“Tủ lạnh cộng đồng”
Chiều 23/6, anh Nguyễn Tuấn Khởi, giám đốc một công ty, cẩn thận đẩy chiếc tủ lạnh có dán dòng chữ “Tủ lạnh cộng đồng, thực phẩm miễn phí” ra vỉa hè tại số 100 Ung Văn Khiêm (phường 25, quận Bình Thạnh, TP.HCM).
Đây là chiếc tủ lạnh chứa thực phẩm miễn phí, cho phép người dân có nhu cầu đến nhận mỗi ngày. Anh Khởi là người sáng lập, tổ chức chiếc tủ lạnh mang nhiều ý nghĩa này.
“Tủ lạnh cộng đồng đã có mặt ở Mỹ và một số các nước khác khi đại dịch Covid-19 bùng phát. Mô hình này chủ yếu được sử dụng vào mục đích trung chuyển thực phẩm giữa người dư và người thiếu thực phẩm. Người dư sẽ đến bỏ thực phẩm vào các tủ lạnh này để người thiếu đến lấy”, anh Khởi chia sẻ.
Anh Khởi chuẩn bị “mở cửa” tủ lạnh cộng đồng để người dân đến nhận thực phẩm miễn phí. |
Cũng theo anh, khi dịch bùng phát tại TP.HCM, anh đã tổ chức nhiều hoạt động cộng đồng nhằm hỗ trợ cho người khó khăn như:Bếp cơm dã chiến, Bếp yêu thương... Tuy nhiên, dịch bệnh diễn biến phức tạp, TP.HCM tiếp tục khuyến khích người dân không ra đường, không tụ tập đông người.
Việc này khiến quá trình nấu, phát cơm miễn phí trở nên khó hiệu quả vì sẽ không đảm bảo công tác phòng dịch do người dân tụ tập quá đông. Thế nên, anh Khởi quyết định triển khai mô hình "tủ lạnh không đồng" tại TP.HCM.
Anh nói: “Chúng tôi nghĩ rằng nên tặng thực phẩm cho người dân nhiều lên, để họ đem về nhà tự nấu. Như vậy, họ sẽ hạn chế ra đường nhiều hơn so với việc tặng họ 1-2 hộp cơm. Tủ lạnh cộng đồng sẽ chia sẻ nguồn thực phẩm của các doanh nghiệp, nông trại hỗ trợ cho bà con”.
“Ai cần thực phẩm cứ đến nhận, ngược lại, nếu những ai có lòng muốn chia sẻ cũng có thể đến gửi thực phẩm vào chiếc tủ này. Mô hình được xem như một ngân hàng thực phẩm mini do cộng đồng tự quản nhằm chống lãng phí thực phẩm. Sau khi hết dịch, những tủ lạnh cộng đồng này sẽ được duy trì tại các khu dân cư theo kiểu tự quản để chống lãng phí thực phẩm” anh nói thêm.
Dù mới chỉ xuất hiện 4 ngày, tủ lạnh cộng đồng đã được người dân bị ảnh hưởng của dịch bệnh đón nhận. Chiều 23/6, ngay từ rất sớm, nhiều người dân đã có mặt tại điểm đặt tủ lạnh để nhận thực phẩm.
Ấm lòng giữa mùa dịch
Bà Ngọc Anh (76 tổi, ngụ Quận Bình Thạnh), bán vé số dạo đến điểm đặt tủ lạnh từ sớm. Bà nói, hai ngày trước, bà cũng đến tủ lạnh để nhận thực phẩm. “Tôi chỉ có một mình nên chỉ đến lấy bó rau và quả trứng về nấu bữa chiều. Bữa sáng và bữa trưa, tôi đến đây để lấy cơm miễn phí từ Bếp yêu thươngrồi”, bà Anh nói.
Ngoài việc lấy thực phẩm trong tủ lạnh, người dân còn được tặng thêm túi rau củ, gạo… |
Ngoài những người có tuổi, khuyết tật, bán vé số, lang thang… tủ lạnh cộng đồng cũng trở thành điểm cung cấp thực phẩm của người lao động khi nhiều chợ tạm, chợ truyền thống đóng cửa.
“Mấy hôm nay, chợ tự phát đóng cửa, tôi gặp khó khăn khi nhà hết rau củ. Nhờ tủ lạnh cộng đồng này, tôi đỡ lo việc các con thiếu rau xanh”, chị Lê Thị Hoa Mai (35 tuổi, ngụ quận Bình Thạnh) chia sẻ.
Một tình nguyện viên của tủ lạnh cộng đồng cho biết, mô hình này thân thiện và thậm chí được người dân ủng hộ hơn so với việc đem thực phẩm đến tận nơi phát tặng cho họ. Bởi người dân được phép lựa chọn, lấy những thực phẩm mình cần, yêu thích.
“Trước đây, khi gom thực phẩm rồi đem đi tặng trực tiếp cho người khó khăn, chúng tôi nhận thấy rằng, nhiều người tỏ ra ngại ngùng, thậm chí không dám nhận. Thế nhưng, khi đặt tủ lạnh cộng đồng, người dân lại bỏ qua sự ngại ngùng và tự mình mở tủ lạnh, lấy thực phẩm mình cần”, tình nguyện viên này cho biết.
Càng về chiều, càng nhiều người dân đến nhận thực phẩm. |
Cũng theo người này, tủ lạnh “mở cửa” hàng ngày. Bên cạnh tủ lạnh sẽ có một chai chứa dung dịch sát khuẩn, một sọt đựng bao nilon. Người dân đến tủ lấy thực phẩm sau khi thực hiện các bước sát khuẩn có thể tự mở cửa để chọn, lấy thực phẩm mình cần cho vào túi nilon có sẵn.
Tại đây cũng có các tình nguyện viên hỗ trợ và khuyến khích mỗi người nên nhận thực phẩm đủ cho nhu cầu để tránh lãng phí và nhường lại cho người đến sau. Người đến tặng thực phẩm với số lượng ít có thể trực tiếp bỏ vào tủ. Ngược lại, có thể gửi lại cho các tình nguyện viên.
Anh Khởi cho biết, những ngày qua, tủ lạnh cộng đồng thu hút nguồn thực phẩm lớn từ các doanh nghiệp, trang trại, mạnh thường quân… gửi về. Thế nên, ngoài việc bỏ thực phẩm vào tủ lạnh, anh Khởi và các tình nguyện viên còn chia nhỏ thực phẩm thành từng túi để phát tặng người dân.
Các túi quà tặng gồm có gạo, rau củ, trứng, thịt, cá, đồ hộp… 15h30 mỗi ngày, người dân thực hiện xếp hàng, giãn cách đúng quy định để nhận thực phẩm. Đế đảm bảo an ninh trật tự, công tác phòng dịch, lực lượng chức năng cũng có mặt để hỗ trợ công tác phát tặng thực phẩm.
Ông Phạm Văn Tồn, Chủ tịch UBND phường 25, quận Bình Thạnh, cho biết, những ngày qua, nhiều người dân đến điểm nhận cơm, thực phẩm. Để đảm bảo công tác phòng dịch, UBND phường sẽ tiếp tục cử lực lượng chức năng đến hỗ trợ.
Bài, ảnh, clip: Nguyễn Sơn
Bất chấp nhiều lần khánh kiệt chỉ vì dốc hết tài sản làm từ thiện, ông vẫn cố giữ lửa bếp cơm Phước Thiện, nơi san sẻ hơn 500 phần cơm miễn phí cho bệnh nhân, người nghèo.
" alt=""/>'Tủ lạnh cộng đồng' giữa Sài thành khiến bao người xúc độngTôi phải thừa nhận vợ tôi cực kì xinh đẹp. Ngày xưa cũng chính vì vẻ đẹp này mà tôi bám riết lấy nàng, lần lượt loại bỏ hết những vệ tinh xung quanh. Người ta nói không sai: Đẹp trai không bằng chai mặt.
Mặc dù đã có chồng, đã hai con, ở cơ quan vợ tôi vẫn thuộc diện "hoa hậu quý bà". Tôi thừa biết khối ông mê vợ tôi, vậy nên tôi ghen lắm. Nhiều khi chẳng có chuyện gì tôi cũng làm quá lên khiến cô ấy nổi điên. Bao phen vợ giận tôi cũng chỉ vì ghen bóng ghen gió. Tôi chỉ luôn muốn nhắc cho nàng nhớ là đàn ông bên ngoài đều như mèo đói cả, còn nàng thì đã có chồng rồi.
![]() |
Trước khi gặp tôi, nàng có một mối tình thuở học trò khá lãng mạn. Sau đó vì cậu kia đi du học cùng với một vài lý do khách quan khác nên hai người chia tay. Cậu ấy sau này về nước, mở công ty và là chủ một doanh nghiệp có tiếng. Lúc đó vợ tôi đã lấy tôi rồi. Ấy là tôi nghe bạn của nàng kể lại như thế chứ nàng thì chỉ nói đơn giản: "Đó chỉ là tình cảm học trò".
Chuyện tình cảm cũ của vợ, tôi vốn không hề nghĩ gì nhiều. Tôi cũng đã từng yêu và hiểu mọi thứ đều nằm ở thì quá khứ. Thế nhưng việc vợ và người cũ dạo này hay nhắn tin qua lại khiến tôi cảm thấy bất an. Bởi xét về khía cạnh nào tôi cũng chắc chắn không bằng người đàn ông ấy. Tôi không đẹp trai, không kiếm được nhiều tiền. Những thói xấu của đàn ông như hơi lười biếng, hơi vô tâm, đôi lúc cục cằn tôi đều có đủ. Không biết sống với một người chồng như vậy, nàng có cảm thấy thất vọng và nuối tiếc khi nhìn lại người xưa.
Càng suy nghĩ tôi càng nung nấu ý nghĩ phải đọc trộm tin nhắn của vợ và người cũ. Họ đã nhắn cho nhau những gì? Người ấy có thả lời ong bướm với vợ tôi? Họ cùng nhau ôn lại những kỉ niệm ngày xưa cũ? Họ có hẹn hò nhau mà tôi không biết? Từng ấy câu hỏi khiến tôi nóng mặt mày.
Một tối, tôi quyết định mượn điện thoại của vợ: "Em cho anh mượn điện thoại một chút, anh có việc cần gọi mà điện thoại anh lại vừa sập nguồn rồi". Vợ vui vẻ mở mật khẩu rồi đưa điện thoại cho tôi, không hề biết lòng dạ chồng mình đang vô cùng đen tối. Nhân lúc cô ấy đi tắm, tôi chạy nhanh lên phòng, chốt cửa lại và bắt đầu tìm kiếm. Đây rồi, những tin nhắn qua lại hiện ra trước mắt tôi. Mọi chuyện vốn chẳng có gì hay là vợ tôi không đề phòng nên chưa kịp xóa? Tim tôi nhảy trong lồng ngực, hồi hộp hệt như đang rình bắt quả tang kẻ trộm.
Họ nhắn tin cho nhau khá nhiều, là người đàn ông kia nhắn trước, anh ta lúc đầu hỏi thăm tình hình công việc, cuộc sống của vợ tôi, sau đó là nhắc về những kỉ niệm cũ. Tôi biết ngay mà. Đã bao năm rồi họ không gặp nhau, thứ họ có với nhau chỉ là kỉ niệm, không nhắc về nó thì có chuyện gì mà nói.
Hắn kể chuyện gia đình mình, rằng sau khi về nước hắn lấy vợ nhưng tình cảm vợ chồng không tốt. Hắn than phiền về vợ khá nhiều, rằng giờ vì con cái, hai người vẫn sống chung nhà nhưng "đồng sàng dị mộng". Hắn ta còn nói luôn luyến tiếc này kia, nói thi thoảng đi qua chốn hẹn cũ vẫn cồn cào nhớ.
Đây vốn là bài ca muôn thuở của những gã đàn ông, tôi còn lạ gì. Hắn đang đọc câu thần chú "anh không hạnh phúc" để kêu gọi lòng thương của vợ tôi đây mà. Một gã đàn ông đẹp trai, giàu có, thành đạt, hôn nhân lại đang trên bờ vực đổ vỡ, hỏi có phụ nữ thực dụng nào lại không muốn lao vào. Chỉ là, phụ nữ xinh đẹp trẻ trung ngoài kia có đầy, sao hắn lại chọn vợ tôi. Nghĩ đến đó, đầu tôi như muốn bốc hỏa vì ghen tức.
Rồi hắn hỏi:
- Chồng em là người thế nào? Anh ấy có tốt với em không?
- Nói thật, so với anh thì anh ấy có nhiều thứ không bằng. Anh ấy không hoàn hảo nhưng luôn vì em, vì gia đình mà cố gắng trở nên hoàn hảo. Thỉnh thoảng chúng em cũng có cãi nhau. Nhưng anh ấy chưa từng đi nói xấu vợ với người ngoài. Cái này thì anh thua chồng em nhé.
- Anh ấy thật may mắn vì có được người vợ vừa xinh đẹp vừa đảm đang lại hiểu chuyện như em.
- Không, em cũng đầy khuyết điểm. Sống chung lâu ngày, bao nhiêu thói xấu của em phơi bày ra hết. Nhưng chồng em chẳng chê bai em bao giờ. Quan trọng là bọn em hiểu nhau. Vợ chồng quan trọng nhất vẫn là biết chấp nhận và hiểu nhau anh ạ.
Hắn còn hỏi một thôi một hồi đủ chuyện. Cuối cùng hắn nhắn:
- Bao năm rồi không gặp. Hôm nào có thời gian anh mời em cà phê nhé. Em đừng ngại, coi như là bạn cũ gặp nhau thôi.
- Nói thật là em cũng hơi bận, nhưng cũng không phải bận đến mức không thu xếp được một cuộc hẹn. Nhưng lỡ may chồng em hay vợ anh biết được thì trong suy nghĩ của họ chúng ta "tình gian mà lý cũng gian". Vợ anh có thể không quan tâm anh gặp ai, nhưng chồng em, anh ấy sẽ rất buồn nếu biết em đi gặp người yêu cũ. Mà em thì không muốn anh ấy buồn. Nói chung là cuộc sống của em vẫn ổn. Cảm ơn anh đã nhắn tin hỏi thăm.
Tôi vui. Tôi vui lắm. Đọc xong tin nhắn, lòng nhẹ bẫng hân hoan y như ngày nàng nhận lời tỏ tình. Tự nhiên cảm giác tội lỗi vì đã nghi ngờ lòng chung thủy của vợ. Nhưng nhờ thế càng khẳng định niềm tin tôi dành cho vợ bao năm rồi chẳng hề sai.
Tôi hay nói với vợ: Có yêu mới ghen. Nhưng giờ tôi nghĩ lại rồi: Nếu thực sự yêu thì phải tin tưởng. Từ nay cứ yên tâm mà yêu vợ, mà hạnh phúc thôi. Chưa bao giờ vợ tôi lại cho tôi cảm giác tự tin vào bản thân mình đến thế.
Nghĩ về người đàn ông kia tôi bỗng thấy đắc ý vô cùng, tự nhủ: Anh có thể có mọi thứ, nhưng anh không có được vợ tôi đâu. Anh có biết giữa anh với cái nhà khác nhau ở chỗ nào không? Đó chính là: Anh không có cửa.
Theo Dân trí
Những giấc mơ không ai xui khiến cứ len lỏi và cuộc sống của tôi, khiến tôi có những cảm xúc rất lạ lẫm, vừa thấy được an ủi, xoa dịu, vừa thấy khó hiểu chính mình và có lỗi với chồng con.
" alt=""/>Kiểm tra thấy tin nhắn của vợ gửi cho người yêu cũ liệu có phải vợ đang ngoại tìnhDưới đây là câu chuyện của một bà mẹ gửi đến VietNamNet
Vào một buổi chiều, sau khi nhận được điện thoại cô giáo của con trai, tôi lao vào bệnh viện. Con tôi nằm đó dù đã tỉnh nhưng như một đứa trẻ vô hồn.
Tôi khóc khi đọc lá thư từ biệt bố mẹ và gục ngã khi đọc lá thư gửi cho các bạn trong trường.
Đó là câu chuyện của 4 năm về trước, khi con trai tôi đang theo học trung học. Cháu là cậu bé khá đặc biệt, ít nói, ham đọc sách, đặc biệt là sách khoa học. Bởi thế mà cháu nói chuyện với mọi người hay phân tích và có tí sách vở, chứ không thực tế như các bạn. Bên cạnh đó, cháu có tính cách mà tôi không biết là nên đồng tình hay phản đối. Đó là cháu luôn động lòng với bất cứ chuyện gì và sẵn sàng quên mọi thứ để giúp người khác, thậm chí là nhìn thấy con mèo hay con chó, con chim bị thương cháu cũng không bỏ qua. Đã có lần cháu muộn học chỉ vì thấy một con mèo bị thương trên đường, cháu đã tìm bằng được chỗ chữa cho nó.
Cá tính này chính là khởi nguồn cho rắc rối của con trai tôi.
Tôi không hề biết những chuyện gì đã xảy ra ở lớp của con trai. Về nhà cháu vẫn rất bình thường. Chỉ đến khi xảy ra chuyện và đọc lá thư con trai viết cho lớp trước khi làm điều dại dột. Cháu viết: “Tôi sẽ chết để chứng minh cho các người thấy tôi không phải là quái thai. Tôi đã làm gì mà các người phải lập nhóm trên Facebook, nhóm chat biến tôi thành trò cười, một kẻ dị dạng. Chỉ có cái chết mới khiến các người vui phải không?”
Tôi không muốn nói chi tiết về quãng thời gian đen tối ấy. Qua tìm hiểu và sau khi bình tâm lại, cháu đã kể cho tôi chuyện trở thành nạn nhân bị bêu xấu trên mạng. Bắt đầu từ việc cháu chỉ tên một bạn trong lớp quay cop bài. Điều đó được coi là khác người.
Ngay hôm sau, hình ảnh của cháu xuất hiện trong một group kín bị tô vẽ, bị chú thích tục tĩu và kêu gọi tẩy chay.
Ngay cả việc, hôm cháu bắt gặp con mèo bị thương ở gần trường, vô tình một bạn trong trường chụp được, và hình ảnh cháu lại lan khắp các group trong trường, cho rằng cháu giả tạo, lập dị, nên cưới một con mèo...
Con tôi luôn là chủ đề hàng tối của một nhóm bạn trong lớp và sau này lan sang các lớp khác.
Đỉnh điểm của những trò hạ nhục trên mạng là có một thách đố ai rủ được cháu đi “ăn bánh trả tiền” (quan hệ tình dục với gái mại dâm) sẽ có phần thưởng.
Một số bạn trong lớp không đồng tình với những trò đùa cợt đó, sau thời gian dài im lặng đã cho con tôi biết tất cả những trò quái gở đó.
Con trai tôi có Facebook, nhưng rất ít sử dụng. Và sau khi bạn cho xem những đoạn chat, những đoạn bình luận về mình trên nhóm kín, cháu sốc và tìm mua thuốc ngủ trên mạng và uống vào giờ nghỉ trưa tại trường. May mắn là loại thuốc đó không mạnh và liều nhỏ. Cháu được cấp cứu kịp thời nên qua khỏi.
Nhưng cú sốc đó thì không khỏi, con tôi trầm cảm, phải mất vài tháng mới đỡ phần nào. Tôi chuyển trường cho con, không phải là giải pháp hay, nhưng chẳng còn cách nào khác. Cho đến tận bây giờ, khi đã học ở trường quốc tế, môi trường rất cởi mở, con trai tôi vẫn rất rụt rè và lo sợ mỗi khi được giao làm việc gì. Từ một cậu bé tự tin và thành thật, thì giờ đây, cháu luôn do dự và luôn thăm dò các bạn có nói gì mình không một cách thái quá. Cháu luôn lặng lẽ, ít bạn và luôn đề phòng mọi thứ.
Dù không có chuyện đau lòng xảy ra, nhưng di chứng từ những trò giễu cợt tưởng là vô hại lại đeo bám tận bây giờ. Đó vẫn là nỗi đau của tôi và con và đang đi tìm câu trả lời: Làm gì để bảo vệ mình và người thân trên không gian mạng có nhiều điều tốt nhưng cũng vô số những điều độc ác và vô cảm. Tôi nên làm gì để giúp con thoát khỏi ám ảnh bởi cú sốc thật từ không gian ảo?
Nguyễn Minh Phương (Hà Nội)
Độc giả có thể gửi bài viết cho chúng tôi theo địa chỉ: [email protected]. Ý kiến của bạn có thể không trùng với quan điểm của VietNamNet. Xin chân thành cảm ơn.
Lee MacMillan, ngôi sao trên mạng xã hội Instagram, mới đây đã kết thúc đời mình trong bi thảm. Cô là một trong những nạn nhân của trò bắt nạt trực tuyến.
" alt=""/>Con tôi từng tự tử bất thành vì bị chế giễu trên mạng