Giải trí

Nỗi niềm giám thị sau những lỗi phạm quy

字号+ 作者:NEWS 来源:Nhận định 2025-03-06 18:35:40 我要评论(0)

- Câu chuyện từ những người quản lý,ỗiniềmgiámthịsaunhữnglỗiphạbáo điện tử 24h cũng là những thầy côbáo điện tử 24hbáo điện tử 24h、、

 - Câu chuyện từ những người quản lý,ỗiniềmgiámthịsaunhữnglỗiphạbáo điện tử 24h cũng là những thầy cô giáo về những kỷ niệm không thể quên trong nhiều  gắn bó với những kỳ thi.

2 giám thị vi phạm kỷ luật vì để thí sinh mang đề thi ra ngoài

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Trình Diệp đột nhiên dừng bước, khom người hai tay chống đầu gối, mặt không hề cảm xúc: "Tao không sao."

666 rất lo lắng: Thoạt nhìn căn bản không giống dáng vẻ không có chuyện gì.

Ngày hôm qua đã rất trễ rồi, nó cho rằng Đại Diệp Tử đã ngủ, không nghĩ tới vừa mở dữ liệu liền phát hiện Đại Diệp Tử thẳng tắp nằm ở trên giường, hai con mắt như mắt cá, tròn vo mà trừng trần nhà, cũng không ngại mệt.

Sợ đến mức nó thân là một hệ thống cũng thiếu chút nữa rít gào thành tiếng.

Vốn chỉ nghĩ nếu như là hiểu lầm, hai người gặp mặt nói ra cũng là chuyện tốt, nhưng —— hiện tại làm sao lại như biến thành trận địa rồi, còn nổ rất to nữa.

"Tao không sao, một lúc là ổn rồi." Trình Diệp trực tiếp cự tuyệt 666 an ủi, một bộ dáng dấp không muốn nói chuyện nhiều.

"Haizz, vậy——" Nếu cậu khó chịu liền nói với tôi.

666 trù trừ một chút vẫn không thể nào nói hết lời, dù sao đôi khi cứ im làm bạn bên cạnh cậu là đủ rồi.

Hai người cảm giác vẫn tốt hơn một mình, dù sao nó cũng chỉ là một hệ thống, nói xen vào cũng không hẳn là tốt. Huống chi nó cũng không phải là hệ thống tư vấn tình cảm, nói sai một thôi cũng có khả năng kéo mọi đi xa hơn.

666 gập ghềnh trắc trở mà nói: "Được, nếu cậu muốn dùng tinh võng hoặc là lên mạng liền gọi tôi, tôi sẽ giúp cậu kết nối."

Trình Diệp toét miệng, miễn cưỡng cười cười, lộ ra hai cái răng trắng.

666 nhìn chằm chằm, cảm thấy không hổ là người đẹp, biểu tình lúng túng như thế cũng làm ra được bộ dáng đáng yêu, muốn chụp lại làm kỷ niệm, không có chuyện gì làm có thể lấy ra xoa dịu mắt.

Lôi Tu cũng không đuổi theo, Trình Diệp thất hồn lạc phách lang thang trên đường phố, vẻ mặt hốt hoảng, cũng không biết mình muốn đi đâu, tự nhiên cũng không phát hiện ra phía sau xa xa xuất hiện bóng người đi theo.

Không biết đi bao lâu, Trình Diệp cảm thấy đói bụng, cậu bóp bóp cánh mũi, lại dùng sức ấn ấn huyệt thái dương, ép bản thân bảo trì thanh tỉnh, lúc này mới nhìn xung quanh tìm kiếm nơi có thể lấp đầy bụng.

Hình của cậu sớm đã bị truyền ra toàn bộ tinh cầu trung tâm lúc Lôi Tu thâm tình tuyên bố cậu là dược tề sư của công ty hắn, lúc này ra ngoài một mình vẫn rất nguy hiểm, cho nên cậu không muốn đi quán cơm lớn, chỉ nhìn những bảng hiệu của quán ăn bình dân.

Ngay khi cậu mới vừa chọn được một quán, nhấc chân đang chuẩn bị đi tới, phía sau đột nhiên nhào lên một bóng đen.

"Cẩn thận!" 666 đang chuẩn bị ra tay, Trình Diệp trước tiên kêu lên, "Đừng nhúc nhích!"

666: "?"

666 không dám manh động, nhưng thấy bóng đen kia giơ cái tay bẩn lên bịt miệng Trình Diệp, đau lòng hỏi:"Aaaa, là hắn đừng nhúc nhích, hay là tôi đừng nhúc nhích? Tại sao lại đừng nhúc nhích?"

Còn không đợi Trình Diệp trả lời trên lỗ mũi liền bị một cái khăn che lại, một mùi nồng nặc gay mũi lao thẳng lên đại não, trong nháy mắt Trình Diệp liền rơi vào một mảnh tăm tối, thân thể ngã oặt triệt để không còn ý thức.

666: "..." Tôi nên làm gì đây, lại tiếp tục đừng nhúc nhích à?

Đợi đến khi Trình Diệp lần thứ hai tỉnh lại, bởi vì tác dụng của thuốc cả người cậu mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có, giãy giụa đến nửa ngày mới phát hiện mình không chỉ bị hạ thuốc, còn bị trói, giống như một cái bánh chưng!

" alt="Truyện Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính" width="90" height="59"/>

Truyện Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính


Thẩm Cảnh Duyên tắt máy tính, xoay người chọn quần áo cho buổi xem mắt.

Ba ngày trước, cậu nhận được một cuộc gọi từ mẹ mình, sau bài hàn huyên tâm sự dài một nghìn chữ thì mục đích chính đã được phơi bày. Thẩm Cảnh Duyên nghe thấy hai chữ "Xem mắt" thì không vui nổi, cậu thấy mình chẳng khác gì món hàng ế ấm cần phải đẩy mạnh tiêu thụ.

"Tính hướng của con đã thuộc nhóm thiểu số, bây giờ còn không chịu tìm đối tượng, đợi đến lúc lớn tuổi rồi thì còn quen được ai nữa?" Mẹ cẩn thận lựa lời.

Từ lúc rung động với mối tình đầu hồi đại học thì Thẩm Cảnh Duyên đã công khai với gia đình. Chẳng phải vì một tình yêu oanh liệt mà do cậu nhận thức được bản thân là gay, sớm muộn gì cũng phải thẳng thắn với người nhà, đó chỉ là cơ hội để thú nhận mà thôi. Cãi vã một trận là chuyện đương nhiên, cũng không có ai nặng lời. Chỉ có điều, sau kỳ nghỉ hè kết thúc, trước khi quay về trường cậu đã nói với bố mẹ:

"Con sẽ không thay đổi."

Thẩm Cảnh Duyên khá cứng đầu, cha mẹ cậu đều hiểu rõ, hai người lên mạng tìm kiếm thông tin, học cách chấp nhận, tiếp thu những lời khuyên từ người khác rồi cố gắng đả thông tâm lý của bản thân. Mới đây, họ đã dần dần chấp nhận xu hướng tính dục của Thẩm Cảnh Duyên. Mấu chốt là tuyệt đối không được quan hệ bừa bãi, cơ mà điều đó không quan trọng, bởi chính cậu không thích trêu hoa buộc cỏ [1].

"Nếu không cứ chọn đại đi" Thẩm Cảnh Duyên thầm nghĩ. Nghe mẹ cậu giới thiệu, đối tượng xem mắt là một người đàn ông rất tốt, có đốt đèn cũng chẳng tìm ra [2], hơn cậu bảy tuổi, là giáo sư đại học. Thẩm Cảnh Duyên không thể không hỏi:

"Vậy tại sao anh ta vẫn chưa tìm được một nửa ạ?"

"Tiêu chuẩn của cậu ấy cao"

Mẹ cậu cũng không chắc lắm, bà gửi cho Thẩm Cảnh Duyên bức ảnh chân dung chuyên nghiệp [3] trên trang chủ của trường, trông rất đẹp trai và cực kỳ nghiêm túc. Thẩm Cảnh Duyên tự nhìn lại bản thân, so với người ta thì cậu chẳng khác gì một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, phỏng chừng đối phương xem mắt xong cũng chẳng thích cậu.

Thế hoá ra lại hay, lần đầu tiên Thẩm Cảnh Duyên tự đánh giá bản thân không được yêu thích mà lại rất đắc ý.

Hôm qua, họ đã trao đổi WeChat. Hình đại diện của đối phương không "già" như Thẩm Cảnh Duyên dự đoán, là một bóng lưng thẳng tắp. Thẩm Cảnh Duyên cẩn thận ấn vào xem rồi phóng to ra, nếu không phải lấy ảnh trên mạng thì có lẽ anh ta cao hơn cậu.

"Đôi chân này..."

Thẩm Cảnh Duyên không muốn thừa nhận cái người tên Hàn Hành Chu này ít nhất cũng phải được một mét tám. Cậu xoay người soi gương rồi bắt đầu hối hận vì thời niên thiếu đã ngồi chơi game quá nhiều, còn không chịu uống thêm vài cốc sữa.

"Bóng lưng cực kỳ có khí chất."

Một giây trước cậu còn nghĩ cứ tùy tiện chọn một bộ đồ bình thường, nhưng vừa bước ra khỏi nhà được mười phút đã bắt đầu hối hận. Nếu hôm nay, Hàn Hành Chu mặc một bộ âu phục chỉnh tề tới đây trong khi cậu chỉ mặc áo phông ngắn tay với áo khoác, so về phong độ đã không bằng rồi. Tuy rằng không biết cuối cùng có đi được đến đâu không nhưng cái nhìn đầu tiên nhất định không thể khiến đối phương cảm thấy mình quá tùy tiện, phải có khí thế.

Thẩm Cảnh Duyên là nhà văn tự do, trong nhà chẳng có mấy bộ chỉnh tề, lục tung cả tủ mới tìm được một chiếc áo sơ mi. Mặc dù hơi nhăn nhưng giờ vội quá đành mặc tạm.

Nơi cậu với Hàn Hành Chu hẹn nhau là một nhà hàng tương đối cao cấp, cũng may là phí bản thảo hàng tháng đã được thanh toán rồi, nếu không cậu lại phải đắn đo xem ăn ở đâu. Bước tới cửa, người phục vụ đang nói chuyện với một người đàn ông, Thẩm Cảnh Duyên chỉ thấy được bóng lưng nhưng trực giác đã mách bảo đấy chính là Hàn Hành Chu. Sau vài giây, cậu nghe thấy một giọng nói tương đối trầm:

"Họ Hàn, hai người."

Thẩm Cảnh Duyên do dự một lát rồi chủ động bước tới chào hỏi:

"Có phải Hàn tiên sinh không ạ?"

Người đàn ông quay lại, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng là đẹp và sắc hơn rất nhiều so với ảnh chụp, anh nhìn Thẩm Cảnh Duyên một lúc rồi gật đầu nói:

"Đúng vậy, Thẩm tiên sinh."

Phong thái trưởng thành của Hàn Hành Chu khiến khoảng cách giữa họ đã nhảy từ bảy tuổi thành mười bảy tuổi, Thẩm Cảnh Duyên không quen được gọi là Thẩm tiên sinh nên cứ thấy kỳ kỳ. Những người khác gọi thế còn đỡ, chứ nếu là Hàn Hành Chu thì giống như phải thêm mười tuổi nữa.

"Cứ gọi tôi là Thẩm Cảnh Duyên được rồi."

"Được, tôi là Hàn Hành Chu."

Thẩm Cảnh Duyên thầm khinh khỉnh trong lòng. Dựa vào kinh nghiệm viết tiểu thuyết và đối nhân xử thế trong nhiều năm của mình, cậu đoán Hàn Hành Chu nhất định là cái hũ nút.

Xong rồi, đợt lát nữa chuyện trò kiểu gì cũng lúng túng.

Hai người theo phục vụ đến bàn đã đặt trước, Thẩm Cảnh Duyên cũng chẳng mong chờ gì mấy hành động như "giúp kéo ghế", nhưng thấy đối phương thản nhiên ngồi xuống thì trong lòng vẫn có chút lấn cấn.

Đúng là cái đồ hũ nút.

Hàn Hành Chu cúi đầu xem thực đơn, Thẩm Cảnh Duyên hiếm khi tới những nơi như thế này, bởi ăn còn không đủ no, trừ phi có chuyện gì quan trọng nhất định phải tham dự mới tới những nơi như này, còn không thì cậu chẳng tới đây ăn làm gì. Hàn Hành Chu chọn món xong thì quay sang hỏi Thẩm Cảnh Duyên:

"Cậu muốn ăn gì?"

Vừa rồi, Thẩm Cảnh Duyên cũng chẳng xem kỹ nên tùy tiện trả lời:

"Cứ gọi giống anh."

Hàn Hành Chu gật đầu rồi gọi phục vụ tới để gọi món.

Sau khi Hàn Hành Chu gấp quyển thực đơn lại, Thẩm Cảnh Duyên nghĩ rằng họ sẽ bật chế độ nhìn nhau chằm chằm thì Hàn Hành Chu lại đột nhiên lên tiếng:

"Thực ra, tôi định nói..."

" alt="Truyện [Đam Mỹ] Lực Hấp Dẫn" width="90" height="59"/>

Truyện [Đam Mỹ] Lực Hấp Dẫn