Tôi năm nay 42 tuổi, kết hôn được 12 năm. Hiện tại, vợ chồng tôi sinh được hai cháu. Một cháu trai 10 tuổi và một cháu gái 6 tuổi.
Công việc của chúng tôi không đem lại thu nhập cao nhưng ổn định và cũng có đồng ra đồng vào. Chúng tôi cũng đã có nhà ở. Đó là một căn hộ thuộc hàng cao cấp ở Hà Nội…
Tôi giới thiệu sơ sơ như vậy để mọi người hiểu rằng, tôi đang có một cuộc sống đáng mơ ước của nhiều người. Tuy nhiên thực tế vợ chồng tôi lại đang đứng trước khả năng ly hôn, gia đình tan đàn xẻ nghé.
![]() |
Ảnh: CNN |
Chuyện là, căn nhà chúng tôi đang ở là tài sản của bố mẹ vợ tôi. Ông bà mua tặng khi chúng tôi sinh con đầu lòng. Tính tôi vô tư nên từ khi nhận nhà, tôi yên tâm sống và coi đó là tài sản của hai vợ chồng.
Không chỉ nhà cửa, ông bà còn cho chúng tôi vay tiền để mua ô tô và sắm sửa nhiều thứ trong nhà. Mang tiếng cho mượn nhưng tôi thừa hiểu ông bà cho luôn vợ chồng tôi vì nhà chỉ có mỗi 2 cô con gái.
Cuộc sống cứ bình lặng trôi cho đến năm 2011. Tôi về quê (ở một tỉnh miền Trung) và nhận ra mẹ tôi đang có dấu hiệu tuổi già.
Bà sống một mình vì bố tôi mất sớm, các anh chị em đều lập nghiệp ở tỉnh xa. Lần đó tôi được nghỉ phép nên về nhà với mẹ. Một tuần ở nhà, tôi thấy bà liên tục quên những chuyện đơn giản như khóa van nước, nấu cơm không đổ nước, đêm ngủ quên khóa cửa… và đặc biệt có lần, bà nấu cơm nhưng lại đổ thóc giống vào nồi.
Tôi hoảng hốt, đòi đưa mẹ lên viện khám nhưng bà không đồng ý. Mọi người ở quê cũng can ngăn vì bà khỏe mạnh. Họ nói rằng, bệnh nhầm lẫn, quên quên, nhớ nhớ chỉ là bệnh tuổi già.
Tôi chiều lòng mẹ nhưng thấy không yên tâm. Tôi bàn với vợ đưa mẹ lên Hà Nội sống cùng. Trong nhà, tôi không phải con trưởng nhưng là con trai ở gần mẹ nhất, các anh chị của tôi toàn vào Nam lập nghiệp.
Không nghờ vợ tôi không đồng ý. Cô ấy nói, đó là nhà của bố mẹ cô ấy. Họ cho chúng tôi ở nhờ (sổ đỏ vẫn đứng tên bố mẹ vợ) nên tôi không có quyền đưa ai đến ở cùng.
Tôi thuyết phục vợ không được nên vợ chồng mặt nặng mày nhẹ suốt ngày. Buồn hơn, cuối năm đó mẹ tôi bị cảm và qua đời trong căn nhà lạnh lẽo.
Tôi về chịu tang mẹ, nghĩ thương mẹ bao nhiêu tôi lại giận mình, giận vợ bấy nhiêu. Trong đầu tôi liên tục xuất hiện những từ “giá như”. Tôi nghĩ giá như tôi mẹ tôi sống cùng tôi có lẽ bà sẽ không ra đi trong cô đơn thế này?...
Lo liệu công việc cho mẹ xong, tôi trở về Hà Nội, tình cảm với vợ cũng đã phai nhạt dần. Tôi bắt đầu có cảm giác của một người ăn nhờ, ở đậu. Tôi ít khi chăm chút cho căn nhà mà chỉ coi nó như một chỗ trú chân sau một ngày vất vả.
Vợ tôi không hề ân hận về việc cấm mẹ tôi lên ở cùng. Cô ấy cũng không mấy khi về quê chồng kể từ khi mẹ tôi mất. Căn nhà của bố mẹ tôi ở quê lạnh hẽo hơn bao giờ hết…
Tuy nhiên, vài năm sau ngày mẹ mất, tôi cũng dần nguôi ngoai nỗi nhớ. Tình cảm vợ chồng tôi cũng tốt dần lên. Tôi lại bàn với vợ lập ban thờ bố mẹ tại căn hộ chung cư của chúng tôi.
Tôi nghĩ là con trai, tôi phải có trách nhiệm nhang khói thường xuyên cho bố mẹ chứ ban thờ bố mẹ ở quê, đôi tháng tôi mới về một lần.
Tuy nhiên, lại một lần nữa, vợ tôi từ chối. Cô ấy vẫn đưa ra lý do như ngày tôi muốn đưa mẹ lên Hà Nội sống cùng. Căn nhà là của bố mẹ cô ấy, tôi không được phép…
Tôi cảm thấy mình bất tài, vô dụng vô cùng. Là con trai mà tôi không được quyền đón mẹ đến nuôi, giờ mẹ mất tôi cũng không được quyền lập bàn thờ bố mẹ. Lý do chỉ vì tôi đang nhờ trong căn nhà của bố mẹ vợ…
Trong khi đó, từ trước đến giờ, công to việc lớn nhà vợ, có cái nào không đến tay tôi. Tiền bạc tôi làm bao nhiêu năm nếu nhà vợ cần có bao giờ tôi tiếc. Thế mà…
Tôi quyết định bước chân ra khỏi căn hộ cao cấp này và tìm một nơi ở mới. Tôi cũng không thể chấp nhận một người vợ không muốn coi gia đình chồng là gia đình của mình. Chúng tôi sẽ ly hôn dù tôi rất thương các con.
Tôi viết những dòng này khi cuộc hôn nhân của chúng tôi đã gần đến giai đoạn kết thúc. Chúng tôi đang chờ phán quyết cuối cùng của tòa…
" alt=""/>Tâm sự: Nỗi khổ của người đàn ông lấy vợ giàuKẹo, hạt dưa, hạt dẻ cười, hạt hướng dương... là những loại hạt được nhiều gia đình sắm Tết, nhưng cũng là thủ phạm khiến trẻ bị sặc, nghẹn với tỷ lệ nhập viện cao.
Để có những ngày Tết an toàn, các bậc phụ huynh cần lưu ý chăm sóc, bảo vệ trẻ cẩn thận, chú ý khi trẻ ngậm các loại kẹo, ăn các loại hạt này, tránh nguy cơ trẻ bị dị vật đường thở.
Trao đổi với PV VietNamNet, BS. Ngô Anh Vinh - Khoa cấp cứu chống độc, Bệnh viện Nhi Trung Ương, cho biết, Khoa mới tiến hành cấp cứu gắp dị vật cho một bệnh nhi bị xẹp phổi vì ăn lạc.
Theo BS Vinh, bệnh nhi được cấp cứu là cháu T.T.M.N (2 tuổi, quê ở Hoài Đức, Hà Nội).
Ông Vinh nói: “Theo chia sẻ của gia đình cháu N, buổi trưa ông nội đi uống bia với lạc và đưa về cho cháu 1 gói lạc. Buổi chiều sau khi ăn lạc, cháu N ho liên tục và có biểu hiện mệt. Tuy nhiên, gia đình không nghĩ là có vấn đề nguy hiểm đối với cháu.
Buổi tối bố mẹ thấy cháu khò khè, khó thở, bỏ ăn và mệt nên đưa cháu đến bệnh viện khu vực. Tại đây các BS thấy cháu có biểu hiện suy hô hấp, tím tái nên đã cho cháu thở oxy.
Sau đó cháu được chụp XQ phổi và kết quả chụp phim cho thấy vùng phổi bên phải bị xẹp toàn bộ. Vì thế, các BS ở đây đã chuyển cháu lên BV Nhi Trung ương”.
![]() |
BS Ngô Anh Vinh trong một ca khám bệnh tại khoa Cấp cứu chống độc |
Tại khoa Cấp cứu chống độc - BV Nhi Trung Ương, cháu N vẫn tiếp tục khó thở tím tái
Sau khi khám đồng thời hỏi gia đình cháu về quá trình diễn biến bệnh, các BS đã nghi ngờ cháu bị dị vật đường thở. Sau khi hội chẩn các BS đã tiến hành nội soi cấp cứu và gắp ra được nhiều mảnh hạt lạc ở phế quản.
BS Ngô Anh Vinh cho biết: “Sau khi gắp được dị vật, tình trạng hô hấp của cháu N đã cải thiện rõ rệt. Cháu đỡ khó thở, không tím tái và không phải thở oxy. Tuy nhiên, để hồi phục hoàn toàn, cháu bé đã phải nằm viện điều trị 1 tuần”.
Từ trường hợp của cháu N, BS Vinh cho biết, dị vật đường thở là một tai nạn sinh hoạt khá thường gặp ở trẻ em và rất nguy hiểm. Dị vật có thể gây tắc nghẽn đường thở gây ngạt thở và có thể tử vong rất nhanh thậm chí không kịp đưa đến bệnh viện.
Nếu thấy trẻ ho, sặc sụa, tím tái sau khi ăn hoặc chơi phụ huynh phải chú ý tới trẻ bị dị vật đường thở.
Bs Vinh khuyến cáo:
- Khi trẻ mắc dị vật đường thở, nếu trẻ vẫn khóc to, ho được, hồng hào, tỉnh táo thì khuyến khích trẻ ho để tống dị vật ra ngoài. Nếu dị vật không được tống ra ngoài, người nhà phải đưa trẻ đến bệnh viện.
- Nếu trẻ ho và khóc yếu, tím tái, khó thở thì ngay lập tức gọi người hỗ trợ và tiến hành làm thủ thuật cấp cứu để tống dị vật ra ngoài.
Thủ thuật vỗ lưng: Bố mẹ đặt trẻ nằm sấp, đầu thấp trên cánh tay người làm thủ thuật, bàn tay giữ cằm để đầu của trẻ ngửa. Dùng gót bàn tay kia vỗ 5 cái thật mạnh vào lưng trẻ ở khoảng giữa hai bả vai.
Nếu dị vật vẫn không bật ra ngoài được thì người sơ cứu tiếp tục làm thủ thuật ấn ngực.
![]() |
Ảnh: BS cung cấp |
Thủ thuật ấn ngực: Lật ngửa trẻ để trẻ đầu thấp và nằm trên đùi người làm thủ thuật, người sơ cứu dùng hai ngón tay ấn mạnh ở vùng 1/2 dưới xương ức 5 cái cho đến khi di vật được đẩy ra ngoài”.
BS Vinh cũng cho biết, khi trẻ bị dị vật đường thở, người lớn tránh móc dị vật nếu không nhìn thấy rõ vì có thể làm dị vật xâm nhập sâu hơn vào đường thở, khiến trẻ suy hô hấp nặng hơn.
Để phòng tránh trẻ bị dị vật đường thở, các bố mẹ cần phải chú ý:
- Tránh ép trẻ ăn khi trẻ đang khóc, đùa nghịch trong khi ăn.
- Người lớn tránh cho trẻ nhỏ ăn các các hạt cứng như lạc, đậu, hướng dương...; cẩn thận khi cho trẻ ăn các loại hoa quả có hạt cứng như táo, dưa hấu...; tránh cho trẻ tiếp xúc với các đồ vật có kích thước nhỏ như viên bi, pin...
Sơ cứu đúng cách là bước tối quan trọng giúp trẻ tránh được nguy hiểm đến tính mạng khi gặp phải tai nạn hay khi bị thương.
" alt=""/>Cách xử lý khi trẻ bị hóc dị vật