Bóng đá

Nhận định, soi kèo Fredericia vs Aalborg, 22h59 ngày 19/9: Đẳng cấp lên tiếng

字号+ 作者:NEWS 来源:Bóng đá 2025-03-22 02:44:49 我要评论(0)

Pha lê - 18/09/2024 17:30 Nhận định bóng đá g leicesterleicester、、

ậnđịnhsoikèoFredericiavsAalborghngàyĐẳngcấplêntiếleicester   Pha lê - 18/09/2024 17:30  Nhận định bóng đá giải khác

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
Ngày còn thanh niên, tôi vốn là một cô gái con nhà khá giả, nhiều đàn ông theo đuổi. Nhưng tính tình phóng khoáng nên tôi không thích bị chuyện yêu đương ràng buộc. Ngoài 30 tuổi, tôi vẫn là một cô gái độc thân.

Mọi chuyện thay đổi từ ngày tôi gặp anh. Qua một người bạn mai mối, tôi biết anh đi du học nước ngoài về, công việc tốt và rất đẹp trai. Lần đầu gặp anh, tôi đã bị trúng tiếng sét ái tình. Cách anh nói chuyện vui vẻ, hài hước và thông minh làm cho tôi quên mất sở thích sống độc thân. Còn anh cũng đã mến mộ nhan sắc của tôi ngay lần đó.

Biết tôi là con nhà khá giả, bố mẹ là người có tiếng tăm, anh có vẻ rất hài lòng. Ngay sau ngày hôm đó, anh tích cực nhắn tin, gọi điện cho tôi. Ngày nào anh cũng gọi tôi dậy, nhắc tôi ăn sáng, đi làm. Tối đến, anh liên tục hỏi han, mời tôi đi cà phê. Tất cả đã trở thành thói quen. Một ngày không nhận tin nhắn của anh là tôi bắt đầu nhung nhớ. 

Sau hơn 3 tháng tìm hiểu, tình yêu chớm nở, anh chính thức tỏ tình với tôi. Cảm giác tim đập chân run đúng nghĩa đã xuất hiện từ giây phút ấy. Chúng tôi đã có 1 năm yêu đương ngọt ngào trước khi quyết định làm đám cưới. 

{keywords}
Thật không tin nổi người đàn ông tôi hết lòng tin yêu lại có bí mật lớn đến vậy. 

Đối với tôi, anh luôn là người chồng hết lòng vì gia đình. Chỉ là hơn 3 năm ở bên nhau, chúng tôi vẫn chưa thể có con. Đi khám nhiều lần, bác sĩ nói nguyên nhân chính là do tôi. Vì cả hai đã có tuổi nên tôi vô cùng lo lắng. Tôi tìm mọi cách để tẩm bổ, chạy chữa với hi vọng sẽ sinh cho anh một cậu quý tử.

Anh chưa từng tỏ ra phàn nàn, khó chịu về chuyện con cái càng làm tôi yêu thương anh nhiều hơn. Bạn bè nói tôi tốt số vì có được người chồng tâm lý. Đàn ông giỏi giang lại là con trưởng mà không bận tâm chuyện vợ có bầu hay không, thực sự rất hiếm.

Câu khen ngợi ấy lại khiến tôi chột dạ. Thời gian đó, tôi hay thấy anh nhắn tin điện thoại đêm. Nhiều lúc tôi muốn tìm hiểu nhưng sợ anh phát hiện lại buồn.

Lần đó, biết anh đi họp lớp, tôi xin đi cùng để được gặp gỡ bạn bè anh. Hôm đó, tôi cố tình chọn bộ váy thật đẹp, xuất hiện lộng lẫy trước mặt bạn bè anh. Khi tôi bước vào, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc vì nhan sắc và sự sang chảnh của tôi. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn cả chính là ngoại hình của đứa trẻ tôi gặp ở sảnh khi đi vệ sinh. 

Đứa nhỏ tầm 7-8 tuổi, nhìn giống chồng tôi như lột. Tôi còn định gọi chồng ra cho anh xem thì thấy cháu bé bỏ chạy vào nơi tổ chức tiệc họp lớp, đứng bên một người phụ nữ có vẻ gầy gò. Qua giới thiệu, tôi biết đó là mẹ của đứa nhỏ. Chị ta từng là lớp phó đời sống lớp anh.

Lúc thấy vợ chồng tôi, chị có vẻ ái ngại. Mọi người nói chuyện về thanh xuân rất vui vẻ nhưng khi kể về chuyện tình ngày sinh viên của chồng tôi, tất cả như chùng xuống. Họ nhanh chóng lảng đi chuyện khác.

Hôm đó về, trong lòng tôi cứ bồn chồn, âu lo. Tôi mò tìm vào Facebook của chị lớp phó kia, tìm được trang cá nhân và những hình ảnh đăng tải. Quá bất ngờ, tôi biết chị làm mẹ đơn thân nhiều năm nay. Tức là từ khi mang bầu chị đã không có chồng bên cạnh.

Theo linh cảm của người phụ nữ, tôi tiếp tục lục tìm tất cả những gì trong Facebook của chị và các mối quan hệ liên quan thì bất ngờ thấy một bức ảnh quen. Đó là ảnh chồng tôi và chị ta chụp chung vô cùng tình tứ nhiều năm về trước.

Dù không có bằng chứng nhưng tôi vẫn thử tra hỏi chồng. Tưởng tôi đã nắm tất cả bằng chứng trong tay, anh vội quỳ sụp dưới chân tôi, ôm mặt khóc. Anh xin lỗi và mong tôi tha thứ. Anh thừa nhận mình và chị ta đã yêu nhau nhiều năm nhưng vì anh đi du học nên họ phải chia tay.

Anh cũng không hề hay biết về đứa trẻ đó. Cho đến khi cưới tôi, chị ta mới nói sự thật. Cũng từ đó đến nay anh luôn hối hận, cảm thấy phải có trách nhiệm với con trai của mình. Đó là lý do anh không quan trọng chuyện tôi có sinh được con hay không.

Suốt nhiều năm lấy nhau, anh luôn lén lút thực hiện trách nhiệm với “vợ con” của mình. Anh bắt người cũ phải cam kết không được để lộ mọi chuyện thì anh mới bằng lòng chu cấp. Nhưng hôm nay cô ta lại bất ngờ xuất hiện trong buổi hợp lớp dù biết anh mang vợ theo. Vậy cô ta có mục đích gì?

Nếu như vài năm nữa tôi không thể sinh con, liệu rằng anh có quay về bên người cũ và con trai không? Không ngờ, sau rất nhiều lựa chọn, cuối cùng tôi lại chọn nhầm người.

Độc giả giấu tên

23 năm sau ngày cưới, chồng thú nhận một sự thật phũ phàng khiến vợ suy sụp

23 năm sau ngày cưới, chồng thú nhận một sự thật phũ phàng khiến vợ suy sụp

Nhìn từ bên ngoài, ông là một người đàn ông thành công khi sở hữu một doanh nghiệp, có một cuộc hôn nhân hạnh phúc và có hai người con. Thế nhưng, không phải tất cả đều có thể nhìn bề ngoài để đánh giá.

" alt="Đi họp lớp nhìn thấy một đứa trẻ, tôi bủn rủn chân tay khi biết chồng ngoại tình" width="90" height="59"/>

Đi họp lớp nhìn thấy một đứa trẻ, tôi bủn rủn chân tay khi biết chồng ngoại tình

21 năm xa cách, hai tháng chuẩn bị, hai ngày tổ chức, hai bữa liên hoan, để rồi kết thúc bằng hai từ "tạm biệt", nhưng chúng tôi mang theo mình cả ngàn nụ cười, vạn lời chúc, trong thẳm sâu ký ức của mỗi người. Chúng tôi đã có thêm những kỷ niệm đẹp, đôi lúc có thể vu vơ nhớ lại và mỉm cười: "Hôm ấy chúng tôi đã rất vui!". Đó là những gì tôi và những người bạn của mình cảm nhận được sau buổi họp khóa đáng nhớ vừa qua.

Nhiều năm trở lại trường xưa, cảnh vật thay đổi đến ngỡ ngàng, tôi có cảm giác như mình bị "phản bội". Nhưng khi nhìn thấy hàng điệp vàng ngoài cổng trường, cây xà cừ giữa sân, những kỷ niệm của một thời hoa mộng lại ùa về trong tôi. Không mang trên mình bộ veston lịch lãm, chẳng diện những bộ váy công sở cầu kỳ, cũng không có chiếc áo bạc màu của người công nhân..., chúng tôi không ai là "Hy Mã Lạp Sơn", cũng chẳng phải "ta là riêng, là duy nhất". Thay vào đó, chỉ có tôi bằng bạn, bạn giống tôi, tất cả đều chỉ là những cô cậu học trò cũ của mái trường xưa, trong màu trắng áo đồng phục ngày nào.

"Mày khỏe không? Đẻ gì mà khỏe thế? Công việc thuận lợi chứ?"... chúng tôi hỏi nhau dồn dập những câu chuyện phiếm như vậy. Rồi đâu đó, tôi nhận ra khóe mắt ai rưng rưng vì một nụ cười, một lời hỏi thăm của người bạn đã nhiều năm xa cách. Rồi bỗng, tôi lại thấy luyến tiếc điều gì đó. Giữa lúc khúc nhạc đêm văn nghệ rộn rã, vẫn có vài người lặng lẽ đi về cuối hành lang lớp học, kiếm tìm một ánh mắt trong hư vô.

Những giọt nước mắt nhẹ rơi của bạn nữ sinh được nhiều bạn nam ái mộ ngày nào (MC của chương trình) khi nhắc đến công lao của những "người đưa đò" đã khiến gần 200 bạn khác khóc theo. Đó là cảm xúc thật, tình cảm thật của mỗi người sau bao năm trở về mái trường xưa dành cho nhau. Cảm xúc không chỉ có mừng vui, hạnh phúc, mà còn có cả chữ "may mắn". May mắn vì được là học sinh của trường; may mắn vì được có mặt ở ngày hội khóa, được gặp lại thầy xưa, bạn cũ; may mắn vì trong hàng nghìn đứa học trò, cô giáo vẫn nhớ được tên mình.

>> Họp lớp đáng giá khi không có chủ tịch, giám đốc

Và chúng tôi cũng có chút chạnh lòng, ngậm ngùi khi biết tin có những người thầy, người bạn đã mãi mãi ra đi. Hay cảm giác tiếc nuối khi không gặp được một số người bạn thân ngày trước, uống với nhau đôi chén rượu, hỏi han tâm sự, hay trao nhau cái nắm tay thật chặt để thay lời xin lỗi còn bỏ ngỏ. Chúng tôi tiếc khi chưa kịp nói lời cảm ơn đến những bạn trong Ban liên lạc hội khóa - những người dù đã tuổi tứ tuần nhưng vẫn "cháy" hết mình, vẫn trách nhiệm với tập thể như hồi còn cắp sách.

Có ai đó băn khoăn: "Họp lớp hay cái cớ gặp người yêu cũ". Thưa rằng, chúng ta thời đó mới 15-17 tuổi, đa số mới "lần đầu rung động nỗi thương yêu" thì mấy ai có được cái gọi là "người yêu cũ"? Được gặp nhau, được bắt tay, hay cúi đầu chào hỏi, được cảm nhận sự nồng ấm của tuổi học trò ngày nào... đã là vui lắm rồi. Niềm vui ấy giúp chúng ta tạm quên đi những lo toan, bộn bề cuộc sống, lấy lại năng lượng cho bản thân.

Khi những tiếng cụm ly nhỏ dần, tiếng nhạc sân khấu bớt sôi động, cũng là lúc một số thành viên vội ra về cho kịp chuyến bay buổi chiều vào Nam, hay kịp ca làm trong nhà máy. Hội khóa của chúng tôi kết thúc trong niềm vui và luyến tiếc của mỗi người. Phía trước chúng tôi sẽ là ngày Hội khóa kỷ niệm 30 hay 40 năm ra trường. Khi ấy, chắc sẽ có người mắt mờ, chân chậm, da thêm những nếp nhăn, tóc bắt đầu điểm bạc, nhưng tôi tin trái tim của họ vẫn đầy nhiệt huyết với bạn bè, trường xưa. Mong rằng, Hội khóa sau, khi rưng rưng nhớ lại, sẽ không phải "hôm ấy chúng tôi vui" nữa, mà là "hôm ấy chúng ta vui".

Xuân Nghiệp

>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.

" alt="'Họp lớp chỉ vui khi tôi bằng bạn'" width="90" height="59"/>

'Họp lớp chỉ vui khi tôi bằng bạn'