Cách đối xử của mẹ vợ khiến tôi vô cùng cảm động. Tôi quen Hương trong một chuyến đi tình nguyện lên biên giới, sự gần gũi giản dị của cô ấy đã thu hút tôi ngay từ lần đầu tiên. Nhìn bề ngoài chẳng ai biết Hương là tiểu thư con nhà giàu và tôi cũng vậy.
Đến khi về ra mắt gia đình, tôi mới biết gia thế khủng của nhà người yêu. Vì trong thời gian quen nhau, Hương chưa bao giờ khoe ba mẹ mình là đại gia bất động sản có tiếng mà chỉ nói làm công chức bình thường.
Trước đó, tôi rất thoải mái với tình yêu của mình nhưng về sau, tôi thấy áp lực đè nặng trên vai. Tôi bắt đầu suy nghĩ về chuyện môn đăng hộ đối và những lời gièm pha của người ngoài. Ba mẹ tôi làm công nhân, lương bổng chỉ đủ sống chứ không khá giả gì.
Sợ mẹ vợ khinh thường
Và điều tôi lo nhất, nếu lấy nhau, nhà vợ sẽ khinh thường mình rồi sẽ chẳng có hạnh phúc. Tôi có người anh họ làm rể nhà giàu, từng cay đắng tâm sự: “Họ cho tiền của, mình phải đổi lấy danh dự mà sống, nhiều lúc nhục không chịu được”. Tính tôi thích tự lập, chưa bao giờ có ý định dựa dẫm vào ai, nếu ngay từ đầu biết gia cảnh nhà Hương chắc tôi đã không tiến tới.
Quen nhau đã hai năm, tình cảm hoà hợp bền chặt nhưng khi nghĩ đến chuyện kết hôn, tôi lại đắn đo. Tôi muốn mình phải có một cái gì đó trong tay mới tính chuyện cưới xin. Suy nghĩ là thế nhưng tôi không tâm sự với Hương vì sợ cô ấy nghĩ ngợi nhiều.
Mặc dù mỗi lần đến nhà người yêu chơi, tôi được đón tiếp niềm nở, mọi người hoà đồng vui vẻ và ba mẹ Hương chưa bao giờ hỏi kĩ hoàn cảnh nhà tôi. Nhưng người tính không bằng trời tính, chúng tôi lỡ có con ngoài ý muốn nên đám cưới bắt buộc phải diễn ra dù tôi chưa sẵn sàng. Lúc đó, tôi đang làm phó phòng kĩ thuật của công ty điện máy, dự định sẽ đi học lên để có cơ hội thăng tiến.
Để chuẩn bị cho đám cưới, tôi dùng tiền dành dụm để mua vàng trang sức. Ngoài việc đưa cho ba mẹ một bộ nhẫn, hoa tai, kiềng vàng để trao cho con dâu vào ngày cưới, tôi còn cẩn thận đưa cho vài người họ hàng mỗi người một chỉ vàng để làm quà tặng cô dâu. Tôi lo khi làm lễ, nhà gái trao hồi môn nhiều mà nhà trai không có gì lại chênh lệch khó coi nên mới làm vậy. Tất nhiên sự chuẩn bị ngấm ngầm đó Hương không hề biết.
Tôi nhẩm tính, mấy cây vàng tôi mua làm quà tặng cho nhà trai chắc không kém với của hồi môn ba mẹ Hương dành cho con gái. Nhưng đến ngày cưới, tôi hoàn toàn ngỡ ngàng vì mẹ vợ chỉ trao cho con gái cho một bộ trang sức nhỏ bằng vàng tây. Thấy vậy, tôi vừa thở phào nhẹ nhõm vừa băn khoăn.
Cảm phục vì cách dạy dỗ con của mẹ vợ
Đến sau này, khi về làm rể tôi mới biết đám cưới đứa con nào, ba mẹ vợ cũng chỉ cho như vậy. Cưới xong, mỗi đứa tự lo làm ăn, nhà vợ không cho gì thêm cả. Mẹ vợ quan niệm của cải tự tay làm ra thì mới bền lâu, ba mẹ chỉ giúp đỡ khi thật sự khó khăn và không còn khả năng.
Còn tài sản của gia đình đến khi ba mẹ mất sẽ chia cho con cháu theo di chúc. Mẹ vợ còn dặn dò các con khi yêu ai không nên nói về gia thế thật sự của gia đình vì sợ nhiều người chọn tài sản chứ không chọn người.
Mẹ vợ cũng không cần đẹp mặt mà cho con gái thật nhiều của hồi môn trong ngày cưới để tránh phân biệt với bên thông gia.
Tôi thật sự cảm phục cách ứng xử và dạy dỗ con cái của ba mẹ vợ. Vợ chồng tôi cũng như anh chị em trong nhà tự thân lập nghiệp kiếm tiền mua nhà sắm xe, khi cần ba mẹ sẽ hỗ trợ điều kiện làm ăn. Mặc dù giàu có nhưng cuộc sống gia đình vợ khá giản dị, có việc gì mọi người đều chung tay làm chứ không phân biệt dâu rể.
Có lẽ nhờ định hướng như thế mà các anh chị em nhà vợ đều có sự nghiệp riêng mà không phụ thuộc ba mẹ hoặc ỷ lại mà phá phách như nhiều gia đình giàu có khác.
Lần đi chợ với mẹ người yêu đã khiến tôi được mở rộng tầm mắt. Nhưng 'nóng nhất' vẫn là lúc tôi muối mặt nghe câu mỉa mai từ cô bán rau.
" alt=""/>Chàng rể thở phào trước quà cưới 'nhỏ tí tẹo' của mẹ vợ giàu cóVới cảm giác vừa quen, vừa lạ, cứ ngỡ, những kỷ niệm sẽ được nhắc lại, những thành công được tôn vinh, lấy làm tự hào. Những thất bại, khó khăn hay bất hạnh, cảm nghĩ của mỗi người, được sẽ chia. Nhưn, ai dè, những cái bắt tay gượng gạo, những câu chào hỏi xã giao nhạt nhẽo chen ngang, những câu chuyện riêng của một nhóm vài người, (lâu nay hay gặp ngoài đời hay trên facebook), những cái cụng ly 1,2,3 dzô dzô, hay những câu nói tầm phào, gây cười nhảm được thay thế, lấp đầy, xoá nhoà tất cả.
Ngoại trừ lời phát biểu lý do vắn tắt, khuôn mẫu của lớp trưởng, lời chúc mừng nhạt nhoà của thầy chủ nhiệm, những tấm hình cười tươi chụp chung, để lại chút dấu ấn, thì theo suốt thời gian cuộc gặp, chỉ là những cái cụng ly và hát cho nhau nghe (nhưng cũng không nghe rõ vì hát chay, đàn chay) là niềm vui xuyên suốt, chủ đạo của cuộc gặp.
Lặp đi lặp lại là câu "lâu ngày, cụng ly" chúc mừng, người hát thì hát say mê, thể hiện những điều "lớn lao", bạn nhạc sỹ thì cần mẫn gảy đàn guita với tâm thế " rong chơi", mà hầu như, không ai quan tâm, hay nhắc gì về những mảnh đời thật. Ai ai cũng mang cả thế giới riêng tư, ngồi chờ khi được hỏi, mỉm cười khi chụp hình, những gì mình có chứ không phải những gì mà cuộc gặp cần (chỉ trừ vài người ) vào cuộc gặp chung như những người... ngoài cuộc.
Chờ đợi đến lúc lắng đọng để giao lưu, hỏi han nhau thật khó khăn. Cố gắng lắm, mình mới biết nơi ăn, chốn ở và tình trạng gia đình khoảng 3 người gọi là bạn cũ. Còn cuộc đời mình, cuộc sống mình, chắc không ai biết vì không ai buồn hỏi han, và trôi qua như những mảnh đời khác, trừ một vài người theo dõi trên facebook. Khoảng 5-7 bạn nam nhờ hăng hái, nhiệt tình cụng ly, hết đầu bàn, giữa bàn, đến cuối bàn thì may ra mới hiểu thêm được chút ít.
Đành rằng vui là chính, đành rằng có biết thì cũng không giải quyết được gì cho nhau, nhưng ít ra một khi đã gặp nhau, đã là U50 thì, tất cả vốn liếng qua 27 năm phải tương xứng theo thời gian trải nghiệm, chứ không gặp nhau chỉ để cụng ly, ầu ơ ví dầu, và rồi khi chia tay, thì cũng lờ mờ như lúc chưa gặp, với một thân xác mệt mỏi bia rượu.
Mặc dù rất nhiều lần tự hỏi, sau cuộc gặp, có gì để vui? Có gì để buồn và trăn trở? Vẫn không có được câu trả lời cụ thể, mà chỉ có ám ảnh bởi những câu nói chung chung đại loại như: "rất vui khi được gặp lại"," rất vui khi được hát", "rất vui khi các bạn đi gần đông đủ"... Lẽ ra, chúng ta đã có thể làm tốt hơn, để biến cuộc họp lớp rất thiêng liêng, trở nên gần gũi hơn thì cũng chúng ta lại biến nó thành một cuộc nhậu vô cùng xa xỉ.
Kinh nghiệm rút ra là, chỉ nên họp nhóm, không nên họp lớp.
Họp lớp là dịp để mỗi người được trở về với thuở học trò hồn nhiên, trong sáng. Tuy nhiên, cũng từ đây, một vài vấn đề không mong muốn đã xảy ra khiến nhiều người rơi vào cảnh dở khóc dở cười. Bạn có câu chuyện nào về chủ đề này muốn kể cho chúng tôi? Xin gửi về địa chỉ email: [email protected]. Trân trọng cảm ơn!" alt=""/>Họp lớp: Một cuộc gặp gỡ thiết thực hay là cuộc nhậu xa xỉ?