Tất cả niềm tin trong Liên về người chồng hiền lành, hết lòng yêu thương vợ phút chốc đã tan tành.Dũng nổi tiếng hiền lành, thật thà, cả trường đại học này có ai là không biết đâu. Quá hợp với gu của mình nên Liên quyết tâm tán đổ bằng được Dũng. Tính dũng nhút nhát, cứ thấy con gái lại gần là đã sợ xanh mặt nên phải vất vả lắm Liên mới chinh phục được Dũng.
Người ta nói con gái chủ động cầm cưa chỉ có thiệt nhưng Liên lại không hề cảm thấy như thế, mà ngược lại, Liên đang rất hạnh phúc với tình yêu của mình. Đơn giản vì trong khi những cô bạn xung quanh tối ngày lo kiểm tra, lo giữ người yêu thì Liên lại nhàn như không vì Dũng nhút nhát như thế, có cô gái nào lại gần nổi được cơ chứ.
 |
Hóa ra sự kiên cường của Dũng cũng chỉ là giả dối mà thôi (Ảnh minh họa) |
Tình yêu của Dũng và Liên trải qua được 5 năm bền bỉ thì cả hai quyết định tiến tới hôn nhân vì công việc cũng đã ổn định và tuổi tác của cả hai cũng đã thích hợp để xây dựng gia đình. Vợ chồng Liên được hai bên gia đình giúp đỡ và nhờ vào khoản tiền tiết kiệm nên đã mua được một căn hộ nhỏ ở khu tập thể.
Trong khu tập thể toàn những người cao tuổi thuộc thành phần trí thức đã về hưu nên an ninh vô cùng đảm bảo. Mọi người sống với nhau lại rất chân tình nên càng ở lâu, càng thấy quý mến nhau.
Cuộc sống của hai vợ chồng Liên yên ổn được 1 năm thì cả khu tập thể bị xáo trộn khi vào ngày nọ, Hằng chuyển nhà tới đó.
Theo như lời mấy bà thím trong khu phố miêu tả thì chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết Hằng là loại con gái lẳng lơ, không ra gì. Váy áo kiểu gì mà cúi xuống thì hở ngực, hở lưng. Đứng lên thì hở hết cả khoảng đùi trắng nõn, nói không quá chứ nhìn thấy cả nội y bên trong. Nhưng cũng chẳng có cách gì đuổi Hằng đi được vì Hằng mua nhà hợp pháp và cũng chẳng làm gì sai pháp luật cả. Vậy là bà nào cũng nơm nớp lo tìm cách giữ chồng và còn cảnh báo cả Liên nữa. Nhưng ai thì Liên còn nghi ngờ chứ Dũng thì không thể. Yêu nhau bao nhiêu năm, sống cùng nhau một mái nhà ngần ấy thời gian, có lẽ nào Liên còn không hiểu hết con người Dũng.
Bằng chứng Liên cũng đã tận mắt chứng kiến. Liên nhớ mới chuyển đến, Hằng đã nhanh nhảu đi gõ cửa từng nhà chào hỏi, làm quen. Tới nhà Liên thì Liên đang dở tay nên Dũng ra mở cửa. Nào ngờ vừa nhìn thấy Hằng, Dũng đã chạy ngay vào phòng, đóng chặt cửa lại, đến một câu chào hỏi xã giao với Hằng cũng không có. Đợi khi Hằng ra về, Liên mới khéo trách Dũng rằng dù không muốn nhưng theo phép lịch sự thì Dũng cũng nên chào hỏi Hằng một câu chứ. Nào ngờ Dũng thẳng thừng:
- Loại đàn bà ấy, nhìn anh còn không muốn chứ nói gì đến chào hỏi. Mà em cũng đừng có qua lại với cô ta đấy, gần mực thì đen.
Cũng nhờ vào câu nói ấy của Dũng đã chiếm được lòng tin tuyệt đối từ Liên. Liên tin Dũng, tin vào nhân cách, con người Dũng. Cho đến một ngày...
Dạo này Liên nghe mọi người nói Hằng hình như đang để mắt đến người chồng hiền như cục đất của Liên. Nhưng Liên chỉ mỉm cười mà đáp rằng: "Em tin chồng em các bác ạ!". Bởi Hằng có để mắt, hay có làm gì quyến rũ Dũng thì Liên tin Dũng cũng sẽ không bao giờ lại gần người con gái như Hằng.
Công việc phải đi công tác đột xuất, để lại Dũng ở nhà một mình Liên không yên tâm nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Dặn dò, chuẩn bị cho Dũng đủ mọi thứ Liên mới đi. Nhưng đi rồi vẫn cảm thấy lo lắng nên Liên thu xếp công việc một cách nhanh nhất để có thể về nhà sớm với Dũng.
Tiếng cười khúc khích phát ra từ trong nhà mình khiến Liên có chút bàng hoàng. Gần nửa đêm rồi, tiếng cười ấy sao lại xuất hiện trong nhà Liên được cơ chứ. Đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến Liên chỉ muốn phát điên. Hằng mặc chiếc váy ngủ mỏng tang, đang ngả ngớn trên người Dũng. Liên không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc đó thế nào nữa. Tất cả niềm tin trong Liên về người chồng hiền lành, hết lòng yêu thương vợ phút chốc đã tan tành.
Hóa ra sự kiên cường của Dũng cũng chỉ là giả dối mà thôi, không chống lại được cám dỗ từ một cô gái lẳng lơ như thế. Vậy mà lâu nay, Dũng luôn khẳng định chắc nịch lý trí và tình cảm của mình không thèm đếm xỉa đến sự tồn tại của Hằng, thậm chí còn nói ghê sợ Hằng nữa chứ. Nỗi đau này, Liên chưa kịp chuẩn bị tinh thần để đón nhận nó. Giờ, Liên biết sống thế nào đây khi niềm tin sụp đổ rồi đây?
(Theo Một thế giới)
" alt="Chồng nhút nhát và cám dỗ của cô hàng xóm lẳng lơ"/>
Chồng nhút nhát và cám dỗ của cô hàng xóm lẳng lơ
Những gì diễn ra đêm hôm ấy tôi tự nhủ sẽ giấu thật kỹ. Vậy mà, chuyện oái oăm tôi không ngờ đến lại xảy ra.Tôi mới lấy chồng được gần 2 năm nay. Số ngày hạnh phúc của chúng tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chồng tôi lớn hơn tôi 10 tuổi, gia trưởng, ích kỉ với tất cả mọi người.
Trước đây, tôi lầm tưởng tính gia trưởng của anh là chu đáo và có lập trường. Ý kiến nào anh cũng đưa ra hàng loạt dẫn chứng xác đáng từ cuộc sống lẫn thơ văn để khẳng định nó đúng.
Anh gia trưởng cũng chỉ để bao biện cho tính ích kỉ của mình. Vậy mà tôi đã nghĩ anh yêu và quan tâm tôi nên mới như vậy. Yêu nhau nhưng chúng tôi hầu như không đi đâu chơi. Anh luôn nói đi chơi sợ tôi mệt, đường lại đông nên dễ bị tai nạn... Hàng loạt lí do vì tôi mà sau này tôi mới biết lí do chính là vì anh sợ tốn tiền.
Cưới về, anh mới lộ bản chất thật của mình. Anh sẵn sàng mắng nhiếc tôi mỗi khi không vừa ý chuyện gì. Anh có quyền đi chơi tới khuya mới về nhưng tôi thì không được. Chỉ cần tôi bước chân đi tầm nửa tiếng thì sẽ nhận được hàng chục cuộc gọi của anh. Nếu tôi vẫn cứng đầu không về, anh sẽ nhắn tin mắng mỏ tôi không ra gì. Tôi chẳng khác nào con búp bê được anh nuôi trong tủ kính, làm gì cũng phải nhìn sắc mặt chủ nhân.
Đến chuyện ân ái vợ chồng anh cũng yếu đuối. Cả tháng anh mới đụng vào tôi một lần, lần nào cũng tầm 1, 2 phút là xong. Tôi không hiểu là do anh yếu hay vì lí do khác. Nhưng tôi không hỏi được bởi chỉ cần tôi gợi chuyện đó, anh sẽ gán cho tôi cái tội dâm đãng.

|
Đêm đó, tôi gọi cho sếp. Tôi đã khóc gần cả đêm trong vòng tay anh ấy (Ảnh minh họa) |
Cưới 10 ngày, tôi đã đưa đơn ly hôn nhưng anh xé đi. Nửa năm sau dù đang mang thai tôi vẫn nộp đơn li hôn. Ở tòa, anh khóc nói yêu và sợ mất tôi nên mới như vậy. Vì đứa bé, vì tòa hòa giải và những lời hứa hẹn của anh, tôi lại tiếp tục về sống với anh. Tôi mong chờ anh thay đổi nhưng cuối cùng tôi nhận lại là sự đau khổ.
Sinh con xong, tôi về nhà mẹ đẻ ở một tháng. Suốt tháng đó, anh chỉ ghé nhà nhìn con vài lần. Vậy mà ngày đầy tháng, anh bắt mẹ con tôi về. Sợ không ai chăm nên tôi không đồng ý. Ai ngờ, anh bế thẳng đứa bé còn đỏ hỏn ra xe, chẳng kịp choàng khăn đội mũ rồi rồ xe chạy đi. Cả nhà tôi sững sờ, còn tôi khóc không nên tiếng. Ngay hôm đó, tôi buộc phải về nhà với con. Vài ngày sau anh tự gọi cho bố tôi xin lỗi và nói do nóng giận quá nên mới làm vậy. Tôi nghe mà lắc đầu ngao ngán.
Những ngày tháng sau đó, cuộc sống của tôi chẳng khác nào địa ngục. Tôi không được phép nói chuyện nếu chồng chưa cho phép. Cũng chưa khi nào chồng phụ tôi chăm con dù chỉ là lấy một cái bỉm lót. Tôi quay mòng trong công việc đến mức kiệt sức vẫn chẳng được anh quan tâm hỏi han một câu.
Vì quá khổ lại không thể chia sẻ được với ai nên tôi bị stress nặng nề. Đến khi đi làm lại tôi mới phần nào được giải tỏa tâm lí căng thẳng nhưng tính nết tôi vẫn bị ảnh hưởng nặng nề. Tôi ít nói và hay cáu gắt với mọi người, kể cả sếp tôi. Có lẽ sếp hiểu được áp lực tôi đang gánh nên cũng không làm khó hay bắt bẻ tôi nhiều. Có hôm, sếp còn chủ động gợi chuyện và hỏi han tình hình của tôi. Những khi đó, tôi phải cố kiềm chế để không bật khóc.
Dần dần, chúng tôi tâm sự với nhau nhiều hơn. Nhưng chưa khi nào tôi có suy nghĩ ngoại tình. Bởi tôi không muốn vì sự ích kỉ của mình mà có một người phụ nữ nữa cũng đau khổ như tôi. Cho đến khi tôi bị chồng đuổi đi.
Hôm đó, chỉ vì vừa trông con vừa nấu ăn mà tôi để thằng bé ngã cộc đầu xuống nền. Chồng tôi đang ngồi chơi game nghe con khóc thì chạy ra. Thấy tôi bế con, chườm đá vào vết sưng, anh ta đã giật lấy thằng bé rồi giáng cho tôi một tát tai và chỉ tay đuổi "con vợ vô dụng" là tôi ra khỏi nhà.
Quá uất ức, tôi cố giật lại thằng bé nhưng đáp lại tôi nhận thêm vài cú đạp của anh ta. Nhìn con sợ hãi khóc thét, tôi đau đớn bỏ chạy trong tiếng mắng chửi của anh ta, chỉ hy vọng tôi khuất mắt rồi anh sẽ dỗ dành con.
Đêm đó, tôi gọi cho sếp. Tôi đã khóc gần cả đêm trong vòng tay anh ấy. Rồi chuyện gì đến cũng đến, chúng tôi đã trải qua một đêm bên nhau.
Sáng hôm sau, cảm giác tội lỗi vì đã ngoại tình dâng lên, bên cạnh đó là nỗi nhớ nhung con trai nên tôi tự quay về nhà xin lỗi chồng để được ở cạnh con. Nhưng chuyện đêm qua, tôi tự nhủ sẽ giấu thật kĩ, tôi không muốn ảnh hưởng đến danh dự của mình sau này. Tôi không muốn chồng biết vì sợ anh nổi điên, càng không muốn con trai sẽ khinh thường mình.
Vậy mà, chuyện oái oăm tôi không ngờ đến lại xảy ra. Tôi có thai. Đã gần nửa năm vợ chồng tôi không hề đụng chạm tới nhau nên cha đứa bé là ai thật dễ đoán. Tôi nói với sếp, sếp bảo sẽ chịu trách nhiệm nhưng tôi biết anh ấy không thể. Anh ấy có vợ đẹp con ngoan thì sao có thể buông bỏ mà chịu trách nhiệm với tôi.
Tôi cũng không muốn bỏ đứa bé trong bụng vì nó không có lỗi. Nhưng nếu nói ra, tôi sợ chồng sẽ giết tôi mất. Giờ tôi nên làm sao đây?
(Theo Tri thức trẻ)
" alt="Chết điếng vì một đêm khóc trong vòng tay người đàn ông khác"/>
Chết điếng vì một đêm khóc trong vòng tay người đàn ông khác