bởi dịch Covid-19. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng dịch vụ chăm sóc sức khỏe, chăm sóc trẻ em, nhà ở và hỗ trợ việc làm sẽ quan trọng và đem lại hiệu quả về lâu dài hơn”, Philip Cohen, nhà xã hội học nghiên cứu về nhân khẩu học tại Đại học Maryland (Mỹ), nhận định.
Cụ thể, chính sách nghỉ thai sản sẽ rất hữu ích nếu cha mẹ được trả lương và thời gian nghỉ không quá lâu, tránh việc họ khó theo kịp công việc khi trở lại.
Một yếu tố cần được lưu ý là thời gian làm việc dài, đặc biệt ở các quốc gia nơi nam giới làm việc trung bình 45 giờ hoặc hơn một tuần, cũng có liên quan đến việc giảm khả năng sinh sản.
Pháp, quốc gia có tỷ lệ sinh cao ở châu Âu, có các chính sách tập trung vào việc cải thiện phúc lợi của cả trẻ em và cha mẹ. Các chính sách bao gồm giảm trừ gia cảnh, giảm thuế cho các gia đình; hỗ trợ nhà ở, giữ trẻ công cộng và ổn định khoảng 35 giờ/tuần làm việc.
![]() |
Các nước cần có nhiều biện pháp khác để khuyến khích sinh đẻ thay vì chỉ tặng tiền. Ảnh: AP. |
Tại Nhật Bản, dù chính phủ đưa ra nhiều chính sách gia đình để cải thiện tình trạng sụt giảm dân số, các cặp vợ chồng vẫn bị nhiều yếu tố khó khăn khác chi phối việc có con như thời gian làm việc dài, văn hóa cứng nhắc và các vấn đề về giới liên quan đến việc chăm con.
Nước này cũng bắt đầu áp dụng một số biện pháp để các bà mẹ đi làm cân bằng cuộc sống tốt hơn, ví dụ như yêu cầu các công ty trên 300 nhân viên đề ra mục tiêu tuyển dụng hoặc thăng chức cho nhân viên nữ.
Bên cạnh đó, chính phủ cho phép cả nam và nữ nghỉ làm nhiều nhất là 1 năm sau khi sinh con. Nam giới được khuyến khích nghỉ thai sản để phụ vợ chăm con, làm việc nhà, san sẻ gánh nặng và áp lực.
Tôi không nhớ được đã bị hỏi bao nhiêu lần về việc khi nào có con. Tôi thường trả lời rằng sẽ sinh con năm 30 tuổi.
" alt=""/>Được tặng tiền, phụ nữ vẫn không muốn sinh conNói thêm để các bạn hiểu 500.000 đồng thời ấy lớn thế nào, nhiều người tôi quen khi đó mới có thu nhập trung bình trên dưới một triệu đồng một tháng. Ai có bằng cấp và năng lực tốt lắm thì được tầm trên dưới 1,5 triệu đồng. Ai làm tới quản lý thì lương khoảng ba triệu đồng trở lên.
Khi đó, thương bạn nên tôi không một phút mảy may suy nghĩ, đắn đo, mà rút tiền cho bạn vay liền. Tất nhiên, tôi cũng chẳng hề có giao hẹn cụ thể với bạn rằng bao giờ trả nợ. Vì tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng chúng tôi học cùng lớp, ngày nào không gặp nhau, có trốn đi đâu được mà phải lo. Và tôi cũng không nghĩ bạn là kiểu người như thế.
Hơn nửa năm sau, tôi không may bị mất cắp cái xe đạp dùng làm phương tiện chính để đi học thêm. Bố mẹ phạt tôi bằng cách không cho tiền mua xe khác, nói tôi "muốn có xe đi thì tự bỏ tiền tiết kiệm ra mà mua". Không có xe, tôi rất bất tiện trong việc đi học mỗi buổi chiều vì nhà xa. Vậy nên, tôi đành đánh tiếng bảo bạn tôi là cố gắng thu xếp trả tiền vay nợ lúc trước. Ít nhất, số tiền đó cũng đủ để tôi mua một cái xe cũ đi lại cho đỡ cực.
>> Cho anh em vay 1.000 đồng tôi cũng đòi nợ bằng được
Vậy nhưng, khác hẳn những gì tôi nghĩ, bạn một mực kêu rằng "không có tiền ngay để trả nợ". Nghĩ bạn cũng khó khăn nên tôi cũng không muốn làm khó bạn: "Ngay bây giờ không có thì tháng sau trả cũng được". Nhưng bạn vẫn thẳng thừng đáp lại: "Tháng sau cũng chưa có tiền để trả đâu". Rồi bạn bảo tôi chủ động tính cách khác mà mua xe.
Tôi hỏi một cách nghiêm túc: "Nếu tháng sau mà vẫn chưa có thì bao giờ mới định trả?". Nói đến đây, bạn im bặt, chỉ trơ mặt ra đó. Trong giây lát, tôi đã biết coi như mình mất tiền và mất luôn cả bạn. Đến giờ, tôi vẫn luôn tự hỏi sao đời lại có những người mặt dày đến như vậy? Trong khi trước đó, tôi có đối xử tệ với bạn đâu.
Hy vọng câu chuyện của tôi sẽ là bài học kinh nghiệm cho các bạn trước khi quyết định cho ai đó vay tiền. Đừng đặt quá nhiều niềm tin tuyệt đối vào người khác kéo có ngày rước thiệt vào thân.
" alt=""/>Bạn thân vay 500.000 đồng nhưng 24 năm mất hút