Dưới đây là bài viết của độc giả Nguyễn Tâm Anh (quận 3, TP.HCM) gửi về diễn đàn (nội dung bài viết thể hiện góc nhìn, quan điểm của tác giả).
Cuối tháng 8, điện thoại tôi reo dồn dập vì chị gái của đồng nghiệp bị ung thư máu giai đoạn cuối. Bệnh viện địa phương trả về vì biến chứng quá nặng. Nhưng người bệnh còn trẻ quá, gia đình không chấp nhận được kết cục đau đớn và đột ngột này.
Họ nhờ tôi, với các mối quan hệ hơn mười năm lăn lộn ở TP.HCM, tìm đường để gửi người bệnh vào một bệnh viện lớn. Còn nước còn tát, người ta hay nói câu này trong cảnh tuyệt vọng.
Vòng vèo qua 2-3 người, cũng may, tôi nhờ được một bác sĩ ở bệnh viện lớn. Anh lại liên hệ bệnh viện tuyến dưới gửi thông tin, hồ sơ của bệnh nhân để anh trực tiếp đánh giá. Bác sĩ này đọc rất kỹ và khuyên gia đình nên cho chị về nhà, nghỉ ngơi cuối đời. Trước sự cầu khẩn của gia đình, bác sĩ đành gật đầu tiếp nhận, cho chị nhập khoa điều trị, mặc dù cơ hội sống gần như là 0.
Người nhà cảm kích, nhờ tôi gửi phong bì cho bác sĩ với số tiền 2 triệu đồng. Tham khảo lại người quen của bác sĩ này, tôi từ chối, nhưng gia đình cứ nằng nặc nhờ. Suy nghĩ một chút, tôi nói gia đình hãy tặng một giỏ trái cây.
Tuy nhiên, hôm sau, tôi bị bác sĩ gọi điện “mắng vốn”. Ngoài trái cây ngoại nhập khẩu rất đắt đỏ, người nhà còn mang đến hơn 5 ký cua Cà Mau, tôm và đặc sản miền Tây. Tôi còn nhớ mãi, anh bác sĩ này nói, thân nhân khổ lắm, ngoài nỗi đau vì người thân bị ung thư, họ cũng cần tiền để trả chi phí điều trị, đi lại, ăn uống, chi tiêu cũng không ít.
Một tuần chăm lo cho chị gái trong bệnh viện, ngày nào đồng nghiệp của tôi cũng khóc sưng mắt, giọng khàn đặc gọi điện nhờ tôi... xin thuốc giảm đau cho người bệnh. Những lúc như thế, tôi rất ngại bởi bác sĩ cũng bận rộn, nhưng cũng không đành lòng khi nghe chị ấy đau đớn, dằn vặt về thể xác.
Biết chuyện, anh bác sĩ vẫn kiên nhẫn đến thăm khám. Một lần nữa, anh khuyên đồng nghiệp của tôi nên đưa chị gái về nhà để sống bên gia đình. Chỉ hơn 10 ngày nằm viện, chị đã không còn nhìn được gì, các cơn đau liên tục kéo đến, nhiều lúc tưởng như chị đã trút hơi thở cuối cùng.
Rồi cũng đến khi không trụ được. Gia đình vội vã làm các thủ tục để hoàn thành tâm nguyện cuối của chị, là được về nhà. Chuyến xe lướt đi, bác sĩ nặng trĩu nói với tôi: “Đôi khi vì quá thương người thân, ít ai chấp nhận mong muốn của người bệnh, chỉ cố gắng còn nước còn tát. Nhưng cô thấy đấy, tiền bạc, niềm vui được sống với gia đình những ngày cuối đời cũng dần mất đi”.
Sau khi lo hậu sự cho chị gái, vì quá cảm kích tấm lòng bác sĩ, đồng nghiệp của tôi lại quay vào bệnh viện, dúi vào tay bác sĩ chiếc phong bì để cảm ơn. Anh có vẻ không vui và nói, “Chúng tôi đâu có thiếu thốn gì” rồi anh bỏ đi.
Tôi mở ra, bên trong chỉ có 1 triệu đồng, kèm theo lá thư cám ơn thấm đẫm nước mắt về sự cảm kích. Tôi trả lại 1 triệu đồng cho đồng nghiệp rồi cầm lá thư vào bên trong gặp bác sĩ. Trong cuộc trò chuyện ngắn, anh nhắc đến một người bạn thân thời sinh viên. Sau này, người bạn trở thành một bác sĩ rất giỏi.
“Ban đầu, cũng vì những chiếc phong bì 500.000 đồng rồi tăng dần thành 1 triệu, 2 triệu, tôi mất đi một người bạn, còn nhiều người bệnh mất đi cơ hội được bác sĩ giỏi điều trị. Tôi không muốn từ sự cảm kích của bệnh nhân, theo thời gian, mình nhìn phong bì để chọn lựa bệnh nhân”, bác sĩ kể về lý do biết sợ phong bì. Tôi thêm quý anh hơn.
Ở TP.HCM, tôi chứng kiến nhiều người bệnh líu ríu chạy theo bác sĩ, điều dưỡng để nhét vào tay họ 100.000 đồng hay 500.000 đồng, chỉ mong người nhà được chăm sóc kỹ hơn. Tôi cũng chứng kiến những cái xua tay, lắc đầu thậm chí quát lên "cất ngay đi, để mà mua sữa cho bệnh nhân".
Tôi không biết camera gắn khắp bệnh viện có phải là lý do họ nhất định từ chối việc ấy hay không. Hay vì họ thấy người dân quần áo nhem nhuốc, bàn tay đen đúa mà xót lòng.
Ở đâu tôi dám nói, nhưng ở TP.HCM, đúng là vẫn có bác sĩ quát nạt người bệnh, to tiếng với thân nhân, có người thế này thế nọ, nhưng phong bì ư?, không có đâu. Ít nhất là với trải nghiệm gần 10 năm sống ở thành phố này của tôi và bạn bè, bác sĩ không giàu nghèo gì một chiếc phong bì.
Muốn kiếm tiền thêm, họ có phòng mạch. Muốn giàu hơn, họ làm thêm ở viện tư. Đừng nói họ thèm phong bì, xúc phạm lắm.
Nguyễn Tâm Anh, TP.HCM.
Ban Sức khoẻ - Báo VietNamNet mở diễn đàn "Phong bì bệnh viện - có phải thầy thuốc và bệnh nhân làm hư nhau?".
Bạn đọc có ý kiến đóng góp xin gửi về địa chỉ [email protected]. Các bài viết phù hợp sẽ được đăng tải theo quy định của tòa soạn.
Xin chân thành cảm ơn.
" alt=""/>Bác sĩ sợ… phong bìBản thân ông Park từng trải qua chấn thương tâm lý bao gồm bị lạm dụng khi còn nhỏ và từng phải nhập viện sau khi cố gắng tự tử. “Tôi đã luôn hy vọng có thể lên tiếng cho những người gặp những tổn thương như tôi. Công việc này đã cho tôi làm điều đó”, ông Park tâm sự.
Ông Park chia sẻ về những điều các bệnh nhân sắp qua đời nghĩ đến nhiều nhất:
Hối hận vì chưa sống trọn vẹn
Ông Park nói rằng hối tiếc là cảm xúc thường gặp ở những bệnh nhân sắp mất. Điều hối tiếc nhất của không ít người là không quan tâm tới mong muốn về tương lai của chính mình mà lại đi nghe người khác.
Ngoài ra, cũng có những lý do khác khiến người ta ân hận. Các nhà nghiên cứu tại Đại học Towson (bang Maryland, Mỹ) đã hỏi 124 y tá về những tâm sự của những người hấp hối. Theo đó, 42% số y tá cho biết những suy nghĩ hay gặp nhất là hối tiếc vì đã làm việc thay vì dành thời gian cho gia đình và thư giãn, bỏ lỡ cơ hội hoặc không đạt được nhiều thành tựu hơn.
Bỏ lại những người thân yêu phía sau
Ngoài hối tiếc về quá khứ, ông Park cho hay các bệnh nhân cũng lo lắng về tương lai. Họ suy nghĩ về tâm trạng của những người thân yêu khi bị bỏ lại sau cái chết của họ. “Đó gần như là cảm giác tội lỗi, gánh nặng, tổn thương", ông Park nói.
"Những người sắp chết lo lắng về những nhu cầu rất cụ thể của những người thân yêu mà chỉ họ mới biết. Tôi nghĩ điều khó khăn hơn cả cái chết là nỗi sợ bị chia cắt và không còn khả năng chăm sóc cho những người còn lại. Ngay cả những người cảm thấy bình yên nhất khi ra đi vẫn lo lắng cái chết của họ sẽ ảnh hưởng đến gia đình", vị giáo sĩ nói với CNN.
Theo nghiên cứu của Đại học Towson, hơn một nửa số y tá cho biết bệnh nhân của họ tâm tư về người thân, nghĩ về việc dành thời gian cho bạn bè, gia đình, việc phải xa cách và điều gì sẽ xảy ra với những người thân yêu sau khi họ chết.
Tâm linh cũng là một trong những chủ đề phổ biến nhất trong những suy ngẫm cuối đời của con người. Đó là lý do các giáo sĩ như ông Park có thể mang lại sự an ủi cho bệnh nhân và người thân của họ.
Theo Gearrice, có thể xếp các loại trái cây vào 4 nhóm khác nhau dựa theo hương vị, tính chất là: trung tính, ngọt, nửa axit và axit.
Nhóm trung tính có hương vị riêng, nhưng không có vị chua, ngọt… như dừa hoặc bơ.
Các loại trái cây ngọt ngào thường được nhiều người ưa chuộng nhất như dưa hấu, dưa lê, cherry, lê, mận, chuối…
Nhóm bán axit có dâu tây, quýt, đào, táo xanh hoặc xoài còn nhóm axit gồm cam, chanh, dứa, kiwi, nho…
Để tránh các vấn đề về dạ dày, hai loại trái cây có thể trộn là loại axit và nửa axit.
Bạn không nên trộn trái cây trung tính với ngọt, hoặc ngọt với axit. Sự kết hợp đó sẽ không tạo ra cảm giác ngon miệng hoặc khiến bạn đau bụng.
Ngoại lệ hiếm hoi là quả táo, gần như là loại trái cây duy nhất kết hợp tốt với mọi thứ.
Ngoài những mẹo chung trên, có những sự kết hợp trái cây với một số loại thực phẩm khác mà người tiêu dùng nên hạn chế.
Nếu bạn trộn dứa với sữa có thể dẫn tới ngộ độc, vì trong dứa có bromelain phản ứng với sữa. Bất kỳ loại trái cây chua nào kết hợp với sữa hoặc sữa chua cũng có nguy cơ gây đau dạ dày.
Các chuyên gia cũng khuyên không nên trộn chuối với sữa vì làm chậm quá trình tiêu hóa và gây nặng bụng.
Một hỗn hợp khác cần tránh là cam với cà rốt vì kích hoạt các chất có hại cho thận.
Bạn nên tránh ăn cam với bánh mì, đặc biệt nếu chưa ăn các thực phẩm khác. Hai loại thực phẩm này ăn cùng sinh ra chất gây đau dạ dày và có hại cho gan.