Truyện [BHTT] Miss Me
Bốn đến năm tuổi,mu hôm nay độ những đứa trẻ vẫn còn ngây thơ, ngu ngốc, thích làm tất cả mọi thứ trên đời, thách thức tất cả giới hạn, quy tắc, chỉ để chứng minh bản thân như thế này, thế nọ, mà chẳng nhận ra bản thân có thể sẽ làm ra những chuyện sai lầm dù dùng cả đời sau cũng không bù đắp lại được. Bởi vì như người lớn nói, "con nít mà, nó có biết gì đâu".
Cũng chính vì những lời nói vô tình dung túng, tiếp tay cho con, cho cháu, không chịu hướng dẫn suy nghĩ, dạy cho trẻ nhận thức cái gì nên, cái gì không ấy, mà mùa hè năm ấy chuyện đau thương không ai muốn nhắc ấy đã xảy ra. Tôi đã vô tình hại chết một sinh mạng.
...
Dưới ánh nắng chói chang của mùa hạ, con xe bốn chỗ cứ chốc lại lướt đến những ôt gà to nhỏ khác nhau, xe cứ lộn lên xuống như đang con cá vùng vẫy, sốc người ngồi bên trong lên, hại tôi muốn ngủ thẳng giấc cũng không được.
Cố cưỡng lại giấc ngủ chập chờn, cơn đau đầu, mệt mỏi, sự buồn nôn, tôi mắt nhắm mắt mở ngó quanh trong xe theo phản xạ để quan sát xung quanh, tay che miệng cách một lớp khẩu trang theo thói quen ngáp ngủ, rồi lại xoay xoay nhẹ để thư giãn khớp cổ, trước khi nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe và cất tiếng hỏi người tài xế đang bận rộn chuyên chú điều khiển xe, "Tới đâu rồi chú?".
Cảnh tượng bên ngoài thu rõ vào mắt tôi, con kênh quen thuộc ngày nhỏ nước ở mức thấp, dưới ánh nắng mùa hè một màu đục ngầu dày cộm, đất khô nứt, vài chỗ nhìn như bị khoét đi tạo thành những hang nhỏ, đám lục bình theo con nước trôi vào tạo thành những cụm san sát, hai bên bờ chốc chốc lại chạy qua một căn nhà cũ bỏ hoang, hàng cây bên đường bám đầy bụi, dưới bánh xe lướt qua cát đất bay mịt mù dưới ánh sáng rọi rõ... Nơi này tựa như đổi khác, lại chẳng mấy đổi thay, đường chẳng còn đất đá dày cộm, lại chẳng còn thấy người, chỉ có những căn nhà, nền móng sót lại đánh dấu lại vết tích xưa cũ.
Nơi này đã tệ đến mức người lớn lên cùng nó đã bỏ đi, vậy lý gì cha mẹ tôi lại nghĩ đây là một nơi tốt để tôi về tránh dịch nhỉ? Bộ virus chê chỗ vắng ít người, không thể một lúc tóm gọn, chạy KPI chắc! Buồn cười thật.
"Nơi này mọi người không còn mấy nhỉ? Xung quanh đường toàn là nhà bỏ hoang, chẳng thấy được mấy căn có người", tôi lại tỏ ra thắc mắc, trước khi người tài xế kịp trả lời câu hỏi trước đó.
"Còn một chút nữa là tới. Còn nơi "khỉ ho cò gáy" này còn người già, với vài nhà còn bám lại ruộng nương", giọng người tài xế hơi lạnh lùng.
Tôi tự hỏi mình hình như đâu hỏi gì quá đáng, sao tự dưng ông ta lại có chút không vui lộ rõ trong lời nói, thái độ lạnh nhạt. Cơ mà cũng chẳng sao, dù gì cũng chỉ là một cuốc xe ở vùng xã bắt về quê hẻo lánh, tôi đâu thể mong gì hơn.
Không thấy thiện chí trong giao tiếp, tôi lại buồn chán lôi điện thoại ra chụp vài bức hình vùng quê, con kênh nước, mấy cảnh cũ cũ, còn chút thô sơ, thiên nhiên bên ngoài, cốt để nữa gửi đám bạn, xem như là cho bọn nó thấy mình có chuyến đi du lịch thiên nhiên sinh thái các kiểu. Song, nghĩ lại chút lần này cả bọn chỉ tôi về nơi về vùng núi này để trốn dịch, trong khi đó đám bạn hết check in Pháp lại đến Đức, một vòng Châu Âu đầy cả kho ảnh trên nhóm, mà giờ bản thân lại đi đưa ảnh quê nghèo nàn lên thì khác gì tự làm nhục bản thân, hạ thấp giá trị chính mình. Nên thôi vậy, chụp để đó, nữa về đem đưa cha mẹ khoe trải nghiệm, sẵn tiện làm tiền đề xin chút tiền sau.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi hiện rõ, đôi mắt ẩn hiện quầng thâm dưới lớp phấn mỏng, mái tóc màu tím than dài mượt đã có chút rối, kẹp tóc ngọc trai tuột khỏi vị trí cố hữu, mất đi nét xinh đẹp, sắc sảo đã dày công chuẩn bị trước, tôi không kiềm được mà thở dài, tay chỉnh trang tạm lại mọi thứ cho trong tốt hơn và cầu trời cho mình mau đến nhà ngoại để được nghỉ ngơi, điểm trang lại vẻ ngoài của mình thật hoàn hảo. Chứ lỡ mang danh hoa khôi của khoa, thuộc nhóm Trai xinh gái đẹp của Đại học K, có số lượng người theo đuổi đông đảo là trong xuề xòa quá thì nó kì lắm.
Tôi cũng vừa mới chia tay đây, lúc này lại về quê, lỡ thêm bị chụp ảnh cho bộ dạng xấu, thiếu sức sống như hiện tại, thì không biết người ta dám nghĩ gì nữa. Nhất là tên khốn cho tôi mọc sừng kia, hắn thấy bạn gái cũ này bộ dáng thiếu chỉn chu, lòng không chừng còn phấn khích muốn ăn mừng, cho rằng kẻ đá hắn như tôi đang đau lòng tự hại bản thân, hối hận vì tặng một cái tát rồi buông lời chia tay nữa. Cho nên gì thì gì, hoàn cảnh nào tôi cũng phải thật đẹp mới tốt.
Hàng cây sát hàng cây, qua vài cú quẹo trái, quẹo phải, con đường thu nhỏ lại, lớp tráng nhựa thay bằng lớp đất, cảnh núi xa mờ càng thêm rõ, trời mát hơn khi nắng trưa đã dần tắt, tôi đoán rằng nhà ngoại mình đã chẳng còn xa, bản thân sắp thoát khỏi chiếc xe cũ tệ hại cứ sốc nẩy đang ngồi. Nhưng, đúng lúc đang đợi chờ một sự giải thoát, tôi lại được phóng thích trước khi kịp đến nơi. Ủa?
Người tài xế dừng lại trước con đường đất hoàn toàn vắng vẻ, chẳng có nhà hay người, chỉ có con đường mòn nhỏ vừa cho xe máy chạy vào trước mắt. Ông ta quay lại nhìn tôi kêu, "Xuống xe".
Trời ạ! Tôi đẹp chứ đâu ngu, mắc gì xuống xe trong khi nhà ngoại còn chưa tới. Hơn mười mấy năm không quay lại, nhưng cũng không có nghĩa là ngu đến chẳng còn ấn tượng, hay nhớ trong ngôi nhà đó như thế nào đâu. Với lại nơi này làm gì có nhà mà lừa nhau chứ.
"Hình như con thuê xe đến nhà mà bác", tôi kiên quyết ngồi trên xe, khoanh tay nhìn người tài xế, biểu thị bản thân nhất định phải đến nhà mới xuống. Song, dù gì cũng là con gái, đối phương lại là đàn ông lớn tuổi hơn mình, mà báo đài cũng hay đưa tin mấy vụ này kia nữa, nên dù ngoài cứng, chứ trong lòng tôi cũng thấy lo lo.
Má ơi! Cầu trời cho bác tài xế này là người tốt và đây không phải Fake taxi giùm cái.
Bác tài xế có vẻ tỏ ra không hài lòng, ra hiệu cho tôi nhìn qua cửa kính đầu xe để thấy con đường trước mặt, "Đường nhỏ như vậy xe không vô được. Cô không xuống, thì cũng chỉ ngồi đây tiếp đến mai, tiền cũng sẽ cộng thêm. Tôi cũng không ngại có thêm tiền công, nhưng trời sắp tối rồi, cô mau mau lấy điện thoại gọi người nhà ra rước đi". Vẻ mặt ông ta có lẽ lo lắng khi nhìn sắc trời đã về trời với ánh nắng đã tắt.
Đừng bảo là xài tế mà cũng sợ bóng tối chứ? Mà quan trọng hơn nếu đã không thể chạy vào trong, vậy từ đầu còn tính tiền chuyến xe đưa đến tận nhà làm gì? Lừa người mà.
Tôi tỏ vẻ không hài lòng, cãi lại, "Nhưng từ đầu đã thỏa thuận với bên nhà xe là đưa đến tận nhà mà. Giờ ra như vậy vừa làm phiền người nhà, vừa mất công tôi, bên mọi người quá đáng thật đó".
Tiền của tôi dù là cha mẹ cho đi nữa thì vẫn là tiền thật giá thật, có thể dùng trong giao thương, buôn bán bình thường, chứ có phải nước đâu mà tự dưng mất oan. Nhà dư dả chứ đâu khùng.
"Nhưng từ đầu có nói nơi muốn đến tận làng Bách Đa đâu. Nếu tôi biết chỗ này đã không nhận cuốc từ đầu", tài xế tỏ ra bức xúc.
Nhìn khuôn mặt tức giận với mình, bức xúc thấy rõ tôi thật sự có chút sợ a. Sao mọi người không thể mềm mỏng, vui vẻ với nhau hơn nhỉ. Với lại tôi nhớ ngày xưa mấy cô chú bác ở quê dễ thương, thiện lành lắm mà, sau giờ tự dưng cộc vậy. Song, tôi cũng không chịu thua được, bỏ tiền ra cả rồi.
"Từ đầu đã nói với bên cho thuê, mọi người trao đổi với nhau thế nào có liên quan gì đến tôi đâu. Tiền đưa rồi, giờ mọi người muốn nuốt lời. Với lại làng Bách Đa thì sao, bộ quê ngoại tôi không xứng cho bánh xe của các người lăn qua hả gì? Quá đáng vừa thôi".
Cái gì mà biết hay không biết làng Bách Đa chứ. Nơi nào chẳng là nơi, làm tài xế mà lại kén đường thì có quỷ chịu đi, chịu thuê ấy. Cộc ghê!
Bác tài xế có lẽ thấy tôi cứng, lại nhìn sắc trời đã nhá nhem, nên lại quay sang xuống nước nói, "Được rồi. Cô xuống xe gọi người nhà ra rước, tôi trả lại một phần tiền vì đã không đứng thỏa thuận, được chưa?".
"Không", tôi vẫn không chịu.
Trời ạ! Tôi có số điện thoại của ai dưới này đâu mà kêu gọi ra đón về nhà được. Cha mẹ thì càng khỏi nói, họ còn lâu mới vì đứa con nào mà gác công việc kiếm tiền xuống để nghe, gọi giúp một cuộc điện thoại.
"Vậy chứ cô muốn sao? Trời sắp tối rồi", bác tài xế mặt mày thêm cau có, biểu hiện gấp gáp, lo lắng thấy rõ.
Tôi thể hiện không hài lòng, "Bác có gì gấp vậy, tối tí có sao. Tôi thuê cũng cả ngày rồi, chứ có trả thiếu đồng nào đâu. Với lại chuyện này do vấn đề của bác, bên dịch vụ của công ty bác, chứ phải tôi đâu mà làm phiền gia đình dòng họ ra rước. Không biết, bác tự nghĩ cách đi, còn không thì cùng chờ đến sáng mai".
"Sáng... sáng mai?", mặt bác tài xế tái xanh, mắt vô thức nhìn về phía con đường đất nhỏ dẫn vào làng Bách Đa vánh tanh chẳng bóng người.
Sao ông ta trông sợ thế nhỉ? Bộ có hiềm khích, hay chuyện này kia gì với làng, sợ vô bị trả thù hay sao ấy? Trong lắm lét đến lạ cơ. Nhưng gì thì gì, cũng phải chở tôi vào đến nơi, không thì dù máu đổ cũng không quan tâm. Hoặc cùng lắm thì tôi phụ một tay kêu nhà ngoại ngăn cho xung đột thôi, chứ không mất tiền oan, hay tự chật vật đi đâu.
"Tôi không biết, bác tự tính đi. Trời muộn rồi, tôi cũng mệt, chẳng rảnh ngồi dây dưa đâu".
Bác tài xế có vẻ tức giận, mắt bác nhìn tôi như đang nhìn thứ gì vô cùng kinh khủng trên đời, như muốn một tay liền bóp chết cho đỡ chướng mắt. Tôi nhìn thấy cũng hơi bị sợ, người mất khống chế bắt đầu hơi run, nhưng ngoài mặt vẫn phải cứng cỏi, cố tỏ ra mình ổn nhất có thể.
Trời ạ! Cha mẹ, sao hai người lại đẩy đứa con gái này về quê tránh dịch làm chi cho rơi vào cảnh này vậy chứ. Lỡ người ta làm gì, thì hai người đầu tư suốt mười tám năm qua coi như mất cả vốn đó. Cứu!
Bác tài xế tức đến gân xanh trên trán cũng nổi lên, thiếu điều cho ra đấm đánh tôi để biểu thị bước cuối cùng của cơn tuôn trào giận dữ. Song, sau một lúc, có vẻ vì nghĩ thông điều gì, ông ấy trở nên thư giãn hơn, nói, "Hay vầy. Tôi gọi cho nhỏ cháu sống trong làng ra rước cô chở đến nhà, được không? Chứ cũng không còn cách nào nữa đó".
Gọi nhỏ cháu? Tức là con gái tương tự tôi, không sợ gặp biến thái hay yêu râu xanh, có thể an toàn về nhà ngoại được.
"Ok! Bác gọi bạn ấy đi. Với lại kêu mang xe ổn một chút, chứ cỡ mấy chiếc năm mươi thời xưa thì không nổi với hai vali lớn, một túi nhỏ kèm một người", tôi dặn kỹ trước, tránh tình huống bản thân phải nhường chỗ cho hành lý "ngồi".
Nhớ khi xưa cũng xuống nhà ngoại chơi như vầy, ông lúc đó đã lấy một chiếc năm mươi từ thời nào đó màu xanh xanh ra chạy, yên xe sau là một miếng hình chữ nhật kim loại, không có đệm lót, đường vừa đá vừa đất lởm chởm, xe cứ như cưỡi sóng trào lên lộn xuống, hại tôi sau một chuyến đi ê cả mông. Giờ nhớ lại còn sợ, nên cầu trời cho nhỏ cháu của bác tài xế nhân đạo một chút, đừng hại mông tôi chịu cực hình như xưa giùm.
Bác tài xế có vẻ như đã dễ tính hơn trước, vui vẻ gật đầu trước sự yêu cầu của tôi, "Được chứ. Đương nhiên phải vậy rồi. Mà tôi gọi điện, cô đợi chút". Ông ấy mau chóng rời xe, đóng cửa, móc điện thoại từ túi ra ấn số gọi ai đó. Thao tác của ông ta khá nhanh, thành thạo, qua một chút đã có thể đưa lên tai gọi, nhìn kiểu gì cũng không giống như hình ảnh tôi nghĩ về những người lớn tuổi sống ở vùng quê, ít sử dụng công nghệ, chẳng thạo điện thoại nhắn tin.
"Có lẽ mình phải đợi một chút vậy", tôi thở dài, lại lần nữa đêm điện thoại ra ấn. Ở góc màn hình giờ hiển thị rõ đã quá bốn giờ chiều, dù bên ngoài trời lại giống như sáu giờ tối và quan trọng hơn nữa là tại sao cục sóng điện thoại của tôi chỉ còn hai cục bé tí vậy nhỉ? Rồi kiểu này thì lát vô trong làng, từ nơi lớn vô chỗ hẹp hơn thì nó còn cỡ nào nữa đây? Tôi nhớ rõ ngày xưa lúc tôi xuống chơi nhà ngoại cũng có cả tivi, không thể nào đã quá mười ba năm trôi qua mà chẳng gì thay đổi, tiên tiến, hiện đại hơn được. Bên trong sẽ tốt hơn mà, đúng không?
相关推荐
-
Nhận định, soi kèo Lazio vs Torino, 1h45 ngày 1/4: Khó cho chủ nhà
-
Tôi và chồng quen nhau khi đang học đại học. Tôi là con gái thành phố, anh là trai nông thôn nhưng vì trái tim lần đầu biết rung động nên tôi cứ yêu và không quan tâm đến điều kiện của gia đình anh. Khi biết anh có hoàn cảnh khó khăn, bố lấy vợ hai, một mình mẹ anh nuôi 3 con trong căn nhà cũ, bố mẹ tôi đã phản đối.
Tôi vẫn bỏ ngoài tai những lời khuyên nhủ, phân tích của người thân, quyết lấy anh bằng được khi hai đứa vừa tốt nghiệp đại học.
Hôm cưới tôi vẫn nhớ, mẹ anh chỉ mua được cho chúng tôi một manh chiếu mới. Còn lại, toàn bộ tiền lo đám cưới, tôi phải xin bố mẹ đưa cho anh lo liệu.
Thời gian sau đó, tôi cũng phải chi rất nhiều tiền để sắm sửa, nuôi các em của anh ăn học. Bù lại, tôi được anh và cả nhà chồng thương yêu hết mực. Mẹ anh làm gì cũng hỏi qua ý kiến của tôi. Thậm chí, các em của anh thi cử, mẹ chồng cũng nhờ tôi khuyên bảo.
Về phần vợ chồng tôi, sau khi kết hôn, thấy cuộc sống nhà anh khó khăn, bố mẹ tôi đã đứng ra lo liệu công việc cho hai đứa. Ông bà còn mua cho vợ chồng tôi một căn nhà có vị trí tốt ở Hà Nội để chúng tôi tận dụng mở quán cà phê, kiếm thêm thu nhập.
Nhờ đó, dù gánh nặng nhà chồng trên vai nhưng chúng tôi không quá khó khăn. Điều duy nhất khiến hai đứa phải suy nghĩ là đã 9 năm trôi qua, tôi vẫn chưa thể mang thai.
Trước đó, anh vẫn động viên tôi, nói rằng hai vợ chồng còn trẻ, còn nhiều việc phải phấn đấu nên con đến muộn cũng là một điều hay. Thế nhưng, càng ngày, tôi càng nhận ra sự khao khát được làm bố của anh. Vì vậy, tôi đã đi nhiều nơi, cùng anh khám chữa ở nhiều bệnh viện. Ở đâu cũng nói, vấn đề thuộc về tôi…
Hai năm nay, anh không giục tôi đi chữa trị nữa. Nhưng tôi vẫn âm thầm theo bác sĩ. Cuối cùng, sự cố gắng của tôi cũng được đền đáp.
Vào một ngày đầu tháng Ba vừa qua, tôi nhận được tin vui. Thế nhưng, niềm vui ấy chưa trọn vẹn, đứa trẻ chưa ra đời thì tôi lại phát hiện bí mật động trời.
Một người phụ nữ đã đến tận nhà tôi và nói rằng, chồng tôi và mẹ chồng là những kẻ lừa dối. "Họ nói, nếu tôi sinh được con trai cho gia đình thì anh sẽ ly dị vợ, cưới tôi, cho tôi một cuộc sống sung sướng", cô ấy nói.
Thế nhưng, cô ấy đã sinh con trai được 1 năm, anh vẫn lần lữa không chịu đón hai mẹ con về. Gần đây, anh tuyên bố, không thể ly dị vợ nên chỉ có thể chu cấp tiền để cô ấy nuôi con.
Tôi nghe xong mà không tin vào tai mình. Một câu chuyện tưởng như chỉ có trong phim lại đang được thuật lại bởi một người phụ nữ ngồi trước mặt tôi. Cô ấy còn nói, nếu tôi không tin, có thể đưa đứa trẻ đi xét nghiệm ADN.
Tôi đã kiểm chứng và đó đúng là con anh. Vì thế, tôi đã thu dọn quần áo và bỏ về nhà bố mẹ đẻ. Trước khi đi, tôi chỉ để lại cho anh một mẩu tin nhắn nói anh hãy chuẩn bị thủ tục để chúng tôi ra tòa ly dị.
Ba hôm nay, trời Hà Nội có mưa nhưng tối nào anh cũng đến và đứng trước cổng nhà tôi suốt đêm. Mẹ tôi sốt ruột muốn tôi gặp anh một lần để nói chuyện cho rõ ràng, xem tôi có thể tha thứ được cho anh hay không? Tuy nhiên, trong lòng tôi bây giờ thấy trống rỗng.
Anh không chỉ phản bội tôi mà còn là người có dã tâm nên mới âm thầm chuẩn bị phương án riêng cho mình. Ngay cả mẹ anh cũng vậy. Lúc nào bà cũng nói thương tôi nhưng lại bao che để con trai làm điều sai trái với tôi.
Vậy thì làm sao tôi có thể chung sống với họ được nữa. Ly hôn lúc này là phương án tốt nhất cho chúng tôi, phải không?
Sau 1 tháng chăm mẹ, chồng trở về khiến vợ khóc nghẹn
Nghe tin mẹ ốm nặng, chồng tôi lập tức về quê. Gần 1 tháng sau trở lại, anh khiến tôi khóc dở mếu dở.
" alt="Người phụ nữ đến nhà kể câu chuyện khiến vợ trẻ lập tức muốn ly dị">Người phụ nữ đến nhà kể câu chuyện khiến vợ trẻ lập tức muốn ly dị
-
Cô gái khiến dân mạng ngưỡng mộ vì hành trình giảm cân xuất sắc
Trúc Phương (sinh năm 2000, quê ở Bến Tre, hiện sống tại TP.HCM) chia sẻ hành trình thay đổi nhan sắc của mình trên nhóm “Dậy thì thành công” thu hút hàng nghìn lượt thích và bình luận quan tâm. Thế nhưng, dân mạng đồng ý với nhau rằng, đây là một ca “nỗ lực thành công” bởi để “lột xác” xuất sắc như vậy cần biết bao cố gắng, mồ hôi và cả nước mắt.
Trúc Phương là một cô gái béo mập từ bé đến lớn, đỉnh điểm cân nặng là 89kg. Phương tự miêu tả bản thân: “Sồ sề, cơ thể từ trên xuống dưới đều là mỡ, mỗi bước đi đều rất nặng nề”.
Thời điểm đó, Phương nhận phải không ít lời miệt thị, trêu đùa ác ý của bạn bè và mọi người xung quanh. “Cân nặng của mình luôn bị mọi người đem ra đùa giỡn, chỉ trỏ, bàn tán. Nhiều khi đi đường, mình bị mấy bạn nam giỡn kiểu: “Vợ mày kìa” rồi cười phá lên và còn nhiều từ ngữ xúc phạm nặng nề hơn mà mình không tiện nhắc”, Phương chia sẻ.
Trúc Phương của trước đây rất sồ sề, mập mạp
Cô luôn tự ti về cơ thể mình
Dẫu biết, bản thân không đáng bị xúc phạm như vậy nhưng đôi lúc, Phương cũng tự trách ngoại hình quá khổ của mình. Hơn nữa, việc thừa cân còn đem đến cho cô rất nhiều rắc rối như khó chọn quần áo, giày dép, cơ thể nặng nề, khó khăn trong vận động…
Cách đây 1 năm, Trúc Phương quyết định giảm cân. Cô không muốn mình bị miệt thị, không muốn cam chịu cảnh ních mãi không vừa bộ quần áo “big size”. Phương từng sử dụng không ít loại thuốc giảm cân nhưng không hiệu quả mà chỉ thấy sức khoẻ yếu dần.
Trúc Phương của hiện tại thon gọn và nhẹ nhàng
Cuối cùng cô tìm đến tập gym kết hợp chế độ ăn uống khoa học. Phương không đếm nổi mình đã đổ bao nhiêu mồ hôi cho hành trình thay đổi bản thân này. Cô tập luyện chăm chỉ, nỗ lực từng ngày với hy vọng, hôm nay bước lên bàn cân, con số sẽ nhỏ hơn hôm qua dù chỉ một chút.
“Thời gian đầu giảm cân là quãng thời gian khó khăn nhất. Thể lực mình yếu, khó đáp ứng được những bài tập tăng cường của huấn luyện viên. Có những ngày mình tập 1 phần thì ăn 10 phần. Mãi đến sau này mình mới quen với chế độ tập luyện và ăn uống”, Phương kể.
Cô nàng "đánh bay" 31kg trong một năm
Phương hài lòng với ngoại hình hiện tại
Sau 1 năm nỗ lực giảm cân, Trúc Phương đã “đánh bay 31kg”, cân nặng hiện tại của cô là 58kg, vóc dáng thanh thoát, nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cân nặng thay đổi, gương mặt của Trúc Phương cũng thay đổi theo. Gương mặt của cô thon gọn hơn, hài hoà hơn, kích cỡ quần áo và giày dép đồng loạt giảm, cô được mặc những bộ quần áo mà trước nay đối với mình chỉ là mơ ước. Sự thay đổi của Phương khiến bạn bè và những người quanh sững sờ. Dịp về thăm trường cũ, Phương gặp lại nhiều bạn và đa phần trong số đó đều bất ngờ trước ngoại hình hiện tại của cô.
“Cuộc sống của mình thay đổi quá nhiều, mình không còn tự ti, buồn chán nữa. Công việc của mình cũng suôn sẻ hơn rất nhiều và nhất là, mình luôn thấy hạnh phúc khi soi gương”, Phương nói.
Chàng trai 190kg quyết tâm giảm cân, lột xác thành ‘nam thần’ phòng gym
Từ một anh chàng béo, nặng 190 kg, chàng trai người New Zealand lột xác, trở thành huấn luyện viên phòng gym.
" alt="'Đánh bay' 31kg, cô gái Bến Tre khiến bạn bè sững sờ khi gặp lại">'Đánh bay' 31kg, cô gái Bến Tre khiến bạn bè sững sờ khi gặp lại
-
Hồi đó, vào mỗi ngày lễ, hai vợ chồng thường chở nhau trên chiếc xe máy cà tàng ra chợ cùng chọn thịt, chọn rau tự làm cho mình một bữa thịnh soạn nhất có thể. Ngày đó, mỗi khi đi ngang qua những nhà hàng sang trọng, thấy người ta từng đôi từng đôi váy áo dập dìu, tôi nói với chồng: "Sau này mình có tiền, anh đưa em vào nhà hàng đó nhé".
Lúc đó trong đầu tôi hình dung ra cảnh chồng mình ăn mặc thanh lịch, còn mình váy áo sang trọng, có thêm hai đứa con nữa ngồi đàng hoàng ở trong nhà hàng, đọc menu, gọi món và có phục vụ chu đáo tận bàn chứ không phải hai vợ chồng hì hục đi chợ, hì hục nấu ăn trong căn bếp nhỏ nghèo nàn thiếu thốn.
Mỗi lần nghe tôi nói như vậy, chồng tôi sẽ nói: "Anh nhất định sẽ đưa em đi khắp các nhà hàng sang trọng nhất ở thành phố này". Chúng tôi cười thật tươi, hăm hở về nhà, cùng nhau ngồi bên bữa cơm đạm bạc.
Thấm thoắt như vừa mới đó mà đã mười năm chúng tôi sống bên nhau. Chúng tôi đã không còn nghèo khổ, đã sung túc hơn xưa. Những bữa cơm xa xỉ ở các nhà hàng không phải nằm trong ước mơ xa xôi nữa.
Công việc làm ăn của chồng ngày càng phát triển nhưng đồng thời cũng khiến anh vắng nhiều hơn những bữa cơm gia đình. Những ngày lễ, hội hè, nhiều khi là những bó hoa tặng muộn, là những lời chúc tụng vội vàng. Để cùng nhau ăn một bữa cơm đàng hoàng thong thả đôi khi cũng phải chờ đợi rất lâu, đừng nói chuyện cùng nhau đi chợ và vào bếp cùng nhau nữa.
Cuộc đời, cái gì cũng có cái giá của nó. Cái giá của một người chồng giỏi giang, biết kiếm tiền chính là ở ngoài thì nhiều còn thời gian dành cho gia đình sẽ dần ngắn hẹp lại. Không phải tôi không biết điều đó, không phải tôi không hiểu. Chỉ là, có một vài lần nào đó, chờ anh về với nồng nặc hơi men, tôi đã ước giá như cuộc sống của chúng tôi có thể quay lại mười năm trước. Khi đó chúng tôi còn nghèo nhưng quấn quýt, nghèo nhưng không bao giờ cảm thấy mình cô đơn.
Còn bây giờ, nhiều khi tôi cảm tưởng như gia đình không còn quá quan trọng với chồng. Những hợp đồng làm ăn, những mối quan hệ xã giao bên ngoài quan trọng hơn niềm vui của con, nụ cười của vợ. Là người ta luôn thèm muốn những gì mình không còn có được, hay là vì tôi quá tham lam.
Một tối, chồng nói với tôi: “Sắp tới kỉ niệm mười năm ngày cưới của vợ chồng mình. Em xem muốn tổ chức ở đâu?”. Tôi im lặng, cố nén tiếng thở dài, định nói: “Em muốn cùng anh đi chợ, cùng nhau nấu cơm, cả nhà sẽ cùng nhau quây quần”. Nhưng rồi tôi đã không nói, vì tôi biết anh sẽ nói: Anh không có thời gian, hoặc là sẽ bảo tôi đừng tự đày đọa hành xác mình nữa.
Rồi ngày kỉ niệm cũng đến, nhưng chẳng thấy chồng tôi nói gì cả. Tối qua anh nói ngày mai anh có một hợp đồng quan trọng, là cơ hội khó khăn lắm mới nắm bắt được. Có lẽ anh đã quên rồi, như bao lần anh đã vì bận bịu mà quên đi những ngày đáng nhớ.
Vậy nên tan làm tôi không vội về nhà. Tôi lang thang siêu thị, ngồi ở một góc nhỏ nhìn ngắm người người đi lại ngược xuôi. Con gái nhắn tin: “Hôm nay mẹ về muộn thế. Mẹ về đi. Con cắm cơm cho mẹ rồi”.
Tôi bước vào nhà, cảnh tượng hiện ra khiến tôi không tin nổi. Là chồng tôi, anh ấy đang cởi trần, mặc quần ngố, đứng trong bếp, tay xào tay nấu, mồ hôi túa ra nhễ nhại trên vầng lưng rộng. Hai cô con gái lăng xăng đứng chờ bố sai vặt, thỉnh thoảng lại dùng vài lợi nịnh hót khen bố hết lời. Cả ba bố con như bước ra từ một bức tranh gia đình siêu thực nào đó.
- A, vợ về rồi. Hôm nay kỉ niệm ngày cưới mà không thèm về sớm cùng anh đi chợ nhé. Đây đây, món cá bống kho rau răm sở trường của anh. Còn đây là món mề gà rán ngày xưa em rất thích. Còn đây nữa, rau lang xào tỏi đặc sản quê mình. Còn cánh gà chiên mắm cho hai cô con gái. Sao em lại cứ tần ngần ra thế, phụ ba bố con đi nào.
Tôi đã khóc, thực sự là tôi đã khóc. Nước mắt cứ thế tuôn rơi không cách nào kìm lại được. Hai cô con gái ngơ ngác không hiểu nhưng có lẽ chồng tôi biết. Anh lại gần, vòng tay ôm qua bờ vai tôi, khẽ thủ thỉ: "Anh xin lỗi vì những bữa cơm vắng mặt hoặc để mấy mẹ con em phải chờ. Anh biết, tiền có thể cho em những bữa ăn đắt tiền trong những nhà hàng sang trọng nhưng không cho em được không khí ấm cũng gia đình. Không cần phải xúc động đến như vậy, anh dù thế nào đi nữa vẫn từng là người chồng nghèo khổ của em".
Ngày xưa, khi thấy những người đàn ông ăn mặc lịch lãm, ô tô sang trọng dẫn vợ đi ăn tôi thường ước một ngày có thể thấy chồng mình trong bộ dạng như vậy.
Nhưng giờ tôi mới nhận ra: Chẳng cần anh mặc vest lịch lãm, bóng bẩy, cái cảm giác được thấy chồng cởi trần đứng trong bếp, giản dị xuề xòa tự tay nấu một bữa cơm mới tuyệt vời biết bao nhiêu.
17 năm yêu thương, anh thợ bị vợ phản bội, giành quyền nuôi con
Xuất hiện tại chương trình Bạn muốn hẹn hò, anh Thanh Tuấn khiến khán giả thương cảm với những đổ vỡ trong quá khứ.
" alt="Những bữa cơm chồng nấu">Những bữa cơm chồng nấu
-
Siêu máy tính dự đoán Barca vs Girona, 21h15 ngày 30/3
-
Chìa khóa để tìm thấy cân bằng trong cuộc sống không phải là cố gắng thay đổi mọi thứ ngay tức thì mà cần thực hiện những điều chỉnh nhỏ theo thời gian nhằm xác định điều gì có hiệu quả với bạn. Từ đó, bạn sẽ tạo được những thói quen mới tích cực. Cân bằng cuộc sống không chỉ quan trọng để cảm thấy hạnh phúc và khỏe mạnh mà còn là động lực để thúc đẩy năng suất lao động, mang lại thành công trong sự nghiệp.
Một người biết cân bằng cuộc sống giỏi có khả năng tập trung mối quan tâm và năng lượng của họ vào mục tiêu đề ra, thực hiện hành động một cách hiệu quả và tiến về phía trước bằng cách đầy ý nghĩa. Dưới đây là 10 cách đơn giản nhưng hiệu quả giúp bạn tìm được cân bằng trong cuộc sống.
1. Tắt các thiết bị điện tử
Ngắt kết nối các thiết bị điện tử vào cuối tuần là điều rất khó nhưng hãy cố gắng làm điều này, ít nhất trong một ngày trong tuần hoặc một vài giờ mỗi tối.
Hãy đặt điện thoại của bạn xuống và tắt máy tính đi để cho đầu óc được nghỉ ngơi. Hơn nữa, hãy dành nhiều thời gian hơn để tương tác với gia đình và bạn bè.
2. Cắt giảm những điều không cần thiết
Nếu cuộc sống quá tải, bạn sẽ không bao giờ có thể tìm được sự cân bằng hoặc kiểm soát được tất cả. Đó là điều không thể. Hãy nói không với mọi thứ không cần thiết hoặc những thứ không tạo thêm giá trị cho cuộc sống của bạn.
3. Quan tâm đến sức khỏe
Bạn nghe nói nhiều đến việc cần phải quan tâm đến sức khỏe nhưng lại không xem đó là ưu tiên cho đến khi bị một vấn đề sức khỏe nào đó.
Sức khỏe ảnh hưởng đến đến chất lượng cuộc sống và công việc của tất cả chúng ta. Bạn sẽ càng làm việc năng suất hơn và cảm thấy hạnh phúc hơn khi ngủ đủ giấc, ăn uống lành mạnh và dành gian để vận động cơ thể.
4. Hạn chế tiếp xúc với những người tiêu cực
Tránh xa những người “độc hại” như người hay kêu ca, phàn nàn và người có thái độ sống tiêu cực. Nếu không thể tránh xa hoàn toàn thì ít nhất bạn nên hạn chế tiếp xúc với họ càng nhiều càng tốt. Hãy ở bên những người sống tích cực, biết cảm thông và luôn tự tin.
5. Dành thời gian ở một mình
Dành thời gian cho chính bản thân có thể là điều khó khăn nhất với người bận rộn nhưng lại rất quan trọng để giảm stress, mang lại hạnh phúc và thúc đẩy sự sáng tạo.
Bạn có thể thử tập thiền, viết lách, vẽ phác họa, tập yoga hoặc đơn giản là ngồi im lặng vài phút và không làm gì mỗi ngày.
6. Dành thời gian để làm những việc quan trọng
Hãy dành thời gian riêng cho gia đình và bạn bè. Đừng chỉ ngồi dán mắt vào tivi mà hãy thực sự kết nối và dành thời gian cho những người bạn quan tâm. Lên kế hoạch dành thời gian cho những người quan trọng như uống cà phê với bạn bè, chơi game với con cái. Hãy bắt đầu quan tâm đến những người bên cạnh bạn.
7. Tự thưởng cho bản thân
Hãy đi làm nail, chăm sóc da mặt và đặc biệt là lên lịch đi mát-xa cơ thể. Đó không cần phải là những thứ đắt đỏ. Chỉ cần một ly rượu, một ly cà phê hay ly trà bạn yêu thích, một cây nến có mùi hương hấp dẫn hoặc những bông hoa đẹp là đã tạo sự tác động lớn.
8. Khám phá thế giới xung quanh
Dành thời gian đi bộ và ngắm nhìn những gì đang diễn ra xung quanh bạn. Thử đi trên một con đường mới, thăm một thành phố mới hoặc thử du lịch một mình. Hãy đi xem một biểu diễn, đóng vai một nhiếp ảnh gia nghiệp dư hay đi tới công viên và ngắm nhìn trẻ em vui chơi để cảm nhận cách trẻ tận hưởng niềm vui trong cuộc sống.
9. Nâng cao hiểu biết
Tham gia một lớp học, học vẽ hoặc thử những thứ mới mẻ mà bạn luôn luôn muốn học. Đọc một cuốn sách mang lại sự hứng thú hay thử nghe nhạc…Hãy tìm những điều bạn thấy thú vị sẽ mang lại sự cân bằng cho cuộc sống.
10. Hãy luôn hài hước
Mỉm cười, đùa giỡn, vui chơi, theo dõi một câu chuyện hài mỗi ngày …hãy tìm ra khía cạnh hài hước của bạn. Không có điều gì khiến cảm xúc của bạn tốt lên nhanh chóng bằng những tiếng cười giòn giã./.
Cuộc sống của bé gái người Mỹ mắc 'hội chứng thiên thần'
Vì mắc bệnh lạ, Madeline Hnidey chỉ ngưng cười khi ngủ và gặp khó khăn trong việc ăn uống, giao tiếp.
" alt="10 cách đơn giản giúp bạn tìm được sự cân bằng trong cuộc sống">10 cách đơn giản giúp bạn tìm được sự cân bằng trong cuộc sống
- 最近发表
-
- Nhận định, soi kèo Cagliari vs Monza, 17h30 ngày 30/3: Tiếp tục chìm sâu
- Mẹ 2 con tư vấn chuyến xuyên Việt 14 ngày, chi tiêu đáng giá từng xu
- Kinh nghiệm chụp ảnh đẹp mùa lúa chín
- Yamaha Janus 125 2024 ra mắt khách Việt, giá từ 29,7 triệu đồng
- Nhận định, soi kèo Lazio vs Torino, 1h45 ngày 1/4: Khó cho chủ nhà
- Khổ sở vì chồng không đi làm nhưng lại thích tiêu hoang
- Tranh chấp khiếu kiện đất đai vẫn nóng
- Giới trẻ reo hò nơi tòa xử Khá Bảnh
- Siêu máy tính dự đoán Nottingham vs MU, 2h00 ngày 2/4
- Con cái bạo hành cha mẹ ngày càng tăng ở Anh
- 随机阅读
-
- Nhận định, soi kèo America de Cali vs Fortaleza, 08h00 ngày 31/3: Chủ nhà gặp khắc tinh
- TV siêu lớn được chuộng vì ngày càng rẻ
- Có nên sang Israel theo kế hoạch và tới nơi không có chiến sự?
- Đất đã cho cháu trai có đòi lại được không?
- Nhận định, soi kèo Henan FC vs Qingdao West Coast, 18h00 ngày 1/4: Bất phân thắng bại
- Tâm sự của người vợ có chồng 10 năm không nhìn mặt bố vợ
- Chuyển 63 ha rừng đặc dụng ở Phú Quốc làm du lịch
- Cặp vợ chồng ở Singapore nhận nuôi 17 đứa trẻ trong 18 năm
- Nhận định, soi kèo Dinamo Batumi vs Dinamo Tbilisi, 22h00 ngày 1/4: Cửa dưới thất thế
- Tâm sự của người phụ nữ ngoại tình, bị vợ nhân tình phát hiện
- Tuyển Việt Nam chọn Duy Mạnh làm đội trưởng, quyết vô địch AFF Cup 2024
- Lời chúc ngày Quốc tế Thiếu nhi cho các bé hay nhất 2020
- Soi kèo góc Napoli vs AC Milan, 1h45 ngày 31/3
- Trải nghiệm khó quên của du học sinh ở Sydney
- Thu nhập thấp nên mua loại bảo hiểm nhân thọ nào?
- Sản phẩm mới là ‘đòn bẩy’ giúp du lịch hồi phục
- Nhận định, soi kèo Mafra vs Felgueiras, 02h15 ngày 1/4: Chia điểm
- MB ủng hộ Đà Nẵng 5 tỷ đồng chống dịch Covid
- Lê Tuấn Khang đóng Lật mặt 8, Lý Hải: "Tôi từng không biết cậu ấy là ai"
- Ông bố đưa con gái 'đi bụi' dọc đất nước Myanmar để trưởng thành
- 搜索
-
- 友情链接
-