Nhận định, soi kèo Saint

Thời sự 2025-03-03 07:47:20 7342
ậnđịnhsoikèđội tuyển bóng đá quốc gia croatia   Phạm Xuân Hải - 01/03/2025 05:25  Pháp
本文地址:http://member.tour-time.com/html/86c891034.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Odisha vs Mohammedan, 21h00 ngày 28/2: Thu hẹp cách biệt với top 6

{keywords}

Chồng mình là tiến sĩ hẳn hoi, anh lại là con độc nhất (Ảnh minh họa)

Chồng mình lại là người hiền lành, không thích rượu chè, hay đi sớm về muộn, đi làm xong là chỉ thích về nhà. Trong công việc anh cũng không thích bon chen như nhiều người ở cơ quan. Anh nghỉ là “cờ đến tay ai người ấy phất”, đấy là do mình đoán thế thôi.

Nhưng các bạn ạ, cuộc sống này cái gì cũng có 2 mặt của nó cả. Không biết mình đang hạnh phúc mà không biết hưởng, lại kêu ca. Bởi nhiều người còn bất hạnh hơn mình. Nhưng mình cảm thấy sống như thế này rất là mệt mỏi. Mình chưa bao giờ đòi hỏi ở chồng bất cứ thứ gì, hay quá đáng với chồng. Dù là vợ chồng nhưng muốn nói gì, mình cũng suy nghĩ chứ không phải nói đùa nói đại hay giận mà nói cho sướng miệng.

Trong gia đình mình, lương ai làm nấy giữ, nghe thì oai lắm (nhưng lương công chức của mình chưa đầy 3 triệu). Chồng mình lương cao hơn nên chi tiêu tất tần tật trong nhà. Nghĩa là anh giữ tiền và đi chợ mua từ cọng hành, gói tiêu…

Nhưng khổ nổi là chồng thích ăn thịt lợn, quanh năm suốt tháng chỉ thịt là thịt không món gì khác. Mà mỗi lần mua thì tầm vài cân, nhà chỉ có 2 vợ chồng và đứa con gần 3 tuổi. Nhà thì bước vài chân là đến chợ, cứ ăn thịt đông lạnh quanh năm suốt tháng. Tính anh mua gì thì mua thật nhiều, không cần biết về nhà làm gì ăn, cứ như là sợ vợ con đói. Trong chuyện ăn uống thì anh rất “phóng khoáng” - sống để ăn mà lị.

Nhưng anh rất tính toán với vợ. Hàng tháng con đi học tốn gần 2,5 triệu thì chia tiền ra. Mỗi tháng mình cầm 1 triệu của chồng. Mình bảo anh đưa thì anh mới đưa, còn lại bao nhiêu thì mình bù. Sữa, bỉm thì tất nhiên là chồng phải mua rồi. Tiền gửi xe của 2 vợ chồng mỗi tháng là 400 ngàn đồng chồng cũng chia đôi. Tiền xe, hôm nào mình đưa chậm là chồng tiến sĩ của mình đòi bằng được.

Mình nhớ mãi đâu khoảng 2 tháng trước, mình đi làm về rồi đón con, về nhà thấy chồng không thay quần áo mà ngồi sẵn ở nhà đợi. Mình cứ tưởng là chở 2 mẹ con đi đâu, ai ngờ chồng kêu mình đưa 200 ngàn đóng tiền gửi xe. Chồng cứ như là sợ mình không trả vậy?

Đi làm về, nhiệm vụ của chồng là thay bộ quần áo ra rồi ngồi suốt trong phòng chơi game. Anh không cần biết vợ con làm gì ở nhà ngoài. Tất bật cơm nước, dọn cơm xong thì gọi ra ăn. Ít nhất mình phải ăn nửa bát thì anh mới lò dò ra tới. Trong khi đó, mình còn bao nhiêu là việc, nói chung tất tần tật trong nhà đều vào tay mình hết.

Những khi mình cho con ăn, bé không chịu, mà bố cho thì con lại ăn. Nhưng anh là bố cũng không chịu ngồi đút đâu, vui thì cho, buồn thì kệ. Anh còn phán 1 câu “làm mẹ mà không cho con ăn được thì làm gì”. Mình nghe mà chán và không buồn trả lời chồng.

Lớp con học cũng gần nhà. Sáng nào mình đưa đi thì bé cứ bắt nạt mẹ gào khóc không chịu đi mình phải bế. Nhưng anh đưa con đi thì con lại không dám khóc to, thúc thít thôi. Nhưng anh cũng không đưa, bảo đứa nào đi học chả thế. Vậy là mình lại im lặng đưa con đi học. Cứ như con là con riêng của mình.

Chưa hết, chồng tiến sĩ của mình còn rất vô tâm. Về nhà, anh chỉ biết đâm đầu vào game, chưa bao giờ bỏ ra 5 -10 phút mà chơi với con, nói chuyện với vợ. Tối thì chồng ngủ 1 bên, máy tính để 1 bên. Vợ chồng ở chung nhà nhưng mình cảm thấy như là ly thân nhau, gặp mặt nhau ở mâm cơm, xong thì ai về phòng nấy làm việc riêng.

Càng ngày mình thấy vợ chồng càng xa nhau, không biết chồng mình có nghĩ thế không. Từ khi sinh con đến giờ, nay bé gần 3 tuổi thì vợ chồng mình phòng ai nấy ngủ. Mình biết là chồng mình chỉ mê game thôi, sáng mở mắt ra là mở máy tính lên khởi động, vệ sinh cá nhân xong là vào chơi tầm 30 phút rồi đi làm. Trưa về nhà lại chơi tiếp, chiều về nhà lại chơi đến khi nào muốn ngủ thì dừng.

Lấy chồng xa nhà, không bạn bè, không bà con thân thuộc, mình buồn không biết đi đâu, không biết tâm sự với ai. Nhớ nhà cũng không thể chạy về ngay được, ngày lễ cũng như ngày tết không đi đâu chỉ về nhà ông bà nội. Ngoài ra mình chỉ toàn ở nhà với con. Chồng mình quá vô tâm. Nhiều khi mình muốn bỏ tất cả. Muốn giải phóng mình nhưng lại thôi.

Mình vẫn biết là mấu chốt ở chỗ nào để gỡ, do vợ chồng không chuyện trò cùng nhau vì làm gì có thời gian mà trò với chuyện. Có đôi lần ngồi ăn cơm, mình kể chuyện công việc cơ quan nhưng như bị chồng nói cái lý sự cùn, dần dần mình chán nản không muốn nói.

{keywords}

Lấy chồng xa nhà, không bạn bè, không bà con thân thuộc, mình buồn không biết đi đâu, không biết tâm sự với ai (Ảnh minh họa)

Chồng mình nghĩ trách nhiệm là không để vợ con bị đói là xong. Chưa bao giờ nghĩ “À, món này vợ mình thích” mua về cho vợ ăn. Hay hôm nay sinh nhật vợ mình, anh cũng không nhớ. Cuối tuần mình thấy gia đình người ta chở nhau đi chơi hay cà phê, ăn uống. Còn chồng chỉ ở nhà chơi game, mẹ con mình thích làm gì thì làm. Mình xem ra không bằng 1 ô sin, ô sin thời nay thuê đâu phải dễ.

Không biết có gia đình nào như gia đình mình không? Mình mệt mỏi lắm, ức chế tinh thần kinh khủng với chồng tiến sĩ. Mình nên làm thế nào đây? Chắc chắn sau khi bài viết này được đăng tải, mình sẽ đưa chồng đọc những thứ mình muốn nói.

(Theo Trí thức trẻ)">

Tháng nào chồng cũng đòi vợ “chia đôi” 400 ngàn tiền gửi xe

Siêu máy tính dự đoán Bologna vs AC Milan, 2h45 ngày 28/2

{keywords} 

Về vấn đề quản lý tài chính, 41,7% mẹ chồng dưới 60 tuổi là người quản lý chung toàn bộ ngân quỹ chi tiêu của gia đình.

33,3% mẹ chồng dưới 60 tuổi là người quản lý, các con đóng góp một phần. Chỉ có 11,7% gia đình có mẹ chồng dưới 60 tuổi nhưng các con lo và quản lý toàn bộ chi tiêu.

Với gia đình có mẹ chồng trên 70 tuổi, 40,7% con dâu là người quản lý chi tiêu chung, mẹ chồng đóng góp một phần; 35,2% do các con lo và quản lý toàn bộ chi tiêu trong gia đình.

Tác giả nghiên cứu nhận xét: Vai trò là người quản lý tài chính trong gia đình của mẹ chồng có xu hướng giảm theo sự gia tăng độ tuổi của mẹ chồng.

Ngoài ra, số mẹ chồng làm công việc có thu nhập có tỷ lệ là người quán xuyến ngân quỹ chi tiêu của gia đình cao hơn so với mẹ chồng không làm việc tạo thu nhập.

Địa vị kinh tế của con dâu cao hơn địa vị kinh tế của mẹ chồng ở đa số các gia đình hiện nay. Theo thông tin từ mẹ chồng, nếu coi quỹ chi tiêu của gia đình là 10 phần, mức độ đóng góp trung bình của con dâu là 3,8 phần, mức độ đóng góp trung bình của mẹ chồng là 2,2 phần. Theo thông tin từ con dâu, mức độ đóng góp trung bình của con dâu là 4,5 phần, mức độ đóng góp trung bình của mẹ chồng là 1,9 phần.

Về mối quan hệ tinh thần giữa mẹ chồng nàng dâu, khoảng 1/3 số con dâu được hỏi cho rằng không hợp tính với mẹ chồng. Nhưng con số này từ phía mẹ chồng chỉ có 9,5%. Tuy nhiên, 85,9% mẹ chồng cho rằng con dâu không thể hiện tình cảm như bà mong muốn.

“Có một đặc trưng khá nổi bật và tương đồng ở cả 2 nhóm là: ở khu vực đô thị, tuổi và học vấn càng cao thì tỷ lệ các cặp mẹ chồng nàng dâu có mâu thuẫn cũng cao hơn” – tác giả nhận định.

Các lĩnh vực gây ra mâu thuẫn trong mối quan hệ này thường là: thói quen sinh hoạt hằng ngày, cách nói năng, cách dạy các cháu.

Trước những mâu thuẫn này, khoảng 40% cho biết, cách giải quyết là mẹ con nhường nhịn và tôn trọng nhau. Trong khi đó, 27,6% con dâu và 24,1% mẹ chồng cho rằng cách giải quyết là con dâu luôn phải nghe theo mẹ chồng hoặc người lớn tuổi.

Khi được hỏi về các đức tính con dâu ưng ý nhất ở mẹ chồng, 66,3% con dâu nói rằng đó là sự quan tâm, yêu thương các cháu. Ngược lại, 37,7% mẹ chồng cho rằng con dâu có tính vô tâm; 18,2% không ngăn nắp, gọn gàng; 16,9% thiếu tôn trọng bố mẹ chồng.

Nguyễn Thảo

Con dâu khóc nức nở kể chuyện 7 năm sống với mẹ chồng

Con dâu khóc nức nở kể chuyện 7 năm sống với mẹ chồng

Xuất hiện trong chương trình Mẹ chồng nàng dâu tập 253, cặp mẹ con đến từ TP.HCM gây ấn tượng với nhiều người.

">

Mẹ chồng, con dâu học thức càng cao thì mâu thuẫn càng lớn

Mình là người chưa bao giờ lên mạng “bán than” nhưng thật sự lần này mình quá ức chế với nhà chồng.

So với chồng, mình là người kiếm ra nhiều tiền hơn. Không dám tự hào nhưng mình được nhà chồng xem là trụ cột mặc dù kinh tế nhà chồng cũng tương đối khá giả. Mỗi tháng mình nộp cho mẹ chồng 15 triệu để bà đi chợ cơm nước. Vợ chồng và con mình tính ra 3 người mà đưa như thế là tạm ổn. Mình và chồng cũng thường xuyên ăn ngoài.

Nói phải tội, mẹ chồng mình lúc nào cũng giáo huấn con cái phải ăn chay nên mỗi bữa cơm, cả nhà ăn rau là chính, chỉ mua thêm thịt cá cho riêng con của mình. Nấu ăn như thế mỗi tháng chỉ tầm khoảng 5 triệu là hết mức. Biết vậy nhưng mình vẫn thường xuyên biếu xén bố mẹ chồng tiền quà, ông bà muốn sắm sửa gì mình đều chi tiền.

Mình có cảm giác vì mình rộng rãi nên bố mẹ nghĩ mình dễ dãi, là máy in tiền nên đi đâu cũng huyên hoang về độ giàu có của con dâu. Thực sự thì mình làm ra tiền nhưng không nhiều như ông bà tưởng tượng. Mình làm được bao nhiêu thì chi ra cũng gần hết số đó. Bố mẹ là nghĩ mình làm 10 mới dám tiêu 3-4 nên luôn nghĩ quỹ tiết kiệm của mình hẳn phải “khủng lắm”.

{keywords}

Mình có cảm giác vì mình rộng rãi nên bố mẹ nghĩ mình dễ dãi, là máy in tiền nên đi đâu cũng huyên hoang về độ giàu có của con dâu (Ảnh minh họa)

Xin quay lại nói về chuyện làm mình đau đầu. Em chồng mình mới sinh xong, khi em sinh, mình cũng cho 5 triệu. Như vậy đã xem làm tròn nghĩa vụ chị dâu. Khi mang bầu em chồng nặng 68 cân, tăng 23 cân so với thời con gái. Sau sinh 4 tháng rồi mà vẫn ở mức 58 trong khi chỉ cao 1m55.

Hồi mình sinh xong cũng to ù như thế nhưng mình biết quyết tâm luyện tập bằng cách chăm con, làm việc nhà, đi bộ, đi tập gym. Mấy tháng sau sinh cho đến khi đi làm, mình vừa lau nhà vừa tranh thủ làm mấy động tác thể dục, kể cả lau nhà cũng vặn bên này vẹo bên kia.

Em chồng mình thì ngược lại, sinh xong nằm đấy, con khóc cũng không bế, mọi việc đã có mẹ chồng và mẹ ruột lo. Đã thế em lại ăn nhiều, ăn nhiều cũng tốt nhưng không chịu tập thể dục.

Khi chuẩn bị đi làm, em chồng mới bắt đầu phát hoảng lên vì cơ thể nặng nề, áo quần mua đến size XL cũng nhét không vào, dù váy ngắn hay đầm dài mặc vào đều giống cái chả lụa. Nhưng việc duy nhất nó làm lại là cuống cuồng và khóc lóc. Ở nhà có máy chạy bộ nhưng mỗi ngày em chạy chưa đến 15 phút. Rồi em bắt đầu học gym nhưng nhanh chóng bỏ vì không thấy hiệu quả. Sau đó lại chuyển sang học yoga nhưng cũng bỏ ngang khoảng 1 tháng sau đó.

Em chồng tỉ tê gì đó với mẹ chồng mình đến mấy ngày. Kết quả là mẹ chồng gọi mình lại bảo mình cho nó 38 triệu để đi thẩm mỹ viện làm tan mỡ toàn thân. Mình á khẩu phát điên chưa kịp nói gì thì mẹ chồng lại nói như thể mình phải có nghĩa vụ đó. “38 triệu là giá phải chăng đấy con ạ”.

Mình từ chối thẳng là không có tiền, thuyết phục em giảm cân bằng cách thể dục. Mình sẵn sàng chi tiền cho nó tập gym hàng tháng. Cả mẹ chồng và em chồng đều tỏ ra ngạc nhiên và hụt hẫng vì bị mình từ chối. Mẹ con họ làm như thể mình biết làm ra tiền nhưng lại không có não vậy. Đã đời nào mình cho bố mẹ mình số tiền đến hàng chục triệu đồng đâu mà lại cho em chồng để làm những chuyện vớ vẩn đó. Phải nói là em chồng của mình đã xấu, lười lại còn tham.

Mẹ chồng mình còn bao biện bênh vực con gái “Có phải ai tập thể dục cũng giảm cân được đâu, cái đó còn tùy thuộc vào cơ địa”. Mình nói sao mẹ không cho nó tiền mà bắt con thì mẹ chồng bảo “Mẹ còn phải dưỡng già, con thì đang trẻ lại nhiều tiền”. Mình đến bó tay với mẹ chồng. Thương con một cách mù quáng và cũng tham không kém.

Vì mình không cho tiền, cả mẹ chồng và em chồng tỏ thái độ khó chịu ra mặt. Bình thường mẹ chồng rất cưng cháu nội nhưng bây giờ đến bón cho nó ăn cũng phải mắng hoặc đánh nó. Mình biết là mẹ chồng đang cố tình “dằn mặt” mình.

{keywords}

Mình phải làm gì đây mọi người, làm sao để giải quyết êm đẹp mà không phải mất tiền đây? (Ảnh minh họa)

Mới hôm qua đây thôi, em chồng ôm con và ôm valy về lại nhà mẹ đẻ. Nó đi vào gặp mình mà không thèm chào. Bố chồng mình hỏi sao tự dưng lại về như thể bỏ nhà đi vậy thì mẹ chồng liếc mình và cố nói thật to để mình nghe “Vì nó béo nên chồng nó bỏ nó. Tôi mà có tiền cho con thì đâu ra cớ sự này, khổ thân con bé có anh có chị mà không được nương nhờ”.

Mình giả lơ như không hề nghe thấy. Không biết em chồng có bị chồng bỏ thật không nhưng chuyện đó không liên quan đến mình. Cũng như mình không chịu trách nhiệm việc nó béo. Đời ai người đó phải tự lo.

Mặc dù biết như thế mà bây giờ không khí trong nhà ngột ngạt quá, kể cả chồng cũng không can thiệp vào, như vậy là biết ngả về “phe” bên kia rồi. Mình phải làm gì đây mọi người, làm sao để giải quyết êm đẹp mà không phải mất tiền đây?

(Theo Trí Thức Trẻ)
">

Bị nhà chồng hắt hủi vì không cho em chồng tiền đi mỹ viện

 Bạn thật sự đang là người có lỗi với chồng và cả con mình khi sống cảnh“đồng sáng dị mộng”, lại còn bào chữa cho mình rằng “chỉ thương mà không yêu”.

Chị Hạnh Dung thân mến!

Em năm nay 30 tuổi, đã có chồng và 1 bé gái gần 3 tuổi. Trước đây, em có yêumột người, tình yêu đó kéo dài hơn 2 năm, đây cũng có thể nói là tình yêu đầuđời của một cô gái tỉnh lẻ, ra thành phố học tập. Lần đầu tiên gặp Anh trái timem đã loạn nhịp, buồn hơn là em biết Anh đã có người yêu. Một thời gian sau, Anhlại phải đi học xa và họ đã chia tay, dù Anh không biết em đã đem lòng yêu Anh,nhưng em nghĩ như ông trời đã đem Anh về lại cho em vì dù rất yêu người đó,nhưng em không dám nói vì em là phận gái ( có thể em hơi phong kiến). Khi Anhđang bị giày vò trong nổi đau thất tình đó, em là người thường xuyên gọi điệnhỏi thăm, an ủi Anh. Và từ đó, Anh cũng hiểu tình cảm của em và chúng em yêunhau. Dù Anh là một người khô khan, ít thể hiện sự quan tâm, nhưng em biết anhthật lòng với mình.

{keywords}
ảnh minh họa

Rồi em ra trường và về quê xin việc, bao hứa hẹn cùng nhau xây đắp hạnh phúc,em về quê và sẽ chờ Anh về, Anh là lính nên hết nghĩa vụ Anh sẽ về quê làm việc.Nhưng hình như " Xa mặt cách lòng" em về quê rồi Anh lại càng ít gọi điện, cáchnói chuyện cũng khác đi, thờ ơ hơn. Chút tự ái của con gái trỗi dậy, em nói chiatay. Dù thâm tâm không hề muốn, chỉ muốn thử lòng Anh thôi. Không ngờ Anh lạiđồng ý luôn. Quá khổ tâm, em như người rơi xuống vực sâu của thất vọng và buồntủi. Từ đó, đến nay coi như cắt đứt hẳn không còn liên lạc gì nữa.

Rồi em cũng đi lấy chồng, ở cạnh chồng nhưng hình ảnh của Anh lại cứ hiện vềtrước mắt em, trong mơ em cũng thấy Anh, muốn gọi cho Anh nói chuyện để đượcnghe giọng Anh, nhưng lại nén lòng lại. Giờ em rất hoang mang, vừa mang tâmtrạng có lỗi với chồng vì không toàn tâm toàn ý với chồng ( với Anh em chỉ cóthương không có yêu) , nhưng trong lòng nặng trĩu, tâm trạng nhớ da diết ngườixưa chiếm hết tâm trí em. Bây giờ em phải làm sao đây? Cứ kìm nén trong lòng mãikhông biết tâm sự cùng ai. Rất mong chị cho em một lời khuyên?
Phương

Chào bạn,

Trước tiên Hạnh Dung có thể xác định với bạn một điều, để bạn đừng mơ hồ vếquá khứ nữa: Người đàn ông cũ đó hoàn toàn không hề yêu bạn. Với anh ấy, bạn chỉlà người lấp vào chỗ trống tạm thời khi anh ấy quá đau khổ vì chia tay người yêumà thôi. Đó chính là lý do khiến ngay khi xa nhau là tình cảm nhạt phai, và khibạn đề nghịa chia tay là anh ấy đồng ý ngay lập tức. Hạnh Dung nghĩ, không phảivì bạn đề nghị mà chuyện chia tay mới xảy ra đâu. Trước hay sau gì chuyện đócũng xảy ra, khi anh ấy đã nguôi ngoai nỗi đau thất tình.

Khi đã hiểu rõ ràng điều đó rối, Hạnh Dung nghĩ rằng bạn nên cân nhắc: gặplại anh ấy để làm gì? Bạn đã từng đau khổ vì bị anh ấy lơ là, thờ ơ. Bây giờđây, nếu gặp lại bạn nghĩ rằng anh ấy sẽ vồ vập thương yêu bạn hay sao? Nếu anhấy đã có gia đình, nếu sự thờ ơ, lạnh nhạt còn tăng gấp đôi gấp ba, bạn sẽ làmgì? Có tự ái mấy, bạn cũng chẳng đòi chia tay được nữa. Cảm giác của bạn sẽ còntệ hơn.

Hơn thế nữa, nếu người đó đã có gia đình, có cuộc sống yên ấm, sự xuất hiện củabạn với trang thái nhớ nhung tha thiết thế này, có phải chỉ làm cho một giađình, một phụ nữ, những đứa con phải xáo trộn, lo lắng hay không? Người ta bảogặp nhau, yêu nhau, lấy nhau… là từ cái duyên. Duyên của bạn với người đó làchắc chắn không có, sao cứ cố gượng ép níu kéo trong lòng, làm khổ chính mình vàlàm phiền người khác?

{keywords}
ảnh minh họa


Riêng chuyện của gia đình bạn, Hạnh Dung nghĩ rằng lại là một vấn đề tách biệt.Bạn thật sự đang là người có lỗi với chồng và cả con mình khi sống cảnh “đồngsáng dị mộng”, lại còn bào chữa cho mình rằng “chỉ thương mà không yêu”. Nếukhông yêu và sống chẳng toàn tâm toàn ý được thì sao lại kết hôn, sinh con? Cáiđó được gọi là “ăn ở hai lòng”, là không trung thực trong tình cảm đó bạn. Nếubiết được tâm sự này của bạn, chồng bạn hẳn sẽ rất đau, rất tổn thương và có lẽchưa chắc đã chấp nhận tiếp tục sống chung.

Giờ đây, nếu bạn cảm thấy rằng bạn có thể yêu thương và sống hết lòng với chồng,con của mình thì hãy quên đi quá khứ và tiếp tục sống. Hãy dồn mọi tình cảm chohiện tại của mình. Còn nếu coi chồng là cái bình phong che dấu tâm trạng “ngoạitình tư tưởng” thì tốt nhất là bạn thẳng thắn chia tay với anh ấy, để cho anh ấyrồi một lúc nào đó sẽ gặp được người thật sự yêu thương mình. Còn bạn thì cũngcó cơ hội gặp gỡ, yêu và kết hôn với người “đồng sàng, đồng mộng” chứ không phảidằn vặt, khổ sở thế này.

Theo PN TPHCM

">

Ở cạnh chồng nhưng chỉ nhớ người cũ

友情链接