Sữa chua phô mai là món ăn được nhiều người ưa thích. Cách làm sữa chua phô mai khá đơn giản. Chỉ cần chút thời gian cùng vài nguyên liệu dễ kiếm là bạn có thể tạo ra những hũ sữa chua phô mai thơm ngon, bổ dưỡng.
" alt=""/>Món trứng cuộn cơm nguội dễ làmSinh ra tại Thành Đô, Tứ Xuyên, Dương Tuyết Mai từng theo học Đại học Nam Kinh. Sau khi tốt nghiệp, cô du học Mỹ và Thụy Sĩ, rồi trở về nước năm 2022, gia nhập Đại học Công nghệ Cáp Nhĩ Tân (cơ sở Thâm Quyến) với vai trò phó giáo sư.
Theo Xinhua News Agency, bên cạnh nghiên cứu khoa học, cô Dương, 31 tuổi, còn là một tín đồ gym - niềm đam mê thừa hưởng từ cha mình. Nữ giảng viên cho biết, cô bắt đầu đến phòng gym khi đi du học ở Mỹ và nhanh chóng coi việc luyện tập như một phần không thể thiếu trong cuộc sống, đặc biệt vào những lúc gặp áp lực công việc và học tập.
Cô Dương Tuyết Mai không ngần ngại chia sẻ về niềm tự hào khi sở hữu vóc dáng khỏe khoắn, mạnh mẽ. Trong đám cưới diễn ra đầu năm nay, cô thậm chí còn chọn váy cưới khoe cơ bắp thay vì những thiết kế thông thường nhằm thể hiện quan điểm: Vẻ đẹp không chỉ nằm ở ngoại hình mảnh mai mà còn đến từ sức khỏe và phong cách sống lành mạnh.
Ngoài công việc nghiên cứu, cô Dương còn tổ chức những buổi học đặc biệt với tên gọi “Hóa học hấp dẫn” để chia sẻ kiến thức hóa học trong luyện tập thể hình với sinh viên. Cô khuyến khích sinh viên chú ý đến sức khỏe và thể chất, đồng thời phản đối những quan điểm thẩm mỹ không lành mạnh như “cân nặng dưới 50 kg mới chuẩn đẹp”.
Việc cô Dương Tuyết Mai công khai niềm đam mê thể hình đã phá vỡ định kiến về hình mẫu giảng viên truyền thống. Cô hy vọng hình ảnh một phó giáo sư yêu thể hình sẽ tạo cảm hứng để sinh viên và đồng nghiệp chú trọng đến sức khỏe hơn.
“Tôi muốn bản thân không chỉ đạt danh hiệu giáo sư mà còn có hàm lượng cơ bắp cao nhất”, nữ giảng viên bày tỏ. Với cô, việc rèn luyện sức khỏe cũng quan trọng như những thành tựu trong nghiên cứu khoa học.
Thế nhưng, chồng tôi liên tục làm ăn thất bại, tiền tích lũy vơi dần. Mong ước sống riêng của chúng tôi cứ thế xa dần.
Sự quá đáng của mẹ chồng tôi không dừng lại ở đó. Bao năm qua, tôi luôn ấm ức chuyện bà giữ vàng cưới của tôi.
Đêm tân hôn, tôi tháo vàng cưới, chuẩn bị đem cất thì nghe tiếng gõ cửa phòng. Mở cửa thấy mẹ chồng, tôi hồi hộp xen lẫn lo lắng.
Mẹ chồng bước vào phòng, mắt nhìn chằm chằm vào hộp vàng cưới của tôi. Bà cầm chiếc hộp lên và nói: “Nhà đông người, phức tạp nên con cứ đưa vàng cưới cho mẹ giữ. Khi nào cần đến, con cứ sang mẹ lấy về”.
Không có lý do từ chối, tôi ngoan ngoãn đưa vàng cưới cho mẹ chồng. Nếu đi đám tiệc, cần đeo nữ trang thì tôi phải xin phép mẹ chồng để được sử dụng vàng của chính mình.
Mỗi lần tôi đem vàng đưa lại, mẹ chồng xem xét rất kỹ, như thể sợ con dâu đánh tráo. Dần dần, tôi không đả động đến vàng cưới, tránh rước lấy bực mình.
Gần đây, tôi bị bệnh, cần tiền phẫu thuật và điều trị lâu dài. Tiền tiết kiệm của vợ chồng tôi không đủ trang trải. Vì vậy, chúng tôi quyết định bán vàng cưới để chữa bệnh.
Nghĩ đến chuyện mở lời với mẹ chồng, tôi thấy áp lực và mệt mỏi. Thế nên, tôi nói chồng đến gặp mẹ, xin phép lấy lại và bán vàng cưới.
Chồng tôi cầm giấy tờ khám bệnh của tôi đến phòng mẹ để nói chuyện. 10 phút sau, chồng tôi quay trở lại với vẻ mặt nặng trĩu. Tôi đoán mẹ chồng không đồng ý nên có chút bất bình.
Tôi định tìm mẹ chồng nói chuyện thì anh ngăn lại. Anh cúi mặt không dám nhìn tôi, lí nhí nói: “Mẹ đồng ý cho mình bán vàng cưới nhưng với một điều kiện…”.
Nghẹn lời, anh ôm mặt khóc. Tôi bối rối, không hiểu điều kiện của mẹ chồng là gì lại khiến anh khóc nức nở. Tôi vỗ về, động viên chồng bình tĩnh. Anh ngước nhìn tôi với ánh mắt đẫm lệ.
“Mình chỉ được nhận số tiền bằng với mức giá vàng của 7 năm trước. Phần tiền dư ra do giá vàng tăng sẽ thuộc về mẹ.
Ngày trước, mẹ cho mình từng ấy tiền để mua vàng cưới thì bây giờ nhận lại bấy nhiêu thôi”, chồng tôi vừa nói vừa lau nước mắt.
Nghe đến đây, tôi càng thêm uất hận. Đời thuở nhà ai có mẹ chồng nào cho vàng cưới rồi đòi lại tiền chênh lệch. 7 năm trước, 2 lượng vàng chỉ khoảng 72 triệu đồng. Hiện giá vàng đã lên hơn 80 triệu đồng/lượng.
Tôi bệnh nặng cần tiền chữa trị nhưng chỉ được nhận chưa đến một nửa giá trị vàng cưới, còn mẹ chồng ngồi không, hưởng lợi hơn 88 triệu đồng.
Bảy năm làm dâu chịu vô số ấm ức nhưng tôi chưa một lần tranh cãi với mẹ chồng. Tôi nghĩ đến chồng con nên cố gắng nhẫn nhịn.
Lần này, tôi không thể nuốt trôi cơn giận, quyết định “nói một lần cho rõ”, rồi dọn ra ở riêng. Tuy nhiên, tôi lo sợ hành động này của mình sẽ khiến chồng tổn thương. Mối quan hệ giữa anh với bố mẹ sẽ sứt mẻ.
Tôi nên làm thế nào? Mong mọi người cho tôi một lời khuyên.
Độc giả giấu tên