您现在的位置是:Thế giới >>正文
Nhận định, soi kèo PSM Makassar vs Thanh Hóa, 19h30 ngày 5/2: Ưu thế thể lực
Thế giới775人已围观
简介 Hư Vân - 04/02/2025 22:30 Nhận định bóng đá g ...
Tags:
相关文章
Kèo vàng bóng đá Leganes vs Real Madrid, 03h00 ngày 6/2: Khó cho Los Blancos
Thế giớiHư Vân - 05/02/2025 12:10 Kèo vàng bóng đá ...
【Thế giới】
阅读更多Sài Gòn ‘bao’ thương
Thế giớiTrong bảy ngày, nhóm người Việt chúng tôi ở Thung lũng Silicon, Mỹ đã quyên góp được 114 nghìn USD và 84 triệu đồng để gửi về Sài Gòn. Trang, "tay hòm chìa khóa" của nhóm bảo, ngày nào mở mắt dậy kiểm tra tài khoản, khóe mắt cũng cay cay. Bà mẹ của ba đứa con nhỏ vẫn luôn trực chiến theo dõi tiến độ, trả lời e-mail, gửi hóa đơn đóng góp cho các nhà hảo tâm. Vì phần lớn tiền đóng góp được đối ứng (matching) bởi các công ty, mất một thời gian mới được giải ngân, Trang lấy tiền nhà ra ứng trước "để gửi về Việt Nam cho kịp".
Anh Bình, chủ xị dự án, sửa tới sửa lui lời kêu gọi quyên góp sao cho thật chân thành và tường minh mới chịu. Khi đăng lên mạng xã hội, có người nhắn ngay "ai viết mà dễ thương quá vậy?". Người đàn ông trung niên này đã rời Sài Gòn du học mấy chục năm trước, nhưng nhìn cách anh ấy tìm kiếm, kêu gọi, rồi cảm ơn từng người đóng góp mới thấy dù ở đâu, làm gì, anh vẫn là người Việt.
Nhóm VietBay chúng tôi, những người Việt ở khu vực Bay area San Francisco, đã lên kế hoạch cho chiến dịch quyên góp này từ giữa tháng sáu. Bọn tôi cũng có chút kinh nghiệm.
Năm ngoái, dù phải sống trong nhà mấy tháng trời vì "bão Covid" ở Mỹ, chúng tôi vẫn tổ chức quyên góp ủng hộ những người bán hàng rong, thầy cô giáo và nạn nhân bão lụt miền Trung. Các chị em còn tổ chức nấu ăn từ thiện, bán được bao nhiêu tiền gửi hết cho Việt Nam, còn bỏ thêm tiền túi.
Lần này, chúng tôi đặt mục tiêu quyên góp 24 nghìn USD, tương đương với 3.000 phần quà, mỗi phần dự kiến gồm 5 cân gạo, một chai dầu ăn, một chai nước mắm và một lốc cá hộp. Một người bạn bảo, anh thấy thật giản dị khi chỉ cần bớt uống hai ly Starbucks (khoảng 12 USD) là có thể giúp một người sống vài ngày.
Khi chuẩn bị phát động chiến dịch, anh Bình nói hồi hộp quá, không biết có đạt được mục tiêu không, vì kêu gọi bà con góp hoài cũng kỳ. Không ngờ, đến khi tôi viết những dòng này, số tiền quyên được đã gần năm lần mục tiêu đề ra.
Bất ngờ hơn, ngoài Việt Nam và Mỹ, chúng tôi đã nhận được tiền đóng góp từ Anh, Australia, Ba Lan, Pháp, Singapore và Thụy Sĩ. Tổng cộng hơn 500 người đóng góp, trong đó có những người bạn, đồng nghiệp không "dây mơ rễ má gì" với Việt Nam.
Là người con Sài Gòn, tôi có cảm giác như chính gia đình mình gặp đại họa để rồi bao nhiêu người dưng nước lã nhào vào, mỗi người phụ một tay. Ơn nghĩa này không biết bao giờ mới trả hết.
Thành công bước đầu của chúng tôi một phần nhờ chính sách thuế của Mỹ. Luật Mỹ quy định, tiền đóng góp cho các hoạt động cứu trợ, từ thiện hay phi lợi nhuận đều được miễn trừ thuế. Nhờ đó, nhiều công ty ở đây có chính sách đối ứng: nhân viên cho tổ chức từ thiện một đồng, công ty sẽ cho thêm một đồng, có nơi còn hào phóng cho những hai đồng. Nhân viên không cần giấy tờ thủ tục gì, chỉ cần gửi yêu cầu là công ty chuyển tiền. Hơn một phần ba số tiền mà chúng tôi đã quyên được đến từ đối ứng của các tập đoàn ở Thung lũng Silicon. Google tuần trước cũng đã đối ứng cho tôi 5.000 USD.
Nhờ chính sách này mà một USD chúng tôi cho đi, bên nhận sẽ được bốn USD hoặc hơn nữa. Trước đây, tôi cứ nghĩ đó là mánh trốn thuế của "bọn nhà giàu", nhưng kỳ thực đây là chính sách giao lại quyền quyết định đầu tư công cho người dân và các tổ chức xã hội. Thay vì phải trả hết thuế thu nhập cá nhân vào ngân khố của chính phủ Mỹ, mỗi năm tôi có một số tiền không bị đánh thuế để quyết định giúp ai, ủng hộ hoạt động nào.
Quyên tiền đã khó, sử dụng tiền càng khó hơn và cũng là vấn đề rất nhạy cảm. Chúng tôi không có người ở Việt Nam, cũng không có nhiều kinh nghiệm trực tiếp đứng ra cứu trợ hay triển khai các hoạt động từ thiện. Kỹ sư máy tính như tôi, vì phải thường xuyên tự học, nên có tâm lý cái gì mình cũng tự làm được. Thực tế phũ phàng trong hoạt động từ thiện, tôi thấy mình chẳng làm được gì ra hồn, nên giờ tôi muốn tập trung vào sở trường của mình, còn lại góp tiền để người khác làm.
Vì thế, thay vì tự làm hết, chúng tôi thống nhất sẽ chỉ quyên tiền, còn lại giao cho các tổ chức cứu trợ, từ thiện chuyên nghiệp lo. Chúng tôi chọn hệ thống quán cơm Nụ cười vì sự minh bạch và cái tâm của họ với người nghèo nhiều năm nay. Chỉ trong vài ngày nhận tiền từ Mỹ chuyển về, các anh chị ở Việt Nam đã kịp mua và phát quà, đem "nụ cười" đến cho bà con ở Hóc Môn và Bình Tân.
Chuyện chưa kết thúc. Số tiền đã quyên không thấm vào đâu so với lo âu, thiếu thốn chồng chất trên vai người nghèo Sài Gòn và cả nước. Tôi e những ngày sắp tới sẽ còn khó khăn hơn nữa khi virus đang lan rộng. Anh chị em chúng tôi vẫn đang cố gắng làm tốt phần của mình, quyên thêm được một đồng là giúp thêm được một người trong hoạn nạn.
Tôi nghiệm ra rằng làm từ thiện không chỉ là cứu trợ mà còn là xác định các vấn đề xã hội mình muốn giải quyết, tìm ra ai đang xử lý các vấn đề đó chuyên nghiệp và mình có thể giúp gì cho họ. Mỗi người làm tốt phần của mình, xã hội tự khắc sẽ đi lên.
Trang nói sau đợt này phải viết lời cảm ơn "thật đàng hoàng" gửi những người đã đóng góp, trong đó có nhiều người chưa từng đến Việt Nam. Tôi chưa hình dung sẽ nói gì cho đủ, bởi món nợ ân tình quá lớn. Cảm ơn cuộc đời cho tôi cơ hội được biết những tấm lòng bốn phương, những người bạn rộng rãi và nhân hậu.
Và từ bên kia địa cầu, chúng tôi phải cảm ơn những người Sài Gòn đang hy sinh tự do cá nhân và sinh kế vì cái chung. Những người dân lam lũ nhận món quà nhỏ bé của chúng tôi kỳ thực chính là người đã đóng góp lớn nhất.
Chính họ nhắc nhở chúng tôi, những đứa con xa nhà, về một Sài Gòn luôn "bao" thương.
Dương Ngọc Thái
Trở lại Góc nhìnTrở lại Góc nhìn">...
【Thế giới】
阅读更多Con dâu nói xấu nhà chồng thì mẹ chồng miền nào cũng ghét
Thế giới...
【Thế giới】
阅读更多
热门文章
- Nhận định, soi kèo Sabail vs Qarabag, 21h30 ngày 6/2: Mất tập trung
- 4 lần sảy thai do dị dạng tử cung
- 'Trời ơi, nhà tôi mất Tết vì mẹ chồng!'
- Bi hài chuyện đêm tân hôn cô dâu 'tới tháng'
- Nhận định, soi kèo Antigua GFC vs Malacateco, 08h00 ngày 6/2: Tạm chiếm ngôi đầu
- Hành hạ vợ đến chết để trả thù bố vợ
最新文章
-
Nhận định, soi kèo Sepsi vs Farul Constanta, 22h59 ngày 6/2: Kết quả thất vọng
-
Nhờ hiệu ứng từ những clip đăng trên Douyin, nền tảng phát video ngắn, Trương Mạn Như (23 tuổi) nhanh chóng trở thành gương mặt nổi tiếng mạng xã hội Trung Quốc. Phô trương sự giàu có của mình trên mạng, cô gây chú ý khi khoe đang nắm giữ khối tài sản ròng lên tới 7,8 tỷ nhân dân tệ, được ngưỡng mộ với câu chuyện tự thân làm giàu và đi lên từ cuộc sống nghèo khó.
Hot girl Trương Mạn Như Tuy nhiên, theo Sohu, khi sự thật phía sau cuộc sống giàu có của nàng hot girl đình đám bị bóc mẽ, những người theo dõi thất vọng, sụp đổ niềm tin vào người họ thần tượng bấy lâu.
Vở kịch tự biên tự diễn
Trương Mạn Như tự giới thiệu mình là con thứ hai trong gia đình nghèo khó ở Quảng Đông. Để chia sẻ gánh nặng với cha mẹ, cô đã bỏ học từ sớm, làm đủ loại công việc để kiếm tiền. Cô không ngại những công việc vất vả như làm thợ trong nhà máy, đi phát tờ rơi.
Trương Mạn Như xây dựng hình tượng nữ cường, vượt khó để làm giàu. Sau khi được tiếp xúc với mạng xã hội, cô bắt đầu chia sẻ những video ghi lại cảnh làm việc mỗi ngày của mình với dân mạng. Cô được yêu mến bởi vẻ ngoài giản dị nhưng gương mặt xinh xắn, nét đẹp thanh thuần với da trắng, mắt to và nụ cười dịu dàng.
Sau thời gian ngắn, cô nàng sinh năm 1998 thu hút được lượng người theo dõi ổn định trên nền tảng Douyin. Ban đầu, để hút fan, cô nàng nảy ra những ý tưởng cho video của mình như bẻ trái sầu riêng bằng tay, dùng tay chặt gạch...
Khi kiếm được tiền từ các video trên mạng, Trương Mạn Như bắt đầu kinh doanh. Cô chuyển từ hình tượng cô gái giản dị sang phong cách giàu có, sang chảnh và càng thu hút sự quan tâm lớn.
Cô thường xuyên xuất hiện với hình tượng nữ chủ tịch khả ái, với đội ngũ nhân viên hùng hậu lên tới hàng trăm người.
Nhờ lượng tương tác lớn trên mạng, Mạn Như bắt đầu livestream bán hàng. Có "mác" CEO nổi tiếng, cô khiến nhiều người tin tưởng mua hàng mà không cần kiểm tra chất lượng của chúng
Cô nàng chiếm được cảm tình từ dân mạng bởi nghị lực, chịu khó và thật thà. Không chỉ mở một cửa hàng quần áo, mỹ phẩm mà Mạn Như còn thành lập thương hiệu mỹ phẩm riêng có tên Medizhi. Nhiều người nể phục khi từ một cô gái vô danh, nhà nghèo, Mạn Như đã nắm trong tay khối tài sản lớn trước tuổi 22.
Khả năng kiếm tiền của cô nàng cũng khiến dân mạng thán phục. Năm 21 tuổi, Mạn Như khoe sở hữu một chiếc Ferrari. Cô mua thêm một chiếc Rolls Royce vào năm 22 tuổi. Cô nàng tuyên bố sở hữu 7 bất động sản và 2 công ty mỹ phẩm ở Quảng Châu. Tổng khối tài sản ròng của cô thời điểm đó là khoảng 7,8 tỷ nhân dân tệ.
Lợi dụng sự nổi tiếng trên mạng, Trương Mạn Như bán hàng không rõ xuất xứ, lừa đảo khách hàng. Nhiều người nhận định, với khối tài sản đó, Trương Mạn Như là một trong những CEO trẻ tuổi, giàu có nhất Trung Quốc. Con đường lập nghiệp của cô còn truyền cảm hứng cho nhiều người trẻ tại đất nước tỷ dân.
Tuy nhiên, sự thật phía sau thành công của cô nàng sau đó bị lật tẩy. Hóa ra, tất cả những công ty, bất động sản, nhà lầu, xe sang của cô đều chỉ là một vở kịch được biên tập kỹ lưỡng để lừa công chúng.
Trương Mạn Như hoàn toàn không có chiếc xe sang nào, tất cả là đều là đồ đi thuê để chụp ảnh "sống ảo". Cô cũng không có 7 căn nhà, và công ty mỹ phẩm thực tế chỉ là cái vỏ rỗng.
Trang bán hàng của cô gái. Khác với tuyên bố của cô nàng rằng số vốn điều lệ của công ty lên tới 1 triệu nhân dân tệ (hơn 3,5 tỷ đồng), thực tế con số đó chỉ là 2.000 tệ. Những sản phẩm của công ty này cũng bị tố không có giấy tờ cấp phép, không có nguồn gốc xuất xứ.
Rơi khỏi ảo ánh hào nhoáng trên mạng xã hội, Trương Mạn Như bị khán giả quay lưng. Từ một người nổi tiếng, được yêu mến, cô bị dân mạng tích cực tẩy chay và hứng chịu búa rìu dư luận.
Theo Zing
Mỹ nữ Đài Loan sở hữu 'mặt xinh dáng chuẩn' hút mọi ánh nhìn
Olala Oshia là một trong những hot girl Instagram nhận được sự yêu thích của nhiều bạn trẻ tại Đài Loan (Trung Quốc). Cô sở hữu gương mặt khả ái cùng vóc dáng chuẩn đẹp bao nàng ao ước.
" alt="Chiêu trò giả nghèo, vượt khó vươn lên của hot girl Trung Quốc">Chiêu trò giả nghèo, vượt khó vươn lên của hot girl Trung Quốc
-
“Em sao vậy? Lúc này công ty có chuyện gì hay sao mà anh thấy em cứ lơ lơ?”- một hôm, ông xã tôi đột ngột hỏi. Tôi giật mình: “Đâu có gì”. Giờ đây tôi rất lười nói chuyện với ông xã, không như trước đây, chúng tôi có thể nói chuyện suốt ngày mà không thấy chán. Con gái tôi cũng cật vấn: “Mẹ sao vậy? Áo này là của chị hai chớ đâu phải của con?”. Tôi luýnh quýnh như gà mắc tóc. Tôi lo lắng điều bí mật của mình sẽ bị ai đó phát hiện. Tôi tuyệt đối không bao giờ sử dụng máy tính ở nhà để chát chít, gởi tin nhắn cho Đăng.
Cho đến một ngày, Đăng có việc vào TP.HCM. Ngay tối đó, chúng tôi hẹn nhau đi cà phê. Tôi nhắn tin cho ông xã: “Em phải chuẩn bị báo cáo cuối tháng nên ở lại công ty làm cho xong mới về, anh và con ăn cơm trước đi”. Chuyện tôi ở lại làm thêm trước nay đã từng xảy ra nên ông xã tôi chẳng mảy may nghi ngờ.
Tối đó chúng tôi đi cà phê với nhau. Cái quán cà phê thơ mộng bên bờ sông Sài Gòn đủ tối để không ai thấy bàn tay Đăng lần tìm tay tôi và giữ chặt. Tim tôi rung lên khi đôi môi anh chạm nhẹ vào vành tai tôi. Rất lâu rồi tôi không biết đến cái cảm giác có một luồng điện chạy dọc sống lưng mình như thế. “Anh nhớ em quá”- Đăng thì thầm bên tai tôi.
Lúc đó, tôi không còn nhớ rằng mình đã từng là một người đàn bà đoan chính. Tôi không còn nhớ chồng và con đang đợi và lo lắng cho mình ở nhà. Tôi cũng không nhớ mình đã từng miệt thị những người phụ nữ không đứng đắn... Tôi chỉ nhớ trên má, trên môi, trên tóc, trên ngực tôi còn đọng lại hơi thở gấp gáp, nồng nàn của một người đàn ông khác.
Tối đó tôi không tài nào ngủ được và đổ thừa tại ly cà phê của anh bảo vệ công ty. Ông xã thấy tôi cứ lăn qua, trở lại thì cằn nhằn: “Ai bảo muộn rồi mà em còn uống cà phê?”. Rồi anh nhè nhẹ gãi lưng cho tôi. Đây là cách anh vẫn dỗ tôi ngủ từ ngày tôi đặt chân về nhà chồng. Cuối cùng tôi cũng thiếp đi với những mộng mị lạ lùng.
Từ đó đến khi Đăng về, chúng tôi còn đi cà phê với nhau một lần nữa. Cũng giống như lần đầu; tôi lại hồi hộp, đợi chờ, chen lẫn lo lắng. “Khoảng 2 tuần nữa anh sẽ vào”- Đăng nói với tôi khi chia tay. Tôi thấy tim mình đập loạn. Không ngờ một người đàn bà đã 40 tuổi đầu mà vẫn có những cảm xúc lạ lùng như vậy trước một người đàn ông. Tôi bỗng thấy sợ cái khoảng thời gian 2 tuần trước mặt. Chắc là tôi sẽ nhớ Đăng đến chết mất...
“Em đói bụng không? Anh hâm đồ ăn lại cho em nghen?”. Ông xã tôi ngồi chờ ở phòng khách, thấy tôi về, anh đứng dậy. Tôi bảo mình mệt, không muốn ăn rồi đi thẳng vào nhà tắm. Ở đó, tôi không tắm mà nhắm mắt, mường tượng lại từng cái nắm tay, từng nụ hôn, từng ánh mắt, hơi thở của Đăng. Những thứ ấy như vẫn còn luẩn quẩn trên da thịt tôi. Bất giác tôi thấy mặt mình nóng bừng... Tối đó, nằm bên chồng mà toàn bộ tâm trí của tôi lại hướng về Đăng.
Sáng hôm sau, con gái đầu của tôi vào phòng mẹ để mượn cái áo khoác. Cháu bảo tôi: “Hôm qua con với ba thấy ai chở mẹ đi trên đường Trần Quang Khải”. Tôi giật thót người. Do sợ có người bắt gặp, tôi đã gởi xe ở Bệnh viện quận 1 rồi đi bộ một đoạn tới chỗ Đăng hẹn đón tôi. Không lẽ trời bất dung gian, khiến chồng con tôi vô tình đi ngang qua đó để thấy người phụ nữ của họ đang làm chuyện vụng trộm? Tôi rung rung nói với con gái: “Mẹ nhờ chú chở đi công chuyện. Sao con không gọi mẹ?”. “Gọi không kịp vì xe của mẹ chạy nhanh quá. Ba đuổi theo một đoạn rồi quay lại”. Tôi chết trân khi nghe con gái nói như vậy.
May là chồng tôi đã đi làm sớm, anh không thấy sự hoảng loạn trên gương mặt tôi. Cả ngày hôm đó, tôi không tập trung làm được bất cứ điều gì mà chỉ lo nghĩ cách để trả lời chồng nếu anh ấy hỏi. Tôi cũng đã từng nhờ anh em trong công ty chở đi công chuyện, nhưng vì khi ấy tôi hoàn toàn vô tư nên trong lòng không gợn chút băn khoăn. Còn bây giờ, tâm tôi không ổn vì mình đã làm chuyện mờ ám thì làm sao tôi có thể bình thản nói dối?
Tôi đã chờ đợi suốt một tuần lễ qua nhưng ông xã tôi không hề hỏi han gì. Thế nhưng tôi vẫn có cảm giác trong lòng anh có điều gì đó không vui. Anh ít nói cười. Về đến nhà, ăn cơm xong là ngồi vào máy tính. Tôi hỏi chuyện gì, anh trả lời chuyện đó chứ không chủ động nói chuyện hay kể cho tôi nghe những vui buồn anh gặp phải hằng ngày.
Tôi không biết phải làm sao để gỡ cái nút thắt cho chính mình. Mấy ngày qua, tôi không lên mạng, không chát chít, nhắn tin, không nghe điện thoại của Đăng. Tôi cũng không dám đối diện với chồng mình vì sợ anh sẽ không tha thứ khi biết sự thật.
Tôi đã khôn 15 năm và giờ đây lại dại dột trong mấy tiếng đồng hồ. Không lẽ cái tổ ấm mà tôi đã cố công vun đắp bao nhiêu năm qua sẽ đổ vỡ vì những phút ngu muội của mình. Trời ơi, tôi phải làm sao đây?
Mỹ Anh
(Theo NLĐ)
" alt="Phút lạc lòng của người đàn bà đoan chính">Phút lạc lòng của người đàn bà đoan chính
-
Độc giả Văn Hữu " alt="Có nên dội nước sôi để thông bồn cầu?">Có nên dội nước sôi để thông bồn cầu?
-
Nhận định, soi kèo US Biskra vs ES Mostaganem, 22h00 ngày 6/2: Cân tài cân sức
-
Một mùa Vu Lan nữa lại về. Tuy nhiên, dịp lễ Vu Lan năm nay hẳn sẽ có nhiều người do “mắc kẹt” trong vùng dịch nên không thể về nhà, đoàn tụ cùng cha mẹ và người thân. Cá nhân tôi cũng không là ngoại lệ, khi chỉ biết ngậm ngùi gọi điện thoại về cho cha mẹ đang ở cách xa hai đầu đất nước. Và tôi chợt nhận ra rằng không chỉ có mùa Vu Lan mà bất kỳ thời điểm nào trong đời, chúng ta cũng nên về nhà nhiều hơn. Vu Lan mùa dịch, khắc khoải mong nhớ những ngày bình yên
Vốn là một tín đồ Phật giáo, mẹ tôi khắc khoải nhớ những tháng Bảy trước đây, khi cả nhà còn đông đủ để lên chùa cầu an cho ông bà. Mẹ nhắc lại kỉ niệm năm ngoái khi bà tôi còn khỏe, cả gia đình tôi cùng quây quần nấu những món chay để dâng hương cho tổ tiên. Thế mà tháng Bảy năm nay, tôi bị kẹt ở miền Nam, không thể về quê.
Chỉ hai hôm trước, thành phố nơi tôi đang sống lại ra thông báo giãn cách xã hội, vậy là qua Vu lan, qua dịp 2/9 năm nay, tôi vẫn phải ở yên trong nhà. Chẳng biết đến Trung Thu, cũng là dịp giỗ bà nội, mọi thứ đã ổn hơn chưa?
Vốn dĩ xa nhà từ nhỏ, tôi học dần thói quen tự lập và không cảm thấy quá nhớ quê nhà như những người mới xa quê lập nghiệp.
Do mê mải với công việc, tôi càng chẳng mặn mà với việc về nhà. Thậm chí, khi về đến nhà, tôi vẫn mang theo laptop để làm việc ban đêm chứ hiếm khi trò chuyện với ba mẹ nhiều. Để rồi khi dịch bệnh tràn đến, tôi mới thấm thía cảm giác xa gia đình, thiếu vắng sự chăm sóc của ba mẹ.
Những cuộc điện thoại liên tục của ba mẹ, những thùng thực phẩm tiếp tế gởi gấp cho tôi trong suốt đợt giãn cách càng khiến tôi nhận ra tình thương vô bờ bến của ba mẹ dành cho mình.
Sẽ có những thời điểm trong cuộc đời, do mải mê với công việc và thế giới phồn hoa ngoài cánh cửa nhà, mỗi chúng ta đã bỏ quên ba mẹ và gia đình thân thuộc của mình. Nhưng ba mẹ thì không như thế, họ vẫn kiên nhẫn yêu thương một cách vô điều kiện và chờ đợi chúng ta quay về bất kể thời điểm nào. Tình thương yêu ấy không một ai trên thế giới này, không một điều náo nhiệt phồn hoa nào có thể sánh bằng.
Hội ngộ gia đình sau giãn cách, niềm vui khó gì sánh bằng
Sau khi kết thúc đợt giãn cách tại thành phố nơi mình đang sống, các bạn sẽ làm gì đầu tiên?
Có người bảo muốn đi cắt tóc, có người lại thích ra phố đi dạo, có người muốn ghé quán quen để gặp gỡ bạn bè. Riêng tôi, chỉ tha thiết muốn về nhà, hội ngộ cùng gia đình.
Sống một mình tại thành phố, dù đôi khi cảm thấy rất ung dung, tự tại nhưng đa phần vẫn khiến tôi cảm thấy cô đơn. Suy cho cùng, điều chúng ta mong mỏi nhất đâu phải là tiền bạc, địa vị hay những hào nhoáng bề ngoài. Gia đình và những người thương yêu là điều duy nhất khiến mỗi người chúng ta cảm thấy giàu có và đủ đầy hơn.
Vu Lan xa nhà khiến tôi nghĩ nhiều hơn đến việc “báo hiếu” cho cha mẹ. Vốn dĩ, trước đây cứ cho rằng phải thật thành công, giàu có và có cuộc sống viên mãn mới là “báo hiếu” cha mẹ. Trải qua nhiều năm tháng mới nhận ra rằng chỉ cần bản thân sống tốt một cuộc đời bình an, không để cho cha mẹ phải lo lắng đã là “có hiếu” rồi.
Như thời điểm này, khi tôi bình yên ở một góc nhỏ giữa thành phố, nghĩ đến vô số người đang khốn khó ở khắp đất nước mà thấy thấm thía nỗi thương xót. Thật biết ơn vì bản thân vẫn được bình an và cầu xin phước lành đến cho họ, những người đã mất người thân trong đại dịch, những người đã mãi mãi ra đi vì những ngày dịch bệnh buồn bã.
Vu Lan xa nhà năm nay, chẳng có người thân bên cạnh, tôi chỉ biết lặng lẽ đốt một nén nhang trầm, thành tâm đọc kinh để nguyện cầu bình an gửi đến cha mẹ. Mong rằng những thời điểm khó khăn này rồi sẽ trôi qua, để một ngày bình yên nào đó, mỗi người trong chúng ta lại được quây quần bên gia đình và những người thương yêu.
Độc giả Thế Vũ
Mâm cỗ cúng Rằm tháng 7 theo gợi ý của chuyên giaNghệ nhân Ánh Tuyết cho rằng, khi làm mâm cơm cúng Rằm tháng 7, các gia đình có thể chọn thực phẩm theo mùa, chế biến món ăn phù hợp khẩu vị, tránh lãng phí." alt="Mùa lễ Vu Lan xa nhà, nghĩ nhiều hơn đến việc báo hiếu">
Mùa lễ Vu Lan xa nhà, nghĩ nhiều hơn đến việc báo hiếu