Tôi lấy chồng khi mới bước sang tuổi đôi mươi. Chồng của tôi là một người làm kinh doanh, thu nhập tốt. Lấy anh, tôi được thoải mái ăn diện, chi tiêu và không phải lo kiếm tiền.
Tôi sinh con, chồng tôi cũng thuê người giúp đỡ. Tôi chỉ việc cho con bú, ôm ấp con và làm đẹp, lấy lại vóc dáng. Tóm lại, về vật chất, tôi có một cuộc sống như bà hoàng kể từ khi lấy chồng. Tuy nhiên tôi lại có một nỗi khổ tâm không thể san sẻ ấy là chuyện mâu thuẫn với mẹ chồng.
Bà độc đoán, ghê gớm và luôn coi con trai mình là người đàn ông vĩ đại, tài giỏi nhất thế giới. Bà sẽ gầm lên nếu thấy chồng tôi xách hộ tôi cái túi hay chỉnh giúp tôi cái váy trước khi tôi ra khỏi nhà.
Bà cũng thường tỏ ra khinh thường vì tôi xuất thân tỉnh lẻ, bố mẹ chỉ là nông dân và tôi chưa kịp tốt nghiệp đại học trước khi lấy chồng.
Tôi nhẫn nhịn hết vì nghĩ tôi sống với chồng tôi là chính. Bà thù ghét hay khinh thường tôi thì tôi cũng vẫn là vợ của con trai bà, là mẹ của các cháu bà.
Thế nhưng mới đây, hành động của bà khiến tôi vô cùng bức xúc. Tôi cảm thấy mình không đủ bao dung, nhẫn nhịn để có thể tha thứ được cho bà...
Bố mẹ tôi là nông dân, suốt ngày gắn bó với đồng ruộng. Khi nông nhàn thì mải mê chăm lợn, chăm gà để kiếm tiền sinh hoạt. Ông bà tự ti với thông gia giàu có nên ít khi lên Hà Nội. Nếu có việc lên Hà Nội, ông bà cũng chỉ đến chào hỏi qua loa rồi vội vã ra về.
Đợt này, em gái tôi chuẩn bị đi Nhật theo diện vừa học vừa làm. Vợ chồng tôi lại tổ chức sinh nhật cho con gái lớn nên tôi bàn với chồng mời ông bà ngoại đến chơi. Sau khi dự sinh nhật, ông bà sẽ ở nhà tôi khoảng 3 ngày.
Trong 3 ngày đó, tôi sẽ đón em gái đến ở cùng (3 tháng nay, em gái tôi phải thuê nhà trọ để đi học tiếng Nhật vì không muốn phiền hà tôi)... Chồng tôi đồng ý nhưng anh nói tôi phải thu xếp mọi việc vì anh chỉ ở nhà trong buổi sinh nhật con, sau đó anh đi công tác.
Bố mẹ tôi lên Hà Nội, mang theo 50 quả trứng gà, 1 bao gạo và 1 bao rau sạch. Mẹ chồng tôi nhìn món quà của thông gia, môi bà bĩu dài.
Bà chẹp một tiếng thật to rồi bảo, bố mẹ tôi cứ vẽ chuyện, mang vác cho nặng người.
Sau đó, bà nguây nguẩy đi về phòng, không một lời hỏi han, mời chào bố mẹ tôi cho phải phép lịch sự.
Bố mẹ tôi ngượng tím mặt nhưng cố vui vẻ để tôi không khó xử. Thế nhưng kể từ khi bố mẹ tôi đến, ngoài bữa sinh nhật cháu nội là mẹ chồng tôi không chỏng lỏn, khinh miệt thông gia, còn lại bà luôn tìm việc khiến bố mẹ tôi dở khóc dở cười.
Bữa ăn, bà nhất định không ngồi cùng bố mẹ tôi mà yêu cầu tôi phải bưng vào tận phòng cho bà. Tôi ấm ức trong bụng nhưng vẫn cố nhẫn nhịn cho đến khi giọt nước tràn ly.
Đó là bữa cuối cùng trong chuyến đi chơi của bố mẹ ở nhà tôi. Ông bà bảo tôi mời 2 người cháu họ đến ăn cơm. Theo ý mọi người, cả nhà tôi sẽ ăn thịt chó - món ăn khoái khẩu của nhiều người quê tôi.
Mẹ chồng tôi không đồng ý. Bà giật từ tay tôi chiếc điện thoại khi thấy tôi đang gọi điện đặt hàng. Tôi lừ mắt nhìn bà vì sự kìm nén đã đạt tới giới hạn. Tức thì bà tát thẳng vào mặt tôi rồi bù lu bù loa nói tôi hỗn hào.
Mẹ đẻ của tôi nghe tiếng ầm ĩ, chạy đến xin lỗi mẹ chồng tôi. Mẹ chồng tôi không nể nang mà sỉ vả luôn mẹ tôi vì yêu cầu món ăn thịt chó. Mẹ tôi tím mặt. Một tiếng sau, bố mẹ tôi xách đồ ra khỏi nhà.
Tôi tiễn bố mẹ ra xe mà nước mắt chảy tràn. Bố tôi không nói gì còn mẹ tôi thì ra sức động viên tôi, bảo tôi nhìn vào mặt tích cực mà sống. Bố mẹ không quan tâm người khác cư xử thế nào với mình, chỉ cần tôi được sống sung sướng và hạnh phúc.
Tôi càng khóc lớn. Tôi thương bố mẹ mình bao nhiêu thì uất hận người mẹ chồng bấy nhiêu. Làm sao tôi có thể sống với người từng cư xử không tốt với bố mẹ mình.
Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Mời độc giả tham gia bình luận gỡ rối cho các bài viết trong chuyên mục "Tâm sự" bằng cách nhập "Nội dung bình luận" phía cuối bài và ấn nút "Gửi bình luận", hoặc gửi chia sẻ về địa chỉ email: [email protected] (ghi chú tên bài viết). Các bài viết thú vị, có giá trị sẽ được chọn đăng trên chuyên mục và nhận nhuận bút từ Tòa soạn. Trân trọng cảm ơn!" alt=""/>Sau đề nghị ăn thịt chó, mẹ nghèo tái mặt trước câu nói của thông giaKỳ 1: Cuộc chạy trốn bất thành của hot girl Hà thành ở nhà nghỉ
Kỳ 2: Chuyện chưa kể sau cánh cửa phòng karaoke ‘tay vịn’
LTS: Vì nhiều lý do, không ít cô gái trẻ bước chân vào con đường làm gái bán hoa. Sống cuộc đời tủi nhục, gặp nguy hiểm về tính mạng, sức khỏe, họ tìm cách để quay trở lại cuộc sống bình thường. Nhưng đường về của họ liệu có dễ dàng?
Trong số các cô gái làm nghề bán hoa chúng tôi gặp hôm đó, Lê Thị Minh (SN 1980, Phú Thọ) gây ấn tượng bởi vẻ ngoài góc cạnh và ánh nhìn bất cần đời.
Nhưng khi được hỏi về quá khứ, vẻ chanh chua trên gương mặt Minh biến mất, thay vào đó là một sự im lặng.
Sau khoảng thời gian khá lâu, Minh mới cất lời. Bằng giọng chua chát xen lẫn tủi hổ, chị nói về ngày mình bước chân xuống Hà Nội. Năm đó, chị tròn 20 tuổi…
Cuộc ngã giá không sòng phẳng
Hành trang xuống Hà Nội của Minh là vài bộ quần áo và cái mác “gái đã qua một lần đò”.
Chị nói: “Tôi lấy chồng năm 18 tuổi. Hai vợ chồng bằng tuổi, trẻ con như nhau. Chúng tôi đánh nhau suốt ngày. Sau khi sinh con, chồng không chịu làm ăn lại thêm mâu thuẫn với mẹ chồng, tôi ôm con bỏ về nhà ngoại”.
Về nhà mẹ đẻ, thấy các em đang tuổi ăn tuổi học cần tiền, con nhỏ dại, chị quyết định xuống Hà Nội tìm việc làm.
Ban đầu, một người bạn giới thiệu cho chị công việc bưng bê ở quán cà phê. Nhưng hóa ra đó là quán "cà phê ôm". Làm hơn 1 tháng, ông chủ đặt vấn đề để chị ra tiếp khách khiến chị hoảng hốt.
Chị từ chối, thế là bị đuổi việc. Sang một quán khác, tình trạng cũng diễn ra tương tự. Cuối cùng, nghe tin con ở quê ốm, gia đình thiếu tiền, chị đành gật đầu chấp nhận.
![]() |
Lê Thị Minh (SN 1980, Phú Thọ). Ảnh: Nam Phương |
“Làm nghề này nói sao hết tủi nhục”, chị nói về công việc của mình. Theo lời chị, khách tìm đến các cô gái bán hoa đều vì giao dịch “tình - tiền” nhưng có những giao dịch không hề sòng phẳng.
“Chúng tôi làm nghề này thân cô thế cô sẽ khó để trụ được vì vậy phải dựa vào những người bảo kê. Bởi có những lần bị quỵt tiền, chủ không đứng ra giải quyết giúp, mình cũng phải chịu. Nếu mình kì kèo có khi còn bị đánh, thiệt thân”, chị cho biết.
Sự cố chị nhớ nhất là vào năm 2012. “Giao dịch đó bắt đầu từ cuộc điện thoại của một người quen”, chị nhớ lại.
“Đây là người khách tôi từng gặp vài lần ở quán karaoke tôi làm việc. Anh ta ở Bình Định thường ra Hà Nội công tác. Những lần gặp đó, anh ta đều thể hiện mình là người có tiền và vung tay không tiếc trước các cô gái ở quán hát.
Vì vậy khi anh ta đặt vấn đề nhờ tôi cùng một bạn gái nữa từ Hà Nội vào TP Quy Nhơn (Bình Định) để tiếp khách, một đối tác làm ăn quan trọng của anh ta, tôi không chút nghi ngờ”, chị tiếp tục kể.
Anh ta nói mọi chi phí đi lại, ăn ở anh ta sẽ lo. Xong việc, mỗi cô gái sẽ được số tiền hoa hồng là 25 triệu đồng. Anh ta khẳng định như đinh đóng cột: “Em đặt vé máy bay vào, anh sẽ thanh toán sau”.
Tin lời đại gia, hai cô gái đặt vé máy bay. Khi chuyến bay đáp xuống sân bay, người đàn ông ấy đi ô tô đón họ về khách sạn.
Tại khách sạn, cả ba ăn uống, vui vẻ với nhau. Hai ngày sau, người đàn ông dặn các cô gái chờ ở khách sạn, anh ta đi đón vị đối tác kia. Tuy nhiên chờ mãi 2 cô gái không thấy người đàn ông kia quay lại.
Chờ thêm 1 ngày nữa, họ mới biết bị lừa. Sau khi vét sạch tiền trong túi để thanh toán tiền ăn, uống ngủ nghỉ ở khách sạn, hai cô gái không còn tiền để bắt xe quay ra Hà Nội. Cuối cùng, Minh phải gọi điện nhờ bạn bè vay mượn, gửi tiền vào để mua vé xe trở về.
Sau nhiều năm trong cái nghề mà chị không còn muốn nhắc lại, Minh cũng tìm cho mình một công việc mới. Cuộc đời chị có những ngày tháng tươi sáng hơn khi bên cạnh đã có một người đàn ông.
Tuy nhiên nói về đám cưới, chị lắc đầu: “Tôi đã đổ vỡ một lần, không còn đủ dũng cảm để mơ đến hạnh phúc lần nữa. Thêm vào đó, những người như chúng tôi để lấy được một người chồng tử tế là điều rất khó”.
Người đàn ông ở nhà nghỉ ngoại thành
11 năm kiếm sống bằng nghề bán phấn buôn hương cũng khiến Nguyễn Thị Sen (SN 1986, quê Mỹ Đức, Hà Nội) mang nhiều mặc cảm và hoài nghi về hai chữ “hạnh phúc”.
Với Sen, đàn ông tốt tìm đến các cô gái làng chơi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Còn lại, họ coi chị như một món đồ chơi, một thú tiêu khiển được mua với giá vài trăm nghìn.
“Những người khách bỏ tiền thường hành xử theo kiểu “mất tiền mua mâm phải đâm cho thủng”, Sen khẽ cúi mặt nói với chúng tôi.
Sau đó, chị chợt nhớ ra một người đàn ông đặc biệt. Anh ta không phải chồng, không phải người thân, chỉ là một vị khách qua đường nhưng lại đối xử với chị hoàn toàn khác biệt.
![]() |
Ảnh: Lê Anh Dũng |
“Anh ấy ân cần, nhẹ nhàng với tôi, nói với tôi những lời quan tâm mà rất lâu rồi tôi không được đón nhận”, Sen kể về vị khách chị đã gặp trong một nhà nghỉ tềnh toàng ở ngoại thành.
“Có những lần, anh ấy trả tiền chỉ để tôi ngồi bên cạnh, lắng nghe tiếng thở dài và những bế tắc mà anh ấy đang gặp phải trong cuộc sống”, người phụ nữ SN 1986 kể lại.
Theo lời chị, thời điểm mới gặp nhau, người đàn ông này đang đứng trước ngưỡng cửa ly hôn vì những mâu thuẫn không thể giải quyết. Công việc lại gặp trục trặc nên anh ta cảm thấy cả thế giới đang quay lưng lại với mình.
“Khi gặp tôi, anh ấy được thoải mái sẻ chia tâm sự nên có chút cảm động, muốn tiến tới xa hơn với tôi, lấy tôi làm vợ sau khi anh ta ly hôn. Tuy nhiên, tôi không thể” Sen nói.
“Tôi khuyên anh ấy nên bình tĩnh, nhìn vào điểm tốt mà hai vợ chồng đã gây dựng để bỏ qua cho nhau lỗi lầm… Bây giờ, gia đình anh ấy đã yên ổn, anh ấy vẫn thỉnh thoảng liên lạc với tôi, ngỏ ý muốn giúp đỡ tôi về kinh tế.
Nhưng tôi thực sự không muốn nợ thêm tiền bạc và ân tình của bất cứ ai. Tôi chỉ muốn tìm công việc khác để nuôi dạy con cái. Các con tôi đều đang đến tuổi trưởng thành… ”, người phụ nữ trải lòng.
*Tên nhân vật đã được thay đổi theo yêu cầu
Sau 11 năm trong nghề, qua tay 2, 3 người chủ chứa ở Hà Nội, điều mong ước lớn nhất của Sen là chị có được tự do. Ngày đó, chị sẽ đón con về để chăm sóc, mẹ con nương tựa vào nhau...
" alt=""/>Hai cô gái ở quán hát và cú lừa nghìn đô của đại gia Bình Định