- Tiễn con trai lên đường, tham gia vào tuyến đầu chống dịch, tâm trạng của Tấn Beo bây giờ ra sao?
- Con trai cả của tôi là Phạm Tấn Lợi, là người của quân đội. Khi cháu nói sẽ tham gia bảo vệ tại các khu cách ly, ban đầu tôi cũng thấy hơi lo. Nhưng sau đó, tôi hoàn toàn vui và ủng hộ mọi quyết định của con.
Cháu còn trẻ, khỏe, có sức lực nên xông pha để giúp đỡ mọi người. Nếu ai cũng ngại khó, ngại khổ thì người nào sẽ đứng ở tuyến đầu bảo vệ đất nước, quê hương. Tôi cũng mong muốn được một lần như con, đến những nơi bà con còn khổ cực để giúp đỡ họ. Chống dịch như chống giặc. Tôi ước được mang tiếng cười đến các bệnh viện, doanh trại quân đội, khu cách ly để động viên y bác sĩ, chiến sĩ, tình nguyện viên. Nếu đất nước cần, tôi sẵn sàng xung phong lên đường.
![]() |
Tấn Beo ủng hộ quyết định tham gia vào tuyến đầu chống dịch của con trai. |
Vợ tôi cũng không nói gì nhiều và hoàn toàn ủng hộ con. Từ trước đến nay, hai vợ chồng đều tôn trọng những quyết định của con cái.
- Hành trang nghệ sĩ Tấn Beo chuẩn bị cho con trai trước khi lên đường là gì?
- Con trai tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ trong ba lô bao gồm: một ít quần áo, đồ vệ sinh cá nhân từ trước. Bộ đội mà, phải luôn trong tư thế sẵn sàng, chỉ cần có lệnh là lên đường ngay. Tôi chỉ nhét thêm vào cho con vài ổ bánh mì ngọt, để lót dạ khi cần. Tôi cũng không nói nhiều, chỉ mong con luôn bình an, giữ sức khỏe và hoàn thành nghĩa vụ được giao.
- Con trai cả Phạm Tấn Lợi thay đổi ra sao sau thời gian dài gia nhập nghĩa vụ quân sự?
- Tấn Lợi viết đơn tình nguyện tham gia nghĩa vụ quân sự sau khi cháu tốt nghiệp khoa Du lịch – Khách sạn trường Đại học Ngoại ngữ TP.HCM. Ở thời điểm ấy, tôi cũng khá bất ngờ vì quyết định của con trai. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng con trai vào quân ngũ sẽ được tôi luyện bản lĩnh, kỹ năng sống trước khi ra ngoài xã hội làm việc.
Thỉnh thoảng, hai vợ chồng cũng thường lên doanh trại đưa đồ ăn và thăm con. Khi con xuất ngũ, con thay đổi về cả ngoại hình lẫn tính cách. Tôi rất vui vì con chững chạc, trưởng thành và rắn rỏi hơn trước. Con trai thứ hai là Tấn Lộc cũng như anh, muốn được tham gia vào lực lượng vũ trang sau khi hoàn thành xong việc học trên giảng đường.
"Tôi nhớ sân khấu, nhớ khán giả"
- Các con đều không theo con đường nghệ thuật của Tấn Beo. Anh có cảm thấy buồn vì điều đó?
- Hồi các con còn nhỏ, tôi cũng hướng chúng tham gia một số bộ môn nghệ thuật. Tuy nhiên càng lớn thiên hướng của mỗi đứa khác nhau. Tôi không ép chúng phải đi theo con đường của ba. Tôi luôn hướng các con làm theo những sở thích của mình, miễn điều đó làm chúng vui, không vi phạm pháp luật và có thể mang lại giá trị, giúp đời, giúp người.
Điều may mắn của vợ chồng tôi là cả ba con đều ngoan, không ăn chơi phá phách. Tấn Lợi và Tấn Lộc trầm tính, ít nói nhưng biết cách quan tâm ba mẹ và quan tâm đến mọi người.
![]() |
Diễn viên hài Tấn Beo nhớ sân khấu sau thời gian ở nhà vì dịch Covid-19. |
- Anh có gặp khó khăn gì trong việc dạy dỗ 3 con?
- Tôi luôn dạy dỗ con là phải sống một cuộc đời có ý nghĩa. Đừng vì tiền mà bất chấp làm mọi thứ. Tôi hay nói với con: "Ba không cần các con phải đem cái gì cao sang, danh vọng, hơn thua ai về nhà. Ba chỉ cần đừng làm gì cho gia đình xấu hổ là được. Cứ ngẩng cao đầu mà sống".
Khi các con làm sai chuyện gì, tôi không trách mắng. Tôi thường kêu con vào phòng và nói chuyện như hai người đàn ông. Tôi bảo con: "Mai mốt con đừng làm những việc như vậy nữa, ba không thích". Những lần sau, các con của tôi không bao giờ phạm phải những sai lầm đó.
Tôi cũng xem con như những người bạn. Khi chúng còn nhỏ, tôi thường tham gia những trò chơi của con rồi nói chuyện vui vẻ. Sau này, Tấn Lợi và Tấn Lộc ít tâm sự với ba mẹ. Thay vào đó, con thường chia sẻ với bạn bè. Nhưng mình hiểu và tôn trọng điều đó. Tôi luôn tạo cho con cảm giác mình luôn ở bên con, khi nào con cần thì sẵn sàng có mặt. Vậy là được.
- Anh làm gì trong những ngày cách ly xã hội?
- Cả ngày tôi cứ đi lại trong nhà, không ra ngoài, hết nghe nhạc, tập thoại rồi đọc báo, cập nhật tình hình dịch bệnh trong và ngoài nước. Lâu quá rồi không lên sân khấu, tôi đang lo mình bị lẩm cẩm, quên thoại. Đó là tình hình chung vì dịch bệnh, ai cũng vậy chứ không riêng gì mình.
Bây giờ, tôi chỉ biết cầu mong cho dịch bệnh sớm đẩy lùi, cuộc sống bình yên trở lại.
Dĩ nhiên là ai cũng bị ảnh hưởng tài chính trong những ngày dịch bệnh như thế này. Thu nhập ít đi, chi tiêu hạn chế. Tuy nhiên, bản thân tôi đã trải qua những ngày tháng bao cấp, phải ăn cơm độn, bo bo nên những khó khăn này không là gì.
Tôi chỉ thương nhất là những bà con nghèo, người bán vé số. Khi công việc không còn, họ phải chạy ăn từng bữa. Thương lắm. Chỉ mong có nhiều mạnh thường quân, nhà hảo tâm giúp đỡ để họ sống qua ngày.
Tôi luôn dành tình yêu đặc biệt và sự tôn trọng cho các bác sĩ, nhân viên y tế và chiến sĩ trong công cuộc phòng chống dịch Covid-19. Họ là những người đã hy sinh cuộc sống cá nhân, sức khỏe để giúp đỡ người dân vượt qua khó khăn, bệnh tật.
Tôi mong họ luôn giữ được sức khỏe, bình an. Mọi điều tốt đẹp sẽ đến với đất nước Việt Nam trong thời gian sớm nhất.
(Theo Zing)
Thấy con trai xin tham gia bảo vệ các khu vực cách ly, nghệ sĩ Tấn Beo đồng ý ngay. Anh chia sẻ rất tự hào về con.
" alt=""/>Tấn Beo: 'Muốn tham gia tuyến đầu chống dịch như con trai'Khi biết các em gái đều chưa có bạn trai, tôi cũng ngỏ lời giới thiệu người này người nọ. Các em đều cười: “Bọn em kiếm mãi chẳng có người yêu, ế lắm chị ạ. Em chỉ sợ mấy đứa chưa có công việc tốt như bọn em chẳng ai chịu cưới”.
Rồi các em hết lời khen ngợi chồng tôi là người đẹp trai, ăn nói khéo léo. Khi biết chồng tôi làm giám đốc, các em càng ngưỡng mộ. “Em chỉ ước có người yêu như chồng chị thì tốt quá”, một cô nói. Tôi nhanh miệng đùa: “Thế thì cứ yêu chồng chị đi rồi biết”.
Đâu ngờ câu nói đùa của tôi đã thành sự thật. Hơn 3 tháng sau, tôi phát hiện chồng qua lại với cô hàng xóm qua lời nói của con gái 4 tuổi.
Hôm đó là cuối tuần, tôi về ngoại một mình có việc. Chồng ở lại chăm con. Ngày hôm sau, con khoe với tôi được bố đưa đi chơi và đi cùng cô Hằng hàng xóm. Tôi ớ người hỏi sao bố lại đi cùng cô Hằng thì con bảo: “Bố chở cô ấy và con đi chơi. Cô ấy mua cho con nhiều đồ chơi lắm. Con thấy bố nắm tay cô ấy mẹ ạ”.
Câu nói của con gái khiến tôi hoảng sợ. Cô Hằng chính là người chị em thân thiết của tôi cũng là cô gái mà tôi nói đùa chuyện “yêu chồng chị đi thì biết”. Không lẽ cô ấy lại yêu chồng tôi thật.
Kể câu chuyện này với người bạn thân, cô ấy khẳng định chồng tôi và cô hàng xóm có vấn đề và lên kế hoạch cho tôi theo dõi chồng. Những ngày sau đó, tôi âm thầm lắp một chiếc camera trong nhà không cho chồng biết.
Một tuần sau, tôi lại nói dối về quê ngoại vì mẹ ốm, chồng cũng không ý kiến. Anh bảo cứ để con lại cho anh trông. Và quả thật, khi tôi ở quán cà phê xem camera thì phát hiện cô hàng xóm ra vào nhà tôi liên tục. Điều khiến tôi sợ hãi hơn là cô ta có cả mật khẩu cửa nhà tôi.
Hai người tình tứ với nhau trong nhà mà không hay cảnh tượng ấy tôi đã ghi lại tất cả. Một cô gái chân dài, xinh đẹp lại trẻ trung, đàn ông thích là chuyện bình thường. Nhưng tôi không ngờ người chồng lúc nào cũng nói yêu thương vợ và ca ngợi sự thủy chung lại dễ ngoại tình đến thế.
Tôi nhận ra, không nên tạo điều kiện cho chồng ở gần các cô gái trẻ đẹp. Cũng chẳng có mối quan hệ anh em trong sáng nào giữa một người đàn ông có vợ và một cô gái chưa có gia đình. Có chăng là gã đàn ông ấy chưa tán đổ được cô gái đó hoặc cô ta không có ý đồ với anh ta mà thôi.
Còn chồng tôi, một người có tiền, có địa vị lại có tình ý thì dại gì một cô gái chưa có gì trong tay không ngã vào lòng?
Khi tôi làm bung bét tất cả, chồng thừa nhận say mê yêu cô hàng xóm và còn đòi ly dị vợ. Thực sự tôi chưa từng nghĩ đến tình huống này. Đàn ông có thể chơi bời, ngoại tình nhưng ít người muốn bỏ vợ. Vậy mà vừa mới say mê cô hàng xóm, chồng đã muốn từ bỏ gia đình? Tôi thật sự chưa muốn buông tay.
Độc giả giấu tên
Nửa năm trước, mẹ tôi cũng qua đời vì bệnh. Cả ba chị em lo lắng vì không biết căn nhà cũ giờ đây, ai sẽ là người chăm nom.
Tôi lấy chồng ở thành phố nhưng lại ở chung với nhà chồng. Mỗi lần về đều phải di chuyển quãng đường hơn 100km nên không phải chuyện dễ dàng. Bàn thờ bố mẹ ở quê không ai hương khói khiến tôi xót xa vô cùng.
Tôi lấy hết dũng khí nói với bố chồng về hoàn cảnh của mình và xin phép bố mẹ chồng cho tôi lập bàn thờ bố mẹ đẻ ở nhà chồng. Tôi hứa sẽ lập một bàn thờ nhỏ, không để bố mẹ đẻ “ngồi” chung với tổ tiên nhà chồng.
Mẹ chồng tôi kiên quyết phản đối. Nhưng bố chồng sau một hồi suy nghĩ thì đồng ý. Ông nói sẽ nhờ người đến lập bàn thờ riêng cho bố mẹ đẻ của tôi trong nhà thờ chung bên chồng.
Bố còn quay sang nói với mẹ: “Bà cũng có con gái nhưng may mắn hơn là có cả con trai. Con gái bà đi lấy chồng, bà có mong chúng về thăm mình không?
Sau này, giỗ chạp, bà có mong chúng về thắp cho bà nén nhang không? Có con mà để cha mẹ mất không nơi thờ phụng thì đâu xứng phận làm con? Bà cứ nghĩ thoáng ra một chút”.
Nghe lời bố nói, mẹ im lặng. Chồng tôi cũng không nói gì nhưng ngầm ủng hộ ý định của vợ. Bố chồng nói, ông hiểu những lo lắng, trăn trở của tôi suốt những ngày qua. Ông cũng hiểu phận làm con có hiếu với cha mẹ là điều nên làm.
Tháng trước, tôi đã làm giỗ bố đẻ ở nhà chồng và mời các chị đến chơi. Mẹ chồng tôi dậy sớm đi chợ, hỗ trợ con dâu, coi đó là việc chung của cả nhà. Anh chị em bên nhà chồng cũng đều vui vẻ, không mảy may ý kiến.
Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi được làm dâu trong gia đình chồng tốt như vậy.
Độc giả giấu tên
Mời độc giả chia sẻ quan điểm của mình về vấn đề này qua bình luận phía cuối bài hoặc gửi về địa chỉ email: [email protected]. |