Nhận định, soi kèo Hải Phòng với Thể Công Viettel, 19h15 ngày 2/3: Cửa trên ‘tạch’

Bóng đá 2025-03-19 09:28:00 96143
ậnđịnhsoikèoHảiPhòngvớiThểCôngViettelhngàyCửatrêntạxếp hạng pháp   Hư Vân - 01/03/2024 17:15  Việt Nam
本文地址:http://member.tour-time.com/news/38a399374.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Naft Masjed Soleyman vs Mes Kerman, 22h30 ngày 18/3: Điểm số quý báu

Tôi gặp họa sỹ Nguyễn Ngọc Dân tại một Gallery trong nội thành Hà Nội, nơimột trong số các bức tranh được treo là bức vẽ biển của anh. Không quá khó đểnhận ra bức tranh đầy cá tính ấy: những vệt sơn dầu bám khô thành từng mảng, gợnsóng trong một buổi đẹp trời.

Biển và trời, biển và màu sắc, biển và cảm xúc… cứthế dội vào nhau, đan xen và cùng nhau dạt dào thành một giai điệu. Tôi gọi giảndị, đó là giai điệu Nguyễn Ngọc Dân.

Những người thầy đầu tiên

Sinh năm 1972, chàng trai quê gốc Hải Phòng ấy thích vẽ từ nhỏ và từng học vẽtrong Cung Văn hóa thiếu nhi Hải Phòng. Nhưng tình yêu đối với hội họa củaNguyễn Ngọc Dân thực sự được chắp cánh nhờ người cha của mình, một người làm cắtmay giỏi của thành phố hoa phượng đỏ. Đối với cậu bé Dân ngày ấy, ông chính làngười thầy đầu tiên.

Luôn nhìn sự vật ở góc cạnh thẩm mỹ của nó, người thợ mayấy chỉ có mong muốn duy nhất là đứa con trai út sẽ theo đuổi nghệ thuật, để cóthể nhận thấy hết vẻ đẹp tràn đầy màu sắc của thế gian.

Chính ông đã dắt cậu béDân đang bỡ ngỡ tới gặp thầy Trần Văn Trù, một họa sỹ có tiếng ở Hải Phòng đểnhờ thầy dạy vẽ. “Đó là người thầy khai tâm cho tôi, người thầy rất có tài và cónhân cách”, Nguyễn Ngọc Dân kể lại. Họa sỹ Trần Văn Trù nhìn cậu bé Dân rồi quaysang hỏi người cha: “Thích vẽ để bán tranh ngoài chợ hay để vào trường mỹ thuật?”.Người cha trả lời dứt khoát: “Để vào trường mỹ thuật!”. Và thế là từ giây phútấy, con đường hội họa đã mở ra với cậu bé Nguyễn Ngọc Dân.

{keywords}
Nguyễn Ngọc Dân

 Sớm nhận ra cá tính sáng tạo nghệ thuật của anh, thầy Trần Văn Trù vốn nghiêmkhắc nhưng đã luôn động viên, khích lệ. Cuối mỗi năm học, bao giờ Nguyễn NgọcDân cũng là học sinh trong lớp học vẽ nhận được phần thưởng từ thầy, đó là tậptranh của các họa sỹ nổi tiếng thế giới, trong đó có ghi lời đề tặng: “Yêu tặnghọc sinh giỏi nhất”.

Thầy Trù với tất cả lòng nhiệt huyết, yêu thương và kỳ vọngđã truyền lửa cho cậu bé Dân, vạch ra cho Dân con đường phấn đấu, thi cử. Mỗimột ngày, hội họa cùng với cả thế giới lấp lánh ánh hào quang của nó trở nên gầngũi hơn với Nguyễn Ngọc Dân nhờ sự hướng dẫn, giúp đỡ của thầy. Anh nói: “Khôngbiết tự bao giờ tôi và thầy đã coi nhau như ruột thịt”.

Giai điệu của biển

Vào Đại học Mỹ thuật Việt Nam năm 1991, tốt nghiệp năm 1996 chuyên ngànhhội họa, chuyên khoa sơn mài nhưng sau này Nguyễn Ngọc Dân lại bén duyên vớisơn dầu. Với sơn dầu, anh có thể tung hoành trên mặt toan bằng những nét cọ khicực thực lúc khoáng đạt, bằng những màu sắc khi lộng lẫy lúc đằm sâu. Sơn dầucho anh một không gian rộng lớn hơn, nơi mà trí tưởng tượng, cảm xúc, ý tưởng vàbút pháp nghệ thuật có đất để thăng hoa.

Mải mê tìm kiếm và bộc bạch chính mình,anh luôn làm việc như sợ ngày mai không thể làm được nữa. Anh đặt tất cả vào bứctranh, cả tâm tưởng, trái tim, cả buồn vui, khát vọng, cả con người nghệ sỹ đangsáng tạo với tất cả thẩm quyền tri nhận và thụ cảm nghệ thuật.

Một đặc điểm củaNguyễn Ngọc Dân là anh có thể vẽ tốt ở bất kì mảng đề tài nào: chân dung, tĩnhvật hoa, phong cảnh… Các bức ký họa chân dung của anh như “Nụ cười trẻ thơ”, “BéNguyễn Thuận”, “Nhà cổ sinh học Đặng Vũ Khúc”, “Đại tướng Võ Nguyên Giáp”, “BácKhôi”… đều bộc lộ được cái hồn, cái thần của nguyên mẫu. Mảng tranh hoa như “Sen”,“Hoa hồng”, “Dâm bụt đỏ”, “Hoa bằng lăng”, “Phong lan tím”, “Hoa lay ơn”… cũngrất ấn tượng. Nét cọ khi thì chi tiết, lúc lại trở nên thoáng hoạt, màu sắc khiloang lổ bảng lảng, lúc lại cô đọng.

Với tranh phong cảnh cũng vậy, lối thể hiệncủa Nguyễn Ngọc Dân khá đa dạng. Một thủ pháp độc đáo khó nhầm lẫn với ai kháclà họa sỹ tạo ra những mảng sơn dầu lăn tăn như sóng, khiến cho bức tranh vừakhông quá thực lại có được cái nhòe mờ, bí ẩn, tinh tế của sắc màu và cảm xúc.Thủ pháp này được Nguyễn Ngọc Dân tận dụng triệt để khi vẽ biển.

Các mảng màusơn dầu trong tranh biển của anh khi nhỏ li ti, lúc gợn lên thành tảng gồ ghềtrên mặt toan, y như những con sóng đang chất chứa những gầm gào buồn vui, giậndữ, lo âu thầm kín. “Sóng xanh”, “Sóng vờn”, “Sóng đỏ”, “Sóng và thuyền”, “Sóngmàu”, “Mây xuống biển”, “Chân dung biển”… là những giai điệu khi trầm tư lúc ồnã của biển. “Thực ra tôi vẽ biển là đang vẽ chính tôi”, anh nói. Nếu như biểnthực sự có cảm xúc thì điều ấy đã được thể hiện trong tranh Nguyễn Ngọc Dân. Anhđã thực sự chiếm lĩnh được biển bằng sức mạnh của cảm xúc và ý tưởng.

{keywords}
Tranh sơn dầu "Cửa biển".

Giai điệu của phố

Vốn có cá tính sáng tạo mạnh mẽ, ngòi bút của Nguyễn Ngọc Dân luôn phản ứnglại sự đơn điệu. Có thể nói “dây điện” chính là phát hiện mới của anh trong hànhtrình xóa nhòa biên giới giữa nghệ thuật cao cấp và bình dân, truyền thống vàhiện đại của nghệ thuật đương đại. Sự thử nghiệm này của anh đồng thời là mộtcuộc dấn thân. Người họa sỹ không chỉ đặt ra mà còn chất vấn đến tận cùng, saymê trong thế giới đó, thậm chí tìm kiếm vẻ đẹp của tất cả mọi sự hỗn độn, rốirắm, gai góc của nó.

Có ý tưởng vẽ dây điện từ năm 2002, nhưng đến năm 2006 Nguyễn Ngọc Dân mớithực sự đi sâu vào lĩnh vực này. Xuất phát từ những lần đi trên đường phố Hà Nội,dừng lại ở những ngã tư đèn đỏ đèn xanh, nhìn thấy những cột điện và cả một thếgiới dây điện loằng ngoằng phía trên thành phố, Nguyễn Ngọc Dân bắt đầu suy tưvề… dây điện.

Và rồi những bức tranh cứ thế được vẽ ra với một lòng say mê đếncuồng nhiệt. Dây điện đan chéo, che lấp hết cả một khoảng trời bên trên chiếcloa trong bức “Loa phường thời đại thông tin”, dây điện cuộn vào nhau và đứt gãytrong bức “Một mớ bòng bong”, dây điện neo từ bên này đường sang bên kia đường,nhằng nhịt trong bức “Vắt qua phố”, quá nhiều dây điện trong bức “Đường điện nàođi đến nhà tôi?”, “Án ngữ góc phố”, “Điện khí hóa”, “Tầng tầng lớp lớp dây”,“Mạng nhện thông tin”, “Bủa vây quanh bốt Hàng Đậu”…

Lạ ở chỗ, dây điện khôngkhiến cho tranh của Nguyễn Ngọc Dân trở nên khô cứng, nhạt nhẽo. Ngược lại,người ta tìm được vẻ đẹp của chúng, đúng hơn là vẻ đẹp của ý tưởng nghệ thuật màchúng chuyển tải. Ở những bức tranh này, tính tư tưởng và tính nghệ thuật đượcngười họa sỹ hòa trộn, nâng lên ở một trình độ cao.

Người ta không chỉ thấy dâyđiện mà còn thấy cả một khoảng trời xanh mây trắng, những ô cửa, những tán láxanh mướt, chùm hoa rực rỡ phía sau nó. Người ta không chỉ thấy thế giới củacông nghệ thông tin mà còn thấy thế giới của người ẩn giấu phía sau nó. Không cóngười mà vẫn thấy người, thậm chí rất đông đúc. Cuộc sống hiện đại với mạng lướicông nghệ thông tin, sự đan xen lúc phồn thịnh, đồng thuận, khi bon chen, lộnxộn của chúng, sự tiện ích và vẻ đẹp đánh mất…, tất cả đồng hiện trong tranhNguyễn Ngọc Dân.

Đôi khi anh tìm thấy một “nốt son trên khuông nhạc”, nhưng cólúc lại bực dọc trước “mạng nhện” rối rắm, lúc lại hoang mang hay băn khoăntrước một “ngã tư”, một “điểm dừng”… Anh vẽ ra và gợi mở, chứ không áp đặt ngườithưởng thức vào bất cứ một cái khuôn ý tưởng nào.

Nguyễn Ngọc Dân cho biết, để vẽ được những bức tranh dây điện không hề đơnđiệu ấy, anh phải dùng thủ pháp “cào xới”. Không đơn giản chỉ vẽ bằng cọ, ngườihọa sỹ dùng đến cả que, cả đũa để xới lật từng mảng sơn dầu đã được phủ dầy trênmặt toan, “như thế mới ra được những đường dây loằng ngoằng, chằng chéo” - anhnói. Cách thức này khiến cho tranh dây điện của anh có chiều sâu và hết sức sinhđộng. Mang đặc thù riêng của đề tài, mảng tranh dây điện của Nguyễn Ngọc Dânkhiến anh trở nên khác biệt với chính mình ở những đề tài khác khi tạo hình.

Khivẽ dây điện, Nguyễn Ngọc Dân không quá bận bịu với sắc màu hay bố cục. Chính ýtưởng đã nghiễm nhiên soi đường, nghiễm nhiên ràng buộc sắc màu và bố cục chophù hợp với nó. Tranh vẽ dây điện của anh thường kiệm màu, hòa sắc tinh tế. Bức“Còn đó một khoảng trời xanh mây trắng” là sự tương phản giữa hai gam màu: màuđen của hàng trăm nghìn dây điện và màu trắng xen lẫn xanh của bầu trời. Nhiềubức chỉ gam màu đen và trắng, nhưng thường vẫn có những điểm nhấn đỏ, xanh, vàng,tím nhỏ bé, đủ để làm cho bức tranh không trở nên đơn điệu.

Nguyễn Ngọc Dân vẽ nhiều, vẽ mê mải, vẽ như điên. Những miệt mài sáng tạocủa anh đã được thể hiện qua hàng loạt bức tranh, hàng loạt cuộc triển lãm.Ngoài triển lãm đầu tiên vào năm 2003 với chủ đề “Chân dung - Biển”, Nguyễn NgọcDân có hàng loạt triển lãm tranh và sắp đặt cá nhân ở trong nước và nước ngoàinhư triển lãm sắp đặt “Vắt qua phố” vào tháng 11 năm 2007 tại Hà Nội, triển lãmsắp đặt “Cảm xúc” vào tháng 7 năm 2008 tại Hà Lan, trình diễn cá nhân “Phía trênthành phố” vào tháng 5 năm 2009 tại Hà Lan, triển lãm “Hương sắc” vào tháng 12năm 2011 tại Hà Nội. Gần đây nhất là triển lãm “Phố” vào tháng 12 năm 2012tại Hà Nội.

Các cuộc triển lãm sắp đặt và trình diễn cá nhân của Nguyễn Ngọc Dâncũng gây xôn xao dư luận bởi tính độc đáo của chúng. Người ta nói: “Hắn điên rồi!”,hay: “Hắn chập mạch”, nhưng với một giọng điệu yêu quý và ngưỡng mộ. Nguyễn NgọcDân cho biết anh đang và sẽ tiếp tục với dây điện. “Không chỉ vẽ, không chỉ sắpđặt, tôi sẽ thông qua bất cứ hình thức nào đó để làm nghệ thuật về dây điện”,anh nói. “Sắp tới tôi sẽ cho ra mắt một tập sách tranh dây điện, ở đó cáinhìn về dây điện sẽ có nhiều góc độ hơn, đa dạng hơn, tính nghệ thuật sẽ mạnh mẽvà cô đọng hơn”.

Tạm biệt họa sỹ Nguyễn Ngọc Dân, tôi ra về khi cái nắng buổi trưa đã trùm lêncả thành phố. Đến một ngã tư đèn đỏ, bất giác tôi nhìn lên bầu trời vàthấy cơ man nào là dây điện. “Người họa sỹ ấy nói đúng, rằng một ngày nào đónhững đường dây này sẽ bị chôn dưới lòng đất, khi ấy những bức tranh dây điện sẽtrở thành những chứng nhân lịch sử” - tôi thầm nghĩ và mỉm cười…

Quỳnh Lâm

">

Người họa sỹ vẽ biển để vẽ chính mình

"Đúng rồi, có việc gì mà cậu tìm tôi vậy?", tôi trả lời rồi mời cậu ta vào nhà. Chàng trai cầm hộp giấy, hai tay nâng lên trịnh trọng trao cho tôi và nói: "Thủ trưởng con năm nay ở lại trực Tết, không về được, nhờ con mang quà tặng cô nhân dịp năm mới". Tôi bóc quà, là một cành san hô.

Thấy cành san hô lạ, mọi người cầm xem, ngắm nghía, ai cũng khen đẹp. Tôi mời mọi người uống nước rồi kể cho họ nghe về cậu học trò - người gửi tặng tôi món quà này. Những ký ức lại ùa về, hiển hiện trước mắt tôi.

Ảnh minh họa: Pexels

Tôi vẫn nhớ như in khoảng thời gian đó. Tôi được phân công dạy cấp 1 ở một xã đầu huyện. Do nhà xa, tôi ở lại khu tập thể của trường, thi thoảng mới về nhà lấy ít gạo, thực phẩm…

Lớp tôi phụ trách có hơn 30 học sinh nhưng hôm nào cũng có vài em nghỉ không lý do.

Ngoài những buổi lên lớp, khi có thời gian rảnh rỗi, tôi đi thăm và tìm hiểu về hoàn cảnh cụ thể của từng em. Qua đó tôi biết trong lớp có nhiều em hoàn cảnh khó khăn. Đặc biệt, nhà em Tài có hoàn cảnh éo le nhất.

Bố Tài bỏ đi, ở nhà có 4 mẹ con, Tài là con cả. Mẹ ốm đau thường xuyên nên mỗi ngày ngoài những giờ học, Tài đi bắt cua hoặc cùng mẹ đi tát giòn, kiếm con cua, con cá bán lấy tiền đong gạo.

Những hôm Tài nghỉ học là do mẹ ốm, không đi chợ bán cá được, hoặc có chỗ tát giòn mà mình mẹ không làm nổi nên em phải làm thay mẹ… Vì nếu em đi học thì đồng nghĩa hôm đó nhà em không có gạo nấu.

Biết được hoàn cảnh của em, tôi thường xuyên quan tâm, giảng lại kiến thức những bài em nghỉ học, thi thoảng cho em quyển vở, cây bút… Tôi thấy em rất sáng dạ, dù nghỉ học nhiều nhưng bài tập tôi chỉ gợi ý qua, hay hướng dẫn 1 lần là em làm được ngay.

Thời gian thấm thoắt trôi đi, trong đợt thi học kỳ I, môn nào cũng em đạt điểm cao. Sơ kết học kỳ xong, các em học thêm ít bữa rồi nghỉ Tết Nguyên đán. Nhưng mấy ngày gần Tết, Tài hay nghỉ học. Tôi đến nhà em mấy lần đều thấy đóng cửa.

Sáng hôm đó, tôi đang sắp xếp đồ đạc, định xong việc sẽ đến nhà em một lần nữa rồi về quê thì thấy 2 mẹ con Tài bước vào.

Em dúi vào tay tôi một bọc to gói bằng lá rồi nói: “Mai cô về, em có ít cá biếu cô”. Đưa cho tôi xong em đỏ mặt cúi xuống. Lúc này mẹ Tài mới cất lời: "Thưa cô, mấy hôm nay cháu có lỗi đã nghỉ học, cô đến nhà không gặp vì hai mẹ con tôi đi tát giòn. Cháu bảo cô sắp về quê ăn Tết nên muốn kiếm ít cá, nướng khô để cô mang về làm quà. Mong cô nhận cho mẹ con tôi vui".

Cầm gói cá mẹ con Tài đưa mà khóe mắt tôi cay cay. Tôi quay vào nhà để giấu những giọt nước mắt đang trào ra. Một lát sau, tôi cầm ra cho em hộp bánh, đôi dép tôi đã mua để thưởng khi em đạt được kết quả tốt trong đợt thi học kỳ.

Hai mẹ con không dám cầm. Chúng tôi cứ đùn đẩy nhau mãi. Cuối cùng, tôi phải làm mặt giận và nói sẽ không nhận quà của họ nữa. Lúc đó mẹ con Tài mới nhận.

Hết năm học, tôi chuyển công tác về gần nhà.

Tài nay đã là một sĩ quan hải quân. Tuy đóng quân xa nhưng hầu như năm nào Tài cũng về thăm tôi ít nhất 1 lần. Quà Tài mang về là những con ốc biển đủ loại, những nhành san hô, có khi là những loại hải sản ngon… Nhưng với tôi, bọc cá đồng nướng năm xưa mới là món quà đặc biệt nhất bởi vì trong đó chứa đựng một tình cảm mà ít ai có được.

Nó cũng chính là động lực giúp tôi vượt qua những khó khăn của thời bao cấp, giữ vững niềm tin và yêu nghề hơn.

Độc giả:Kim Liên

">

Món quà Tết đặc biệt của cậu học trò nghèo

Soi kèo góc Sevilla vs Athletic Bilbao, 22h15 ngày 16/3

- Cuộc sống của những 'tiểu thư' xinh đẹp trong hội con nhà giàu Việt luôn nhận được nhiều sự quan tâm. Không chỉ khiến cộng đồng mạng trầm trồ bởi gia đình bề thế và sang chảnh, các cô gái còn sở hữu sắc vóc nổi bật và sự giỏi giang đáng ngưỡng mộ.

Những gương mặt ấn tượng có thể kể đến về những tiểu thư "tài sắc vẹn toàn" là Chloe Nguyễn, Mie Nguyễn, Thảo Tiên...

Đặc biệt, cô nàng Primmy Trương gần đây thu hút sự chú ý sau khi công khai hẹn hò cùng Phan Thành. Cả hai được nhận định là đôi trai tài, gái sắc.

1. Primmy Trương - 25 tuổi

Tên thật: Trương Minh Xuân Thảo, hiện sống tại TP.HCM

Con gái của hiệu trưởng trường Phát triển Cá Nhân & Đào tạo Tài Năng John Robert Powers Việt Nam.

Tốt nghiệp Đại học Quốc tế RMIT. Hiện là Quản lý tài chính tại trường John Robert Powers Việt Nam

Đạt thành tích trong nhiều cuộc thi sắc đẹp, beauty Blogger có gần 80.000 người hâm mộ

2. Anh Sa - 22 tuổi

Con gái của Hoa hậu đền Hùng Giáng My và ông chủ tập đoàn Tân Hoàng Minh Đỗ Anh Dũng

Gương mặt xinh đẹp, khả ái

Tiểu thư kín tiếng, cuộc sống sang chảnh, thích đi du lịch

Học ngành Marketing tại Đại học Lehigh (Bethlehem, Philadelphia, Mỹ). Về Việt Nam làm việc trong tập đoàn Tân Hoàng Minh

3. Chloe Nguyễn - 20 tuổi

Tên thật: Nguyễn Cao Quỳnh Anh. Tiểu thư của gia đình kinh doanh giàu có ở Sài Gòn

Sinh viên Đại học Quốc tế RMIT

Beauty blogger có hơn 165.000 người yêu mến

Cô gái Việt Nam đầu tiên xuất hiện trên trang Instagram của Zara, được đề cử tại Influence Asia 2017 hạng mục beauty

4. Helly Tống - 22 tuổi

Tên thật: Tống Khánh Linh, sống tại TP.HCM

Cuộc sống tiểu thư với xe sang, hàng hiệu, những chuyến du lịch xa xỉ

Nhan sắc xinh đẹp, fashionista đình đám, người mẫu, gương mặt ảnh bìa cho nhiều tạp chí danh tiếng

Chủ nhiều cửa hàng thời trang, mỹ phẩm, làm đẹp, hạt giống - cây trồng...

Thích đọc sách, cây xanh, đã có nhiều năm ăn chay trường

5. Kaity Nguyễn - 17 tuổi

Tên thật: Nguyễn Ngọc Bình An, sinh ra ở Mỹ, hiện sống tại TP.HCM

Beauty blogger, diễn viên nổi tiếng sau vai chính phim điện ảnh "Em chưa 18"

Dẫn loạt chương trình giới thiệu về du lịch, ẩm thực của KOCIS Hàn Quốc, Đài truyền hình Arirang

Có hơn 530.000 người hâm mộ trên mạng xã hội

6. Tiên Nguyễn - 17 tuổi

Tên thật: Nguyễn Thảo Tiên, ái nữ của doanh nhân Johnathan Hạnh Nguyễn - bố chồng Tăng Thanh Hà

Yêu thích thời trang, hàng hiệu đắt tiền, sang chảnh

Vẻ đẹp cuốn hút, phóng khoáng

Tham gia London Fashion Week và các sự kiện thời trang nổi tiếng ở nước ngoài

7. Jolie Nguyễn - 20 tuổi

Tên thật: Nguyễn Phương Mai - Hoa hậu Thế giới người Việt tại Australia năm 2015

Xuất hiện trong danh sách hội con nhà giàu Việt trên báo Mỹ. Cuộc sống xa hoa, yêu thích hàng hiệu, du lịch

Từng thi đỗ Đại học Macquarie - top 5 ngôi trường danh tiếng nhất ở Australia

8. Mie Nguyễn - 23 tuổi

Tên thật: Nguyễn Hoàng My, TP.HCM

Sinh viên Đại học Northeastern, Mỹ

Tiểu thư lớn lên trong nhung lụa, học trường quốc tế, du học Mỹ

Thành tích: Quán quân "Ngôi sao thời trang 2010", TOEFL 111/120, học sinh ưu tú chương trình đào tạo Tú tài quốc tế, trường Quốc tế TP.HCM...

(Theo Zing)

">

Những tiểu thư tài sắc vẹn toàn được giới trẻ ngưỡng mộ

Chúng tôi đến cửa phòng nhìn vào trong. Bé gái đang ôm con cá sấu bông đem đến giữa phòng. Bé vừa quỳ vừa đi, nhanh nhẹn và vui vẻ...

Mẹ bé từ trong bước ra chào và mời chúng tôi vào. Bé đã nằm trên mình cá sấu. Đôi mắt bé sáng, nhìn chúng tôi và lên tiếng, 'Con chào ông'. Chúng tôi nhìn bé. Dường như có chút bẽn lẽn, bé nằm úp mặt vào lưng cá sấu.

'Cháu mắc cỡ với người lạ nhưng cũng chỉ một chút thôi', mẹ cháu nói. Mà thật vậy, chỉ một lát sau, bé bật dậy chạy nhanh vào lòng mẹ. Lúc này, chúng tôi mới nhìn kỹ, bé đi bằng đầu gối. Hai chân bé không còn. Hai tay bé cũng mất. Chỉ còn cánh tay.

{keywords}
Hai mẹ con, chị Huyền và Susu.

Bé có tên ở nhà là Susu. Trong khai sinh, bé là Lê Ngọc Quyên năm nay vừa tròn 5 tuổi. Mẹ bé, chị Cao Thị Lệ Huyền 37 tuổi, quê quán ở huyện Kế Sách, Sóc Trăng. Hiện hai mẹ con đang ở tại phòng trọ gần chợ Gò Đen (xã Phước Lợi, H. Bến Lức, Long An).

Chúng tôi hỏi thăm về cuộc sống của chị. Chị buồn rầu cho biết, hiện nay chị đang rất khó khăn. Từ khi dịch Covid 19 bùng nổ, chị không thể ra ngoài mưu sinh.

Trước đây, mỗi ngày, cứ từ 16h chiều, mẹ đẩy con trên chiếc xe lăn đi khắp vùng Bến Lức để bán vé số. Phải làm sao bán cho hết 150 tờ mới đủ chi phí cho 2 mẹ con trong một ngày nên dù sớm hay muộn chị cũng phải cố.

'Mẹ ơi, cho con uống nước'. Chị Huyền nhìn bé vừa cười vừa nói, 'Con cầm ly uống cho ông xem nhé'. Bé gật đầu. Chị lấy ly nước để trước mặt bé. Susu đưa 2 khuỷu tay kẹp chặt ly nước đưa lên miệng. Bé uống một hơi hết sạch rồi để ly xuống ...

'Ông thấy cháu giỏi không?'. Chị hỏi nhưng không đợi trả lời, chị nói tiếp, 'Hơn 2 năm rồi đó ông ơi. Cháu sinh ra vào tháng 3/2015, bình thường như bao đứa trẻ khác. Cháu cũng lớn lên theo thời gian, bất ngờ đến đầu tháng 6/2017 cháu bị sốt nặng hai tay hai chân bầm đen phải vào Bệnh viện Nhi đồng 1. Tại đây, bác sĩ khám, cho biết cháu bị nhiễm trùng máu và đang có dấu hiệu hoại tử cả hai tay và hai chân.

Sau một thời gian điều trị, cháu phải cắt bỏ hai bàn tay và một phần chân, chỉ chừa lại đầu gối. Cũng nhờ thế mà cháu còn quỳ để lui tới được'.

Ông biết không - chị Huyền nói tiếp, 'Khi Susu được đưa ra từ phòng mổ, là người mẹ, cháu cảm thấy như đất trời sụp đổ. Nhìn con, nằm thiêm thiếp, hai tay hai chân băng kín trắng toát mà lòng đau như cắt. 3 tháng ở bệnh viện, cháu được về nhà.

Lúc này, gánh nặng đè lên đôi vai cháu. Tiền ăn, tiền ở, tiền thuốc cho con. Lấy đâu ra bây giờ? Trước kia, ông xã đi làm thuê cùng với cháu nuôi con. Giờ thì con như thế, khó quá đành phải chia 2 gia đình. Ba bé Susu cùng con trai 10 tuổi về quê Cai Lậy (Tiền Giang). Cháu với Susu ở lại để tiện lui tới bệnh viện điều trị cho bé. Nhưng ở Sài Gòn, tiền nhà cao quá cháu đành phải về đây rẻ hơn. Thấm thoát đã được 2 năm rồi. Susu cũng đã tập đi bằng đầu gối. Cháu đi nhanh lắm nhưng chỉ ở trong nhà thôi. Ra ngoài thì phải bế. 

{keywords}
Susu tự cầm muỗng để múc nước.

Susu mỗi ngày mỗi lớn. Xương chân phát triển dài ra nên một năm phải đi cắt xương một lần. Bác sĩ cho biết phải cắt đến 18 tuổi mới hết. Bởi thế, cháu muốn cho bé đến trường để còn kiếm công việc khác mưu sinh ổn định hơn nhưng không trường nào chịu nhận bé. Bé rất thích học. Ở nhà cháu dạy cho bé đọc, tập cho bé viết. Hai bàn tay không còn, thế mà bé cũng cố gắng cầm được viết, viết được chữ trên giấy'.  

Những ngày không có vé số, chị được Nhà nước trợ cấp cho một khoản tiền. Bà con xung quanh, người cho gạo người cho thức ăn cũng tạm qua ngày. Chị chỉ mong sao, sau đợt dịch này có nơi nhận bé vào học để ban ngày chị còn rảnh rang kiếm việc làm cải thiện thêm đời sống và lo cho sức khỏe của bé.

Bé Susu đã rời mẹ đi dạo quanh nhà. Thấy bé có vẻ không còn lạ lẫm, tôi gọi bé đến. 'Con thích đi học không?'  'Dạ thích'. 'Con muốn sau này lớn lên con làm gì?'. Bé trả lời chắc nịch: 'Con muốn làm ca sĩ có tiền nuôi ba mẹ'.

Nghe đến đây, chị Huyền bật cười, con muốn làm ca sĩ vậy con hát cho ông nghe đi. Rồi chị quay lại nói với chúng tôi, cháu rất thông minh. Vừa rồi nghe bài 'Về miền tây' vài lần cháu đã thuộc, đã hát theo được.

Bé Susu bước ra giữa phòng. Đứng bằng 2 đầu gối, lấy khuỷu tay làm micro, bé bắt đầu bài hát: 'Miền Cần Thơ gạo trắng nước trong, vui niềm vui ấm no cuộc sống. Miền Đồng Tháp ruộng lúa mênh mông, yêu tình yêu thắm duyên mặn nồng'.

Giọng non nớt của bé, tiếng tròn tiếng vơi nhưng rất lảnh lót, lúc lên cao, lúc xuống thấp cũng điệu đàng cũng ai oán. Rồi bé tiếp: 'Ai qua Tiền Giang xuống phà Mỹ Thuận. Ai đi Hậu Giang đến bắc Cần Thơ... "

{keywords}
Thường ngày, vào buổi chiều, 2 mẹ con đi bán vé số như thế này.

Phải chứng kiến, phải nghe bé hát, chứ nếu nghe nói mà không thấy thì không thể tin được một bé gái mới 5 tuổi đã thuộc được bài hát hay đến thế. Chị Huyền cho biết, không phải một bài này mà bé còn thuộc nhiều bài khác nữa.

Dứt bài hát, bé đến gần mẹ thỏ thẻ. 'Mẹ ơi, mẹ mua cho con đôi dép để con mang thì mới lên sân khấu được chứ!'. Tự nhiên nét mặt chị Huyền chùng lại. Biết nói sao với con đây. Mắt chị đỏ hoe và trở nên ươn ướt ...

Hình ảnh bé Susu cứ đọng mãi trong chúng tôi. Chỉ mong sao bé sớm có nơi để đi học, chị sớm có việc làm ổn định và ngoài giờ có thể bán thêm vé số để có điều kiện nuôi bé đến trưởng thành. 

Kết ngọt ngào của chàng trai mang 50 khay lễ hỏi cưới cô gái khuyết tật

Kết ngọt ngào của chàng trai mang 50 khay lễ hỏi cưới cô gái khuyết tật

 Với cột sống gù vẹo, thân hình nhỏ bé, bác sĩ khuyên Mai không nên giữ đứa bé, vì thai nhi lớn, có thể gây chèn ép, nguy hiểm cho tính mạng. Nhưng cô chấp nhận rủi ro, đưa con đến cuộc đời. 

">

Lời bộc bạch của cô bé 5 tuổi theo mẹ đi bán vé số mỗi tối

友情链接