Đồng hồ điểm 12h đêm ,ệnKhóaTrườngMệlịch âm hôm.nay Phấn Phấn đang nằm ngủ ở trong chăn ấm nệm êm thì văng vẳng bên tai ai đó gọi nàng : - Cô nương ... cô nương ... tỉnh dậy đi ... - Ai ... ai vậy ... mẹ ... là mẹ hả ... ? Khóe mắt giật giật muốn mở ra nhưng không thể nào mở nổi , nàng chìm vào khoảng không đen thẳm , một ngọn lửa sáng lập lòe hiện ra trước mặt nàng , nàng ngồi trong khoảng không trơ mắt ngạc nhiên : - Ma ... ma trơi ... Từ ngọn lửa phát ra một giọng nói nhẹ nhàng : - Cô nương đừng sợ ... ta là linh hồn của ngàn giấc mộng ... ta mang tâm nguyện kiếp trước của cô đến đây nhờ cô thực hiện . Phấn Phấn ngồi ngẩn ra , chưa kịp tiêu hóa những gì vừa nghe được thì một tia sáng lóe lên , cả người cô bị hút vào , cô quơ quào tay chân loạn xạ nói to : - A ! Cái gì thế này ? Bên tai truyền đến tiếng khóc nức nở : - Ô ô ô ... Ô ô ô ... Là ai ? Là ai đang khóc vậy ? Phấn Phấn mở mắt , người đang khóc vui mừng đưa tay gạt đi nước mắt nói : - Hoàng hậu nương nương ... người tỉnh rồi ... người làm nô tỳ lo quá . Phấn Phấn ngồi bật dậy ngơ ngác nhìn xung quanh , mắt dừng lại ở người đối diện , bất giác mở miệng nói : - Đây là đâu vậy ? Còn nữa ... ngươi là ai ? Nô tỳ sợ hãi ấp a ấp úng : - Nương ... nương nương ... nô tỳ là An Tú... Phấn Phấn đưa tay sờ lên trán , mắt nhắm lại , mặt nhăn nhó vì đau , cô bình tĩnh mở miệng hỏi : - An Tú ... ngươi là An Tú ... , đã xảy ra chuyện gì ? Sao ta lại ở đây ... sao đầu ta vừa sưng vừa đau như vậy ? An Tú nắm lấy tay Phấn Phấn nghẹn ngào nấc lên : |