您现在的位置是:Kinh doanh >>正文
Apple: iPod cháy là chuyện rất hiếm
Kinh doanh354人已围观
简介Trong công văn trả lời Bộ Kinh tế,áylàchuyệnrấthiếman city vs man united Thương mại và Công nghiệp N...

Trong công văn trả lời Bộ Kinh tế,áylàchuyệnrấthiếman city vs man united Thương mại và Công nghiệp Nhật Bản về 3 trường hợp iPod nóng đến mức có thể khiến một tờ giấy đặt bên cạnh bốc cháy, Apple đã xác nhận rằng chuyện này là có thể xảy ra nhưng chỉ là một vài trường hợp rất hiếm.
“Quả táo” cũng tuyên bố rằng hiện tượng này chỉ có thể xảy ra ở những chiếc iPod Nano thế hệ đầu (first generation – Gen 1) được bán ra thị trường trong khoảng từ tháng 9/2005 đến tháng 12/2006.
Theo thông tin mà phía Apple cung cấp thì họ mới chỉ nhận được phản hồi của 0,001% số sản phẩm bán ra thông báo có hiện tượng trên. Họ cũng đã phát hiện ra lỗi xuất phát từ bộ phận pin của một nhà cung cấp nhưng không tiết lộ đó là nhà cung cấp nào.
Tags:
相关文章
Nhận định, soi kèo Ajman Club vs Al
Kinh doanhHoàng Ngọc - 27/02/2025 10:18 Nhận định bóng ...
阅读更多Học để dẫn đầu?
Kinh doanhVì muốn con mình, học lớp 4, có trải nghiệm mới trong dịp hè, đồng thời cũng muốn tìm hiểu về giáo dục của Thủ đô nên tôi nhận lời. Trong hai tháng "cha dạy, con học", tôi nhận ra những sự khác biệt nhất định về cách học thêm của trẻ em Hà Nội với tỉnh lẻ quê tôi. Thời khóa biểu của trung tâm là: 8h đến 10 giờ học Toán hoặc Tiếng Việt; 10h đến 11h30 học tiếng Anh. Các em ăn bán trú rồi ngủ trưa ở trung tâm; buổi chiều lại học tiếp Toán, Tiếng Việt, Tiếng Anh. Có những em còn học ca tối đến 19h30 hoặc 21h. Sau mỗi buổi, các thầy cô đều chấm điểm môn học hoặc quay video rồi gửi lên nhóm Zalo để phụ huynh biết được tình hình học tập của con em mình.
Đúng như khẩu hiệu của trung tâm, "Learn to lead" - "Học để dẫn đầu", phụ huynh và học sinh tới trung tâm này đều mang theo những mục tiêu, kỳ vọng nhất định, và dường như không muốn lãng phí thời gian hè để theo đuổi mục tiêu đó. Nhưng tôi băn khoăn, học miết từ sáng đến tối muộn như vậy, các em lấy đâu ra thời gian để chơi.
Để ít nhiều cải thiện tình hình, tôi đề xuất giữa giờ các em được nghỉ giải lao 15 phút, 10h đến 10h15 và 15h đến 15h15. Khi được nghỉ, các em phấn chấn, tỉnh táo hẳn ra, hiệu quả học tập tăng lên rõ rệt.
Trong hai tháng hè, con tôi cũng được học Toán, Tiếng Việt, Tiếng Anh... nhưng khóa học bổ ích nhất cho con mình mà tôi cảm nhận được là khóa học vẽ, kéo dài khoảng 40 buổi do các giáo viên trong một nhóm Mỹ thuật giảng dạy. Khía cạnh tích cực khác là con học được cách làm quen, chung sống với bạn bè, có thêm nhiều người bạn mới từ môi trường xa lạ ban đầu. Những điều đó, với tôi, quan trọng hơn kiến thức thu lượm từ sách vở.
Tôi vẫn thường chia sẻ với học sinh: đi học là phải hạnh phúc, vui vẻ chứ không phải sợ sệt, lo lắng. Tôi tâm niệm như vậy vì luôn ghi nhớ những dòng mình đã đọc trong bức thư được cho là của Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln gửi thầy giáo của con mình: "Xin hãy giúp cháu nhìn thấy thế giới kỳ diệu của sách... nhưng cũng cho cháu có đủ thời gian để lặng lẽ suy tư về sự bí ẩn muôn thuở của cuộc sống: đàn chim tung cánh trên bầu trời, đàn ong bay lượn trong ánh nắng và những bông hoa nở ngát bên đồi xanh".
Một vĩ nhân khác - Albert Einstein - cũng khẳng định: "Trí tưởng tượng quan trọng hơn kiến thức. Kiến thức thì hạn chế. Trí tưởng tượng lại bao quanh cả thế giới. Trí tưởng tượng ôm ấp cả thế giới, và cả những kiến thức chưa ai biết, chưa ai hiểu được. Logic sẽ đưa bạn đi từ A đến B còn trí tưởng tượng sẽ đưa bạn đi tới bất cứ đâu".
Còn trong buổi chia sẻ với sinh viên Đại học Harvard năm 2008, bà J. K. Rowling, tác giả của bộ truyện lừng danh Harry Potternói: "Trí tưởng tượng không chỉ là khả năng con người hình dung ra những điều không có thật, nó còn là nguồn mạch của tất cả phát minh và sáng tạo... Chúng ta đâu cần phép thuật để thay đổi thế giới, chúng ta có đủ sức mạnh rồi: Sức mạnh tưởng tượng những điều tốt đẹp hơn".
Như vậy, kiến thức là quan trọng nhưng để đột phá, sáng tạo thì trí tưởng tượng quan trọng hơn. Để học sinh hiểu sâu kiến thức, có nhiều trí tưởng tượng, có sự sáng tạo thì ngoài việc học, việc vui chơi là vô cùng quan trọng. Muốn có trí tưởng tượng, muốn sáng tạo, muốn có thể cảm thụ được nghệ thuật... cần có thời gian được nghỉ ngơi để tái tạo sức khỏe thể chất, tinh thần.
Học để dẫn đầu, hay học để hạnh phúc, là tùy vào tầm nhìn, mong ước và kỳ vọng của mỗi phụ huynh với con cái của mình. Ở quy mô toàn cầu, Tổ chức Khoa học, Giáo dục và Văn hóa của Liên Hợp Quốc UNESCO đã đề xướng mục đích học tập: "Học để biết, học để làm, học để chung sống, học để tự khẳng định mình". Những mục đích đầu tiên của việc học tập là: biết, làm, chung sống rồi mới đến "khẳng định mình" hoặc "dẫn đầu".
Câu chuyện học thêm, dạy thêm tại Việt Nam ngày càng được nhìn nhận cởi mở hơn với việc nhận thức lại nhu cầu của xã hội. Học thêm để có thứ hạng cao trong các kỳ thi, để giành học bổng, để vào trường tốt và cuối cùng là đạt được vị trí công việc thu nhập cao trong xã hội... Nhìn từ góc độ đó, "học để dẫn đầu" là một mục tiêu chính đáng. Nhưng tôi, với tư cách là thầy giáo, vẫn sẽ vui hơn và cảm thấy bản thân thậm chí còn có ích hơn, nếu biết phụ huynh gửi gắm con cái cho mình, với mong muốn: thầy giúp cháu học để được hạnh phúc.
Tôi tin, kiến thức, nếu được trao truyền và tiếp nhận đúng cách, tự nó là một nguồn vui và hạnh phúc cho trẻ nhỏ.
Phạm Xuân Anh
">...
阅读更多Bất an với những xe tập lái trên đường
Kinh doanhHiện trường vụ tai nạn khiến cháu T. tử vong (Ảnh: CTV) Cháu lớn thấy vậy nên chạy vội lên vỉa hè để tránh, chiếc ô tô lúc này vẫn tiếp tục di chuyển, khiến cháu N.T.T. (5 tuổi) bị thương nặng, được đưa vào Bệnh viện đa khoa Hải Hậu cấp cứu nhưng đã không qua khỏi.
Theo lãnh đạo xã Hải Thanh, chiếc xe tập lái trên là của trường Trung cấp Đại Lâm, có địa chỉ tại phường Lộc Hạ, TP. Nam Định. Thời điểm trên, trong xe chỉ có 2 nữ học viên đang tập lái xe, còn thầy giáo dạy lái đã ra ngoài ngồi uống nước.
Dù chưa có kết luận chính thức từ phía cơ quan công an, tuy nhiên có thể thấy trong sự việc đau lòng trên, trách nhiệm của cá nhân (2 học viên, thầy giáo trực tiếp dạy lái xe) và của cả cơ sở đào tạo là rất rõ ràng. Các chuyên gia pháp lý cho rằng, những người liên quan trực tiếp hoàn toàn có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự với mức phạt tù đến 10 năm.
Trước đó không lâu, một vụ tai nạn chết người liên quan đến xe tập lái xảy ra tại TP. Long Xuyên (tỉnh An Giang) cũng được dư luận hết sức quan tâm.
Vào chiều 19/6, anh Trần Trường Giang, 21 tuổi, điều khiển xe ô tô tải tập lái lưu thông trên quốc lộ 91 đoạn qua phường Bình Đức, TP. Long Xuyên (tỉnh An Giang) đã va chạm với một xe máy khiến người đàn ông đi xe máy tử vong. Thời điểm này có ông Trần Văn Thảo (45 tuổi, thầy dạy lái) cũng ngồi trên xe.
Hiện trường vụ tai nạn trên QL 91 vào ngày 19/6. (Ảnh do cơ quan công an cung cấp) Việc một chiếc xe gắn biển "tập lái" lạng lách, đánh võng, tạt đầu xe khác hay chạy kiểu "rùa bò" trên đường cao tốc không phải hiếm gặp. Và không ai dám chắc, những chiếc xe này đang được điều khiển và giám sát bởi những người có đủ năng lực điều khiển xe theo quy định.
Hiện, chưa có thống kê chính thức về số vụ tai nạn do xe tập lái gây ra, nhưng từ các vụ tai nạn dẫn đến thương vong như đã nêu ở trên, rõ ràng xe ô tô tập lái đã và đang trở thành nguồn gây nguy hiểm cao cho những người cùng lưu thông trên đường. Thế nên, nhiều người điều khiển ô tô, xe máy khi thấy xe tập lái thường có tâm lý tìm cách tránh xa cho... lành.
(Tình huống chiếc xe tập lái đã suýt đấu đầu với xe tải trên cầu Thăng Long, Hà Nội. Video: HLX)
Sự chủ quan đến từ thầy và trò
Từng là người học lái xe vào năm 2013 tại một trung tâm đào tạo của một trường đại học có tiếng ở Hà Nội, anh Phạm Hồng Việt Anh kể lại, ngay từ buổi học đầu tiên làm quen với vô lăng và cần số, anh đã được thầy dạy lái xe cho tự điều khiển trên đại lộ Thăng Long để đến một sân tập lái ở Hoà Lạc.
"Sau khoảng 3 phút dừng xe ở đầu đại lộ để làm quen với 'số nguội' và vị trí bàn đạp côn phanh ga, tôi đã được thầy giáo ưu ái cho tự lái một đoạn đường dài. Lúc đó, phần vì cảm giác háo hức khi lần đầu được lái xe trên đường, phần vì quá tự tin nên tôi đã không ngần ngại tự lái đoạn đường dài vài chục km. Tất nhiên có thầy ngồi bên cạnh với phanh phụ, nhưng sau đó nghĩ lại, tôi vẫn thấy mình quá liều và chủ quan. Cũng may buổi hôm đó không có việc gì đáng tiếc xảy ra trên đường", anh Việt Anh chia sẻ.
Còn chị Nguyễn Thu Hà ở Hoà Bình mới được cấp giấy phép lái xe chưa lâu cũng thừa nhận, quá trình học lái xe của mình diễn ra "như một canh bạc". Thời gian đầu, thầy giáo đưa nhóm học viên ra bãi đất trống ở gần nhà để tập lái cho quen trước chứ không cho vào sân tập ngay.
Còn khi được đi trong sa hình, thầy cũng chỉ hướng dẫn cho nhóm học viên khoảng 1-2 buổi đầu, sau đó ngồi một chỗ uống nước, để các học viên tự "bò" trên bãi tập. Do vậy, việc các học viên không may đâm xe vào vỉa hoặc thậm chí tông vào gốc cây ở bãi tập là chuyện... cơm bữa.
"Nhìn lại quá trình học lái xe, tôi thấy họ chủ yếu dạy để thi đỗ trên sa hình chứ không phải dạy để lái tốt ngoài thực tế. Thế nên kể cả khi có giấy phép lái xe, tôi cũng vẫn phải thuê người phụ đạo thêm cả tuần mới dám mang xe đi ra đường", chị Hà nói.
Những người chưa đủ điều kiện (chưa có bằng lái) cầm vô lăng trên đường tiềm ẩn nguy cơ tai nạn giao thông rất cao. (Ảnh minh hoạ: Hoàng Hiệp) Chia sẻ với VietNamNet, ông Nghiêm Xuân Đỉnh - người có kinh nghiệm hơn 20 năm lái xe và hiện đang là quản lý đào tạo của một trung tâm dạy lái xe ở Hà Nội cho biết, về nguyên tắc thì những xe cho học viên tập lái chỉ được đi trên những tuyến đường ghi trên giấy phép xe tập lái. Giấy phép này do sở GTVT cấp với thời gian bằng với chu kỳ đăng kiểm của xe.
Tuy nhiên, nhiều thầy dạy lái muốn tiết kiệm thời gian nên đã tự ý cho học viên của mình ngồi điều khiển xe từ nhà đến sân tập để học viên có thêm "giờ bay" đường trường, bất chấp nguy hiểm có thể xảy ra trên đường. Ngoài ra, không hiếm thầy giáo để học viên của mình tự tập trong sân, còn bản thân mình ngồi...chơi.
Theo ông Đỉnh, việc để các học viên tự điều khiển xe mà không có sự giám sát trực tiếp của giáo viên kể cả ở trong bãi tập là việc bị cấm ở rất nhiều trung tâm.
Còn nếu đi ra đường trường mà thầy giáo cho học viên (chưa có bằng lái xe) tự ý điều khiển phương tiện thì giáo viên đó đã vi phạm Luật Giao thông đường bộ khi đã giao phương tiện cho người không đủ điều kiện điều khiển; còn học viên đương nhiên cũng vi phạm khi tự ý điều khiển ô tô khi chưa có bằng lái.
"Sắp tới, khi quy định về thiết bị giám sát hành trình GPS trên xe được áp dụng, học viên sẽ được giám sát chặt chẽ và chỉ được chạy trên một cung đường được cấp phép với đủ thời gian đào tạo theo hạng giấy phép lái xe. Khi đó, việc thầy giáo tự ý cho học viên cầm lái trên đường sẽ giảm bớt", ông Đỉnh thông tin.
Vị chuyên gia này cũng cho rằng, trước khi có những quy định siết chặt hơn về đào tạo lái xe, các giáo viên và học viên cũng cần nâng cao ý thức và trách nhiệm của bản thân khi học và lái xe trên đường trường. Cả thầy và trò đều không được chủ quan để dẫn tới những sự cố không đáng có cho chính mình và người khác.
Quy tắc đảm bảo an toàn cho xe ô tô tập lái
Về điều kiện tham gia giao thông, điều 58 Luật Giao thông đường bộ quy định: "Người tập lái xe ô tô khi tham gia giao thông phải thực hành trên xe tập lái và có giáo viên bảo trợ tay lái".
Bên cạnh đó, xe tập lái và người ngồi trên xe tập lái phải tuân thủ các quy tắc sau:
- Xe tập lái phải có giấy phép xe tập lái do Tổng cục Đường bộ Việt Nam hoặc Sở Giao thông vận tải cấp.
- Xe tập lái phải có biển xe “Tập lái” theo mẫu; có ghi tên cơ sở đào tạo, cơ quan quản lý trực tiếp ở mặt ngoài hai bên cánh cửa hoặc hai bên thành xe theo quy định.
- Giáo viên thực hành phải đeo phù hiệu “Giáo viên dạy lái xe”, học viên tập lái phải đeo phù hiệu “Học viên tập lái xe”.
- Giáo viên dạy thực hành phải cho học viên chạy đúng tuyến đường, thời gian quy định trong giấy phép xe tập lái.
Hoàng Hiệp
Bạn có góc nhìn (hoặc có trải nghiệm) nào về vấn đề trên? Hãy chia sẻ bài viết về Ban Ô tô xe máy theo email: [email protected]. Các nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin cảm ơn!
Học viên tập lái ô tô đạp nhầm chân ga tông chết thầy giáoTrong lúc thực hành lái xe trong sa hình, nam học viên đạp nhầm chân ga tông chết thầy giáo.">
...
阅读更多
热门文章
- Siêu máy tính dự đoán Stuttgart vs Bayern Munich, 2h30 ngày 1/3
- Nhìn đọt nhãn lồng xanh mướt, hân hoan chờ tô canh ngọt mát của mẹ
- Tài xế băn khoăn trước đề xuất dán thẻ ETC bắt buộc khi đăng kiểm
- Quang Đăng, Đình Lộc làm biên đạo gameshow nhảy múa
- Nhận định, soi kèo Al Ahli Amman vs Al
- Hết tiền, bỏ cuộc chữa ung thư
最新文章
-
Nhận định, soi kèo Shanghai Port vs Changchun Yatai, 18h35 ngày 28/2: Cửa trên ‘ghi điểm’
-
Năm 2014, thuật ngữ "trì hoãn giấc ngủ" (bedtime procrastination) lần đầu tiên được công bố trên tạp chí khoa học Frontiers in Psychology. Sau đó ít lâu, nhiều người thêm cụm từ "trả thù" (revenge) nhằm mô tả những công dân cổ cồn Trung Quốc làm việc đến 12 tiếng mỗi ngày, sau đó cố gắng thức khuya hơn để làm những gì mình thích.
Giờ đây, "trì hoãn giấc ngủ trả thù" hay "thức khuya trả thù" được sử dụng để chỉ chung những người có thói quen ăn bớt giờ ngủ về đêm để có thêm thời gian cho hoạt động giải trí như lướt mạng xã hội, xem phim hoặc chơi điện tử…
Thuật ngữ "trì hoãn giấc ngủ báo thù" trở nên phổ biến qua dòng tweet của nhà báo Daphne K. Lee vào tháng 6/2020.
Theo Very Well Mind, có 3 dấu hiệu để xác định một người gặp tình trạng "trì hoãn giấc ngủ trả thù": Thứ nhất, việc thức khuya làm giảm tổng thời gian ngủ vào ban đêm của họ; Thứ hai, họ chủ động thức khuya, không bị tác động bởi các yếu tố như môi trường xung quanh hay tình trạng sức khỏe; Và thứ ba, họ hoàn toàn nhận thức được tác hại của việc thức khuya nhưng vẫn lựa chọn làm điều này.
Nghiên cứu cũng chỉ ra rằng người thường xuyên làm việc căng thẳng, nhiều giờ vào ban ngày và cặp vợ chồng có con nhỏ là những đối tượng thường xuyên trì hoãn giấc ngủ.
Đối với những cặp vợ chồng trẻ, họ chỉ có thể thảnh thơi khi con cái đi ngủ. Còn đối với người bận rộn, việc thức khuya và nằm dài xem phim là khoảng thời gian hiếm hoi họ được thư giãn trong ngày.
Ban đầu, những người này chỉ dành 10-15 phút xem điện thoại hoặc các chương trình yêu thích. Dần dần, họ tiêu tốn đến 1-2 tiếng hoặc thậm chí thức đến rạng sáng hôm sau, chỉ ngủ gục khi cơ thể kiệt sức.
Nguyên nhân
Theo Very Well Mind, việc thiếu thốn thời gian rảnh vào ban ngày là nguyên nhân chính dẫn đến thói quen trì hoãn giấc ngủ.
Ranh giới mờ nhạt giữa công việc, học tập và cuộc sống cá nhân khiến nhiều người không còn thì giờ dành cho chính mình. Họ chấp nhận đánh đổi vài giờ ngủ để cảm thấy có thể kiểm soát và tận hưởng thời gian nhàn rỗi.
Mua sắm trực tuyến, lướt mạng xã hội, đọc truyện, xem phim là những hoạt động nhiều người thường làm để trì hoãn giờ ngủ. Ảnh minh họa: Dario Fernandez Ruz/Pexels.
Ngoài ra, một vài nguyên nhân khác của "trì hoãn giấc ngủ trả thù" bao gồm:
- Theo nghiên cứu năm 2014, hành vi này có liên hệ với khả năng tự kỷ luật của con người. Nếu ý thức tự kỷ luật kém, dù có buồn ngủ đến mấy, họ cũng sẽ đi ngược lại ý chí của mình, dẫn đến việc nằm lướt điện thoại hay xem phim.
- Những người thường trì hoãn giấc ngủ có xu hướng trì hoãn trong các công việc khác.
- Yếu tố sức khỏe và đồng hồ sinh học cá nhân.
Tình trạng trì hoãn giấc ngủ ngày càng trở nên tồi tệ hơn khi con người bị gia tăng căng thẳng và thay đổi thói quen sinh hoạt vì Covid-19. Theo khảo sát của Học viện Y học giấc ngủ Mỹ, tháng 1/2021, khoảng 40% người trưởng thành được hỏi cho biết họ ngày càng khó ngủ.
Nếu chỉ thi thoảng thức khuya, điều này nhìn chung không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe con người. Tuy nhiên, thói quen "trì hoãn giấc ngủ báo thù" kéo dài sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến thể chất và tinh thần. Thiếu ngủ dễ làm giảm hệ thống miễn dịch, tăng nguy cơ mắc các bệnh mạn tính như tim mạch, cao huyết áp, trầm cảm và Alzheimer.
Đối phó
Để đối phó tình trạng "trì hoãn giấc ngủ báo thù", theo các chuyên gia, con người cần thực hiện nhiều biện pháp.
Theo chuyên gia, chúng ta nên tránh xa thiết bị điện tử trước giờ ngủ để tránh "trì hoãn giấc ngủ trả thù". Ảnh minh họa: Ron Lach/Pexels.
Đầu tiên, chúng ta cần ưu tiên giấc ngủ. Nếu bạn muốn cơ thể nghỉ ngơi, trước tiên hãy nghĩ tới việc ngủ. Thời gian hồi phục sức khỏe sẽ giúp bạn có nhiều năng lượng để hoàn thành công việc vào ngày hôm sau.
Thứ hai, hình thành thói quen ngủ đúng giờ, hãy luyện tập đi ngủ và thức dậy vào những giờ nhất định. Bên cạnh đó, không dung nạp cồn hay caffeine vào thời gian chiều tối và tạo môi trường thoải mái để dễ chìm vào giấc ngủ.
Thứ ba, điều chỉnh lịch trình cá nhân. Lịch trình bận rộn vào ban ngày thường là gốc rễ của thói quen "trì hoãn giấc ngủ trả thù". Vì vậy, bạn cần nghiêm túc xem xét các đầu việc cần hoàn thành mỗi ngày và cắt bỏ những việc tiêu tốn thời gian không cần thiết.
Thứ tư, dành thời gian cho bản thân. Thay vì chỉ lập kế hoạch cho công việc, bạn cũng nên sắp xếp thời gian dành cho các hoạt động thư giãn cá nhân trong ngày.
Thứ năm, thực hiện các thói quen ban đêm như chăm sóc da hoặc lên giường thư giãn sớm hơn khoảng một tiếng.
Và cuối cùng, tránh xa các thiết bị điện tử trước giờ ngủ. Hãy tắt điện thoại, máy tính và dừng lướt mạng xã hội khi bạn đặt lưng lên giường. Bạn cũng có thể tập thói quen thiền, kéo giãn cơ nhẹ nhàng để giúp dễ ngủ hơn.
Theo Zing
" alt="Ban ngày bận rộn khiến nhiều người thức khuya trả thù">Ban ngày bận rộn khiến nhiều người thức khuya trả thù
-
Sau hơn 3 năm nỗ lực, Kiều Trang cũng có được những mối quan hệ tốt, thêm nhiều bạn bè thân thiết. Khi hoàn thành chương trình học, năm 2020, Trang quyết định đến Tokyo làm việc để tìm kiếm cơ hội phát triển bản thân.
Thành phố mới xa lạ, bạn bè không có khiến Trang lại một lần nữa rơi vào trạng thái cô đơn, hụt hẫng. Cùng với đó, vì chưa có kinh nghiệm làm việc văn phòng, Trang cảm thấy rất áp lực.
Ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ được giao, cô còn phải học cách giao tiếp, xây dựng mối quan hệ với đồng nghiệp. Mọi thứ đối với Trang lúc này vô cùng mới mẻ.
Dù khi đó đã không còn rào cản về ngôn ngữ nhưng với Kiều Trang, việc bắt đầu lại các mối quan hệ, làm sao để hiểu về đồng nghiệp hơn cũng là một hành trình hết sức khó khăn. Trang chỉ biết cố gắng, làm hết sức có thể, học hỏi thêm kinh nghiệm của các anh chị đồng nghiệp.
Ban đầu vì chưa quen biết nên mọi người cũng không quan tâm đến Trang nhiều. Sau đó nhờ sự chăm chỉ và cầu tiến, cô dần lấy được cảm tình của mọi người, được tận tình chỉ dạy. Thế nhưng lúc này, Trang lại cảm nhận được những áp lực do chính bản thân mình tạo nên.
Chỉ cần làm việc gì đó chưa như ý, Trang luôn cảm thấy không hài lòng, tự dằn vặt bản thân, làm cho tình trạng ngày một trầm trọng hơn.
"Đó là khoảng thời gian khá tệ với mình, nhiều đêm mất ngủ vì lo lắng công việc. Sau này, khi đã quen, mình bắt đầu thấy nhẹ nhàng hơn. Mình học cách chia sẻ nhiều hơn, dành thời gian nói chuyện với gia đình đặc biệt là làm những việc mình yêu thích. Nhờ vậy mình đã vượt qua được những đêm mất ngủ, cảm thấy bản thân thư thái hơn nhiều", 9X cho biết.
Rất khó khăn Trang mới vượt qua được áp lực công việc tại Nhật. Trải qua nhiều năm ở Nhật, thấm thía nhiều bài học về nghị lực sống, vượt qua khó khăn, Trang càng thêm yêu đất nước, con người Nhật. "Mình may mắn được gặp những người bạn Nhật tốt bụng, hết lòng giúp đỡ mọi người, luôn quan tâm mình. Mình luôn biết ơn những tháng năm ở Nhật đã tôi luyện bản thân trở nên cứng cỏi, mạnh mẽ, giúp mình học thêm nhiều điều mới, cho mình nhiều trải nghiệm thú vị", Trang tâm sự.
Tủ sách miễn phí cho trẻ em nghèo
Khi ổn định mọi thứ, Kiều Trang bắt đầu nghĩ đến chuyện thực hiện ước mơ hằng ấp ủ.
Sinh ra và lớn lên ở đảo Thanh Lân (Quảng Ninh), tuổi thơ của Trang có nhiều thứ khác với các bạn trẻ trong đất liền. Trang nhớ về những ngày thơ bé ở đảo, điện không có, mạng internet cũng không. Tuổi thơ tuy thiếu thốn nhưng Trang luôn cảm thấy hạnh phúc. Ngày đó, Trang và các bạn thường xuyên nhận được quần áo, sách vở từ các bạn trong đất liền gửi vào.
Kiều Trang muốn mang đến cho các em nhỏ vùng cao những tủ sách ý nghĩa. "Hồi còn đi học, ngoài sách giáo khoa thì chúng mình không có thêm sách tham khảo. Mình nhớ có những chương trình tặng sách, quần áo cho học sinh biển đảo xa xôi từ các bạn trong đất liền gửi ra. Đó là khi mình có cơ hội tiếp cận với sách, cũng từ đó mình dần có thói quen đọc", Trang cho hay.
Đam mê với sách nhen nhúm từ khi đó. Sau này khi là sinh viên đại học, Trang thường xuyên tham gia các buổi ra mắt sách, tìm thú vui trong sách.
Tủ sách yêu thương Trang dành tặng cho các em nhỏ vùng khó khăn. Cô chọn sách là người bạn chia sẻ những cảm xúc của mình. Mọi khoảnh khắc, dấu mốc quan trọng là nhờ có được từ việc đọc sách.
Vậy nên, Trang luôn hi vọng các bạn nhỏ cũng sớm hình thành được thói quen đọc sách. Và đó là lúc dự án thư viện sách miễn phí cho trẻ em "Book for Love" được ấp ủ.
Tháng 9 năm 2019, Trang đăng kí cuộc thi Miss Vysa Osaka 2019 do Hội thanh niên sinh viên Việt Nam Vysa Osaka tại Nhật dưới sự bảo trợ của Đại sứ quán Việt Nam tổ chức. Cô gái trẻ chia sẻ dự án về tủ sách của mình tại quê hương vùng đảo và nhận được sự ủng hộ của nhiều người.
Sau này, nhờ bạn bè, người thân và những người cùng chung ý tưởng giúp đỡ, Trang đã thực hiện được 2 tủ sách dành tặng cho các em học sinh vùng khó khăn. Tủ sách "Book for Love" đầu tiên được đặt tại điểm trường Tiểu học xã Thanh Lân, huyện Cô Tô, tỉnh Quảng Ninh vào ngày 29/2/2020.
Trang hy vọng những cuốn sách là hành trang giúp các em có thói quen đọc sách. Bạn bè ở Nhật cũng như ở Việt Nam hết sức ủng hộ dự án ý nghĩa này của Trang. Đến ngày 25/1/2021, tủ sách "Book for Love" thứ 2 ra đời tại điểm trường Huổi Ít A, bản Huổi Mí, xã Huổi Mí, huyện Mường Chà, tỉnh Điện Biên.
Đến ngày 25/1/2021, tủ sách "Book for Love" thứ 2 ra đời tại điểm trường Huổi Ít A, bản Huổi Mí, xã Huổi Mí, huyện Mường Chà, tỉnh Điện Biên. ““Book for Love” mang ý nghĩa từ những cuốn sách gửi gắm tình yêu của mình đến nơi mình sinh ra và lớn lên, đến những nơi mình đã đặt chân qua trên khắp dải đất hình chữ S. Mình muốn dùng những cuốn sách mang lại những giá trị nhân văn và tốt đẹp nhất tới cho các em nhỏ từ những vùng núi tới hải đảo xa xôi.
Hy vọng những cuốn sách là hành trang giúp các em có thói quen đọc sách, là điểm tựa đưa các em đến những hành trình xa hơn, ươm mầm từ những ước mơ của chính các em”, Trang bộc bạch.
Dù còn bận rộn với nhiều công việc nhưng hiện tại Kiều Trang vẫn không ngừng “chăm sóc” cho dự án sách của mình.
“Có lẽ mình sẽ trở về Việt Nam, tiếp tục phát triển công việc kinh doanh và thực hiện nhiều hoạt động thiện nguyện để xây dựng được nhiều tủ sách miễn phí cho trẻ em vùng núi và những nơi hải đảo xa xôi", Kiều Trang nói về dự định trong 2 năm tới.
Tú Linh
" alt="4 năm ở Nhật và hành trình mang 'tủ sách yêu thương' cho trẻ em nghèo">
Ảnh: NVCC4 năm ở Nhật và hành trình mang 'tủ sách yêu thương' cho trẻ em nghèo
-
Ông Nguyễn Quang Thông, Tổng Biên tập Báo Thanh Niên, cho biết: "Sau 4 tháng tổ chức, cuộc thi Hà Nội thành phố tôi yêu đã nhận được 1.080 bài tham gia từ các tác giả trong và ngoài nước. Cùng chung tình yêu Hà Nội, song các bài thi lại có những thể hiện khác nhau nhờ những trải nghiệm cá nhân đa dạng. Các tác phẩm giàu cảm xúc, mang những trải nghiệm phong phú và đau đáu những tìm tòi riêng. Các bài thi này cũng cho thấy sức hút từ đề tài Hà Nội đối với những người yêu thích viết văn". Tác giả Lê Đình Trung với tác phẩm Hà Nội chẳng tốn một xu đoạt giải Nhất cuộc thi. Giải Nhất được trao cho tác giả Lê Đình Trung với tác phẩm Hà Nội chẳng tốn một xu, 2 giải Nhì dành cho 2 tác giả Cao Thị Nga - tác phẩm Hà Nội có một dòng sông không chảy) và Phạm Thanh Thúy - tác phẩm Mơ người Hà Nội, 3 giải Ba cho tác giả Dương Thành Phát - tác phẩm Đập cánh, Lê Thị Bính - tác phẩm Nhớ thời xí nghiệp hai que và Linh Chi - tác phẩm Hà Nội thu trong chén chè bưởi cốm của ngoại. Ngoài ra, ban giám khảo cuộc thi cũng trao 6 giải khuyến khích và 1 giải cho tác phẩm được yêu thích nhất.
Tác giả Lê Đình Trung, tác giả đoạt giải nhất cuộc thi với tác phẩm Hà Nội chẳng tốn một xu, bày tỏ: "Tôi xin cảm ơn đến ban tổ chức đã mang đến cuộc thi là nơi mọi người có thể nói lên tiếng lòng của mình với Hà Nội. Bản thân tôi từng rất trăn trở rất nhiều trước khi đặt bút viết về Hà Nội. Bởi có những thứ trong suy nghĩ mình nghĩ như vậy, nhưng khi đặt bút viết không dễ dàng thành lời, bởi với bản thân tôi là một người viết không chuyên. Ba bài thi của tôi xuất phát từ tình cảm chân thật nhất của mình dành cho Hà Nội. Những câu từ hoàn toàn giản dị, không hề hoa mỹ, nhưng xuất phát từ tấm lòng chân thành, sâu lắng nhất của tôi dành cho Hà Nội, để rồi từ tình cảm đấy mỗi khi đi xa luôn nhớ về Hà Nội, cũng như là nhớ bà, nhớ mẹ của mình".
Ban giám khảo trao giải cho 2 tác giả đoạt giải Nhì cuộc thi. "Nhiều người khi mới đến Hà Nội có rất nhiều trăn trở với cuộc sống nơi thủ đô nhiều điều kiện sinh hoạt đắt đỏ, xô bồ, thế nhưng với tôi - một người từng đến, từng sống, từng ở, từng đi sau đó quay lại Hà Nội thì ở Hà Nội không cần gì ngoài tấm lòng, thiện lành, tử tế, biết yêu thương nhau là đủ. Khi yêu thương rồi ta dễ dàng bao dung, dung hòa sự khác biệt", tác giả Lê Đình Trung chia sẻ.
PGS - TS Phạm Xuân Thạch (Chủ nhiệm khoa Văn học, ĐH KHXH&NV, ĐH Quốc gia), giám khảo cuộc thi, chia sẻ: "Đó là những bài thi mang tình yêu sâu sắc mãnh liệt với Hà Nội, những tìm tòi riêng của tác giả về thành phố, những câu chuyện, những kỷ niệm về thành phố, những suy nghĩ về thành phố và chọn được bài này đặt lên trên bài kia không phải là lựa chọn dễ dàng gì".
Ban giám khảo trao giải cho tác giả đoạt giải Ba cuộc thi. Nhà văn, nhà nghiên cứu Nguyễn Trương Quý nhìn nhận, nhiều bài viết cho thấy khả năng quan sát những chi tiết, đặt ra được những vấn đề của đời sống như bảo vệ dòng sông Tô Lịch ở Hà Nội khỏi ô nhiễm, ứng xử thế nào với người nhập cư... và có thể chạm vào cảm xúc cũng như cho thấy chiều hướng giải quyết vấn đề rất lý thú...
100 bài viết của các tác giả dự thi viết Hà Nội thành phố tôi yêu được in thành sách. Nhà văn Đỗ Phấn đánh giá: "Ở thang bậc cảm xúc của tác giả với sự việc, con người ở Hà Nội, hầu hết đều có cảm xúc tương đối cao và đồng đều. Người viết có tấm lòng yêu Hà Nội, có tâm lý chung đóng góp sức viết của mình để xây dựng bộ mặt văn hóa của Hà Nội. Tuy nhiên, có những bài viết cho thấy những thông tin hay từ những người có đời sống tương đối lâu dài ở Hà Nội, hoặc là ở những giai đoạn mà họ biết rõ về đời sống trong bài của họ".
Tình Lê
NSƯT Công Ninh: 'Đọc sách thể hiện văn hóa của người làm nghệ thuật!
"Với những nghệ sĩ - được hiểu là người công chúng, họ cần ý thức và trách nhiệm hơn với vốn hiểu biết của mình....", NSƯT Công Ninh chia sẻ quan điểm.
" alt="Trao 12 giải thưởng cho tác giả đoạt giải cuộc thi viết 'Hà Nội thành phố tôi yêu'">Trao 12 giải thưởng cho tác giả đoạt giải cuộc thi viết 'Hà Nội thành phố tôi yêu'
-
Nhận định, soi kèo Ethnikos Achna vs Apollon Limassol, 22h00 ngày 28/2: Lung lay top 6
-
Trong cuốn hồi ký Sự thật ta nắm giữmới được Tân Việt Books và NXB Dân Trí phối hợp phát hành có nhiều góc khuất được bà Kamala kể về phu quân của mình. Được sự cho phép của Tân Việt Books, VietNamNet xin trích đoạn trong cuốn hồi ký Sự thật ta nắm giữ của bà Kamala Harris. Sáu tháng trước, tôi cũng không biết anh chàng Doug đó là ai. Tôi chỉ biết người bạn thân nhất của tôi, Chrisette, không ngừng gọi điện thoại cho tôi. Tôi đang họp và điện thoại của tôi cứ reo liên hồi. Tôi đã để mặc các cuộc gọi của cô ấy, nhưng sau đó tôi bắt đầu lo lắng. Các con cô ấy là con đỡ đầu của tôi.
Có điều gì đó đã xảy ra sao?
Tôi ra ngoài và gọi cho cô ấy.
“Sao thế? Mọi chuyện ổn cả chứ?”
“Mọi chuyện đều ổn cả. Cô sẽ đi hẹn hò,” cô ấy nói. “Tôi à?”
“Đúng vậy,” cô ấy trả lời một cách rất chắc chắn. “Tôi vừa gặp anh chàng này. Anh ấy đáng yêu lắm, anh ấy là giám đốc một công ty luật và tôi nghĩ cô sẽ thích anh ấy. Anh ấy sống ở Los Angeles, nhưng dù sao thì cô cũng hay tới đây làm việc mà”
Đối với tôi, Chrisette như một người chị em vậy, và tôi biết rằng tranh cãi với cô ấy cũng chẳng ích gì.
“Tên anh ấy là gì?” tôi hỏi.
“Tên anh ấy là Doug Emhoff, nhưng hứa với tôi là cô sẽ không tìm tên anh ấy trên Google nhé. Đừng nghĩ quá nhiều. Chỉ cần gặp anh ấy thôi. Tôi đã cho anh ấy số của cô rồi. Anh ấy sẽ gọi cho cô”.
Tôi lầm bầm phản đối, nhưng đồng thời, tôi cũng đánh giá cao cách tiếp cận mạnh mẽ của Chrisette. Cô ấy là một trong số ít người mà tôi có thể thành thật trò chuyện về cuộc sống cá nhân của mình. Đối với một người phụ nữ độc thân, có nghề nghiệp ổn định ở độ tuổi bốn mươi và được công chúng để ý sát sao, việc hẹn hò không hề dễ dàng. Tôi biết nếu tôi cùng một người đàn ông đến tham dự một sự kiện, mọi người sẽ ngay lập tức bắt đầu suy đoán về mối quan hệ của chúng tôi. Tôi cũng biết rằng phụ nữ độc thân trong chính trường được nhìn nhận khác với đàn ông độc thân. Mức độ thoải mái trong đời sống xã hội của chúng tôi không giống nhau. Tôi không có hứng thú cân nhắc một mối quan hệ trừ khi tôi gần như chắc chắn mình đã tìm thấy “một nửa còn lại” - nên trong suốt nhiều năm, tôi đã tách biệt cuộc sống cá nhân của mình với sự nghiệp.
Kamala Harris và chồng. Vài đêm sau, tôi đang trên đường đến một sự kiện thì nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ. Doug đang xem một trận bóng rổ cùng một người bạn và anh ấy đã lấy hết can đảm để gửi cho tôi một tin nhắn đầy ngượng ngùng. “Xin chào! Tôi là Doug. Tôi chỉ muốn gửi lời chào đến cô thôi! Tôi đang xem trận đấu của đội Lakers”. Tôi nhắn tin lại chào anh ấy, và chúng tôi đã lên kế hoạch trò chuyện cùng nhau vào ngày hôm sau. Sau đó, tôi chấm dứt cuộc hội thoại với một chút lúng túng - “Lakers cố lên!” - mặc dù chính xác thì tôi hâm mộ đội Warriors.
Sáng hôm sau, khi rời phòng tập thể dục để đến chỗ làm tôi nhận ra mình đã bị nhỡ một cuộc gọi từ Doug. Mặc dù tôi đã hẹn anh ấy cùng trò chuyện vào ngày hôm sau nhưng tôi không ngờ anh ấy lại liên hệ sớm như vậy. Nhưng tôi thấy việc đó khá đáng yêu, tôi thừa nhận. Trên thực tế, khi tôi viết chương này, tôi đã ngồi cùng Doug và hỏi anh ấy đã nghĩ gì khi gọi điện lúc đó. Đây là điều anh ấy đã nói:
Sáng hôm đó anh dậy sớm. Anh có một cuộc họp sớm. Và khi đang lái xe đi làm, anh cứ nghĩ mãi về em. Anh cứ tự nhủ: “Bây giờ là 8 giờ 30 sáng, còn quá sớm để gọi cho cô ấy. Gọi điện giờ này thì buồn cười quá. Đừng làm như thế. Đừng. Đừng gọi cho cô ấy. Đừng làm thế.” Và sau đó, “Ôi không, mình vừa bấm số của cô ấy,” và “Ôi không, chuông đang reo”.
Tin nhắn thoại từ anh ấy mà tôi còn lưu đến bây giờ rất dài và hơi lan man. Tuy nhiên, anh ấy có vẻ là người tốt, và tôi muốn tìm hiểu thêm. Doug, mặt khác, khá chắc chắn rằng anh ấy đã làm tiêu tan mọi cơ hội mình có. Anh ấy kể rằng, anh ấy nghĩ tin nhắn thoại hôm ấy thật thảm hại và có thể tôi sẽ không liên lạc với anh ấy nữa. Anh ấy phải ngăn bản thân không gọi lại cũng như gửi đi một tin nhắn dài dòng khác để giải thích cho tin nhắn đầu tiên này.
Nhưng định mệnh đã mỉm cười với chúng tôi. Thật ra khi đó, tôi đang sở hữu một căn hộ ở San Francisco, và sau khi tiết kiệm hàng năm trời để làm lại căn bếp, việc sửa chữa cũng sắp được bắt đầu. Hôm đó, lẽ ra tôi phải gặp nhà thầu và nhóm của anh ta để dẫn họ vào nhà và đưa chìa khóa cho họ, nhưng khi về đến căn hộ, tôi được biết nhà thầu sẽ đến muộn và tôi sẽ phải đợi.
Nói cách khác, tôi nhận thấy mình có một tiếng rảnh rang để nghỉ trưa - một điều gần như chưa từng xảy ra. Vì vậy, tôi quyết định gọi cho Doug. Có thể anh ấy cũng đang nghỉ trưa.
Anh ấy bắt máy, và cuối cùng chúng tôi nói chuyện suốt một tiếng đồng hồ. Nghe có vẻ ủy mị, tôi biết thế, nhưng cuộc trò chuyện cứ thế tiếp diễn; và dù tôi chắc chắn rằng cả hai chúng tôi đều rất cố gắng để tỏ ra hài hước và thú vị, nhưng trên hết tôi nhớ chúng tôi đã chòng ghẹo nhau, đùa giỡn và cười cợt bản thân rồi cười cợt nhau, giống như chúng tôi bây giờ vậy. Vào lúc chủ thầu đến, tôi đã rất háo hức được gặp trực tiếp anh chàng Doug này. Chúng tôi đã hẹn cùng nhau dùng bữa vào tối thứ Bảy ở Los Angeles. Tôi rất nóng lòng được bay đến đó.
Doug gợi ý rằng chúng tôi nên gặp nhau tại nơi ở của anh ấy trước. Thay vào đó, tôi nhờ anh ấy đến đón tôi. “Được rồi, nhưng tôi chỉ muốn cô biết là tôi không giỏi lái xe lắm,” anh ấy nói. “Cảm ơn vì đã cho tôi biết,” tôi đáp với một tiếng cười khúc khích. Doug không hề tự phụ hay ra vẻ, không hề tỏ ra kiêu ngạo hay khoe khoang. Anh ấy có vẻ rất thoải mái. Đó là một phần lý do tôi thích anh ấy ngay lập tức.
Sáng hôm sau buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi, Doug gửi email cho tôi toàn bộ những ngày mà anh ấy rảnh trong vài tháng tới. Email viết rằng: “Tôi đã quá già để cư xử hời hợt hay trốn tránh rồi. Tôi thực sự thích cô, và tôi muốn xem liệu chúng ta có thể tiến xa đến đâu”. Trên thực tế, anh ấy rất háo hức muốn gặp tôi vào thứ Bảy đó, nhưng tôi đã lên lịch hẹn với các cô gái vào cuối tuần từ trước đó rất lâu.
“Không sao cả. Tôi có thể đến gặp cô và hai chúng ta có thể lẻn đi,” anh ấy nói. Tôi đánh giá cao sự nhiệt tình của anh ấy, nhưng tôi phải giải thích với anh ấy rằng, không, cuộc hẹn với các cô gái vào cuối tuần không giống như anh ấy nghĩ. Thay vào đó, chúng tôi đã lên kế hoạch cho buổi hẹn hò thứ hai vào một ngày cuối tuần khác.
Trong buổi hẹn hò thứ ba, Doug quyết định anh ấy phải làm điều gì đó lớn lao. Anh ấy bay đến Sacramento để cùng tôi ăn tối. Sau đó, chúng tôi nhận ra cả hai đều có tình cảm đặc biệt dành cho nhau. Chúng tôi đồng ý hẹn hò trong sáu tháng và sẽ xem xét lại mối quan hệ sau sáu tháng. Đến nghe phát biểu về tệ nạn trốn học không hẳn là điều mà hầu hết mọi người nghĩ về một buổi hẹn hò lãng mạn, nhưng mục đích của sự kiện này là để Doug ra mặt - đây là lần đầu tôi mời anh ấy cùng tôi tham gia một hội nghị trang trọng thế này. Do đó, đội ngũ của tôi mới xì xào và chỉ trỏ, vì họ từng nghe nhiều lời đồn về anh ấy nhưng chưa từng tận mắt thấy anh. Sau này, họ gọi giai đoạn đó là A.D. - “Sau Doug.” Họ thích cách anh ấy làm tôi cười. Tôi cũng vậy.
Doug đã từng kết hôn một lần và anh ấy có hai đứa con, Cole và Ella - được đặt theo tên của John Coltrane và Ella Fitzgerald. Khi tôi và Doug mới hẹn hò, Ella học cấp hai và Cole học cấp ba. Doug và người vợ đầu, Kerstin, đều cùng hưởng quyền nuôi con. Tôi từng - và vẫn - dành cho Kerstin một sự ngưỡng mộ và trân trọng vô cùng. Từ cách mà Doug kể về những đứa con của mình, tôi có thể nhận ra rằng cô ấy là một người mẹ tuyệt vời. Trong những tháng sau đó, khi tôi và Kerstin làm quen với nhau, chúng tôi thực sự hợp ý và sau đó trở thành bạn bè. (Đôi khi chúng tôi hay nói đùa rằng gia đình hiện tại của chúng tôi gần như hơi quá thân thiết.)
Sau buổi hẹn hò thứ hai, Doug đã sẵn sàng giới thiệu tôi với Cole và Ella. Tôi cũng rất háo hức được gặp chúng. Nhưng đối với một đứa trẻ có bố mẹ ly hôn, tôi biết sẽ rất khó khăn khi chúng thấy bố mẹ bắt đầu hẹn hò với người khác. Vì vậy, tôi đã đi chậm lại. Ngoài việc thỉnh thoảng nói chuyện với bọn trẻ khi Doug bật loa ngoài điện thoại trong xe. Tôi muốn đảm bảo rằng Doug và tôi có một mối quan hệ chín chắn và lâu dài trước khi tôi hiện diện trong cuộc sống của Cole và Ella.
Doug và tôi đã suy tính rất cẩn thận về thời gian cũng như cách mà cuộc gặp đầu tiên nên diễn ra. Chúng tôi đã đợi khoảng hai tháng sau khi chúng tôi gặp nhau, mặc dù trong kí ức của tôi, cảm giác như chúng tôi đã ở bên nhau từ rất lâu rồi. Có thể bởi vì tôi quá háo hức, hoặc bởi vì khi ngày trọng đại đó cuối cùng cũng đến, tôi cảm giác như tôi đã yêu Doug được nhiều năm rồi.
Sáng hôm đó tôi thức dậy với cảm giác vô cùng phấn khích, nhưng cũng lo lắng trong lòng. Cho đến thời điểm đó, tôi chỉ được biết gương mặt xinh xắn của Cole và Ella qua những tấm ảnh của Doug, biết được tính cách dễ gần của chúng qua những câu chuyện anh ấy kể, rằng chúng là những người quan trọng nhất đối với anh ấy. Bây giờ, khi được gặp hai thanh niên trẻ tuyệt vời này, đó là một dịp quan trọng.
Trên đường từ văn phòng ở LA về nhà, tôi mua một hộp bánh quy và thắt một dải ruy băng sặc sỡ thành một chiếc nơ xung quanh. Tôi cởi bỏ bộ vest, mặc quần jean và áo khoác Chuck Taylors, hít thở sâu vài lần rồi bắt xe đến nhà Doug. Trên đường đi, tôi cố tưởng tượng xem vài phút đầu tiên sẽ diễn ra như thế nào. Tôi tưởng tượng ra vài tình huống và cố gắng nghĩ ra những điều hoàn hảo để nói. Hộp bánh quy đang được đặt cạnh tôi trên ghế, một nhân chứng thầm lặng cho buổi tập dượt của tôi. Bọn trẻ sẽ nghĩ hộp bánh quy thật tuyệt hay thật kì quặc? Có lẽ dải ruy băng quá sặc sỡ.
Dải ruy băng đúng là quá sặc sỡ. Nhưng Cole và Ella chào đón tôi rất nồng nhiệt. Chúng cũng muốn gặp tôi. Chúng tôi nói chuyện trong vài phút, sau đó cùng nhau lên xe của Doug để đi ăn tối. Doug và tôi đã quyết định rằng bọn trẻ nên chọn địa điểm ăn để mọi thứ được thoải mái nhất có thể. Chúng đã chọn một nơi mà chúng thích từ khi còn nhỏ - một tiệm hải sản ngoài đường cao tốc dọc bờ biển Thái Bình Dương có tên là Reel Inn. Mất khoảng một giờ đồng hồ để đến đó, nhờ đó chúng tôi có thời gian để làm quen với nhau trên xe. Cole, hóa ra, là một người đam mê âm nhạc, và cậu ấy rất háo hức muốn chia sẻ với tôi vài điều mà cậu mới khám phá.
“Gần đây cháu bắt đầu nghe nhạc của Roy Ayers,” cậu ấy nói. “Cô biết ông ấy không?”
Tôi hát để trả lời: “Ai ai cũng yêu ánh mặt trời, ánh mặt trời, hãy đắm mình vào ánh mặt trời…”
“Cô có biết ông ấy!” “Tất nhiên là cô biết!”
Chúng tôi bật bài hát đó lên, và sau đó là một vài bài khác nữa. Bốn người chúng tôi hát cùng nhau, để cửa sổ xe mở toang trong lúc đang tiến về phía bờ biển để ăn tối.
Reel Inn là một nơi giản dị và khiêm nhường. Cảm giác thật sự thoải mái khi đến đây. Chúng tôi cầm khay xếp hàng đợi ở quầy, thực đơn các món cá tươi được viết trên một tấm bảng đen treo trên tường. Nhân viên thu ngân đưa số cho chúng tôi, giống như ở những cửa hàng bán thức ăn, và khi đã có đồ ăn, chúng tôi mang khay của mình ra chỗ bàn ăn ngoài trời nhìn thẳng ra biển, lúc mặt trời bắt đầu lặn. Khi chúng tôi ăn xong, Cole và Ella nói rằng chúng sẽ đến trường của Cole để xem triển lãm nghệ thuật, nơi một vài tác phẩm của bạn bè chúng được trưng bày. Chúng muốn biết liệu chúng tôi có muốn tham gia cùng không.
“Tất nhiên là có!” tôi nói, như thể đây là một điều hoàn toàn bình thường. Nghe có vẻ hay ho đối với tôi. Sau đó Doug thì thầm với tôi, “Chắc là chúng phải thích em lắm. Chúng chưa mời anh tham gia việc gì bao giờ cả”. Chúng tôi đến trường cùng nhau, và Ella - một họa sĩ tài năng - đã giảng giải cho chúng tôi trong suốt buổi triển lãm một cách rất thành thạo. Nhiều bạn bè của chúng cũng ở đó, chúng tôi rất vui khi được gặp gỡ và trò chuyện cùng các học sinh và phụ huynh. Doug sau đó nói đùa rằng tôi đã hoàn toàn đắm chìm vào cuộc sống của họ đêm hôm đó, nhưng tôi nghĩ nói chính xác hơn thì tôi đã bị mắc câu, Cole và Ella đã kéo tôi vào.
Vào cuối tháng 3 năm 2014, tôi đã lên kế hoạch cho hai chuyến đi. Một là đến Mexico, nơi tôi đang phối hợp với các quan chức cấp cao trong cuộc chiến chống lại các tổ chức tội phạm xuyên quốc gia và những kẻ buôn người. Chuyến đi còn lại là đến Ý, nơi Doug và tôi đang mong chờ được tận hưởng một chuyến nghỉ dưỡng lãng mạn. Nhưng lộ trình cho hai chuyến đi này hoàn toàn khác biệt. Khi ở nhà, Doug và tôi thức đến tận khuya để xem tranh ảnh, sách hướng dẫn và lên kế hoạch cho hành trình đến Florence. Khi ở văn phòng, tôi tiến hành tổng hợp lại và dẫn đầu một phái đoàn lưỡng đảng gồm tổng chưởng lý các tiểu bang cùng tôi đến thành phố Mexico.
Tội phạm xuyên quốc gia tại Mexico đã - và đang - là một mối đe dọa lớn, và California là mục tiêu chính. Tháng 3 năm đó, văn phòng của tôi đã công bố một bản báo cáo, rằng 70% nguồn cung cấp methamphetamine1 của Hoa Kỳ là từ cảng hải quan San Diego ở biên giới phía nam của California. Báo cáo cũng nhấn mạnh đến các cách thức khiến hoạt động buôn bán ma túy tại Mexico ngày càng lớn mạnh tại Hoa Kỳ khi các băng đảng thành lập liên minh với các băng nhóm trên đường phố và trong các nhà tù ở California.
Những thách thức đặt ra cho cơ quan thực thi pháp luật của California - và những nơi khác - là rất quan trọng. Tôi muốn gặp các quan chức Mexico để cùng lên kế hoạch triệt phá các băng nhóm buôn ma túy.
Chúng tôi đã ở Mexico ba ngày - bốn vị tổng chưởng lý tiểu bang khác và tôi - và đã đưa ra được kế hoạch hành động cụ thể. Chúng tôi đã kí thư ý hướng (là một văn bản diễn tả ý định của người kí tên trong bức thư để đi đến một hợp đồng chính thức, đặc biệt trong sắp xếp công việc kinh doanh hoặc thanh toán thương mại với Ủy ban Chứng khoán và Ngân hàng Quốc gia Mexico để thiết lập nỗ lực thực thi việc chống rửa tiền. Chính việc rửa tiền đã châm ngòi cho các tổ chức tội phạm xuyên quốc gia. Bằng cách tiến hành thỏa thuận liên lạc và hợp tác với Mexico, chúng tôi hi vọng sẽ cải thiện khả năng điều tra và triệt phá nguồn tiền này.
Vào ngày 26 tháng 3 năm 2014, tôi trở về căn hộ ở San Francisco, cảm giác như chuyến đi đã thành công thực sự. Nhưng khi tôi về đến nhà thì trời đã tối và bây giờ tôi gặp phải một vấn đề nhỏ: chuyến đi của tôi với Doug bắt đầu vào sáng sớm hôm sau, và tôi không có thời gian để soạn đồ.
Ngay sau khi tôi về đến căn hộ của mình, Doug nhắn tin nói rằng anh ấy đang trên đường từ sân bay đến. Khi anh ấy đến căn hộ, tôi đang điên cuồng lục tìm đồ đạc. Tôi không thể tìm thấy chiếc quần đen và tôi đang cực kì tức giận.
Tất nhiên, điều đó thật nực cười, nhưng đó là một trong những khoảnh khắc mà tôi phải tập trung làm hai việc một lúc.
Tôi nghĩ nhiều phụ nữ cũng như một vài nam giới đang làm việc đều hiểu quá rõ. Cũng giống như mẹ tôi, tôi đã nuôi dưỡng ý niệm rằng mọi thứ tôi làm phải thật hoàn hảo, nhưng đôi khi tôi có cảm giác điều đó không chuẩn xác. Tôi không đủ khả năng để suy xét hết mọi thứ. Đây là một trong những khoảnh khắc đó. Tôi có hàng trăm thứ phải lo sau chuyến đi đến Mexico cộng thêm hàng trăm thứ khác khi nghĩ về lượng công việc mà tôi đã bỏ lỡ khi đi vắng. Trong khi đó, tôi đang cố gắng chuyển hướng suy nghĩ sang chuyến nghỉ dưỡng với người yêu - nhưng số đồ đạc cần soạn và những việc cần phải làm đang chiếm hết tâm trí tôi. Tôi không ngừng quở trách bản thân vì đã cố gắng làm quá nhiều thứ, lúc nào cũng lo lắng rằng mình làm chưa đủ, và tất cả sự căng thẳng này dồn nén lại thành cuộc tìm kiếm chiếc quần đen.
Và tôi vẫn chưa tìm thấy nó. Tủ quần áo của tôi quá lộn xộn.
Kết quả là tôi mệt lả người đi, và khi Doug đến, dường như anh ấy cũng không ổn lắm. Anh ấy hành động khá kì lạ - có chút không tự nhiên, có chút yên lặng.
“Chúng ta mua đồ ăn mang về thay vì đi ăn ngoài được không anh?” tôi hỏi anh ấy. “Em chưa chuẩn bị kĩ lắm nên em cần thời gian soạn đồ.”
“Tất nhiên là được,” anh ấy nói. “Mua ở quán món Thái mà chúng ta thích nhé?”
“Được đấy,” tôi trả lời. Tôi lục tung ngăn kéo nhà bếp và lấy ra một tờ thực đơn nhàu nát. “Mua món pad Thái nhé?”
Doug quay sang tôi. “Anh muốn sống cùng em đến cuối đời”
Thật ngọt ngào, nhưng anh ấy vẫn luôn ngọt ngào như thế. Sự thật, tôi hoàn toàn không nhận ra sự nghiêm túc đằng sau câu nói của anh ấy. Tôi thậm chí còn không ngẩng mặt lên nhìn. Tâm trí tôi vẫn đang hướng về chiếc quần đen.
“Tuyệt lắm, anh yêu,” tôi nói, xoa xoa cánh tay anh khi đang xem qua thực đơn. “Chúng ta nên ăn pad Thái gà hay tôm nhỉ?”
“Không, anh muốn sống cùng em đến cuối đời,” anh ấy nói lại lần nữa. Khi tôi nhìn lên, anh ấy đang quỳ một chân xuống. Anh ấy đã lên một kế hoạch công phu để cầu hôn tôi trước Ponte Vecchio ở Florence. Nhưng khi đã có chiếc nhẫn, anh ấy không muốn chờ lâu hơn nữa. Anh ấy không thể giữ bí mật được.
Tôi nhìn anh ấy, lúc này đang quỳ một gối xuống, rồi tôi bật khóc. Tôi phải nhắc các bạn rằng đây không phải những giọt nước mắt e thẹn như phim Hollywood đang chảy dài trên đôi gò má lấp lánh đâu. Không, tôi đang nói tới việc tôi đã khịt mũi và càu nhàu với lớp mascara làm nhòe hết mặt. Doug với lấy tay tôi, tôi nín thở và mỉm cười đáp lại. Sau đó, anh ấy hỏi cưới tôi, và tôi đã hét lên một tiếng “Vâng!”.
Doug và tôi kết hôn vào thứ Sáu, ngày 22 tháng 8 năm 2014, trong một buổi lễ thân mật với những người mà chúng tôi yêu thương. Maya cử hành hôn lễ; Meena đọc trích dẫn từ tác phẩm của Maya Angelou. Để phù hợp với gốc gác Ấn Độ và Do Thái của chúng tôi, tôi đặt một vòng hoa quanh cổ Doug, anh ấy dậm chân lên một chiếc ly. Và nghi lễ đã xong.
Cole, Ella và tôi đồng tình rằng chúng tôi không thích dùng từ “mẹ kế”. Thay vào đó, chúng gọi tôi là “Momala”.
Một trong những thói quen ưa thích của tôi là ăn tối cùng gia đình vào Chủ nhật. Đây là một thói quen của tôi khi đính hôn với Doug. Khi tôi và anh ấy mới bắt đầu hẹn hò, anh ấy là một ông bố đơn thân cùng chia sẻ quyền nuôi con với Kerstin. Bữa tối gia đình thường là đồ ăn Trung Quốc mua về và ăn bằng nĩa nhựa, những thứ mà bọn trẻ lén lút mang vào phòng. Tôi đã thay đổi điều đó. Bây giờ mọi người đều phải hiểu rằng bữa tối gia đình vào Chủ nhật là bắt buộc, rằng chúng tôi sẽ cùng nhau ngồi quanh bàn, có thể mời thêm người thân và bạn bè, còn tôi sẽ nấu một bữa ăn để chúng tôi cùng nhau thưởng thức. Điều này thực sự quan trọng đối với tôi.
Mọi người nhanh chóng quen với việc này và đảm nhận vai trò của mình. Cole dọn bàn, chọn nhạc và vào vai đầu bếp chuyên nghiệp. Ella chế biến món guacamole1 ngon như ở nhà hàng cùng các món tráng miệng tinh tế, gồm có bánh tart trái cây tươi đẹp mắt. Trong quá trình làm, con bé đã gấp bột rất khéo léo rồi phủ lên trên bằng kem tươi tự làm. Doug mua một cặp kính bảo hộ khi cắt hành tây, anh ấy đeo cặp kính phô trương đó vào khi băm hành - và để tôi nói cho bạn biết, một người đàn ông đeo kính bảo hộ khi cắt hành tây trông cực kì cuốn hút đấy.
Tôi nấu món chính - có thể là thịt lợn hầm đậm vị, hoặc mì Ý sốt bò bằm, hoặc cơm biryani của Ấn Độ, hoặc gà với pho mát feta, vỏ chanh, và lá oregano tươi ở vườn. Thông thường, tôi sẽ bắt đầu lên kế hoạch nấu ăn vào thứ Bảy và đôi khi là từ thứ Sáu. Nếu đang đi trên đường, tôi sẽ nhanh chóng nghĩ đến việc kết hợp mọi thứ lại - thành món gì đó đơn giản hơn, chẳng hạn như bánh taco cá. Không phải lúc nào mọi việc cũng diễn ra như kế hoạch: đôi khi bột bánh pizza không nở, nước sốt không đặc lại hoặc chúng tôi thiếu thành phần chính và tôi phải ứng biến. Không sao cả. Bữa tối gia đình vào Chủ nhật là một điều lớn lao hơn cả bữa ăn.
Khi ăn tối xong, bọn trẻ sẽ rửa chén. Tôi đã từng kể cho chúng nghe câu chuyện về chú Freddy. Vì sống trong một căn hộ nhỏ dưới tầng hầm ở Harlem với một căn bếp nhỏ, chú Freddy sẽ rửa từng cái chén hoặc từng dụng cụ nấu nướng mà chú ấy sử dụng ngay sau khi dùng xong. Và theo thời gian, bọn trẻ đã biến “Chú Freddy” thành một động từ. Khi dọn dẹp, bọn trẻ hứa sẽ “Chú Freddy” mọi thứ. Và chúng làm khá tốt!
Tôi biết rằng không phải ai cũng thích nấu ăn, nhưng đối với tôi, đó là điều quan trọng. Và chừng nào tôi còn làm bữa tối cho gia đình vào Chủ nhật, chừng đó tôi biết mình còn đang kiểm soát cuộc sống của mình - làm điều gì đó quan trọng cho những người tôi yêu thương, để chúng tôi có thể san sẻ khoảng thời gian quý báu đó cùng nhau.
Theo cuốn sách Sự thật ta nắm giữ
Hồi ký đặc biệt của Phó Tổng thống Mỹ
'Sự thật ta nắm giữ' - cuốn sách truyền cảm hứng và gửi gắm tới độc giả nhiều thông điệp về sự nỗ lực và tinh thần hành động vì một cộng đồng, xã hội công bằng và tốt đẹp hơn.
" alt="Chân dung người đàn ông đằng sau Phó Tổng thống đầu tiên trong lịch sử Mỹ">Chân dung người đàn ông đằng sau Phó Tổng thống đầu tiên trong lịch sử Mỹ