Soi kèo góc Brest vs PSG, 00h45 ngày 12/2

Nhận định 2025-02-13 13:18:53 4392
èogócBrestvsPSGhngàgiá usd   Pha lê - 11/02/2025 00:52  Kèo phạt góc
本文地址:http://member.tour-time.com/news/30d495636.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Araz Nakhchivan vs Kapaz, 19h00 ngày 10/2: Tin vào cửa trên

Trong cơn say đêm qua, tôi gọi điện cho em như những lần trước, rồi khóc nức nở. Sáng ra xem lại điện thoại tôi giật mình. Thời gian qua, tôi dặn mình không được liên lạc, không quan tâm gì tới em vậy mà những lần say, lý trí tôi không còn tỉnh táo.

Tôi năm nay 28 tuổi, sinh ra và lớn lên ở một tỉnh phía Bắc. Kinh tế gia đình tôi ở mức trung bình, nhờ nỗ lực tôi đỗ được một trường đại học thuộc top đầu. Ra trường đi làm ở một tập đoàn lớn, mức lương của tôi không dưới 2000 đô (khoảng 45 triệu đồng).

Có ngoại hình, thu nhập ổn định ai cũng nghĩ đường tình duyên của tôi sẽ thuận lợi nhưng đó lại là vấn đề khiến tôi đau đầu. Tôi yêu em cách đây 5 năm về trước. Em là người con gái đầu tiên tôi phải khóc.

Thời gian đầu, tôi theo đuổi em nhưng khi đó tôi mới là sinh viên vừa ra trường với hai bàn tay trắng, em e ngại khi tôi ngỏ lời. Những năm sau, tôi lao vào công việc và âm thầm đi bên em. Một ngày, em nói em có người yêu tôi đau khổ như có thể chết đi được. Nhưng vì thương em thật lòng, tôi không biết nói gì hơn ngoài lời chúc mừng em.

Những năm tháng sau đó, tôi biết người đàn ông của em khá vô tâm với em. Những ngày lễ, Tết anh ta thường xuyên đi công tác xa hoặc đi nhậu nhẹt cùng nhóm bạn thân. Để em đỡ buồn, tôi vẫn hỏi han, quan tâm chở em đi chơi chỗ này chỗ kia. Những ngày em ốm mệt, tôi cũng là người đưa em đi khám, thuốc thang. Em cảm động khen tôi hết lời: ‘Ai mà có được anh thì may mắn quá’. Nhưng em vẫn không là người con gái của tôi.

Sau đó, em chia tay người yêu, tôi vừa thương em nhưng thú thật trong lòng không khỏi có chút hy vọng. Tôi quan tâm em nhiều hơn, chăm chút em kỹ càng hơn nhưng một lần nữa em lại khiến trái tim tôi tan nát. Em thông báo mình có người đàn ông mới. Đáng buồn hơn, bạn trai em lần này lại là một người đã có gia đình.

Người đàn ông này có vợ con ở quê. Anh ta ra Hà Nội công tác trong vòng 2 năm. Thời gian này, anh ta gặp em. Là đàn ông có chức quyền anh ta tỏ ra khá tâm lý. Em mê hắn như điếu đổ.

Khi tôi khuyên nhủ em về chuyện quan hệ với người có gia đình, em bỏ ngoài tai. Tôi nói nhiều vì lo lắng cho em vậy mà em lớn tiếng mắng tôi. Em nói cuộc đời em tự quyết định, mắc mớ gì mà tôi phải xen vào. Những lời đó khiến tôi phải im lặng.

Cuối cùng, một ngày đang đi làm, tôi nhận được tin nhắn của em. Em có thai với người đó. Tôi nhìn những dòng tin của em chạy trên màn hình mà đau nhói ở trong lòng. Người đàn ông đó trách em không uống thuốc cẩn thận. Người ta không muốn cưới em vì họ còn gia đình êm ấm. Hôm đó tôi xin nghỉ làm sang ngay phòng em vì em nói em đang đau khổ. Tôi sợ em làm chuyện dại dột.

Mặc dù bạn bè khuyên nhủ sẽ không có tương lai với người đàn ông đó nhưng em vẫn quyết tâm giữ cái thai để đe dọa, ép anh ta phải có trách nhiệm. Anh ta vẫn chăm sóc, xoa dịu em. Đến tháng thứ 4, hắn nói thật, nếu em đòi giữ đứa con anh ta sẽ nuôi em và con. Nhưng tất cả chỉ có thế, anh ta còn gia đình ở quê và con đường thăng tiến phía trước nên không thể từ bỏ tất cả để lấy em.

Em lại khóc lóc vật vã, không thiết sống. Lo cho em tôi đã suy nghĩ rất nhiều.

Cuối cùng tôi đưa ra một quyết định mà bản thân cũng cảm thấy mình quá liều lĩnh: Tôi hỏi cưới em. Tôi nói em hãy về với tôi, tôi chăm sóc cho cả hai mẹ con. Sau này khi con em ra đời, chúng tôi sẽ có một đám cưới để danh chính ngôn thuận về với nhau.

Hình như không còn cách nào khác em đành gật đầu đồng ý. Từ hôm đó, tôi vừa đi làm vừa tranh thủ về sớm chăm sóc em. Chưa làm bố lần nào, tôi lên mạng tìm hiểu về sữa, các món ăn để tẩm bổ cho em. Chúng tôi cũng đưa nhau về ra mắt gia đình hai bên. Không ai biết được bí mật giữa chúng tôi. Bố mẹ tôi bất ngờ nhưng cũng vui vẻ khi tôi dẫn ‘cả trâu lẫn nghé’ về.

Khi con em chào đời cũng một tay tôi chăm lo. Khi con tròn 1 tuổi, tôi đề nghị em về một đám cưới. Chúng tôi tất bật mua sắm, chuẩn bị cho ngày vui. Nhưng trời đất dường như sụp đổ khi một tối tôi vô tình cầm điện thoại em. Tin nhắn từ người đàn ông đã ruồng rẫy hai mẹ con em khiến tôi muốn gục ngã: ‘Chỗ cũ nghe em. Nhanh nhé vì chiều nay anh có việc bận’.

Không nén được nỗi tức giận, tôi ném vỡ tan tành chiếc điện thoại. Nhìn thấy cảnh tượng đó, em như đoán được mọi chuyện, quỳ sụp xuống chân tôi van xin. Hóa ra bấy lâu nay, em vẫn lén tôi hẹn hò với kẻ đó. Họ vẫn qua lại với nhau như ngày xưa dù tên sở khanh kia không hề ngó ngàng gì đến đứa trẻ của hắn và cả em, người sống chết yêu hắn. Em yêu hắn đến thế mà vẫn chấp nhận đến với tôi phải chăng chỉ cần một chỗ dựa? Tôi đối xử với em chân thành như vậy mà em cũng chỉ coi là một kẻ thế chân?

Những ngày sau đó, tôi không về nhà, không biết đi đâu khi tất cả quanh tôi là nỗi uất hận đến nghẹt thở. Dù đã quyết tâm từ bỏ tất cả, vậy mà những lần say tôi lại nhấc máy lên gọi cho em. Làm sao để tôi thoát khỏi được tình cảnh này. Tôi bế tắc vô cùng.

Trở thành nô lệ tình dục vì sợ người yêu cũ tung ảnh nóng

Trở thành nô lệ tình dục vì sợ người yêu cũ tung ảnh nóng

Trung nói nếu bất cứ khi nào anh ta có nhu cầu, chỉ cần alo một tiếng là tôi phải có mặt để đáp ứng theo những gì anh ta muốn, nếu không anh ta sẽ tung clip sex, ảnh nóng của tôi lên mạng.

">

Ngoại tình với người cũ, em vẫn coi tôi là kẻ đổ vỏ

Ê-kíp trực Khoa Cấp cứu lập tức tiến hành hồi sức tim phổi, sử dụng thêm thuốc vận mạch, kích hoạt báo động đỏ toàn viện. Trong tình huống khẩn cấp này, các bác sĩ bỏ qua các thủ tục và chuyển bệnh nhân đến phòng mổ, chuẩn bị sẵn sàng cho ca phẫu thuật.

Thanh niên 27 tuổi thoát chết sau vết đâm ở vùng tam giác tim. Ảnh: PM.

0h10 ngày 13/7, bác sĩ Linh và ê-kíp tiến hành mở ngực bệnh nhân. Tim bất ngờ ngừng đập thêm một lần nữa. Bác sĩ rạch màng tim, ghi nhận khoảng 1.000ml máu cục và máu loãng đã chèn ép khiến tim ngừng đập. Sau khi giải phóng màng tim để máu thoát ra ngoài, bác sĩ tiến hành xoa bóp tim.

“Chỉ vài nhịp sau, tim đập trở lại, tôi biết bệnh nhân sống rồi”, ông nói.

Theo bác sĩ Linh, người thanh niên bị một vết đâm khoảng 1,5cm ở mặt trước của thất phải, cạnh động mạch vành xuống trước trái (LAD). Nếu vết thương xê dịch gây đứt động mạch này, bệnh nhân sẽ tử vong trên đường cấp cứu, bác sĩ không còn cơ hội cứu chữa. 

Ca mổ kết thúc lúc 2h sáng. Đến 6h sáng cùng ngày, bệnh nhân hoàn toàn tỉnh táo, tay chân cử động tốt và không biết mình vừa đối mặt với tử thần. Người thanh niên đang được theo dõi sức khỏe tại Khoa Ngoại lồng ngực của bệnh viện. Các bác sĩ kết luận ca mổ thành công tốt đẹp. 

Theo khai thác thông tin, bệnh nhân bị đâm bằng kéo khi đang ngồi nhậu. Nếu không bỏ qua các thủ tục để chuyển mổ ngay, người bệnh có thể tử vong hoặc hôn mê, di chứng cho ngưng tim kéo dài.

Người trẻ nguy kịch vì đột ngột ngưng tim ngưng thở, bác sĩ cảnh báo gì?Ngưng tim ngưng thở ngay khi đang sinh hoạt hay bơi lội, những bệnh nhân này đối mặt với nguy cơ tử vong lên đến 90%. Đáng chú ý, có trường hợp người bệnh mới hơn 40 tuổi.">

Bác sĩ kể chuyện cứu chàng trai tim ngừng đập 2 lần giữa đêm khuya

- Con đã nghỉ 2 ngày vì trời lạnh, nhiều phụ huynh Hà Nội bắt đầu băn khoăn nếu thời tiết dưới 10 độ C kéo dài trong nhiều ngày tới, đồng nghĩa học sinh tiếp tục được nghỉ, liệu việc học tập liệu có bị ảnh hưởng?

{keywords}
Ảnh minh họa: Thanh Hùng.

Nhiều phụ huynh cũng như các nhà trường băn khoăn việc nếu thời tiết tiếp tục dưới 10 độ C kéo dài những ngày tới, đồng nghĩa với việc học sinh sẽ tiếp tục nghỉ dài. Họ lo ngại sẽ ảnh hưởng đến chương trình học của con và hỗn loạn kế hoạch của các gia đình.  

Chia sẻ với VietNamNet, hiệu trưởng một trường tiểu học trên địa bàn quận Đống Đa cho biết, nếu không có chỉ đạo mới, tất cả vẫn phải theo sự hướng dẫn của Sở GD-ĐT Hà Nội đã công bố.

“Tôi nghĩ nếu đo nhiệt độ lúc 1-2 giờ sáng thì nó sẽ khác với lúc 7h sáng. Hiện, nếu chiếu theo hướng dẫn của Sở thì dự báo thời tiết cứ dưới 10 độ C, trường sẽ phát thông báo và học sinh được nghỉ học. Như thế là rất khó khăn cho các gia đình không có điều kiện cũng như nhà trường.

Theo vị này, nếu thời tiết tiếp tục ở ngưỡng này đồng nghĩa với việc các học sinh tiếp tục được nghỉ học kéo dài, có ảnh hưởng đến chương trình dạy học của nhà trường. Chưa kể, đối với các gia đình, con nghỉ thì cả nhà loạn nhịp sinh hoạt và rất vất vả tổ chức trông nom.

“Tôi nghĩ như thời tiết từ đầu tuần đến nay chỉ cần các gia đình ủ ấm cho các con trên đường tới trường thôi, còn đến lớp thì đóng hết cửa lớp cũng ấm và đến khoảng 8-9h sáng là trời tan lạnh. Các bản tin phát lúc 6h nhưng đến 7h nhiệt độ đã khác rồi”, vị này nói.

Liên quan đến sự chênh lệch nhiệt độ ở các thời điểm, vị này cũng chỉ ra những bất cập trong việc đưa ra quyết định cho học sinh nghỉ học của trường.

“Sở GD-ĐT thống nhất với Đài Truyền hình Việt Nam và Đài Phát thanh và Truyền hình Hà Nội về việc thông báo nhiệt độ ngoài trời khu vực Hà Nội trong những ngày trời rét đậm, rét hại. Căn cứ vào thông tin này, các phòng GD-ĐT quận, huyện, thị xã và các trường được phép quyết định cho học sinh nghỉ học. Phụ huynh cũng bám vào thông tin về nhiệt độ ngoài trời của Hà Nội được phát tại các bản tin dự báo thời tiết để chủ động cho con nghỉ hay không.

Nhưng ví dụ như sáng nay 31/1, bản tin thời tiết của Đài Truyền hình Việt Nam báo nhiệt độ ở Hà Nội là 9,7 độ C. Trong khi đó, nếu theo bản tin dự báo thời tiết của Đài Phát Thanh và Truyền hình Hà Nội lại là 10 độ.

Như vậy nếu theo Đài Phát Thanh và Truyền hình Hà Nội thì học sinh tiểu học và mầm non vẫn phải đi học, nhưng nếu theo Đài Truyền hình Việt Nam thì lại được nghỉ học. Sự không thống nhất này gây nên sự tranh cãi và khiến không chỉ các phụ huynh mà các nhà trường như chúng tôi cũng rất lúng túng. Do đó tôi nghĩ cần phải có một sự thống nhất trong các bản tin này”

Hiệu trưởng một trường tiểu học ở quận Hoàn Kiếm cũng đồng quan điểm:

“Công văn của Sở quy định là dưới 10 độ C, học sinh được nghỉ học, thì chúng tôi phải chấp hành. Nhưng nhiều phụ huynh kêu khổ vì không ai trông con, nhà trường cũng khổ vì rất bị động mỗi ngày. Rồi lại phải lo kế hoạch dạy bù kiến thức cho học sinh. Theo hướng dẫn của Sở, nhà trường và phụ huynh xem bản tin dự báo thời tiết lúc 6h, nhưng đến giờ học sinh đi học thì nhiệt độ cũng đã nhích lên. Như hôm nay, lúc 7h15, nhiệt độ ngoài trời trên điện thoại tôi đã báo là trên 10 độ rồi. Nhưng cho nghỉ hay đi học các trường đều bám theo quy định của Sở ở dự báo thời tiết lúc 6h sáng”.

{keywords}
Ảnh minh họa.

Một phụ huynh ở quận Ba Đình cho rằng việc con được nghỉ học 2 hay vài ngày không phải là vấn đề quá lớn và gia đình chị hoàn toàn thu xếp được. Tuy nhiên, theo chị "lịch dạy và học như hợp đồng giữa gia đình và nhà trường và cần được tuân thủ. Vì lịch đó là “biên chế” học của con, cũng là kế hoạch của bố mẹ".

Chị cho rằng, trừ trường hợp mưa bão thiên tai nặng nề, còn khô ráo như hai hôm nay, chưa kể ở Hà Nội thì 9 độ C không phải là quá khắc nghiệt, bởi các lớp học đa số kín chứ không trống như ở các trường vùng cao thì cũng không quá cần phải nghỉ học.

Hơn nữa, các con cũng cần thích nghi với thời tiết - tất nhiên là thích nghi trong khả năng có thể. Nhà trường có thể hướng dẫn các con các bài tập vận động tại chỗ trong lớp bổ sung vào các buổi học.

Chị Vũ Ngân (quận Hà Đông) thì đưa theo con lên cơ quan. “Nhà không có người giúp việc, vợ chồng phải đi làm sớm, nếu để con ở nhà thì không yên tâm, nên sáng sớm tôi đã phải sang nhà hàng xóm gõ cửa gửi nhờ. Sáng nay, không thể gửi được nữa, tôi đành phải đưa con lên cơ quan cùng”.

Trong khi đó, chị Hân, một phụ huynh ở quận Long Biên chia sẻ, những ngày nghỉ lạnh là "những ngày sung sướng nhất trong đời học sinh" của cô con gái tiểu học nhà chị: Ăn no, ngủ kỹ và được chơi thoải mái.

Trao đổi với VietNamNet, ông Chử Xuân Dũng, Giám đốc Sở GD-ĐT Hà Nội cho biết, trong trường hợp thời tiết tiếp tục rét kéo dài, Sở vẫn giữ quan điểm “sức khỏe của học sinh là trên hết”.

“Bởi học sinh tiểu học và mầm non còn bé, sức khỏe là điều cần ưu tiên nhất. Việc học có thể bổ sung lúc nào cũng được, có thể dạy học bù sau. Theo khung chương trình, quỹ thời gian năm học còn thoải mái, cho nên nếu trời lạnh kéo dài 1 tuần hay 10 ngày, học sinh vẫn sẽ được nghỉ học”.

Theo ông Dũng, các phụ huynh yên tâm rằng nhà trường sẽ phải đảm bảo việc học tập, chương trình của con em mình.

“Nếu để học sinh đi học, rất dễ ốm, ảnh hưởng sức khỏe do thời tiết giá rét. Bởi trên bình diện chung, không phải trường nào cũng có đầy đủ hệ thống điều hòa nhiệt độ. Nếu sức khỏe các con không đảm bảo sẽ còn ảnh hưởng đến các gia đình, bố mẹ nhiều hơn”, ông Dũng chia sẻ.

Tuy nhiên, ông Dũng cũng cho hay, mặc dù cho học sinh nghỉ học nhưng các trường vẫn sẽ bố trí nhận trẻ nếu các phụ huynh không thể sắp xếp. 

Thanh Hùng

Học sinh được nghỉ lạnh, cha mẹ vẫn mang đến trường

Học sinh được nghỉ lạnh, cha mẹ vẫn mang đến trường

Không có người trông trẻ, các gia đình vẫn đưa con tới trường.

">

Nếu trời lạnh kéo dài nhiều ngày, học sinh có tiếp tục được nghỉ?

Siêu máy tính dự đoán Monaco vs Benfica, 3h00 ngày 13/2

Năm nay, sau khi dịch Covid-19 được kiểm soát, NĐ 144 nới lỏng, phân về địa phương cấp phép các hoạt động văn hoá, nghệ thuật, chính vì lẽ đó, các cuộc thi hoa hậu mọc lên như nấm sau mưa. Đã có rất nhiều ý kiến cho rằng Việt Nam đang có quá nhiều cuộc thi nhan sắc và không hiểu, đất nước cần nhiều hoa hậu thế để làm gì?

Mặc cho ý kiến trái chiều về việc nở rộ các cuộc thi nhan sắc, BTC cuộc thi nào cũng khẳng định, họ tổ chức cuộc thi để tìm ra cô gái có đủ tài sắc để lan toả giá trị tốt đẹp cũng như quảng bá hình ảnh của đất nước Việt Nam ra thế giới. Chưa thấy quảng bá hình ảnh đẹp của đất nước, của người phụ nữ Việt Nam ra thế giới như thế nào, nhưng tai tiếng thì nhiều vô kể. 

Dàn thí sinh Hoa hậu Thế giới Việt Nam nhảy nhót khoe thân hình nóng bỏng.

Mới đây thôi, Top 38 Miss World Vietnam - Hoa hậu Thế giới Việt Nam 2022 vừa có màn trình diễn trang phục carnival trên xe bus 2 tầng tại bến tàu Mũi Tấn cũng như diễu hành khắp các trục đường chính tại TP. Quy Nhơn. Đây là một trong những hoạt động thuộc khuôn khổ của vòng chung kết toàn quốc. 

Góp mặt trong buổi diễu hành carnival đường phố còn có Hoa hậu Tiểu Vy, Á hậu Phương Anh và trình diễn với vị trí kết màn là Top 3 Miss World Vietnam 2019: Đương kim Hoa hậu Lương Thùy Linh, Á hậu Kiều Loan, Tường San.

Bám sát cuộc thi quốc tế Miss World - Hoa hậu Thế giới nhằm hướng đến “Sắc đẹp vì mục đích cao cả”, BTC Miss World Vietnam cho biết sẽ cùng top 38 thí sinh lan toả những giá trị nhân văn đến cộng đồng, góp phần quảng bá hình ảnh đất nước thông qua những hoạt động ý nghĩa.

Thế nhưng, không biết hoạt động này kích cầu du lịch tới đâu, quảng bá hình ảnh đất nước như thế nào nhưng trên khắp các diễn đàn, người ta bình phẩm và có phần xót thương cho các thí sinh hoa hậu, cho các nàng hậu đã đội vương miện trên đầu. Nhìn hình ảnh livetream của BTC, các cô gái trong trang phục như bikini nhún nhảy, người đi đường thì chỉ trỏ, cười cợt như kiểu những cô gái trên xe buýt 2 tầng kia chỉ như trò tiêu khiển.

Hình thể, có thể tập luyện mà có, rất nhiều thí sinh hoa hậu trước khi thi nặng tới 70-80kg nhưng quá trình tập luyện, họ có hình thể như mơ. Còn trí tuệ thì hàng ngày đều phải học để nâng cao. Hoa hậu Kỳ Duyên là một ví dụ. Người đẹp gốc Nam Định từng chia sẻ hồi năm lớp 10 cô khá béo, cân nặng chạm mốc 70 kg. Tuy nhiên lên đến lớp 12 thì Kỳ Duyên đã biết "sợ xấu", chăm tập thể dục, ăn giảm tinh bột để xuống còn 60 kg. Lúc đăng quang Hoa hậu Việt Nam 2014, số đo của cô được xác nhận là cao 1,73 m, nặng 59 kg, ba vòng 86-63-91.

Thêm vào đó, lâu nay cuộc thi hoa hậu nổi tiếng đã bỏ đi phần thi trình diễn áo tắm, như Hoa hậu Thế giới (bỏ thi áo tắm từ năm 2015), Hoa hậu Mỹ (năm 2019) và mới đây là Hoa hậu Hòa bình Thế giới 2022... Miss World luôn duy trì hình ảnh thanh lịch, kín đáo, hoạt động vì mục đích kêu gọi từ thiện. Vì thế, nhiều năm qua, cuộc thi đã bỏ phần trình diễn bikini, tăng cường hoạt động vì cộng đồng. Trong khi đó, ở Việt Nam, các cô gái không những diễn bikini trên sân khấu, họ còn được mang ra đường phố để phơi diễn cơ thể.

Còn nhớ, tháng 12/2021, một nhãn hàng đã đưa dàn mẫu nam cơ bắp cuồn cuộn với hình ảnh trái thuần phong mỹ tục trên tàu điện trên cao để quảng cáo đã khiến dư luận bức xúc. Đơn vị này sau đó đã bị xử phạt 137 triệu đồng vì vi phạm quảng cáo trái thuần phong mỹ tục, không thông báo sản phẩm quảng cáo đến cơ quan chức năng, quảng cáo ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị. Trước đó, tháng 1/2018 dàn mẫu mặc bikini đón rước U23 Việt Nam bị Thanh tra Cục Hàng không ra quyết định phạt một hãng hàng không 40 triệu đồng.

Tôi nghĩ cơ quan chức năng không nên làm ngơ với đơn vị tổ chức sự kiện đưa các thí sinh Hoa hậu Thế giới Việt Nam ăn mặc hở hang diễu hành trên phố. Vì nếu không làm được điều này, việc các người đẹp ưỡn ẹo ngoài phố như thế này chỉ khẳng định cho những lo lắng của công chúng và truyền thông việc "loạn hoa hậu" là có thật. Và người hâm mộ tìm được câu trả lời cho câu hỏi "Nhiều hoa hậu để làm gì?" À, chắc là để ra phố phô bày cơ thể, nhảy nhót làm trò thoả mãn cho sự hiếu kỳ của bộ phận người đi đường? Buồn cho một thế hệ người đẹp mới!

Độc giả Hà An (Hà Nội)

Bạn đọc có thể gửi quan điểm cá nhân về địa chỉ: [email protected]. Ý kiến của bạn không nhất thiết trùng với quan điểm với bài viết đã đăng của VietNamNet. Xin trân trọng cảm ơn!

">

Hoá ra, nhiều Hoa hậu để ra phố khoe thân, ưỡn ẹo?

- “Tôi tự hào những chàng trai, cô gái tôi đoàn phượt Phong Vân đã vượt qua nỗi sợ để lao xuống vực đen cứu người ở Sapa” – Quỳnh Trang viết.

Khoảng 19h chiều 1/9, chiếc xe khách giường nằm của hãng xe Sao Việt, thuộc Công ty Minh Thành Phát, đã lao xuống vực sâu tại Km19, thuộc xã Tòng Sành (Bát Xát, Lào Cai) khiến 12 người tử nạn và 41 người khác bị thương.

Nhóm “phượt” Phong Vân của Giáp gồm 18 người, đa phần là sinh viên các trường đại học trên địa bàn Hà Nội. Thời điểm xảy ra tai nạn, cả nhóm đang trên đường từ Hà Nội lên Sa Pa du lịch, khi đi qua địa điểm trên thì chứng kiến vụ tai nạn kinh hoàng.

{keywords}
Quỳnh Trang (Ảnh: Facebook Quỳnh Trang)

Trấn tĩnh trong giây lát, nhóm của Giáp đã gọi điện thông báo tới nhà chức trách về vụ việc và tham gia cứu người.

Vừa trở về Hà Nội từ tối 3/9, Quỳnh Trang – một thành viên trong nhóm đã có đoạn tâm sự dài chân thật và đầy xúc động về chuyến đi của mình và nhóm Phong Vân.

Được sự đồng ý của Quỳnh Trang, VietNamNetxin gửi tới bạn đọc đoạn tâm sự này:

Trước khi viết những dòng này, tôi đã không kìm được nước mắt vì bệnh viện báo tin, một nạn nhân trong vụ tai nạn xe khách ở Sapa đã được nối ống thở đưa về quê bởi “không còn hi vọng”. Điện cho gia đình, một người chú cũng nói: “Em yếu lắm rồi”

Cầu cho những linh hồn của vụ tai nạn xe khách ở Sapa được siêu thoát. Mong những người còn sống, sớm qua khỏi.

….

Tôi đã định không đi chuyến phượt ấy vì cả ngày hôm đó và vài hôm trước trời mưa thật to, dự báo có lụt, sạt lở. Nhưng như là định mệnh sắp đặt, 1 tiếng trước giờ xuất phát, tôi alo cho leader bảo, sẽ tham gia rồi sắp xếp xế, đút quần áo vào balo và lên đường. 5 ngày 6 đêm trên hơn 1000 kmvùng Tây Bắc là hành trình dài thứ 2 tôi trải qua, trước đó là chuyến xuyên Việt bằng xe đạp trong 26 ngày hè năm nhất ĐH.

Cảnh sắc Tây Bắc Việt Nam thật đẹp tươi, hùng vĩ. Cả đoàn tha hồ gào hét, ồ à sung sướng khi thấy trùng trùng điệp điệp ruộng bậc thang, núi, mây, thác nước long lanh sắc màu trong nắng sớm, khi hoàng hôn buông ở Xí Mần, Hoàng Su Phì, Simacai...

Chúng tôi đã offroad 20km đường núi dốc toàn đá to, bùn lầy, một bên vách núi, bên vực sâu, cực hiếm nhà dân và trời 6-7h càng lúc càng mù mịt, xế và ôm sẵn sàng ứng phó với pha ngã trầy người, lo lắng sẽ bị kẹt ở đây khi đèn hết pin, đồ ăn, nước uống không còn.

Mệt lử, 9 chiếc xe với 18 con người dừng chân giữa mịt mùng bóng đêm, sương lạnh, chẳng biết phía trước còn bao km khó khăn phía trương nhưng vẫn ôm đàn ca hát, cười vang chúc mừng qua bùn lầy, đất đá an toàn. Ăn tiết kiệm, ngủ trên bạt, đi tắm nhờ, dừng dọc đường bắc nồi pha cà phê… cảm xúc của những ngày đầu ấy thật vui.

Khi chúng tôi từ TP Lào Cai lên Sapa với sự háo hức, mong chờ của rất nhiều con người chưa từng đặt chân đến “xứ sở sương mù” vùng Tây Bắc, cảm xúc bất ngờ đổi thay mãnh liệt. Tại Km 18-19, đoạn Tòng Sành - Dốc ba tầng trên quốc lộ 4D, khoảng 19h, ngày 1/9, chiếc xe khách giường nằm 45 chỗ tụt dốc điên cuồng, đâm vào xe con bên vách đá rồi lao rầm xuống vực sâu hơn 150m.

Xe của 4 thành viên trong đoàn chúng tôi cách vụ tai nạn chừng 10m, 3 xe máy dẫn đầu trước đó tránh được ô tô “tử thần”. Đến giờ nghĩ lại, cả đoàn vẫn cảm thấy may mắn vì nếu xe khách cứ theo chiều đâm vách đá, chắc chắn trong số các nạn nhân vụ tai nạn có chúng tôi.

“Mọi thứ diễn ra như trong phim hành động. Xe em cách xe bị đâm chừng 10m. Trời tối, chúng em không thấy xe khách đi xuống mà lại lao vèo xuống vực. Những tiếng "ầm, ầm"chát chúa, khô khốc vang lên khi xe khách lộn nhào, va vào thành vực. Em như chết đứng, sững sờ rồi ngồi thụp xuống, nước mắt chảy ra vô thức trong nỗi sợ hãi”- Ngọc Trang (22 tuổi) kể lại. Những chàng xế bình tĩnh hơn chạy sang bên vực xem xét tình hình thì thấy các mảnh của ô tô bắn văng trải dài con vực. Không ai bảo ai, mọi người lao xuống cứu hộ. Một ôm được giao trông xe gọi điện báo cho trưởng đoàn cùng 2 xe đi trước quay lại.

Xe của tôi và Đức Bùi chốt đoàn, từ xa đã thấy tò mò vì phía trước có nhiều đèn xe quá. Khi tới nơi, nghe Ngọc Trang nói không lên lời rằng: ô tô lao xuống vực. Phản ứng của một phóng viên, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện về tòa soạn thông báo sự việc. Mất vài giây, tôi tiếp tục gọi cho 115. Trước đó, thành viên trong đoàn và người dân do mải cứu người mà quên thao tác này.

{keywords}

{keywords}
Hiện trường vụ tai nạn thảm khốc

Dưới không gian tối đen của vực, vọng lên trên đường là tiếng gọi thất thanh của một cô gái: “Mọi người ơi xuống đây đi, có nhiều người bị thương lắm”. Âm thanh ấy thôi thúc tôi lao sang đường, bám cỏ tụt xuống dốc sâu. Lúc đầu, tôi không rõ tiếng gọi kia của ai nhưng về sau tự hào vì đó là đứa em yếu đuối nhất đoàn, đêm hôm trước tôi còn phải cho nó uống thuốc hạ sốt. “Em sợ lắm nhưng lúc đó chưa có nhiều người cứu hộ nên em xuống giúp đỡ”, Diệu Lê (22 tuổi) nói.

Không biết sơ cứu cũng không có dụng cụ trong người, nữ sinh này chủ yếu ngồi động viên các nạn nhân và dùng chút sức lực yếu ớt cùng các bạn nam vận đặt nạn nhân vào cáng tự chế là giường nằm của xe và chuyển lên bờ.

Qua một hồi đi lại, mấy đứa con trai to khỏe trong đoàn còn phải thở hổn hển, Diệu Lê lên đường ngồi sụp xuống, nước mắttrào ra, sau đó được đoàn đưa vào trạm xá tiếp nước vì tụt đường huyết.

Con bé, tối qua còn rơm rơm nước mắt khi kể lại chuyện có những nạn nhân lúc trước bắt mạch còn thấy đập, lúc sau họ đã ra đi, bản thân Diệu không thể làm được gì. Diệu Lê còn thì thầm nói với tôi với giọng thật buồn: Em làm việc nên làm nhưng giờ nhiều báo tìm đến quá, em thấy hành động của mình cứ sao sao ấy. Tôi phải phân tích với nó rằng: Hành động cứu người của em và tất cả thành viên trong đoàn đềuđáng tự hào. Hãy kể tất cả để thật nhiều người biết đến và nhân rộng tinh thần tương thân tương ái này.

Quay lại câu chuyện của tôi, khi dừng lại ở tầng thứ nhất của dốc ba tầng, đập vào mắt tôi là la liệt người nằm trên cỏ nát, mặt mũi đầy máu, những tiếng kêu gào đau đớn thất thanh vang lên.

Tôi gắng sức gọi thật to để “xế” đang trườn xuống chạy lên đường lấy ba-lo có đồ cứu hộ và mọi người đang tò mò đứng trên cùng xuống giúp đỡ các nạn nhân. Ngay phút đầu tiên ấy, tôi đã mất bình tĩnh đến mức không thể mở được chiếc túi chứa băng, gạc của mình.

Tay tôi run lên khi vòng băng giữ gạc cầm máu cho người đàn ông có vết rách to, dài, máu chảy ròng ròng trên đầu, xuống mặt, miệng lắp bắp: Cố lên anh, em cầm máu cho anh rồi. Có một bạn nữ nào đó ngồi cạnh bên nên tôi tiếp tục rời chân sang nạn nhân khác.

Đó là một khuôn mặt rất to, đã tái trắng, mắt trợn, miệng há ra. Sờ má anh vẫn thấy ấm, tôi nghĩ nạn nhân còn sống và ra sức gọi họ tỉnh lại. Gọi mãi, gọi mãi không thấy anh phản ứng gì. Mọi người xung quanh kêu tôi hãy bình tĩnh. Họ đặt tay lên mũi anh và kết luận: ngừng thở rồi, hãy để anh ấy ra đi...

Chân tôi khi ấy run lên, nước mắt ứa, cổ họng vang lên những tiếng nấc. Cận kề người đàn ông to béo mặt trắng bệch ấy là một cô gái trẻ với mắt trợn ngược, mặt đầy máu. Hình ảnh này thật sự ám ảnh, xót xa.Tôi đau lắm, muốn vuốt mắt, đắp chăn cho những nạn nhân đó nhưng phải nhờ một chú khác làm hộ vì run, sợ.

Những tiếng kêu gào đau đớn của một cô gái trẻ đang được một bạn nữ ôm người, bạn nam giữ chân (có lẽ để không bị tụt xuống đoạn vực phía dưới) kéo tôi ra khỏi cơn thất thần. Tôi biết, mình phải đi tiếp vì có nhiều người cần được cứu sống. Khi hỏi thăm tình trạng, thấy nạn nhân chỉ bị đau ở chân, tôi gọi mọi người đến đưa chị lên đường.

Sau sự cố lần này, tôi nhận ra, trong tình huống rối ren, càng nơi nào có tiếng gọi to, nhiều nhất, nơi ấy càng thu hút được người đến giúp. Chiếc khăn quàng cổ, quà tặng và là vật tạo dáng yêu thích của tôi được mang ra làm dây cố định người bệnh vào cáng tự chế khi xung quanh không có dây thừng.

Tôi được giao ngồi bên nam thanh niên bị thương đang dựa vào tảng đá khác để cánh con trai vận chuyển người bệnh. Vừa ngồi xuống, nạn nhân này vội nắm chặt tay tôi nói liên hồi bằng giọng miền Nam:“Đừng bỏ tôi lại một mình”, “tôi đau quá”, “đây là đâu”, “vì sao tôi ở đây”…

Anh hoàn toàn không nhớ được gì về bản thân, gia đình, bè bạn. Khi ấy tôi chỉ biết hứa không đi, nói cứu hộ sắp tới rồi, giới thiệu bản thân và nói chuyện về Sapa tươi đẹp để anh bớt hoảng loạn. Sau khi vào viện, người thanh niên này được khâu 5 mũi trên đầu, có máu tụ trong não và phổi nhưng may mắn lấy lại được trí nhớ và dần hồi phục.

Đây cũng là nạn nhân tôi trăn trở nhất khi vào bệnh viện tìm kiếm người của vụ tai nạn. Do không biết tên tuổi, quê quán, các bác sĩ không thể giúp tôi xác định nơi anh nằm. May mắn sau khi đi từng phòng bệnh, tôi gặp được anh và cái nắm tay cùng nụ cười: “Em nhớ hôm qua đã nắm chặt tay một cô gái và nói đừng bỏ tôi một mình, hóa ra đó là chị ạ”khiến trái tim trở nên hạnh phúc.

Rời chàng trai “không nhớ nổi tên mình” khi anh được cáng lên bờ, tôi tiếp tục tụt xuống tầng dốc tiếp theo. Ở đây, có nhiều nạn nhân khác, họ không bị chảy máu bên ngoài và được một hai bạn ngồi bên. Tôi đến chỗ người phụ nữ đang nói không lên lời, thì thầm: chị bị đau ở ngực, khó thở lắm, chị tên Dung, đi cùng chồng, mẹ đẻ và em gái ruột.

Không biết phải làm gì với nạn nhân này, tôi gọi điện cho 115 hỏi và xin họ mau tới cứu người. “Nạn nhân vẫn tỉnh táo, có thể chuyển lên được”, nghe câu ấy tôi liền nhờ mọi người đến giúp. Trước khi chị được chuyển đi, tôi lên trên khoảng 1-2m băng bó cho người đàn ông to con giọng Sài Gòn bị thương ở đầu.

Khi ấy, bông gạc mang đi đã hết, rút túi băng vệ sinh, tôi đặt lên đầu rồi băng lại cầm máu cho anh. Những chiếc băng vệ sinh này sau đó được cầm máu cho vài nạn nhân nữa. Có anh dưới đáy vực sau khi dùng 2 chiếc vẫn phải thủ thêm 2 chiếc nữa ^^.

Nghe cánh con trai kể lại, tôi mới biết chúng không nín được cười khi chuyển các nạn nhân có băng vệ sinh trên đầu. Mọi người trêu rằng, sau này khi đi phượt, dù là con gái hay con trai cũng nên mang theo dụng cụ cầm máu này, nhất là loại có cánh =))).

Tiếp chuyện về chị Dung và người đàn ông giọng Sài Gòn bị thương trên đầu, theo kinh nghiệm khi gặp nạn nhân, tôi luôn hỏi họ đau ở đâu, họ tên, quê quán, đi cùng ai, cách liên lạc với gia đình.

Kinh nghiệm đó đã giúp tôi phát hiện ra người đàn ông mình đang băng bó, tên Bảo kia là chồng của chị Dung. A một tiếng rồi tôi nói lớn xuống dưới: Chị Dung ơi, chồng chị ở đây, anh ấy an toàn rồi.

Nét mặt của người đàn ông có BVS trên đầu cũng như giãn ra. Khi nhiều người hơn gồm cả đoàn phượt của tôi, những người đi đường và dân bản địa xuống giúp, tôi tiếp tục di chuyển xung quanh. Đứng bất thần một chút trước những xác chết nằm dài, tôi lại thở mạnh, lấy bình tĩnh, đứng nhìn xuống đáy vực bảo mọi người rằng mình tụt xuống tiếp.

Tôi nghe tiếng ai đó trong đoàn gọi lại: Chị ơi đừng xuống đó, dốc lắm, nguy hiểm. Mấy người dân cũng bảo, con gái đừng xuống đó làm gì. Vừa trả lời: Cháu còn sức, còn đồ cầm máu, cháu phải đi tiếp, tôi soi đèn điện thoại mò lối đi. Từng bước di chuyển từ trên đỉnh vực xuống dưới ấy, tôi đều rất sợ rằng mình có thể giẫm lên một ai đó đang nằm ở dưới vì trời tối quá. May mắn, suốt khoảng 150m ấy, tôi không giẫm phải nạn nhân nào.

Tầng thứ 3 của con vực dốc gần như thẳng đứng. Leader trong đoàn khi ấy ở đâu hiện ra, chỉ cho tôi lối dễ đi. Anh đứng trên soi đèn cho tôi bám cỏ trượt xuống. Vất đèn để tôi cầm, anh cũng tụt đi theo. Đoạn dốc này thật sự kinh khủng. Cỏ trơn bám đầy xăng dầu ô tô và bốc mùi khó chịu. Tôi sợ khi ý nghĩ mình có thể bị nổ tung hoặc cháy trong đám cỏ này. Sau nghe nhóc Như Thương (23 tuổi) kể rằng, em đã phải hút thuốc lá để lấy bình tĩnh, tôi thấy mình thật may mắn vì cái tàn thuốc ấy không âm ỉ rồi bùng lên.

Dưới đáy vực khi ấy có 4-5 người thanh nhiên, trong đó 2 người của đoàn. Đức Bùi (tên thường gọi là Bùi), anh Mạnh Hùng và Như Thương (khi đó không biết ở chỗ nào) tiếp cận khu vực này sớm nhất. Tôi khi ấy và rất lâu sau là đứa con gái đầu tiên và duy nhất có mặt ở cuối vực sâu. Đưa băng vệ sinh cầm máu cho một anh trai, tôi giục Bùi ra gọi giúp mọi người chuyển nạn nhân lên bờ, để tôi sức yếu hơn, ngồi cạnh em gái tên Vân, sv ĐH Y Hà Nội đang nằm trên đá, cỏ ở đó. Khi Bùi rời đi, Vân bất ngờ túm chân thằng bé vì sợ bị bỏ rơi. Trước đó, chàng trai của đoàn tôi đã tháo chiếc vòng tay may mắn mà thầy trụ trì ở một chùa trong Hà Tĩnh tặng cho, trao cho nạn nhân, mong truyền may mắn được cho em để tai qua nạn khỏi.

Tôi nắm lấy tay Vân, nói chị ở đây rồi và động viện em phải cố gắng vì còn mẹ và đứa cháu 11 tuổi cũng đi cùng xe đang chờ ở trên (lúc này nói dối vì tôi hoàn toàn không gặp họ),cô bé dần yên tâm trở lại.

Người Vân lạnh, tôi đi nhặt từng chiếc chăn đắp cho em. Những chiếc chăn này sau đó thật hữu ích, trở thành đệm cho cô bé khi được khiêng lên cáng. Vân bị đau ở chân, cột sống, mặt bê bết máu, cứu hộ 115 khuyên tôi qua điện thoại là không nên chuyển cô bé đi.

Rất lâu sau vụ tại nạn, bác sĩ và cứu hộ mới có mặt dưới đáy vực để vận chuyển những nạn nhân sống sót lên bờ. Dưới Vân còn một chị to béo bị thương rất nặng, nằm đè lên một xác chết khác,trong nắp của chiếc xe bị bay ra. Khi bác sĩ, công an và nhiều người hơn xuống đáy vực (khoảng 1 tiếng rưỡi – 2 tiếng sau tai nạn), chiếc nắp được đẩy ra và còn nữa những người bị chết.

Tất cả những nạn nhân tôi gặp đều bị kiến, bọ, ruồi bò lên người. Tiếng nhờ: chị ơi xem giúp em có con gì đang đốt thật ám ảnh. Tuy nhiên, hình ảnh đáng sợ nhất về những con bọ ấy, nằm ở chỗ Vân.

Ngoài kiến, có một con như con sán (tôi bị ám ảnh trong lầntrông bà ngoại sắp mất, sán bò từ trong miệng ra, ngeo ngẩy) bò vào hốc mắt của em. Chỉ biết hét một tiếng sợ hãi, tôi lấy tay nhặt con đó vất thẳng đi. Tôi liên tục phải gọi Vân vì cô bé quá yếu hay nhắm mắt lại. Mỗi lần nghe tiếng của tôi, Vân mở mắt ra. Trong ánh đèn mờ dưới đáy vực, tôi cúi nhìn vào mắt em, máu trong mắt vằn đỏ rực, hốt hoảng. Rất nhiều lần như thế rồi thành quen.

Khi tìm kiếm nạn nhân xung quanh không thấy và người xuống đông hơn chị to béo được ròng dây kéo cáng lên bờ. Đá bên trên mấy lần lăn xuống khu cuối vực đang có những người chúng tôi.

Vân là nạn nhân còn sống cuối cùng được chuyển đi. Lo xong cho em, tôi cũng bám dây thừng, níu tay các anh cơ động, cứu hỏa đứng dài theo dây, bám cỏ bò lên ở những chỗ không có người cứu hộ.

Nửa đường, cảm giác mệt phờ. Khi ấy, điện thoại đổ chuông, cả đoàn phượt đang chờ tôi, người cuối cùng của đoàn lên để di chuyển đến Sapa. Chân không muốn bước nữa nhưng suy nghĩ phải đi tiếp thúc đẩy tôi.

Có tiếng gọi ở trên: Chị ơi đi đường bên này, tôi rời con đường bị lạc vì khi ấy mệt chẳng rõ lối lên xuống, dọc ngang và đi theo đường cỏ bị nát. Bám cỏ, cào đất, vịn đá, cuối cùng tôi cũng lên được nơi có những cánh tay của cảnh sát, người dân đưa ra kéo tôi lên đường. Ngồi tựa vào hộ lan thở hổn hển một lúc, tôi lờ dờ bước đi tìm đồng đội của mình mà mấy lần được người dân kéo vào đường để tránh xe hay cái gì đó, khi ấy tôi không tỉnh để nhìn thấy rõ. Tôi còn nghe tiếng ai đó bảo mình rằng, làm gì mà như hết hồn, mồ hôi, đầu tóc bê bết thế kia. Sau một lúc đi và gọi “Phong Vân ơi” (tên đoàn Phượt của tôi), tôi được Nguyên Cu tìm thấy và dẫn về đoàn. Xế này của tôi sau đó còn giúp các chú công an vận chuyển đồ cứu thương, nước uống xuống khu vực xảy ra tai nạn do ô tô không thể di chuyển được.

{keywords}
Các thành viên nhóm phượt Phong Vân (Ảnh: Facebook Quỳnh Trang)

Bữa cơm tối của chúng tôi khi ấy diễn ra lúc 00h. Trưởng đoàn và tôi mời cả đoàn nâng ly cảm ơn các em (trong đoàn khi ấy tôi và leader lớn tuổi nhất) đã làm rất tốt khi dũng cảm xuống vực cứu người. 16 thành viên sau đó đều nhớ và nhắc lại những nạn nhân mình cứu,những hình ảnh đáng sợ vừa qua.Đức Bùi, Nguyên Cu, Thịnh ST, Giáp, Thắng, Diệu Lê, Hoài Anh, Nguyễn Ánh, Như Thương, Quang Ngọc, Mạnh Hùng…đều cùng người dân vận chuyển,cứu được rất nhiều người.

Trong câu chuyện của chúng, tôi thấy những thứ còn ám ảnh hơn hình ảnh mình gặp. Đứa thấy anh đồng tử bị lòi ra, đứa bắt mạch ở cổ không được bèn lật nạn nhân ra thì chiếc cổ bị oặt, mặt mắt trợn trừng đầy máu, đứa không nhận dạng được mặt người vì máu phủ kín, nạn nhân yếu ớt thở, bong bong máu phập phù...

Những đứa trẻ mới 20-23 tuổi đã thật dũng cảm khi vượt qua nỗi sợ để chung tay cứu nạn với một số người dân, khách qua đường. Trên đường khi ấy có rất đông người hiếu kỳ đứng xem nhưng ít ai xuống vực sâu. Một số người xuống chỉ để hôi của.

Trong lúc nguy nạn, rối loạn, bọn nhóc còn nghĩ ra nhiều chiêu trò để cứu được nhiều nhất các nạn nhân như: móc bông trong gối nằm của xe khách để cầm máu, xin dây thừng cột vào cây làm điểm tựa kéo cáng bằng ghế lên, dùng cờ lê đóng xuống đất để leo dần tới đường. “8 người mới đưa được một cáng lên. Vực dốc, chúng em phải dùng cả đầu, vai, lưng, ngực để giữ nạn nhân không bị tụt xuống”, Nguyên Cu kể. Quần, giầy, chân tay của mấy đứa em vì phải leo lên xuống vực dốc đá nhiều lần mà rách nát, trầy xước. Nhưng trên khuôn mặt chúng là niềm vui vì đã gắng hết sức làm được việc tốt.

Câu chuyện về vụ tai nạn chỉ được nhắc đến trong chưa đầy 5 phút trong bữa ăn, chúng tôi phải chuyển chủ đề khác vì không muốn nhớ lại các hình ảnh hãi hùng đó. Rượu được lôi ra để uống cho quên sự đời.

Đêm đó, tôi cùng làm 4-5ly và khi vừa nằm xuống giường (lúc hơn 2h đêm) đã lăn ra ngủ không biết gì. Ngày hôm sau, tôi lên đường về TP làm công việc của một nhà báo. Các thành viên Phong Vân phượt chiều đó cũng vào bệnh viện thăm các nạn nhân mình cứu đêm qua. Những cái bắt tay, lời cảm ơn của gia đình và chính nạn nhân (chứng tỏ nạn nhân đã có dấu hiệu hồi phục) khiến mọi người hạnh phúc.

“Chuyến đi lần này, nó vui có, buồn có, cảm xúc lẫn lộn. Nó vui vì làm được những điều nó thích, được thỏa mãn đam mê. Nó buồn vì nó là một con người, nó ước nó trở thành siêu nhân. Nó cũng sợ lắm. Chân nó run lên, đầu óc nặng trĩu, nhưng nó vẫn hành động như có ma lực nào đó thúc nó làm… Nó nhờ chúc tới những người bị nạn sớm bình phục,s ớm trở về với cuộc sống đầy ý nghĩa này”, tâm sự của Mr.Bùi (Bùi Ngọc Đức) khi về đến thủ đô, lúc 20h ngày 3/9.

Văn Chung

">

Tâm sự xúc động của thành viên nhóm phượt cứu người ở Lào Cai

Hội thảo Điện toán đám mây và Trung tâm dữ liệu Việt Nam 2023 thu hút đông đảo chuyên gia công nghệ tham dự.

Theo đó, những năm gần đây, Việt Nam được đánh giá là một trong 10 thị trường trung tâm dữ liệu và điện toán đám mây phát triển nhanh nhất trên thế giới, đặc biệt là sau khi ngành Cloud và Data Center được xác định chính là trụ cột của quá trình chuyển đổi số. Trong chiến lược xây dựng Hạ tầng số quốc gia, Việt Nam đặt mục tiêu đến 2025 sẽ có 100% cơ quan chính phủ sử dụng điện toán đám mây, 70% doanh nghiệp Việt sử dụng dịch vụ điện toán đám mây do các đơn vị trong nước cung cấp...

Theo ông Gary McKinnon, Giám đốc Phát triển Kinh doanh, VNG Digital Business, là một trong những công ty công nghệ, VNG đã nhanh chóng đón đầu làn sóng này thông qua việc đầu tư mạnh tay cho trung tâm dữ liệu và các giải pháp điện toán đám mây. VNG Data Center là một trong 3 trung tâm dữ liệu đạt chuẩn Uptime Tier III tại Việt Nam, với sức chứa hiện tại hơn 400 rack, có thể mở rộng tối đa 1.600 rack, sẵn sàng đáp ứng nhu cầu lớn hiện tại và trong tương lai của mọi khách hàng.

Ông Gary tin rằng, dữ liệu thông tin là nguồn nhiên liệu mới để thúc đẩy nền kinh tế. Cùng với những chính sách khuyến khích phát triển của Chính phủ, mạng lưới hạ tầng trung tâm dữ liệu cung ứng cho doanh nghiệp sẽ là “xương sống” của nền kinh tế số.

Cũng theo ông Gary, thị trường cho thuê Colocation (không gian vật lý đặt máy chủ, hệ thống điện, băng thông, các thiết bị liên quan) tại trung tâm dữ liệu đang ngày càng mở rộng. Các doanh nghiệp trong và ngoài nước khi thuê dịch vụ Colocation sẽ được đảm bảo hoàn toàn về cơ sở hạ tầng, sự ổn định của hệ thống máy chủ, khả năng phục hồi kết nối và tính bảo mật cao nhất, từ đó giúp tối ưu nguồn lực và tiết kiệm chi phí. Và như một xu thế tất yếu, việc hợp tác với các trung tâm dữ liệu uy tín sẽ là chìa khóa để doanh nghiệp dẫn đầu xu hướng chuyển đổi số nhanh chóng, tăng khả năng cạnh tranh. 

Tại sự kiện, đại diện cho mảng Điện toán đám mây của VNG, ông Trương Thanh Trọng, Quản lý sản phẩm VNG Cloud cũng đã chia sẻ về giải pháp giám sát hệ thống và ứng dụng trên đám mây của doanh nghiệp. Cụ thể, vMonitor Platform giúp thu thập, phân tích và cảnh báo trên các dữ liệu Metric và Log từ VNG Cloud, các Cloud khác hay môi trường on-premise. Việc tự động hóa trong giám sát cơ sở hạ tầng số giúp doanh nghiệp tối ưu hóa tài nguyên và cải thiện hiệu suất hoạt động

Công ty VNG chào sàn Upcom, định giá 350 triệu USDCông ty Cổ phần VNG chào sàn Upcom với định giá gần 350 triệu USD, thấp hơn rất nhiều so với mức trên 1 tỷ USD trong định giá trước đây.">

Dữ liệu thông tin là nguồn nhiên liệu mới để thúc đẩy nền kinh tế số

友情链接