Trong số đó, lao động Việt Nam là lực lượng đông đảo nhất, với 518.346 người, chiếm 25,3%. Tiếp theo là người Trung Quốc với 397.918 lao động, chiếm 19,4% và người Philippines với 226.846 lao động, chiếm 11,1%.
Thế nhưng anh không bao giờ tỏ vẻ khinh rẻ hay chê trách tôi không kiếm ra tiền, ngược lại anh vẫn động viên tôi cố gắng vì chồng con. Lịch trình hằng ngày của anh bao năm nay vẫn thế, sáng dậy anh ăn sáng do tôi chuẩn bị rồi đi làm, trước khi đi còn hay thơm vợ và con một cái. Khi đi làm, đôi khi anh vẫn gọi điện, nhắn tin về hỏi thăm mẹ con tôi ở nhà có ổn không, trưa nay ăn gì, thích gì không tối đi làm về bố mua… rất tình cảm.
Chiều thì tầm 5h anh tan làm, nếu không có việc gì thì 5 rưỡi - 6h anh đã có mặt ở nhà để đưa con đi chơi hoặc tắm rửa cho con trong khi tôi đi chợ, nấu cơm, lo bữa tối hoặc ngược lại. Ăn cơm xong, nếu anh bận thì làm thêm việc, còn không cả nhà quây quần chơi với nhau rồi đi ngủ sớm. Lương hàng tháng anh đều đưa cho tôi chi tiêu và tiết kiệm, chỉ giữ lại một khoản tiêu vặt.
Cuộc sống cứ êm ả như vậy nên dù tôi ở nhà nội trợ vẫn luôn cảm thấy yên tâm, không hề lo lắng gì cả. Sau gần chục năm bên nhau, tôi luôn tin tưởng và chẳng mảy may nghĩ đến chuyện chồng ngoại tình bao giờ cả. Tôi cũng không có thói quen kiểm tra điện thoại chồng hay xem trộm tin nhắn riêng tư của anh như nhiều người vẫn làm. Cho đến hôm nay tôi bất ngờ phát hiện ra sự thât bẽ bàng….
Sáng chủ nhật khi anh đi chợ, tôi dọn dẹp nhà cửa, con gái tôi đang chơi điện thoại của bố thì có cuộc gọi đến. Con đưa cho tôi, điện thoại hiện tên một người tên Bích Q. với cùng với tên viết tắt của công ty anh, tôi đoán là đồng nghiệp gọi công việc nên không nghe máy. Thế nhưng, người đó cứ gọi lại liên tục, đến cuộc thứ 4 thì tôi quyết định nghe máy xem thế nào. Vừa bấm nghe, còn chưa kịp nói gì, đầu bên dây bên kia đã khẩn khoản: “Anh dặn em không được gọi nhưng em đau bụng quá. Anh đến luôn với em đi, không em chết mất…”.
Tôi bàng hoàng, không hiểu chuyện gì, chỉ kịp “Ơ, tôi là vợ anh T…” thì bên kia liền tắt máy khiến tôi càng nghi ngờ. Lòng bán tín bán nghi, dù nghĩ ngay đến tình huống xấu nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh để đợi chồng về hỏi cho ra chuyện, hy vọng một lời giải thích hợp lý. Không ngờ, anh thật thà thừa nhận ngay. Anh nói đã qua lại với người con gái đó nửa năm rồi, cô ta 25 tuổi, là đồng nghiệp cùng công ty.
Tôi rụng rời chân tay, tôi gào lên hỏi tôi làm gì sai mà anh đối xử với tôi như vậy? Tại sao anh lừa dối tôi, dành thời gian và tiền bạc cho cô ta lúc nào?... Khi tôi vô cùng mất bình tĩnh mà chất vấn anh thì anh lại bình thản lạ thường như đã có sự chuẩn bị từ trước. Anh lạnh lùng trả lời:
- Anh và cô ấy qua lại với nhau vì tình cảm thật sự, cô ấy không cần tiền bạc từ anh. Anh không chê trách em điểm gì cả nhưng anh thấy cuộc sống này nhàm chán quá. Cô ấy có sự mới mẻ rất cuốn hút anh, ở bên cô ấy anh thấy cuộc sống thú vị và có ý nghĩa hơn, vì thế khi về nhà với con và em anh cũng vui vẻ hơn…
- Vậy là anh muốn gì đó mới mẻ? Sao không nói để 2 vợ chồng cùng thay đổi mà lại đi ngoại tình?
- Anh không hề nhận ra cho đến khi gặp cô ấy. Gặp gỡ cô ấy anh mới thấy cuộc sống chỉ có đi làm và về quanh quẩn bên vợ con thật tẻ nhạt. Nhờ cô ấy anh cảm nhận được thú vui cuộc sống, 1 chút lén lút, 1 chút thăng hoa, không phải là vợ chồng nhưng cũng trên mức tình yêu. Đôi khi chỉ nhìn thấy nhau hàng ngày là vui rồi, chứ cũng chẳng cần gặp gỡ nhiều…
- Thế bây giờ anh định thế nào?
- Không thế nào cả, anh không có ý định ly hôn, anh vẫn yêu em. Cô ấy cũng không đòi hỏi gì cả và thật ra, nó có ảnh hưởng gì đến mẹ con em đâu, anh vẫn làm tốt vai trò của mình như từ xưa vẫn thế. Xin em đừng làm rối tung mọi chuyện lên rồi ảnh hưởng đến con….
Tôi sụp đổ hoàn toàn, ngoài khóc lóc ra tôi không biết phải làm sao bây giờ? Đúng như anh nói, ngoài chuyện đó thì anh vẫn là một người chồng, người cha tốt, và tôi còn yêu anh rất nhiều, cũng không muốn mất anh. Tất nhiên tôi không muốn kẻ thứ 3 kia tồn tại nữa, nhưng nếu tôi gay gắt quá, có khi nào anh sẽ đi theo cô ta mà bỏ mẹ con tôi không? Hơn nữa tôi lại đang mang bầu, tôi cũng chẳng có gan đánh ghen. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Độc giả giấu tên
Đến nhà mẹ đẻ Thu, tôi chẳng gặp ai, căn nhà khóa cửa im ỉm đã bỏ hoang từ lâu. Một bác gái có tuổi là hàng xóm gần đó nói mẹ Thu đã bỏ quê vào Đà Nẵng sống với cô con gái cả. Còn Thu thì đã qua đời!
" alt=""/>Người chồng tôi vốn tin tưởng hoàn toàn đã… ngoại tìnhKhông ít lần, Chung phải đi xử lý vì chồng đi vệ sinh không xả, để người khác đi rồi xả luôn. Nếu cô không ra tay, có khi anh để cả ngày, cuối ngày xả một lần.
Đến giờ, Đạo vẫn dụ con phải tắm trong chậu, không được dùng vòi hoa sen. Anh lý giải ngồi trong nước thư giãn, tắm mới sạch nhưng thật ra để anh giữ lại nước để lau sàn, tưới cây, dội bồn cầu. Kể cả Đạo, khi tắm vòi, anh vẫn giữ thói quen đứng trong chậu lớn hứng nước để dùng lại.
Nước đã vậy, tiền điện anh càng tằn tiện hơn. Khi nhận căn hộ, nhà đã lắp sẵn các đèn led tiết kiệm điện, Đạo gỡ ra một nửa số bóng, nói sáng nhiều không tốt.
Đêm khuya, khi vợ con ngủ say là anh thức dậy để tắt điều hòa. Còn khi ngủ một mình, đến quạt Đạo còn không dám bật, mặc cho mồ hôi nhễ nhại, miệng vẫn kêu: Có nóng gì đâu!
Chuyện ăn uống cũng vậy, Đạo cứ tự đày đọa thân mình. Vợ nấu bao nhiêu món ngon, anh vẫn chỉ ăn dưa cà với mắm với ít canh rau, gắp miếng gì ngon, anh cũng đẩy ra rồi nổi khùng "ta không thích ăn" như một cụ ông cắm cảu, khó chiều.
Khổ nhất là chuyện ăn mặc, đi làm anh cũng tuềnh toàng, sơ sài. Đồ ở nhà, đến cái quần chíp rách bươm, cũ nát chỉ còn lại mỗi đường chun anh vẫn mặc.
Vợ con sắm sanh, chưng diện bao nhiêu anh không ý kiến nhưng chỉ cần Chung mua cho anh cái quần, đôi vớ mới thôi là vợ chồng có chuyện. Anh càm ràm, nhăn nhó, khó chịu... Có khi anh bắt vợ cầm đi trả, không thì treo trong tủ, hiếm khi anh chịu mặc đến.
Nhìn vợ chồng Đạo ngoài đời hay cả khi lên hình là nhiều người phải phì cười vì như tiểu thư đứng bên anh thợ hồ. Nhiều người không biết còn xì xầm như thể Chung là thứ đàn bà "hút máu" chồng.
Mỗi chuyện ăn, chuyện mặc, sinh hoạt trong nhà mà vợ chồng suốt ngày xung đột, Chung ức chế vô cùng, nhiều lần cô gào lên: "Anh bủn xỉn nó cũng vừa vừa thôi! Sao phải khổ vậy anh?".
Có điều, Đạo lại bủn xỉn với bản thân và trong sinh hoạt hàng ngày nhưng lại làm được rất nhiều việc không chỉ cho gia đình mà cho người thân.
Lúc 26 tuổi, vừa ra trường mấy năm, anh đã mua được nhà ở Sài Gòn. Bây giờ, vợ chồng cô có thêm một lô đất, 1 căn chung cư, thu nhập đều cao, không thiếu thốn gì.
Đạo ủng hộ vợ bỏ hàng triệu đồng mua sách cho con, đăng ký cho con khóa tiếng Anh hàng chục triệu đồng. Anh cũng thoải mái để vợ chọn cho hai con học ở ngôi trường tốt học phí hàng trăm triệu đồng, hàng năm đi du lịch cả trong và ngoài nước...
Chưa kể, Đạo còn đóng học phí cho đứa cháu con chị gái Chung đang học đại học 3 năm qua. Cô em gái ruột của Đạo ở quê khó khăn, nhiều năm nay mỗi tháng anh đều gửi 1,5 triệu đồng để vợ chồng nuôi con ăn học.
Nhìn cái điện thoại của Đạo mà thảm thương. Điện thoại đời cũ, màn hình nát bươm, anh không dám đổi điện thoại mới đã đành, đến thay cái màn hình vài trăm anh cũng xót. Vậy mà, anh chi cả chục triệu mua điện thoại cho bố mẹ ở quê dùng.
Đạo không bao giờ dám hưởng thụ, đối xử tệ bạc với bản thân, nai lưng ra kiếm tiền vì muốn làm được nhiều thứ cho người này, người kia.
Biết chồng có nhiều điểm tốt, nhưng Chung vẫn rất ngột ngạt, khó thở vì anh quá keo kiệt với bản thân. Chung đã làm mọi cách nhưng bất lực, không tài nào cải tạo được chồng.
Vợ con đủ đầy mà vui không nổi. Gia đình toàn lục đục vì chuyện anh không dám ăn, dám mặc.
Như sáng nay cuối tuần, Chung đi chợ, hỏi chồng muốn ăn sáng món gì. Anh đáp: "Mua anh ổ bánh mì không là được". Dung vừa dắt xe ra, đã nghe tiếng chồng: "À, mà thôi, nhà còn chút cơm nguội để anh ăn cho hết". Quanh năm, anh ăn sáng với cơm nguội chan xì dầu, đến đồ ăn thừa anh cũng chỉ dám ăn dè.
Xách mấy phần phở gà cho mẹ con, nghĩ đến chồng Chung lại nghèn nghẹn, nuốt khó trôi. Nhưng nếu cô mua phần anh, về vợ chồng lại có chuyện, có khi anh nhịn luôn cả cơm nguội.
Cô chỉ ước, giá như chồng mình "chịu sướng" một chút cho vợ con đỡ day dứt.
Theo Dân trí
Khi con tôi 3 tuổi, tôi nói với chồng sinh thêm con thứ 2, anh ậm ờ không trả lời thẳng mà tìm cách lảng tránh.
" alt=""/>Giàu mà sướng không nổi vì chồng bạc đãi bản thân