Trường đại học cho bảo vệ tốt nghiệp trực tuyến
Trường ĐH Văn Lang thông báo từ ngày 22/2 đến hết 7/3/2021 (2 tuần),ườngđạihọcchobảovệtốtnghiệptrựctuyếlịch bóng đá giải ngoại hạng anh nhà trường triển khai dạy - học bằng hình thức trực tuyến thông qua hệ thống E-learning và phần mềm MS Team.
Để kịp tiến độ tốt nghiệp cho sinh viên cuối khóa, trong 2 tuần đầu của học kỳ 2 (22/2/2021 – 7/3/2021), trường cũng yêu cầu các khoa tổ chức ôn tập, hướng dẫn đồ án, khóa luận tốt nghiệp bằng hình thức trực tuyến thông qua MS Team.
Nhà trường cũng cho hay, việc thực tập cuối khóa có thể đổi sang hình thức khác, do đó, sinh viên cần chú ý theo dõi thông báo từ khoa. Tuy vậy, thời gian thi tốt nghiệp, bảo vệ đồ án, khóa luận tốt nghiệp vẫn thực hiện theo đúng kế hoạch đào tạo năm học 2020 - 2021.
Chấm luận văn online: Hoàn toàn khả thi
Để đảm bảo sinh viên tốt nghiệp đúng thời hạn, Trường ĐH Bách khoa Hà Nội cũng thông báo các hội đồng chấm đồ án/khóa luận tốt nghiệp đại học kỳ 2020.1B có thể họp và chấm theo phương thức online.
Trao đổi với VietNamNet, ông Nguyễn Phong Điền, Phó Hiệu trưởng Trường ĐH Bách khoa Hà Nội cho hay, trong trường hợp dịch bệnh tiếp tục diễn biến phức tạp, việc tổ chức bảo vệ tốt nghiệp qua hình thức trực tuyến hoàn toàn vẫn có thể đảm bảo chất lượng, khách quan và công bằng.
“Việc này hoàn toàn khả thi và nếu phải tiến hành cũng sẽ không có vấn đề gì. Thậm chí không khác gì nhiều so trực tiếp bởi sinh viên, học viên vẫn phải trình bày slide, thảo luận trả lời câu hỏi”.
Ông Điền nhận định, hình thức này còn khách quan hơn bởi khi đó sinh viên sẽ không bị phân tâm bởi các yếu tố ngoại cảnh và cũng... không được ai nhắc.
“Khi thuyết trình trực tiếp có thể các em sẽ bị tác động bởi yếu tố ngoại cảnh như thầy hoặc ai đó nhắc nhở. Nhưng trong trường hợp này, sinh viên sẽ ở nhà thuyết trình cho các thầy đánh giá, hội đồng ngồi ở một nơi xa và tất cả đều độc lập, khách quan. Khi sinh viên trả lời, chủ tịch hội đồng chấm sẽ tắt mic của các thầy. Như vậy, việc có thể “được nhắc” hay hỗ trợ là rất khó và hoàn toàn phải tự lập”, ông Điền nói.
Tuy nhiên, ông Điền cho hay, để đảm bảo không gián đoạn, chất lượng, thì khi tổ chức, cần mua phần mềm có bản quyền, có thể kết nối cùng lúc nhiều người dùng.
![]() |
Ảnh minh họa: Thanh Hùng |
Một cán bộ nhiều năm làm công tác đào tạo cũng cho hay: “Quan trọng là người hướng dẫn trực tiếp theo dõi, đánh giá ra sao trong quá trình làm khóa luận, đồ án trước ngày bảo vệ.
Bởi giai đoạn này, thầy trò sẽ làm việc trực tiếp, cụ thể với nhau về thí nghiệm, phân tích số liệu,… Còn phần hỏi đáp, chất vấn sinh viên, học viên ở buổi bảo vệ thì hoàn toàn có thể thực hiện qua trực tuyến”.
Thanh Hùng

Bách khoa và hơn 20 trường đại học chuyển học trực tuyến
Do tình hình dịch Covid-19 phức tạp, Trường ĐH Bách khoa Hà Nội yêu cầu các sinh viên không di chuyển khỏi nơi đang cư trú, học trực tuyến đến hết ngày 6/3/2021.
(责任编辑:Ngoại Hạng Anh)
Nhận định, soi kèo Vallecano vs Sevilla, 22h15 ngày 1/3: Chủ nhà phá dớp
Thi thể phủ đầy lá của Laken được phát hiện cách con đường mòn rậm rạp cây cối khoảng 15 m gần khuôn viên Đại học Augusta ở thành phố Athens, bang Georgia. Áo khoác, áo phông và áo ngực thể thao của cô bị kéo lên cao, dây lưng quần bị kéo xuống một phần.
Nữ sinh điều dưỡng 22 tuổi tử vong do chấn thương lực cùn và ngạt thở.
Jose Ibarra, 26 tuổi, bị bắt vào ngày 23/2, bị buộc tội giết người và các tội danh khác liên quan đến cái chết của Laken.
Vụ sát hại nữ sinh điều dưỡng đã trở thành tâm điểm chính trị trong suốt chiến dịch bầu cử năm 2024. Ông Donald Trump và các đồng minh đã sử dụng vụ án để chỉ trích cách xử lý khủng hoảng biên giới của chính quyền Tổng thống Joe Biden, sau khi có thông tin cho rằng Jose Ibarra là người Venezuela nhập cư bất hợp pháp.
Jose bị bắt sau khi cùng vợ con vượt biên tại Texas hồi tháng 9/2022, nhưng sau đó được trả tự do và được phép ở lại Mỹ trong khi theo đuổi vụ kiện, dựa trên chính sách với người nhập cư. Jose đến New York làm phục vụ tại nhà hàng, sau đó bị bắt vì vi phạm giao thông, nhưng tiếp tục được trả tự do.
Jose đến Georgia sau khi yêu cầu một "chuyến bay nhân đạo" từ trung tâm tiếp nhận người di cư vào tháng 9/2023 vì anh trai hắn nói rằng ở đó có việc làm.
" alt="Ảnh selfie vạch tội kẻ sát hại nữ sinh chạy bộ" />Ảnh selfie vạch tội kẻ sát hại nữ sinh chạy bộTrong cuốn hồi ký Sự thật ta nắm giữmới được Tân Việt Books và NXB Dân Trí phối hợp phát hành có nhiều góc khuất được bà Kamala kể về phu quân của mình. Được sự cho phép của Tân Việt Books, VietNamNet xin trích đoạn trong cuốn hồi ký Sự thật ta nắm giữ của bà Kamala Harris.
Sáu tháng trước, tôi cũng không biết anh chàng Doug đó là ai. Tôi chỉ biết người bạn thân nhất của tôi, Chrisette, không ngừng gọi điện thoại cho tôi. Tôi đang họp và điện thoại của tôi cứ reo liên hồi. Tôi đã để mặc các cuộc gọi của cô ấy, nhưng sau đó tôi bắt đầu lo lắng. Các con cô ấy là con đỡ đầu của tôi.
Có điều gì đó đã xảy ra sao?
Tôi ra ngoài và gọi cho cô ấy.
“Sao thế? Mọi chuyện ổn cả chứ?”
“Mọi chuyện đều ổn cả. Cô sẽ đi hẹn hò,” cô ấy nói. “Tôi à?”
“Đúng vậy,” cô ấy trả lời một cách rất chắc chắn. “Tôi vừa gặp anh chàng này. Anh ấy đáng yêu lắm, anh ấy là giám đốc một công ty luật và tôi nghĩ cô sẽ thích anh ấy. Anh ấy sống ở Los Angeles, nhưng dù sao thì cô cũng hay tới đây làm việc mà”
Đối với tôi, Chrisette như một người chị em vậy, và tôi biết rằng tranh cãi với cô ấy cũng chẳng ích gì.
“Tên anh ấy là gì?” tôi hỏi.
“Tên anh ấy là Doug Emhoff, nhưng hứa với tôi là cô sẽ không tìm tên anh ấy trên Google nhé. Đừng nghĩ quá nhiều. Chỉ cần gặp anh ấy thôi. Tôi đã cho anh ấy số của cô rồi. Anh ấy sẽ gọi cho cô”.
Tôi lầm bầm phản đối, nhưng đồng thời, tôi cũng đánh giá cao cách tiếp cận mạnh mẽ của Chrisette. Cô ấy là một trong số ít người mà tôi có thể thành thật trò chuyện về cuộc sống cá nhân của mình. Đối với một người phụ nữ độc thân, có nghề nghiệp ổn định ở độ tuổi bốn mươi và được công chúng để ý sát sao, việc hẹn hò không hề dễ dàng. Tôi biết nếu tôi cùng một người đàn ông đến tham dự một sự kiện, mọi người sẽ ngay lập tức bắt đầu suy đoán về mối quan hệ của chúng tôi. Tôi cũng biết rằng phụ nữ độc thân trong chính trường được nhìn nhận khác với đàn ông độc thân. Mức độ thoải mái trong đời sống xã hội của chúng tôi không giống nhau. Tôi không có hứng thú cân nhắc một mối quan hệ trừ khi tôi gần như chắc chắn mình đã tìm thấy “một nửa còn lại” - nên trong suốt nhiều năm, tôi đã tách biệt cuộc sống cá nhân của mình với sự nghiệp.
Kamala Harris và chồng. Vài đêm sau, tôi đang trên đường đến một sự kiện thì nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ. Doug đang xem một trận bóng rổ cùng một người bạn và anh ấy đã lấy hết can đảm để gửi cho tôi một tin nhắn đầy ngượng ngùng. “Xin chào! Tôi là Doug. Tôi chỉ muốn gửi lời chào đến cô thôi! Tôi đang xem trận đấu của đội Lakers”. Tôi nhắn tin lại chào anh ấy, và chúng tôi đã lên kế hoạch trò chuyện cùng nhau vào ngày hôm sau. Sau đó, tôi chấm dứt cuộc hội thoại với một chút lúng túng - “Lakers cố lên!” - mặc dù chính xác thì tôi hâm mộ đội Warriors.
Sáng hôm sau, khi rời phòng tập thể dục để đến chỗ làm tôi nhận ra mình đã bị nhỡ một cuộc gọi từ Doug. Mặc dù tôi đã hẹn anh ấy cùng trò chuyện vào ngày hôm sau nhưng tôi không ngờ anh ấy lại liên hệ sớm như vậy. Nhưng tôi thấy việc đó khá đáng yêu, tôi thừa nhận. Trên thực tế, khi tôi viết chương này, tôi đã ngồi cùng Doug và hỏi anh ấy đã nghĩ gì khi gọi điện lúc đó. Đây là điều anh ấy đã nói:
Sáng hôm đó anh dậy sớm. Anh có một cuộc họp sớm. Và khi đang lái xe đi làm, anh cứ nghĩ mãi về em. Anh cứ tự nhủ: “Bây giờ là 8 giờ 30 sáng, còn quá sớm để gọi cho cô ấy. Gọi điện giờ này thì buồn cười quá. Đừng làm như thế. Đừng. Đừng gọi cho cô ấy. Đừng làm thế.” Và sau đó, “Ôi không, mình vừa bấm số của cô ấy,” và “Ôi không, chuông đang reo”.
Tin nhắn thoại từ anh ấy mà tôi còn lưu đến bây giờ rất dài và hơi lan man. Tuy nhiên, anh ấy có vẻ là người tốt, và tôi muốn tìm hiểu thêm. Doug, mặt khác, khá chắc chắn rằng anh ấy đã làm tiêu tan mọi cơ hội mình có. Anh ấy kể rằng, anh ấy nghĩ tin nhắn thoại hôm ấy thật thảm hại và có thể tôi sẽ không liên lạc với anh ấy nữa. Anh ấy phải ngăn bản thân không gọi lại cũng như gửi đi một tin nhắn dài dòng khác để giải thích cho tin nhắn đầu tiên này.
Nhưng định mệnh đã mỉm cười với chúng tôi. Thật ra khi đó, tôi đang sở hữu một căn hộ ở San Francisco, và sau khi tiết kiệm hàng năm trời để làm lại căn bếp, việc sửa chữa cũng sắp được bắt đầu. Hôm đó, lẽ ra tôi phải gặp nhà thầu và nhóm của anh ta để dẫn họ vào nhà và đưa chìa khóa cho họ, nhưng khi về đến căn hộ, tôi được biết nhà thầu sẽ đến muộn và tôi sẽ phải đợi.
Nói cách khác, tôi nhận thấy mình có một tiếng rảnh rang để nghỉ trưa - một điều gần như chưa từng xảy ra. Vì vậy, tôi quyết định gọi cho Doug. Có thể anh ấy cũng đang nghỉ trưa.
Anh ấy bắt máy, và cuối cùng chúng tôi nói chuyện suốt một tiếng đồng hồ. Nghe có vẻ ủy mị, tôi biết thế, nhưng cuộc trò chuyện cứ thế tiếp diễn; và dù tôi chắc chắn rằng cả hai chúng tôi đều rất cố gắng để tỏ ra hài hước và thú vị, nhưng trên hết tôi nhớ chúng tôi đã chòng ghẹo nhau, đùa giỡn và cười cợt bản thân rồi cười cợt nhau, giống như chúng tôi bây giờ vậy. Vào lúc chủ thầu đến, tôi đã rất háo hức được gặp trực tiếp anh chàng Doug này. Chúng tôi đã hẹn cùng nhau dùng bữa vào tối thứ Bảy ở Los Angeles. Tôi rất nóng lòng được bay đến đó.
Doug gợi ý rằng chúng tôi nên gặp nhau tại nơi ở của anh ấy trước. Thay vào đó, tôi nhờ anh ấy đến đón tôi. “Được rồi, nhưng tôi chỉ muốn cô biết là tôi không giỏi lái xe lắm,” anh ấy nói. “Cảm ơn vì đã cho tôi biết,” tôi đáp với một tiếng cười khúc khích. Doug không hề tự phụ hay ra vẻ, không hề tỏ ra kiêu ngạo hay khoe khoang. Anh ấy có vẻ rất thoải mái. Đó là một phần lý do tôi thích anh ấy ngay lập tức.
Sáng hôm sau buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi, Doug gửi email cho tôi toàn bộ những ngày mà anh ấy rảnh trong vài tháng tới. Email viết rằng: “Tôi đã quá già để cư xử hời hợt hay trốn tránh rồi. Tôi thực sự thích cô, và tôi muốn xem liệu chúng ta có thể tiến xa đến đâu”. Trên thực tế, anh ấy rất háo hức muốn gặp tôi vào thứ Bảy đó, nhưng tôi đã lên lịch hẹn với các cô gái vào cuối tuần từ trước đó rất lâu.
“Không sao cả. Tôi có thể đến gặp cô và hai chúng ta có thể lẻn đi,” anh ấy nói. Tôi đánh giá cao sự nhiệt tình của anh ấy, nhưng tôi phải giải thích với anh ấy rằng, không, cuộc hẹn với các cô gái vào cuối tuần không giống như anh ấy nghĩ. Thay vào đó, chúng tôi đã lên kế hoạch cho buổi hẹn hò thứ hai vào một ngày cuối tuần khác.
Trong buổi hẹn hò thứ ba, Doug quyết định anh ấy phải làm điều gì đó lớn lao. Anh ấy bay đến Sacramento để cùng tôi ăn tối. Sau đó, chúng tôi nhận ra cả hai đều có tình cảm đặc biệt dành cho nhau. Chúng tôi đồng ý hẹn hò trong sáu tháng và sẽ xem xét lại mối quan hệ sau sáu tháng. Đến nghe phát biểu về tệ nạn trốn học không hẳn là điều mà hầu hết mọi người nghĩ về một buổi hẹn hò lãng mạn, nhưng mục đích của sự kiện này là để Doug ra mặt - đây là lần đầu tôi mời anh ấy cùng tôi tham gia một hội nghị trang trọng thế này. Do đó, đội ngũ của tôi mới xì xào và chỉ trỏ, vì họ từng nghe nhiều lời đồn về anh ấy nhưng chưa từng tận mắt thấy anh. Sau này, họ gọi giai đoạn đó là A.D. - “Sau Doug.” Họ thích cách anh ấy làm tôi cười. Tôi cũng vậy.
Doug đã từng kết hôn một lần và anh ấy có hai đứa con, Cole và Ella - được đặt theo tên của John Coltrane và Ella Fitzgerald. Khi tôi và Doug mới hẹn hò, Ella học cấp hai và Cole học cấp ba. Doug và người vợ đầu, Kerstin, đều cùng hưởng quyền nuôi con. Tôi từng - và vẫn - dành cho Kerstin một sự ngưỡng mộ và trân trọng vô cùng. Từ cách mà Doug kể về những đứa con của mình, tôi có thể nhận ra rằng cô ấy là một người mẹ tuyệt vời. Trong những tháng sau đó, khi tôi và Kerstin làm quen với nhau, chúng tôi thực sự hợp ý và sau đó trở thành bạn bè. (Đôi khi chúng tôi hay nói đùa rằng gia đình hiện tại của chúng tôi gần như hơi quá thân thiết.)
Sau buổi hẹn hò thứ hai, Doug đã sẵn sàng giới thiệu tôi với Cole và Ella. Tôi cũng rất háo hức được gặp chúng. Nhưng đối với một đứa trẻ có bố mẹ ly hôn, tôi biết sẽ rất khó khăn khi chúng thấy bố mẹ bắt đầu hẹn hò với người khác. Vì vậy, tôi đã đi chậm lại. Ngoài việc thỉnh thoảng nói chuyện với bọn trẻ khi Doug bật loa ngoài điện thoại trong xe. Tôi muốn đảm bảo rằng Doug và tôi có một mối quan hệ chín chắn và lâu dài trước khi tôi hiện diện trong cuộc sống của Cole và Ella.
Doug và tôi đã suy tính rất cẩn thận về thời gian cũng như cách mà cuộc gặp đầu tiên nên diễn ra. Chúng tôi đã đợi khoảng hai tháng sau khi chúng tôi gặp nhau, mặc dù trong kí ức của tôi, cảm giác như chúng tôi đã ở bên nhau từ rất lâu rồi. Có thể bởi vì tôi quá háo hức, hoặc bởi vì khi ngày trọng đại đó cuối cùng cũng đến, tôi cảm giác như tôi đã yêu Doug được nhiều năm rồi.
Sáng hôm đó tôi thức dậy với cảm giác vô cùng phấn khích, nhưng cũng lo lắng trong lòng. Cho đến thời điểm đó, tôi chỉ được biết gương mặt xinh xắn của Cole và Ella qua những tấm ảnh của Doug, biết được tính cách dễ gần của chúng qua những câu chuyện anh ấy kể, rằng chúng là những người quan trọng nhất đối với anh ấy. Bây giờ, khi được gặp hai thanh niên trẻ tuyệt vời này, đó là một dịp quan trọng.
Trên đường từ văn phòng ở LA về nhà, tôi mua một hộp bánh quy và thắt một dải ruy băng sặc sỡ thành một chiếc nơ xung quanh. Tôi cởi bỏ bộ vest, mặc quần jean và áo khoác Chuck Taylors, hít thở sâu vài lần rồi bắt xe đến nhà Doug. Trên đường đi, tôi cố tưởng tượng xem vài phút đầu tiên sẽ diễn ra như thế nào. Tôi tưởng tượng ra vài tình huống và cố gắng nghĩ ra những điều hoàn hảo để nói. Hộp bánh quy đang được đặt cạnh tôi trên ghế, một nhân chứng thầm lặng cho buổi tập dượt của tôi. Bọn trẻ sẽ nghĩ hộp bánh quy thật tuyệt hay thật kì quặc? Có lẽ dải ruy băng quá sặc sỡ.
Dải ruy băng đúng là quá sặc sỡ. Nhưng Cole và Ella chào đón tôi rất nồng nhiệt. Chúng cũng muốn gặp tôi. Chúng tôi nói chuyện trong vài phút, sau đó cùng nhau lên xe của Doug để đi ăn tối. Doug và tôi đã quyết định rằng bọn trẻ nên chọn địa điểm ăn để mọi thứ được thoải mái nhất có thể. Chúng đã chọn một nơi mà chúng thích từ khi còn nhỏ - một tiệm hải sản ngoài đường cao tốc dọc bờ biển Thái Bình Dương có tên là Reel Inn. Mất khoảng một giờ đồng hồ để đến đó, nhờ đó chúng tôi có thời gian để làm quen với nhau trên xe. Cole, hóa ra, là một người đam mê âm nhạc, và cậu ấy rất háo hức muốn chia sẻ với tôi vài điều mà cậu mới khám phá.
“Gần đây cháu bắt đầu nghe nhạc của Roy Ayers,” cậu ấy nói. “Cô biết ông ấy không?”
Tôi hát để trả lời: “Ai ai cũng yêu ánh mặt trời, ánh mặt trời, hãy đắm mình vào ánh mặt trời…”
“Cô có biết ông ấy!” “Tất nhiên là cô biết!”
Chúng tôi bật bài hát đó lên, và sau đó là một vài bài khác nữa. Bốn người chúng tôi hát cùng nhau, để cửa sổ xe mở toang trong lúc đang tiến về phía bờ biển để ăn tối.
Reel Inn là một nơi giản dị và khiêm nhường. Cảm giác thật sự thoải mái khi đến đây. Chúng tôi cầm khay xếp hàng đợi ở quầy, thực đơn các món cá tươi được viết trên một tấm bảng đen treo trên tường. Nhân viên thu ngân đưa số cho chúng tôi, giống như ở những cửa hàng bán thức ăn, và khi đã có đồ ăn, chúng tôi mang khay của mình ra chỗ bàn ăn ngoài trời nhìn thẳng ra biển, lúc mặt trời bắt đầu lặn. Khi chúng tôi ăn xong, Cole và Ella nói rằng chúng sẽ đến trường của Cole để xem triển lãm nghệ thuật, nơi một vài tác phẩm của bạn bè chúng được trưng bày. Chúng muốn biết liệu chúng tôi có muốn tham gia cùng không.
“Tất nhiên là có!” tôi nói, như thể đây là một điều hoàn toàn bình thường. Nghe có vẻ hay ho đối với tôi. Sau đó Doug thì thầm với tôi, “Chắc là chúng phải thích em lắm. Chúng chưa mời anh tham gia việc gì bao giờ cả”. Chúng tôi đến trường cùng nhau, và Ella - một họa sĩ tài năng - đã giảng giải cho chúng tôi trong suốt buổi triển lãm một cách rất thành thạo. Nhiều bạn bè của chúng cũng ở đó, chúng tôi rất vui khi được gặp gỡ và trò chuyện cùng các học sinh và phụ huynh. Doug sau đó nói đùa rằng tôi đã hoàn toàn đắm chìm vào cuộc sống của họ đêm hôm đó, nhưng tôi nghĩ nói chính xác hơn thì tôi đã bị mắc câu, Cole và Ella đã kéo tôi vào.
Vào cuối tháng 3 năm 2014, tôi đã lên kế hoạch cho hai chuyến đi. Một là đến Mexico, nơi tôi đang phối hợp với các quan chức cấp cao trong cuộc chiến chống lại các tổ chức tội phạm xuyên quốc gia và những kẻ buôn người. Chuyến đi còn lại là đến Ý, nơi Doug và tôi đang mong chờ được tận hưởng một chuyến nghỉ dưỡng lãng mạn. Nhưng lộ trình cho hai chuyến đi này hoàn toàn khác biệt. Khi ở nhà, Doug và tôi thức đến tận khuya để xem tranh ảnh, sách hướng dẫn và lên kế hoạch cho hành trình đến Florence. Khi ở văn phòng, tôi tiến hành tổng hợp lại và dẫn đầu một phái đoàn lưỡng đảng gồm tổng chưởng lý các tiểu bang cùng tôi đến thành phố Mexico.
Tội phạm xuyên quốc gia tại Mexico đã - và đang - là một mối đe dọa lớn, và California là mục tiêu chính. Tháng 3 năm đó, văn phòng của tôi đã công bố một bản báo cáo, rằng 70% nguồn cung cấp methamphetamine1 của Hoa Kỳ là từ cảng hải quan San Diego ở biên giới phía nam của California. Báo cáo cũng nhấn mạnh đến các cách thức khiến hoạt động buôn bán ma túy tại Mexico ngày càng lớn mạnh tại Hoa Kỳ khi các băng đảng thành lập liên minh với các băng nhóm trên đường phố và trong các nhà tù ở California.
Những thách thức đặt ra cho cơ quan thực thi pháp luật của California - và những nơi khác - là rất quan trọng. Tôi muốn gặp các quan chức Mexico để cùng lên kế hoạch triệt phá các băng nhóm buôn ma túy.
Chúng tôi đã ở Mexico ba ngày - bốn vị tổng chưởng lý tiểu bang khác và tôi - và đã đưa ra được kế hoạch hành động cụ thể. Chúng tôi đã kí thư ý hướng (là một văn bản diễn tả ý định của người kí tên trong bức thư để đi đến một hợp đồng chính thức, đặc biệt trong sắp xếp công việc kinh doanh hoặc thanh toán thương mại với Ủy ban Chứng khoán và Ngân hàng Quốc gia Mexico để thiết lập nỗ lực thực thi việc chống rửa tiền. Chính việc rửa tiền đã châm ngòi cho các tổ chức tội phạm xuyên quốc gia. Bằng cách tiến hành thỏa thuận liên lạc và hợp tác với Mexico, chúng tôi hi vọng sẽ cải thiện khả năng điều tra và triệt phá nguồn tiền này.
Vào ngày 26 tháng 3 năm 2014, tôi trở về căn hộ ở San Francisco, cảm giác như chuyến đi đã thành công thực sự. Nhưng khi tôi về đến nhà thì trời đã tối và bây giờ tôi gặp phải một vấn đề nhỏ: chuyến đi của tôi với Doug bắt đầu vào sáng sớm hôm sau, và tôi không có thời gian để soạn đồ.
Ngay sau khi tôi về đến căn hộ của mình, Doug nhắn tin nói rằng anh ấy đang trên đường từ sân bay đến. Khi anh ấy đến căn hộ, tôi đang điên cuồng lục tìm đồ đạc. Tôi không thể tìm thấy chiếc quần đen và tôi đang cực kì tức giận.
Tất nhiên, điều đó thật nực cười, nhưng đó là một trong những khoảnh khắc mà tôi phải tập trung làm hai việc một lúc.
Tôi nghĩ nhiều phụ nữ cũng như một vài nam giới đang làm việc đều hiểu quá rõ. Cũng giống như mẹ tôi, tôi đã nuôi dưỡng ý niệm rằng mọi thứ tôi làm phải thật hoàn hảo, nhưng đôi khi tôi có cảm giác điều đó không chuẩn xác. Tôi không đủ khả năng để suy xét hết mọi thứ. Đây là một trong những khoảnh khắc đó. Tôi có hàng trăm thứ phải lo sau chuyến đi đến Mexico cộng thêm hàng trăm thứ khác khi nghĩ về lượng công việc mà tôi đã bỏ lỡ khi đi vắng. Trong khi đó, tôi đang cố gắng chuyển hướng suy nghĩ sang chuyến nghỉ dưỡng với người yêu - nhưng số đồ đạc cần soạn và những việc cần phải làm đang chiếm hết tâm trí tôi. Tôi không ngừng quở trách bản thân vì đã cố gắng làm quá nhiều thứ, lúc nào cũng lo lắng rằng mình làm chưa đủ, và tất cả sự căng thẳng này dồn nén lại thành cuộc tìm kiếm chiếc quần đen.
Và tôi vẫn chưa tìm thấy nó. Tủ quần áo của tôi quá lộn xộn.
Kết quả là tôi mệt lả người đi, và khi Doug đến, dường như anh ấy cũng không ổn lắm. Anh ấy hành động khá kì lạ - có chút không tự nhiên, có chút yên lặng.
“Chúng ta mua đồ ăn mang về thay vì đi ăn ngoài được không anh?” tôi hỏi anh ấy. “Em chưa chuẩn bị kĩ lắm nên em cần thời gian soạn đồ.”
“Tất nhiên là được,” anh ấy nói. “Mua ở quán món Thái mà chúng ta thích nhé?”
“Được đấy,” tôi trả lời. Tôi lục tung ngăn kéo nhà bếp và lấy ra một tờ thực đơn nhàu nát. “Mua món pad Thái nhé?”
Doug quay sang tôi. “Anh muốn sống cùng em đến cuối đời”
Thật ngọt ngào, nhưng anh ấy vẫn luôn ngọt ngào như thế. Sự thật, tôi hoàn toàn không nhận ra sự nghiêm túc đằng sau câu nói của anh ấy. Tôi thậm chí còn không ngẩng mặt lên nhìn. Tâm trí tôi vẫn đang hướng về chiếc quần đen.
“Tuyệt lắm, anh yêu,” tôi nói, xoa xoa cánh tay anh khi đang xem qua thực đơn. “Chúng ta nên ăn pad Thái gà hay tôm nhỉ?”
“Không, anh muốn sống cùng em đến cuối đời,” anh ấy nói lại lần nữa. Khi tôi nhìn lên, anh ấy đang quỳ một chân xuống. Anh ấy đã lên một kế hoạch công phu để cầu hôn tôi trước Ponte Vecchio ở Florence. Nhưng khi đã có chiếc nhẫn, anh ấy không muốn chờ lâu hơn nữa. Anh ấy không thể giữ bí mật được.
Tôi nhìn anh ấy, lúc này đang quỳ một gối xuống, rồi tôi bật khóc. Tôi phải nhắc các bạn rằng đây không phải những giọt nước mắt e thẹn như phim Hollywood đang chảy dài trên đôi gò má lấp lánh đâu. Không, tôi đang nói tới việc tôi đã khịt mũi và càu nhàu với lớp mascara làm nhòe hết mặt. Doug với lấy tay tôi, tôi nín thở và mỉm cười đáp lại. Sau đó, anh ấy hỏi cưới tôi, và tôi đã hét lên một tiếng “Vâng!”.
Doug và tôi kết hôn vào thứ Sáu, ngày 22 tháng 8 năm 2014, trong một buổi lễ thân mật với những người mà chúng tôi yêu thương. Maya cử hành hôn lễ; Meena đọc trích dẫn từ tác phẩm của Maya Angelou. Để phù hợp với gốc gác Ấn Độ và Do Thái của chúng tôi, tôi đặt một vòng hoa quanh cổ Doug, anh ấy dậm chân lên một chiếc ly. Và nghi lễ đã xong.
Cole, Ella và tôi đồng tình rằng chúng tôi không thích dùng từ “mẹ kế”. Thay vào đó, chúng gọi tôi là “Momala”.
Một trong những thói quen ưa thích của tôi là ăn tối cùng gia đình vào Chủ nhật. Đây là một thói quen của tôi khi đính hôn với Doug. Khi tôi và anh ấy mới bắt đầu hẹn hò, anh ấy là một ông bố đơn thân cùng chia sẻ quyền nuôi con với Kerstin. Bữa tối gia đình thường là đồ ăn Trung Quốc mua về và ăn bằng nĩa nhựa, những thứ mà bọn trẻ lén lút mang vào phòng. Tôi đã thay đổi điều đó. Bây giờ mọi người đều phải hiểu rằng bữa tối gia đình vào Chủ nhật là bắt buộc, rằng chúng tôi sẽ cùng nhau ngồi quanh bàn, có thể mời thêm người thân và bạn bè, còn tôi sẽ nấu một bữa ăn để chúng tôi cùng nhau thưởng thức. Điều này thực sự quan trọng đối với tôi.
Mọi người nhanh chóng quen với việc này và đảm nhận vai trò của mình. Cole dọn bàn, chọn nhạc và vào vai đầu bếp chuyên nghiệp. Ella chế biến món guacamole1 ngon như ở nhà hàng cùng các món tráng miệng tinh tế, gồm có bánh tart trái cây tươi đẹp mắt. Trong quá trình làm, con bé đã gấp bột rất khéo léo rồi phủ lên trên bằng kem tươi tự làm. Doug mua một cặp kính bảo hộ khi cắt hành tây, anh ấy đeo cặp kính phô trương đó vào khi băm hành - và để tôi nói cho bạn biết, một người đàn ông đeo kính bảo hộ khi cắt hành tây trông cực kì cuốn hút đấy.
Tôi nấu món chính - có thể là thịt lợn hầm đậm vị, hoặc mì Ý sốt bò bằm, hoặc cơm biryani của Ấn Độ, hoặc gà với pho mát feta, vỏ chanh, và lá oregano tươi ở vườn. Thông thường, tôi sẽ bắt đầu lên kế hoạch nấu ăn vào thứ Bảy và đôi khi là từ thứ Sáu. Nếu đang đi trên đường, tôi sẽ nhanh chóng nghĩ đến việc kết hợp mọi thứ lại - thành món gì đó đơn giản hơn, chẳng hạn như bánh taco cá. Không phải lúc nào mọi việc cũng diễn ra như kế hoạch: đôi khi bột bánh pizza không nở, nước sốt không đặc lại hoặc chúng tôi thiếu thành phần chính và tôi phải ứng biến. Không sao cả. Bữa tối gia đình vào Chủ nhật là một điều lớn lao hơn cả bữa ăn.
Khi ăn tối xong, bọn trẻ sẽ rửa chén. Tôi đã từng kể cho chúng nghe câu chuyện về chú Freddy. Vì sống trong một căn hộ nhỏ dưới tầng hầm ở Harlem với một căn bếp nhỏ, chú Freddy sẽ rửa từng cái chén hoặc từng dụng cụ nấu nướng mà chú ấy sử dụng ngay sau khi dùng xong. Và theo thời gian, bọn trẻ đã biến “Chú Freddy” thành một động từ. Khi dọn dẹp, bọn trẻ hứa sẽ “Chú Freddy” mọi thứ. Và chúng làm khá tốt!
Tôi biết rằng không phải ai cũng thích nấu ăn, nhưng đối với tôi, đó là điều quan trọng. Và chừng nào tôi còn làm bữa tối cho gia đình vào Chủ nhật, chừng đó tôi biết mình còn đang kiểm soát cuộc sống của mình - làm điều gì đó quan trọng cho những người tôi yêu thương, để chúng tôi có thể san sẻ khoảng thời gian quý báu đó cùng nhau.
Theo cuốn sách Sự thật ta nắm giữ
Hồi ký đặc biệt của Phó Tổng thống Mỹ
'Sự thật ta nắm giữ' - cuốn sách truyền cảm hứng và gửi gắm tới độc giả nhiều thông điệp về sự nỗ lực và tinh thần hành động vì một cộng đồng, xã hội công bằng và tốt đẹp hơn.
" alt="Chân dung người đàn ông đằng sau Phó Tổng thống đầu tiên trong lịch sử Mỹ" />Chân dung người đàn ông đằng sau Phó Tổng thống đầu tiên trong lịch sử MỹLúc đi đến gần, người đàn ông ấy bất thình lình quay ra rồi vạch bộ phận nhạy cảm trước mặt mình và bảo: "Nhìn đi em! Ngại gì mà không nhìn?". Lúc đấy trên đường không có ai ngoài mình và hắn nên mình rất sợ, chỉ cố gắng lờ đi và bước tiếp thôi".
Kèm với hành vi biến thái là những lời nói tục tĩu (Ảnh: DT). Khác với N.S.N, K.T.T.H (20 tuổi, quận Thanh Xuân, Hà Nội) bị quấy rối khi bản thân đang đi xe trên đường: "Tối hôm đấy, mình đang chạy xe trên đường thì bỗng dưng có một người đàn ông đi xe tới bên cạnh vuốt tay mình rồi chạy đi luôn. Tình huống lúc ấy xảy ra rất nhanh khiến mình không kịp phản ứng và không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Về đến nhà mình kì cọ muốn rách da tay và thấy rất ghê sợ".
Trong nhiều trường hợp, đa số nạn nhân ở các vụ việc quấy rối tình dục là nữ giới. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc nam giới không bao giờ bị quấy rối tình dục.
Nhiều cô gái từng bị quấy rối tình dục khi đang đi xe trên đường giống trường hợp cô gái bị sàm sỡ khi đang dừng đèn đỏ tại Hà Nội ngày 20/05 vừa qua (Ảnh: Chụp màn hình). Bạn N.G.H.Đ (20 tuổi, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội) từng bị quấy rối tại bể bơi: "Lúc đấy mình đang đi bơi thì thấy nhiều em nhỏ đang tụ tập xung quanh một người nước ngoài. Vì tò mò nên mình bơi ngang qua nhưng đột nhiên người đàn ông ấy bám vào mình và có những hành vi vượt giới hạn. Mình cũng ngờ nghệch không hiểu chuyện gì, chỉ thấy khó chịu. Bây giờ nghĩ lại mình mới hiểu đó là hành vi quấy rối".
Khác với H.Đ, N.Đ.M (18 tuổi, quận Thanh Xuân, Hà Nội) nhận thức rất rõ hành vi quấy rối khi bạn nhiều lần bị động chạm vào chỗ nhạy cảm trong quá trình làm việc tại nhà hàng: "Nhiều lần tụi mình đang tập trung dọn dẹp, không để ý, anh giám sát thường ra đụng chạm vào những chỗ nhạy cảm của mình và các bạn nam khác. Hành vi này diễn ra rất thường xuyên và gần như ngày nào cũng có. Vì lúc đó đang trong ca làm việc và quán cũng đang có khách nên tụi mình cũng không tiện nói ra. Đối với những hành vi vượt quá giới hạn hơn nữa, mình cũng chỉ gạt tay anh ta ra và chạy tới chỗ các anh chị nhân viên khác. Nếu không phải nhân viên, với tính cách của mình thì mình cũng sẽ phản ứng quyết liệt hơn".
Theo "Bộ quy tắc ứng xử về quấy rối tình dục tại nơi làm việc" do Bộ Lao động -Thương binh và Xã hội phối hợp cùng Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam, Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam (VCCI) soạn thảo, quấy rối tình dục được xem là những hành vi có tính chất tình dục mà không được sự đồng thuận của đối phương với ba hình thức bao gồm: Mang tính tiếp xúc thể chất, qua lời nói và qua hành vi phi lời nói. Chúng ta có thể bắt gặp những hành vi quấy rối tình dục bằng các hình thức trên tại nhiều nơi khác nhau, đặc biệt là không gian công cộng.
" alt="Quấy rối tình dục nơi công cộng là nỗi ám ảnh không của riêng ai" />Quấy rối tình dục nơi công cộng là nỗi ám ảnh không của riêng aiSiêu máy tính dự đoán Liverpool vs Newcastle, 3h15 ngày 27/2
- Nhận định, soi kèo Kilmarnock vs Rangers, 03h00 ngày 27/2: Tin vào cửa trên
- Giá tăng khiến dân văn phòng Hàn Quốc chỉ dám ăn mì tôm
- Lợi nhuận kếch xù từ bảo hiểm xe cơ giới
- Mục sở thị những mẫu báo tường thể hiện lòng biết ơn của học sinh Hà Nội
- Nhận định, soi kèo Smouha vs Al Masry, 21h00 ngày 27/2: Phản kháng quyết liệt
- NSƯT Thoại Mỹ: 3 lần lận đận tình duyên, sức khỏe sa sút tuổi 53
- 'Nhà bà Nữ' và ưu tư về điện ảnh Việt
- Quách Thu Phương tái xuất màn ảnh với vai lam lũ cùng Quang Tèo
-
Nhận định, soi kèo Al Khor vs Al
Pha lê - 26/02/2025 16:41 Nhận định bóng đá g ...[详细]
-
Đừng nói khi yêu tập 11: Trang bị xã hội đen tống tiền vì ảnh nóng của Ly và Tú
Trong khi đó, Ly đến nhà hàng của Quy (Mạnh Trường) làm việc để trừ nợ, theo đúng hợp đồng trước đó. Quy tìm mọi cớ để xuống bếp tiếp cận Ly. Anh nói muốn Ly đi cùng tới hội thảo làm bánh và đó là cơ hội để cô học hỏi, nâng cao tay nghề cũng như tiếp cận với các thợ bánh giỏi. Chưa hết, Quy còn tận dụng cơ hội lau bột bánh trên má Ly khiến cô ngại ngùng.
Tú và Linh (Mỹ Duyên) tiếp tục cãi nhau vì Trang. Linh tìm đến tận trường Tú đang dạy để trách móc anh đã khiến Trang buồn tủi mà bỏ đi. Linh yêu cầu Tú chịu trách nhiệm cho mọi việc mình gây ra.
"Bạn cô có phải là con nít không mà bắt tôi chịu trách nhiệm?", Tú hỏi. Linh tiếp tục xúc phạm Tú, nói anh vô cảm vì đã phủi tay với Trang. "Tốt nhất là cô im đi, đừng lo chuyện bao đồng", Tú nói. Linh vẫn tiếp tục nguyền rủa Tú và Ly rồi tát anh ngay cổng trường, trước sự chứng kiến của học sinh.
Tú sẽ làm gì với Linh? Vụ việc Trang thuê người dàn cảnh có bị bại lộ? Diễn biến chi tiết tập 11 Đừng nói khi yêu lên sóng 21h40 tối nay trên VTV3.
Quỳnh An
Tình tiết khó hiểu ở phim mới giờ vàng của Mạnh TrườngNhững tình tiết được cho là vô lý trong phim 'Đừng nói khi yêu' khiến khán giả bàn tán dù phim mới lên sóng 9 tập." alt="Đừng nói khi yêu tập 11: Trang bị xã hội đen tống tiền vì ảnh nóng của Ly và Tú" /> ...[详细]
-
Tôi được đồng nghiệp bảo vệ khi bị quấy rối
Minh họa: Anny Nhi
Sinh ra với giới tính nữ song từ nhỏ, tôi biết mình muốn làm một chàng trai. Tôi luôn thích để tóc ngắn, mặc đồ nam. Hiện, tôi chưa thực hiện phẫu thuật chuyển giới, chỉ ăn mặc như con trai.
3 tháng trước, tôi từ quê lên Long An làm việc. Trong công ty có một đồng nghiệp nam khá đứng tuổi. Không chắc ông ta có rõ về giới tính của tôi hay không nhưng hễ thấy tôi đứng ở khu vực rửa tay, ông ta đi ngang đều cố ý đưa tay chạm vào ngực tôi.
Hành động đó đã diễn ra 3 lần. Vì không muốn làm mất lòng ai hay sinh chuyện, tôi không dám phản kháng, chỉ kể lại cho một số người thân quen.
Mấy hôm trước, tôi đi nhậu cùng vài cô chú trong công ty. Có vẻ một chú đã nghe được chuyện tôi bị quấy rối nên kể lại với mọi người trong bàn nhậu.
"Sau này nó còn làm như vậy cứ méc (mách) tao, tao xử lý cho".
"Hôm nay mình đi nhậu, sau này là anh em, có việc gì cứ nói với anh, đừng có sợ gì hết".
Mọi người đều bức xúc khi nghe chuyện, kiên quyết nói sẽ bảo vệ tôi. Có mấy người trước giờ chỉ nói chuyện vài câu, chưa đến mức thân quen cũng bênh vực, cổ vũ tôi nhiều lắm.
Lần đầu tiên xa nhà, đi làm, tôi may mắn khi gặp được nhiều người tốt, yêu thương tôi như vậy. Là người thuộc cộng đồng LGBT, tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc.
(Minh Sương, Long An)
Theo Zing
" alt="Tôi được đồng nghiệp bảo vệ khi bị quấy rối" /> ...[详细] -
Nhận định, soi kèo Yokohama Marinos vs Shonan Bellmare, 11h00 ngày 1/3: Lật ngược lịch sử
Hồng Quân - 28/02/2025 17:53 Nhật Bản ...[详细]
-
Người Việt ít quan tâm đến sự an toàn của trẻ khi đi ô tô
Cha mẹ để con em mình ngồi ở hàng ghế trước khi tham gia giao thông là điều khá phổ biến tại Việt Nam. (Ảnh: Hoàng Hiệp) “Trong gần 15.000 xe đã khảo sát, chúng tôi chỉ ghi nhận được 19 trường hợp trẻ em ngồi trong thiết bị an toàn chuyên dụng, số xe này đều ở Hà Nội và TP.HCM. Qua phỏng vấn, chúng tôi nhận thấy rằng số chủ xe này chủ yếu là những người từng công tác, học tập và làm việc tại nước ngoài – nơi có những quy định bắt buộc trẻ em nhỏ phải ngồi trong những thiết bị an toàn dành riêng”, PGS.TS Phạm Việt Cường thông tin.
Bình luận về con số trên, TS. Evelyn Murphy đến từ Tổ chức Y tế Thế giới cho rằng, tỷ lệ hơn 42% trẻ em Việt Nam khi đi ô tô ngồi ở hàng ghế trước là con số rất cao, bởi theo nghiên cứu thì hàng ghế sau mới là nơi an toàn nhất cho trẻ em.
“Ở hàng ghế sau, nguy cơ thương tích của trẻ giảm tới 26% so với ngồi ở hàng ghế trước khi gặp tai nạn dù chưa sử dụng các thiết bị an toàn như ghế chuyên dụng cho trẻ em.”,bà Evelyn Murphy khẳng định.
Vị chuyên gia này cũng cho biết thêm, trẻ em dưới 12 tuổi có cấu tạo cơ thể khác xa người lớn vì chiều cao, cân nặng nhỏ hơn nhiều. Trong khi đó, dây an toàn của ô tô lại chỉ thiết kế cho người trưởng thành, do vậy trẻ em cần có những thiết bị an toàn như ghế chuyên dụng, được thiết kế để giữ cố định trẻ ở tư thế ngồi hay nằm quay mặt lên trên.
“Trẻ em có phần đầu chiếm tỷ trọng lớn nên dễ bị chấn thương nặng khi gặp va chạm hoặc thậm chí phanh gấp. Sử dụng thiết bị an toàn phù hợp và lắp đặt đúng cách có thể giảm ít nhất 60% số trường hợp tử vong ở trẻ em”,chuyên gia của Tổ chức Y tế Thế giới chia sẻ.
Theo Tổ chức Y tế Thế giới (WHO), tỷ lệ tử vong do tai nạn giao thông đường bộ ở Việt Nam là cao nhất khu vực Tây Thái Bình Dương. Năm 2019, tỷ lệ này là 30,6 ca tử vong trên 100.000 dân, trong khi bình quân ở khu vực Tây Thái Bình Dương là 16,4 ca/100.000 dân, còn của thế giới là 16,6 ca/100.000 dân.
Tai nạn giao thông đường bộ là nguyên hàng đầu gây ra tử vong ở nhóm trẻ từ 5-9 tuổi tại Việt Nam. Trong đó, số lượng trẻ tử vong do tai nạn ô tô ngày càng tăng qua các năm.
Việt Nam cần có quy định nhằm bảo vệ trẻ em ngồi trên ô tô
Vào cuối năm 2021, Bộ Công an đã xây dựng dự thảo Luật đảm bảo trật tự, an toàn giao thông (tách từ Luật Giao thông đường bộ hiện hành). Trong đó, tại khoản 3, Điều 8 có đề xuất: “Trẻ em dưới 12 tuổi hoặc chiều cao dưới 1,35m được chở trên xe ô tô chở người không được ngồi cùng hàng ghế của lái xe khi tham gia giao thông đường bộ. Trẻ em dưới 4 tuổi được chở bằng ghế thiết kế riêng dành cho trẻ em”. Tuy vậy, dự thảo Luật này chưa được Quốc hội thông qua.
Dù còn nhiều ý kiến khác nhau về đề xuất trên, song các chuyên gia đều cho rằng, cần phải có những quy định rất rõ ràng liên quan đến việc trẻ em ngồi trên ô tô vì đây là đối tượng rất dễ tổn thương, cần được bảo vệ an toàn tuyệt đối khi tham gia giao thông.
Nhiều quốc gia bắt buộc trẻ em dưới 4 tuổi phải ngồi trong thiết bị an toàn (ghế ngồi chuyên dụng) trên ô tô. (Ảnh minh hoạ) Trao đổi với PV VietNamNet, TS. Trần Hữu Minh - Chánh VP Uỷ ban ATGT Quốc gia cho rằng, việc cấm trẻ em ngồi ở hàng ghế trên và bắt buộc trẻ nhỏ (dưới 4 tuổi) phải có thiết bị an toàn như đề xuất của Bộ Công an là có cơ sở và đã được áp dụng tại nhiều quốc gia trên thế giới.
"Lượng ô tô tại Việt Nam tăng trưởng trên 7%/năm, đường cao tốc ngày càng nhiều, tốc độ tối đa nâng cao và đây là xu hướng tất yếu. Chính vì vậy, chúng ta nên sớm hoàn thiện các quy định của pháp luật liên quan đến việc áp dụng các thiết bị an toàn cho trẻ nhỏ trên xe ô tô",TS. Trần Hữu Minh nói.
Chánh văn phòng Uỷ ban ATGT Quốc gia cũng cho hay, qua nghiên cứu, dây an toàn trên xe ô tô được thiết kế cho người trưởng thành và có tác dụng rất nhỏ đối với trẻ em. Do vậy cần thiết phải có thiết bị an toàn dành riêng cho đối tượng đặc biệt này và phải được luật hoá sớm tại Việt Nam. Từ đó các cơ quan chức năng có cơ sở để tổ chức thực thi cũng như có những bộ tiêu chuẩn, quy định cụ thể về thiết bị này.
"Một quốc gia bảo vệ được sự an toàn của trẻ em là một quốc gia có tương lai", TS. Trần Hữu Minh chia sẻ.
Hoàng Hiệp
Bạn có góc nhìn nào về vấn đề trên? Hãy chia sẻ bài viết về Ban Ô tô xe máy theo email: otoxemay@vietnamnet.vn. Các nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin cảm ơn!
" alt="Người Việt ít quan tâm đến sự an toàn của trẻ khi đi ô tô" /> ...[详细] -
Vô tình chở nghi phạm giết người, 2 tài xế taxi suýt nguy khốn
2 tài xế taxi vô tình chở nghi phạm giết người (Ảnh: SCMP).
Theo đó, ngày 14/11, nam tài xế họ Yin gặp một chàng trai (khoảng 20 tuổi) đứng vẫy taxi bên lề đường.
Hành khách này yêu cầu ông Yin chở đến thành phố Duy Phường, cách điểm đón 1.100km, với giá 4.500 NDT (hơn 15 triệu đồng). Người này đồng ý trả trước 4.000 NDT (khoảng 14 triệu đồng) và hứa sẽ thanh toán số còn lại khi đến nơi.
Theo chính sách của công ty, các tài xế phải hỗ trợ nhau với những chuyến xe đường dài. Vì thế, ông Yin đã đón tài xế Xia lên xe để đổi lái trên hành trình chở vị khách.
Khi xe di chuyển được 300km, nam thanh niên đột nhiên yêu cầu họ chạy nhanh hơn. Ông Xia nhắc nhở hành khách rằng họ cần phải giữ tốc độ an toàn thì người này liền gằn giọng: "Tôi đã giết một người. Tôi cần nhanh chóng trở về nhà để tạm biệt gia đình".
Lúc đầu, ông Xia cho rằng đây là một trò đùa. Thế nhưng, tài xế Yin chợt thay đổi sắc mặt khi thấy nam hành khách đeo mặt nạ, tỏ vẻ sốt ruột.
Cảnh sát trao tặng biểu ngữ cùng phần thưởng 1.000 NDT đến 2 tài xế (Ảnh: SCMP).
Cùng lúc ấy, tài xế Yin nhận được cuộc gọi từ cảnh sát ở Kinh Môn. Lực lượng chức năng thông báo rằng họ đang chở một nghi phạm giết người. Cảnh sát đang theo dấu chiếc taxi nên yêu cầu 2 tài xế hợp tác để bắt giữ nghi phạm.
Tài xế Yin nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giả vờ rằng đó là cuộc gọi ngẫu nhiên. Sau đó, ông đề nghị dừng xe tại một trạm sạc để nạp nhiên liệu. Trong lúc ông Yin "câu giờ", Xia ở trong xe trấn tĩnh nam hành khách. Cảnh sát đã có mặt không lâu sau đó, bắt giữ nghi phạm.
Ngày 17/11, nhằm tuyên dương hành động dũng cảm của 2 tài xế, cảnh sát ở Kinh Môn đã đến Vũ Hán để trao tặng biểu ngữ cùng phần thưởng 1.000 NDT (khoảng 3,5 triệu đồng) đến họ.
Phan Hằng
" alt="Vô tình chở nghi phạm giết người, 2 tài xế taxi suýt nguy khốn" /> ...[详细] -
Cậu bé 4 tuổi đua mô tô ở Trung Quốc
Xia Boen, 4 tuổi tập luyện 4 buổi/tuần để trở thành tay đua chuyên nghiệp. Trên một đường đua ở miền Đông Trung Quốc, một chiếc môtô cỡ nhỏ đang lao hết khúc cua này đến khúc cua khác với tốc độ cao. Điều làm cho cảnh tượng đó trở nên khác thường là người cầm lái - một cậu bé 4 tuổi. Bánh của chiếc xe đua thậm chí còn nhỏ hơn chiếc mũ bảo hiểm cậu đang đội trên đầu.
Trong khi những đứa trẻ cùng tuổi còn đang chơi đồ chơi thì Xia Boen đến từ Nam Kinh, Giang Tô lại dành phần lớn thời gian rảnh rỗi để luyện tập trên đường đua.
Cậu bé luôn theo sát các giải đua trong nước và quốc tế. Boen có khát vọng trở thành một tay đua mô tô chuyên nghiệp, được đi thi đấu các giải quốc tế.
Lần đầu tiên Boen tỏ ra hứng thú với mô tô là vào năm 2 tuổi khi cậu bé được ngồi ở ghế sau chiếc xe phân khối lớn hiệu Harley-Davidson của bố đi phượt khắp đất nước.
Hiện tại, Boen cùng các tay đua trưởng thành luyện tập trên một đường đua chuyên nghiệp tới 4 buổi/tuần. Bố cậu - anh Xia Fei cũng là một người hâm mộ mô tô cuồng nhiệt và thường xuyên tham gia các giải đấu nghiệp dư. Anh cho biết, Boen có thể hoàn thành vòng đua 1,3km trong 76 giây.
“Đua xe là giấc mơ của tôi khi còn nhỏ. Tôi thấy buồn vì không bao giờ có thể thực hiện được ước mơ đó” - anh Xia nói.
“Kể từ khi con trai tôi đam mê môn thể thao này, tôi nghĩ nên cho thằng bé cơ hội phát triển”.
Sự đầu tư của anh Xia cho đam mê của con trai không hề rẻ. Để có một chiếc mô tô cỡ nhỏ nhập khẩu từ Ý, anh phải chi 20.000 tệ (gần 70 triệu đồng).
Ước mơ thi đấu chuyên nghiệp của cậu bé sẽ phụ thuộc vào nhiều thứ như kinh phí, môi trường cạnh tranh trong tương lai và chính bản thân Boen.
Anh Xia cho biết, từ khi học đua xe, Boen trở nên gan dạ và có ý chí hơn. Nhưng việc trở thành tay đua chuyên nghiệp hay không thì phụ thuộc hoàn toàn vào cậu bé.
“Nếu thằng bé không thể thi đấu chuyên nghiệp, mà chỉ là một sở thích thì cũng không sao” - ông bố chia sẻ.
Trước những chỉ trích cho rằng môn thể thao này quá nguy hiểm với trẻ em, Xia cho biết anh luôn đảm bảo an toàn cho con trai khi tập luyện.
“So với các môn thể thao khác, đua xe có vẻ rủi ro hơn, nhưng vì thế mà người chơi luôn chú ý đến các vấn đề an toàn. Tập luyện khoa học và trang bị các thiết bị chuyên dụng có thể giúp trẻ em không bị thương”.
Anh cũng cho biết, anh ít quan tâm đến “những hiểu lầm và lo lắng” của một số người về việc con trai anh tham gia môn đua xe thể thao.
“Về cơ bản, tôi bỏ qua chuyện đó. Những gì họ nói là việc riêng của họ. Vì tôi có đầy đủ kiến thức về môn thể thao này nên tôi biết mức độ rủi ro là bao nhiêu. Cho đến nay, chấn thương nghiêm trọng nhất mà tôi thấy là bong gân - một việc hoàn toàn có thể chấp nhận được”.
Ông bố cũng cho biết, các thành viên còn lại trong gia đình ủng hộ việc Boen chơi môn thể thao này. Ngoài đua xe, cậu bé còn quan tâm tới việc sửa chữa xe. Cậu xem những người thợ làm việc để có thêm kiến thức về cách phối hợp và vận hành của những chiếc xe.
Người mà Boen hâm mộ nhất là tay đua người Tây Ban Nha Marc Márquez Alentà. “Có lẽ vì anh ấy đẹp trai và thường giành chiến thắng” - anh Xia tiết lộ.
Đăng Dương(Theo SCMP)
" alt="Cậu bé 4 tuổi đua mô tô ở Trung Quốc" /> ...[详细] -
Nhận định, soi kèo Dagon FC vs Ayeyawady United, 16h30 ngày 28/2: Tin vào đội khách
Hồng Quân - 27/02/2025 17:46 Nhận định bóng đ ...[详细]
-
Nhiều bạn trẻ tìm đến với Hang Múa - Ninh Bình để thưởng thức cảnh quan và ghi lại những bức hình đẹp.
Dù nằm cạnh danh thắng nổi tiếng bậc nhất ở Ninh Bình là Tràng An nhưng Hang Múa chưa bao giờ bị lu mờ, ngược lại đây còn là điểm đến được yêu thích nhất đối với du khách trong và ngoài nước.
Giới trẻ còn mang cả thú cưng để check-in cùng. Mới đây loạt ảnh vi vu các danh thắng đất cố đô Ninh Bình chú chó Miu khiến dân tình thích thú. Chú chó này là nhân vật chính của bộ ảnh "check-in" khắp các địa danh nổi tiếng như Hang Múa, Tràng An, chùa Bái Đính... Ở mỗi địa danh khác nhau, "boss" lại có những pha tạo dáng chụp ảnh vô cùng tự nhiên và dễ thương. Đặc biệt, chú chó đáng yêu còn làm hẳn một series ảnh tại Hang Múa. Chia sẻ về bộ ảnh đang gây bão mạng của mình, Nguyễn Huy Tuấn cho biết: “Chú chó của mình tên là Miu. Trong dịp lễ 30/4 vừa qua, mình có đi Ninh Bình 2 ngày 1 đêm và dẫn theo Miu đi. Mình cùng Miu đặt chân đến Hang Múa, ngồi thuyền Tràng An, rồi đi cố đô Hoa Lư. Miu tỏ ra thích lắm, nhìn thấy camera là hớn hở và ngoan ngoãn để mình chụp ảnh”. Chủ nhân bộ ảnh hy vọng sẽ có thêm nhiều chuyến đi thật ý nghĩa cùng chó cưng trong tương lai. Bích Ngọc
" alt="Loạt ảnh thú cưng check" /> ...[详细]
Nhận định, soi kèo Thể Công Viettel vs Nam Định, 19h15 ngày 28/2: Đối thủ yêu thích
Một cái cây cứu 8 mạng người trong sóng thần ở Nhật Bản
13 năm trước, trận sóng thần sau động đất đã xảy ra ở đây, 8 người đã kịp thoát nạn nhờ trèo lên cây.
Bức ảnh chụp cây du ở Kesennuma vào ngày 18/12/2023. Ảnh: Kyodo Theo Kyodo News, cây du được trồng trên một mỏm đất nhô ra Thái Bình Dương. Dù không ai biết chính xác chiều cao và tuổi của cây du nhưng họ luôn coi cây như một người bảo vệ cho địa phương. Mọi chuyện bắt nguồn từ một sự kiện có thật cách đây 13 năm.
Ngày 11/3/2011, trận động đất mạnh 9 độ richter kéo theo cơn sóng thần cao hơn 10m đã nhấn chìm cả ngôi làng. Theo số liệu từ Cơ quan Cảnh sát Quốc gia Nhật, số người chết vì thảm họa là 15.900 ca, 2.523 người khác vẫn mất tích.
Tám người dân địa phương vượt qua cơn sóng thần nhờ sự may mắn. Một chiếc thang trôi ngang qua, họ đã bắc thang trèo lên cây du. Tất cả đều thoát chết trong gang tấc.
Tác giả Keiko Onodera (trái) và Misato Kikuta, người vẽ tranh minh họa truyện. Ảnh: Kyodo Nhưng hiện tại, cây du đang dần khô héo do nhiễm mặn. Bà Keiko Onodera, 62 tuổi, một người dân trong vùng, mong muốn kể câu chuyện về cây du "anh hùng" trước khi quá muộn. Truyện có tựa đề Keyaki no Omoi(Suy nghĩ của cây du)được bà Onodera viết vào mùa đông năm 2020 và hoàn thành trong ba tháng.
Trong truyện, cây du được nhân cách hóa, kể lại trận sóng thần đang đến gần. Cây du nói: “Tôi đã ước rằng không ai trong số những người đang bám vào tôi rơi ra”.
Tác giả Onodera tâm sự: “Tôi muốn ghi lại hình ảnh của cây du trước khi nó biến mất”. Bà muốn câu chuyện của mình có thể len lỏi vào trái tim của những cư dân tới nay vẫn chìm đắm trong muộn phiền. Mọi người đi đánh cá, làm việc trên bãi biển, mang theo nỗi đau mất mất người thân và bạn bè của họ.
Tháng 5/2023, tác giả Onodera bắt đầu nghĩ tới việc đưa câu chuyện về cây du tới với những em nhỏ sinh sau thảm họa động đất và sóng thần.
Bà tình cờ gặp Misato Kikuta, sinh viên năm cuối Đại học Nghệ thuật và Thiết kế Tohoku. Cô gái 22 tuổi cũng là người sinh ra và lớn lên ở Kesennuma. Ngôi nhà của gia đình Kikuta, nằm gần cây du, đã bị sóng thần phá hủy hoàn toàn. Khi đó, Kikuta mới 9 tuổi và ông bà của cô nằm trong số 8 người thoát nạn nhờ trèo lên cây du.
Tranh minh họa trong truyện 'Suy nghĩ của cây du'
Ngay khi nghe lời đề nghị của bà Onodera, Kikuta đã nhận lời vẽ minh họa cho cuốn sách. Kikuta nói: “Tôi muốn đóng góp bằng mọi cách có thể”. Cô thực hiện một loạt ký họa về trải nghiệm của ông bà và khung cảnh cuộc sống ở làng trước khi thảm họa xảy ra. Bảy trong số các bức hình được tô màu.
Cuối tháng 10/2023, bà Onodera tổ chức buổi đọc truyện cho học sinh tiểu học ở Kesennuma, tất cả đều chăm chú lắng nghe. Các em cũng được ngắm nhìn những bức vẽ.
Kikuta bày tỏ, ban đầu, cô sợ ông bà của mình sẽ đau lòng khi nhớ lại trải nghiệm cay đắng của họ. Nhưng cả hai đều hài lòng với những bức tranh minh họa của cô.
Bà Onodera và Kikuta dự định giới thiệu truyện kèm hình vẽ trên YouTube. Đồng thời, họ có kế hoạch bổ sung thêm 8 bức vẽ nữa vào tác phẩm cuối tháng 3 năm nay. “Chúng tôi muốn tiếp tục kể câu chuyện cho tất cả mọi người, không chỉ về nạn nhân đã mất mà cả những người sống sót sau thảm họa”, bà Onodera nói.
Đoạt giải thưởng danh giá, nhà văn thừa nhận nhờ trí tuệ nhân tạo viết sách
Sau khi giành giải thưởng Akutagawa của Nhật, tác giả Rie Kudan tiết lộ đã nhận được sự trợ giúp từ ChatGPT." alt="Một cái cây cứu 8 mạng người trong sóng thần ở Nhật Bản" />
- Nhận định, soi kèo Stuttgart vs Bayern Munich, 2h30 ngày 1/3: Thiên nga bay cao
- Cầm hoặc chạm vào điện thoại di động khi lái xe bị phạt nặng cỡ nào ở Úc?
- Cậu bé được nghệ sĩ Thành Lộc gọi là thần đồng Việt giờ ra sao?
- Bắt 2 viên chức chi nhánh văn phòng đăng ký đất đai ở Bến Tre
- Nhận định, soi kèo Ludogorets Razgrad vs Botev Plovdiv, 23h00 ngày 27/2: Khó có bất ngờ
- 900 ngày truy tìm kẻ bắt cóc cô gái nhà giàu
- Dấu mốc sự nghiệp NSƯT Tiến Hợi đều liên quan đến vai diễn Bác Hồ