Facebook đang sôi động hơn bao giờ hết kể từ khi có chức năng Facebook Live hỗ trợ người dùng phát sxep hang tay ban nhaxep hang tay ban nha、、
Facebook đang sôi động hơn bao giờ hết kể từ khi có chức năng Facebook Live hỗ trợ người dùng phát sóng trực tiếp cuộc sống xung quanh mình chỉ bằng một chiếc điện thoại nhỏ gọn. Hiện nay người dùng iPhone hay điện thoại Android ở Việt Nam đều đã được tiếp cận Facebook Live trên "app". Tuy thế bên cạnh đó nhu cầu phát sóng Facebook Live từ máy tính hoặc từ laptop cũng không hề nhỏ mà người ta lại không biết cách làm thế nào. Thực chất có không ít hệ thống hỗ trợ phát sóng Facebook Live từ máy tính,ướngdẫnphátFacebookLivetrựctiếptừmáytíxep hang tay ban nha mặc dù cách làm có kỳ công một chút nhưng ICTnews sẽ hướng dẫn từng bước dưới đây.
Hướng dẫn phát Facebook Live trực tiếp từ máy tính(tham khảo: Facebook Vi Khoa Duong, YouTube ViruSs)
Bước 1: Vào đây để tải về công cụ XSplit Broadcaster. Đầu tiên chúng ta có thể bấm REGISTER FREE ACCOUNT để đăng ký một tài khoản sau đó mới bấm nút DOWNLOAD. Lưu ý rằng chúng ta có thể dùng những công cụ tương đương khác như OBS.
Bước 2: Mở file vừa tải về và bắt đầu tiến trình cài đặt XSplit...
Bước 3: Lần đầu dùng XSplit, chúng ta sẽ cần phải đăng nhập tài khoản đã đăng ký từ bước 1. Bên cạnh đó chúng ta sẽ được hỏi việc có hay không cài đặt phần mềm phụ trợ.
Nhiều người Hàn Quốc ao ước làn da "trắng phát sáng" như các idol. Ảnh: Twitter.
"Sự cứng nhắc của những khuôn mẫu này tạo ra quan niệm sai lầm về 'cái đẹp' với các biến thể về kiểu cơ thể, chiều cao, cân nặng và màu da", bà Goodwin nhận định.
Trina sinh ra ở Nam Phi, đã sống ở Hàn Quốc được 3 năm. "Làn da trắng rất được coi trọng ở Hàn Quốc. Tôi không trắng nên không được coi là hấp dẫn", cô nói.
Charlotte, người Mỹ hiện làm việc cho một công ty kỹ thuật ở Hàn, nói rằng văn hóa công sở cũng bị ám ảnh bởi tiêu chuẩn ngoại hình. "Khi ăn uống ở nơi làm việc, đồng nghiệp sẽ bảo tôi ngừng ăn vì đã ăn quá nhiều", cô kể.
Nhận xét về thói quen ăn uống và ngoại hình của người khác đã được bình thường hóa đến mức không còn được coi là một hình thức "body shaming" (miệt thị ngoại hình).
"Ở đây, mọi người xem đó là chuyện thường. Đã từng có những người nói với tôi rằng răng của tôi quá to, rằng tôi quá gầy và cần phải đến phòng tập thể dục. Thật buồn vì những người này thực sự nghĩ rằng họ đang làm điều tốt cho tôi", giáo viên trung học Aiden nói.
Tổn hại sức khỏe
Đối với một số người, sự hấp dẫn về ngoại hình được đánh đồng với thành công, có thể là dưới hình thức đảm bảo một công việc tốt hơn hoặc gặp gỡ những người bạn đời lý tưởng.
"Mức độ phù hợp của một người với khuôn mẫu sắc đẹp cũng quan trọng như bằng cấp, nếu không muốn nói là hơn trong một số trường hợp", bà Goodwin chỉ ra.
Greta Nishan, 23 tuổi, nhớ lại điều cô rút ra được từ cuộc trò chuyện với những người bạn Hàn Quốc. "Giống như có một danh sách kiểm tra vậy, ví dụ cơ thể mảnh mai, làn da mịn màng, mái tóc dày... Nếu mọi người đánh dấu vào càng nhiều ô, thì họ ngay lập tức hấp dẫn hơn và sẽ kiếm được người bạn đời giàu có hoặc một công việc tốt".
Thân hình của người nổi tiếng trở thành tiêu chuẩn tại xứ kim chi. Ảnh: Instagram.
Quan điểm độc hại này, được gọi là "lookism" (chủ nghĩa hình thức), phát triển mạnh ở Hàn Quốc. Chủ nghĩa hình thức thường thúc đẩy việc tiếp thị các sản phẩm làm đẹp, phương pháp phẫu thuật thẩm mỹ.
Một người phụ nữ, người được yêu cầu chỉ được xác định bằng tên viết tắt EE, nói về tình trạng sức khỏe của cô ngày càng xấu đi do chứng rối loạn ăn uống vì cố gắng giảm cân.
"Tôi bị 'tấn công' bởi quá nhiều hình ảnh của các cô gái Hàn Quốc nhỏ bé đến nỗi bắt đầu chỉ trích cơ thể của mình. Tôi nặng 54 kg nhưng nghĩ rằng mình béo. Tôi bắt đầu tập thể dục quá sức và bỏ bữa. Khi không thấy kết quả, tôi đã móc họng sau khi ăn".
Còn Matthew Kenworthy, 28 tuổi, kể rằng sau vài năm ở Hàn Quốc, anh bắt đầu cảm thấy tội lỗi mỗi khi ăn.
"Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy như vậy. Tôi bắt đầu bằng việc bỏ bữa, uống nhiều cà phê và hút nhiều thuốc lá hơn. Rồi một đêm, tôi đi ăn thịt nướng với bạn bè, nhưng khi về đến nhà thì nôn thốc nôn tháo".
Câu chuyện của Kenworthy là một ví dụ về mức độ nguy hiểm của những tiêu chuẩn cơ thể độc hại đối với sức khỏe của một người. Đó là lý do anh không chọn gia hạn hợp đồng làm việc và sẽ rời Hàn Quốc trong tháng tới.
"Tôi cần ở một nơi nào đó tốt cho sức khỏe của mình, và đó không phải là Hàn Quốc", anh nói.
Theo bà Goodwin, tiêu chuẩn sắc đẹp độc hại không tương thích với Hàn Quốc hiện đại, đất nước có ảnh hưởng toàn cầu ngày càng tăng và xã hội đa văn hóa.
"Các cuộc trò chuyện cởi mở về tác hại mà những tiêu chuẩn này có thể gây ra sẽ góp phần tạo nên sự thay đổi quan điểm dần dần", bà Goodwin nói.
Theo Zing
" width="175" height="115" alt="Chuẩn đẹp của Hàn Quốc ám ảnh cả người nước ngoài" />
Buổi chiều ngày cuối cùng của năm 2015 chúng tôi có mặt trước Gallery Tự Do. Cánh cổng đóng im ỉm như nhà vắng chủ. Người mở cửa cho chúng tôi là bà Trần Thị Thu Hà - chủ nhân của Gallery.
Chỉ cho chúng tôi thấy căn phòng trống, bà bảo: “Tôi đang dọn dẹp. Có khi cả vài tuần nữa mới xong vì nhiều tranh quá. Lại ít có người làm nên cả 2 vợ chồng cứ loay hoay, hồi bày ra thì nghĩ đâu có nhiều tranh đến thế, giờ gom lại thấy cái gì cũng tiếc, cũng muốn giữ”.
Bà Hà người gốc Huế. Thời thiếu nữ bà không hề có khái niệm gì về hội họa. Lấy chồng rồi vào Sài Gòn mở tiệm bán hàng, bà Hà tưởng như cuộc đời sẽ trôi đi bình dị như bao người phụ nữ khác. Nhưng một cái duyên đã khiến cả 2 vợ chồng bà bỏ hết tất cả để đến với hội họa, đó là vào đầu năm 1989, khi đất nước bắt đầu mở cửa đón làn sóng đầu tư từ nước ngoài.
Bà Hà nhớ lại: “Khi đó nhà tôi nằm mặt tiền đường Đồng Khởi, nơi có nhiều du khách đi ngang nên tôi tính sửa lại nhà để mở cửa hàng bán đồ mỹ nghệ. Nhưng vừa sửa chữa xong, chưa kịp khai trương thì hoạ sỹ Rừng (Nguyễn Tuấn Khanh) - một người bạn của gia đình tôi ngỏ ý muốn mượn một thời gian ngắn để trưng bày tranh của anh.
Thấy để nhà trống thì cho mượn vài bữa đâu có sao, nhưng thật không ngờ khi trưng bày, phòng tranh đã thu hút rất nhiều du khách đến xem và mua tranh. Sau đó vài họa sỹ khác cũng đánh tiếng muốn thuê nhà tôi để triển lãm tranh. Thấy cũng hợp lý nên chúng tôi bắt đầu với nghề triển lãm tranh từ đó”.
Thời điểm đó cả Việt Nam chưa có phòng tranh tư nhân nào nên các hoạ sỹ khắp trong nước đều tìm đến với Gallery Tự Do. Những nhà sưu tập ở nước ngoài muốn tìm hiểu hội hoạ Việt Nam cũng tìm đến đây. Gallery Tự Do đã trở thành điểm đến của đông đảo khách hàng, thậm chí nó còn có tên trong danh sách giới thiệu của các tour du lịch.
Từ tay ngang bước vào nghề trưng bày tranh, vợ chồng bà Hà đã phải vất vả rất nhiều. Không có kiến thức về hội hoạ, bà Hà đã phải tìm những hoạ sỹ đi trước để chỉ dẫn cũng như mày mò tìm những cuốn sách chuyên về hội hoạ để nghiên cứu, thẩm định tranh.
Còn ông Sơn chồng bà thì đi học nhiếp ảnh hội hoạ, học cách treo tranh, trưng bày tranh. Vừa làm vừa học hỏi, dần dần cả hai vợ chồng đã trở thành những người thạo nghề lúc nào không hay. Thú vị hơn, bà Hà đã trở thành hoạ sỹ, tranh của bà cũng được nhiều nhà sưu tập đánh giá cao, tìm đến để mua.
Thế nhưng quan trọng nhất là cả hai vợ chồng đã trở thành những người thẩm định tranh có tiếng tăm, Gallery Tự Do trở thành điểm đến có uy tín được giới hội hoạ trong và ngoài nước “mặc định” thừa nhận: Đã được triển lãm tại Tự Do coi như là đã thành công.
Là phòng tranh tư nhân đầu tiên tại Việt Nam, gallery Tự Do đã thu hút hầu hết tất cả hoạ sỹ trong cả nước. Đặc biệt nhiều bức tranh của các nghệ sỹ nổi tiếng như Lưu Công Nhân, Bùi Xuân Phái, Nguyễn Gia Trí… cũng được trưng bày tại Tự Do. Trong đó bức Trận Bạch Đằng của Nguyễn Gia Trí đã được trả giá tới 500 ngàn USD, còn có nhiều bức tranh khác được trả từ vài chục ngàn tới 100 ngàn USD.
Những năm đầu 1990, có những lúc ở Tự Do vài ngày có 1 cuộc triển lãm. Gallery này còn tìm một hướng đi riêng: Đó là tìm đến với những họa sỹ chưa nổi để tìm kiếm nguồn tranh. Đa số đó đều là những họa sỹ nghèo, thậm chí có nhiều người không có đủ tiền để mua giấy bút, không có đủ điều kiện để tổ chức một cuộc triển lãm. Hai vợ chồng bà Hà trở thành những mạnh thường quân cho họ.
Bà Hà cho biết: “Gallery Tự Do luôn mở cửa với mọi hoạ sỹ, ai cảm thấy tranh mình có ấn tượng đều có thể đem tới chúng tôi…”. Ông Sơn kể: “Có nhiều hoạ sỹ nghèo thậm chí không có cả tiền để in catalogue giới thiệu hay là đơn giản chỉ chụp ảnh tranh họ cũng không đủ điều kiện. Tôi phải đích thân tới tận nơi vẽ tranh của họ để chụp giúp”.
Để tiết kiệm chi phí, nhiều cuộc triển lãm của các hoạ sỹ mới, vợ chồng bà Hà đều đứng ra làm mọi việc như thiết kế phòng tranh, in catalogue, giấy mời. Rồi sau đó hai vợ chồng lại phải đích thân thường trực ở phòng tranh để tiếp xúc với khách xem.
Bà Hà bảo: “Quản lý phòng tranh khó lắm chú à. Phải là người am hiểu hội hoạ, phải biết ngoại ngữ lại phải có duyên bán hàng. Kiếm người đa năng như thế rất khó nên toàn hai vợ chồng phải thay nhau trực ở phòng tranh. Rồi lại phải quản lý web nữa nên chúng tôi gần như không có thời gian nghỉ ngơi”.
Gần 30 năm duy trì Gallary Tự Do, bà Hà tự hào đã làm được một việc là làm cầu nối cho tranh Việt ra với thế giới. “Nghề này rất khó nói trước được gì. Chúng tôi xem tranh, thẩm định tranh bằng kinh nghiệm và cảm tính riêng." alt="Gallery Tự Do chính thức đóng cửa" width="90" height="59"/>